Chương 6
CHỒNG BÁN VỢ

Đường đi từ Nichômachi đến trường cấp một Shintôri gồ ghề chạy qua các thửa ruộng. Mùa cây anh đào trổ bông đã hết. Những bông hoa trắng xóa sắp sửa tàn tạ. Tomoko vừa vào học lớp năm trường cấp một và nó là cô học trò bé nhất lớp, nhưng may mắn là búi tóc của nó đã làm cho nó già đi và tránh nhầm lẫn với học sinh lớp hai hoặc lớp ba.
Trên đường đến trường, thỉnh thoảng nó gặp lính của trung đoàn Ôtemachi đi thành từng nhóm nhỏ. Họ có thói quen hễ có phép là bổ nhào đến phường Nichômachi vì khu phố của lạc khoái này khi nào cũng đón tiếp hào phóng các thương gia, binh lính, những khách nước ngoài và bất cứ ai muốn tiêu khiển. Ở đây còn xa mới có được sự quyến rũ thanh tao và thân mật của Yoshiwara.
Khi các nhóm binh lính chạy vượt qua, Tomoko ngước mắt nhìn ngọn núi Fuji đứng sừng sững và thanh bình giữa đồng bằng tím ngắt mênh mông như vô tận. Tuyết trắng trên đỉnh Fuji ít dần từ mùa hoa nở rộ, làm những ngọn núi kém thanh khiết và thiêng liêng hơn.
– Mẹ....
Tomoko nghĩ đến mẹ mỗi khi nó nhìn ngọn núi Fuji; tuyết trắng trên đỉnh núi làm nó nhớ đến chiếc gáy thoa phấn của mẹ, màu tím hoa cà của bình nguyên ở dưới chân núi gợi cho nó màu áo kimono mà Ikuyo yêu thích. Sự hồi tưởng lại khá khác xa với con người thực tế Ikuyo, nhưng sự liên tưởng giữa núi Fuji và mẹ chỉ mới hình thành ở Tomoko của nó mà thôi. Bây giờ sống xa mẹ từ một năm nay, nó lại bắt đầu lý tưởng hóa người mẹ ấy, người mẹ chỉ còn trong trí tưởng tượng mà thôi.
Từ ngày đến Nichômachi, Tomoko đã viết nhiều thư cho mẹ, nhưng Ikuyo, là loại người không ưa cầm bút, đã không có thư hồi âm. Keisuke thì có gửi cho nó một thiệp chúc mừng năm mới, nhưng chỉ có một lần thôi. Ông ta chỉ nói là phải làm việc cho tốt và phải chú ý đừng để bị cảm lạnh, và không nói gì về gia đình. Tomoko đã sờ nắn tấm thiệp cho đến rách, và tự hỏi không biết đến ngày nào nó mới được nhận tin về mẹ mình. Ngày tháng càng trôi đi thì kỷ niệm về mẹ nó đang ăn uống phè phỡn với những người khách lạ tại nhà, hoặc đang than phiền về sự nghèo túng của mình với những chiếc kimono bằng nhiễu và vá đụp lại càng mờ nhạt, và trí tưởng tượng của nó lại càng tô đẹp thêm hình ảnh người mẹ chưa bao giờ dịu dàng với nó, hình ảnh một người mẹ hiền lành và tốt bụng như ngọn núi Fuji. Do luôn ngắm nhìn ngọn núi trong khi nghĩ về mẹ trên đường đến trường nên Tomoko đã hiến dâng cho mẹ một tình yêu tha thiết như tình yêu mà nó dâng lên ngọn núi thiêng liêng.
Mặc dù vừa mới chuyển đến trường Shintôri của khu phố Komagatacho, Tomoko cũng đã có được nhiều điểm tốt, và điểm hạnh kiểm của nó luôn nhất trường, nhưng cuối học kỳ không được bầu nhất lớp. Thầy hiệu trưởng tỏ ý tiếc nhưng Tomoko vốn tính bình thản, chẳng buồn bực về sự không may của mình.
Khi ở cạnh chồng, bà chủ luôn có thái độ, cứ chỉ bình tĩnh, nhưng hễ vắng mặt ông, bà liền nổi máu tam bành làm mọi người chung quanh phải hoảng sợ, ngoại trừ Tomoko, chẳng bao giờ nó nao núng, lo âu.
