Dịch giả: HƯƠNG LAN
Chương 16
KẾ HOẠCH CỦA LYSANDER

Charlie mở choàng mắt ra và nhìn vô đồng hồ treo tường trong nhà bếp. Đúng nửa đêm. Mẹ nó đang cọ một cái xoong trong bồn rửa chén.
“Mẹ cũng vừa mới tỉnh dậy,” mẹ nó nói và đặt hai ly ca cao lên bàn. “Mẹ không biết chuyện gì đã xày ra với mẹ con mình, Charlie.”
“Ông cậu Paton,” Charlie nói. “Con nhớ là con nghe thấy tiếng nước chảy, xong con ngủ mê đi.”
“Mẹ cũng vậy,” mẹ Charlie nói. “Bà nội của con vẫn chưa về. Thôi mẹ con mình đi ngủ đi, trước khi bà về.”
Hai mẹ con uống ca cao rồi lên lầu. Khi Charlie đi ngang phòng Ông cậu Paton, nó dừng lại và lắng nghe. Tuyệt chiêu chẳng có động tĩnh gì trong phòng của Ông cậu. Ngay cả tiếng ngáy cũng không. Charlie nhẹ nhàng đi vô phòng của nó, nhíu mày lại lo lắng.
Nó vừa ngả xuống giường, thì chợt nghe thấy tiếng một chiếc xe hơi đỗ xịch bên ngoài. Một tiếng cửa đóng sầm và tiếng nội Bone nói oang oang:
“Chúc ngủ ngon, Eustacia. Cứ để ta nắn cái thằng nhóc ôn dịch đó, đừng lo.”
Charlie kéo tấm trải giường trùm kín đầu và cố không nghĩ tới cuộc diện kiến nội Bone vào sáng mai.
Charlie thức dậy rất sớm, rón rén đi xuống nhà bếp và chén một tô cốm bắp ngâm sữa. Nó nghĩ tới việc sẽ để lại cho mẹ một mẩu tin nhắn, giải thích rằng nó sẽ đi ra ngoài suốt cả ngày, mặc dù nó vẫn chưa quyết định được là sẽ đi đâu. Bất cứ điều gì cũng đều tốt hơn là phải giáp mặt với nội Bone.
Nhưng đã quá trễ để để lại một mẩu tin nhắn. Quá trễ để chuồn khỏi nhà. Charlie tê cứng lại khi có tiếng bai bàn chân to cộ bước thịch thịch xuống cầu thang. Chúng băng qua hành lang và cánh cửa nhà bếp bật mở.
“Tóm được mày rồi!” Nội Bone đứng sựng ngay ngưỡng cửa trong bộ áo choàng tắm màu xám trông gớm guốc.
“Chào bà nội,” Charlie cố hết sức tõ ra thật tỉnh bơ.
“Tao bảo đám là mày đang tính chuyện chuồn khỏi nhà trước khi tao thức dậy.”
“Đâu… đâu có!”
“Đừng có láo. Mày rầy rà to rồi Charlie Bone.”
Nội Bone hùng hổ đi vô nhà bếp và quắc mắt ngó xuống Charlie.
“Mày đã làm gì với khu vườn của em gái tao, hả? Mà thôi, đừng mất công trả lời làm gì. Mày ăn cắp chứ còn cái gì nữa. Đám bạn mày cũng chẳng khá hơn. Eustacia đang bị sốc kinh khủng. Suýt nữa thì lên cơn đau tim.”
“Con xin lỗi,” Charlie lúng búng.
“Xin lỗi, xin lỗi cái gì. Mày sẽ phải trả giá!” Nội Bone rống lên. “Tụi tao sẽ báo cáo giáo sư Bloor, và mày sẽ phải ỡ lại đây cho tới khi chúng tao quyết định xem phải làm gì với mày.”
“Không được ra ngoài?” Charlie hỏi. “Cả đi học cũng không luôn?”
“KHÔNG. Không đi đâu ít nhất trong một tháng.”
