Chương 11

Đỡ mẹ nằm xuống nệm xong, Hải San cẩn thận kéo chăn đắp lên tận ngực cho me, rồi mới bước ra nhà ngoài.
Ngước bác sĩ ngồi ở bàn, đang kê thuốc cho mẹ cộ Hải San cất lên tiếng hỏi:
- Má tôi thế nào rồi bác sĩ?
Người bác sĩ nhìn cô một lúc, rồi nói một cách nghiêm chỉnh:
- Tôi khuyên cô nên đưa bà ấy nhập viện thì hay hơn.
Hải San tái mặt:
- Bệnh má tôi nghiêm trọng vậy sao?
- Cô thật không hay biết bà ấy bị bệnh nặng nhẹ thế nào thì thật là vô tư quá.
Lời trách nhẹ nhàng thôi, vậy mà đủ khiến cho Hải San nhoi nhói tim, cô trả lời lí nhí:
- Xin lỗi bác sĩ. Nhờ nói rõ bệnh trạng của mẹ tôi giùm.
- Bà ấy bệnh tật đầy người. Suy nhược tim, lá phổi có nước, thiếu máu và...
Câu nói nửa chừng bị cắt ngang đầy ngập ngừng của người bác sĩ làm Hải San càng thêm lo âu. Cô nóng lòng hỏi tiếp:
- Và sao nữa thưa bác sĩ?
- Gan của mẹ cô đang ở vào giai đoạn hai của chứng ung thư.
Mặt Hải San trắng bệch như ngọn bạch lạp, hình như cô nghe lầm thì phải. Giọng lấp bấp, cô hỏi người bác sĩ.
- Bác sĩ không định hù dọa tôi đấy chứ?
Người bác sĩ cau mày có vẻ phật ý:
- Tôi có thể đùa được ư?
Có một cục nghẹn đang chận ngang cổ họng Hải San, cô nói lí nhí:
- Xin lỗi bác sĩ. Thật tình tôi không thể ngờ là má tôi lại trầm trọng vậy...
Cô mím môi không nói nữa, người bác sĩ tiếp lời:
- Có lẽ bà ấy sợ cô lo lắng nên đã một mình chịu đựng không nói cho cô rõ.
Ngừng một chút, rồi ông nói vo8'i giọng phân vân:
- Tôi nghĩ với căn bệnh của bà ấy việc chữa chạy sẽ tốn kém nhiều tiền bạc, nhưng chỉ thu lại kết quả thật mong manh.
Hải San líu lưỡi:
- Thế... thế... là sao ạ? Tôi... không hiểu.
Người bác sĩ thật thà giải thích:
- Nếu bệnh được phát hiện sớm thì không còn gì để nói, đằng này... Tôi nghĩ sức khỏe của mẹ cô như thế nào, tự bà ấy hiểu rõ hơn ai hết. Vậy mà bà ấy vẫn cứ lặng thinh, lại còn cố tình giấu giếm. Bây giờ dẫu chữa chạy thì cũng chỉ là kéo dài thêm một ít thời gian sống mà thôi. Còn thoát khỏi bệnh thì họa là y học có phép màu.
Hải San thở hắt, đôi tay ôm lấy đầu, cô như chết lặng, không còn muốn hỏi thêm điều gì nữa cả. Giọng người bác sĩ vẫn đều đều bên tai cô:
- Nếu cô nghi ngờ việc chẩn đoán bệnh của tôi, cô có quyền thay một bác sĩ khác. Nhưng tôi đoán chắc là họ cũng cho cô một kết quá đúng như tôi đã nói mà thôi. Thôi tôi về đây, cô hãy cho bà ấy uống thuốc theo đúng chỉ định tôi đã ghi trong toa. Sáng mai tôi sẽ đến tiêm thuốc nữa.
Cô gật đầu, định đứng lên nhưng người bác sĩ đã khoát tay:
- Không cần tiễn đâu, tôi về được.
Người bác sĩ bước ra khỏi nhà, sự im lặng lại trở về. Hải San vẫn ngồi êm. Trong đầu cô giờ chỉ còn hỗn độn những thanh âm của người bác sĩ để lại: "Gan của mẹ cô đang ở vào giai đoạn hai của chứng ung thư... "