Paris, Pháp
 
CUỘC ĐIỀU TRA VỤ TỰ TỨ TRÊN THÁP EIFFEL.
Cuộc thẩm vấn diễn ra tại sở Cảnh sát Reuilly trên phố Henard, Quận mười hai.
Hai thám tử André Belmondo và Pierre Marais mở đầu buổi hỏi cung người quản lý tháp Eiffel.
Thứ Hai, 6 tháng năm.
Thời gian 10 giờ sáng
Đối tượng: René Pascal.
Belmondo: ông Pascal, chúng tôi có đủ lý lẽ xác định là Mark Harris, nạn nhân được cho là té ngã từ trên đài quan sát tháp Eiffel đã bị giết chết.
Pascal: Bị giết chết? Mà sao… Tôi được nghe báo cáo là tai nạn do…
Marais: Làm sao chung quanh có bao lơn che chắn cao khỏi đầu người nạn nhân có thể té ngã xuống đất được?
Belmondo: Chúng tôi có đủ lý lẽ xác minh đây không phải là một vụ tự tử. Bởi ông ta đã chuẩn bị sắp xếp nghỉ cuối tuần với vợ, là Kelly một người mẫu.
Pascal: Tôi thật đau buồn, thưa quý ông, nhưng mà tôi chẳng hiểu… sao lại mời tôi đến đây.
Marais: Chúng tôi muốn làm sáng tỏ vụ việc buổi tối nhà hàng đóng cửa lúc mấy giờ?
- Pascal: Đúng mười giờ. Đêm đó có bão, nhà hàng vắng khách phải đóng cửa sớm…
Marais: Cầu thang máy ngừng chạy từ lúc nào?
Pascal: Thường chạy tới nửa đêm mới ngừng, đêm đó thấy không còn khách và người tham quan, tới mười giờ khoá máy.
Belmondo: Luôn cả thang máy chạy lên đài quan sát?
Pascal: Vâng. Tất cả thang máy đều khoá.
Marais: Vậy có thể đi cầu thang bộ từ dưới lên tới nơi được chứ.
Pascal: Không được. Tối đó mọi cửa đều khoá. Tôi không thể hiểu vì sao tai nạn xảy ra. Nếu…
Belmondo: Chuyện đó tôi sẽ nói ra đây. Nạn nhân Harris bị xô ngã từ trên cao xuống. Chúng tôi đã lên tới nơi xem xét hiện trường tại chỗ rào chắn nơi xảy ra tai nạn còn dấu xây xát, lớp cất ximăng bám dính vô dưới đế giầy nạn nhân Harris chính là lớp ximang bị bong tróc ngay tại chỗ rào chắn đài quan sát. Nếu cửa tầng dưới đã khoá, thang máy ngừng hoạt động nạn nhân không làm sao lên tới nơi ngay lúc nửa đêm?
Pascal: Tôi không biết. Không có cầu thang máy…thì làm sao… làm sao đi lên đó được.
Marais: Nhưng mà cầu thang máy còn hoạt động thì mới đưa ông Harris lên tới trên đài quan sát. Luôn cả thủ phạm… có thể vài ba tên… rồi bọn chúng quay trở xuống.
Belmondo: Ta có thể nghi cho kẻ lạ mặt cho chạy cầu thang máy.
Pascal: Không có chuyện đó. Người gác cầu thang máy thường trực tại phòng máy, buổi tối dùng khoá đặc biệt.
Marais: Có mấy chìa khoá tất cả?
Pascal: Có ba chìa. Tôi giữ một, hai chìa kia được cất giữ tại đây.
Belmondo: Ông xác định rõ cầu thang máy đóng cửa lúc mười giờ tối chứ?
Pascal: Vâng.
Marais: Ai chịu trách nhiệm tại chỗ?
Pascal: Toth. Gérard Toth.
Marais: Cho tôi gặp đương sự.
Pascal: Tôi cũng muốn gặp.
Marais: Ông muốn nói sao?
