ý Huyền chán ngán vô kể.Mỗi vòng thử thách không chỉ gây ra cho nó nhiều vết thương nặng nề về tâm hồn và thể xác, mà còn kéo theo những hậu quả nghiêm trọngThử thách đầu tiên khiến nó đắc tội với An Nã Già La kiêu hãnh cao quý. Bị thiên lôi áp chế nên An Nã Già La không thể rời khỏi đầm nước, nhưng một khi con rồng đen đó mãn hạn phạt, Lý Huyền tin tưởng chắc chắn rang ngay lập tức nó sẽ đến tìm mình, làm sao cho trạng chết chúa băng mới thôi. Thực là một mối nguy hẹn giờ!Thử thách thứ hai dẫn nó đến Dao Nhi, một con cắt mắt xanh đặc biệt thích nghe truyện bi lụy gia đình, có ô dù vững chãi đến nỗi Thái Hạo Nguyên tôn cũng không dám làm phật ý. Lý Huyền còn phải nhờ cậy nó nữa chứ. Mà mỗi lần nhờ cậy là một lần bị đày đọa tàn tệ. Bốn canh giờ tăng lên đến năm canh giờ, sáu canh giờ, rồi bảy canh giờ... về sau Lý Huyền không bằng lòng tăng ca, thì Dao Nhi lại phê bình nó không chịu tiến bộ.Thử thách thứ ba mới thật thảm hại. Lục Khục đến rồi là không chịu dọn đi nữa. Nó cảm thấy ngủ trên giường Lý Huyền, hưởng thụ cuộc sống há mõm đợi ăn bùn mây thực là tuyệt vời, không phải chui rúc trong huyệt mộ u ám buồn tẻ cũng thực là tuyệt vời. Tuy việc rời xa chủ nhân khiến nó hơi mất hứng, nhưng vốn rất giỏi điều tiết tâm trạng của mình, nó bèn coi Lý Huyền là chủ nhân, và bắt đầu sống vui vẻ thư thái hơn nhiều. Mỗi lần Lục Khục ngủ, chân đặt lên bụng Lý Huyền mà nói mớ mi-ao mi-ao, nước mắt Lý Huyền lại im lìm giàn giụa.Nó với Lục Khục, kẻ nào mới là chủ nhân đây?Tai vạ nào đã hết! Chương trình học của Tử Cực lão nhân càng lúc càng biến thái. Lão bảo muốn Đối Nhãn thần công của Lý Huyền trở thành thần công thực sự, nên nhốt nó trong cảnh luân hồi đằng đẵng một tháng trời, không cung cấp bất kỳ một thứ gì, bắt nó nhìn trừng trừng vào tường suốt thời gian ấy.Song sự việc khủng khiếp nhất phải là việc Lý Huyền vô tình phát hiện ra mỗi lần trông thấy cảnh tiếp theo đây, nó lại đứng chết sững tại chỗ, thậm chí còn manh nha ý muốn quyên sinh.Cảnh đó là cảnh Thạch Tử Ngưng luyện kiếm, mà luyện theo đường lối vô cùng khắc khổ. Lý Huyền thề rằng, cho dù biết rõ bản thân sắp bị hàng vạn kẻ truy sát, nó cũng không thể luyện tập chuyên cần nghiệt ngã đến thế được. Dù mồ hôi đầm đìa khắp người, Thạch Tử Ngưng cũng không chịu nghỉ. Dù là một chiêu thức đơn giản, cô ta cũng luyện đến hàng ngàn lần, kỳ cho thành thạo mọi biến hóa nhỏ nhất mới thôi. Sự luyện tập ấy hoàn toàn không phải là việc gây lãng phí thời gian. Dù là kẻ ngoại đạo, Lý Huyền cũng cảm nhận được rằng, kiếm pháp của Thạch Tử Ngưng đang dần dần thay đổi, sát khí uy lực trong từng chiêu thức càng lúc càng dữ dội.Thế vẫn chưa đáng sợ. Đáng sợ là trên tấm đích Thạch Tử Ngưng dùng để luyện kiếm, khắc rành rành hai chữ: “Lý Huyền”!