Chương 17

Thảo lôi trong giỏ xách tấm nhựa xanh, hai người trải tấm nylon sát vào một gốc thông lớn. Vừa ngồi xuống, Nam nói sang Thảo:
- Em thay áo chớ không lúc về áo dài em sẽ nhăn hết.
- Có áo mô mà thay, hồi sáng không nói.
- Có đây.
Thảo ngạc nhiên nhìn Nam:
- Mô mà có đây?
Nam cởi áo sơ mi đưa cho Thảo:
- Anh có mai-ô được rồi, em mặc tạm đi.
Thảo vừa sững sờ vừa mắc cỡ:
- Kỳ quá, chỗ nào mà thay?
- Chỗ này chớ chỗ nào.
- Mà anh không được nhìn nghe chưa?
- Thưa cô vâng ạ.
Thảo đấm vào lưng Nam:
- Ông là tinh lắm. Anh coi quanh mình có ai không?
Nam đứng dậy nhòm chừng:
- Không có ai hết, em thay áo đi.
Thảo do dự rồi mở nút áo. Kéo áo ra khỏi tay, Thảo thấy lành lạnh. Nhìn xuống ngực, bất giác Thảo rùng mình, hình ảnh Sơn Chà lại hiện ra. Thảo chậm chậm khoác cái áo của Nam, hơi ấm làm Thảo dễ chịu.
- Xong chưa?
- Xong rồi, anh ngồi xuống đi. Em hỏi thiệt lúc nãy anh có nhìn em không?
- Em không cho phép anh đâu dám.
- Thảo nói một cách không vui:
- Anh mà không nhìn, khó tin.
Nam ngồi xuống, ôm qua eo Thảo nói nhỏ vào tai nàng:
- Xin lỗi, anh có nhìn, đẹp quá đi.
- Thiệt không, mà cái gì đẹp?
Nam dí một ngón tay vào ngực Thảo:
- Cái này chớ cái gì.
Hai người lại rúc đầu vào nhau. Nam thì thầm:
- Anh thì hồi hộp còn em thì mặc áo mau cho cố. Mới thấy là hết liền.
- Anh, em thấy làm cây Thông thì có gì thích thú mà cụ Nguyễn Công Trứ lại bảo:
Kiếp sau xin chớ làm người
Làm cây Thông dứng giữa trời mà reo.
- Làm sao mà hiểu thâm ý các cụ, anh thì anh chỉ ước được làm cái kẹp tóc của em, suốt ngày được hôn tóc em.
- Em hỏi thiệt mà khi mô anh cũng cứ chọc em.
- Anh không chọc đâu. Nếu em là anh, em cũng ước ao vậy thôi. Tóc em thả cũng đẹp, kẹp cũng đẹp, ngay cũng đẹp, rối lại càng đẹp hơn.
Thảo không ngờ Nam lém dữ vậy, vừa thích lối nịnh của Nam vừa tức vì nói không lại.
- Sao mà anh khéo vậy?
- Khéo cái gì em?
- Khéo nịnh...
- Nếu em cho anh nịnh chắc anh nịnh suốt ngày. Ai mà không thích nịnh đàn bà. Mỗi lần chọc em bí anh thấy vui ghê.
- Thấy chưa, ác vừa thôi nghe. Anh nè...Ra trường rồi lỡ mỗi đứa một nơi thì răng anh?
- Em đừng lo, từ từ rồi thu xếp. Mọi chuyện do nơi mình. Giờ có ngồi bên nhau như hôm nay mà em không thật tình với anh thì cũng bằng xa vạn dặm.
Thảo nhéo vào tai Nam:
- Nói chi lạ rứa. Anh thích dạy ở mô?
- Nơi nào có Thảo là anh thích, dù biển cả hay rừng sâu.
Thảo dựa hẳn vào Nam, Nam choàng tay qua người Thảo. Lắng đi mấy giây, Thảo nói như thật:
- Anh dạy cho em đi.
- Dạy cái gì?
- Lối tán hươu tán vượn của anh.
Nam ôm chặt người Thảo vừa nói:
- Dạy nè..
