Đang cho xe chạy ngon trớn trên con đường lộ đỏ dẫn về làng chài, chợt Lâm Khang thắng gấp và tấp nhanh vào lề, anh đã thấy Cu Đen đang tản bộ trên đường. Anh nhảy xuống xe và cất tiếng gọi: - Đen! Đen! Cu Đen cũng đã nhìn thấy Lâm Khang, nó chỉ khẽ gật đầu chào, rồi lại cúi đầu lầm lũi đi tiếp. Thái độ xa lạ của nó làm anh thấy ngạc nhiên, anh nắm tay Đen hỏi: - Chú nhỏ, không nhận ra sư huynh à? Nó mím môi nhìn anh rồi giật mạnh tay mình về. Lâm Khang nhíu mày: - Sao vậy chú? Anh hỏi sao không trả lời? Thằng bé cất tiếng ráo hoảnh: - Tôi ghét anh. - Sao lại ghét anh? -... Lâm Khang vẫn mềm mỏng: - Nói anh nghe, sao chú lại ghét anh? -... - Nói đi Cu Đen! Lần nầy thì thằng bé nói, nhưng chất giọng đầy giận hờn: - Bởi vì anh sống không thành thật, bởi vì anh đã làm khổ sư tỷ tôi, bởi vì anh đã bỏ mặt sư tỷ tôi, trong lúc chỉ cần có anh nhất, để mà đi theo bà Kim Sa đỏng đảnh, bởi vì sư tỷ tôi nghèo đâu xứng đáng với anh. Vậy đó, tôi nói hết rồi, anh còn thắc mắc gì nừa hôn? Lâm Khang buông lỏng tay Cu Đen, anh thật sự bàng hoàng trước cái từ "bởi vì" mà thằng bé vừa lên án anh một cách gay gắt. Anh thật sự không biết phải giải thích sao cho Cu Đen hiểu được suy nghĩ của mình, với lứa tuổi trẻ nít như thế, đâu dễ dàng tiếp nhận được điều mà người lớn làm. - Chú tìm ở đâu ra mấy chữ bởi vì ấy vậy Cu Đen? Anh không tệ vậy đâu. Cu Đen trề môi: - Không tệ ư? Tại sao giữa lúc chị Ốc Tiêu đến tìm anh, nhờ anh gọi giúp bác sĩ, vì dì út lại lên cơn đau bất thần, anh không giúp đỡ chị ấy thì thôi, lại còn bênh vực người khác nhiếc mắng nầy nọ, vậy nghĩa là gì? Lâm Khang lắc đầu ra vẻ khổ sở: - Chị ấy hiểu lầm anh thôi. Thằng bé vẫn cho điều mình nói là đúng: - Tôi không tin lời anh nói đâu. Chỉ vậy thôi và nó cắt đứt câu chuyện bằng cách bỏ đi. Lâm Khang níu tay áo Cu Đen lại: - Ê! Chú giận anh thiệt sao? Gương mặt trẻ con ấy vênh lên: - Tôi không thèm giận anh, mà tôi không còn muốn chơi chung với anh nữa. - Thôi không chơi với anh nữa cũng được, nhưng lên xe anh cho quá giang về, trời trưa nắng như vầy mà đi bộ cực lắm. Đôi mắt Cu Đen chợt đỏ hoe, giọng mát mẻ: - Không cần đâu. Nhìn vào mắt Cu Đen, anh thấy có một sự uất ức nào đó cố kìm nén, hình như vấn đề đơn thuần không chỉ là sự hờn giận vu vơ của trẻ con, và với Lâm Khang muốn thằng bé nói không phải là điều khó: - Bảo không thèm chơi với anh, mà xem ra chú nói dối. Ghét anh mà lại rưng rưng thế kia ư? Lập tức Cu Đen phản ứng ngay: - Khóc vì anh ư? Còn khuya. Tôi có rưng rưng nước mắt là cũng vì thương chị Ốc Tiêu thôi... từ rày về sau có lẽ chị ấy hiếm có dịp về đây chơi với tôi nữa. Tôi buồn bì sẽ nhớ chị ấy lắm lắm. Cả hết thảy mọi người trong làng chài nầy, chỉ có chị Ốc Tiêu là thương tôi, lo lắng cho tôi mà thôi. Lâm Khang nhìn vào thằng bé, giọng anh không còn bình thản: - Sao? Chú nói sao? Ốc Tiêu đi đâu? Lần nầy thì Cu Đen khóc thật: - Chị Ốc Tiêu vào Sài Gòn rồi, tôi mới xách phụ đồ đạc giúp chị ấy ra lộ đón xe đi. Lâm Khang giật mình, tim anh như thót lại: - Đi rồi à? Sao lại đi? Còn bác gái đang bệnh ai chăm sóc? - Dì Út chết rồi, hu... hu... Giờ thì Lâm Khang run rẩy, giọng lấp bấp: - Cu Đen nói anh nghe, mẹ Ốc Tiêu chết khi nào, bao giờ, sao anh không hay? - Dì Út chết vào lúc nửa đêm khuya, cùng cái ngày mà chị Ốc Tiêu đến tìm anh ở nhà trọ. Mặt anh trắng bệch như sáp, nói lẩm bẩm: - Trời! Như vậy là đã một tuần. Lâm Khang ngồi bệt luôn xuống mặt đường, anh không thể ngờ chỉ một tuần về lại Sài Gòn, mà nơi đây đã xảy ra chuyện buồn đến vậy. Sau buổi anh và Hải San cãi vã nhau, anh không còn kịp thời gian để làm hòa với cô, vì ngay sau đó anh phải về Sài Gòn để tập dợt cho chương trình biểu diễn của mình. Trời ơi, không thể ngờ cách giảng hòa của anh đã vô tình đào sâu thêm nỗi đau trong tim Hải San, giữa lúc cô đang cần anh giúp đỡ cho bệnh tình của mẹ cô, thì cô lại phải đón nhận nơi anh những lời rao giảng về đức tính bao dung vị tha, giữa lúc mà một mình cô vật vã với đám tang của mẹ, thì anh lại đưa Kim Sa về Sài Gòn khuyên lơn, an ủi. Trời ơi, anh đã tự chia rẽ tình yêu giữa anh và Hải San, bằng chính vì thói quân tử Tàu của mình mất rồi. - Chị Ốc Tiêu có nói gì, nhắn gì cho anh không Cu Đen? Câu hỏi của anh rớt vào buổi trưa thinh vắng và không có tiếng trả lời. Cu Đen đã đi mất từ lúc nào.