Ặc ĩ Ông trời ơi ỉ Sao cô ta hận mình như vậy chứ? Cuộc đời Lý Huyền vốn đã u ám vì bị mười vạn lượng vàng đè nặng, bây giờ lại giăng thêm sương thảm mây sầu. Nó không hề nghi ngờ rằng hễ có cơ hội, Thạch Tử Ngưng sẽ nện cho nó một trận, chưa chừng còn giết phăng nó luôn.Rốt cục mình đã gây ra tội nghiệt gì? Lý Huyền nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ mãi cũngkhông thông.Thôi gia tỷ muội, Lư gia huynh đệ và Trịnh Bá Niên cũng nhất loạt coi Lý Huyền là kẻ địch. Có lẽ chỉ mình Phong Thường Thanh là tử tế với nó, đàng nào thì Lý Huyền cũng từng có công ơn trời bể với thảng này, khổ một nỗi Lý Huyền không thích kết giao với Phong Thường Thanh. Tuy không cực đoan về đẹp xấu như Hồ Đột Can, nhưng nó không chịu nổi bề ngoài rúm ró hèn hạ của thằng nhóc.Nghĩ tiếp thì cũng còn Tô Do Liên tử tế.Mình bị ngược đãi nhiều quá nên lú lẫn thần trí ròi chăng? Sao lại coi cải người đã ba lần đẩy mình vào ranh giới giữa sống và chết là tử tế? Lý Huyền ai oán nghĩ. Nhưng chí ít, cô ta cũng còn viết cho mình bao nhiêu là thư tình.Lý Huyền vẫn giữ mấy lá thư phát hiện ra trên bàn học. Nào là mãi mãi theo đuổi, nào là ánh sáng của anh soi rọi hồn em... Vừa đọc thư vừa liên tưởng đến những thử thách của Tô Do Liên, Lý Huyền thấy tối tăm mặt mũi.Ma Vân thư viện lớn nhường này mà Chẳng tìm được ai để trút bầu tâm sự.Trong lúc thẫn thờ, Lý Huyền nhận ra mình đang đi đến Vạn Hoa bình đằng hậu sơn Chung Nam.Ô! Tại sao lại đi đến chỗ này? Ở đây có việc gì quan trọng cần làm ư?Lý Huyền cụp tay đếm, rồi nhớ ra. Từ hôm nó đón Dung Tiểu Ý về Vạn Hoa bình, tính tới nay cũng đã xấp xỉ ba ngày. Cái hẹn ba ngày đã tới, có lẽ nó nên đi hỏi xem làm cách nào mới xóa bỏ được Tiểu Cẩu Uông Uông trên người mình.Cũng may lúc này là hoàng hôn. Lý Huyền ẩn trong bống cây, không ai trông thấy nó. Trời đã sâm sẩm tối, quanh Vạn Hoa bình váng tanh vắng ngắt. Lý Huyền đến tận chỗ đài hoa mà không ai hay biết.Mọi phiền não của nó lập tức tiêu tan, bởi cảnh tượng trông thấy tuyệt vời đến nỗi muôn đời nó cũng không hình dung nổi.Vạn Hoa bình mọc chi chít hoa, điều đó không có gì là lạ. Lạ là những hoa này to gấp ba bình thường, tưng bừng nở rộ, thân vươn thật dài, thò ra khỏi đám dây leo, vươn lên kết thành một đài cao. Lá xanh cành nâu hoa đỏ nhụy tím tạo thành một cầu thang chừng mười trượng, nối từ Vạn Hoa bình lên tận đài. Đài cao ấy không tiếp xúc với cả đất lẫn trời, lặng lẽ ở ngoài khói bụi trần gian.Vừa sửng sốt vừa tán thưởng, Lý Huyền đưa mắt nhìn quanh. Bốn bề thinh lặng không một bóng người, Chẳng thấy Tiểu