Chương 8

PHẦN IV
CỤC DIỆN THAY ĐỔI
Chương 46
BỮA TIỆC BIỆT LY

    
hông phải chỉ có mình ngài Sedgewick có hệ thống thần kinh non nớt. Tất cả mọi người có mặt ở Sài Gòn trong những tuần cuối cùng của tháng 10 đều bị nhiễm một chút điên rồ nào đó. Như để tăng thêm sự điên rồ ấy, mạng lưới điệp viên CIA cũng đã tung ra một loạt cái tên trong bản danh sách những người sẽ bị ám sát mà họ phát hiện được. Những nạn nhân tiềm tàng là người Mỹ không chỉ có một mình ngài Đại sứ mà còn có tất cả các thành viên khác trong Phái bộ Mỹ, những người có tiếng là mang tư tưởng chống lại ông Diệm. Người ta vẫn nghĩ rằng ông Nhu chính là kẻ phải chịu trách nhiệm trước sự kiện này, nhưng một vài người còn tỉnh táo vẫn tin rằng những kẻ thù của ông ấy đã sử dụng kế sách tinh quái này nhằm khoét sâu vào sự ngăn cách giữa anh, em họ Ngô Đình với người Mỹ. Sau khi xem hết một danh sách giống như vậy từ báo cáo của Trưởng lưới CIA, Đại sứ Sedgewick ngước nhìn D. Marnin và nói rằng:
- Hình như chỉ có mỗi mình cậu là ngưòi không được đăng ký tên trong danh sách những kẻ sẽ bị bọn đâm thuê, chém mướn của thằng Nhu làm thịt.
- Thế gọi là một nét mơ hồ độc đáo đấy thưa ngài - D. Marnin trả lời từ tốn.
Những tin đồn về cuộc đảo chính có ở khắp mọi nơi, kể cả trên một số tờ báo địa phương và điều này đã bắt đầu dựng lên những lời chỉ trích những kẻ bán chúa chạy theo người nước ngoài. Vậy nhưng điều kỳ lạ chính là gần như không có một cái tên người Việt nào được nhắc đến trong âm mưu đảo chính này. Trong suốt tuần cuối cùng của Tháng 10, tại tất cả các quán bar, các vũ trường mà anh vẫn lang thang vào các buổi tối D. Marnin không thể không nghe thấy những lời thì thầm liên quan đến những kẻ tài trợ cho cuộc đảo chính.
Có lẽ người sốt ruột nhất và om xòm nhất trong cả cái thành phố này chính là phóng viên Willis Mandelbrot, con người đã biết tường tận về toàn bộ câu chuyện động trời này nhưng lại không thể cho in nó trên báo được. Chính điều day dứt đó đã làm cho anh như phát điên lên. Lần nào gặp Marnin, anh ta cũng không ngớt lời than vãn, phàn nàn rằng anh ta không thể phản bội lại lòng tin mà ngài Đại sứ đáng kính đã gửi vào anh ta. Sự thực là Đại sứ Sedgewick cũng đã không phí công gửi gắm sự rủi ro của mình cho Mandelbrot tránh hộ. Nếu như báo New York Times có cho đăng những gì mà anh ta biết thì chắc chắn nó sẽ bị tất cả những người có dính líu phủ nhận ngay lập tức. Những kẻ chủ mưu có thể sẽ thay đổi kế hoạch của họ nhưng sẽ chẳng có ai chứng minh được rằng những thông tin đó là đúng hết. Khi ấy, những kẻ hưởng lợi nhiều nhất từ vụ việc ấy sẽ phải là ông Diệm và ông Nhu.
Vói tâm trạng quá bất an, khả năng chơi quần vợt của Mandelbrot đã sụt giảm một cách thảm hại. Anh ta thường xuyên mắc hai ba lỗi một lúc, thế nhưng anh ta vẫn rất hăng hái muốn giành điểm ngay lập tức, đến mức độ D. Marnin phải từ chối đánh đơn với ông bạn mình. Lý do duy nhất khiến cho anh có thể chơi mấy xéc đánh đôi với Mandelbrot mặc dù anh đã thấm mệt là vì anh hiểu rằng dù sao đi nữa thì anh vẫn có trách nhiệm phải làm hài lòng sếp của mình.
