Chương 19

Người Biết Nhìn Về Tương Lai
Sẽ Không Hối Hận Về Quá Khứ.
Shakespaere
Tomoko khẩn khoản nói với người làm vườn là cô muốn có một cái vườn bốn mùa hoa nở, phù hợp với tên gọi của quán ăn:
Hanaya có nghĩa là “nhà hoa”.
Chẳng bao lâu sau, vào những ngày đầu xuân, khách hàng đã đổ xô đến Hanaya để thưởng ngoạn vườn hoa tỏa hương thơm ngát.
Trên khắp nước Nhật, các đầu óc còn đầy rẫy những cuộc thê lương của chiến tranh cần được bồi dưỡng bởi vẻ đẹp của những vườn hoa nở rộ. Nhờ thế mà Hanaya nhanh chóng trở thành một địa điểm nổi tiếng chỉ sau một năm kết thúc chiến tranh.
Ngày nào cũng vậy, vào lúc rạng đông, Tomoko đích thân đi mua cá khi các thuyền vừa cập bến. Lúc đầu chỉ có cô và anh đầu bếp điều điều hành khách sạn, cô vừa là chủ, vừa là tớ, lại vừa là người gác cổng.
Thế giới của các cây liễu và những bông hoa đã nhanh tìm lại được sự phồn vinh xưa kia. Bà Tarômaru, chủ cũ của Tomoko đã nhiều lần đến mời mọc cô về lại với nghề kỹ nữ và hứa sẽ trả lương hậu hĩ. Cô đã có một thoáng xiêu lòng nhưng đã kịp thời quyết định sẽ tiếp tục làm ăn một mình.
Bá tước Konami đã ra đi, đi rất xa. Shuichi Nôzawa cũng vậy, và lần đầu tiên trong đời Tomoko đã lao vào cuộc sống bằng chính mồ hôi nước mắt của mình. Gò má cô dô ra, mắt cô trũng xuống, hai vai sưng tấy, các đốt ngón tay đau nhức ban đêm và biến dạng ban ngày. Hananoya đứng vững được là do cô hoạt động miệt mài, không chút nghỉ ngơi. Khách rầm rập kéo đến. Đồng tiền quay vòng và Tomoko không còn thất nghiệp nữa. Hananoya không ngừng phát triển, tiếng tăm ngày một lẫy lừng và đã trở thành một trong những địa điểm hiện tại ở Tôkyô.
Giờ đây nhớ lại những năm tháng vừa qua mà cô không khỏi rùng mình:
sự lạnh nhạt của cô em ruột và cậu em rể đối với số phận của mẹ, thiên tai và chiến tranh đã tàn phá tan tành nhà cửa và của cải của cô, trơ trọi giữa đống tro tàn với hai bàn tay trắng, mẹ thì đã cao chạy xa bay khỏi cuộc sống khó khăn trong căn hầm tối tăm ngột ngạt, em cùng mẹ khác cha thì trốn biệt từ ngày chồng nó kiếm được khá nhiều tiền của.
Nghĩ tới đây bỗng Tomoko nhớ lại ba năm trước, khi Hachirô đột ngột xuất hiện ở cửa hầm. Ông ấy nắm lấy bàn tay Ikuyo và khóc sướt mướt, còn bà thì ngay lập tức than vãn và trách móc chồng mà không một lời cảm ơn ông đã đến tìm bà.
Ngày hôm sau hai ông bà từ biệt Tomoko để về Osaka, tay trong tay, như một người lính Mỹ đi với cô con gái.
Nhưng rồi những năm tháng khó khăn đó cũng qua nhanh như một giấc mộng. A, quá khứ đã qua mà không còn trở lại nữa!
Để chuyển hướng suy nghĩ, Tomoko gọi người làm đi mua một tờ nhật báo và mở ra xem. Bỗng hai bàn tay cô run lên bần bật. Một dòng tin ngắn làm cô chú ý:
Đại tá Fumitake Ezaki bị kết án tử hình!
