CHƯƠNG 1
Tình thế bức bách

    
hì ra hai người một già, một trẻ này không phải nhân vật tầm thường. Lão già tên gọi Triệu Vô Lượng, người thiếu niên tên là Triệu Húc, thuộc dòng dõi Hoàng đế, vốn là người của hoàng thất, chỉ vì loạn lạc hồi nam độ mà nòi rồng ly tán. Triệu Vô Lượng cùng một vị huynh đệ là Triệu Vô Cực dựa vào một thân võ công mới may mắn thoát nạn. Triệu Húc là cháu đích dòng chính, sau cơn loạn ly liền được hai huynh đệ lão nuôi nấng trưởng thành. Bọn họ vốn cũng từng dựng cờ khởi nghĩa, dẫn một đám người ngựa đi cần vương, sau bởi quân Kim cường đại, cuối cùng tan rã, khó khăn lắm mới tới được Giang Nam thì lại không được Khang Vương Triệu Cấu dung nạp. Triệu Cấu xưng đế rồi dựng đô ở Lâm An, mở lại mạch nước, nhưng hai người vẫn bị ép phải chạy sâu vào trong giang hồ. Hai người cầm quân không giỏi nhưng võ công đều cao cường. Triệu Vô Lượng và Triệu Vô Cực đều thạo Thái tổ trường quyền, lại thiện dùng Tề mi côn, đương thời được người trong giang hồ xưng là “Hoàng thất song kỳ”, bởi bọn họ đều thuộc hoàng tộc nhưng lại phải lưu lạc trong dân gian. Có câu cửa miệng thế này: “Song kỳ tông thất danh sĩ thẹn, chín họ giang thuyền mỹ nhân ngây”, vế trước chính là chỉ bọn họ.
Chuyện này tạm không nói, lúc này chợt nghe ngoài cửa có tiếng gọi: “Chủ quán, hai ngày trước có từng thấy một thiếu niên cưỡi lạc đà lên bờ ở đây chăng?”
Người vừa hỏi thân mặc trường bào xanh thẫm, gương mặt gầy gò, mày thưa mắt híp, hỏi thăm cũng khá ôn hòa. Người này điểm khác còn được, chỉ là bộ y phục kia nhìn thế nào cũng không giống là y phục của bản thân hắn, ngờ rằng đang cải trang giả dạng. Chủ nhân quán rượu nhỏ này là Vu quả phụ, tay nghề nấu cá tươi nức tiếng mười dặm quanh đây, có điều dạo này khách khứa vắng vẻ, thật không ngờ vào ngày mưa gió âm u thế này còn có khách tới cửa, không khỏi càng ân cần hơn.
Người nọ lại chỉ cần Vu quả phụ đáp một tiếng “phải” hay “không phải”. Tới lúc nghe được chính miệng Vu quả phụ đáp: “Phải” thì không kìm được đưa cặp mắt sắc bén quét về hướng bờ sông. Bấy giờ bên sông ngoài mưa giăng trời sầm thì chẳng có gì cả. Bên kia, lão đầu ăn bận như ngư ông ngồi ở thủy tạ híp mắt lại, khóe miệng lộ nét cười, miệng lẩm bẩm: “Cuối cùng cũng tới...”
Vu quả phụ liền bận rộn giết cá, có điều Vu quả phụ chẳng thể ngờ việc làm ăn hôm nay đâu chỉ có mỗi thế, người nọ vừa ngồi xuống liền tiếp tục có người khác đến.
Có người không nói gì mà trực tiếp tìm bàn ngồi xuống; có người cười hì hì, vẻ như cực kỳ hưng phấn, cứ như trúng bạc vậy; có người lại cứ hỏi đi hỏi lại... Có điều, mấy người đó cơ hồ đều hỏi cùng một câu, cùng một chuyện: Ngươi có thấy một thiếu niên cưỡi lạc đà lên bờ ở đây không?
Thủy tạ của quán rượu Vu quả phụ vốn khá rộng nhưng liên tục có người tới nên không khỏi có phần chật chội. Lại còn hết đoàn này tới đoàn khác tới. Chỉ nghe lão đầu Triệu Vô Lượng ngồi đó từ trước lẩm bẩm: “Hoán Nam, Chiết Tây, Tô Nam, Mân Trung, Giang Tây, Hồ Bắc, Tương Trung, Xuyên Tây... Hắc, Văn gia làm việc quả nhiên không tầm thường, thật mau lẹ, mới có ba ngày ngắn ngủi đã gọi tới nhiều người như thế rồi.”
Vu quả phụ sửng sốt, cái quán này từ lúc khai trương tới giờ chưa từng đông khách tới vậy. Về sau, cứ thêm một người tới, trên mặt Vu quả phụ lại thêm một phần xin lỗi - càng hiếm có hơn là những người tới sau đều không gây sự, tuy chỗ còn thừa lại đều là ghế thiếu chân, gãy tay vịn nhưng không một ai oán trách mà đều tìm lấy một chỗ mà ngồi yên đấy, bạc bỏ ra cũng hào phóng. Có người ăn mặc xuềnh xoàng thậm chí còn ngồi luôn xuống đất, người đến sau thấy thủy tạ quả thật chật hẹp, trụ gỗ đã cũ nát, sợ gánh không nổi, liền gọi rượu rồi đội mưa ngồi ở bãi cát ngoài quán. Vu quả phụ vừa nấu nướng vừa lấy làm lạ: Thật chẳng biết hôm nay là cái ngày gì, không biết là trúng phải tà hay gặp số đỏ, lại có lắm người ăn nói ngập ngừng, bẽn lẽn như thế đến đây. Chỉ riêng một ngày hôm nay đã đủ sánh với việc làm ăn hai tháng lúc thường. Vu quả phụ cũng không dám hỏi nhiều, bởi quán nhỏ, đồ ăn tích trữ không nhiều, liền vội vàng sai tiểu nhị tới thôn bên mua cá, mua đồ.
Hồi lâu, thiếu niên ăn mặc lối ngư dân kia mới tỉnh lại từ trong mơ tưởng, kinh ngạc phát hiện: trong cái thủy tạ trước nay quạnh quẽ lại có nhiều người đến thế, trong quán, ngoài quán phải có ba, bốn chục! Hắn trợn tròn mắt, không kìm được nhìn khắp lượt, chỉ thấy thần sắc những người này hoặc âm hiểm, hoặc mạnh bạo, không giống bách tính bình thường. Thiếu niên cũng là hạng có kiến thức, thấy trong đám này không ít người có huyệt Thái Dương nhô cao, rõ ràng là kẻ biết võ công, mà còn là cao thủ nội gia, trong mười mấy người ngồi ở bãi cát ngoài quán cũng có vài kẻ rõ ràng là hào khách giới lục lâm, liền không kìm được quay sang thúc gia mình với vẻ mặt nghi hoặc, kinh ngạc thấp giọng hỏi: “Đại thúc gia, mấy người này đang làm cái gì thế? Chỉ e toàn là người luyện võ! Sao lại chạy cả tới cái quán nhỏ này?”
Thúc gia hắn thấp giọng cười, bảo: “Không sai, Húc Nhi, con chỉ cần nhìn, chớ nói gì, chẳng phải con đang sầu không được tham dự việc náo nhiệt ngày đó sao? Không phải vội, đấy mới chỉ là bắt đầu. Từ hôm nay trở đi, việc náo nhiệt ở sáu tỉnh Giang Nam này mới chính thức mở màn, chỉ e thừa đủ để con xem đấy!”
Hai người họ đều đang ngồi trong góc, sát mép nước, lại thêm cách ăn mặc tầm thường, bộ dạng dân quê bản xứ cho nên cũng chẳng ai chú ý tới. Giữa đám người kia tựa có quen biết nhưng đôi bên đều giữ kẽ, không ai chịu lên tiếng trước. Nhất thời chỉ nghe được mỗi tiếng thớt gỗ Vu quả phụ đang làm cá, tuyệt không có âm thanh nào khác.
Cá không kêu được, nếu không, dù có không kêu đau hẳn cũng sẽ khó chịu bởi sự im lặng này mà kêu lớn. Có người cũng lạ, cứ nhìn chằm chằm mấy con cá đang liều mạng đớp đớp dưới tay Vu quả phụ để tiêu khiển chứ không chịu mở miệng phá tan bầu không khí bức bối.
Húc Nhi nọ không kìm được cười “híc” một tiếng nhỏ, nói: “Đâu ra một đám Bồ Tát đất thế này?”
Lời hắn chưa dứt, đã thấy thúc gia mình trước thì đầu mày nhướn lên, sau thì vành tai cũng nhướn, kế đến mới nghe xa xa có giọng nói hào hùng vang vọng truyền tới: “Là vị nào cho gọi, hẹn Cảnh mỗ tới đây gặp mặt?”
Giọng nói này rõ ràng còn phải cách nơi đây hai, ba dặm, nhưng tiếng vang như chuông, tụ như có hình, tán như vô vật, thế như rồng bay ngựa chạy đâm thẳng vào tai chúng nhân rồi mới bùng nổ. Húc Nhi nọ cũng là kẻ hiểu biết, miệng hô khẽ: “Oa, Khối lỗi chân khí! Cao thủ bậc này cũng tới, hôm nay thật sự náo nhiệt rồi!”
Thúc gia hắn quay sang nở một nụ cười khen ngợi. Trong ngoài thủy tạ người nào người nấy không khỏi cả kinh, đều nghĩ không ra Cảnh mỗ này là người nào. Cũng không ai đáp lời. Thiếu niên gọi là Húc Nhi nọ quay đầu nhìn về phía nam, chỉ thấy một bóng người đang vun vút, chớp mắt đã tới gần, người nọ thân hình cường tráng, chỗ eo lại cồm cộm, không biết đang mang theo gì, tới gần rồi mới nhìn ra, dưới nách hắn còn kẹp theo một đứa bé. Bọn họ thoáng cái đã tới mảnh đất bên ngoài thủy tạ. Hán tử kia dừng lại, cũng không vội đi vào mà đưa cặp mắt sắc bén quét một lượt trong thủy tạ, người nào người nấy chỉ cảm thấy lỗ chân lông bị hắn nhìn muốn vỡ, sau đó hán tử kia ngưng một chút rồi lại mở miệng: “Là vị nào cho mời, hẹn Cảnh mỗ tới đây gặp mặt?”
Người này dường như không thạo nói năng, lần thứ hai mở miệng vẫn là câu lúc nãy, trong thủy tạ vẫn không ai trả lời, im phăng phắc, ngoài tiệm giờ mới có một lão đầu đứng dậy, cười khà khà, nói: “Tiểu lão nhi còn đang bảo là Cảnh mỗ nào, thì ra là Cảnh Thương Hoài, Cảnh đại hiệp, hiếm có hiếm có, ngài cũng tới phó ước sao?”
Cảnh Thương Hoài nhìn lão, tựa như có quen biết, thoáng nghĩ ngợi mới sực nhớ người này là trưởng lão Hà Ngụ của Ngũ Chỉ môn ở Ưng Trạch, Giang Tây. Ngũ Chỉ môn nổi tiếng bằng công phu chỉ, trảo, cho nên trên các ngón tay của Hà Ngụ nọ cồm cộm vết chai, cũng là nhờ điểm này mà Cảnh Thương Hoài mới nhớ ra lão, không khỏi khẽ nhíu mày, nói: “Là Hà trưởng lão gửi thiếp hẹn gặp sao?”
