Chương 8

PHẦN IV
CỤC DIỆN THAY ĐỔI
Chương 38
LẶNG LẼ CHẤP NHẬN

    
andelbrot cũng có ý nghĩ giống hệt tướng Minh “lớn” là nhất định phải có ai đó trong Đại sứ quán đã tiết lộ âm mưu đảo chính cho ông Nhu. Anh ta nói với Marnin:
- Tên nào đó đã khai ra rồi.
Theo anh ta những người đáng nghi ngờ nhất là ông Sabo và ông Markoff bởi lẽ ông Nhu sẽ không thể lần ra được vụ này nếu không có sự giúp đỡ của một trong hai người này ở sau lưng.
- Nghe có vẻ kỳ cục lắm đấy. - D. Marnin trả lời - trước hết, không có bằng chứng cụ thể nào cho thấy ông Nhu biết được kế hoạch của cuộc đảo chính. Thứ đến là giả sử như ông Nhu có phát giác được chuyện này thì khả năng rất lớn là do đám mật vụ của ông ta lần ra được. Thêm vào đó chẳng có lý do gì khiến ông Sabo và ông Markoff phải trung thành với ông Nhu đến thế bởi vì làm vậy thì họ sẽ được cái gì chứ. Bất cứ ai tiết lộ những thông tin đó đều hiểu rằng anh ta sẽ không thể lên cao trong Chính phủ Mỹ.
- Xin ông đừng cho là tôi nói chuyện nhảm nhí. Người ta ở vị trí càng cao thì người ta lại càng dễ để lộ thông tin ra ngoài. Bất cứ ai đã làm việc cho tờ New York Times đều có thể khẳng định điều đó. Cậu hỏi vì sao họ phải kể cho ông Nhu ư? Quá đơn giản. Họ là những người cùng hội cùng thuyền với ông Corning và thời gian của họ ở đây cũng chỉ còn đếm bằng ngày thôi. Ngoại trừ trường hợp của tướng Donnelly, anh Mecklin và cậu sẽ là những người cuối cùng trong phe của Đại sứ Corning còn ở lại mà tất cả đều nhờ vào ảnh hưởng của tớ với sếp của cậu. Các cậu gặp may rồi đấy.
- Cậu tử tế quá. Vậy là tớ nợ cậu một ân huệ rồi đấy.
- Tướng Donnelly chưa bị xử bắn ngay - Billy tiếp tục với tham vọng để cho D. Marnin thấy được sự hiểu biết sâu rộng của anh về tình hình chính trị nội bộ của Đại sứ quán như thế nào. - Ông ta quá thân cận với tướng Taylor. Nhưng mà ông ấy cũng phải ra đi thôi. Ông ta sẽ không được kéo dài thêm một nhiệm kỳ nữa một khi nhiệm kỳ này của ông ta kết thúc. Ông ta vẫn chưa biết chuyện đó đâu nhưng rồi ông ta sẽ phải đón nhận một cấp phó thường trực tên là Westmoreland [23], một tay nổi tiếng là thích ẩu đả và sẽ là người thay thế ông ta để giành chiến thắng trong cuộc chiến tranh này. Cả ông Sabo và ông Markoff, những người hầu trong Chương trình lập ấp chiến lược của ông Nhu sẽ bị tách rời nhau ra ngay khi ông Nhu bị loại khỏi chính trường.
- Nhưng chính cậu cũng đã khẳng định là cuộc đảo chính đã bị hoãn lại rồi đấy thôi?
- Không, không hoàn toàn như vậy. Các tướng lĩnh đều hiểu là nếu dừng lại ở đây họ sẽ bị ông Nhu vặt từng người như vặt một quả nho tươi rồi ăn sống họ luôn vậy. Thế nhưng trước khi tiến hành cuộc đảo chính các tướng lĩnh đều muốn có một tín hiệu ủng hộ họ từ phía Chính phủ Hoa Kỳ - không chỉ của riêng ngài Sedgewick đâu, họ biết quá rõ về vị thế của ông ta cho nên cái họ cần là sự dứt khoát của Tổng thống Kennedy, của Ngoại trưởng Dean Russk, và của Bộ trưởng Quốc phòng Robert McNamara.
- Đấy là dạng tín hiệu nào vậy?
