Lâm Khang ngồi chết dí trong lòng ghế salon, cứ thế đốt hết điếu thuốc nầy, sang qua điếu khác, mắt nhìn đăm đắm vào cành hoa hồng nhung đang đặt nằm trên bàn. Đây là cành hoa duy nhất anh mang về, từ những cành hoa mà khán giả đã dành tặng riêng anh. Chỉ cần anh nhìn vào phong cách thắt dây nơ, là anh đủ hiểu người khán giả tặng anh, đã mua nó từ tay người bán là Hải San. Đã ba tháng trời rồi anh nhớ cô ghê gớm. Sau lần gặp gỡ ấy, cô đã tự động di chuyển sang nhà khác để thuê ở, cô không hề để lại một dòng địa chỉ hay một tin nhắn gì cho anh. Cô bạn cùng ở chung với Hải San cũng biến mất. Cánh cổng rào đã được khóa lại và trên thân cây bàng có biển "cần cho thuê nhà" đã được ai đó đóng đinh lên đó. Ý nghĩ thật sự sẽ mất nhau cứ luôn ám ảnh và dày vò anh từng ngày. Anh không biết phải tìm cô ở đâu trong thành phố mênh mông rộng lớn này. Rồi anh tự xỉ vả mình, rằng sao lại có thể rộng lượng, hào phóng đem tình cảm ra mà bán đứng cho Kim Sa thế không biết nữa. Sao anh có thể ngốc nghếch đến thế không biết nữa. Cả mấy chục trường đại học, biết cô đang ngồi ở giảng đường của trường nào để tìm gặp cô đây, sao anh yêu cô mà lơ đễnh, hời hợt đến nỗi bỏ quên cả cái địa chỉ cần thiết ấy nhỉ? Lâm Khang ngồi thần người đến nỗi Kim Sa bước đi vào mà anh vẫn không hay biết. Chỉ đến khi Kim Sa lên tiếng, anh mới giật mình tỉnh thần lại: - Tâm trí anh đi hoang ở đâu vậy? Lâm Khang nhìn Kim Sa. Tối nay cô mặc y phục màu xác pháo, ôm sát lấy người. Lâm Khang tự hỏi thầm: "Một người con gái đang nản chí, buồn bực, phiền não vì gia đình phân tán mà lại có thể chăm chút áo quần, trang điếm phấn son làm đẹp cho mình kỹ lưỡng như thế nầy sao". - Giờ nầy em còn tìm đến anh làm chi nữa, em không thấy đã quá khuya rồi sao? Thảy chiếc ví đầm lên bàn, Kim Sa ngồi xuống kề bên Lâm Khang trả lời: - Nhưng em buồn bã quá, mỗi khi buồn em chỉ nghĩ đến anh, em cần anh an ủi biết bao. Giọng nói Kim Sa thoang thoảng mùi bia, Lâm Khang thóang nhíu mày: - Kim Sa, lại uống rượu nữa phải không? - Chỉ chút đỉnh với bạn bè thôi. - Sao em không về thăm bác Thái? Em có biết là dạo nầy bác ấy tiều tụy và suy sụp tinh thần nhiều lắm không? - Nếu cha em có bị thế thì cũng không phải lỗi nơi em. - Nhưng em là con của bác ấy, em cũng có trách nhiệm lo lắng, chăm sóc cho cha mình chớ. - Đâu phải cha em thiếu người chăm sóc. Tự cha muốn cô lập với mọi người kia mà. Mẹ em thì bây giờ có khác gì người dưng. Từ một bà chủ cai quản đất đai, nhà cửa, công việc làm ăn bỗng chốc bị rơi đài tay trắng, giờ như một kẻ sống bám dư thừa. Còn anh Quốc Việt bị kêu án sáu tháng tù giam ngon lành. Bây giờ thì người cha em cần là Ốc Tiêu kia kìa. Em về thì cũng vô nghĩa thôi. - Nhưng em thừa hiểu vì sao mà xảy ra chuyện như thế. Nói như em thì mọi chuyện ví như do bác Thái mà nên. - Nếu cha đừng quá câu nệ và quan trọng vấn đề. Mẹ em dẫu có lỗi thì chuyện cũng đã qua hai mươi năm rồi. - Hai mươi năm hay năm mươi năm cũng thế thôi, người ta chỉ thực sự tha thứ khi kẻ lầm lỗi thành tâm nhận lỗi. Giọng Kim Sa có vẻ buồn bực: - Em đến đây là để mong tìm kiếm nơi anh một sự cảm thông, an ủi chớ có phải đến để nghe anh thuyết giáo đâu. Tiếng nói Lâm Khang bỗng trở nên buồn rượi: - Em hãy tự lo chăm sóc cho bản thân mình đi, đừng nên