Ý và Long Vi đâu cả.Lý Huyền ngấm ngầm kinh ngạc, chậm rãi theo bậc thang tiến lên đài. Mỗi bước đi, tầm nhìn của nó lại cao hơn một nấc, chỉ chốc lát đã thoát ra khỏi vùng bao phủ của dây leo. Không gian càng thêm mênh mông, xa xôi dàn trải, tựa hồ cả đất trời này chỉ có mình Lý Huyền đứng giữa hư vô, sắp cưỡi gió mà tiến.Thằng nhóc sảng khoái trong lòng, suýt nữa buột miệng ngân nga bài hát “Đời người cố một tri kỷ”. Nó lên tới đài cao, lòng rất thích thú, thấy chính giữa đài đặt một chiếc chõng nhỏ, trên bày một bầu rượu và hai cái chén. Bên chõng có chiếc thảm ngồi kết bằng cành hoa, trông êm đềm mời mọc.Lý Huyền mở nấp bầu, trong bầu ăm ắp rượu biếc, không rõ nấu bằng nguyên liệu gì, chỉ biết mùi thơm nức mũi. Lý Huyền vốn không thích rượu, nhưng hương vị này khiến con sâu rượu ngủ yên của nó quẫy động. Nước bọt ứa ra, Lý Huyền tấm tắc: “Rượu ngon, rượu ngon!” Nó nhấc cái chén, chén ghép từ một đóa hoa, cánh mỏng khép khít vào nhau, thật xinh xân và rạng rỡ. Lý Huyền lẩm bẩm:- Gió trăng vốn Chẳng của ai. Đã Chẳng phải của ai, ta cứ thưởng thức một chénvậy.Nó rót một chén, ngửa cổ uống cạn. Một luồng nhiệt theo dòng chất lỏng tỏa đi khắp người, toàn thân râm ran, cảm giác khoan khoái khó mà diễn tả, bao nhiêuphiền não tích tụ cũng nhờ đó tiêu tan.Lý Huyền ngẩng đầu nhìn. Màn đêm đang buông, vầng trăng vàng óng xuất hiện phía trời đông giống hệt một mảnh gương lớn treo lơ lửng gần đài hoa. Lý Huyền hạ mắt ngắm, núi sông mờ mịt, bốn bề quạnh vắng, chỉ riêng nó một thân một mình như lạc vào cõi hư vô. Muôn hoa nở rộ, khác nào những bàng hữu mãi mãi trung thành. Lý Huyền tiện tay rót thêm một chén, lại tấm tắc uống cạn.Nhân đà, nó không tự dừng lại được, cứ cạn hết chén này đến chén khác, chỉ chốc lát bầu rượu đã sạch trơ. Lý Huyền giơ bầu lên, ngửa cổ dốc dốc vào miệng mấy lần, thấy một giọt cũng chẳng còn mới lưu luyến đặt bầu xuống, nhỏm dậy định đi về. Vừa đứng lên thì tửu khí bốc, hoa lá xung quanh bỗng chao đảo ngả nghiêng, Lý Huyền chẳng phải kẻ hay rượu, liền ngã lăn tới mép đài. Hơi lạnh ập tới, mỹ tửu đã vào bụng lại xộc hết lên đầu, Lý Huyền nôn nao ọe một tiếng, rồi mửa thốc mửa tháo.Thằng nhóc gượng bò dậy, nhưng trong người toàn hơi mẹn, Chẳng còn chút sức lực nào, nên lại ngã lăn lông lốc, đè nát hết hoa lá trên đài. Song tình trạng này lại khiến nó khoan khoái. Nằm ngửa trên đài cao, toàn thân nóng bừng bừng, gió mát hiu hiu thổi, thật là thích thú! Lý Huyền cất cao giọng hát “Đời người có một tri kỷ”, bụng bảo dạ tối nay sẽ nghỉ lại đây.