Hai người lại cười rúc rích. Nắng đã gần đứng bóng. Giữa rừng mà ít tiếng chim. Một vài chú chim sâu chách chách kiếm mồi. Thảo ngồi ngay dậy:
- Anh đói bụng chưa?
- Em đói chưa?
- Hơi đói.
- Anh đói rồi, mình ăn đi.
Thảo cười chúm chím, lấy đồ ăn ra. Trong khi ăn Nam hỏi:
- Em có thích màu tím không?
- Sao anh?
- Anh thấy em hai áo dài trắng mà chưa có cái màu để thỉnh thoảng đi chơi.
Thấy Thảo làm thinh, Nam tiếp:
- Em đã nghe bản nhạc Tà Áo Tím chưa?
- Dạ chưa, hay không anh?
- Tuyệt, tác giả bản nhạc là thầy dạy anh môn Văn lớp Ðệ Tứ.
- Ai rứa anh?
- Nhạc Sĩ Hoàng Nguyên, thầy Hoàng Cự Phúc.
- Bây giờ Thầy ở mô anh?
- Ở đây, thầy còn trẻ lắm.
- Rồi sao nữa anh?
- Anh sẽ dành tiền may cho em một "Tà Áo Tím"
Thảo lặng người, cảm động. Hai tay bóp chặt tay Nam. Một lúc lâu Nam nhắc:
- Em thích không?
- Anh thích là em thích. Em học được anh rồi đó.
Nói xong Thảo cười nhè nhẹ. Nam cất tiếng hát thì thầm:
Ước mong sao áo màu khép kín tim nhau,
để rồi chiều chiều tôi đi bên dòng Hương Giang, mong tìm lại tà áo ấy.
Màu áo tím nay thấy đâu, người áo tím nay thấy đâu,
Dòng nước vẫn trôi cuốn mau.
Rồi chợt nghe tin qua lời gió nhắn, người áo tím qua cầu và áo tím phai màu.
Ðể dòng Hương Giang hờ hững cũng nao nao.....
Lời nhạc êm như ru, Thảo có cảm giác lênh đênh bềnh bồng. Thảo ép người vào Nam. Nam như chìm vào khoảng không trầm lắng. Tâm tư như trôi dạt về một nơi nào. Bổng Thảo ngồi xoay lại hỏi Nam:
- Em thấy lúc nào anh cũng thích những hình ảnh lững lờ chắp vá, sao vậy anh?
- Anh không hiểu ý em.
Thực ra Nam không ngờ Thảo có nhận xét sâu sắc như vậy. Thảo cũng lúng túng:
- Em hỏi bất chợt vậy thôi chứ em cũng không rõ nữa. Áo tím của em chỉ mặc khi đi với anh, chỉ qua cầu với anh...và chẳng bao giờ phai màu như tà áo của thầy Cự Phúc…
Nam siết Thảo vào lòng và nói như mơ:
- Em thật kỳ diệu Thảo ơi.
Trời đã đổ bóng, Thảo quơ các thứ cho vào giỏ rồi nói:
- Thôi mình về anh. Còn coi lại bài vở cho ngày mai.
- Ờ, em thay áo đi. Lần này em có cho phép anh...?
- Anh đứng dậy coi có ai đi về phía mình không?
- Không ai hết.
- Rồi, ngồi xuống, coi bằng mắt thôi nghe...
Nam ngồi xuống, hai tay khoanh gối, Thảo hồi hộp cởi áo từ từ, không phải sợ Nam, tự nhiên tim đập mạnh vậy thôi. Nam thì muốn nhìn cho rõ, ngắm cho no mắt. Một hình ảnh tuyệt trần đối với người con trai. Thảo mặt đỏ như xông lửa, đưa trả áo Nam, Nam cầm áo rồi ôm Thảo vào mình, Nam cúi xuống bờ vai muợt mà của Thảo, một mùi hương thoang thoảng từ một cỏi xa xăm. Thảo dành cho Nam mấy giây rồi sửa người:
- Thôi, để em mặc áo...
Một đám mây lửng thửng cuối trời. Một con thuyền vừa đỗ bến, một đôi chim vỗ cánh về phương xa. Một bản nhạc tình như vừa nghe đâu đây...