Chương 13
SỰ BUỒN TẺ CỦA NHÀ THIỀU VẮNG ĐÀN ÔNG

Năm nay trong thùng thư nhà Hanaya có rất ít thiếp chúc mừng năm mới.
Thiếp của Keisuke Kosaka gửi cho cô làm Tomoco buâng khuâng.
Hai năm trước đây cô có đến thăm ông trên giường bệnh, sau đó cô đã gửi biếu ông một hộp rong biển làm ông vô cùng cảm động, và từ dạo ấy đến nay năm nào ông cũng gửi thiếp chúc mừng cô gái riêng củ vợ.
– Có thiếp của nhà ông trưởng thôn đấy mẹ ạ.
– Thế à? Ikuyo hỏi một cách thờ ơ rồi lại tiếp tục ngồi thêu.
Trong khi đó thì Tomoko cụi làm quyết toán chi tiêu củ năm ngoái.Thỉnh thoảng cô lại nhìn sang bên mẹ. Dưới mắt cô, bà là người ngông nhất tế giới. Cô khó mà hình dung được là mẹ đã cho ra đời ba đứa con, đó là cô, Yasuco mà lâu nay vẫn song trong nhà ông trưởng thôn, và kế đến là...một bé tai bị ruồng bỏ ngay từ khi mới chào đời rồi bán cho ghánh hát rong mà Tomoko không biết cả tên lẫn nơi ở hiện nay.nếu như cô có được đứa con với Fumitake Ezaki thì liệu quan hệ của họ cótheo chiều hướng khác không?giờ đây người đàn ông cxủa đời cô đã xa cô rồi mà lý do chính phải chăng là vì sự hoà hợp của họ đã không đơm hoa kết trái?
Một hôm trời réet đậm, như thường lệ hai mẹ con ngồi đối diện nhau quanh chiết lồng ấp. Đ thanh bình lặng lẽ trôi.Bỗng chuông điện thoại réo khiến Tomoko phải ngừng làm việc.
– Alô, khách sạn Hnaya đây.
– Tiểu mẫu đơn phải không?
Đầu dây là bà chủ trà lầu Mikawa, trong lúc bối rối,bà đã gọi Tomoko bằng cái tên củ của cô khi còn là kỹ nữ.
– Cháu không biết tin gì à?
– Không ạ.
– Bá tướ Kônami đã tạ thế.
– Sao ạ?
– Cháu thực sư không biết gì à?
– Vâng.
Tin này làm tôi rất ngạc nhiên.cháu cũng biết đấy, vào dạo cuối năm, tong ông ta còn khoẻ mạnh lắm.
Cái chết đột ngột của bá tước có vẻ như đã làm cho bà chủ trà lầu Mokawa bị choáng,nhưng Tomoko thì vẫn giữ được bình tĩnh, mặc cho nhưng cảm xúc khoái động lòng cô.
Cô nhớ lại cái đêm hôm đó, đêm cuối cùng họ ăn năm với nhau, chẳng phải là ông đã linh tính về cái chết cận kề mình đó sao?
Trong phòng khách ở tầng hai của trà lầu Mikawa, khi chỉ còn lại mình ông với Tomoko, bá tước đã giữ hồi lâu bàn tay bé bỏng củ cô trong tay mình và nói với cô trong nuớ c mắt:
– Lâu nay em chăm sóc tôi rất tận tình, cảm ơn em nhiều.
– Nào, nào, ông nói gì vậy!Tomoko kêu lên, rồi im lặng thinh và nhícxh lại gần ông.Cô không ngờ đó là những lời cuốti cùng ông nói với cô cách đây mười năm rồi.khi bàn tay ông già sờ vào người cô, cô thấy tởm lợm như lần trước,nhưng cô không muốn đẩy xa hơn nửa sự lien tưởng của các ý nghĩ, vì cô biết rằng cũng đúng vào tối hôm đó cô đi xe kéo về Hanaya và gặp Ezaki đang đợi cô ở đây.
Đặt ống nghe xuông, Tomoko lơ đãng nhìn vào khoảng không vô định.
– Có chuyện gòi vậy? Ikuyo hỏi.
– Bá tước Knami đã từ trần.
– Ông mất hôm nào?
Bà chủ trà lầu không nói cho cô biết điều này, còn cô thì lúc đó quá xúc động nên không kịp hỏi bà ta.
– Ông ta cao tuổi lắm phải không?
–...
– Mày sẽ chịu tang chứ?
Tomoko ngạc nhiên nhìn mẹ, rồi cô cô lặng lẽ thu mình vào trong chăn.Người đàn ông đã biến cô thành phụ nữ và trong suốt mười năm trời đã giúp cô tạo dựng cuộc đời....(còn thiếu)