Chương 8

PHẦN IV
CỤC DIỆN THAY ĐỔI
Chương 42
HÔN ƯỚC

    
huyến viếng thăm của ngài McNamara và tướng Taylor đã khiến cho D. Marnin quá bận bịu vì thế anh không thể gặp Lily kể từ khi hai vị khách này đặt chân tới Việt Nam. Anh chỉ gọi điện cho cô một lần duy nhất và lần đó cô đã tỏ ra rất lạnh nhạt và cũng rất thờ ơ với một lần hẹn hò khác. Khi anh hỏi rằng liệu anh có thể gặp cô vào đêm hôm đó được không, cô trả lời là cô bận “việc gia đình” và từ chối gặp mặt anh. Đêm hôm đó anh đã lái xe đi qua nhà cô và vô tình phát hiện thấy một chiếc xe mang biển ngoại giao của Mỹ đậu ngay trên đường vào nhà. D. Marnin đã quyết định là anh sẽ cố gắng không nói gì về chiếc xe này nữa, nhưng cuối cùng khi họ gặp nhau vào buổi tối mà ngài McNamara và tướng Taylor cất cánh thì dưòng như anh không thể chịu đựng được hơn nữa.
- Em đã không nói với anh là em lại có “việc gia đình” vào đêm khác nữa đấy chứ?
Cả hai người đang ở trong phòng ngủ của cô, anh đã cởi bỏ chiếc áo sơ mi còn Lily chỉ mặc mỗi chiếc áo choàng tắm trên người và cô đang cố gắng cởi chiếc thắt lưng của anh ra.
- Vâng, em không nói vậy.
- Hãy nói cho anh nghe đi, em vẫn luôn có một nhà ngoại giao Mỹ ngồi tham gia vào công việc gia đình của em đấy chứ?
D. Marnin đá chiếc giày của anh vào góc nhà và Lily quỳ xuống cởi cho anh chiếc quần cộc.
- Một nhà ngoại giao ư?
D. Marnin nhấc chân ra khỏi chiếc quần cộc và ngồi xuống mép giường để cởi tất ra, trong khi cô vẫn quỳ xuống sàn nhà để kéo từng chiếc tất ra khỏi chân anh.
- Đêm hôm trước anh đã lái xe qua nhà em - anh nói mà cố gắng kiềm chế sự tức giận của mình - anh đã nhìn thấy một chiếc xe con ở lối vào nhà em mà đấy là xe của đoàn ngoại giao Mỹ.
Lily đứng dậy cởi bỏ chiếc áo choàng ngay trước mắt anh. Họ lao vào nhau rồi lăn lên giường, cô ôm chặt lấy anh và cố gắng náu mình vào đôi tay lực lưỡng của anh.
- Đó là Curly... chỉ có Curly thôi - cô nói - em đã chẳng nói với anh rằng em vẫn tham khảo ý kiến của ông ấy, anh có nhớ không?
- Ừ có, nhưng không phải là vào lúc mười hai giờ đêm như thế. Mà ông ta làm cái quái quỷ gì ở đây mà muộn thế chứ?
- Chỉ nói chuyện thôi... em hứa đấy. Nói chuyện và nói chuyện. Không có gì hết đâu anh yêu.
Cô đặt lên môi anh một nụ hôn thật nồng nàn, nụ hôn đầu tiên của hơn một tuần đã qua. Họ làm tình một cách vội vã, rồi lại lao vào nhau làm tình hết lần này đến lần khác cho tới tận lúc nửa đêm và còn lâu hơn thế.
D. Marnin chợt tỉnh giấc. Anh cố tìm chiếc đồng hồ dạ quang của mình và thấy lúc đó đã là ba giờ sáng. Anh cảm thấy như cô vẫn đang thao thức trong vòng tay của mình.
- Em vẫn còn thức sao?
- Vâng, em không muốn ngủ.
- Ôi, Lily, chúng mình hãy đi đâu đó đi. Anh sẽ xin nghỉ vài ngày... khoảng cuối tuần gì đó, chỉ có hai chúng ta thôi... đi xuống Vũng Tàu và chúng mình sẽ làm tình ngay trên bờ biển... hay ở bất cứ chỗ nào cũng được... ôi, Lily thân yêu của anh, je t’aime... je t’aime... (Anh yêu em).