Pascal: Toth tối hôm đó không đi làm. Tôi đến nhà tìm, không nghe thấy ai lên tiếng, tôi hỏi thăm chủ nhà mới hay Toth đã dọn đi nơi khác.
Marais: Không để lại địa chỉ sao?
Pascal: Không. Hắn đã cuốn gói cao chạy xa bay từ lúc nào.
°°°
- Cao chạy xa bay? Có phải ta vừa nhớ lại nhà ảo thuật đại tài Houdini hay là một tên gác cầu thang quỷ quyệt?
Người vừa lên tiếng là ngài Tổng thư ký Renaud, chỉ huy Tổng hành dinh cơ quan Interpol. Ông nhỏ người tính năng động hoạt bát, tuổi trạc năm muơi có thâm niên hai mươi năm phục vụ trong ngành Cảnh sát Renaud ngồi chủ toạ phiên họp trong phòng họp lớn tại Tổng hành dinh bảy tầng lầu Trụ sở Cảnh sát quốc tế một nơi thanh lọc tất cả mọi nguồn tin cho 126 đơn vị cảnh sát thuộc bảy mươi tám nước: Trụ sở nằm trong khu phố St. Cloud, khoảng mười cây số về hướng tây Paris được điều hành do một lực lượng thám tử từng phục vụ trong Sở an ninh Pháp và Sở cảnh sát Paris.
Quanh bàn họp mười hai nhân viên đã có mặt đầy đủ. Cuộc thẩm vấn thám tử Belmondo vừa diễn ra trước một giờ.
Ngài tổng thư ký chua chát lên tiếng:
- Vậy là anh và thám tử Marais không thể thu thập được một manh mối nào vì sao nạn nhân bị giết chết tại một nơi khó có thể xâm nhập vô được, hơn nữa bọn sát thủ cũng khó mà len lỏi vô rồi thoát ra ngoài trót lọt hay sao? Các anh… báo cáo có vậy thôi sao?
- Tôi và Marais đã đối chứng với nhiều người…
- Thôi được. Anh có thể ra về!
- Thưa ngài, tuân lệnh!
Mọi người nhìn theo nhà thám tử vừa bị một trận te tua. Có người bảo;
- Thế đấy, đến anh ta cũng phải chịu thua.
Ngài tổng thư ký quay lại bàn họp:
- Trong lúc thẩm vấn, các anh có ai nghe nhắc… tới một nhân vật tên là Prima?
Mọi người chăm chú hồi lâu, rồi lắc đầu - không, Prima là nhân vật thế nào?
- Chúng ta chưa biết được. Cái tên được viết nguệch ngoạc trên mảnh giấy còn sót lại trong túi áo jacket nạn nhân ở New York. Trong vụ nầy có liên quan tới một đầu mối, ngài thở ra.
- Các bạn, chúng ta đang gặp một việc nan giải, một bài toán còn ẩn số. Tôi đã phục vụ trong ngành mười lăm năm, từng điều tra nhiều vụ giết người hàng loạt, bọn tội phạm quốc tế, tội bạo hành, tội giết cha, và nhiều vụ có thể đoán ra được thủ phạm. -Ông dừng lại. - Trong từng ấy thời gian chưa lúc nào gạp một vụ như vừa qua. Tôi gởi một bản THÔNG BÁO đến cơ quan điều tra ở New York.
°°°
Manhattan New York.
Frank Bigley, chỉ huy một đơn vị thám tử ở Manhattan đang xem xét tờ trình của Tổng thư ký Renaud gởi tới vừa lúc hai thám tử Earl Greenburg và Robert Praegitzer bước vô.
- Thưa sếp cần gặp?
- Vâng, mời các anh ngồi.
Hai người kéo ghế ngồi.
Sếp Bigley, đưa ra một trang giấy.