Hà Ngụ kia có vẻ cũng là một vị lão nhân tinh tường, tủm tỉm cười, nói: “Tiểu lão nhi làm gì có mặt mũi lớn thế! Hai lão già bọn ta cũng là theo lời mời mà tới, cho tới giờ chủ nhân vẫn chưa lộ diện.”
Cảnh Thương Hoài quét mắt nhìn, thấy trên bãi cát còn một lão nhân hói đầu, y phục không khác Hà Ngụ là mấy, đang mỉm cười, gật đầu với mình, liền biết lão chính là một vị trưởng lão khác của Ngũ Chỉ môn Giang Tây - Hà Cầu. Trên giang hồ, tiếng tăm của hai lão nhân này không tệ, Cảnh Thương Hoài yên tâm đôi chút, hắn tính tình cẩn thận, lúc này mới nắm tay Tiểu Lục Nhi, nói: “Lục Nhi, chúng ta vào thôi!”
Mấy ngày nay, Tiểu Lục Nhi lại được hắn trị thương, tinh thần đã hoạt bát trở lại. Nó cực kỳ tin cậy Cảnh bá bá của mình, bàn tay nhỏ nắm chặt lấy bàn tay to lớn của Cảnh Thương Hoài, đôi mắt đảo khắp lượt, hiếu kỳ nhìn mọi người. Cảnh Thương Hoài bước rộng, Tiểu Lục Nhi bị hắn một tay túm lấy, hai chân gần như lơ lửng, chẳng mấy bước, hai người đã đi vào thủy tạ. Trong thủy tạ chỉ còn lại một cái bàn ba chân cho bọn họ. Tiểu Lục Nhi thấy trên bàn khác có đồ ăn còn nóng hôi hổi, liền quay đầu nhìn sắc mặt Cảnh Thương Hoài - những ngày này nó cùng Cảnh Thương Hoài vào sinh ra tử, đã hiểu được việc phải xem xét thế cục tình cảnh - thấy sắc mặt Cảnh Thương Hoài bình hòa, tựa như sẽ không có việc gì lớn thì mới mở miệng: “Cảnh bá bá, con đói!”
Cảnh Thương Hoài bật cười, gọi chủ quán xào cho hai món. Vu quả phụ ở bên kia đã bận rộn lắm, vội đáp tiếng. Không biết vì sao, bao nhiêu khách là thế, nàng lại có hảo cảm với một lớn một bé tới sau cùng này. Tiểu Lục Nhi đã không còn bộ dạng bữa nọ ở tửu lâu thành Lâm An, người ngợm đã tắm rửa sạch sẽ, y phục cũng đã thay, càng lộ vẻ răng trắng môi hồng, láu lỉnh, lanh lợi. Vu quả phụ biết trẻ nhỏ thích ngọt, cố ý làm một đĩa cá chua ngọt bưng lên. Mới đặt lên bàn, miệng cá hãy còn cử động. Tiểu Lục Nhi cực kỳ hiểu chuyện, đặt một đôi đũa vào tay Cảnh Thương Hoài rồi nói: “Cảnh bá bá, người ăn đi!”
Một câu nhỏ nhẹ, trong lòng Cảnh Thương Hoài bất giác ấm áp. Hắn phiêu bạt giang hồ nhiều năm, trước giờ phong trần bôn tẩu, vội cứu nguy cho người khác, rất ít khi cảm nhận được phần tình cảm ấm áp này, bèn đưa tay xoa đầu Tiểu Lục Nhi, cười nói: “Lục Nhi, con ăn đi, bá bá không đói.” Nói rồi, hắn đưa mắt nhìn đám người ngoài thủy tạ, dáng vẻ không giận mà uy, có điều thần sắc đã chuyển thành vẻ khác. Kế đó, hắn lấy trong người ra một tờ giấy, tiện tay rút từ con cá đặt giữa bàn ra một cái xương dài, rồi ấn vào cái cột gỗ cạnh người, tờ giấy nọ bị cái xương găm lên cây cột. Chỉ nghe Cảnh Thương Hoài mở miệng đọc:
“Mừng nghe Cảnh đại hiệp có dự vào việc ở Khốn Mã Tập ngoài thành Đồng Lăng. Phong thái khi ấy khiến người ngưỡng mộ. Tiểu đệ mặc dầu ngu dốt, vẫn mong mỏi được gặp một lần, xin hẹn ba ngày nữa gặp ở quán cá nhà họ Vu chỗ khúc sông cách bến Tiêm Thạch hai mươi chín dặm về phía đông, cùng dự một hồi phong hội của võ lâm chín tỉnh Giang Nam, ngoài ra còn việc quan trọng khác muốn thương nghị, xin chớ sai hẹn khiến người buồn lòng.”
Hắn đang đọc chữ trên tờ thiếp nọ, cuối thiếp lại không đề tên. Có người tinh mắt nhìn chữ trên đó, thấy sự vận bút dùng mực khỏe khoắn đẹp đẽ, xứng khen chữ đẹp. Người biết về chữ càng cảm thấy chữ này đứng riêng một thể, tách khỏi “Tô, Hoàng, Mễ, Sái(1)” của bản triều. Lão chài với đứa cháu Tiểu Húc của lão không hẹn mà cùng nhìn vào tờ giấy. Lão nhân gọi là Triệu Vô Lượng này dường như cũng thâm sâu về món này, chỉ thấy đầu ngón tay lão không kìm được thuận theo bút ý trên tờ giấy mà vạch tới vạch lui, miệng lẩm bẩm: “Hắc, trong Văn gia, sau Văn Chiêu Công lại vẫn còn người viết chữ được thế này, có thể xem là hiếm có.”
Lại nghe Cảnh Thương Hoài nói: “Tại hạ vốn cũng chẳng muốn để ý tới cái thiếp này, có điều, hắc hắc, nếu đây là bẫy, tại hạ lại muốn xem xem. Là phiền phức thì có trốn cũng trốn không được. Mấy ngày nay Cảnh mỗ được người cứu giúp, tạm được nghỉ ngơi, thương thế trên người cũng đã khá hơn rồi. Giả như có trò nhố nhăng vớ vẩn gì, Cảnh mỗ cũng chẳng ngại.”
Nói tới đây, hắn trừng mắt một cái, Tiểu Lục Nhi ở sau lưng bỗng “a” lên một tiếng. Cái bàn bọn họ ngồi vốn chỉ có ba chân, Tiểu Lục Nhi mải nghe Cảnh bá bá của nó nói, không cẩn thận, cái bàn cùng mâm với bát đũa sắp đổ tới nơi. Cảnh Thương Hoài chẳng quay đầu nhìn lấy một cái nhưng đã nhận ra, lật tay phải lại, vỗ đánh “bang” lên cái bàn, thế đánh này của hắn cực lạ, cả cánh tay phải tựa như vặn ngược lại, cái bàn lập tức đứng vững. Tiểu Lục Nhi còn đang kinh ngạc, Cảnh Thương Hoài đã thu tay về, Tiểu Lục Nhi hiếu kỳ, lấy làm lạ sao cánh tay của Cảnh bá bá lại có thể vặn ngược, tính nghịch ngợm nổi lên, muốn thử lại, liền cố ý khẽ đẩy cái bàn, không ngờ lần này chính mình lại ngạc nhiên, cái bàn không nhúc nhích tẹo nào, nó “úi” một tiếng, đẩy mạnh hơn, bàn vẫn không xê dịch, kể cả khi nó dốc hết sức mà vẫn không lay nổi cái bàn lấy một phân. Trí tò mò nổi lên, nó liền trượt xuống ghế, nằm bò dưới sàn, muốn xem rốt cuộc là chuyện gì. Lại thấy ba cái chân bàn đã ngay ngắn ghim xuống sàn, giống hệt như trời sinh đã thế, mọc rễ dưới đất, Tiểu Lục Nhi há hốc miệng tới mức không ngậm lại được. Người trong kẻ ngoài thủy tạ đều không khỏi cả sợ - Trung Châu đại hiệp Cảnh Thương Hoài quả nhiên không phải hư danh! Đầu tiên, hắn dùng xương cá đâm thấu cột gỗ, kình lực vận trong vô hình; về sau thêm một chưởng vỗ lên cái bàn, thể hiện công phu giang hồ hiếm thấy, Thông tí quyền của Thông Châu, thể hiện một thân võ công thượng thừa. Hai chiêu này, người ngồi đây đặt tay lên ngực tự hỏi, không ít người tự xét cũng có thể làm được, nhưng muốn thong dong tùy ý như thế, không hình không thế mà vận kình lực, căn bản không phải muốn thể hiện công phu mà là công phu đã tùy tâm sở dục mà dung nhập vào hành vi thường ngày, bình thường như không, dễ như bưng rượu, ngồi đây chỉ sợ không ai làm được như thế. Công phu ngoại gia Thông tí quyền của Cảnh Thương Hoài nức tiếng gần xa; công phu độc môn Khối lỗi chân khí cùng với Hưởng ứng thần chưởng “một chưởng vỗ ra, muôn núi vọng tiếng” hắn tự sáng tạo càng lừng danh trên giang hồ; có điều, mọi người vẫn không ngờ tu vi của người này lại thần diệu tới bậc ấy. Húc Nhi bên kia không khỏi lè lưỡi, nói với thúc gia mình: “Đại thúc gia, trong giang hồ quả nhiên ngọa hổ tàng long, một chiêu này đến mười năm sau con cũng không biết có luyện được không.”
Triệu Húc dường như bị dao động mạnh, hắn vốn có thái độ cười cợt, coi nhẹ các nhân vật trong giang hồ, lúc này thần sắc không khỏi căng thẳng. Thúc gia hắn cười hiền hòa nhìn hắn, lòng nghĩ: Đứa bé này có kiến thức, cũng có chí khí, mười năm sau đã muốn luyện được trình độ này của Cảnh Thương Hoài rồi. Tuy nhiên, để cho đứa bé này trải đời một chút cũng tốt, để nó biết thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.
Bỗng nghe một người mình bận trường bào xanh ngọc, mày thưa, mắt híp, chính là người tới trước tiên, mở miệng nói: “Cảnh đại hiệp, cuộc tụ tập này chỉ là hội họp nhỏ của võ lâm Giang Nam, bàn chút sự tình, không có ác ý gì khác, xin chớ đa nghi!”
Cảnh Thương Hoài nhìn người này, thấy chỗ cổ bên trái có một nốt tựa như không cẩn thận để dây mực, nhưng để ý nhìn kĩ thì thấy là nốt mụn, trong lòng hơi động, đây rõ ràng là ký hiệu của Mạc gia ở Huy Châu, liền tủm tỉm cười, hỏi: “Là Mạc tiên sinh ở Huy Châu chăng?”
Người nọ chính là Mạc Dư ở Huy Châu. Hắn cũng không ngờ Cảnh Thương Hoài lại nhận ra mình nhưng vẫn ung dung gật đầu. Cảnh Thương Hoài có chỗ liên tưởng, bèn quay nhìn những người ngồi đây, cuối cùng đôi mắt khóa vào một gã trung niên tuổi hơn bốn chục, mặt mũi hốc hác, cười, nói: “Thì ra Đoan Mộc gia ở Đoan Châu cũng tới rồi.”