Ochobo là một con bé kỳ quặc, bà ta thích thú nói như vậy. Ochobo là tên của Tomoko trong thời gian học nghề kỹ nữ.
Trước khi Tomoko đến đây thì bé Ochoma được giao việc phục vu phòng khách, nhưng nay thì việc đó chuyển sang Tomoko. Thái độ và cử chỉ đẹp, lúc nào cũng khoan thai, chuẩn mực của Tomoko đã khiến bà chủ rất hài lòng.
Bà là vợ hai của ông chủ, bà rất sùng bái và say sưa dạy môn Shamisen.
Nhiệt tình giảng dạy như vậy dĩ nhiên là bất lợi cho học trò đến mức các kỹ nữ của nhà Kanô phát run lên vì quá sợ mỗi khi bà chủ báo cho họ giờ học về Shamisen. Khi thấy Tomoko là một đứa bé biết điều thì bà quyết định sẽ chuyên tâm vào việc dạy dỗ cho nó. Những ngày kinh khủng nhất là khi nó phải ôm chiếc Shamisen từ lúc rạng đông cho đến tận khuya, ít nhất là hai giờ sáng, để gảy các dây đàn không chút nghĩ ngơi. Vai và lưng của nó thường cứng đơ như những thanh gỗ. Ngoài ra, các móng tay bị khía sâu không ít lần bị tứa máu.
Mỗi lần nó chơi sai, bà chủ lại đánh không thương tiếc hai đầu gối nó, và có khi bà lại còn giúi đầu nhọn của chiếc gảy bằng ngà vào đùi nó.
– Thật khủng khiếp khi nhìn thấy bà giận cá chém thớt, trả thù sự không chung thủy của chồng mình lên con bé Ochobo khốn khổ ấy!
– Nhưng Ochobo thật là kiên nhẫn, nó chẳng nhỏ một giọt nước mắt nào.
– Đó là một đứa bé biết đề phòng, cảnh giác, và nhìn mọi việc như một người lớn, nhưng nó quá cứng đầu cứng cổ quá.
– Bà chủ rèn luyện nó một cách nghiệt ngã như vậy nên nó học tập tốt là chuyện dĩ nhiên, nhưng dù sao đi nữa thì học đàn Shamisen cũng thật là khủng khiếp.
– Nó sẽ trở thành một giám định viên, đây là điều chắc chắn. Chưa đầy một năm mà nó đã chơi đàn khá thế!
– Nhưng ở trường thì nó lại học không thành đạt lắm.
– Đúng thế, thầy giáo của nó nói nó không được xếp nhất lớp vì nó sống chung với các gái điếm.
Nói chung học sinh đang theo học ở các cơ sở đào tạo kỹ nữ sau bốn năm học hết chương trình cơ bản thì phải rời trường cấp một, nhưng bà chủ cho phép Tomoko tiếp tục học ở trường này cho đến khi mãn khóa, có lẽ là do bà kinh ngạc thán phục khả năng làm việc của nó.
Tuy nhiên, đối với Tomoko, trường học là nơi được ban phép lành, ở đây nó sẽ thoát được trong chốc lát sự tập luyện tàn ác mà nó phải chịu đựng và có được đôi phút nghỉ ngơi. Những thầy cô giáo hà khắc nhất thì vẫn còn khá hiền lành so với bà chủ, và những bài tập đọc và tập viết khó nhất cũng quá đơn giản với những khó khăn phải nhớ các đoạn hát sau một lần nghe chúng. Tomoko là một kẻ cô độc thường sống xa lánh với nhóm trong giờ ra chơi, đứng một mình ở góc vắng, nhưng các nam sinh phát triển sớm đã để ý đến nó. Chắc chắn là chúng đã phải lòng nó, nhưng cách thức bày tỏ tình của chúng lại quá sổ sàng.
– Này, cậu còn trinh đấy chứ?Một hôm một trong đám nam sinh hỏi nó.
Nhưng trước sự ngỡ ngàng của nó, mấy thằng quí tử dần dần chấm dứt sự giễu cợt. Tomoko am hiểu khá chính xác những chuyện về giới tính và tình dục do những câu chuyện giữa các cô gái bán dâm mà ngày nào nó cũng phải nghe, nhưng nhìn chung, trong bầu không khí đặc thù của khu phố ăn chơi, người ta thường nói đến tình dục một cách vui vẻ, thoải mái, và tình yêu được xem như là một lạc thú lành mạnh. Tuy nhiên, những điệu bộ nhã nhớt của bọn nam sinh đã làm nó đau lòng. Chính từ lúc ấy mà nó bắt đầu hoài nghi và quan niệm thế giới tình dục như cái gì đó tục tĩu.