- Đây là bản THÔNG BÁO sáng nay Interpol vừa gởi tới. Ông đọc to: "Cách nay sáu năm một nhà khoa học Nhật, Akira Iso đã treo cổ tự tử tại phòng riêng trong một khách sạn ở Tokyo. Cuộc điều tra cho thấy sức khoẻ ông Iso rất tốt, vừa được đề bạt lên một chức vụ cao hơn giữa lúc tinh thần phấn chấn".
- Ở bên Nhật? Nhưng mà có liên quan gì…
- Tôi đọc tiếp. "Cách đây ba năm, một nhà khoa học Thuỵ Sĩ, Madeleine Smith, ba mươi hai tuổi, tự tử bằng cách mở bình gaz tại nhà riêng ở Zurich. Bà đang mang thai và dự tính làm đám cưới với người cha đứa bé còn trong bụng. Nhân chứng -bạn bè cho biết bà chưa bao giờ được sung sướng như lúc ấy". Ông ngước nhìn hai nhân viên thám tử.
- Cách đây ba hôm một nhân vật ở thành phố Berlin tên là Sonja Vebrugge chết trong bồn tắm. Ngay trong đêm hôm đó, Mark Harris một người Mỹ té lộn nhào từ trên đài quan sát tháp Eiffel xuống đất. Ngày hôm sau một công dân Canada tên là Gary Reynolds chết trong một tai nạn máy bay đụng vô sườn núi ngoại ô thành phố Denver.
Greenburg và Praegitzer chăm chú nghe đọc, chưa hết bàng hoàng.
- Và mới hôm qua, các anh phát hiện xác chết nạn nhân Richard Stevens tấp vô bờ sông East River.
Earl Greenburg nhìn theo sếp, kinh ngạc.
- Mấy vụ đó liên quan gì đến chúng tôi?
Sếp Bigley lặng lẽ nói.
- Tất cả những cải chết được nhận dạng như nhau.
Greenburg nhìn sâu vô mắt ông:
- Sao? Để tôi nghĩ lại xem. Một người Nhật cách đây sáu năm, người Thuỵ sĩ ba năm, mới đây vài bữa một người Đức, người Canada và hai người Mỹ. - Gã ngồi lặng thinh một lúc. - Mấy vụ nầy có liên quan gì với nhau?
Sếp Bigley đưa qua Greenburg bản THÔNG BÁO của cơ quan Interpol. Greenburg vừa đọc tròn xoe mắt.
Gã ngước nhìn chậm rãi nói:
- Interpol nghi cho viện nghiên cứu Kingsley International đứng đằng sau mấy vụ nầy sao? Một trò cười.
Praegitzer lên tiếng:
- Thưa sếp, chúng tôi vừa nhắc tới tên tuổi một cơ quan nghiên cứu tầm cỡ thế giới.
- Tất cả nạn nhân là những người có liên quan cơ quan KIG, do Tanner Kingsley đứng đầu; Chủ tịch Uỷ ban khoa học của Tổng thống, Chủ tịch Uỷ ban kế hoạch nhà nước và Uỷ ban chính sách quốc phòng thuộc Lầu Năm Góc. Tôi muốn đề nghị cậu và Greenburg nên có một cuộc trao đổi với Kingsley.
- Vâng.
- Nầy Earl…
- Sếp bảo sao?
- Nên dè dặt và dò dẫm từng bước.
°°°
Năm phút sau, Earl Greenburg gặp thư ký Ric của Kingsley trên máy, gã quay qua Praegitzer
- Mười giờ sáng thứ ba ta tới điểm hẹn. Ngài Kingsley đang có mặt ra điều trần tại một Uỷ ban quốc hội ở Washington…
°°°
Washington, D.C
Tại buổi điều trần của Uỷ ban môi trường Thượng viện ở Washington, D.C, một hội đồng gồm sáu vị Thượng nghị sĩ và ba mươi quan khách tham dự một nhóm phóng viên lắng nghe Tanner Kingsley đọc bản điều trần.
Tanner Kingsley, trong độ tuổi bốn mươi, cao lớn điển trai, đôi mắt xanh sắc sảo, thông minh khuôn mặt với chiếc mũi dọc dừa, chiếc cằm cương nghị trông như hình tượng tạc in trên đồng tiền.
