Chương 16

Cơm dọn ra, Nam cầm đũa ăn chiếu lệ, chàng ngồi nhìn Thảo, gắp đồ ăn cho Thảo. Thảo bỏ đũa hỏi Nam:
- Anh ăn đi, bộ em lạ lắm sao mà nhìn hoài vậy.
- Anh đang ăn nè.
- Ăn mô? Anh ngồi nhìn chớ ăn gì?
- Ăn đôi mắt em...Anh không ngờ em đẹp như vầy. Nếu không tìm được em thì sao hả Thảo?
Thảo nguýt Nam một cái thật dài:
- Anh chuyên môn "viễn vông". Thôi ăn đi, không thì em bỏ đũa bây giờ.
Nói vậy nhưng Thảo lại rất thích lối "viễn vông" của Nam. Thảo nhớ đêm ngồi với Nam bên chân cầu Mụ Kề, Nam cũng "viễn vông " bay giữa trời đầy trăng sao. Chưa bao giờ Thảo thấy mình tràn trề hạnh phúc như hôm nay. Khi lòng ngập tràn hạnh phúc thì còn thiết gì chuyện ăn uống. Nhưng Nam lại muốn Thảo ăn thật nhiều để mình có dịp ngắm khuôn mặt của Thảo. Hai nhúm tóc mai rủ dài là nét đặc biệt của khuôn mặt Thảo. Mới hơn một năm mà Nam thấy Thảo khá trưởng thành.
Ra khỏi tiệm ăn, Nam chở Thảo lên cửa Thượng Tứ rồi đưa Thảo đi quanh co qua các lối ngõ sau bờ hồ để về nhà bác Ðiền. Thảo lấy làm lạ hỏi Nam:
- Anh ở chỗ khó ri thì làm sao mà tìm được.
- Em cẩn thận, đường gập ghềnh hang lỗ dễ té lắm.
Lúc Nam dừng lại dưới một mái lều, Thảo chưa kịp nhận ra đây là đâu thì hai em Nam đã reo lên:
- Chị Thảo, chị Thảo.
Cả nhà túa ra. Mừng mừng tủi tủi Nam giới thiệu hết mọi người với nhau. Thảo cảm động và thương Nam đã trải qua những ngày quá nhiều cay đắng. Tâm tình một lúc, Nam xin phép bác Ðiền đưa Thảo về, hai em Nam theo Thảo ra đến đường cái.
Thảo quay lại nói:
- Thôi hai em vô đi, bữa mô nghỉ chị qua.
Ði được một đoạn, Nam nói với Thảo:
- Giờ còn sớm, mình ra đây ngồi chơi rồi anh đưa em về.
Thảo theo Nam ra chỗ vườn hoa Thương Bạc. Chọn một ghế đá khuất ánh đèn, hai người ngồi tâm sự tiếp những chuyện còn dở dang. Thảo hơi chột dạ khi nhớ lại những lần ngồi với Hòa, với Tuấn.. Tiếng Nam hỏi đã lôi Thảo ra khỏi những u ám trong đầu:
- Ai chỉ cho em thi vào trường Tá Viên Ðiều Dưỡng, đây là lớp đầu tiên.
- Em hỏi thăm ở văn phòng nhà trường, em cũng có mấy con bạn tốt lắm, tụi nó giúp em rất nhiều việc. Anh có thích em học ngành này không?
- Giáo Dục và Y Tế là hai ngành chính để xây dựng hạnh phúc cho con người, em đã làm một việc rất khôn ngoan.
Thảo nắm hai tay của Nam bóp bóp như bày tỏ sự cảm ơn. Nam kéo Thảo qua thật sát để nói nhỏ vào tai:
- Anh thương em quá chừng đi.
- Em cũng rứa chớ bộ.
Hai người lại thản nhiên bày tỏ tình cảm qua đôi môi, đôi tay. Gió về đêm mát lạnh mà cả hai đều thấy ấm như uống phải rượu. Thảo kể cho Nam nghe chuyện đi mua áo ngực rồi cười:
- Hồi đó em quê ơi là quê.
- Anh thích cái quê đó lắm Thảo ơi.
Nói xong Nam đọc ngay hai câu thơ của Nguyễn Bính:
Hôm qua em đi tỉnh về,
Hương đồng gió nội bay đi ít nhiều.
Thảo lại cười chống đỡ:
- Nhưng mà em có mất chi mô.
Nói xong Thảo chợt đượm buồn, Nam vội xoa dịu:
- Không, anh nói cho vui vậy thôi. Em vẫn còn đây mà.
Thực tình Thảo lặng người vì nhớ chuyện ở Sơn Chà. Thảo không hiểu sao "nó" cứ ám ảnh Thảo hoài, hễ có cơ hội là "nó" nhảy ra. Trời về khuya, gió đã lạnh nhiều, một câu hò văng vẳng từ bờ sông bên kia, điệu buồn buồn... Nam bỏ tay Thảo ra:
- Anh đưa Thảo về. Mai anh qua đón em đi chơi.