Ngày 12 tháng này tòa án Yokohama đã kết án bốn người có dính líu đến vụ giết hại phi hành đoàn chiếc B.29 ở quận XX thành phố Tôkyô.
Đại tá Fumitake Ezaki thuộc quân đội đồn trú quận XX, liên đội XX của quân khu miền Đông:
tử hình treo cổ.
Trung tá Sađao Kawamoto liên đội XX:
tử hình treo cổ.
Tiểu đoàn phó Tomio Harađa, liên đội XX:
tù chung thân.
Thượng sĩ Saburo Somoi, liên đội XX:
hai năm khổ sai.
Cái từ “Tử hình treo cổ” cũng như tên họ của Fumitake Ezaki cứ to dần một cách dễ sợ. Fumitake Ezaki, một cái tên mà lâu nay cô không nghĩ tới. Khi thấy lại cái tên đó, những kỷ niệm êm ái pha lẫn đắng cay của thời son trẻ đã làm cho cô quặn đau. Một sự thôi thúc đột ngột bảo cô phải đến Yokohama. Nhưng rồi cô sực nhớ ra phiên tòa đã kết thúc hôm qua, và như vậy có thể là Ezaki đã bị treo cổ rồi.
Rạng sáng ngày hôm sau, cô rời Hananoya để đến phòng giải ngũ ở Ichigawa.
Cô lau mồ hôi ướt đẫm với những cử chỉ mạnh mẽ khi đứng trước mặt ông Murata, nhân viên của cơ quan công ích:
– Tôi cần gặp ông Ezaki mà tôi được biết qua báo chí bị kết án tử hình.
– Ezaki...Ezaki... đại tá Fumitake Ezaki đúng thế không?
Ông nhân viên bỏ đi một lúc và trở lại với một chồng hồ sơ dày cộm. Trong những chuồng ngựa cũ, trần thấp, không khí oi bức, ngột ngạt đến rùng rợn.
Người ta chen chúc nhau, phần lớn cũng như cô, đến đây để xin được gặp phạm nhân chiến tranh. Tất cả đều có bộ mặt tái xanh và phờ phạc, áo quần nhếch nhác. Họ đều đang vô vọng tìm cách để được gặp người thân...
– Phiên tòa đã mở hôm mười hai, và gia đình đã được thông báo rồi.
– Mãi đến hôm qua tôi mới được xem tin trong báo. Ông Ezaki vẫn còn sống chứ ạ?
Murata vừa trả lời vừa nhìn cô chằm chằm:
– Các phán quyết của tòa án không bao giờ được thi hành ngay sau khi tuyên án. Thời gian gần đây cũng phải một năm trước khi có sự chuẩn y của tướng Mac Arthur.
– Sự chuẩn y? Thế trong khi chờ đợi thì có thể khiếu nại được không?
– Không. Mọi quyết định đều do chính quyền Mỹ, người Nhật không có quyền chống án. Thế cô là người nhà?
– Không, chỉ là một người bạn cũ thôi.
– Chính quyền trại giam tù nhân chiến tranh ở Sugamo hạn chế cuộc thăm viếng những người đã có án hoặc chờ xử, mỗi tháng một lần, và mỗi lần chỉ có một người được thăm. Đối với trường hợp đại tá Ezaki thì ngoài vợ ông ta ra còn có ba người con và bố của ông, vị chi là năm.
– Có thể cho tôi đi chung với họ được không?
– Không được. Chúng tôi không được phép giải quyết quá năm người.
Tomoko thất vọng.
– Có cách nào khác để được gặp ông ta không?
– Rất tiếc là không, trừ khi cô thương lượng với gia đình ông ấy.
Mắt Tomoko đẫm lệ, nhưng không phải chỉ có mình cô khóc.
– Ông Murata, tôi van ông. Hãy giúp tôi! Tôi tha thiết được gặp ông ấy.
– Cô hãy nói thật đi, cô và đại tá Ezaki là thế nào với nhau?
– Đó là một người bạn... cũ ngày xưa. Tôi van ông hãy giúp tôi. Nếu không thì chẳng bao giờ tôi còn được gặp ông ấy nữa!