Bình thường điều này chắc hẳn sẽ chẳng khiến Charlie lo lắng, nhưng trong tình hình sôi sục như thế này, nó cần phải tới trường. Còn có một con trăn màu xanh da trời để mà thuần hóa. Còn có Ollie Skarks để mà giải cứu.
“Nhưng mà…” Nó há miệng.
“Cả cái con mẹ rách việc ấy nữa,” nội Bone gầm gừ. “Bắt quả tang một cuốn sách đang nằm trên quầy của mụ ta, mở ngay trang có in hình thứ cỏ mà mày đã đánh cắp.”
Charlie không chắc, nhưng nó nghĩ là nó thoáng nghe thấy tiếng thủy tinh bể lắc rắc trong khi bà nội nó quát tháo. Nó đang thắc mắc ai đã nhìn thấy cuốn sách ở tiệm của cô Ingledew mà loan tin đó ra, thì nội Bone thình lình đạp bàn một cái rầm và thét lên:
“BỌN TA SẼ KHÔNG ĐỂ YÊN! ĐỒ PHÁ RỐI DAI DẲNG, ĐỒ BẤT TUÂN. ĐỒ… ĐỒ… TẠI SAO MI LẠI KHÔNG PHỤC TÙNG, HẢ?”
Charlie đang định thốt ra một câu trả lời ỉu xìu, thì một giọng nói từ ngưỡng cửa vọng vô:
“Ha!”
Kia kìa, Ông cậu Paton đứng đó, trong chiếc áo sơ mi trắng tới lóa mắt. Tóc ông đen gấp hai lần, đen hơn bao giờ hết, và hình như trông ông cao hơn gần cả tấc. Quả là cao, tới nỗi Ông cậu phải cúi đầu mới chui lọt qua khung cửa.
Nội Bone trông như thể vừa dòm thấy một con ma.
“Khỏi rồi à,” nội ré lên.
“Bà không vui sao?” Ông cậu Paton nói.
Nội Bone hoang mang liếm môi.
“Nhưng mà…, nhưng mà…”
“Tưởng là lạo ta kết liễu tôi rồi chứ gì?”
Ông cậu Paton vừa nói, vừa tiến lại gần bà chi.
“Tưởng là lão đã biến tôi thàng một kẻ dạ-thưa dật dờ, run rẩy và sống dở chết dở chắc?”
“Tôi không biết cậu đang nói về cái gì?” Nội Bone nói.
“Bà biết thừa ấy chứ!” Ông cậu Paton gầm lên như sấm. “Chính bà đã mưu tính. Chính bà đã lập tất cả kế hoạch. Bà đã đem con mụ biến hình quỷ quái đó vô sống giữa đám chúng ta. Bà tính nhắm tới cái gì thế, HẢ?”
“Im ngay!” Nội Bone gào. “Tôi… tôi có thể yêu cầu cậu ra khỏi ngôi nhà này!”
“Và tôi cũng có thể yêu cầu bà điều tương tự,” Ông cậu Paton hét vang, đứng cao hơn hẳn bà chị.
Charlie thích chí khi nhìn thấy bà nội nó thở hắt ra, nghẹn ngào, và chạy ra khỏi nhà bếp, hai tay bưng lấy đầu.
Ông cậu Paton cười rạng rỡ với Charlie và bắt đầu tự pha cho mình một tách cà phê.
“Công hiệu rồi!” Charlie nói. “Cỏ roi ngựa ấy. Nó hiệu nghiệm thật rồi!”
“Có cái gì đó đã phát huy tác dụng. Ta cảm thấy tỉnh táo như một cái bóng đèn vậy.”
Ông cậu Paton nói thế, nhưng trông ông chẳng có gì giống cái bóng đèn cả.
“Con cứ sợ thầy phù thủy Skarpo lừa chúng ta,” Charlie nói. “Nhưng có lẽ bây giờ thì con tin ông ấy rồi. Chao, Ông cậu Paton! Thấy Ông cậu khỏe lại con sung sướng quá.”
“Ừ, sướng thật, Charlie. Cám ơn mày nhé.”
Ông cậu Paton làm điệu bộ hơi cúi người xuống và mang cà phê ra đặt lên bàn.
