ách Trữ Châu khoảng ba trăm dặm về phía tây có một tòa thành nhỏ, tên gọi Thư(1) thành. Tên thì rõ hay, gọi lên nghe thong thả, thoải mái nhưng đang buổi loạn thế, người trong thành có thoải mái nổi chăng? Chẳng ai biết được. Nhưng khi khúc đàn nọ vang lên, những người nghe được đều cảm thấy lòng mình yên ắng. Đây không phải sự yên ắng thông thường mà là “lặng lẽ như mây rủ khắp trời, bồng bềnh tựa con thuyền không buộc.”
- 舒) nghĩa là thong thả, chậm rãi