gôi nhà chính trong khu trang trại được trang trí bằng những dải ruy băng sặc sỡ và những bông hoa đủ màu. Có tới hơn hai trăm quan khách thuộc tầng lớp quyền lực và giàu có nhất ở Sài Gòn được mời đến đây. Ngài Đại sứ nhận làm người đại diện cho nhà gái nâng cánh tay cô dâu đưa về phía chú rể. Ông ta đã hy vọng rằng đám cưới này sẽ là một cơ hội để gặp gỡ với tướng Minh “lớn” và tướng Bích, thế nhưng cả hai người này cùng rất nhiều tướng lĩnh cao cấp khác đều không có mặt. Các khách khứa được lên kế hoạch sẽ tới đây vào lúc hai giờ chiều và sẽ rời khỏi đây trước sáu giờ tối. Mọi người ai cũng biết là đi trên con đường từ khu trang trại ra đến Biên Hòa vào ban đêm là không an toàn. Trong suốt ba tháng gần đây, thi thoảng vẫn có những chuyến xe quân sự đi lẻ tẻ bị rơi vào ổ phục kích của các tay súng của Việt Cộng. Thế nhưng Lily đã kể với D. Marnin rằng vì hạnh phúc của cô và cũng vì tất cả những gì mà cô đã làm cho họ, những người làm công trong trang trại của cô đã bảo đảm rằng trong ngày cưới này sẽ không có bất cứ chuyện gì xảy ra đối với tất cả các quan khách. Đúng ra, buổi lễ long trọng này phải được đích danh Đức cha Ngô Đình Thục đứng ra chủ trì. Thế nhưng theo chỉ thị của Giáo chủ Papal Nuncio sau khi tham khảo ý kiến của Đại sứ Sedgewick, Vatican đã triệu cha Thục về Roma từ hồi đầu tháng với hy vọng rằng sự vắng mặt của cha Thục sẽ làm cho tình trạng căng thẳng ở Huế được giảm đi. Cũng chính vì thế mà Đức Tổng giám mục sứ đạo Sài Gòn phải đứng ra chủ trì lễ cưới này. Lily mặc một bộ váy cưới trắng muốt. Hai đứa con gái của cô đồng thời là hai phù dâu cũng mặc một bộ đồ màu trắng. Mái tóc của cô được cuốn cao thành búi và trang điểm bằng mấy chiếc trâm cài có hình bông hoa nhài màu trắng. Nhìn cô thật lộng lẫy và hấp dẫn lạ kỳ. Ông Curly mặc một chiếc quần kẻ sọc cùng chiếc áo choàng đuôi tôm truyền thống. Đại sứ Sedge wick và người em trai của ông Curly vừa bay từ Kentucky tới đều mặc bộ com lê màu tối. Hai chiếc bạt cỡ lớn đã được dựng lên, mỗi cái có thể che được hơn mười chiếc bàn hình tròn với mỗi bàn dành cho mười quan khách. Giữa mỗi chiếc bàn được trang trí bằng một lẵng hoa lan hồng điệp rất sang trọng. Tiệc cưới được đặt tại nhà hàng Nam Phương lớn nhất khu Chợ Lớn. Trên bàn tiệc có tới hơn mười món khác nhau trong đó có cả một con heo sữa quay làm món pièc de re’sistance. D. Marnin được mời dự tiệc ở trong chiếc lều thứ hai, ngồi cùng các đồng nghiệp ở Đại sứ quán và USOM bên chiếc bàn ngay gần khu trung tâm. Bữa tiệc được chừng nửa thời gian thì cô dâu và chú rể bước vào, họ cầm ly rượu đến từng bàn chúc mừng các quan khách. Đây là một nghi thức đặc sắc nhất trong những bữa tiệc cưới kiểu Sài Gòn. - Nào chúc mừng anh, người bạn của tôi - cô nói với D. Marnin khi hai người đối diện nhau. Cô chỉ nhấm nháp một chút sâm banh lạnh. - Chúc sức khỏe - D. Marnin trả lời với hai dòng nước mắt chảy dài trên gò má mà anh cũng chẳng buồn chấm nó đi. Anh đã khá say rồi. Sau