Có một người nữa cùng chơi tennis với họ nhưng cũng chẳng để tâm được vào đường bóng đó chính là Claudio. Ông bạn Dennis Chang đã khiến cho anh này hiểu rằng số phận của ông Diệm, ông Nhu và của cả đám tướng lĩnh có thể tác động rất lớn đến tài sản của họ. Chỉ cần một mẩu thông tin thôi cũng đáng giá đến cả trăm ngàn có khi hàng triệu đô-la đối với cả hội. Claudio bắt đầu cố gắng moi móc tin tức từ D. Marnin và rất ít chú ý đến Mandelbrot (anh ta rất sai lầm khi nghĩ là D. Marnin biết về những gì đang diễn ra nhiều hơn phóng viên Mandelbrot). Chính điều này lại càng khiến cho viên phụ tá trẻ tuổi cảm thấy không được thoải mái. Việc bị cho là đang nắm giữ những thông tin bí mật rất đáng giá trước một người bạn trong giới đầu cơ giờ đây lại trở nên quá phiền phức đối với anh. D. Marnin bắt đầu phải lẩn tránh Claudio.
Đó là đêm trước ngày cưới - và cũng là đêm ngài Curly tổ chức bữa tiệc độc thân. D. Marnin vừa đến gần cổng thì anh thanh niên người dân tộc tay lăm lăm khẩu súng trường M-16 đứng gác ở đó vội vẫy tay ra hiệu cho anh đi vào bên trong. Đây sẽ là lần cuối cùng, D. Marnin buồn bã, ủ ê khi phải nghĩ vậy, nhưng anh vẫn gượng cười chào người lính gác. Cô hầu gái Đình Đình đang đợi anh và dẫn anh xuống lối đi tới một gian phòng mà anh chưa từng nhìn thấy bao giờ. Cô gái khẽ gõ lên cánh cửa hai tiếng rồi bỏ anh đứng đó mà nhẹ nhàng rảo bước đi về phía nhà trên. Đó là một căn phòng tối lờ mờ vói nhũng vách ngăn được làm bằng gỗ bóng láng. Bên trong có một chiếc giường để nằm hút thuốc phiện được làm bằng gỗ mun và chạm trổ rất cầu kỳ. Một chiếc tủ đứng dành cho đàn ông với những ngăn kéo rất lớn, một cái bàn to và một chiếc gương đứng có thể ngả ra trước hoặc ra sau được. Rõ ràng là anh đang ở trong gian phòng thờ người chủ nhân trước đây của ngôi biệt thự này. Trên tường là bức chân dung một vị tướng có chiều cao bằng khổ người bình thường. Ông ta mặc binh phục, đeo một thanh kiếm nghi lễ và tay trái cầm một chiếc gậy chỉ huy bằng ngà voi bít vàng. Khuôn mặt nhẵn nhụi của người này toát lên vẻ hoang dã với ánh mắt soi mói và một cái miệng độc ác. Treo ngay cạnh bức ảnh là một chiếc hộc lớn có cánh bằng thủy tinh trong suốt bên trong có những tấm huy chương, mề-đay xếp thành hàng như cả một đội quân ma quái được ghim cẩn thận trên tấm vải nhung màu đen.
Trên bàn có một chiếc máy nghe đĩa, một chiếc khay bằng bạc, một chai xâm banh lạnh và hai chiếc ly cùng ba cây nến đang cháy và tỏa ra những tia sáng yếu ớt, run rẩy về bốn phía. Nằm ngả lưng dựa lên chiếc gối lụa màu đỏ tía ở trên chiếc giường hút thuốc phiện là Lily với một chiếc áo ngủ hai dây màu đen mỏng mảnh, mái tóc cô xõa xuống hai bờ vai trần tròn trịa.
- Chào, cậu em trai - cô nói.
- Đúng là một nơi huyền bí! - D. Marnin trả lời - và cả bức chân dung kia nữa.
- Đấy là người chồng vĩ đại của em đấy - Lily nói.