Từ mất trinh hay là mizuaga không mới lạ gì đối với Tomoko. Những gái đồng trinh nói chung là không được hoan nghênh lắm trong đám gái hư hỏng vì người ta nói rằng họ dễ dàng bị nhiễm bệnh, nhưng trong giới kỹ nữ thì ngược lại, các cô gái đồng trinh được bảo vệ cẩn thận cho đến ngày được một ông chủ chính thức tiến hành sự phá trinh của họ theo nghi lễ.
Luôn luôn phải chứng kiến cảnh sống trụy lạc của các cô gái hư hỏng của nhà Kanô, Tomoko, hãy còn là một đứa bé, tất nhiên là tiêm nhiễm phải một số thói quen hoặc cung cách nói năng của họ, nhưng khi đã phát hiện ra điều đó, bà chủ đã quở mắng nó gay gắt. Còn các ông chủ của loại trường hỗn hợp đó thực sự xem các kỹ nữ và các cô gái điếm là hai loại khác nhau. Đặc biệt các kỹ nữ của khu nhà kín phải sống hoàn toàn cho nghệ thuật và nếu họ luôn có những quan hệ mật thiết với khách thì luật pháp sẽ đuổi họ ra khỏi khu ăn chơi. Bà chủ Kanô cực kỳ nghiêm ngặt đối với sự giáo dục các kỹ nữ của bà, trước hết là Tomoko, nhưng đối với các gái bán dâm thì bà độ lượng hơn nhiều. Dù sao thì các cô gái này cũng sẽ trở về làng mình sau hai hoặc ba và cùng lắm là năm năm học nghề. Chẳng cần phải bận tâm đến che chở cho chúng khi nghĩ về tương lai, chẳng cần phải vất vả đào tạo họ làm gì.
Tan học, Tomoko trở về trường một mình theo con đường vòng vèo qua các thửa ruộng. Nó quay đầu lại phía sau nhiều lần để nhìn ngọn núi Fuji. Tay phải mang chiếc bảng con bằng đá đen, tay trái đung đưa lên phía trước. Sau hơn một năm thực hành, móng tay của ngón trỏ đã trở nên cứng hơn các ngón khác và dấu các dây đàn và dấu các dây đàn đã in hằn trên đó. Ta có trở thành một kỹ nữ hoàn hảo như mẹ dặn dò ta được không? Nó tự hỏi mình, ta có trở thành một kỹ nữ hoàn hảo như bà chủ thường quả quyết được không?
Khi đi học về, qua cổng khu phố Nichômachi, nó luôn luôn nhìn vào văn phòng hành chính, và nếu có ai ở đó thì nó lễ phép chào. Ngày lại ngày, ở trường về, Tomoko đã trở thành Ochobo, con bé học nghề kỹ nữ của nhà Kanô như thế đấy.
Nó đi vào bằng cửa sau dành cho nhân viên của trường và để cặp sách ở buồng chung dành cho các kỹ nữ, còn buồng bên cạnh có ván ngăn cách là buồng của các cô gái bán dâm, gọi là “phòng khách lớn”. Mỗi cô gái có một phòng riêng mà họ dùng để tiếp khách, nhưng khi không có khách thì họ ngủ ở phòng khách lớn.
Đây còn là nơi họ đến nghỉ ngơi trong ngày khi mệt mỏi. Người thì nằm dài trong tư thế cẩu thả, hớ hênh, miệng nhấm nháp những hạt đậu tẩm đường, kẻ thì ngủ li bì cho đến chiều tối, tựa như thiếu ngủ sau một đêm bị vắt kiệt cả sức.
Trong các buồng riêng của họ, nệm lông được bọc lụa, còn ở phòng khách lớn thì chỉ có các nệm bông bọc vải thường. Khi đến giờ phô mình sau tấm lưới mắt cáo để khách chọn thì phòng khách lớn sôi nổi hẳn lên. Các cô gái bắt đầu dậy, đi ra, đi vào vui vẻ lắm. Cửa trổ ra hành lang vẫn còn mở, và Tomoko, đi học về, thường đưa mắt nhìn cảnh bề bộn trong phòng, và thấy thái độ cũng như cung cách nằm ngủ của các cô gái thật là đáng thương.