mấy bài diễn văn rất nghi thức là đến phần vũ hội, mỗi chiếc lều đều có một dàn nhạc riêng được thuê từ ban nghi lễ của Bộ Ngoại giao. D. Marnin loạng choạng nhưng rất cương quyết len sang chiếc lều của đôi cô dâu chú rể. Lily đang nhảy với một viên tướng nào đó thuộc lực lượng ARVN mà anh cũng chẳng thèm nhận ra. Anh bước tới vỗ vào vai người này và nói giọng lè nhè: - Thưa ngài, ngài có thể cho tôi một đặc ân được không?... - anh ngừng lại trong giây lát rồi nói tiếp - là cái chuyện nhảy một bài với cô dâu xinh đẹp đây ấy mà. Viên tướng này nhìn anh với một vẻ mặt giễu cợt, cố gắng xem nên quyết định phản công lại hay không. Cuối cùng ông ta cũng quyết định cho qua chuyện rồi bỏ mặc hai người trên sàn nhảy. - D. Marnin à, anh say lắm rồi đấy - cô khẽ thì thầm. Dàn nhạc bắt đầu chơi bản: “Nơi đâu đó trên biển xa” - Em à, anh đã nghĩ là màu trắng là ám chỉ sự trinh tiết của người đàn bà... còn em, Lily ơi, sau đêm hôm qua em còn được như vậy không? - anh trả lời. - Ở Việt Nam, màu trắng không chỉ dùng cho lễ cưới đâu, nó còn dùng cho cả những đám tang nữa đấy. D. Marnin đặt tay lên hông cô rồi ôm chặt cô vào lòng, giữ cho cơ thể cô không thể sát người anh hơn được nữa. Cô tỏ ra lúng túng vì muốn thoát ra khỏi đôi tay anh. - Hãy lịch sự một chút đi David, làm ơn giúp em đi nào. - Này, hãy nhìn em kìa cô bé - anh nói bằng cái giọng rất lè nhè theo kiểu nhại lại giọng nói của diễn viên Humphrey Bogart. - vậy thì đã sao chứ? Chúng ta vẫn làm như vậy lúc ở Sài Gòn đó thôi. Chúng ta chỉ không... cho tới đêm hôm qua... chúng ta đã mất nó rồi, nhưng đêm hôm qua chúng ta lại làm điều ấy... Và tiếng nhạc cũng dừng lại hẳn. Cô dâu và chú rể cùng rời khỏi bữa tiệc lúc bốn giờ chiều và lên xe quay về Sài Gòn nơi họ có đêm tân hôn tại khách sạn Caravelle. Sớm ngày hôm sau đôi uyên ương sẽ đáp chuyến máy bay đầu tiên của hãng hàng không Air France đến Paris. Tại khu trang trại, bữa tiệc vẫn được tiếp tục kéo dài thêm vài giờ nữa trước khi cặp uyên ương đã đi rồi. Sâm banh được rót ra rất nhiều và D. Marnin cũng chẳng biết là anh còn muốn uống thêm bao nhiêu nữa. Đến xẩm tối, các khách khứa bắt đầu lên xe quay trở về thành phố. D. Marnin cầm theo một cái chai quay về xe của mình, mở cửa ngồi xuống ghế trước, uống một hơi hết nốt phần còn lại rồi vứt luôn nó xuống mặt đường. Điều tiếp theo mà anh biết là một ánh đèn pin soi vào anh khi anh đang ngủ ngục ngay trên tay lái. Rồi một người đàn ông xuất hiện và mở cửa kính xe của anh ra. Anh ta mở cửa xe rồi ngoác miệng ra cười khi nhìn thấy bộ dạng thảm hại của Marnin. Anh ta cúi xuống nhặt một cái gì đó lên rồi quay vào trong nhà nói với mấy người giúp việc đang dọn dẹp ở đó. Mấy người bọn cùng đi tới và họ lôi tấm thân mềm oặt của anh ra khỏi xe, dìu anh đi qua cái sân ngổn ngang chai, cốc, bàn tiệc bừa bãi và bước vào nhà trong vẫn còn ánh đèn, rồi đặt anh nằm lên chiếc giường của Lily, nơi mà anh đã có những thời khắc thật hạnh phúc khi được ở bên nàng.