Nói rồi, hai mắt hắn lóe lên, lưu tâm để ý, quả nhiên lại nhận ra một cơ số người, miệng lẩm bẩm: “Lão mù Lôi Chấn Cửu của Thiên Mục sơn cũng ở đây, a, còn cả Ngôn gia ở Thần Châu, hắc, hảo hán Thái Hồ cũng đến rồi, còn cả Nhan gia ở Ngô Hạ, quả nhiên xứng gọi là cuộc hội họp của võ lâm Giang Nam, chỉ là vì sao chư vị đều phải cải trang thế?”
Không ai đáp lời, Cảnh Thương Hoài lại hỏi: “Chính chủ chưa tới sao? Rốt cuộc hắn là ai?”
Triệu Vô Lượng tuy đoán trước sẽ có một hồi này nhưng dường như cũng không đoán ra chính chủ là ai, không khỏi vểnh tai lắng nghe. Lại nghe Mạc Dư tiên sinh của Huy Châu mở miệng cười, nói: “Lần này phát thiếp anh hùng mời các vị tới là Tất tiểu huynh đệ của Tất gia Hồ Châu.”
Lời hắn vừa dứt, liền nghe có tiếng mái chèo từ trên sông vọng tới. Cảnh Thương Hoài nhìn trên sông, chỉ thấy trong làn mưa giăng mù mịt, một chiếc thuyền con ngược sông phá sóng mà tới. Nhịp đưa chèo của người chèo thuyền nọ không hề nhanh, chỉ là một chèo vừa khua, con thuyền nhỏ liền lao vù về phía trước một khoảng khá xa, đủ để thấy lực tay mạnh mẽ của hắn. Ở đầu thuyền có một thanh niên chắp tay đứng, Cảnh Thương Hoài tinh mắt, tuy còn xa mấy tầm tên nhưng đã thấy được thanh niên nọ mày rậm mắt to, trên mặt có vài nốt sẹo rỗ, có điều không phải người quen biết. Con thuyền thoắt cái đã tới bờ sông, chỉ mơ hồ nghe được thanh niên kia nói với người chèo thuyền một tiếng: “Cẩn thận nhé!”, mình thì khẽ nhún nhảy, ở chỗ đầu thuyền nhảy lên tầm nửa thước, sau đó đạp mạnh, hai chân vận thêm kình lực, sử ra thế Thiên cân trụy đạp xuống sàn thuyền, đầu thuyền liền chìm mạnh xuống nước, lại nghe hán tử chèo thuyền nhổ khí cất giọng, thét “ya” một tiếng, đôi chèo dùng sức khua mạnh, miệng gầm: “Lên!”, chính ở đuôi thuyền sử kình, nhân thế nước mà khiến đầu thuyền bật cao hơn. Thanh niên nọ mượn sức bật này, người lao phốc đi, tư thế hào hùng, thế nhảy cực nhanh, mau như cuồng phong quét đất, lẹ như chim mỏi về rừng, “soạt” một tiếng đã nhảy vào thủy tạ.
Một chiêu này của hắn thật đẹp, cự ly bay đi phải mấy trượng, đám người ngồi ngoài bãi cát nhất loạt vỗ tay hoan hô. Thanh niên nọ bái khắp một vòng các nhóm rồi hai tay ra dấu, tỏ ý muốn mọi người im lặng rồi mở miệng nói:
“Hồ Châu, Tất Kết ra mắt chư vị bằng hữu giang hồ!”
Nói xong, hắn lùi lại một bước, lại bái chào mọi người. Kế đến, hắn lùi tới bên bàn Mạc Dư tiên sinh, quay sang cười với Mạc Dư, tiện tay cầm một chén rượu, rót đầy chén rồi ngẩng đầu, nói: “Chư vị tiền bối chịu tới chính là vinh hạnh cho kẻ hèn này, kẻ hèn không có gì để tỏ lòng kính, đã là huynh đệ giang hồ, đó đây biết lòng nhau, không nhiều lời nữa, trước cạn một ly tỏ lòng kính trọng”, nói rồi, nâng chén một hơi uống cạn.
Cảnh Thương Hoài lạnh nhạt, bàng quan, thấy hắn tuổi tuy trẻ, không quá hăm bảy, hăm tám nhưng cử chỉ hào sảng, tiêu sái, trong mắt tinh hoa nội liễm, rõ ràng cũng là một nhân vật. Cảnh Thương Hoài thính tai, tuy ngồi đây phải có mấy chục người nhưng ai nói gì đều không thoát được tai hắn, giờ nghe được trên bãi cát ngoài thủy tạ có người hỏi: “Hoa huynh, Tất Kết này là ai thế?”
Vị Hoa huynh ở bên cạnh thấp giọng nói: “Hắc hắc, tới hắn ngươi cũng không biết, mấy năm rồi ngươi sống thế nào thế? Hắn hiện là nhân vật nức tiếng trong võ lâm Giang Nam. Xuất thân từ Tất gia ở Hồ Châu, mẫu thân là nhị tiểu thư của Hồ Châu Văn gia, Văn Tố Vũ. Hiện các tổ chức vòng ngoài của Văn gia đều do một tay hắn quản lý đấy! Hắn là cháu ngoại của Văn Chiêu Công, nghe bảo rất được lão đầu này yêu quý, lại còn là truyền nhân đơn truyền của Hồ Châu Tất gia. Hai đời trước của Hồ Châu Tất gia vì một trận ở Hồ Dương tử thương gần hết, tới đời này chỉ còn mỗi mình hắn, có điều tiểu tử này rất có năng lực, từ khi hắn xuất đạo, không cậy nhờ tông tộc, Hồ Châu Tất gia lại một lần nữa tiếng tăm dần nổi, nhất thời đứng đầu Giang Nam. Có câu cửa miệng về mấy thế gia trong giang hồ, đệ từng nghe chưa?”
Người nọ hỏi: “Thế nào?”
Người họ Hoa kia cười, nói: “Chính là “Bút Hồ Châu, muối Ngô Hạ, đao Tịnh Châu, mực Huy Châu, nghiên Đoan Châu, gốm Nhữ Châu”, nói về sáu đại thế gia trong giang hồ. Sáu gia tộc này đều có lịch sử mấy trăm năm rồi. Bây giờ Tất gia ở Hồ Châu có thể xếp hàng đệ nhất. Tất Kết cũng đương lúc gặp gió mà phất, ở Giang Nam bằng vai với Viên lão nhị, hiệu xưng Du - Lượng một đời. Đệ không nhìn coi, Mạc Dư tiên sinh của Huy Châu, Đoan Mộc Thấm Dương của Đoan Châu đều tới nịnh nọt hắn, chỉ e nhân vật chủ yếu của ba nhà kia tuy không kịp tới nhưng hẳn cũng phái người tới rồi.”
Cảnh Thương Hoài nghe tới đây, bỗng nghe trong thủy tạ có người cao giọng hỏi: “Tất tiểu huynh, mấy lời khách sáo này cũng không cần nói nữa, ngươi nói đi, lần này phát anh hùng thiếp gọi bọn ta tới là có dụng ý gì?”
Cảnh Thương Hoài ghé mắt nhìn liền nhận ra, tuy người nọ đã cải trang nhưng ở cổ, ở tay đều có từng đám lông đen, thì ra là cự khấu Vương Nhiêu từng hoành hành vùng duyên hải Đông Nam dạo trước, trong lòng không khỏi nhủ thầm: Cái gọi là phong hội của võ lâm Giang Nam này quả có thể xưng là ngọa hổ tàng long, gồm cả những nhân vật từng hùng bá một phương, quả xứng với một chữ “phong1” kia. Chỉ nghe Tất Kết nọ cười nói: “Vương đại ca, người chớ vội, tiểu đệ mời các vị tới nguyên là vì vừa có được một tin tức xác thực.”
Nói rồi, hắn đi tới bên lan can, vỗ vỗ, nói: “Các vị, xin nhìn ra ngoài, chính là mặt sông mấy trượng ngoài kia, chư vị chắc đều biết, ba ngày trước, là ai lên bờ ở chỗ đó chứ?”
Mọi người dõi theo hướng tay hắn chỉ, chỉ thấy mưa vắt qua sông, lại nghe Tất Kết ha hả cười, nói: “Là Hồ kiếm Lạc Hàn! Chính là Lạc Hàn năm xưa bằng tuổi nhi đồng kiếm đấu mấy nhân vật xuất sắc trong “Tông thất song kỳ danh sĩ thẹn, giang thuyền chín họ mỹ nhân ngây” ở Đằng Vương các, Nam Xương. Huynh đệ biết được tin tức chính xác: hai tháng trước, hắn cưỡi lạc đà lẳng lặng tới Giang Nam, quan lại dọc đường không một ai hay biết. Về sau, không biết thế nào mà hắn xung đột với Đề kỵ, trước ám sát Lỗ Hảo, sau kiếm đấu Uất Trì Cung, quậy Đề kỵ lộn tùng phèo. Ban đầu huynh đệ còn chưa biết là hắn, sau khi nhận được tin báo vẫn không tin, không biết là người nào mà gan to đến thế, dám náo loạn Đề kỵ, không muốn sống nữa sao? Sau khi biết là hắn, liền mừng rỡ. Nhưng bấy giờ vẫn chưa biết hắn là vì cái gì, về sau, nửa tháng trước, hắn nhân lúc Cảnh đại hiệp...” Nói rồi, hắn dang tay hướng tới Cảnh Thương Hoài, đồng thời quay qua phía đó, gật đầu, cười. “... đi qua Giang Tây, liền cướp tiêu bạc của Chuyển vận sứ đạo Phúc Kiến là Lâm Trị Dân, đấy chính là tích cóp hơn mười năm của họ Lâm lúc làm quan ở Phúc Kiến, bấy giờ tiểu đệ mới giật mình đại ngộ, hóa ra hắn mưu toan chỗ này. Đề kỵ liên tục mất mấy viên đại tướng, trận cước vốn đã hơi loạn, lại gặp phải vụ án cướp tiêu ngân lớn thế này, dưới nghiêm lệnh điều tra của triều đình liền tra theo hướng Cảnh đại hiệp, hai tháng nay, chỉ e Cảnh đại hiệp chọi cứng với Đề kỵ không ít. Còn vị Lạc Hàn huynh kia lại thảnh thơi, nhàn nhã, đem bạc trộm được chuyển tới Lâm An, lại ngấm ngầm đổi thành vàng rồi quay sang ủy thác cho Lâm An tiêu cục hộ tống, muốn vận chuyển tới Giang Bắc, giao cho hảo hữu của hắn là Dịch Bôi Tửu. Bản thân thì trước ở Dư Hàng giết Phùng Tiểu Phì Tử, sau lại giết Tùng Thiết Thương bên dòng Ngô Giang, nhất thời khiến Đề kỵ rúng động, trong triều ngoài triều chấn kinh. Cũng nhân cơ hỗn loạn này, món hàng kia của hắn mới yên ổn tới được Đồng Lăng.”