“Nào, mày sẽ kể cho ta nghe tình hình ở Học viện Bloor thế nào chứ hả?”
Charlie cố hết sức cập nhật cho Ông cậu tất cả mọi chuyện đã diễn ra trong thời gian ông nằm mẹp trên giường bệnh. Nó đang tả lại sự kiện trong vườn của bà cô Eustacia thì có tiếng người dậm thình thình xuống lầu và bước ra khỏi nhà, sập cửa trước thật mạnh lại sau lưng.
Qua cửa sổ, hai người trông thấy nội Bone bước rầm rập trên phố, đầu đội chiếc nón rơm mới của bà – cái nón màu đen có gắn những trái anh đào tím lịm.
“Bà ấy tới Ngách Tối đó, chắc chắn,” Ông cậu Paton nói. “Để manh nha một âm mưu nữa ấy mà. Ta bảo đảm là việc ta bình phục sẽ khiến họ sốc kinh khủng, nhất là mụ phù thủy Yolanda,” ông cười khà khà.
“Ông cậu Paton, Ông cậu có nghĩ bây giờ kể chuyện xảy ra ở lâu đài đó được rồi chưa?” Charlie dò hỏi.
Ông cậu Paton xoa xoa cái cằm và nói:
“Được, Charlie. Cũng tới lúc rồi.”
Ông uống cạn tách cà phê và đặt cái tách trở lại xuống bàn. Trong một thoáng, ông nhìn đăm đăm vào hư không, và rồi bắt đầu:
“Hãy tưởng tượng cái lâu đài như ta đã mô tả - tối bên trông, tối cả bên ngoài. Ta tới vào lúc bình minh, thế mà không bao giờ có mặt trời lên ở Lâu đài Yewbeam. Bầu trời ngả sang màu vàng buồn tẻ, không một tiếng chim hót. Gió than khóc bên những tảng đá. Không hề có cây cối, không hề có lá hay hoa, chỉ rặt cỏ chết.
“Con đường kết thúc ở chỗ cây cầu dành cho người đi bộ, cho nên ta rời xe và cuốc bộ mất nửa dặm thì tới lâu đài. Mười ba bậc thang khắc hẳn vô trong đá dẫn lên một cánh cửa không bao giờ khóa. Nói cho cùng thì, ai mà muốn héo lánh tới một nơi như thế, hả?”
Ông cậu Paton ngừng lại và vai khom rũ xuống.
“Rồi sao nữa?” Charlie nôn nóng.
“Tất cả bỗng hiện ra trong ta, Charlie. Cú ngã khủng khiếp của mẹ ta, rồi cha ta dắt ta chạy trốn. Suýt nữa thì ta quay đầu ù té chạy, nhưng ta cần phải tìm hiểu xem bà Yolanda đã rời khỏi đó chưa, và tại sao bà ta lại tính sẽ xuôi về phía Nam sau ngần ấy năm im tiếng. Ta gọi, nhưng tuyệt nhiên không có ai trả lời. Nơi này cứ như là hoang mạc. Và rồi chuyện bắt đầu xảy ra. Thoạt tiên là tiếng cười ma quái mà ta chưa từng nghe thấy bao giờ. Giống như tiếng hú thì đúng hơn. Tiếp theo là một tiếng gầm, rồi tiếng rú của một ngàn loài thú mà người ta không bao giờ có thể biết tên. Và nổi bật trên nền âm thanh khiếp đảm đó, một giọng nói cất lên. “Mày muốn gì, Paton Yewbeam?”
“Ta đứng chôn chân tại chỗ, nhưng ta có thể nói với mày, Charlie, là bụng tao đang bị khuấy tung lên. Ta nói, ‘Có phải giọng bà Yolanda đấy không?’. ‘Không phải,’ giọng nói đáp. ‘Yolanda đã nhận một lời mời mà nó không thể từ chối’. Xon rồi, chuỗi cười rợn óc đó lại nổi lên.”