- Tướng Minh “lớn” muốn được chấp nhận ba điều kiện. Ông ta muốn viện trợ kinh tế của Mỹ cho Nam Việt Nam phải bị cắt. Ông ta muốn ông Markoff và ông Sabo bị loại ra khỏi cuộc chơi. Và điều cuối cùng là ông ta muốn Đại sứ quán phải giữ khoảng cách nhất định với ông Diệm.
- Viện trợ kinh tế của chúng ta đang giúp cho mọi thứ ở đây vận hành một cách hoàn hảo. Không có nó thì tất cả sẽ sụp đổ hết chứ còn gì nữa.
- Có tới hơn hai trăm triệu đô-la tiền viện trợ đổ vào đây. Và nền kinh tế của đất nước này chỉ sụp đổ hoàn toàn khi tất cả số tiền này bị ngừng lại cùng một lúc.
- Xem ra cậu cũng biết nhiều về kinh tế giống như cậu biết về choi tennis vậy nhỉế Vậy theo cậu Đại sứ quán sẽ phải làm thế nào để “giữ khoảng cách” - như cách gọi của cậu với một Chính phủ mà chúng ta đang liên can tới cơ chế vận hành ở tất cả các cấp từ cao nhất cho đến những làng bản, thôn ấp ở vùng sâu vùng xa?
- Chính sách ấy sẽ được điều chỉnh một cách từ từ. Chúng ta không chạy theo bọn họ mà trái lại hãy để cho bọn họ phải chạy theo chúng ta. Hãy làm cho họ phải toát mồ hôi ra ấy chứ. Nếu như họ không làm đúng những gì mà chúng ta yêu cầu - phóng thích các tín đồ Phật giáo, các sinh viên, bãi bỏ điều số mười trong Hiến pháp hiện hành, cho phép các phong trào tự do dân chủ hoạt động - thì khi đó chúng ta sẽ để cho chiếc thòng lọng tự rơi xuống đầu họ.
- Vậy là chúng ta chỉ việc ngồi tại Đại sứ quán mà đọc báo thôi.
- Nếu như một buổi sáng nào đó, cậu đóng chặt cửa Đại sứ quán lại và cho tất cả các quan chức cũng như nhân viên ở đó đi nghỉ thì cậu biết sẽ có chuyện gì xảy ra không? Để tôi nói cho cậu biết nhé. Sẽ chẳng còn gì tồi tệ hơn thế nữa đâu. Và cậu có biết tại sao không? Bởi vì có ai nhận ra điều đó đâu kia chứ. Đó chính là lý do vì sao đấy.
Chỉ mất vài phút ở trong phòng thay đồ, D. Marnin đã chuyển cho ông bạn mình mấy chiếc phong bì màu vàng. Thế là Mandelbrot đã được đọc tất cả những bức điện mới nhất nhưng sẽ chẳng bao giờ được đem công khai từ chính Đại sứ quán. Anh ta đã không viết gì về cuộc đảo chính bị lộ tẩy mặc dù chính anh ta đã biết tường tận đến tất cả các chi tiết nhỏ nhất mà chưa chắc Đại sứ Sedgewick được biết. Chính vì thế anh ta có thể để mặc cho các diễn viên của màn kịch này đóng tiếp vai diễn của họ - đây cũng là một mánh khóe thể hiện khả năng điểu khiển giới báo chí của Đại sứ Sedgewick. Thay vì viết những câu chuyện liên quan đến cuộc đảo chính, mỗi tuần câu chuyện của Mandelbrot lại tập trung vào khai thác mọi góc cạnh khác nhau trong phái bộ Mỹ. Trên trang đầu tiên của tờ Nhật báo Times, anh ta đã viết về một số “quan chức cao cấp trong phái bộ Mỹ” đã không hài lòng với chính sách mới mà Đại sứ Sedgewick đang áp dụng nhằm “bảo vệ quyền lợi của Mỹ”. Những người này đã có thời được kinh qua “trường học của Đại sứ Corning về chính sách ngoại giao nhân nhượng”, một chính sách làm thỏa mãn tên bạo chúa người Việt và gia đình ông ta. Những quan chức này trong Đại sứ quán là không thể tin cậy được với bất cứ ai dám yêu cầu rằng người dân Mỹ không thể bị áp đặt theo kiểu khinh khỉnh như vậy được. Thật may mắn là, Mandelbrot viết tiếp, “bây giờ chúng ta đã có một nhà ngoại giao đầy kinh nghiệm ở vị trí đứng mũi chịu sào, một con người nếu cần, luôn thách thức với tất cả các hình thức quan liêu và sẵn sàng đánh bại những người giỏi nhất trong số họ”.