hy vọng ở anh điều gì nữa. - Anh độ rày sao thế? Anh quên lúc trước anh đã hứa trước mặt gia đình em là sẽ lo lắng chăm sóc cho em kia mà. - Anh không quên, nhưng anh cũng không có trách nhiệm gì trong những hành động em làm. - Anh nói vậy là nghĩa gì? - Anh bao giờ cũng yêu thương quý mến em như đứa em gái của mình. Nhưng dù có thế nào thì ở giới hạn nhất định em cũng chưa phải là người em ruột thịt của anh. Vì thế anh cũng chỉ cho em lời khuyên hoặc an ủi, vỗ về. Nhưng suy cho cùng, chính bản thân em phải có sự quyết tâm, phấn đấu. - Em chỉ thực sự có ý chỉ khi có anh bên cạnh. - Em không thấy như vậy là quá đáng sao? - Không quá đáng chút nào. Bởi vì em yêu anh. - Vậy em có hỏi ngược lại lòng mình là anh có yêu em không? Kim Sa lắc đầu trả lời bướng bỉnh: - Em không cần điều đó, chỉ một mình em yêu anh là cũng đủ lắm rồi. Kim Sa ngã đầu lên vai Lâm Khang, nhưng anh đã khéo léo nhích người sang bên. Bây giờ thì anh thận trọng lắm rồi mỗi khi giao tiếp với Kim Sa, bài học ngày ấy khiến cho anh và Hải San phải hiểu lầm nhau, đã đủ đầy kinh nghiệm rồi, giờ biết chắc rằng sẽ không có mặt Hải San, anh cũng không muốn đóng vai quân tử nữa, anh nhận thấy lòng tốt của mình đã bị Kim Sa lợi dụng và quấy rầy ngày một nhiều hơn. Lâm Khang đứng lên bước đến cửa sổ, dựa lưng vào đấy, hai tay thọc sâu vào túi quần nhìn Kim Sa thật nghiêm túc, anh cất giọng rành rọt, rõ ràng: - Kim Sa, nếu em cần lời an ủi, cần lời động viên hay bất cứ điều gì thì anh sẽ sẵn sàng. Nhưng nếu em mang ý nghĩ lợi dụng điều nầy hầu trói buộc anh vào đời em thì em sẽ thất vọng đấy. - Anh không thể nói những lời như thế với em được. Chắng phải là chúng mình đã từng thân thiết nhau đó sao? - Thân nhau là một lẽ, yêu nhau lại là một lẽ khác. Không lý nà hai điều đơn giản đến như thế mà em lại lầm lẫn được sao? - Anh Lâm Khang, con Ốc Tiêu có gì để mà anh yêu được chứ? Anh hãy nghĩ kỹ lại đi. - Tình yêu mà so đo, suy tính được sao? - Một ca sĩ có tên tuổi như anh, không sợ sẽ khiến cho người ái mộ thất vọng vì anh đã chọn phải một đối tượng quá tương phản, cách biệt với danh phận của anh sao? Lâm Khang nghe giọng mình bắt đầu bực bội: - Em vẫn không bỏ được bản tính khinh khi người ư? - Anh không hài lòng vì em nói đúng sự thật chứ gì? - Ốc Tiêu có một đời sống đáng để bọn đàn ông như anh khâm phục đấy. - Đừng ca ngợi cô ta như thế. - Em có bao giờ cảm tình với Ốc Tiêu đâu. - Tại sao em lại phải như thế với một kẻ đã cướp mất người em yêu chứ? Nếu không có cô ta xen vào thì hôm nay anh đâu ghẻ lạnh với em thế nầy. Lâm Khang lại đến gần Kim Sa, ngồi vào ghế salon đối diện, mắt nhìn thẳng vào cô: - Ngay từ đầu anh đã không yêu em, thì mãi về sau điều đó cũng sẽ chẳng bao giờ xảy ra đâu, dẫu là có Ốc Tiêu hay không có cô ấy đến trong cuộc đời anh. Câu nói làm Kim Sa bị thương tổn, cô đứng phắt dậy, lạc giọng: - Anh nói láo, em không bao giờ tin đâu. Em nhất định là anh có yêu em, chẳng qua là vì anh không nhận ra sai lầm của mình thôi. - Đừng tự huyền hoặc mình nữa Kim Sa. - Nhất định anh sẽ hối hận với sai lầm của anh. Không bao giờ em chịu để mất anh vào tay con ranh ấy đâu. Không bao giờ... Kim Sa bật khóc nức nở và vùng chạy ra khỏi nhà Lâm Khang. Anh chỉ đứng nhìn theo thấy lòng nặng trĩu niềm ưu tư.