“Ta chạy tới cánh cửa ấy, nhưng một cái gì đó đẩy ta trở lại. Ta bèn rút cây gậy phép ra và cố chĩa vô cái vật vô hình ở trước mặt mình, nhưng cây gậy rít lên lèo xèo như đồ vật đang cháy và đốt cháy bàn tay ta. Sau đó rồi thì…”
Ông cậu Paton thở dài và lắc đầu.
“Ta không biết mình đã ở đó bao lâu. Ta nằm sóng sượt trên đá, mù mịt và không bao giờ biết được là mình đang tỉnh hay đang mơ. Thân thể ta đang cháy hay là đang đông cứng lại. Thỉnh thoảng ta trông thấy lão, nhưng không lần nào giống lần nào. Mới phút trước lão là một đứa trẻ, thì phút sau lão đã là một ông già. Một ngày nọ, hình như có một con chó mực to đùng ở bên cạnh ta, sau đó là một con gấu. Dường như có một con quạ đang rỉa đầu ta, và một con sói đang kháo xương ta. Nhưng cứ mỗi lần như thế, ngay khi lão ta biến khỏi, ta lại bò tới gần cánh cửa hơn.
“Cuối cùng, ta tới được cửa. Ta ráng níu vô cái nắm cửa sắt khổng lồ, đứng dậy, xoay nó và té nhào qua cửa. Ta lảo đảo lăn xuống mười ba bậc thang, và rồi ta chạy. Đừng hỏi ta chạy như thế nào. Ta có thể cảm thấy lão đang ở sau lưng mình, đốt cháy cổ ta, phóng lửa vô giày ta. Ta chạy được ra tới xe và nhảy vô. Cơn ác mộng mới chỉ bắt đầu. Lão nhảy rầm rầm lên nóc xe của ta, dùng nắm đấm dọng bể nát kính chắn gió. Ta không biết lão mang hình dạng gì – căn cứ vào âm thanh mà nó phát ra, thì ta chắc đó là một con quái vật. Lão lăn khỏi nóc xe và chạy ngay trước mặt ta, liệng đá tảng vô đèn xe. Lão quăng lửa vô bánh xe, con đường phía trước ta sáng bùng lên hàng ngàn tia lửa.
“Bọn ta tới một cây cầu khác, và khi ta lái xe qua cầu, thì lão rớt mất. Có lẽ quyền năng của lão không thể phát tán bên ngoài ranh giới mảnh đất của lão. Nhưng ta nghe tiếng lão tru tréo phía đằng sau lưng. Và ta biết không bao giờ quên được cái giọng hú hét, kinh hồn đó.”
Ông cậu Paton rùng mình và nhắm mắt lại.
Charlie chờ đợi, nhưng rồi nó không thể chờ được nữa, nên phải nài nỉ:
“Lão nói cái gì?”
Ông cậu Paton nháng lên một nụ cười kỳ quặc.
“Lão nói, ‘Nếu mày mà làm hại tới con gái yêu của tao thì mày sẽ phải trả giá bằng mạng sống của mày.’”
“Lão ấy là ai vậy?”
“Ô, ta chưa nói sao?” Ông cậu Paton nhăn mặt. “Lão chính là cha của Yolanda, Yorath, một kẻ biến hình già tới nỗi lão không thể giữ nổi hình hài của chính lão, mà cần phải mượn xác của những người… à… vật khác.”
Ông cậu Paton nhìn những vết cháy đen trên bàn tay phải của mình và lặp lại.
“Phải, của những vật khác.”
“Trời ơi,” Charlie nói to. “Quá thần kỳ là cuối cùng Ông cậu vẫn còn sống.”
Ông cậu Paton gật đầu.
“Thần kỳ thiệt. Ta không biết cái gì giữ cho ta sống, Charlie, trừ phi đó là những ký ức về mẹ ta và… về một người khác nữa.” Ông cậu hắng giọng. “Xem ra mụ Yolanda tới để trợ giúp lão Ezekiel, nhưng bởi vì mụ nhận ra mày có khả năng làm gì đó, cho nên thể nào mụ cũng muốn đem mày trở về, để rồi coi.”