Chiều hôm ấy, trên đường đi về phòng mình, bất thình lình Tomoko nghe được câu chuyện của hai gái bán dâm đang đứng ở hành lang:
– Cậu nói tên gì?
– Kokonoe.
– À, Kokonoe! Tên gì mà cầu kỳ thế! Chàng – Chắc chắn đám này là một viên ngọc quý đối với ông bà chủ, còn về tuổi tác thì tớ sẵn sàng đánh cuộc là cô ả chẳng trẻ đến như vậy đâu.
– Nhưng không có bằng chứng nào cả thì cậu làm sao mà cá cược được?
– Tớ tin điều tớ nói!
Tomoko cũng chưa bao giờ nghe nói đến cái tên Kokonoe này.
Đến trước phòng ông bà chủ, nó chắp hai tay và cất tiếng:
“Xin chào, con là Ochobo, đã về!”.
– À hà, tốt lắm.
Ochoma ra mở cửa. Nó cùng tuổi với Tomoko nhưng đến học việc ở nhà Kanô trước Tomoko hai năm, và vì kết quả học tập ở trường cấp một của nó kém nên sau bốn năm, nó phải rời trường. Cả ở bộ môn Shamisen, Tomoko cũng nhanh chóng đuổi kịp và vượt nó, đến mức Ochoma tội nghiệp bị đẩy lùi vào hậu trường, và những gì nó làm không chút mảy may vừa lòng bà chủ. Khi vắng Tomoko thì bà ta sử dụng nó như một người đầy tớ.
Lúc này không có việc gì làm, Ochobo và Ochoma lặng lẽ quì gối trong một góc phòng. Đứng im như vậy để chờ lệnh của bà chủ là một công việc của chúng. Đây là dịp để chúng học cách ngồi chuẩn xác, không động đậy trong hàng giờ liền.
Ông bà chủ tiếp tục câu chuyện bị bỏ dở:
– Ông có nói gì đi nữa thì chúng ta cũng đào đâu ra được những cô gái đẹp đến như vậy, mặc dù cô ta không được trẻ cho lắm.
– Khi người phụ nữ không còn trẻ nữa thì đến một lúc nào đó, sắc đẹp của cô ta suy sụp rất nhanh.
– Nhưng từ nay cho đến khi cô ta suy sụp thì cô ta cũng đã trả được hết nợ rồi. Chúng ta đã ký kết được một giao kèo hời.
– Hừm...
– Có thể là cô ta không trẻ như cô ta nói, nhưng ông có cái nhìn của nam giới và ông rành lãnh vực này hơn cánh phụ nữ chúng tôi.
– Ôi chao, cãi cọ với nhau về giá trị của cô ta thì phỏng ích gì khi mà chúng ta đã mua cô ta rồi.
– Hẳn thế, hẳn thế.
– Nhưng đó là một viên ngọc mà người ta chưa biết có bán lại được không, vấn đề là ở chỗ đó.
– Được, được,tôi bảo đảm với ông như vậy. Cô ta là ngoại lệ. Và mới vào nghề, như cô đã nói...
– Hừm...
Một lát sau, có tiếng chân người đi đến, và giọng người đầy tớ gái vang lên:
– Xin lỗi ông bà chủ, cô Kokonoe đã đến.
Bà chủ đưa mắt ra lệnh, Ochoma và Tomoko liền đứng dậy, và mỗi đứa đặt bàn tay lên mỗi quả đấm cửa và mở rộng ra.
Một cô gái mới lạ, theo sau là cô đầy tớ và mụ mối lái bước vào đứng đợi, hai tay chắp lại như trên sân khấu. Cô ta ngửng lên, đôi môi đỏ hé nở một nụ cười mơn trớn với ông chủ. Tomoko nhận ra mẹ mình! Chưa bao giờ nó lại kinh ngạc đến như vậy. Nó có cảm giác một tiếng kêu thét như muốn bật ra khỏi miệng nhưng bị chặn lại và tắt dần ở cổ họng. Có ai nhận thấy sự sửng sốt của mình không?
Bà chủ nhìn qua loa người vừa mới đến, rồi với một giọng chứa đựng một ẩn ý khác với sự nịnh hót đơn thuần, bà thốt lên:
– Cô đẹp lắm!