Những người đang có mặt tại Sài Gòn vào lúc này đều hết sức ngạc nhiên trước việc Đại sứ Bascome Sedgewick nhanh chóng nắm được toàn quyền điều khiển ở đây. Một quan chức cao cấp nhất của Đại sứ quán cũng đã phải thốt lên: “Ông ấy thật kỳ lạ. Những gì mà ông ấy đã làm được trong vòng một tuần qua đã có ý nghĩa hơn tất cả những gì mà chúng ta đã làm được trong suốt năm năm qua ở đất nước này. Cái mà nơi này cần là một chiếc chổi mới. Và cám ơn Chúa chúng ta đã có được điều đó”.
Trong khi các quan chức Đại sứ quán, Mandelbrot viết tiếp - như muốn ban thêm cho họ coup de grac’e [24] nữa - không muốn nêu tên của mình, tất cả những ai ở Sài Gòn đều hiểu rằng còn hai quan chức Đại sứ quán có mối quan hệ thân mật nhất với Ngô Đình Nhu và cũng là những người trực tiếp tham gia vào Chương trình lập ấp chiến lược đầy tai tiếng. Đó là Cố vấn chính trị Samuel F. Sabo và Trưởng lưới CIA tại Sài Gòn Station, Stuart M. Markoff. Đã có nhiều đồn đại cho là thời gian tại vị của hai người này ở Sài Gòn sẽ không còn được kéo dài thêm bao lâu nữa..
Câu chuyện này đã gây nên một trận bão lửa ở tất cả các cấp cao nhất tại Washington. Thư ký báo chí của Nhà Trắng, Pierre Salinger vẫn khẳng định rằng Tổng thống Kennedy hoàn toàn ủng hộ cả Đại sứ Sedgewick lẫn tướng Donnelly và nhận định rằng nỗ lực đó của Mandelbrot chỉ như “muối bỏ biển”. Phát ngôn viên của Bộ Ngoại giao, Bob Manning lại bày tỏ mối quan ngại sâu sắc trước những gì mà công luận dị nghị về những biểu hiện thiếu đoàn kết trong cộng đồng các quan chức Mỹ tại Sài Gòn. Theo đó, Phái bộ Mỹ tại Sài Gòn vẫn đang hợp tác chặt chẽ với nhau dưới sự lãnh đạo của Đại sứ Sedgewick, một người đã được Ngoại trưởng đặc biệt tin tưởng. Tại phòng họp báo của Lầu năm góc, Tướng Taylor cho trích dẫn lời phát biểu của mình rằng “Blix” Donnelly là một trong các tướng lĩnh cừ khôi nhất mà Lục quân Hoa Kỳ đã đào tạo được trong hơn nửa thế kỷ qua và không còn gì có thể kỳ diệu hơn dưới sự chỉ huy của ông ấy.
Cơ quan vướng phải vấn đề rắc rối nhất trong bài báo của Mandelbrot chính là Cục Tình báo trung ương (CIA). Tất cả mọi người trong giới ngoại giao cũng như báo chí ở Sài Gòn đểu biết rằng ông Markoff là Trưởng lưới điệp vụ CIA ở đây. Nhưng bài báo của Mandelbrot đã phạm phải một điều cấm kỵ khi công khai điều này cho công luận. Trong thực tế, Đại sứ Sedgewick đã kịp thời yêu cầu tổ chức điều tra đặc biệt và bức thông điệp bày tỏ sự “thất vọng nhiều hơn là giận dữ” của ông ta gửi tới Giám đốc CIA, ông John McCone là khẩn trương cho thay thế ông Markoff bằng người khác. Trong bất cứ hoàn cảnh nào thì tương lai của ngài Markoff tại Việt Nam dưới trướng của Đại sứ Sedgewick rõ ràng là không còn được bao lâu. Tuy nhiên, theo phỏng đoán riêng của D. Marnin thì chỉ có một nhân tố duy nhất khiến cho ông Markoff trở thành người đầu tiên trong Phái bộ Mỹ sau ngài Sabo bị đuổi về nước chính vì đó là điều kiện mà tướng Dương Văn Minh đã đặt ra để làm sống lại cuộc đảo chính đã bị lộ tẩy.
