Chương 27

Lúc Nam đưa Thảo về đến cửa bệnh viện, Thảo dặn:
- Anh nhớ nghe, còn hai tuần nữa là Má xuất viện. Chiều anh khỏi đón em. Thế nào Huy cũng chất vấn đủ điều, nhưng em sẵn sàng ứng phó.
- Anh lo cho Thảo.
- Anh yên tâm, anh mà cứ phập phồng vì em là làm em thêm rối chứ không được chi mô. Chiều em bàn với anh "chuyện chúng mình".
Trước kia Nam năng nổ quyết định mọi chuyện, nay lại bị động hoàn toàn. Chính Nam cũng nhận thấy điều đó. Nhưng, mỗi lúc muốn làm người dẫn đường thì sự việc lại khiến Nam mềm lòng, không còn đủ cương quyết. Nam đứng nhìn Thảo đạp xe đi cho đến lúc khuất mới quay về.
Thảo lên phòng thăm Má một lúc rồi đi làm. Ngày đầu tuần, ai cũng uể oải, Thảo thì ngược lại, nàng vô tư như tuổi thơ, tung tăng với công việc, vui vẻ với bạn bè. Mấy người làm chung phòng ngạc nhiên, sao cô bé nay cứ như người trúng số. Một người nói nhỏ vào tai bạn: "Có bồ bác sĩ thì vui chứ sao". Thảo biết, nhưng cứ lờ, đôi khi Thảo công khai xác nhận, và cho đó là chuyện bình thường, chẳng có gì quan trọng. Chuyện bạn bè.
Ðến trưa, Thảo vừa lấy cơm về phòng thì Huy đến. Hai bữa nay, anh chàng nôn nao lắm rồi. Huy bước vào và đưa tay khép bớt cửa lại như mọi khi nhưng Thảo kêu:
- Anh mở cửa ra, người ta nói kỳ lắm.
- Sao vậy, cũng như mọi ngày thôi mà.
- Anh vô đây em nói cho nghe...
- Huy nhìn Thảo một cách lạ lẫm. Vẻ hoài nghi hiện rõ trên nét mặt. Huy kéo ghế qua ngồi cạnh Thảo, nàng đứng dậy:
- Anh ngồi qua kia đi. Nếu anh không nghe em thì từ nay đừng tới đây nữa.
- Huy riu ríu làm theo, mặt buồn xo. Thảo tỉnh bơ, nàng nói:
- Lâu nay em chiều anh nên không giữ ý, thiên hạ đồn tùm lum. Anh Nam em biết hết, nhất là đêm hôm qua tại chỗ này... thôi từ nay mình phải giữ gìn, chờ Má em ra viện rồi tính gì tính. Anh thấy sao?
- Thì có gì đâu, anh thăm em như thường lệ.
- Không được, anh nên nghĩ chuyện lâu dài không nên ham vui chốc lát.
Huy đau khổ thấy rõ nhưng Thảo lướt qua như chuyện bình thường, Thảo không cho Huy kịp suy nghĩ:
- Ít bữa nữa Má em về thì chế độ điều trị thế nào anh?
- Mỗi tháng đi thử đàm một lần, ba tháng chụp phổi để theo dõi. Tình trạng của Má đã ổn định.
Thảo cúi đầu dấu nụ cười khi nghe Huy gọi bà Ðàm bằng Má. Thảo hiểu nỗi lòng của Huy. Biết là Huy nôn nóng mong được gần Thảo, nhưng, nay đã đến lúc phải "rà thắng", phải chuẩn bị cho Huy tư thế để chấm dứt vỡ tuồng trên sân khấu. Những ngày qua tuy Thảo phải chịu nhiều cay đắng song cũng may, nếu cứ kéo dài câu chuyện trong bóng tối thì không biết kết cuộc sẽ ra sao. Vấn đề là cầm chân đối phương chứ không làm đối phương bỏ cuộc. Thảo vui thấy mình sắp hoàn thành nhiệm vụ.
- Anh ăn cơm với em nghe?
Huy tươi tỉnh ngay:
- Phải đó, anh đang đói. Từ phòng khám anh xuống em, chưa kịp lấy cơm. Em biết không, qua nay anh cứ lo lo.
- Anh lo cái gì?
- Anh thấy em có vẻ thay đổi từ lúc anh Nam về.