Nói rồi, hắn mỉm cười. “Nghĩ cũng thấy rốt cuộc Viên lão nhị tinh minh, đêm mưa lớn ở Khốn Mã Tập, hắn cùng Điền Tử Đơn, Ngô Kỳ vây tiêu bạc trong một quán trọ nho nhỏ. Bấy giờ Cảnh đại hiệp cũng ở đó. Nghe bảo lúc ấy người bọn họ hoài nghi vẫn là Cảnh đại hiệp, ai ngờ cướp bạc lại là người khác. Đêm đó, Lạc Hàn vì hộ tiêu, kiếm chém Điền Tử Đơn, trước mặt đám đông đâm chết Ngô Kỳ, sau lại phế Viên lão nhị, đánh trọng thương A Phúc, giết Tôn Tử Hệ và Vô danh hiệu úy Lư Thắng Đạo, chuyện mà mấy năm nay bao nhiêu người muốn làm nhưng chưa làm được, hắn một mạch làm hết. Chư vị nói xem: Làm được như thế, có thống khoái hay không?”
Ngồi đây đại khái đều là những người từng dính phải độc thủ của Đề kỵ, người thạo tin cũng mơ hồ biết được chút phong thanh, nhưng không được kĩ càng như Tất Kết vừa nói. Hắn vừa cất tiếng hỏi, đã có không ít người uống hết bát rượu lớn, miệng thét to: “Thống khoái!”
Sau đó, Tất Kết chỉ ra bờ sông. “Kế đến, ba ngày trước, hắn một người một lạc đà ngăn cản truy kích Viên lão đại phái đến là Lục phi vệ và tam đại quỷ của Long Hổ Sơn, thấy Tần Ổn đem hàng qua sông rồi, vẫn quấn lấy đám Đề kỵ tới chập tối mới thúc lạc đà nhảy xuống sông, thuận dòng trôi xuống. Tam đại quỷ truy kích nhưng không biết kết quả thế nào, đoán chừng cũng bị hắn đánh lui. Sau chót, Lạc Hàn chính là lên bờ ở chỗ này.”
Nói rồi, hắn chỉ bờ sông. “Tối đó, huynh đệ còn tới đây, tận mắt thấy dấu móng to rộng của lạc đà. Hắc hắc, nhân vật có thể ăn miếng trả miếng với Viên lão đại rốt cuộc cũng xuất thế rồi! Huynh đệ biết chuyện này xong, đã vội làm một việc.”
Hắn quét mắt nhìn lên mặt mọi người. “Tiểu đệ gửi bồ câu đưa tin cho đệ tử vòng ngoài của Văn phủ, sai bọn họ truyền một câu trên giang hồ, nói Lạc Hàn đã buông lời rằng: Nhất kiếm tây lại - Tương hội nhất Viên - Thu qua đông tới - Quyết chiến Giang Nam!”
Bốn câu sau chót hắn đọc cực kỳ dứt khoát, ngữ âm rành mạch, nghe rất có tính kích động. Nói tới đây, hắn tựa như rất hưng phấn, lại tới trước bàn Mạc Dư, không dùng chén mà bưng vò rượu nhỏ, mở bung nắp, dốc cả số rượu còn lại vào miệng rồi cười ha hả, nói: “Vương đại ca, huynh hỏi tiểu đệ mời chư vị tới đây là có việc gì. Chư vị, mấy năm nay mọi người bị Đề kỵ ức hiếp đã đủ chưa?”
Ngoài thủy tạ có mấy người ào lên hưởng ứng: “Tất thiếu gia, ngài nói phải làm thế nào đi, bọn ta đã nhịn đủ rồi!”
Ánh mắt Tất Kết quét một lượt sắc mặt mọi người, sau đó “choang” một tiếng, ném vò rượu xuống dưới đất vỡ toang, miệng cười lạnh, nói: “Ta biết, các vị ngồi đây không ít người sau khi bị Đề kỵ chèn ép đều từng đến Văn gia cầu lão gia gia Văn Chiêu Công nhà ta một cái công đạo, ông ngoại ta cũng từng nói: “Công đạo sẽ có, nhưng phải chờ thời cơ”.”
Hắn bước tới trước lan can, vỗ lên lan can, nói: “Hiện thời cơ tới rồi, thiên hạ này còn tìm đâu ra một thanh khoái kiếm sắc bén chém rách được tấm màn sắt của Đề kỵ như thế nữa? Hắc hắc, chỉ cần là người còn chưa quên nhục nhã Đề kỵ đem lại năm xưa thì xin nghe đây, ta, Tất Kết, thay mặt Ngoại đường của Văn phủ tuyên bố, Liên minh Đảo Viên(1) thành lập từ đây, từ hôm nay trở đi, chúng ta sẽ làm lớn một trận!”
Bên lan can bỗng có một trận gió lùa ngược vào, thổi y phục Tất Kết bay bồng bềnh. Tiểu Lục Nhi không kìm được mà run lên, nó thấy bên trong bên ngoài thủy tạ không ít người trên mặt mừng như điên, nhưng cũng rất nhiều người nét vui vẻ lộ ra trên mặt không hề hiền lành mà lại hàm chứa nét hung ác, đây là bộ mặt có tính công kích thuộc về nhân tính mà nó chưa từng gặp, bởi thế mới run lên, bàn tay nhỏ bé cứ túm chặt tay áo Cảnh Thương Hoài, mãi không chịu buông.
Lại nghe Triệu Húc bên kia thấp giọng hỏi: “Đại thúc gia, gã Tất Kết này lai lịch thế nào mà dám nói năng lớn miệng như thế?”
Lời của hắn có vẻ rất không phục.
Thúc gia Triệu Vô Lượng của hắn, khẽ cười, nói: “Ta từng kể cho con về Văn gia ở Hồ Châu chưa? Gia tộc này từng có giai thoại một nhà sáu thượng thư, cha con chín người là hàn lâm, ở trong triều hay ngoài dân gian đều rất có thế lực. Ngày nay, nhân bởi loạn hồi nam độ mà thế lực trong triều của Văn gia đại giảm, nhưng trong nhà vẫn còn Văn Chính Tắc trong triều nắm bộ Công, lại kiêm nhiệm chức Thái tử Thiếu phó, thế lực của gia tộc đó sau khi nam độ có phân nửa đặt trong giang hồ rồi, có danh xưng là “Phủ tể tướng nằm nơi thôn dã, nhà khanh sĩ ngụ ở giang hồ”. Trong nhà có một vị thái công, người đời gọi là Văn Chiêu Công, lão là người nức tiếng giang hồ, từ khi thành danh tới nay đã sáu chục năm. Từ khi Văn Chiêu Công quy ẩn, không quản việc tầm thường, tới nay gia tộc bọn họ có ba nhóm thế lực trong giang hồ. Một chính là viện chủ Văn Du Tử thống lĩnh Sơn âm biệt viện1 của Văn gia, ẩn giấu rất sâu; một là Văn Hàn Lâm của chính phái Văn phủ, một mình nắm nội đường của Văn phủ, địa vị cao, quyền lực lớn, khiến người người ghen tỵ; còn lại xem như là ngoại đường của Văn phủ, chính là người giao thiệp rộng rãi mười ba lộ anh hùng hào kiệt của sáu tỉnh Giang Nam, vị Tất Kết này đây, con nói coi, khẩu khí của hắn không lớn được chăng?”
Bỗng nghe cự khấu vùng biển là Vương Nhiêu cười “ha ha”, nói: “Tất Đường chủ, Vương Nhiêu ta chính là đợi một ngày này. Mười năm nay, lũ Đề kỵ ngông cuồng quá đủ rồi!” Ngày trước, gã xưng hùng vùng duyên hải, nếu không phải thế lực của Viên lão đại bành trướng ra ngoài, chỉ e tới bây giờ gã vẫn đang hoành hành, chẳng kiêng kỵ gì, cho nên gã hận Đề kỵ tới ngứa răng, lúc này là người đầu tiên tỏ thái độ.
Tất Kết quay sang cười với gã rồi nói: “Chư vị có từng nghĩ qua một đạo lý, không chỉ Vương huynh mà các vị ngồi đây nếu không phải là hào sĩ xưng bá một phương thì cũng là thế gia giàu có mấy đời, vì sao Đề kỵ vừa xuất hiện thì ai chống đối liền tan tác, không thể tranh chấp? Thế là chư vị hoặc chỉ có thể bó tay náu sau tường nhà, hoặc bị bức ép phải trốn đến nơi hẻo lánh, bộ hạ tan rã, bè bạn chia ly, không quay lại được hào tình thuở trước.”
Phải biết rằng ngày trước, đang buổi mới nam độ, cục diện loạn vô cùng, nhất thời ở nam bắc đại giang có nhiều thế gia đại tộc dựa vào danh vọng của mình, nhiều cự khấu dựa vào sự quyết đoán của mình mà chiêu mộ bộ hạ, tụ tập nơi thôn dã, xưng hùng một phương. Cho tới lúc cục diện hơi bình ổn, phần lớn bọn họ đã có thế lực lớn, triều đình cũng không thể không thi hành chính sách dân chính ở rất nhiều nơi, thậm chí tới cả chính sách lớn của quốc gia cũng phải nhân nhượng với bọn họ. Cho tới mười năm trước, Viên lão đại nắm quyền Đề kỵ, một lực lượng mới đột nhiên xuất hiện, chỉ trong ba năm đã tổ chức thành một thế lực, lấn hào môn, phạt thế gia, ép bọn họ không thể không cẩn thận tuân theo pháp luật, giải tán bộ hạ, chưa kể đến đám cự khấu, thổ phỉ trong lục lâm giang hồ. Vừa nhắc tới chuyện này, người ngồi đây không khỏi hận Đề kỵ thấu xương, nhất loạt nhìn Tất Kết chằm chằm, Tất Kết thì nhấn từng từ mà nói: “Là bởi tổ chức, tiểu đệ đã từng ngẫm nghĩ kĩ vấn đề này, cũng từng xin ngoại công tiểu đệ là Văn Chiêu Công chỉ giáo, sau cùng có được đáp án là: tổ chức. Viên lão đại chẳng phải kẻ tầm thường, thủ hạ dưới tay tổ chức rất nghiêm mật. Với lại, trong triều đình hay ngoài dân gian, hắn lại có thể kết hợp các nhóm thế lực quan, thân, sĩ, thương, nắm thành nắm đấm, cho nên hắn chỉ mũi giáo vào đâu là nơi ấy mỏng manh không thể chống đỡ. Ngoại công Văn Chiêu Công của tiểu đệ từng nói với tiểu đệ rằng: “Nếu không kể lợi hại, chỉ bàn năng lực, một đời này ta bội phục nhất chính là Viên lão đại. Người khác có thể kiên nhẫn, sâu sắc như hắn nhưng khó có thể độ lượng, dung chứa kẻ khác giống hắn; hoặc giả có thể độ lượng như hắn nhưng lại không thể kiên nhẫn, sâu sắc như hắn.” Lấy việc hắn dùng Phùng Tiểu Phì Tử làm đô úy Đề kỵ làm ví dụ. Gã Phùng Tiểu Phì Tử này chư vị ắt cũng biết, là một gã đại thiếu gia rỗng tuếch, chắc chắn không hợp với tính khí Viên lão đại, nhưng Viên lão đại dùng người này thì gần như có được sự ủng hộ của phe phái Phùng Thị lang, gián tiếp có được người điều hòa với Tần Thừa tướng, từ đây có thể thấy phần nào năng lực tập hợp các phái của hắn. Còn như Phùng Tiểu Phì Tử này tuy thành công thì ít mà hỏng việc có thừa nhưng hắn chẳng qua cũng chỉ là thứ bệnh ngoài da, cho nên Viên lão đại có thể nhẫn.”