“Về Lâu đài Yewbeam?” Charlie kêu ré lên.
“Chúng ta sẽ không để chuyện đó xảy ra,” Ông cậu Paton nói quả quyết. “Nào, bây giờ sang tới nột nhạc tươi sáng hơn. Mày có việc phải làm đây, Charlie, về kế hoạch giải cứu thằng bé vô hình. Nếu mày hỏi ta, thì Billy Raven là mấu chốt.”
“Billy, nó làm thế nào được?”
“Nó có khả năng nói chuyện với thú vật, phải không? Hãy thuyết phục nó nói chuyện với con trăn kia. Mọi chuyện không tới nỗi bi đát đâu.”
Charlie ngồi thừ ra suy nghĩ về việc này, trong khi Ông cậu tới bếp lò và tự làm cho mình một bữa sáng thật dồi dào, để đền bù cho những ngày ông nằm một chỗ chẳng ăn gì. Lát sau, mẹ Charlie đi xuống từ căn phòng của cô ở lầu trên cùng. Cô không nghe thấy tiếng quát tháo và tiếng sập cửa hồi sáng sớm, nên thấy Ông cậu Paton đi lại linh động và khỏe khoắn hơn bao giờ hết, cô ngạc nhiên rới nỗi suýt nữa thì xỉu.
Chụp vô một cái ghế, mẹ Charlie ngồi phịch xuống và lẩm bẩm:
“Té ra cái ông lạ lùng ở trong bức tranh ấy không tệ hại chút nào. Ồ, Ông cậu Paton cháu rất mừng khi thấy Ông cậu đã bình phục. Tất cả chúng ta sẽ được ngủ ngon giấc hơn rồi, vì Ông cậu đã trở lại là mình.”
Charlie thắc mắc tại sao thầy phù thủy Skarpo lại thôi không là một kẻ lừa đảo xấu tính nữa mà lại quyết định tỏ ra hữu ích. Có phải đó là khi ông ta nhìn thấy cây gậy phép trong tay Charlie? Và nếu như thế thì, tại sao?
Lúc một giờ, Charlie lễ phép từ chối lời mời một bữa trưa đặc biệt của Ông cậu Paton, mà ông đã đặt qua điện thoại từ một nhà hàng lớn nhất thành phố, để lên đường tới quán Cà Phê Thú Kiểng. Nó có quá nhiều thứ trong tâm trí, không còn đầu óc đâu để thưởng thức một bữa ăn thịnh soạn. Nước cam và bánh quy cũng sẽ tốt chán.
Tất cả bọn bạn của nó đã có mặt, đang ngồi quây quanh một cái bàn lớn nhất trong căn phòng, cùng với chim, chuột, thỏ, cùng con mèo điếc của Fidelio – bọn này đang đậu trên vai, trên đầu và trên đùi lũ trẻ. Con Hạt Đậu mừng Charlie bằng những cú liếm, cào và sủa ướt nhẹp nham nhám như thường lệ, cho tới khi Charlie mua một chiếc bánh quy to và thảy xuống dưới gầm bàn cho nó.
“Tất cả sẵn sàng rồi chứ?” Lysander nói, hơi trịnh trọng. “Chúng ta có những vấn đề khẩn cấp cần bàn luận. Tancred và anh đã soạn ra một danh sách, và tụi anh cần ý kiến của em.”
Nó đặt một tờ giấy có những gạch đầu hàng ra giữa bàn. Tờ giấy ghi:
1.Phải tìm thấy con trăn xanh da trời.
2.Phải thuần phục con trăn xanh da trời.
3.Phải đưa con trăn xanh da trời ra khỏi Học viện Bloor.
4.Phải tìm thấy Ollie Sparks.
5.Ollie Sparks phải rời khỏi Học viện Bloor trong khi vẫn đang còn vô hình. (Như vậy sẽ dễ hơn).
6.Con trăn xanh phải làm cho Ollie hiện hình trở lại.
7.Phải đưa Ollie trở về nhà ở Lâu đài Lấp Lánh.