- Anh cũng đã đoán thế. Có một vài lần anh đã nhìn thấy người này trong mấy tấm ảnh ở đâu đó. Chúa ơi, nhìn em kìa! Chắc không chỉ là hình bóng thôi phải không? Lão Curly già nua ấy thật là may mắn! Anh cá là lão ta sẽ chẳng bao giờ nghĩ rằng lão ấy có một người bạn tình quyến rũ đến vậy trong suốt những năm cuối đời mình đâu.
Cô vươn người dậy, đặt lên môi anh một nụ hôn nhẹ nhàng, da diết.
- Bình tĩnh đi, ông bạn của tôi. Anh Curly sẽ chẳng bao giờ được thấy em như thế này đâu.
- Cái gì cơ, sẽ không có áo hai dây và những trò quái lạ nữa, chỉ là những chiếc váy dài kín đáo, mái tóc uốn cong cầu kỳ và nhũng kiểu cách, dáng đi của một mệnh phụ phu nhân trong suốt cả tuần sao?
- Đại loại sẽ là như thế. Nhưng điều đó không phải là vấn đề chính bởi vì dù sao thì ông ấy cũng có nhận thấy sự khác nhau đó đâu anh.
- Nhưng em sẽ phải nhận thấy.
- Vâng, em sẽ phải nhận thấy. Thôi hãy ngồi xuống đây đi, chúng mình uống sâm banh nhé.
Cô vươn người để tuột cả một chiếc dây áo xuống cánh tay và một phần bộ ngực nhưng cô vẫn cầm lấy cái chai và bắt đầu rót đầy vào hai chiếc ly.
- Chúc mừng cô dâu chứ!
Lily không trả lời. Cô kéo anh lên trên giường và bắt đầu cởi từng khuy áo sơ mi của anh ra.
- Ở đây có thích hợp lắm không? Căn phòng này chẳng phải là gian thờ ông Xằng hay sao?
Cô cởi bỏ chiếc thắt lưng của anh, kéo chiếc khóa quần xuống và đè nghiến anh xuống giường.
- Em ghê tởm hắn ta! - cô nói - hắn thật tham lam...(cô tiếp tục cởi nốt đôi giầy, đôi tất và cả chiếc quần anh đang mặc)... đồi bại... ti tiện... sa đọa... nhẫn tâm...
Anh đưa tay vuốt lên đôi vai mềm mại của cô mà nói:
- Nhưng ở đây, ngay trước chân dung của ông ấy...
- Bao năm qua em đã phải chứng kiến hắn ta ve vãn rồi hành hạ những người đàn bà khác... làm nhục cả em nữa... bây giờ hãy để cho hắn ta xem em làm...
D. Marnin nhổm người dậy, cởi bỏ chiếc áo sơ-mi. Cô lại đè hai vai anh xuống giường và hôn anh thật lâu.
-... chuyện này với người tình đẹp trai của em.
Cô đưa mắt nhìn thẳng vào bức chân dung của tướng Xằng một cách hoan hỷ.
- Em mong là hắn sẽ phải quặn đau khi nằm ở dưới nấm mồ, một nơi mà hắn đáng phải ở.
- Vậy ra anh chỉ là một công cụ để em báo thù hay sao.
- Lúc đầu, đúng là như thế... nhưng sau đó, em cũng rất ngạc nhiên là... em đã bắt đầu yêu anh và không thể sống một ngày mà không nghĩ đến anh...
Cô lại cúi xuống hôn anh một lần nữa.
- Nào anh yêu, chúng ta chỉ còn một đêm nay ở bên nhau nữa thôi. Hãy tận hưởng nó một cách thật dại dột đi anh.
- Em định ỉàm gì vậy?
- Cái gì cũng được... bất cứ cái gì cũng được... hãy làm cho em tất cả những gì mà trước đó anh chưa dám làm ấy.
- Làm vậy để cho ông ấy... hay cho anh?
- Chỉ cho em thôi, anh yêu.
Cô bước xuống giường và đi về phía chiếc máy nghe đĩa và bật nó lên. Đó là bài hát “Chiều mưa miền biên ải”
- Hãy cho em một đêm để kỷ niệm này đi theo em suốt cuộc đời đi anh - cô nói và khi bước về phía anh, cô hơi nghiêng nốt một bên vai để cho chiếc áo ngủ mong manh duy nhất trên người cô rơi xuống nền nhà.