Đúng lúc ấy có tiếng thét lanh lảnh:- Ngươi đang làm gì vậy?Lý Huyền giật thót, hé đôi mắt đờ đẫn hơi men thì thấy Long Vi đang nhìn mình, tỏ vẻ vừa kinh ngạc vừa tức giận. Đầu óc vẫn chưa tỉnh táo, Lý Huyền buột miệng đáp:- Không làm gì cả, uống say rồi nảm đây một chốc thôi.Long Vi biến sắc, nhảy bổ tới nhấc cái bầu ngọc, thấy nhẹ như bang liền rít lên:- Ngươi... ngươi uống hết Quỳnh Ngọc dịch rồi à?Lý Huyền nở nụ cười ngây ngô:- Uống hết rồi... Ngon lắm!Long Vi tức đến run cả người, bỗng một mùi hôi thối thoảng tới, hút ánh mắt cô về bãi nôn của Lý Huyền. Chân tay Long Vi lạnh toát. Những nơi Lý Huyền lăn qua cũng đã bấy nát. Long Vi vô cùng tuyệt vọng, ngồi phịch xuống đất, khóc òa lên. Lý Huyền nghe tiếng khóc đâm luống cuống, cũng bớt say sưa đi, vội hỏi:- Tại sao cô khóc? Cùng lắm ta đền Quỳnh Ngọc dịch cho cô là được chứ gì?Tiếng khóc càng thảm thiết:- Quỳnh Ngọc dịch là rượu tiến vào cung, cả thiên hạ chỉ cố ba bình, làm sao ngươi đền được?Lý Huyền gãi đầu, nghi hoặc hỏi:- Quý đến đâu cũng chỉ là một bầu rượu thôi, có gì ghê gớm chứ?Long Vi nghẹn ngào:- Hôm nay, hôm nay là sinh nhật của người ta. Khó khăn lắm mới mời được Dung thư thư đến để bày biện Cửu Hoa Vân Kính đài, trang trí hoa thơm rượu ngọt, định cùng Tạ ca ca tận hưởng tiệc sinh nhật này. Nào ngờ... nào ngờ ngươi...Lý Huyền tỉnh ngộ. Thì ra cô ta mất bao nhiêu công sức, trước tiên cho chuyển đến năm xe hàng, rồi mời Dung Tiểu Ý đến thi triển Cửu Hoa Vân Kính thuật, tất cả chỉ nhảm tổ chức bữa tiệc sinh nhật. Lý Huyền bất thần tự vả mạnh vào mặt, cảm thấy mình đúng là một kẻ đổ đốn không hơn không kém. Nhìn Long Vi vật vã chua xót, Lý Huyền chẳng biết làm thế nào, đành luôn mồm nài nỉ:- Xin lỗi! Xin lỗi!Ngoài tạ lỗi ra, nó đâu còn cách gì khác? Đây là thế giới riêng của hai người mà Long Vi dày công chuẩn bị để cùng chung hưởng với Tạ Vân Thạch, vậy mà nó ngu ngốc phá hoại sạch sành sanh, thật đáng chết ngàn lần vì tội ngu này. Long Vi vẫn thổn thức, Lý Huyền luống cuống tay chân, bỗng nói:- Cô đợi đây, ta đi tìm Dung Tiểu Ý, nhờ cô ta thi triển lại Cửu Hoa Vân Kính thuật.Nói đoạn, nó xoay mình đi ra. Bỗng nó ồ lên một tiếng, phát hiện ra có thứ gì đó đang lờ lững trong bụi hoa dưới đài. Thứ ấy là một chấm đen, nhưng từ chấm đen này tỏa ra vô vàn sợi mảnh, đan kết với nhau bên trên những tán cây tán hoa, dần dần ngưng tụ thành một khối thẫm hơn cả sắc thẫm nhất của màn đêm. Lý Huyền lẩm bẩm:- Cái gì thế nhỉ?Nó chưa dứt lời, khối thẫm đã bùng nổ, đẩy bật muôn hoa, một đốm sáng nhấp nháy xé gió phóng thẳng lên chỗ Long Vi.Đà phóng thần tốc, mục đích dứt khoát, rõ ràng là muốn dồn Long Vi vào tửđịa.Long Vi mải ôm mặt khóc, cố nhiên không biết nguy hiểm chí mạng đang đến ngay trước mắt. Lý Huyền cả kinh, không bận tâm suy nghĩ kỹ càng, tung mình nhảy tới ôm Long Vi lăn tránh. Nhưng nó lao tới mạnh quá, thành thử mất đà lăn luôn xuống khỏi đài hoa.Dưới đài hoa là vực sâu vạn trượng, hai người trôi tuột đi như hai chiếc lá.