Tất cả bọn đều ngó chằm chằm vô tờ danh sách, được viết bằng nét chữ đẹp thật đáng khâm phục của Lysander. Chúng chuyển tờ giấy khắp bàn, tới khi tất cả đều đã đọc kỹ lưỡng. Đọc xong, gương mặt đứa nào đứa nấy lộ vẻ hoài nghi hoặc là đăm chiêu hết sức.
“Không tới nỗi bế tắc đâu,” Charlie nói. “Tại vì em biết con trăn đang ở đâu và em có thể tìm ra nó một lần nữa.”
“Nhưng tụi mình có thể thuần phục nó bằng cách nào?” Emma hỏi.
“Billy,” Charlie nói. “Nó biết nói chuyện với thú vật.”
“Rồi. Nhưng làm sao mà tụi mình thuyết phục được Billy đây?” Olivia hỏi. “Ý tớ là, liệu người ta có thích nói chuyện với một con trăn quá khổ, có thể làm mình vô hình không?”
“Bây giờ mình tin Billy rồi,” Charlie bảo. “Thiệt tình, mình nghĩ là nó muốn giúp tụi mình.”
“Rembrandt,” Gabriel nói, vẻ tư lự. “Tụi mình sẽ nói với Billy là nếu nó chịu giúp, thì nó sẽ có Rembrandt. Nó sẽ làm bất cứ việc gì để được gặp lại con chuột đó. Nó yêu con chuột lắm.”
“Ý hay đấy, Gabriel,” Lysander nói. “nhưng với gã Weedon và Manfred luôn luôn canh chừng… đó là chưa kể tới Belle khủng khiếp… vậy thì Billy có thể cất giữ con chuột ở cái xó nào được?”
Charlie nghĩ tới bà bếp trưởng.
“Em biết một chỗ.” Charlie nói.
Nhưng khi cả bọn ngó nó, chờ đợi thêm thông tin, nó chỉ buông thõng một câu:
“Cứ tin em đi.”
“Được rồi,” Lysander nói. “Giờ chúng ta cần phải tìm cách đưa con trăn ra khòi Học viện Bloor.”
“Em có một ý,” Charlie nói. “Và em sẽ thực hiện luôn.”
Đám bạn nhìn nó chằm chặp, với những câu hỏi đã hiện trên môi, nhưng Charlie thêm liền:
“Em không thể nói ra được, nhưng em biết mình có thể thực hiện được.”
Một lần nữa, nó nghĩ tới bà bếp trưởng.
“Giờ tới vấn đề Ollie,” Lysander chỉ vô con số 5 trên tờ giấy.
“Thật ra, em đã nghĩ tới điều này,” Emma nói. Con bé hơi đỏ mặt lên khi tất cả bọn quay qua nhìn nó, và rồi nó đặt một con nhện to tướng lên bàn.
Vài tiếng thét lớn buột ra, và một lường khí hỗn độn thổi bay tờ giấy ra khỏi bàn khi Tancred la lên:
“Trời! Cái đó thì giúp được gì?”
“Để nó giải thích coi,” Olivia nói, lượm lại tờ giấy.
“Nó không phải là nhện thật,” Emma bảo, dí ngón tay vô mình con nhện. “Nó giống như là một con rối điều khiển bằng ngón tay vậy, có điều Ollie có thể xỏ con nhện vô ngón chân cái của nó. Thế rời nó xó thể bước qua cánh cửa chính bất cứ khi nào có một nhân viên hay giáo viên đi ra ngoài, và họ chỉ trông thấy một con nhện, thay vì một ngón chân cái.”
“Hay tuyệt!” Cả bọn thốt lên, ngoại trừ Tancred, rõ ràng nó có lấn cấn gì đó với nhện.
“Một con nhện nhảy chồm chồm,” Tancred lầm bầm. “Ý anh là sẽ rất khó bước đi giống như nhện thật nếu nó ở trên đầu một bàn chân bự đang bước.”
Lập tức nổi lên tiếng la ó:
“Đừng có kén cá chọn canh thế chứ!”
“Chiêu đó quá tuyệt rồi còn gì!”
“Có cách nào hay hơn không?”