Ngày 7 tháng 9, tướng Khiêm thông báo ngắn cho Gascon về một cuộc họp vào buổi tối hôm trước giữa các tướng Minh “lớn”, Đôn, Bích, Kim và tướng Khánh. Theo lời Khiêm, tất cả bọn họ đều tin rằng âm mưu đảo chính hồi tháng 8 được chính ông Markoff tiết lộ cho ông Nhu. Cũng theo lời tướng Khiêm, các tướng lĩnh thậm chí không nghĩ tới việc bắt đầu tiếp tục tổ chức cuộc đảo chính trừ khi họ chắc chắn rằng nó sẽ được ủng hộ một cách toàn diện bởi một Chính phủ Mỹ thống nhất, trong đó có cả tướng Donnelly. Họ đã đặt ra bốn điều kiện trước khi họ triển khai kế hoạch - ba điều kiện trong số này đều tương tự như những gì Mandelbrot đã tiên đoán cho D. Marnin một tuần trước đó bao gồm: phong tỏa viện trợ kinh tế, dứt khoát giữ khoảng cách lạnh nhạt với ông Diệm và ông Nhu, thay thế, trục xuất ông Markoff ra khỏi Việt Nam (không hề đả động đến việc sa thải ngài Sabo). Điều kiện thứ năm là từ chối viện trợ tài chính trực tiếp cho lực lượng đặc nhiệm của Đại tá Tung nếu như ông này không đồng ý để lực lượng này nhập vào cơ cấu chỉ huy của Bộ Tổng tham mưu Quân lực Việt Nam Cộng Hòa.
Đại tá Gascon đã viết một bức điện gửi tới tướng Khiêm thông báo rằng yêu cầu của họ đã được chuyển cho D. Marnin đưa tới tận tay ngài Đại sứ để ông này thông qua vào buổi tối hôm đó. Giống như thường lệ, bất cứ khi nào có gì đó quan trọng gửi cho Đại sứ Sedgewick duyệt trước khi gửi về Mỹ, D. Marnin đều đặt nó ở giữa bàn làm việc nơi ông ta không thể quên nó được. Thế nhung tối hôm đó, khi anh thu dọn lại mấy tờ báo của ông Đại sứ thì bức điện đó vẫn còn lại trên bàn. Sáng hôm sau anh lại để nó lên giữa bàn làm việc của ông ấy thêm một lần nữa. Vậy nhưng nó vẫn chẳng được đụng vào chút nào hết. Đến buổi sáng tiếp theo mọi việc lại lặp lại đúng như vậy. Tuy nhiên, khi D. Marnin tới khóa cửa vào buổi tối thì bức điện đã biến mất. Anh vội tới hỏi cô Helen Eng xem cô ấy có đem bức điện xuống phòng mã hóa hay không. Cô ấy đã không làm vậy. Cuối cùng anh tìm kiếm trong đống giấy loại ở ngăn kéo dưới cùng trong két của ngài Đại sứ, anh đã tìm thấy nó bị xé làm đôi. Ông ta đã chẳng bao giờ gửi nó về Washington chính vì thế chẳng bao giờ có ai chú ý đến bốn điều kiện mà tướng Minh “lớn” đưa ra trước khi tiến hành cuộc đảo chính.
Ba điều kiện đầu tiên do tướng Minh đưa ra đã nằm trong tay ông Sedgewick. Thứ nhất là cả hai ông Sabo và Markoff sẽ sớm rời khỏi Sài Gòn. Thứ hai là ông Minh cũng đã nhận được lệnh thông báo cho Đại tá Tung rằng mọi chế độ cung cấp tài chính cho quân của ông ta sẽ không còn trừ khi lực lượng đặc nhiệm của ông ta được đặt trực tiếp dưới sự chỉ huy của Bộ tổng tham mưu. Thứ ba là, Washington cũng đã đồng ý rằng một số phần trong chương trình viện trợ kinh tế sẽ bị cắt “tạm thời” nhưng quyết định cuối cùng sẽ bị đình lại cho tới sau chuyến thị sát tình hình thực tế của Bộ trưởng Quốc phòng McNamara và tướng Taylor trong mười ngày cuối cùng của tháng 9.