Cảnh Thương Hoài nghe tới đây liền lặng lẽ than dài, nghĩ: Bọn họ là người ở cao nơi triều đình, đương nhiên là coi Phùng Tiểu Phì Tử như trò cười, hoặc chỉ là thứ bệnh ngoài da, nhưng Cảnh Thương Hoài hành tẩu giang hồ, đã gặp bao nhiêu người bị hạng như Phùng Tiểu Phì Tử hà hiếp, sự bi ai rên xiết, nỗi phẫn hận tuyệt vọng của họ tuyệt đối chẳng phải thứ có thể cười trừ cho xong. Người bị hại tới mức gia hủy nhân vong, vợ con ly tán càng không ít. Đối với bọn họ, Phùng Tiểu Phì Tử chẳng phải thứ bệnh ngoài da, hắn gần như là ông trời, một ông trời phủ mây đen ngùn ngụt lên trăm họ nơi thôn quê của họ, khiến người ta nghẹt thở nhưng lại không biết trốn vào đâu. Vừa nghĩ tới cảnh ngộ mà lão đầu mù cùng đám Kim hòa thượng gặp phải, Cảnh Thương Hoài liền cảm thấy một cỗ nộ khí bốc lên trong lòng, hắn không phục cái đám ngồi bàn chuyện suông, không phục Viên lão đại, không phục cái xã hội này ở chỗ ấy. Tiểu Lục Nhi thấy đôi mắt đỏ quạch, nét giận dữ cương trực của hắn, vẻ nghiêm nghị đại nghĩa ấy đã in sâu vào trí nhớ non nớt của nó.
Tất Kết nói: “Cho nên, nếu chúng ta thật sự muốn đối phó với Viên lão đại thì không thể kết minh lẻ tẻ, lỏng lẻo như trước kia. Bây giờ là thời cơ tốt, Tần Thừa tướng không thể nhẫn nại trước việc Viên lão đại thế lớn, miệng tuy không nói nhưng đã ngầm có lời oán trách. Ngoại công Văn Chiêu Công của ta cũng từng ám thị ý tứ muốn ba người bọn ta chuẩn bị. Lần này, Hồ kiếm của Lạc Hàn xuất hiện, tin tức còn chưa truyền đi nhưng một khi đã truyền ra ắt thiên hạ rúng động. Nền tảng của Đề kỵ chỉ e phải lung lay rồi! Ta từng cho bồ câu hỏi ý tứ ngoại công, người nói...”
Xem ra ngoại công hắn ở trong lòng những người ngồi đây cũng như chính hắn có địa vị rất lớn, cho nên lúc Tất Kết nhắc tới ngoại công mình thì cố ý ngưng một chút, quét mắt nhìn mọi người rồi mới nói: “Người nói: Xem ra một gậy này không tránh được rồi, không quản có đúng lúc không, không quản thắng hay bại, gậy đầu tiên cứ phải đánh thử đã!”
Nói rồi, hắn vỗ tay: “Huống chi, đây chính là cơ hội! Khiến Lạc Hàn đấu với Viên lão đại, hai hổ đánh nhau tất có một bị thương. Không kể là ai bị thương, hắc hắc, rốt cuộc giết hổ đã bị thương vẫn tiết kiệm được nhiều công sức hơn so với giết hổ chưa bị thương.”
Có người hỏi: “Khích cho hai hổ đánh nhau cố nhiên là tốt, chỉ là Lạc Hàn kia thật sự đồng ý sao? Hắn thật sự muốn khiêu chiến với Viên lão đại ư? Như thế đối với hắn có gì tốt?”
Tất Kết cười, đáp: “Đây không phải vấn đề hắn đồng ý hay không. Hắn đã đả thương Viên lão nhị, đây gọi là tên đã lên dây, không thể không bắn. Hiện Viên lão đại có nhiều việc quan trọng, gã hẳn không muốn quản tới. Nhưng Lạc Hàn đã giết sáu đô úy Đề kỵ của gã, thiên hạ chấn động, có bao nhiêu người đang ở bên cạnh nhìn vào, gã không lập tức giết Lạc Hàn lập uy, chẳng nhẽ không sợ thiên hạ đại loạn sao? Về sau, gã hiệu lệnh thiên hạ thế nào được? Huống chi Lạc Hàn kia đi đâu, làm gì, đã có tiểu đệ cùng các vị ngồi đây trợ giúp, hắn ngừng được sao? Nghe nói hắn cũng chỉ hăm hai, hăm ba tuổi, một lòng tập trung vào kiếm đạo, không dính việc đời, tính khí thiếu niên hẳn không ít. Dù không như thế, hắn ắt cũng có nhược điểm khác. Có bao nhiêu chư vị bậc lão làng giang hồ ở đây, lại thêm tại hạ, làm gì có chuyện để mặc hắn cứ thế mà về Cam Túc như vậy chứ!”
Ngồi đây không ít kẻ có chung suy nghĩ với hắn, nghe lời này không khỏi bật cười. Tất Kết “hắc hắc” cười, nói: “Hắn thích phóng túng, tự do, nhưng đã tiến vào Giang Nam rồi, lại còn là một con cá lớn có thể quậy lên sóng cả vạn trượng kinh hồn khiếp vía, các vị và ta tuy không có cái tài câu cá ngao của An Kỳ Sinh(1) nơi Đông Hải, nhưng có thể để hắn tự do đến đi được sao?”
Lời sau rất có ý tự phụ, muốn làm ngư ông quăng lưới thả cần. Triệu Húc nhìn hắn, chỉ thấy Tất Kết đang chắp tay nhìn trời. Dưới bầu trời mưa gió âm u, xám xịt, Tất Kết đứng trong thủy tạ, oai vệ bễ nghễ thế đời.
Triệu Húc không khỏi nhíu mày, nói: “Đại thúc gia, sao bọn họ lại không biết chuyện của tam đại quỷ thế? Không phải Lạc Hàn đã bảo tam đại quỷ chuyển lời cho Viên lão đại rồi sao? Nói là năm nay không rảnh, ngày này sang năm lại ước thời gian địa điểm, kiếm luận sinh tử. Theo quy củ giang hồ, việc này muốn kết thúc cũng phải đợi tới sang năm mà.”
Thúc gia hắn cười tủm tỉm. “Là bởi có người không muốn tam đại quỷ nọ chuyển lời này, Viên lão đại cũng không nghe được câu đó.”
Triệu Húc tò mò hỏi: “Ai thế?”
Thúc gia hắn cười nhạt, nói: “Con cho rằng thúc gia ngoài sửa thuyền với bàng quan ra thì nhàn rỗi, không làm cái gì sất hử? Tối đó, thúc gia lượm của thừa, giậu đổ bìm leo, đã đuổi tam đại quỷ về Long Hổ sơn ở Giang Tây rồi.” Triệu Húc kinh ngạc, không biết vì sao thúc gia trước giờ lãnh đạm của mình lại làm thế, lẽ nào thúc gia trước nay không để tâm tới việc giang hồ của mình giờ cũng muốn gia nhập một trường rắc rối này? Để ngăn tam đại quỷ chuyển lời, thậm chí không ngại đắc tội với Trương Thiên Sư, cuộc đánh cược này không thể nói là không lớn, khó trách tam thúc gia mấy ngày nay cũng không có ở đây.
Chỉ nghe Triệu Vô Lượng thấp giọng than rằng: “Ta già rồi, thời gian một năm quá dài, ta không còn bao nhiêu lần một năm để đợi nữa. Huống chi...” Lão xoa đầu thiếu niên. “Một ngày ta còn sống thì vẫn muốn cùng tam thúc gia của con nhìn con ngồi vào long tọa.”
Lời này rất nhẹ, Triệu Húc cũng không để ý, hắn đang nghĩ tới một vấn đề khác, ngưng một lúc, không kìm được lại hỏi: “Nhưng mà Lạc Hàn nọ nói không chừng đã đi mất rồi.”
Triệu Vô Lượng bật cười. “Hắn có thể đi đâu chứ, con nghĩ rằng Vô Cực thúc gia của con đang làm gì? Chơi không à? Hà hà, một kiếm nọ của Lạc Hàn đã khuấy động phong vân trong giang hồ, giống như Tất Kết kia nói, hắn muốn cứ thế mà đi, có thể dễ dàng vậy sao? Người khác đồng ý thế sao?”
Triệu Húc nghe thế liền ngẩn người.
Bỗng nghe một người ngoài thủy tạ thong thả, từ tốn nói: “Nhưng không biết tổ chức này nên tổ chức theo lối nào, Tất Đường chủ, ngài nói rõ xem!”
Cảnh Thương Hoài nhìn qua, người vừa nói chính là trưởng lão Hà Cầu của Ngũ Chỉ môn ở Ưng Trạch, Giang Tây. Tất Kết khẽ cười, đáp: “Văn gia Hồ Nam ta không có tài gì lớn nhưng lớp tiền bối từng có người đảm nhiệm chức Hồng Lô Tự khanh, chuyên tiếp đãi kỳ nhân dị sĩ, bởi thế tới nay Văn gia hãy còn Hồng Lô tân xá để tiếp đón khách khứa, chiêu đãi quân tử hiền nhân trong thiên hạ, nếu chư vị có thể gia nhập liên minh, cố nhiên cũng là người trong Hồng Lô tân xá của Văn phủ rồi.”
Nói rồi, hắn ngưng một chút. “Tuy nhiên, đây chỉ là lễ số của Văn gia ta đối với chư vị, chỉ với hình thức Hồng Lô tân xá này sợ không đủ để đối phó với Viên lão đại, cho nên ta đã thỉnh giáo ngoại công, chủ yếu dựng lên Liên minh Đảo Viên. Trong liên minh lập ra một minh chủ, kẻ hèn này bất tài, muốn giữ chức này, chẳng phải bởi tại hạ có đủ đức để phục chúng, tài vượt quần hùng, mà thực là vì tại hạ liên lạc cùng ngoại công Văn Chiêu Công thuận tiện hơn các vị nhiều, có lão nhân người bảo ban, chúng ta có chỗ nào nghĩ không tới hoặc có việc gì làm sai thì vẫn còn nơi bổ cứu.”
Những người ngồi đây tựa hồ đều rất tin phục Văn Chiêu Công, trừ vài người thần sắc không thoải mái, còn lại đều không có dị nghị gì với việc này. Tất Kết lại cười, nói: “Ngoài ra, trong liên minh còn đặt ra năm phân nhánh, dựa vào Mạc gia ở Huy Châu, Lý gia ở Tịnh Châu, Nhan gia ở Ngô Hạ, Diêu gia ở Nhữ Châu để liên lạc với hào kiệt các nơi, cùng chống Đề kỵ.”
Lời hắn chưa dứt, đã có người không phục, cười lạnh. “Dựa cả vào sáu thế gia trong giang hồ là có thể dựng lên Liên minh Đảo Viên sao? Vậy bọn ta tới làm cái gì, xem ra tới cũng uổng rồi!”