“Sẽ thành công mà!”
“Bồ không cần phải đeo con nhện đó đâu, Tanc!|
“Còn Ollie thì sao?” Tancred tiếp. “Nó sẽ đi đâu một khi nó đã ra ngoài? Tụi mình không có ở quanh đấy để mà giúp nó. Tụi mình không thể đội lốt nhện để mà lẻn ra được.”
Olivia nói: “Tụi em, Emma và em, đã nghĩ tới điều đó rồi. Ollie có thể đi tới tiệm sách. Chỗ đó rất dễ kiếm vì nó nằm gần sát bên nhà thờ lớn, có thể nhận ra tiệm sách từ bất cứ nơi nào trong thành phố.”
‘Mình đã dặn dì của mình là hễ có ai nhấn chuông sau giờ mở cửa, mà không trông thấy ai ở ngoài đó…”
“Ngoại trừ một con nhện,” Tancred làu bàu.
“Ùm,” Emma nói tiếp. “Dì mình sẽ chăm sóc Ollie cho tới khi tụi mình có thể làm cho nó… hiện hình.”
Tâm trí Charlie đang đua tốc độ. Ông cậu của nó chắc sẽ phải mua ngay một chiếc xe mới. Giả sử, Ông cậu mua một chiếc xe tải nhỏ thì sao? Kỳ nghỉ giữa học kỳ sắp tới rồi. Liệu có thể thực hiện một cuộc hành trình tới Lâu đài Lấp Lánh, cho tám đứa trẻ… và một con chó?
“Anh nghĩ tụi mình đã dàn xếp đủ để bắt đầu chiến dịch nho nhỏ của tụi mình rồi,” Lysander nói. “Bắt đầu tới thứ Hai, với vấn đề số 1 và số 2. Tìm và thuận phục con trăn.”
Charlie thấy có một vấn đề. Làm thế nào để đưa Billy tới chái phía tay mà không bị phát hiện?
“Đánh lạc hướng,” Tancred bảo, xem ra anh chàng đã lấy lại được vẻ điềm tĩnh của mình. “Cứ để đấy cho tụi anh, anh và Lysander. Tụi mình làm được chứ, Sander?”
Lysander gật đầu.
Bọn chúng rời khỏi quán Cà Phê Thú Kiểng với tinh thần sảng khoái, đứa nào cũng hăm hở chờ đón tuần lễ sắp tới. Trong khoảnh khắc đó, không đứa nào trong bảy đứa trẻ muốn nghĩ tới những cạm bẫy có thể gặp trên đường thực hiện sứ mạng. Chúng chỉ tưởng tượng ra Ollie Sparks hiện nguyên hình, và cuối cùng đoàn tụ với cha mẹ đang buồn than của nó.
Trong khi bọn bạn đi về nhà để cho thú kiểng của bọn chúng ăn, hoặc để lo liệu cho vở kịch cuối-học-kỳ, thì Charlie dẫn Hạt Đậu đi dạo. Khi nó mang con chó trở lại quán Cà Phê Thú Kiểng thì ông Onimous chợt phóng bật ra từ sau quầy.
“Có việc sắp xảy ra,” người đàn ông nhỏ thó nói. “Nếu cậu muốn giúp một tay, Charlie, thì cậu biết phải tới đâu rồi đấy.”
Charlie cảm ơn ông Onimous và chạy trở lại đường Filbert, nôn nóng muốn biết xem sự bình phục thần kỳ của Ông cậu nó có còn kéo dài lâu hay không.
Vẫn còn.
Khi Charlie nhìn vô nhà bếp, nó kinh ngạc thấy mẹ nó và Ông cậu Paton đang dùng bữa trà với nội Bone. Có lẽ nói là dùng món tráng miệng sẽ chính xác hơn là nói dùng bữa trà. Đó là một buổi chiều oi ả, và Ông cậu Paton đã gọi nhiều hộp kem pha rượu mùi đủ loại, và cũng từ cái nhà hàng lớn đã mang bữa trưa tới cho ông.