Chủ tịch Uỷ ban, Thượng nghị sĩ Pauline Mary Van Luven, nhân vật thể lực khoác một tư cách đầy vẻ tự tin. Bà nhìn qua Tanner dõng dạc lên tiếng mời ông Kingsley phát biểu.
Tanner gật:
- Cám ơn bà Thượng nghị sĩ. Ông quay qua phía các thành viên Uỷ ban mở đầu; với giọng nói sôi nổi.
- Trong khi một số các nhà hoạt đông chính trị của chúng ta loay hoay với những sự kiện trái đất ấm dần lên và hiện tượng hiệu ứng nhà kính, lỗ được chứ?
- Con Angel thuộc về tôi. Ông đem biếu cho tôi, phải không?
Mark dừng lại nghẹn họng.
- Ờ, nhưng mà em đã nói…
- Tôi muốn thoả thuận với ông, Harris. Tôi được giữ con chó Angel, còn ông có thể lui tới tự nhiên.
Nghĩ ngợi một lúc mặt mày sáng rỡ gã nói:
- Vậy là em vừa nói tôi có thể… em muốn cho tôi…
Kelly nói:
- Sao không gác lại chuyện đó để tối nay tính?
Nàng có ngờ đâu chính nàng đang là đích ngắm của bọn sát thủ.

Dịch giả : Trạch Thiên
Chương 35

Diane và Kelly đã tới Barajas, sân bay thủ đô Madrid. Thành phố có nhiều điểm cho thuê xe, chỉ có một cửa hiệu Alesa là địa điểm kín đáo.
- Muốn đi từ đây tới San Sebastian theo quốc lộ nào nhanh nhất? - Diane hỏi.
- Dễ thôi, thưa bà. Theo quốc lộ số 1 tới biên giới Pháp tại cửa khẩu Hondarribia rẽ qua phải về hướng San Sebastian. Từ đây ra tới đó mất khoảng bốn năm tiếng.
- Cám ơn ông!
Kelly và Diane đã sẵn sàng ngồi lên xe.
°°°
- Chiếc máy bay riêng của cơ sở KIG đáp xuống Madrid, một giờ sau đó Harry Flint vội vã đi tìm điểm thuê mướn xe ô tô.
- Tôi tới đây muốn tìm em gái tôi và một người bạn gái… người bạn lai Mỹ đen… tôi đi tìm cô ta. Hai người từ New York qua đây lúc 9.20. Ông nhìn thấy họ tới đây thuê xe? Qua từng điểm thuê hắn đều lên tiếng hỏi và được trả lời cùng một câu.
- Thưa ông không thấy…
- Thưa ông không thấy…
- Thưa ông không thấy…
Flint gặp may, tìm tới ngay điểm cho thuê treo bảng hiệu Alesa.
- Dạ có thưa ông. Tôi còn nhớ mặt. Hai người…
- Họ thuê chiếc xe hiệu gì?
- Hiệu Peugeot.
- Sơn màu gì?
- Màu đỏ. Mỗi một xe…
- Xe phải có biển số chứ?
- Dạ có, ông chờ một lát.
Flint đứng chờ gã giở sổ.
Flint ghi lại biển số.
- Chúc ông may mắn.
- Sẽ gặp thôi.
°°°
Mười phút sau Flint lên máy bay đi San Sebastian.
Đến nơi hắn sẽ thuê xe ô tô đuổi theo kịp, đến một đoạn không xe qua lại, hắn cho xe đụng vô văng qua bên kia, dừng xe lại coi bọn chúng đã đền tội xong chưa.
°°°
Diane và Kelly đã vượt qua San Sebastian chừng mươi phút, trên xe không khí tĩnh lặng, lưu thông trên quốc lộ giờ nầy chưa đông xe, một yếu tố thuận lợi.
