Những người được ban phép thuậtTất cả những nhân vật sau đều là con cháu của mười người con của Vua Đỏ, vị vua phù thủy đã rời châu Phi vào thế kỷ thứ 12, với ba con báo tháp tùng. Vua Đỏ đã sống qua nhiều thế kỷ và ông đã làm nên một quả cầu pha lê nhiệm màu. Ông cất vô đó tất cả những ký ức về cuộc hành trình quanh thế giới của mình. Ông dùng quả cầu này để xoắn vặn thời gian, về lại quá khứ hoặc tiến tới tương lai. Mặt khác, Quả Cầu Xoắn Thời Gian này cũng rất nguy hiểm và không thể lường trước được. Những hậu huệ của Vua ĐỏManfred Bloor: Huynh trưởng của Học viện Bloor. Biết thôi miên. Charlie Bone: Hậu huệ dòng họ Yewbeam, một dòng họ có nhiều người được ban phép thuật. Charlie có thể nghe được tiếng nói của những người trong hình chụp và hình vẽ. Zelda dobinski: Hậu duệ một dòng họ phù thủy Ba Lan lâu đời, Zelda là người siêu năng có thể di chuyển đồ vật bằng ý nghĩ. Asa Pike: Hậu duệ một bộ lạc sống ở những khu rừng phía Bắc, có mối liên hệ với những loài thú hoang dã. Asa có thể biến thành thú vào lúc trời tối. Billy Raven: Chắt của một người đàn ông có tài nói chuyện với lũ quạ hay đậu trên giá treo cổ, nơi treo thây những tử tội. Vì tài này mà ông bị đuổi khỏi ngôi làng của mình. Billy có thể nói chuyện với thú vật và hiểu được thú vật. Lysander Sage: Hậu duệ một dòng họ những nhà thông thái châu Phi. Có phép gọi hồn tổ tiên mình. Gabriel Silk: Thuộc một dòng họ gồm những nhà tâm linh học, Gabriel có thể cảm nhận được ý nghĩ và cảm xúc của người khác qua áo quần của họ. Beth Strong: Thuộc một gia đình nghệ sĩ xiếc, gồm những đô vật và những nghệ sĩ nhào lộn. Beth cũng là người siêu năng, có thể di chuyển đồ vật từ xa. Emma Tolly: Hậu duệ của một hiệp sĩ người Tây Ban Nha là người từng đồng hành với Vua Đỏ trên những bước đường rong ruổi của ông, Emma có thể biến thành chim. Tancred Torsson: Hậu duệ của một người gọi bão xứ Seandinavl được đặt tên theo thần sấm là Thor. Tancred có thể tạo nên gió, mưa, sấm và chớp. Bindi và Dorcas: Cũng được ban phép thuật. Nhưng tài phép của họ chưa bộc lộ. TRÒ CHƠI BẮN BITháng Giêng năm 1916 – những ai còn sống đều nhớ rằng, đó là một mùa đông khắc nghiệt nhất. Những căn phòng tối hù trong Học viện Bloor cũng lạnh buốt như ngoài trời. Henry Yewbeam, vừa chạy gấp qua một hành lang lạnh băng, vừa cất tiếng ngâm nga một mình. Tiếng ngâm nga làm nó phấn chấn lên, giúp sưởi ấm tinh thần cũng như hai bàn chân. Phía đầu kia hành lang, ánh đèn khi xanh lét, chập chờn lay động trong những giá đỡ bằng sắt gắn trên tường. Cái mùi thật kinh khủng. Nếu lúc đó có bắt được con gì chết rữa trong một góc tối thì Henry cũng sẽ chẳng ngạc nhiên. Ở nhà, một ngôi nhà tràn ngập ánh nắng bên bờ biển, em gái Dephne của Henry đang bị bệnh bạch hầu. Để tránh lây nhiễm, Henry và út James được gởi tới sống với anh trai của mẹ chúng, Ngài Gideon Bloor. Ngài Gideon không phải là mẫu người mà bạn nên chọn để ở cùng trong những ngày nghỉ. Không ai xa cách hơn ngài. Ngài