Charlie được mời vô xơi kem với mọi người, và nó ngồi đối diện với nội Bone – đang hì hục chén một tô kem to hụ, loại có những sọc nâu và xanh lá cây và trên đỉnh có trang trí hạt hạnh nhân. Nội không hề liếc nhìn Charlie lấy một cái, mà vẫn cứ lùa lia lịa những muỗng kem vô miệng với tốc độ hai muỗng mỗi giây, theo ước tính của Charlie.
“Sô-cô-la, trái anh đào, rượu rum, và trái óc chó? Táo, kẹo, bơ, rượu nho, và hạnh nhân? Hay là cà phê, cam, rượu Whisky và đậu phọng?” Ông cậu Paton hỏi Charlie.
Charlie chọn loại sô-cô-la và bắt đầu thưởng thức. Đó là món kem mê ly nhất mà nó từng ăn. Nó hy vọng sự bình phục của Ông cậu Paton có nghĩa là thêm nhiều đợt kem như thế này sẽ tới nhà số 9 mỗi cuối tuần.
Tô kem của nội Bone giờ đã sạch trơn. Nội nhìn cái tô với vẻ hơi buồn, rồi lấy mu bàn tay quệt ngang miệng. Charlie nghĩ hình như nội đã ngà ngà say. Khi đứng lên, nội hơi liểng xiểng đi tới bồn rửa. Nội vẫn chưa nói một tiếng nào, hay thậm chí nhìn về hướng Charlie. Có chuyện gì xảy ra với nội vậy?
“Đó là món ngon nhất cháu từng được ăn, cám ơn Ông cậu Paton,” Charlie bảo.
“Không có chi.” Ông cậu Paton nháy mắt với Charlie khi nội Bone đủng đỉnh và nghiêm trang đi qua chiếc bàn và ra khỏi phòng.
“Có chuyện gì xảy ra với bà nội vậy?” Charlie thì thầm.
Mẹ nó đặt một ngón tay lên môi.
Charlie cười toét. Chính lúc đó thì nó để ý thấy cái giỏ mây đặt ở ngay bên trong cánh cửa. Và cái giỏ khiến nó nảy ra một ý. Đợi tới khi bà nội chân nam đá chân xiêu lên lầu và đóng cửa phòng lại, Charlie liền hỏi Ông cậu xem cái giỏ đó từ đâu mà có.
“Nó là giỏ mây đựng thức ăn đó, Charlie,” Ông cậu Paton đáp. “Nhà hàng đựng đồ ăn trưa gởi tới đây cho ta.”
Charlie chạy lại xem xét. Cái giỏ vẫn chưa trống rỗng hoàn toàn. Vẫn còn vài hũ mứt, một cái bánh nhân trái cây, và hai gói bánh quy bên trong. Charlie lấy ra một hũ mứt dâu hảo hạng hiệu Dâu Ngon Nhất.
“Toàn dâu nguyên chất,” Charlie lẩm bẩm. “Ông cậu Paton, cho con hũ mứt này nha?”
“Tất nhiên, Charlie. Ta có thể đoán biết nó dùng để làm gì rồi.”
“Cả cái giỏ mây nữa,” Charlie nói. “Ông cậu nghĩ Ông cậu có thể yêu cầu nhà hàng gởi tới cho bà bếp trưởng của Học viện Bloor một cái giỏ mây còn lớn hơn cái này nữa được không? Cải giỏ lớn nhất mà họ có ấy.”
“Charlie, để làm gì vậy con?” Mẹ nó hỏi.
“Charlie có một kế hoạch,” Ông cậu Paton bảo. “Chúng ta sẽ cứ vậy mà làm theo, và không hỏi quá nhiều, Amy.”
Cô Bone lắc đầu. “Hỵ vọng là nó đừng xới tung mọi thứ lên lần nữa,” cô nói. “Chiều nay đã dàn xếp được nội Bone quá êm thấm rồi.”
“Quá êm thấm,” Charlie lầm bầm. “Và quá im lặng. Có cái gì đó đang ấp ủ, và con thắc mắc mấy bà cô sắp giở trò gì đây.”