Tất Kết nhìn sang người vừa phát ngôn, nói: “Đây chỉ là chức thường vụ trong liên minh, chỉ đưa ra năm thế gia là bởi họ định cư ở địa phương đã lâu, người ngựa thuận tiện, có tác dụng trong việc liên lạc chiêu đãi. Thứ đến trong liên minh còn thiết lập các vị cung phụng, ví như lần này đến có Lôi Chấn Cửu, Lôi lão gia tử ở Thiên Mục sơn; Ngôn Tất Tín, Ngôn tổng quyền sư của Thần Châu; hai vị trưởng lão Hà Ngụ, Hà Cầu của Ngũ Chỉ môn; Tương Tây Tửu ảnh nhi Tôn Li huynh; Đảo đề lô Trương Đại Quảng, Trương đại hiệp... cho tới Kim Lăng cựu kiếm Vu Thừa Long chưa tới, với thanh danh của mấy vị ấy, trong liên minh tự nhiên phải cực kỳ nể trọng, tiểu đệ cũng là để trống tôn vị mà đợi, mọi người chớ vội nói lời tức giận, ngày sau còn phải nhờ cậy nhiều.”
Mọi người cảm thấy hắn nói cũng công bằng, bèn không châm chích nữa. Chỉ nghe Tất Kết nói: “Chỉ là, trước mắt chúng ta còn chưa kết minh, sự vụ bên trong, đợi liên minh kết thành rồi mới thương nghị được chăng? Ta nói nhiều như vậy, cũng nên tới chư vị tỏ thái độ rồi, vị nào bằng lòng gia nhập liên minh, vị nào không, xin nói ra cả. Đây không phải trò trẻ con, đối phó với Viên lão đại là chuyện liều thân mất mạng, chúng ta không nói tới việc uống máu ăn thề thì chí ít cũng phải lập ước để dựa vào.”
Nói rồi, hắn đảo mắt nhìn xung quanh. “Chư vị, có ai không muốn chăng?”
Nhất thời nơi đây im lặng, lại nghe có người áo đen gầy guộc cất giọng chói tai nói: “Không muốn ư? Tửu ảnh nhi Tôn Li ta muốn xem xem kẻ nào lúc tới thì vênh vênh váo váo, đến lúc có việc lại không muốn đáp ứng!”
Trong lời hắn rõ ràng có ý uy hiếp. Có điều, ngồi đây đều là những người mà lúc hẹn mời Tất Kết đã suy xét kĩ lưỡng tới không thể kĩ lưỡng hơn được nữa, nếu không phải bằng hữu cũ của Văn gia thì cũng là tri giao của hắn, tệ nhất cũng là hạng có thâm cừu đại hận với Viên lão đại, người nào người nấy đều bị Đề kỵ chèn ép lâu ngày, nay có cơ hội, sao có thể cự tuyệt gia nhập liên minh?
Tất Kết thấy không ai bày tỏ thái độ liền quay sang Cảnh Thương Hoài, cười, hỏi: “Cảnh đại hiệp, chuyện này người thấy thế nào? Nếu có được mắt xanh của Trung Châu đại hiệp, Liên minh Đảo Viên ta thật sự là tam sinh hữu hạnh rồi.”
Ánh mắt bốn phương nhất thời dõi cả lên người Cảnh Thương Hoài, Cảnh Thương Hoài trầm ngâm một lúc mới từ tốn hỏi: “Không biết tôn chỉ của cái Liên minh Đảo Viên này của Tất thiếu hiệp là gì?”
Tất Kết bật cười. “Tôn chỉ? Vậy chỉ có hai chữ “Đảo Viên”! Bất kể là có thâm cừu đại hận với Viên lão đại hay là muốn trừ tặc tử cạnh nhà vua, mưu quyền vị, cứu muôn dân, hoặc chỉ là vì nhìn không thuận mắt Đề kỵ hoành hành, hay là vì cảm ân nghĩa cũ, vì bằng hữu mà gia nhập, bọn ta đều không cự tuyệt.”
Nói rồi, hắn chắp hai tay. “Chúng ta xa xỉ nói tới đại nghĩa, mục đích chỉ là hai chữ “Đảo Viên”. Lẽ nào Cảnh huynh không cảm thấy Viên lão đại cùng Đề kỵ của hắn nay đã thành mối họa trước mắt? Cảnh huynh xem niềm khổ đau của thương sinh trong thiên hạ là trách nhiệm của mình, hẳn đã thấy không ít người rên xiết thảm thiết dưới gót Đề kỵ, Liên minh Đảo Viên này còn cần lý do sao?”
Ngoài thủy tạ bấy giờ vang dội tiếng một phụ nhân: “Tất thiếu gia, ngài nói mãi nửa ngày, có lời này Mãng đại nương ta thích nghe, ta mặc kệ Đề kỵ, cũng mặc kệ liên minh gì đó, ta chỉ muốn giết Viên lão đại, báo thù cho đứa con mất sớm của ta thôi!”
Chỉ thấy mụ mình mặc áo vải đen, thân hình cực kỳ béo tốt, eo tựa chuông đồng, mặt như chậu thau, trên búi tóc đội khăn trùm mà phụ nữ Tương Tây quen mang, sa đen che trán, tuy là phận nữ nhưng cơ bắp săn chắc, chỉ thấy giọng của mụ rất vang, mắt hung dữ như hổ mẹ, xem ra đã hận Viên lão đại tới xương tủy, mụ chính là Thường Đả Giảo, thê tử của Tửu ảnh nhi Tôn Li vừa lên tiếng ban nãy, trên giang hồ có xưng hiệu là Mãng đại nương, phụ thân mụ cũng là đại đạo trong giới lục lâm. Ngồi đây tuy toàn là nam nhân nhưng cũng không ít người ngầm e sợ mụ ba phần, tới trượng phu mụ Tửu ảnh nhi cũng thế. Cảnh Thương Hoài ngẩng đầu nhìn trời, dường như đang suy nghĩ. Thường Đả Giảo kêu: “Tất thiếu gia, ngài hỏi hắn làm gì? Phàm hôm nay tới đây, lão nương khiến hắn muốn gia nhập thì gia nhập, không muốn gia nhập cũng phải gia nhập.”
Tất Kết cười khẽ không đáp. Cảnh Thương Hoài ngẫm ngợi hồi lâu mới thong thả nói: “Ta nghĩ kĩ rồi, cái Liên minh Đảo Viên này là việc của các vị, Cảnh mỗ không có ý định tham gia.”
Chúng nhân kinh ngạc. Tất Kết nhìn hắn, hỏi: “Vì sao?”
Hai mắt Cảnh Thương Hoài đầy vẻ nghiêm nghị, tuy khí thế xung quanh ầm ào nhưng hắn vẫn kiên định, nói: “Bởi vì chuyện này đối với ta mà nói có ba điều không thể.”
Tất Kết giữ nguyên nụ cười, hỏi: “Ba điều không thể là gì?”
Cảnh Thương Hoài không đáp, cầm tay Tiểu Lục Nhi, hỏi: “Lục Nhi, đã ăn xong chưa?”
Tiểu Lục Nhi gật đầu, Cảnh Thương Hoài liền kéo nó dậy định đi. Bỗng nghe Tất Kết ở sau lưng cười, nói: “Cảnh đại hiệp, dù ngài không muốn gia nhập, cũng không thể không lưu lại làm chứng, đợi bọn tôi kết minh xong rồi đi. Huống chi, ngồi đây cũng chỉ có Cảnh đại hiệp dự vào việc ở Khốn Mã Tập, mọi người còn muốn nghe kĩ tình cảnh đêm đó.”
Tuy gã nói cười rộng rãi, Cảnh Thương Hoài đã cảm nhận được ngữ ý như băng sâu trong cốt tủy, trong lòng không khỏi than: Một thiếu niên tư chất rất tốt, đáng tiếc, chỉ mưu xong việc, không nghĩ tới đại nghĩa, lại thêm bụng dạ hẹp hòi, thật đáng tiếc! Miệng lãnh đạm đáp: “Giang hồ có quy củ, phàm là việc bang phái kết minh, người ngoài không tiện dự vào. Lúc này Cảnh mỗ không đi, về sau chỉ sợ muốn đi cũng không được.”
Nói rồi, hắn cất bước rời đi. Tất Kết lạnh mặt, hạ cằm khẽ gật đầu với người bên cạnh, ai ngờ người nọ còn chưa kịp phản ứng, Mãng đại nương Thường Đả Giảo ngoài thủy tạ đã không kìm được quát một tiếng: “Họ Cảnh kia, ngươi khinh bọn ta phỏng?” Nói rồi, ống tay áo xé gió, một thân ảnh béo tốt nhảy tới, một bàn tay to lớn nung núc thịt lại đầy những vết chai đã duỗi năm ngón như móc câu chụp tới vai Cảnh Thương Hoài.
Cảnh Thương Hoài không hề quay đầu, vẫn tiến tới, mặc một trảo của Mãng đại nương chụp vai mình. Chỉ nghe “soạt” một tiếng, chỗ vai hắn đã bị cào đi một mảnh vải lớn, lộ ra cánh tay trần, bên trên cũng chỉ hơi đen đi rồi lập tức trở về sắc cũ. Chúng nhân líu lưỡi kinh hãi, không ngờ còn có người có thể ngạnh đỡ một chưởng của Mãng đại nương mà không chút tổn hại. Cảnh Thương Hoài này tuy y phục bị xé rách nhưng rõ ràng có ý hiển lộ công phu.
Mãng đại nương nọ sợ ngây người, mắt nhìn mảnh vải rách trong tay, ý như không tin nổi. Cảnh Thương Hoài vẫn bước tiếp, chỉ thấy một cái bóng nhàn nhạt nhoáng một cái đã chắn trước hắn, chính là Tửu ảnh nhi Tôn Li. Biệt danh “Tửu ảnh nhi” của lão quả không sai, thân hình lão di động nhanh đến nỗi khiến người ta cứ nghi hoặc phải chăng mình say rượu nên nhìn thấy bóng quỷ thần? Chỉ thấy Tôn Li gầy nhỏ, vừa hay tương phản với dáng to béo của Mãng đại nương, thật đúng là tôn nhau. Thân thể nhỏ bé của lão chắn trước dáng hình hùng tráng của Cảnh Thương Hoài lại không chút sợ hãi, còn cười lạnh, hỏi: “Muốn đi ư?”
Cảnh Thương Hoài chăm chú nhìn mặt lão. “Không sai!”
Tôn Li cười lạnh, nói: “Cái khác ta không quản, đã đắc tội với bà vợ ta thì không dễ mà đi được.”
Cảnh Thương Hoài cả giận, hắn hành tẩu giang hồ, chưa từng gặp ai dám vô lễ với mình như thế, liền bật cười “ha ha” rồi đột nhiên phun khí quát “hây” một tiếng, mọi người chỉ thấy ván gỗ dưới chân hắn rúng động, kế đến mới nghe Cảnh Thương Hoài mở miệng nói: “Còn cản ta thì phải đền tiền vá áo cho ta.”