- Qua sớm nghe anh. Qua đi ăn Cơm Hến. Phía trước chỗ em ở có bà bán Cơm Hến nổi tiếng.
Về đến chỗ Thảo, hai người nấn níu thêm một lúc nữa. Như chợt nhớ điều gì, Thảo nói:
- Anh tìm cách gì báo cho Mẹ biết đi.
- Cảm ơn em đã nhắc, gặp em, mừng quá anh quên hết. Ðể xem...
Nam nghĩ chưa ra thì Thảo đã có cách:
- Ðược rồi, thứ hai mình điện tín về Thúy Anh, nhờ nó báo cho Mẹ.
Nam cười:
- Em sao cái gì cũng hay hết trọi.
- Thôi, ông đừng có nịnh.
Nói xong Thảo đánh Nam một cái rồi quay đi. Mỗi người lại trở về với khung trời quá khứ của mình....
Lúc chiều, Nam và Thảo dẫn nhau đi rồi, trong nhà bà Ðiền ai cũng xúm vào hỏi hai em Nam:
- Này Cu Anh, cô nãy bà con sao, nói Bác nghe.
- Cu anh, chị nớ bồ anh Nam phải không?
- Em thấy rõ là bồ, lâu ni anh Nam kín dễ sợ.
Mỗi người một câu, em Nam không biết sao trả lời. Mà thực tình hai em Nam cũng không biết nên nói gì. Chuyện của Nam gây nhiều nghi vấn. Chỉ mỗi mình Loan là làm thinh, thoang thoáng buồn. Khi thấy Nam về ai nấy reo lên:
- Ðây rồi. Hỏi anh Nam là chắc ăn.
Nam không hiểu chuyện gì mà cả nhà có vẻ sôi nổi. Sao lại hỏi mình mới chắc ăn?
Nam cười cười dò xem chuyện gì. Ðăng khai hỏa trước:
- Rồi anh Nam nói đi.
Nam không hiểu hỏi lại:
- Ðăng biểu anh nói cái gì? - Cái cô hồi nãy đó.
Bà Ðiền cũng lên tiếng:
- Ừ cháu nói rõ bác nghe. Hồi chiều lu bu Bác nghe không kịp.
Nam hiểu rồi, chắc mọi người muốn biết lý lịch liên hệ chứ gì. Nam ngồi xuống giường, làm ra vẻ tự nhiên:
- Dạ đó là Thảo con bác Ðàm bạn của Mẹ cháu. Ngoài quê, hai nhà ở sát vách nhau (Nam thêm vô cho thân mật, chứ vách đâu mà sát). Trong chuyến di cư vừa rồi bác Ðàm và Thảo đã giúp đỡ mẹ cháu rất nhiều.
- Mà chị Thảo có phải bồ anh Nam không?
Bà Ðiền gạt Ðăng ra: - Mi đừng có phá ngang để tau hỏi cậu Nam. Chừ chị ở mô?
- Dạ Mẹ cháu và bác Ðàm ở trong khu nhà thờ Tam Tòa trong Ðà Nẵng.
- Còn cô gái làm sao mà ra đây?
- Dạ Thảo thi đậu Tá Viên Ðiều Dưỡng nên ra Huế học.
- Giỏi rứa.
Thấy bà Ðiền ngưng nói, mấy người kia lại nhao nhao hỏi cung Nam. Tất nhiên Nam giải đáp xuôi mọi chuyện, có điều không mấy ai tin, nhất là Loan. Loan là con gái đầu của bà Ðàm, vì nhà nghèo nên Loan chỉ học hết tiểu học rồi ở nhà phụ má. Loan không đẹp song có cái duyên của một người chất phác hiền lành. Loan cũng trạc tuổi Thảo, nhưng Thảo rõ ràng là người bén nhạy, lịch lãm mà vẫn giữ được nét ngây thơ. Nam linh cảm sợ nay mai thế nào cũng có chuyện khó xử trong lòng chứ không phải đùa. Nam định tâm là luôn luôn tỏ ra đàng hoàng, không làm bất cứ gì để tạo sự nghi ngờ nơi mọi người. Ðiều cần là không cho ai biết thêm về chuyện của chàng và Thảo.
Ðêm đó Nam cũng như Thảo, không sao chợp mắt được. Trằn trọc mãi mà cứ phải giả vờ ngủ, sợ người khác biết lòng mình. Nam chỉ mong mau sáng. Tuy hôm qua ngủ không bao nhiêu nhưng sáng ra Nam rất tỉnh táo. Tập thể dục xong, Nam lấy xe đạp đi ngay. Nam nói lớn với hai em cốt cho mọi người nghe:
- Anh đi tìm người quen để gửi thư cho Mẹ, ở nhà nhớ làm bài nghe.
Bà Ðiền hỏi vói ra:
- Cậu Nam trưa có về không?
- Dạ xin lỗi Bác cháu quên, chắc cháu không về kịp. Bác đừng để cơm cháu.