Lily buồn bã quay mặt ra phía cửa sổ và sự im lặng của cô như kéo dài đến vô tận. Sau đấy cô quay đầu về phía anh.
- Em cũng rất yêu anh, D. Marnin ạ - cô nói - nhưng em không thể đi với anh... không phải cuối tuần này...
- Vậy thì cuối tuần sau vậy nhé.
- Không phải cuối tuần... không phải... không bao giờ nữa đâu anh yêu.
- Em đang nói gì vậy? Em không đùa đấy chứ? Tại sao lại không?
Cô nén một tiếng thở dài não nề, rồi cố gắng nói một cách rành mạch và chậm rãi.
- Bởi vì đêm hôm qua... em đã nói với Curly... rằng em sẽ làm vợ ông ấy.
Cả thế giới như sụp đổ hoàn toàn trước mặt David.
- Em! Cái gì!... nhưng tại sao chứ Lily? Tại sao lại phải thế chứ?
- Bởi vì các con em và cả em nữa. - cô nói rất cương quyết - em cần có ai đó bảo vệ chúng em.
- Em đã có anh rồi đấy thôi.
- Anh không thể bảo vệ được em đâu. Anh càng không thể hỗ trợ cho chúng em nữa, D. Marnin ạ. Anh làm gì có tiền chứ.
- Anh có, anh có đủ mà. Và chỉ trong một vài năãm nữa là cùng thôi...
- Nếu vậy thì từ nay đến lúc đó em phải sống thế nào đây? Chẳng bao lâu nữa anh sẽ bị thuyên chuyển đi chỗ khác. Anh sẽ không thể ở đây lâu được đâu.
- Anh đã từng nghĩ... là sau này chúng mình có thể thành một đôi.
- Em cũng nghĩ thế, em cũng rất mong là sẽ được đợi anh ở đây... để trở thành phu nhân của anh.
- Phu nhân ư!
- Đó chẳng phải là điều anh mong muốn sao? Nếu vậy thì anh đã chọn nhầm người đàn bà cho mình rồi.
- Lily, Lily, làm sao mà em có thể làm như vậy với anh được chứ? Số phận chẳng đã ban chúng ta cho nhau hay sao? Em hãy nghĩ lại đi. Bây giờ vẫn chưa phải là muộn để em thay đổi quyết định của mình đâu.
- Không, em đã chẳng thể nào nghĩ ra điều gì tốt hơn trong suốt nhiều tháng qua. Anh hãy tin em đi, đấy không phải là một quyết đinh dễ dàng với em. Nhưng mà em đã quyết định như vậy rồi.
D. Marnin bật đèn lên và vơ vội lấy đống quần áo của mình và bắt đầu mặc lên người.
- Nếu vậy thì ngàv hạnh phúc của em là khi nào chứ? - anh hỏi và cố gắng ném hết sự giận dữ của mình theo câu hỏi ấy.
- Ngày 31 tháng mười tới đây.
- Làm gì mà nhanh thế?
Anh mặc vội chiếc quần cộc và chiếc áo sơ mi rồi nhét đại hai cái tất vào trong túi quần.
- Chúng em sẽ đi Paris ngay vào ngày hôm sau. Ông ấy sẽ nhậm chức Tham tán phụ trách vấn đề kinh tế của Đại sứ quán Mỹ ở đó.
-Hmm... bon chance [29]! Anh chắc là em sẽ trở thành một phu nhân Đại sứ hoàn hảo đấy.
Trên chiếc bàn trang điểm có một chiếc gạt tàn thuốc lá nhỏ bằng sứ đặt ngay cạnh chiếc ví, chùm chìa khóa và mấy đồng tiền lẻ của anh. Chiếc gạt tàn có màu men xám với hai con thiên nga màu xanh vẽ ở bên sườn. Anh cầm nó lên, ngắm nhìn nó một cách đau khổ rồi ném mạnh nó vào cánh cửa ra vào. Chiếc gạt tàn vỡ vụn ra thành cả nghìn mảnh li ti. Không thèm ngoái đầu lại nhìn cô, anh bước thẳng ra khỏi phòng.
[29] Bon chance: Chúc may mắn