Đang nói, sự rung động của ván gỗ dưới chân hắn đã truyền tới chỗ Tôn Li, dưới chân Tôn Li như phải chịu lực lớn, bèn lộn một cái, từ dưới đất bắn đi, văng thẳng về phía sau. Mọi người kinh ngạc, có người không hiểu, cho rằng lão đang thể hiện công phu khinh thân, định kêu hay, chỉ thấy Tôn Li lộn liền mấy cái mà chưa thấy kết thúc, chưa tán hết luồng lực kia, đành vươn tay tóm lấy mái hiên quán rượu. Gỗ dựng gian nhà này đã cũ nát, mái hiên nọ nào chịu nổi cái tóm ấy của lão, lập tức gãy đổ, ngói xanh bên trên ào ào rơi xuống, đúng là: Mái ngói cùng Tửu ảnh nhi rơi rụng, tọa khách cùng Mãng nương tử thất kinh. Tôn Li kia khinh công tốt là thế vậy mà tiếp đất vẫn không ổn, phải loạng choạng một lúc mới xem như đứng vững. Mặt Tất Kết biến sắc. Đám đông cũng kinh hãi, người lành nghề lại càng khiếp sợ nhưng sợ hãi nhất vẫn là Tôn Li! Lão đã cảm nhận được luồng lực bản thân phải chịu chính là chưởng lực Hắc hung chưởng mà Mãng bà nương của mình luyện hơn ba chục năm, nhưng chưởng lực của bà vợ lão tuyệt đối không trầm hậu đến thế. Cảnh Thương Hoài có thể mượn lực truyền lực, lão không hãi, điều khiến lão kinh hãi chính là Cảnh Thương Hoài có thể lưu lại trong người một chưởng của bà vợ lão lâu như thế, trong lúc đó vẫn nói năng hít thở, động tĩnh như thường, mà chưởng lực nọ sau khi lưu chuyển ba vòng trong đan điền hắn, tới lúc phát ra lại càng mạnh mẽ kinh người. Khối lỗi chân khí quả nhiên không phải tầm thường!
Tôn Li bên này mặt mũi tái nhợt, không nói gì, chỗ lão ngồi ban nãy đã có mấy người đứng phắt dậy. Nhất thời trong ngoài thủy tạ càng có nhiều người không phục, bầu không khí lập tức kiếm bạt cung giương. Tất Kết đang định mở miệng, Cảnh Thương Hoài đã đột nhiên xoay mình lùi một bước. Một bước lùi này của hắn vừa lớn vừa kỳ dị, đạp quẻ Li bước quẻ Khảm, bao quát cả trong ngoài, thành thế tiến có thể tìm lối công, lùi có thể mưu việc thủ, đồng thời cánh tay che chở cho Tiểu Lục Nhi, kéo tới cạnh người, nhìn thẳng vào Tất Kết, nói: “Cảnh mỗ chính là ứng thiệp mời của Tất huynh mà tới, chẳng có ý thám thính việc của chư vị. Với lại, chuyến này Cảnh mỗ tới phân nửa là vì nét chữ trên thiệp thực giống của tiền bối võ lâm Văn Chiêu Công, nghĩ bằng vào danh vọng của ngài không đến nỗi hãm Cảnh mỗ vào cảnh bất trắc. Không ngờ... Hắc hắc, Tất huynh, lẽ nào người ngươi mời tới thì không thể đi? Rốt cuộc các ngươi muốn đối phó với Cảnh mỗ như thế nào?”
Nói tới câu cuối cùng, Cảnh Thương Hoài trừng mắt lên, ngưng trọng như núi. Lời hắn nói vốn từ tốn nhưng thần uy bức người, khí thế hưng thịnh của Tất Kết không khỏi tiêu giảm. Chỉ nghe ở bên kia, người mặc trường bào màu xanh ngọc, chính là Mạc Dư của Huy Châu cất tiếng: “Cảnh đại hiệp, mọi người đâu có ý gì khác, chính bản thân ngài vừa mới nói, gia nhập vào Liên minh Đảo Viên có ba điều không thể, chúng tôi chỉ muốn nghe xem “ba điều không thể” của Cảnh đại hiệp là gì.”
Sáu thế gia trong giang hồ đồng khí liền cành, hắn vừa cất lời, khí thế của Tất Kết lại thịnh. Cảnh Thương Hoài ngửa mặt cười lớn, nói: “Xem ra không nói không được rồi!
Các vị không nghe không được phải không? Vậy được, ta sẽ nói từng cái. Theo Cảnh mỗ thấy, bậc quân tử kết minh vì đạo nghĩa, bọn tiểu nhân vì lợi ích mới kết minh, nay trong Liên minh Đảo Viên, chư vị chẳng chung đường lối, chỉ có mục đích giống nhau, nhắm về cùng một chỗ. Loại liên minh tạm bợ này, các vị tình nguyện thì cũng được thôi, nhưng Cảnh mỗ đạo bất đồng thì không cùng mưu việc, đây chính là một điều.”
Trong tình thế cao thủ vây quanh lại ai nấy đều ôm địch ý sâu dày, Cảnh Thương Hoài vẫn thong thả ngôn luận, đảm lượng như thế, tới Triệu Húc ở xa xa kia cũng khen thầm. Chỉ nghe Mạc Dư bên kia cười, nói: “Cảnh đại hiệp tự so với quân tử là muốn ví bọn ta với tiểu nhân sao? Thế thì cũng không nói làm gì. Hà hà, nhưng há chẳng nghe trừ bạo chính là hành thiện sao, lẽ nào đường quân tử của Cảnh đại hiệp chính là buông tay mặc Viên lão đại hoành hành chăng?”
Cảnh Thương Hoài cười lạnh, đáp: “Cái khác ta không biết nhưng ta biết Viên lão đại giết Tôn Tiểu Lộ, con trai của Tửu ảnh nhi Tôn Li cùng Mãng đại nương thì chẳng hề sai. Gã Tôn Tiểu Lộ đó tự phụ phong lưu, hái hoa vô số, lại còn muốn lừa lấy cái danh nghĩa hiệp. Bấy giờ ở đạo Giang Chiết, mỗi khi có tham quan phạm pháp thất thế, chẳng luận kẻ ấy có tham thật hay không, chỉ cần nữ quyến của người đó có chút tư sắc, Tôn Tiểu Lộ liền xưng thay trời phạt tội, cưỡng bức vợ con họ, vì thế mà đã có bao nhiêu người treo cổ tự tẫn rồi? Đáng cười là có kẻ còn khen gã làm đúng! Gã rơi vào tay Viên lão đại, Viên lão đại nói: “Quốc có quốc pháp, há dung cho thằng nhãi như ngươi làm càn” rồi bắt đi tam ti hội thẩm, mùa thu năm Thiệu Hưng thứ mười ba xử chém, tuy ta không phục hành vi của Viên lão đại nhưng chuyện này chẳng thể nói hắn làm sai được!”
Tôn Li cùng Mãng đại nương, một người mặt xanh tái, một người mặt đỏ rực, tức tới điên người, Cảnh Thương Hoài vẫn nói lời ngay thẳng: “Còn lão mù Lôi lão gia tử ở Thiên Mục, theo ta biết, năm đó ngươi làm chức Đề điểm thiên lao, vì giao tình riêng đã cố ý thả đại đạo Thảo Mãn Thiên khỏi ngục, để hắn được thể báo thù khắp Giang Chiết, giết người phóng hỏa, hại chết bách tính. Viên lão đại hao tổn hết khí lực mới bắt được lần nữa, tống ngục xử quyết, về sau phế đôi mắt ngươi, cách chức Đề điểm thiên lao, việc này Viên lão đại cũng không làm sai.”
Thiên Mục Cổ Tẩu(1) tức đến hai tay phát run. Cảnh Thương Hoài nhìn Mạc Dư, nói: “Còn Mạc tiên sinh ngươi, mười năm trước, Mạc gia ngươi ở Vu Hồ, ruộng tốt ngàn khoảnh, đầy tớ tới nghìn, không nghĩ tới việc bảo cảnh an dân, chỉ lo xâu xé, chiếm đoạt của dân đen làm việc của mình, thậm chí còn giết một vị tri phủ thanh liêm hiếm có chỉ vì đã giúp bách tính tranh tụng việc điền sản. Viên lão đại cảm việc ấy, bèn giúp Ngự sử Hồ Thuyên đo đạc ruộng đất, giải tán bộ hạ của các ngươi, thu thuế của các ngươi, việc này có lợi cho nước, có ơn với dân, Cảnh Thương Hoài ta tuy có một trăm hai mươi phần bất bình với Viên lão đại nhưng đặt tay lên ngực tự hỏi, việc này hắn cũng không hề làm sai.”
Nói rồi, hắn đảo mắt nhìn một vòng. “Cho nên, sao ta có thể gia nhập liên minh, liên kết với Mãng đại nương, Tôn Li báo thù giết con? Làm sao liên kết với Lôi lão huynh, oán trách Viên lão đại xử lão tội vì tình riêng thả giặc cướp? Lại còn giúp Mạc gia ngươi khôi phục điền sản, tàn hại thôn dân? Đây chính là một điều!”
Lời của Cảnh Thương Hoài đường đường chính chính, hoàn toàn không để ý tới phản ứng của những người ngồi đây. Tuy đám đông căm giận nhưng hắn thấy mình ngay thẳng, như tiến vào cảnh giới không lý tới vạn vật.
Mạc Dư kìm chế cơn giận, hỏi: “Còn điều thứ hai thì sao?”
Cảnh Thương Hoài cười, nói: “Thứ hai, cái Liên minh Đảo Viên này có liên hệ với gian tặc Tần Cối, Cảnh mỗ nghe thế thật như đi qua tiệm cá mắm, sao dám không mau mau bịt mũi tránh xa? Thứ ba, Cảnh mỗ hợp cùng chư vị lật đổ Viên lão đại, đẩy chư vị lên cao, coi như Cảnh Thương Hoài này mấy năm nay ghét Viên lão đại cho Đề kỵ chăng lưới phủ khắp thiên hạ, hà hiếp bách tính, nhưng hành vi của chư vị ngày sau sợ chẳng kém hơn Viên lão đại bao nhiêu đâu! Đem so với hành vi ngày nay của Viên lão đại, sợ còn ti tiện, tàn khốc hơn lắm lắm! Đây chính là “ba điều không thể” mà Cảnh mỗ nói, chư vị nghe rõ chưa? Chư vị thấy thế nào?”
Đám đông không ngờ hắn sẽ nói một hồi này. Tiểu Lục Nhi ngẩng đầu nhìn chúng nhân, lại nhìn Cảnh Thương Hoài. Nó tuổi nhỏ, tuy không hiểu ý nghĩa những lời Cảnh Thương Hoài nói nhưng cũng cảm thấy ngôn hành của Cảnh bá bá mình tựa hồ giống y bóng hình đại anh hùng, đại hào kiệt đáng ngưỡng mộ nhất trong tâm linh non nớt của nó. Nó từ nhỏ đã nghe phụ thân hay nói một câu: “Phú quý bất năng dâm, bần tiện bất năng di, uy vũ bất năng khuất, thử chi vị đại trượng phu dã(1)”, lời này nó không hiểu lắm nhưng trông việc làm của Cảnh bá bá tựa hồ cũng chính là ý này. Đây gọi là dạy bằng lời không bằng lấy mình làm gương mà dạy. Tiểu Lục Nhi đứng cạnh Cảnh Thương Hoài, tuy thế địch như rừng nhưng lại cảm thấy tự hào khôn tả.