Đốm sáng nọ bay tới mép đài hoa, không trù trừ lấy một khác, liền lao vút xuống, đuổi theo hai người.Lý Huyền thầm rên thảm thiết: Lần này chết chắc!Vực sâu vạn trượng! Không rành võ công đạo pháp, biết làm gì được? Lý Huyền buồn bã nghĩ, nếu mình tan xác tại đây thì đúng là một đại sư huynh chết theo kiểu bất tài nhất.Đột nhiên, đai lụa trên mình Long Vi tỏa ánh đỏ chói chang, rồi bung ra. Một luồng khí ấm áp bừng lên từ chiếc đai, bọc lấy hai người, hãm đà rơi lại. Lý Huyền đột nhiên nhớ ra, ngày mới vào thư viện, Long Vi đã từng ngự chiếc đai lụa này mà bay lên, bất giác nó thấy yên dạ, vui mừng vì cái mạng mình đã được cứu.Long Vi đã ngừng khóc, kinh ngạc nhìn Lý Huyền. Thằng nhóc giải thích:- Có kẻ muốn giết chết cô, ta không kịp nghĩ ngợi nhiều, nên ôm cô nhảy xuống - Nó ngó Long Vi, thấy vẻ mặt cô thoáng nét giận dữ, biết cô nghi ngờ, đành thở dài bảo - Tin hay không là tùy cô.Long Vi nói:- Không phải ta nghi ngờ... Chỉ là, ngươi định ôm ta đến bao giờ đây?Lúc này Lý Huyền mới nhận ra mình vẫn ghì chặt lấy Long Vi, bất giác đỏ mặt, vội vã buông tay. Nào ngờ nó mới lỏng vòng ôm, hơi ấm từ dải lụa đã bỏ mặc nó. Lý Huyền rơi thẳng xuống cùng tiếng rú thảm thê.Rầm một tiếng, cú rơi khoan vào mặt đất một cái lỗ thật to.Long Vi trỏ ngón tay, dải lụa dập dinh bay tới gần Lý Huyền. Cô bé hỏi:- Ngươi sao rồi?Lý Huyền giãy giụa bò dậy:- Tạm ổn. Nếu cô bằng lòng tha thứ cho ta thì sẽ ổn hơn.Long Vi hừ mũi:- Cả đời ta cũng không tha thứ cho ngươi!Lý Huyền thở dài ngồi dậy, sắc mặt lại tái nhợt.Đốm sáng nọ hiện lên rõ mồn một dưới tàng cây âm u. Bóng người ẩn sau đốm sáng ấy thì rất mờ nhạt, trông y như một bóng ma đêm đang đung đưa lặng lẽ, dẫn dụ những linh hồn lạc đường.Lý Huyền kéo Long Vi lại, ôm chặt lấy, dùng thân mình che chắn cho cô. Long Vi nổi giận:- Ngươi lại muốn ôm... - Đoạn ngưng bặt, vì cô cũng đã trông thấy đốm sáng rồi.Đó chỉ là một đốm sáng nhỏ, nhưng liên tục di động, giống mắt sói hung ác đang dữ tợn nhìn con mồi. Trong đốm sáng chất chứa sự khao khát tham lam, y như thể sự sống còn của nó phụ thuộc vào mỗi sinh mệnh mà nó lùng bắt được, vì vậy ở nó toát ra sự vô tình, tàn nhẫn, độc địa, ác man.Đốm sáng khiến Lý Huyền và Long Vi không rét mà run. Rừng rú hoang vu, vực sâu tăm tối, không ai tương trợ chúng cả.