là hiệu trưởng của một ngôi trường cổ, và ngài quyết không bao giờ để ai quên điều đó. Học viện Bloor về tay gia đình Ngài Gideon từ hàng trăm năm rồi. Đó là ngôi trường dành cho những đứa trẻ có tài về âm nhạc, kịch và hội họa. Học viện Bloor cũng nhận huấn luyện những đứa trẻ có phép thuật. Đó là những đứa có khả năng lạ kỳ. Chỉ nghĩ đến bọn chúng thôi là Henry đã rùng mình. Henry đã tới được phòng của thằng anh họ Zeke. Zeke là con trai độc nhất của Ngài Gideon, và Henry không thể tưởng tượng nổi trên đời lại có thằng anh họ nào có thể tệ hơn nó. Zeke là một trong những đứa trẻ có phép thuật, nhưng Henry đoán rằng tài phép của nó kinh tởm lắm. Henry mở cửa ra và lom lom dòm vô. Một hàng hũ thủy tinh xếp đầy bậu cửa sổ. Bên trong đựng những vật kỳ dị, trôi lều bều trong một thứ chất lỏng trong veo. Henry đảm bảo chất đó không phải là nước. Những vật kỳ dị trông nhợt nhạt, không rõ hình thù. Có một cái xanh da trời. “Mày nghĩ mày đang làm gì hử?” Thím Gudrun lướt phăm phăm trên hành lang, chiếc váy đen dài lết bết rít lên một tiếng, át cả tiếng những bước chân của thím. Đó là một phụ nữ cao lớn, tóc vàng rực, búi thành một cục to tướng ra sau. Một người Viking(1) chính cống (thực tế, thím là người Na-uy), với khuôn ngực rộng và buồng phổi khỏe mạnh để mà chạy huỳnh huỵch. Henry ấp úng, “Ơ…” “Ơ thôi thế hả, Henry Yewbeam. Mày đang do thám phòng thằng Zeke của ta, đúng hay không?” “Không, hoàn toàn không,” Henry đáp. “Cấm mày lởn vởn trên những lối đi, thằng kia. Xuống phòng khách ngay.” Quý bà Bloor ngoắc một ngón tay thanh mảnh, và Henry không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải đi theo bà ta. Bà thím dẫn nó quay về lại, ngang qua những cánh cửa khóa im ỉm, bí hiểm, mà chỉ vài phút trước nó đã liều lĩnh thử mở ra. Nó vốn là đứa hay tò mò và mau chán. Một tiếng thở dài buột ra khi nó lết những bậc cầu thang cót két xuống lầu trệt. Gia đình Bloor sống ở chái phía tây của Học viện, nhưng họ chỉ ở những căn phi luôn luôn, assa!” Charlie sợ Asa Pike. Nó là tay sai của Manfred và có biệt tài kinh khủng là thay đổi hình dạng. “Đóng cửa lại,” Asa nói khi Charlie bước ra. Charlie đóng cửa. Hành lang bên ngoài vắng tanh. Charlie quyết đĩnh ra tiền sảnh. Lúc xuống tới cầu thang rộng, một luồng gió buốt thốn suýt nữa hất nó ngã chồng kềnh. Nó đi vô tiền sảnh nền đá, chợt đứng sững, bất động. Có cái gì đó đang diễn ra trước mắt nó. Nó đang nhìn vô những thứ mà đúng ra không được có ở đó. Một đám bụi lấp lánh đang trôi cuồn cuộn vô chính giữa căn phòng dài. Hay là một cơn bão chăng? Từ từ, từ từ, những hạt nhợt nhạt ấy rõ dần lên. Giờ thì chúng đã hợp thành một hình hài lờ mờ, xanh da trời với một dải đen bên dười. Trước con mắt sửng sốt của Charlie, một bòng người mặc áo chùng xanh da trời đội mũ trùm hiện ra. Charlie không nghi ngờ gì nữa là nó đang nhìn thấy một con ma. Nhưng khi hình dáng kia quay mặt về phía nó, thì nó kinh hãi thấy rằng nó đang nhìn vô… chính nó.