- Thì đúng rồi, em bị gia đình quở trách. Từ nay anh bớt gặp em và phải làm cho mọi người biết là không có gì giữa chúng mình.
- Em nói vậy sao được. Không gặp em một ngày là anh khô héo em biết không?
- Anh muốn cây khô héo rồi tươi tốt hay chết trong khi xanh tươi?
Huy thấy Thảo có những lý lẽ hết sức kỳ cục, lắm lúc như người bất bình thường. Huy tìm cách tự trấn an: "Có lẽ quá lo lắng mà Thảo vậy cũng nên". Bữa ăn trôi qua trong yên lặng dè dặt. Ăn xong, Thảo kiếm cớ đi ngay.
Ðối với Nam, tuy Thảo đã tìm cách giải tỏa mọi nghi ngờ nhưng Nam vẫn thấy còn cái gì đó chưa được êm thắm.
Chiều, Nam tha thẩn ở ngoài đầu kiệt (hẽm) chờ Thảo. Lúc thấy Thảo đạp xe từ xa, Nam đi ngược lên một đoạn rồi hai người cùng sóng đôi về nhà. Nhìn nét mặt Thảo tươi vui Nam hỏi:
- Em không có gì rắc rối chứ?
- Em đã nói là không có chi mô.
- Thế Huy có vặn hỏi gì không?
- Có chớ, nhiều chuyện, nhưng êm xuôi cả. Ðể tối em kể anh nghe.
- Nói sơ bây giờ đi, anh đang sốt ruột mà.
- Ðược rồi, cho em vô nhà nghỉ chút đã.
Thảo kể hết diễn biến câu chuyện cho Nam rồi kết luận:
- Anh thấy được không?
- Ðược nhưng hơi tàn nhẫn?
- Rứa em phải làm răng?
- Tất nhiên là chuyện phải vậy, anh muốn thông cảm nổi đau khổ của Huy.
Thảo nhìn vào mắt Nam:
- Anh răng mà lạ. Thôi khép lại hết, bây giờ chuyện chúng mình. Mai mấy giờ anh đi?
- Em muốn anh đi mấy giờ.
- Anh đi chuyến trưa. Tan sở, em gặp anh ở bến xe Nguyễn Hoàng.
Ðêm cuối của mấy ngày phép, Thảo Nam chuyện trò đến khuya. Bao nhiêu phiền muộn lo âu đều được khỏa lấp, bao nhiêu rạn nứt nghi ngờ đều được hàn gắn. Nam thật sự không tin cô bé ngây thơ ngày nào nơi thành phố nắng gió quê mùa nay lại lịch lãm như vậy. Nam cảm thấy tự hào có được người yêu như Thảo.
- Em hỏi thiệt, giờ anh còn nghi ngờ gì em nữa không?
Nam làm một động tác để bày tỏ niềm tin của mình:
- Anh không còn ước mơ gì hơn nữa, anh không những tìm lại được cô bé Thảo ngày nào ở bên chân cầu Mụ Kề mà còn có được cả một nữ tướng giữa chốn ba quân.
- Anh chỉ được tài khéo nịnh.
- Anh còn biết làm gì hơn khi mà tất cả đều bị em tóm thâu.
Hai người lại chìm vào vắng lặng.
- Anh, em nhắc lại, anh nhớ cho em vô thăm anh một chuyến nghe?
- Em cứ lo cho má, anh hứa.
Mấy ngày qua nhanh giữa một bầu trời đầy giông gió. Một thứ giông gió vô hình đã gieo bao nhiêu lo âu, sầu muộn cho Nam Huy và Thảo. Từ hôm có Nam xuất hiện, Huy và Thảo chỉ gặp nhau lúc đến thăm bà Ðàm hoặc trong hành lang bệnh viện. Huy bơ phờ thấy rõ, còn Thảo, vẫn như mọi ngày. Thỉnh thoảng thoáng một nét buồn nhè nhẹ.
Hai tuần lễ qua, trưa nay, thứ bảy, bà Ðàm xuất viện. Thảo đã âm thầm thu dọn để trả phòng lại cho Huy. Mười hai giờ, Thảo đến đón Má, Huy cũng sẵn sàng để phụ Thảo đưa bà Ðàm về nhà mới thuê. Nhưng khi bà Ðàm lên xe xích lô, Thảo lấy chiếc chìa khóa phòng trao Huy và nói:
- Em vô cùng biết ơn anh đã giúp em và lo cho Má em. Em phải đưa Má em về nhà Bác để nhờ Bác săn sóc trong lúc em đi làm.