Bà Ðiền hỏi dò thôi chứ chẳng phải chuyện cơm nước. Ra đến đường cái, Nam đạp một mạch qua Thảo. Nam tự cười mình, "chuyện gì mà cứ hồi hộp" nhỉ. Người vui thì cảnh cũng vui, Nam nhìn ai thấy cũng quen, cảnh vật trở nên đẹp và thân thiết hơn mọi ngày.
Thảo đã sẵn sàng đợi Nam, bạn Thảo muốn mời Nam vào ngồi chơi một lúc, Nam cũng có ý muốn biết nơi ăn chốn ở của người yêu. Thảo Hiền được cấp một phòng vừa đủ kê hai cái giường một cái bàn dài, một tủ áo một kệ sách. Trông gọn gàng xinh xắn. Hiền lên tiếng hỏi:
- Nghe Thảo nói anh Nam đang học lớp Sư Phạm Cấp Tốc?
- Ðúng vậy, hoàn cảnh khó khăn mình chọn thứ mau mau một chút.
- Chừng nào mãn khóa?
- Ba tháng nữa thôi.
- Tụi này cũng khoảng đó. Vậy là anh chị ra trường một lượt, mỗi người một nghề tha hồ làm giàu.
Thảo đấm vào lưng Hiền vừa cười:
- Bà đừng có chọc tui nghe. Thôi đi anh, ngồi đây chị Hiền ăn hiếp quá chịu không nổi.
Hai người chào Hiền rồi lên xe chạy về hướng An Cượu. Ngồi phía sau, Thảo hỏi:
- Chương trình hôm nay răng anh.
- Giờ mình đi ăn sáng rồi đi chơi đồi Thiên An. Em lên Thiên An chưa?
- Biết mô mà đi. Học cả tuần, đến chủ nhật đi lanh quanh với chị Hiền..
- Em nói Cơm Hến chỗ nào?
- Chết, may thôi em quên, anh quành trở lại. Ðằng kia, con đường trước chỗ em ở.
Quán cơm hẹp tí, mà có đến chục người khách. Chỉ có cái bàn nhỏ, còn thì ngồi đòn như ở vĩa hè. Lúc Nam Thảo tới, mấy người ngồi bàn trong vừa đứng dậy. Thảo nói nhỏ:
- Mình hên nghe anh.
- Có em là mọi sự đều hên.
Thảo nhéo vào cánh tay Nam:
- Anh răng mà giỏi nịnh rứa hỉ.
Thảo gọi:
- Cho hai tô bác ơi.
Người đàn bà không nói gì, một lát đã có hai tô bưng lên. Cơm hến là món đặc biệt của Huế. Cái đặc biệt là mọi thứ đều nguội: Cơm nguội thật rời, Hến con nhỏ luộc lấy thịt để riêng, nước riêng. Mắm ruốc tươi, phải là loại ngon không được nặng mùi, rau xắt nhỏ, ớt xanh thái mỏng...Tất cả tạo thành một hương vị đặc biệt mà trước giờ chưa có nơi nào làm theo.
Trong lúc ăn, Nam khen Thảo:
- Phải công nhận em giỏi.
- Giỏi chi anh?
- Biết thưởng thức và chịu khó tìm tòi.
Thảo biết Nam chọc nên vùng vằng:
- Anh chọc em phải không, em đứng dậy cho anh ăn một mình...
Nam cười giảng hòa:
- Anh xin lỗi, Thảo biết không, anh ở Huế đã mấy năm mà chưa biết ăn cơm hến.
Không ngờ món ăn có vẻ tầm thường mà ngon ơi là ngon.
- Thiệt không đó?
- Cái gì em cũng nghi ngờ anh.
- Ai biểu ông lanh cho cố, còn hay chọc người ta.
- Từ nay anh xin chừa, đồng ý chưa?
Thảo cúi cúi ra điều thích chí. Ra khỏi quán hai người chạy xe lên hướng Nam Giao. Khi băng qua đường xe lửa, xe từ từ thấy nặng. Nam đã phải còng lưng xuống mỗi lần đạp.
- Thôi xuống đi bộ, anh. Lên dốc rồi, đạp không nổi mô. Anh à, mình mua cái gì lát có đói bụng ăn đỡ.
- Em lúc nào cũng có ý kiến hay. Nhưng mà có em anh chẳng bao giờ đói.
- Lại nói xa nói gần rồi...
Cả hai cùng cười và kéo nhau vào một quán bên đường, mua một xâu bánh ú, một mớ trái cây. Nam tìm mua thêm miếng nylon. Thảo hỏi:
- Chi vậy anh?
- Chút nữa trải ngồi, chớ không dơ quần áo hết.
Thảo cười thầm trong bụng "Nam thật chu đáo". Qua Ðàn Nam Giao thì đường tương đối bằng. Nam bảo Thảo:
- Em ngồi lên.
Thảo đề nghị:
- Mình đi bộ vui hơn, lại khỏe.
Trong thâm tâm Thảo không muốn "hành hạ" Nam. Lên đồi Thiên An, hai người đi tuốt vào trong, cách xa đường, chọn một chỗ thật yên tĩnh. Tiếng thông reo vù vù, nắng rơi lốm đốm một vài chỗ, còn thì bóng râm mát rượi.