Đốm sáng hết phình ra lại co vào, tựa hồ đang cân nhắc điều gì, nhất thời chưa xông tới vội. Lý Huyền hạ giọng, thì thào hỏi Long Vi:- Lụa đỏ của cô giờ có bay lên được không?Long Vi nhăn nhó lâc đầu:- Công lực ta chưa đủ, đai lụa chỉ bay được từ từ, e rằng không thoát nổi sự truy sát của kẻ kia.Lý Huyền nói:- Bay được là tốt rồi. Lát nữa ta đánh lạc hướng hẳn, cô mau cưỡi lụa đỏ mà thoát khỏi vực, trốn về thư viện, đừng tùy tiện ra ngoài nữa.Long Vi kêu lên:- Không! Hắn sẽ giết ngươi.Lý Huyền cười nói:- Ngốc! Người tốt yểu mệnh, kẻ ác sống lâu, cô chưa nghe bao giờ à? Một kẻ gây hại tận xương tủy như ta không dễ dàng chết được đâu.Long Vi phản đối:- Không, Long Vi ta đường đường là một nữ anh hùng, đời nào bán rẻ bạn bè vì mạng sống của mình?Trong lúc hai người thì thào bàn bạc, đốm sáng nọ từ từ dịch lại gần. Lý Huyền thở dài:- Ngốc quá, ta cố cách tháo chạy một mình, nhưng bị cô làm vướng chân vướng cảng rồi. Cô nghe đây, điều này rất quan trọng, lát nữa khi ta hô “Mau” thì cô phải điều khiển dải lụa bay ra, nhưng không được bay cùng nó. Nhớ chưa?Long Vi đảo mắt:- Ta cảm thấy cách này không ổn.- Đừng đắn đo nhiều! - Lý Huyền lấy một vật ra khỏi ngực áo, thét lớn - Nhìn pháp bảo đây!Đốm sáng giật mạnh, Lý Huyền rung tay, vật vừa lấy cháy bùng lên. Lý Huyền ném nó về phía bóng đen, thét:- Mau!Long Vi trỏ ngón tay, dải lụa đỏ lập tức rời cô, bay vụt ra. Lý Huyền túm ngay lấy Long Vi, rút lui về sau một thân cây. Ở đây cây cỏ rậm rạp, rất tiện ẩn nấp. Thấy đốm sáng lao theo dải lụa, Lý Huyền cười ha hả:- Ta biết thừa cái tên này ở trong bóng tối lâu, bùi nhùi mà lóe sáng là hắn sẽ lóa mắt, không nhìn rõ gì nữa, nhất định sẽ đuổi theo dải lụa.Long Vi lẩm bẩm:- Ta cảm thấy cách này không ổn.- Cách này không ổn thì cách gì mới ổn? - Lý Huyền vặn hỏi - Rốt cục cô đã đắc tội với ai thế? Vì sao hắn muốn giết cô?- Ta làm sao biết được. Có khi chính ngươi đắc tội người ta mà mang tai bay vạ gió lại cho ta ấy chứ.Lý Huyền cãi:- Hắn xông lại chỗ cô cơ! Ấy! Cô đang... cô đang cầm gì thế?Lý Huyền hoảng hốt nhìn Long Vi, ánh đỏ hơi ấm quẫy động, dải lụa đỏ đã nằm gọn trong tay cô bé. Lý Huyền gần như đột quỵ. Long Vi áy náy giải thích:- Vì thế ta mới nói là cách của ngươi không ổn. Bảo bối này không chịu lạc mất đâu, nó sẽ tự động trở lại tay ta.Lý Huyền quay phắt ra thì thấy đốm sáng đã bay tới gần họ rồi. Một quầng đen yêu dị hội tụ lại quanh đốm sáng, khiến nó càng nổi lên rực rỡ, mà bóng đen nọ thì càng thêm mờ ảo.Lý Huyền gào lên: “Đối Nhãn thần công!” và trừng hai mắt nhìn bóng đen. Nó tin tưởng hoàn toàn vào bản lĩnh này của mình, bất kỳ ai đấu mắt với nó cũng phải phân tán tinh thần, không thể tập trung nổi nên tâm trí rối loạn, dần dần sẽ để lộ các sơ hở. Đợi đến lúc ấy, hai người sẽ cố cơ tháo chạy.Long Vi bỗng lên tiếng:- Ngươi đối nhãn gì với một kẻ mù?