Thảo lặng lẽ đạp xe theo xích lô. Huy đứng ngớ ra như người á khẩu. Lúc nghe có ai đó chào mình, Huy mới sực tỉnh. Huy ngao ngán, chàng thật sự không hiểu chuyện có thể đơn giản như vậy. Huy quay cuồng với bao nhiêu câu hỏi không có câu trả lời.
Bà Ðàm trở về xóm cũ, không khí nhà bà Nhiêu vui lại như xưa. Bà nhắc Thảo:
- Con nhớ báo cho Nam biết Má đã về nghe.
- Dạ, thứ hai con đánh điện tín.
Bà Ðàm không nhắc Thảo cũng nhớ, Thảo phải làm mọi cách để Nam không nghi ngờ gì lòng chung thủy của mình. Bây giờ, mỗi khi nhớ lại những giây phút gần Huy, Thảo không khỏi giật mình. Nếu không may mà xiêu ngã thì sao. Thảo không ngờ mình liều đến vậy. Sáng thứ hai vừa bước vào bệnh viện, Thảo đã gặp Huy. Huy có vẻ lo lắng, bối rối thấy rõ. Thảo hỏi một cách bình thường:
- Anh Huy như bị cảm phải không?
- Anh bịnh vì em, em không biết sao? Anh mong gặp em để nói chuyện.p - Có gì, trưa em gặp anh ở phòng ăn.
Thảo đi thẳng về nơi làm việc của mình. Ðưa được Má về nhà, Thảo như vừa trút một gánh nặng. Người thư thái, không còn phải thường xuyên lo âu toan tính trong lòng. Thảo đã trả Huy về vị trí một người bạn đồng nghiệp nên tâm trí nàng rất rành mạch rõ ràng. Nàng không còn ngập ngừng đắn đo trong ăn nói nữa. Huy như con nai lạc đường, tâm trạng mù mờ không biết xử sự sao. Huy cảm thấy mình yếu đuối bị động. Buổi trưa, Huy chờ Thảo sớm nơi phòng ăn. Huy bị dồn vào thế "liều", chàng định tâm làm cho ra lẽ ngô khoai, nếu không chàng không còn tinh thần để làm việc nữa. Vừa ngồi vào bàn, Huy đã khai chiến:
- Thế nào, em cho anh biết rõ thái độ thay đổi của em. - Anh nói thay đổi gì? Em có gì thay đổi đâu?
- Vậy mà không thay đổi? Anh mất thì giờ đi hỏi nhà cho em rồi em bỏ ngang xương. Ðối với anh, em cũng không còn niềm nở. Anh thấy em có sự đổi thay.
Thảo cười cách tự tin, làm cho Huy thêm tức tối:
- Nói đi, cô không được khinh bỉ tôi.
Thảo thấy Huy đã mất bình tĩnh, đây là dịp tốt để nàng mở đường thoát.
- Anh Huy thông cảm vụ nhà, đó là ý của Má em và Bác, em không cãi được. Còn em, làm gì mà khinh bỉ anh? Lúc nào em cũng coi anh như người trên đáng kính. Anh lại là người em thọ ân..
- Thế tại sao mấy hôm nay cô tránh né tôi.
- Em tránh né gì anh? Thời gian qua em chiều anh nên em mang tiếng với gia đình, anh không thông cảm em lại còn oán. Hạnh phúc, theo em, phải chịu đựng, phải kiên trì, phải thua thiệt, trong khi anh, anh cứ dành phần hơn, muốn mọi việc theo ý mình… Em nghĩ có lẽ chúng ta....
- Ý cô muốn cắt đứt chứ gì, tôi biết, cô đừng cho tôi là thứ khù khờ.
- Em không bao giờ nghĩ như thế, đó là ý tưởng tự anh. Em luôn luôn quí mến anh.
- Hừ, quí mà cô cư xử với tôi như vậy...
Huy bỏ đi ra ngoài. Thảo thở dài, lòng buồn hẳn xuống. Thảo không có ý làm Huy đau khổ. Quả thật có những lúc Thảo cũng bị giằng xé ray rứt lắm, nếu Huy không nóng nảy tự cao thì Thảo còn khổ nhiều. Thảo nhìn đồng hồ rồi đứng dậy lấy xe đạp ra nhà Bưu Ðiện.