– Cô có muốn biết địa chỉ của gia đình ông ấy không? Trong chiến tranh họ đã sơ tán về quê ở tỉnh Akita. Hôm nay chưa ấn định ngày thăm viếng của họ, nhưng chắc chắn là họ sẽ đến vì là lần thăm đầu tiên sau phiên tòa xét xử.
– Cô có muốn được báo cho biết khi gia đình đến đây không?
–...
– Hay là chúng tôi điền tên cô vào danh sách những người trong gia đình nếu có một trong số năm người chính thức vắng mặt. Trong trường hợp này, chúng tôi sẽ báo sớm cho cô biết.
Một thành viên của gia đình... Tomoko ngẩng đầu lên, nước mắt giàn giụa.
– Ôi, cảm ơn ông! Xin ông làm như vậy cho. Vậy thì... bao giờ tôi được đến thăm ông ấy!
Murata không trả lời cô mà chỉ hỏi cộc lốc:
– Tên và địa chỉ?
– Tomoko Sunaga.
– Tôi sẽ báo cho cô khi có một chỗ trống. Nói đoạn ông hất đầu chào cô.
Đã hai chục năm nay không gặp lại người đó. Anh ta đã từ bỏ cô để kết duyên với một người thuộc dòng dõi quý tộc, môn đăng hộ đối. Và từ dạo ấy anh chưa bao giờ tỏ ra hối tiếc. Vậy thì tại sao cô còn muốn gặp lại anh, người đã chà đạp lên những mộng ước tuổi thanh xuân của cô? Tại sao cô lại cảm thấy tha thiết được gặp lại con người đó? Trong suốt hai mươi năm ấy, cái tin duy nhất mà cô nhận được là tin báo về cuộc hôn nhân của anh! Cho đến bây giờ chính cô cũng chẳng khi nào mong muốn được gặp lại anh ta. Và con người mà cô đã hầu như quên bẵng đó nay lại đột ngột xuất hiện.
Trở về nhà, trong những ngày tiếp theo Tomoko vẫn nghĩ về anh.
Cho đến giữa tháng năm, cô vẫn chưa nhận được tin tức gì từ cơ quan giải ngũ. Sốt ruột quá! Năm đó vườn nhà cô nở đầy hoa trắng. Tomoko luôn ngắm nhìn cái màu tang tóc đó mà lòng quặn đau vì cô nhìn thấy ở màu đó một điềm gở. Cây cỏ cũng đeo tang!
Ngay cả ban đêm Tomoko cũng nằm mơ thấy những bông hoa trắng nở rộ.
Trước đây do làm việc nhiều nên giấc ngủ của cô thường nặng nề và không mộng mị gì, nhưng từ khi cô được tin về Ezaki thì hầu như đêm nào các giấc mơ cũng đến trong giấc ngủ của Tomoko và khi tỉnh dậy cô nhận ra mình đương mỉm cười! Cô mỉm cười với những kỷ niệm thời son trẻ của mình.
– Ở cái tuổi của ta! Bốn sáu cái xuân xanh mà lại còn có những giấc mơ đẹp như vậy sao?
Tomoko bối rối lo âu khi thấy kinh nguyệt của cô thưa dần và chất nữ biến dần cùng với chúng. Cô nóng lòng muốn gặp lại Ezaki có phải vì cô cần một người đàn ông trên giường mình? Không phải thế, cô tự nhủ để xua đuổi ý kiến đó. Ezaki chỉ là một tù nhân đang chờ giờ hành quyết. Khó mà gặp lại được anh.
Cô không thể hy vọng một ngày nào đó lại được anh ôm ghì âu yếm. Không phải vì sinh lý mà ta khao khát được gặp lại anh ấy. Vậy thì tại sao, tại sao cơ chứ? Cô tiếp tục chất vấn con tim câm lặng.
Nhưng cô muốn gặp Ezaki, cô không thể từ bỏ được ý muốn này và nảy ra ý kiến là sẽ đến Ichigaya một lần nữa. Bằng bất cứ giá nào cô cũng phải đi gặp Murata!