Tất cả mọi người đều đứng dậy chào khi Đại sứ Sedgewick bước vào phòng họp theo thói quen của ông ta là muộn hơn năm phút. Ông ta hất hàm ra hiệu cho ngài Bilder bắt đầu rồi để cho mỗi người thuộc các bộ phận khác nhau báo cáo về tất cả các sự kiện liên quan đến những khó khăn trong thực hiện nhiệm vụ cùng các đối tác trong Chính phủ Việt Nam Cộng hòa. Trưởng đại diện của các mảng công tác đều thông báo rằng mọi hoạt động hợp tác của họ với người Việt Nam đều đã bị hủy bỏ. Chỉ riêng tướng Donnelly cho rằng phạm vi công việc của ông ta là cuộc chiến tranh chống lại Việt Cộng vẫn đang được tiến hành bình thường và thu được kết quả tốt. John Mecklin cũng báo cáo tóm tắt toàn bộ nội dung chính của các bài báo đáng chú ý trong báo chí địa phương ra vào cuối tuần trước. Tờ Times của Việt Nam Cộng hòa và một số tờ báo khác phát hành bằng tiếng Việt cũng đã trích dẫn câu chuyện của phóng viên Mandelbrot nói về mối bất đồng trong Phái bộ Mỹ. Một vài tờ báo trong số này đã thêm một vài chi tiết nhằm công kích thẳng vào ngài Đại sứ Mỹ và gọi ông ấy là “tên thực dân cuối cùng”. Sau đấy, Đại sứ Sedgewick là người đưa ra kết luận cuối cùng. Ông ta nói:
- Thưa các quý ngài, tôi đã suy nghĩ rất nhiều về việc làm thế nào để đối phó với mấy đòn chính tri đầy ác ý mà họ vừa tung ra nhằm vào Đại sứ quán này, chống lại các ngài, chống lại tôi và chống lại tất cả chúng ta. vẫn có một cách để đáp trả những hành động này, nhưng giống như ông bạn già của tôi, ngài Lyndon Johnson vẫn nói: “Dù sao cũng đừng bao giờ ganh đua với một con chồn hôi” - ông ta nói tiếp - Chúng ta không thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Chính vì thế tôi đã quyết định rằng cách tốt nhất để đối diện với những thách thức này là áp dụng một chính sách mới. Trước hết, chúng ta sẽ tạm thời cắt viện trợ. Thứ hai, chúng ta sẽ thực hiện chính sách ngoại giao lạnh nhạt đối với các đối tác người Việt của chúng ta để cho họ phải hiểu rằng chúng ta sẽ không thể bị họ đá qua đá lại mãi được. Từ nay trở đi, Đại sứ quán Mỹ tại Sài Gòn sẽ ngừng mọi liên hệ với các quan chức người Việt trên phương diện công việc và quan hệ xã hội. Các ngài sẽ không được đón tiếp họ tại nhà hay ở các nhà hàng. Các ngài cũng sẽ từ chối nhận lời mời của họ, từ chối thảo luận với họ về các vấn đề đang còn dở, dang. Khi có được hỏi về vấn đề cắt viện trợ, nhiệm vụ của các ngài chỉ là nở nụ cười và nói vấn đề đó đang được thảo luận. Nếu họ tiếp tục hỏi là khi nào nó sẽ được quyết định, các ngài chỉ cần nói “sớm thôi” và mặc cho họ suy luận thế nào cũng được.
Ngài Bilder trông ngớ người ra như thể có ai đó vừa để cho một tảng đá rơi thẳng vào đầu vậy. Rõ ràng là vấn đề này chưa được thảo luận với ông ta một chút nào trước cuộc họp này.
- Thưa ngài Đại sứ - ông ta ngập ngừng thăm dò - đây là cuộc thảo luận mở hay là ngài đã đưa ra quyết định cuối cùng rồi?
- Theo như tôi được biết - Đại sứ Sedgewick trả lời - chẳng còn gì phải bàn bạc nữa cả.
- Tôi đang đặt giả thiết là việc này chỉ áp dụng cho các bộ phận trong Đại sứ quán chứ không cho các cơ quan trong Phái bộ Mỹ như USOM chứ - ông Curly Bird nói.
- Giả thiết của ông cũng sai rồi. Điều này sẽ áp dụng cho tất cả mọi người - Đại sứ Sedgewick hằn học đáp lại.