Tiếng rõ khẽ của chiếc tẩu cũng ngừng bặt. Có lẽ đó là dấu hiệu cho hay rằng ông chủ cũng bị xúc động trước sắc đẹp của người đàn bà trẻ.
Người phụ nữ nói năng bình tĩnh và chững chạc khiến người ta khó mà nghĩ rằng đây là cuộc hội kiến đầu tiên của cô. Thoa phấn dày và cách chải tóc rất hợp với khuôn mặt có đôi mắt to và cái cằm nhỏ của nàng. Khi Kokonoe cúi đầu một lần nữa trong sự hòa hợp rực rỡ của các màu thì Ochoma kéo cánh cửa lại, theo thông lệ, còn Tomoko đứng ngây tại chỗ.
– Ochobo!
Giọng the thé của bà chủ làm nó chợt tỉnh và kéo ngay cánh cửa lại. Ikuyo kịp nhìn thấy nó.
– Có chuyện gì vậy Ochobo?
Nhận thấy tâm trạng kỳ lạ của Tomoko, ông chủ bèn ngừng quan sát người phụ nữ và lên tiếng hỏi.
– Vâng ạ....
– Sao lại vâng? Bà chủ vừa nói vừa quan sát nó. Ông chủ hỏi mày có chuyện gì vậy cơ mà.
Tomoko nước mắt đầy tròng như chìm đắm trong xúc động do bất thình lình nhìn thấy mẹ. Nhưng nó cảm thấy ngượng ngùng vì mẹ ăn mặc quá hở hang.
– Anh, cô ta từ Tôkyô đến! Bà chủ chợt nảy ra một ý. Mày quen biết với người này phải không?
– Vâng, Tomoko trả lời, bị dồn đến đường cùng.
– Ai vậy?
– Mẹ cháu.
Ngay cả ông chủ, vốn tính thờ ơ, cũng suýt nữa thì để rơi chiếc tẩu vì quá kinh ngạc. Còn bà chủ thì tưởng rằng lỗ tai bà đã phản bà, và lặng thinh, miệng mở to.
Mày nói gì? Bà chủ hỏi khi đã trở lại bình tĩnh. Rồi bà sai Ochoma mở tráp của bà và lấy ra bản giao kèo ký với Keisuke.
– Hình như bà ta không cùng họ với mày, phải không Tomoko?
– Chúng con không có cùng họ. Mẹ con là Ikuyo Tazawa, không, con muốn nói là Kôsaka, còn con là Sunaga.
– Kỳ quặc thật, tại sao vậy?
– Sunaga là em họ của mẹ con lúc trẻ, vì mẹ là người con độc nhất của gia đình nên con đã trở thành người thừa kế của nhà Sunaga, và sau đó thì mẹ con kết hôn với một người họ Kôsaka...
Tomoko bắt đầu lú lẫn khi giải thích, nhưng bà chủ chẳng bận tâm về chuyện này. Bà đang xem xét các giấy tờ mà Ochoma vừa lấy từ tráp ra. Một lúc sau bà quay sang phía chồng và cằn nhằn:
– Phiền phức quá, bà mối đã nói dối chúng ta. Cô ấy đã khai man tuổi, vì Ochobo mười một tuổi rồi... Cho gọi chị ta lại.
– Không cần thiết. Chính chúng ta đã đánh giá sai. Bây giờ mà ta làm ầm ĩ lên phỏng có ích gì? Chi bằng là...
Ông chủ đưa mắt nhìn Tomoko một cách xoi mói.
– Ochobo!
Có ạ.
– Mày không bao giờ được gọi Kokonoe bằng “má”, cho dù là nhầm lẫn, nghe chưa?
– Thưa vâng...
Nó trả lời như một cái máy, toàn thân như tê dại.
– Người đàn ông đã đưa mày đến đây có phải là chồng của mẹ mày không?
– Đúng ạ.
– Trông ông ta đần độn quá. Nhưng vì có lẽ ông ấy biết mình bị vợ cắm sừng nên mới nổi máu tam bành.
–...
Cho dù không bị cấm đoán nhưng Tomoko cũng không có dịp nào để gọi mẹ bằng má. Kokonoe được nhận vào làm với điều kiện là phải nói bớt đi năm hoặc sáu tuổi. Thỉnh thoảng hai mẹ con gặp nhau ở hành lang hoặc trong một buổi dạ hội nhưng chẳng bao giờ Ikuyo chuyện trò với con gái. Nàng đã trở thành kỹ nữ, ít nói và hay chú ý làm ra vẻ ta đây.