Bên kia, Triệu Húc dường như cũng ngầm sinh lòng kính trọng với Cảnh Thương Hoài, thúc gia bên cạnh hắn lại than rằng: “Hắc, cổ hủ quân tử, không hiểu thuật quyền mưu, xem ra một đời này của họ Cảnh chẳng qua cũng chỉ có thế...”
Triệu Húc ngạc nhiên. Lần đầu tiên hắn cảm thấy cách nghĩ của mình cùng cách nghĩ của thúc gia ngày thường mình bội phục hóa ra rất không giống nhau. Chỉ nghe Tất Kết chậm rãi nói: “Cảnh đại hiệp, ngài nói rất thẳng, có lẽ cũng là thật, nhưng như thế thật khiến ta cùng các vị ngồi đây đều mất hết mặt mũi, khiến ta rất khó xử.”
Cảnh Thương Hoài không đáp.
Tất Kết lại xoa tay, nói: “Cảnh đại hiệp, nếu ngài ở vị trí của ta, ngài sẽ làm thế nào?”
Trên mặt Cảnh Thương Hoài lộ vẻ trào phúng. “Đương nhiên là vì mặt mũi chư vị, phải lưu Cảnh mỗ lại, đánh một trận phải chăng?”
Tất Kết kia đúng là kẻ làm việc lớn, nghe thế cười nhạt, nói: “Cảnh đại hiệp, tình cảnh này Tất Kết ta không làm cứng thì đúng là để người khác chê là trái hồng mềm rồi.”
Lần này, Cảnh Thương Hoài chỉ khẽ nhếch khóe môi, coi như đáp trả. Tất Kết vỗ tay, nói: “Thế này đi, Cảnh đại hiệp, hai ta văn đấu vài chiêu thì thế nào? Nếu Cảnh đại hiệp thắng, đương nhiên đi ở tùy ngài, còn như tại hạ may mắn thắng được một chiêu nửa thức, vậy liền mời Cảnh đại hiệp hạ mình gia nhập liên minh.”
Cảnh Thương Hoài cũng biết tình cảnh này không động thủ e chẳng xong, liền gật đầu. Chỉ thấy tay trái Tất Kết tung ra, đã vắt vạt áo vào sau thắt lưng, một chiêu Lãn thoát sam này hắn thi triển rất tiêu sái, miệng nói: “Vậy tại hạ mạo muội tới lĩnh giáo một chút Thông tí quyền cùng Hưởng ứng thần chưởng của Cảnh đại hiệp.”
Hắn và Cảnh Thương Hoài vốn cách nhau năm, sáu thước, lời vừa dứt thì hắn không tiến mà lùi lại thêm bốn thước, cách Cảnh Thương Hoài hơn một trượng. Lúc đầu mọi người còn ngạc nhiên, kế đến mới nghĩ tới ban nãy hắn nói “văn đấu”, xem ra đúng là chỉ muốn đọ chiêu thức, không động chân khí. Chỉ thấy Tất Kết hạ eo trầm vai, trước ra một chiêu Thúc tu thức, một thức này là khai thế của Văn gia quyền, ngầm có ý xin phu tử chỉ giáo, tỏ ý thi lễ. Văn gia quyền lấy Cách vật, trí tri(1) làm tâm pháp, bên ngoài bổ sung tứ dụng, tức “Hành, tàng, dụng, xả”, dùng trong quyền pháp, giống như bậc quân tử xử thế, hành có đạo của hành, tàng có chỗ để tàng, dụng có cái diệu ngộ của dụng, xả có cái tự tách rời của xả, cho nên Văn gia quyền trong giang hồ thường được gọi là Quân tử quyền. Lại thêm người của Văn gia khoanh tay tự an, ít vào giang hồ, người trong giang hồ từng thấy bộ quyền pháp này lại càng ít, lúc này chúng nhân mới tự mình xem cho kĩ, mới biết Tất Kết tuy tuổi còn trẻ nhưng quả nhiên tu vi phi phàm, rõ ràng trong Văn gia quyền được ngoại công hắn truyền thụ, hắn còn đưa thêm vào cái tinh yếu “hư tâm kình tiết” của võ công họ Tất hắn, trong giữ cho tâm hư rỗng, ngoài chú trọng kình lực điều tiết, khiến cho có biến đổi lớn. Chỉ thấy chiêu đầu tiên của hắn chính là Phu tử hà vi, một chiêu này lừa chỗ hở mà công nơi yếu hại, đánh thẳng trung lộ Cảnh Thương Hoài.
Cảnh Thương Hoài cũng không chậm trễ, khẽ kéo Tiểu Lục Nhi ra sau lưng, tay trái lựa thế nâng khuỷu tay đối phương đang đánh tới, tay phải vỗ hướng eo trái Tất Kết. Hai người tuy cách nhau mười thước nhưng từng chiêu, từng thức đưa ra đều như thật. Triệu Húc ở bên kia đang buồn cười, bỗng nghe trong không trung có tiếng vang thì mới biết tuy tay hai người không giao nhau nhưng kình lực bay trong không trung, một chiêu một thức kia là thật. Ngồi đây tuy không ít cao thủ nhưng tự tin đến mức có thể cách mười thước phát lực vào không gian so đấu chỉ e chưa tới một, hai người.
Quyền pháp của Cảnh Thương Hoài gọi là Hưởng ứng thần chưởng, hiệu xưng “một chưởng vỗ ra, muôn núi vọng tiếng”, quan trọng rơi vào một chữ “hưởng”. Chỉ nghe trong thủy tạ nhất thời nổ ra một chuỗi tiếng vang “binh binh, bang bang”, khi nặng khi nhẹ. Tất Kết nọ cũng không hề rơi xuống hạ phong, tiến thoái có quy củ, thi triển bộ Văn gia quyền tới mức để cho kẻ khác phải mở rộng tầm mắt. Lúc này, Cảnh Thương Hoài đã biết tiểu tử kia tâm tư rất sâu, gã cố ý đứng cách mười thước văn đấu với mình, một là biểu thị thực lực với chúng nhân, hai là để đám đông biết Cảnh Thương Hoài không dễ đối phó, nếu thực muốn bắt hắn lưu lại, khó tránh một phen huyết chiến, chẳng có ích lợi gì cho việc Đảo Viên. Sau khi biết dụng tâm của gã, Cảnh Thương Hoài cũng không dốc hết sức. Hai người cứ một chiêu tới một chiêu lui, chẳng giống đấu đá sống chết mà giống danh gia chiết giải quyền pháp hơn. Đấu tới chỗ đặc sắc, chúng nhân không khỏi ồ lên khen hay. Đột nhiên Tất Kết ra chiêu Đảo thoát hài, thân hình thì lại theo thế Túy đả sơn môn, mặt quay ra sau, bộ pháp lảo đảo, sau đó đưa khuỷu nhằm đụng vào mặt Cảnh Thương Hoài. Một chiêu trước đã dẫn mở tả hữu song thủ của Cảnh Thương Hoài tới góc độ không thể quay về ứng cứu, chiêu này thừa thế chiêu trước, dễ dàng khôn tả, cũng không phải là thế đòn vốn có của Văn gia quyền mà là sáng tạo tuyệt diệu như thần của chính hắn, chúng nhân không khỏi khen một tiếng hay, muốn xem Cảnh Thương Hoài chiết giải ra sao. Lại thấy Cảnh Thương Hoài cũng hô: “Hay”, không biết làm thế nào, tay phải từ sườn trái hạ xuống, đỡ khuỷu tay Tất Kết đánh tới, tay trái như cuộn lại, từ sườn phải đánh ra, ngầm tập kích eo của Tất Kết. Một chiêu này kẻ đánh ra thần diệu, người phá giải ly kỳ, chúng nhân không khỏi lại kêu lên một tiếng: “Hay”. Bỗng thấy Tất Kết đảo người, sử chiêu Dao bãi thập bát, người xoay về chính diện, tay trái chụp lấy tay phải Cảnh Thương Hoài, tay phải đẩy tay trái Cảnh Thương Hoài, chỉ trong khoảnh khắc, tay, cổ tay, ngón tay hai người đã liên tục biến chiêu số, sau cùng song chưởng đụng nhau, hơi giữ lấy rồi nhìn nhau bật cười, sau đó tránh lùi, Tất Kết lên tiếng trước: “Tuyệt kỹ của Cảnh đại hiệp, tiểu tử còn thua xa.”
Cảnh Thương Hoài cười khiêm nhường rồi nhân khi đám đông còn ngẩn ra đã cắp Tiểu Lục Nhi, phi thân nhảy vút đi. Chúng nhân “oa” một tiếng, nhất thời quên cả ngăn trở. Tất Kết cũng không lên tiếng, có điều, miệng hắn tuy cười nhưng trong bụng lại biết, ván đấu này trông thì như hòa nhưng Cảnh Thương Hoài còn chưa dốc toàn lực.
Dẫu bản thân hắn cũng như thế nhưng vẫn không khỏi kinh hãi trong lòng. Tuy nhiên Liên minh Đảo Viên đã thành, ấp ủ mấy năm nay của hắn được triển khai nhưng cõi lòng đầy khát vọng vẫn lướt qua một bóng đen: “Cao thủ còn đó ẩn hình, bao giờ mới được riêng mình phóng cương?”
Đương trường ai nấy bối rối, Vu quả phụ cũng coi như được thấy những sự ly kỳ bình sinh chưa thấy bao giờ, lúc này trong lòng chợt lắng xuống, một bóng hình nổi lên. Ba ngày trước, thiếu niên cưỡi lạc đà nọ lên bờ ở chính chỗ này. Vu quả phụ nhớ lúc ấy hắn vừa ướt vừa lạnh, vừa bước vào liền gọi cơm. Giang thôn hẻo lánh, hiếm khi thấy được một nhân vật khác người như thế, lại còn đẹp trai tới vậy, Vu quả phụ liền để tâm mà làm. Bấy giờ trời đã sẩm tối. Nàng còn nhớ hắn ngồi cạnh lan can đó, trên bàn thắp một đĩa đèn, dưới ánh đèn, làn da hắn nhợt nhạt, mũi thẳng, đôi môi mỏng lạnh cóng. Lúc ấy hắn đang cởi một cái áo, lộ ra sắc da tái nhợt, thân thể săn chắc thật gầy. Vu quả phụ tuy đã ở góa hơn mười năm, chưa từng động tâm, lúc ấy không biết tại sao tim lại đập thình thịch. Trên vai thiếu niên nọ có vết thương, lại bị nước sông ngâm ướt, hắn còn đang kiếm vải băng lại. Vu quả phụ không biết hôm nay vì sao lại có nhiều người tới tìm hắn như thế, nhưng lúc ấy nàng cảm thấy, thiếu niên này nhất định là một người rất đặc biệt. Thần sắc hắn tuy lạnh lùng nhưng chỉ có hạng nữ nhân từng trải như Vu quả phụ mới có thể nhận ra sự nhiệt tình ẩn dưới lớp băng ấy. Lúc ấy nàng bưng cơm lên, miệng con cá trong mâm cũng hớp hớp như lúc này. Thiếu niên kia chăm chăm nhìn nó hồi lâu, sau đó mới ăn cơm.
Mãi cho tới khi hắn rời đi, Vu quả phụ mới phát hiện, hắn ăn hai bát cơm trắng, không hề động tới đĩa cá kia.