- Cho tôi hỏi một chút - tướng Donnelly vội hỏi -quân của tôi đang chiến đấu ngoài mặt trận. Họ đang phải phơi xác ở đây mỗi ngày. Cá nhân tôi sẽ không thể dừng các hoạt động tác chiến được.
Lần đầu tiên thấy Đại sứ Sedgewick suy nghĩ trong chốc lát.
- Thôi được, - cuối cùng ông ta trả lời - tôi nghĩ là chúng ta sẽ có một trường hợp ngoại lệ cho lực lượng Quân đội. Nhưng điều này chỉ áp dụng cho các hoạt động tác chiến ngoài mặt trận chứ không áp dụng cho việc thảo luận về hoạch định chính sách hay các chương trình viện trợ quân sự (MAP).
- Điều này sẽ thật bất tiện đấy thưa ngài. - tướng Donnelly buột miệng thốt lên.
- Tôi biết là nó sẽ rất bất tiện - ông Đại sứ trả lời ngay - tôi muốn nó phải bất tiện. Sự bất tiện này sẽ như một bức thông điệp gửi cho phía bên kia. Và tôi không muốn ai nghi ngờ rằng bức thông điệp ấy mang ý nghĩa gì.
- Tôi đã mời hai Bộ trưởng Nội các tới dự tiệc vào tối Thứ bảy này - ông Sabo nói - trường hợp này tôi nên làm thế nào?
- Ông có hai sự lựa chọn. Ông có thể báo là ông không mời họ nữa hoặc ông có thể hủy bỏ bữa tiệc ấy. Tôi cho tất cả mọi người một thời hạn là ba ngày. Trong giai đoạn này tất cả những gì đã được bố trí từ trước đều có thể tiếp tục. Nhưng sau ba ngày đó mọi thứ đều phải dừng lại.
- Tôi có một bữa tiệc chia tay vào cuối tháng này - ông Curly Bird nói - đây là một cơ hội rất quan trọng và tôi định mời tất cả những người đã từng cộng tác với tôi, có nghĩa là sẽ có khoảng hơn ba trăm quan khách người Việt. Thưa ngài Đại sứ, theo như ngài nói thì cả bữa tiệc đó cũng phải hủy bỏ sao?
- Đúng vậy. - ông Sedgewick trả lời dứt khoát.
Ông Bird trở nên tiu nghỉu ngay lập tức.
- Thưa ngài Đại sứ - Sam Sabo nói - Tôi biết là ngài đã quyết định tất cả rồi. Nhưng nếu như ngài cho phép tôi được thanh minh một chút, tôi hy vọng là mình có thể đưa ra được một vài ý tưởng nào đó.
- Chẳng hạn như thế nào?
- Có một điều thế này, đó là hậu quả của việc này sẽ là rất lớn đối với người Việt Nam và đặc biệt là với ông Diệm và ông Nhu. Họ sẽ thấy như ta đang đánh nhau với họ vậy. Theo ý tôi thì việc để mặc cho họ đứng ngồi không yên như thế là một sai lầm. Chúng ta vẫn có thể bảo họ làm bất cứ cái gì mà chúng ta muốn. Nhưng chúng ta không thể để làm điều đó bằng cách bỏ mặc họ với tất cả những gì họ có. Cái chúng ta cần là có nhiều hơn những người như bọn họ chứ không phải là gạt họ ra. Chúng ta cần phải nắm chặt tay họ chứ không phải bỏ mặc họ. Tôi không thấy hay ho gì khi phải gây chiến với họ như vậy.