Trái lại với nỗi e sợ của ông chủ, ngay từ những ngày đầu mới đến, Kokonoe đã nổi tiếng; sắc đẹp mê hồn của nàng đã trở nên phương tiện thành đạt mà nhà Kanô rất lấy làm tự hào; sự lộng lẫy của nàng đã khiến các khách qua đường phải tròn xoe mắt và trầm trồ khen ngợi.
Lần đầu tiên xuất hiện trước khách làng chơi, chỗ qui định cho Kokonoe là cạnh tường nữ thần hạnh phúc Kichijo. Trong khi các cô gái trẻ hành nghề bán (dâm kém Kokonoe đến khoảng mười tuổi), hai tay bấu víu vào lưới mắt cáo, ra sức mời mọc khách, hoặc õng ẹo gọi người quen, thì Ikuyo lại ngồi đường hoàng trong ánh hào quang rực sáng của sắc đẹp mình, tựa như nàng đã hoàn toàn quên mình đang phải phô lên ở đây như một môn hàng tầm thường, điều này đã góp phần làm cho khách làng chơi có cảm tưởng nàng thuộc một nòi giống khác với nòi giống các cô điếm rẻ tiền.
Tháng tiếp theo, Ikuyo trở thành “ái phi” của nhà Kanô, là một kỹ nữ kiếm được nhiều tiền nhất trong một tháng của ông bà chủ. Ông bà rất vui vẻ trước thắng lợi của vụ làm ăn vừa rồi và họ đã trở thành đối tượng ganh ghét của các ông chủ khác. Nhưng khi bà chủ đến tiệm vải để đặt cho Kokonoe một bộ trang phục quý hiếm cực kỳ lộng lẫy nhằm hạ gục những địch thủ của nhà Kanô thì người bán vải thưa với ông bà là cô Kokonoe đã đích thân tới đây chọn và đặt mua cái này, cái nọ. Điều này làm phật lòng bà chủ lắm.
Nhưng hạnh kiểm của Kokonoe ngày một xấu đi. Hình như nàng sinh ra là đã không có tình người, và các cô gái của nhà Kanô thường hay nói xấu nàng mỗi khi họ ngồi gần nhau.
– Bà ta đã ăn nằm với bất cứ ai! Khi vắng khách thì đến lính tráng bà cũng không từ. Xì!
Nhưng sự khinh bỉ đối với Kokonoe không hề làm nàng nao núng. Nếu như việc chấp nhận ăn nằm với bất cứ người đàn ông nào đã làm cho nàng bị cánh phụ nữ khinh bỉ thì ngược lại cánh mày râu lại tìm thấy ở đây hạnh phúc và danh dự vì nàng không ban ân huệ cho riêng ai trong số họ. Bởi vậy mà vừa mới đây Kokonoe đã đạt đến tột đỉnh vinh quang của nghề nghiệp.
Mỗi cô gái điếm của nhà Kanô có một buồng với tám chiếc chiếu, còn ái phi thì được một buồng với mười chiếc chiếu và một cái giường. Những cô gái thành đạt như Kokonoe thường có một gã mối lái giàu kinh nghiệm chọn lựa cho họ những vị khách hào phóng và thuộc tầng lớp trên. Bằng cách này, Ikuyo có thể nhanh chóng có được một cuộc sống xa hoa nhờ lương cao và những bổng lộc mà khách đến mua vui để lại cho nàng lúc ra về.
Một hôm nàng mở ngăn kéo đầy ắp phiếu ăn ở khách sạn lấy ba, bốn cái và vứt xuống chân Tomoko đang ngồi ở phía trước nàng:
– Này Tomoko, cầm lấy để đi mua cái gì ngon ngon mà ăn.
Đã hai năm nay bây giờ nó mới lại được nghe mẹ gọi đến tên mình. Tomoko rất cảm động, không kịp nhặt các phiếu ăn rải rác quanh chân, nó ngửng đầu lên về phía Ikuyo:
– Mẹ....
Nhưng rồi đến cuối tháng bỗng nhiên Kokonoe cảm thấy khó ở và nghỉ hành nghề suốt cả ngày. Đã hai tháng nay nàng làm việc quần quật, bởi vậy bà chủ đâm lo, bà tự vấn mình phải chăng là nàng bắt đầu tỏ ra thất thường, đồng bóng.
Nhưng theo ý kiến của nhiều người trong nhà thì có lẽ nàng đang hành kinh, đơn giản thế thôi.
Một hôm ở nhà ăn, người đầy tớ gái chăm sóc Kokonoe đến báo cho Tomoko là ái phi nhắn nó đến gặp nàng ở phòng bệnh nhân.
– Ê, Ochobo, mày chuyển lời chúng tao tới mụ ta là ở đây không ai dại dột làm việc cho đến ngã bệnh đâu! Tomoko bước vội lên cầu thang, tai vẫn còn nghe những tiếng cười nhạo báng mẹ mình, nó chạy dọc theo hành lang đến tận cánh cửa có gắn tấm biển mang tên “Kokonoe”. Theo phép tắc của nhà Kanô, nó quỳ ngoài hành lang ở trước cửa và trịnh trọng báo cáo:
– Kính thưa bà ái phi, tôi, Ochobo đã có mặt.
– Cho vào, Ikuyo bình tĩnh ra lệnh trong tư thế nằm nghiêng trên tấm nệm kê ở cạnh giường.
– Bà cảm thấy trong người thế nào ạ? Tomoko vừa hỏi vừa lễ phép chắp tay chào.
– Ta buồn nôn quá.
– Bà có cần con xuống nhà tìm thuốc không ạ?
– Không. Ta thấy khó chịu trong người lắm. Nói đoạn, nàng cố gượng dậy, đi đến gần lò sưởi, mở một ngăn kéo và lấy ra ba tấm phiếu ăn.
– Tomoko...
– Mẹ....
– Mày cầm lấy các tem phiếu này và giấu kín kẻo tay mách mối nhìn thấy đấy.
Tomoko vội vã vâng lời và nhét các phiếu vào dưới ngực.
– Yasuko có khỏe không ạ?
– Khỏe lắm.
– Thế còn ba?
– Tomoko!
Ikuyo nghiêm sắc mặt nhìn nó:
– Tao sẽ không tha thứ cho mày nếu mày còn hỏi tao như vậy nữa.
– Con xin vâng.
– Mày không thể nào biết được là tao thích quan hệ với một người đàn ông xa lạ hơn là với một người chồng mà tao ghê tởm.
–...
Ikuyo lảo đảo đứng dậy và đi mở rộng cửa sổ ở đằng tây.
Nắng đột ngột tràn ngập căn buồng làm nổi bật những đường hằn sâu trên mặt Ikuyo khiến Tomoko nhớ lại những cảnh ngộ đã đưa đẩy mẹ mình đến chốn lầu xanh này:
“Anh hãy bán tôi cho mụ Tú Bà!”. Nàng thóa mạ Keisuke, còn anh thì không giữ được kiên nhẫn nữa, mặc dù anh vốn hiền lành, hiền lành đến mức hầu như là đần độn, anh đã giao vợ mình cho một tay mối lái.
“Không đâu mẹ ạ, không đâu, con sẽ chẳng bao giờ hỏi tin tức về ba nữa!”, Tomoko vừa tự nói với lòng mình như vậy vừa nhẹ nhàng, sợ sệt đi đến bên mẹ.
Nhưng tình trạng của Ikuyo không được cải thiện gì. Và ái phi Kokonoe, sau hai tháng rực sáng như một ngôi sao, nay đã không thể nào trở lại phô mình câu khách được.
Vừa tròn hai tháng kể từ khi thay đổi mùa và bụng của Ikuyo đã to ra một cách khác thường.
Bà chủ dồn dập hỏi nàng. Theo Ikuyo thì không thể nào nàng mang thai từ khi nàng đến ở nhà Kanô, và sau một cuộc khám nghiệm, bác sĩ đã đi đến kết luận là nàng đã có thai trước khi đến đây mà nàng không biết.
Hổ thẹn vì đã có nhiều sai lầm về con người của Ikuyo, bà chủ không dám nhìn chồng trong một thời gian.
– Tao không thể tin được mày, Ochobo. Nói gì thì nói, mày cũng vẫn cùng huyết thống với mẹ mày, bà nói với Tomoko khi giận dữ. Con nhà tông không giống lông thì cũng giống cánh mà!.
Ikuyo bị đuổi khỏi phòng dành riêng cho ái phi và dồn vào một góc nhà ở tầng hai. Nàng bị nhốt vào đây cho đến ngày sinh đẻ.