- Chúng ta không phải đang gây chiến với họ. Chính họ đã gây chiến với chúng ta - Đại sứ Sedgewick trả lời - Chẳng nhẽ vừa nãy ngài không có mặt khi nghe cậu John Mecklin đây báo cáo về những gì họ nói về chúng ta trên báo chí địa phương hay sao? Có một điều mà tất cả các ngài ở đây phải hiểu là, ở nước Mỹ của chúng ta, không có một chính trị gia nào - không có một ai - là người chống chủ nghĩa thực dân và ủng hộ quyền tự quyết của các dân tộc trong suốt hai mươi năm qua. Và thằng Nhu vẫn lườm vào mặt tôi mỗi ngày mà coi tôi như “một thằng thực dân cuối cùng”. Đây là lời nói dối trá, trắng trợn nhất của một thằng Hitler [25]. Ông Goebels [26] cũng không thể làm tốt hơn được thế. Bây giờ, tôi cũng không quan tâm đến những gì họ nói về cá nhân tôi. Tôi đã từng được những con chồn hôi còn to hơn cả thằng Nhu gọi là một con sói cơ. Nhưng tự tôi không thể cho phép mình quên rằng người mà chúng công kích mỗi ngày lại là đại diện cho tư cách cá nhân của Tổng thống Hợp chủng Quốc Hoa Kỳ. Cái gì có thể khiến cho một kẻ tâm thần như thằng Nhu nghĩ rằng nó có thể thoát được với trò quảng cáo vớ vẩn như thế chứ? Làm gì còn sự tôn trọng nào mà chúng ta có thể nhận được từ người Việt Nam nếu như họ nhìn nhận chúng ta giống như những gì mà bọn chúng mô tả một cách đầy khiêu khích như thế chứ? Tôi biết vẫn có những rủi ro. Nhưng quên mẹ nó đi, đã đến lúc chúng ta phải liều mạng ở xứ sở này. Đám người này phải bỏ ngay cái ý nghĩ rằng chúng ta chỉ là mấy thằng nhu nhược. Còn một điều nữa. Hãy đừng bao giờ quên tôi là người đang cầm lái chiếc xe này. Bất cứ ai cảm thấy không thích nó đều có quyền tự do xuống khỏi chiếc xe này mà không phải bận tâm vì điều gì. Nhưng tôi cũng muốn mọi người phải hiểu rõ là chúng ta không nài nỉ van xin Ngô Đình Diệm, Ngô Đình Nhu thêm một phút nào nữa. Chính sách của chúng ta là dứt khoát. Mọi người hiểu cả chưa? Rõ cả chưa nhỉ?
- Vâng, thưa ngài! - ông Bilder vội hấp tấp trả lời.
- Vâng, thưa ngài! - tướng Donnelly cũng trả lời theo.
D. Marnin vẫn ngồi im trên chiếc ghế quen thuộc của mình ở áp sát tường mà đưa mắt nhìn ngài Stu Markoff, một người chưa nói câu nào trong suốt cuộc họp này. Nó thật khó cho ông ta khi phải giải trình với sở chỉ huy Cục Tình báo trung ương (CIA) rằng tất cả các điệp viên của ông ta đều đã cắt đứt quan hệ với tất cả các kênh liên lạc là người Việt để gửi tới cho Ngô Đình Nhu một bức thông điệp mang ý nghĩa chính trị đúng đắn. Đó cũng là điều mà ông ta phải đi lại với ông Đại sứ và D. Marnin cũng tính rằng ông ta có thể sẽ gặp riêng ngài Sedgewick ngay sau cuộc họp này để nói về một số nguyên tắc mới cho các điệp viên của mình trong đó có cả Gascon. Thế nhưng D. Marnin vẫn nhìn ông ta một cách thận trọng vì một lý do khác.
Tất cả mọi người khác trong phòng này đều tỏ ra sẽ chấp hành chính sách cắt viện trợ và phong tỏa ngoại giao mới mà Đại sứ Sedgewick vừa đưa ra nhằm giữ thể diện cho mình. Thế nhưng vì lẽ ông Markoff cũng là người chia sẻ các bí mật về những cuộc tiếp xúc giữa Gascon với các tướng, D. Marnin hiểu rằng ông ta là người duy nhất trong phòng này đã nhận ra rằng, bằng việc bổ sung vào chính sách mới, Đại sứ Sedgewick đã lặng lẽ chấp nhận tất cả bốn điều kiện mà tướng Minh “lớn” và tướng Khiêm đưa ra hôm 7 tháng 9 để tiến hành cuộc đảo chính.
[23] William Childs Westmoreland (1914 - 2005) Tư lệnh Bộ Tư lệnh Quân đội Mỹ ở Nam Việt Nam những năm từ 1964 -1968.
[24] Coup de gra 'ce: Phát súng ân huệ - phát súng cuối cùng cho chết hẳn.
[25] Adolf Hitler: Trùm Phát-xít Đức.
[26] Joseph Goebbels: Bộ trưởng Bộ thông tin tuyên truyền của Đức Quốc xã.