Ngoài kia đồng cỏ xanh mướt đẹp mắt. Xe băng qua vùng trồng cây trái, thơm ngát mùi quả lựu chín mọng, nào lê, táo, cam, quít, phía xa xa những xóm nhà cũ kỹ, cây hoa nhài trổ dây leo bám đầu tường.
Qua khỏi ngôi làng cổ kính Burgos nhìn ra một vùng phong cảnh núi đồi, vùng Pyrénées.
- Ta gần tới nơi, Diane nói. Nàng đưa mắt nhìn về phía trước, bất chợt cau mày chân đạp phanh xe. Cách đầu xe chừng vài trăm mét thấy một chiếc xe đang bốc cháy, đám đông người xúm lại coi. Binh lính mặc quân phục ra dấu cho xe qua.
Diane ngơ ngác:
- Có chuyện gì vậy?
- Ta đã tới xứ Basque chống lại nhà nước Tây Ban Nha nửa thế kỷ nay.
Một người lính đội mũ bêrê đen đứng trước đầu xe giơ tay chỉ đi về hướng bên kia đường.
Kelly vừa thở ra nói.
- Giờ đã điểm. Ta không thể dừng lại đây, chỉ có chúa mới biết chừng nào họ mới cho đi qua.
Một tên chỉ huy bước tới bên hông xe lên tiếng:
- Tôi là đại uý Iradi. Yêu cầu quý bà xuống xe.
Diane nhếch mép cười nhìn lại.
- Tôi rất mong được đóng góp cho cuộc chiến đấu của các ông nhưng tôi còn phải lo cho cuộc chiến của chúng tôi đây, nói xong chân nhấn ga xe vọt nhanh tới trước vòng qua đầu chiếc xe bốc cháy chạy thẳng tới luồn lách qua đám đông người đứng la ó.
Kelly nhắm mắt từ nãy giờ.
- Ta đã tới nơi được chưa?
- Xong rồi.
Kelly vừa mở mắt ra, nhìn qua kính chiếu hậu mặt mày choáng váng. Chiếc xe Citroen đen bám sát theo sau, nàng nhận dạng được kẻ đang ngồi sau tay lái là ai.
- Godzilla đó! Kelly há hốc mồm - Hắn đang đuổi theo bọn mình.
- Sao? Làm sao hắn bám theo nhanh vậy?
Diane nhấn ga vọt nhanh hơn. Chiếc Citroen đuổi theo kịp. Diane nhìn kim đồng hồ một cái chỉ 175 kilômet/giờ, một cái chỉ 110 miles/giờ chới với, Kelly nói:
- Cậu xứng đáng tay lái "lụa" trên đường đua ô tô Indianapolis.
Cách đầu xe chừng một cây số phía trước là chốt kiểm soát hải quan biên giới Tây Ban Nha, Pháp.
- Cậu đánh vô mặt tôi đi.
Kelly cười.
- Tôi cứ tưởng là, tôi vừa…
Chiếc xe Citroen đang tiến tới gần.
- Cậu nói sao…
- Đánh tôi đi nào?
Ngại ngùng, Kelly tát vô mặt Diane một cái.
- Chưa được. Làm mạnh tay nữa đi.
Nhìn lui xe mắc kẹt giữa hai chiếc xe sau và chiếc Citroen.
- Làm tới đi! - Diane la lên.
Nhăn mặt, Kelly đấm một thôi vô mặt Diane.
- Mạnh hơn nữa.
Kelly bồi thêm một đấm vô mặt. Nhìn lại chiếc nhẫn kim cương đeo trên tay in dấu lên vết thương, một bên má máu tươm ra.
Kelly nhìn lại Diane, hoảng hốt:
- Xin lỗi, Diane tôi không muốn…
Xe trờ tới bên chốt kiểm soát hải quan.
Diane chân đạp thắng xe.
Người lính biên phòng bước tới:
- Chào quý bà.
- Chào ông - Diane quay qua để người lính nhìn thấy vết thương chảy máu một bên má.
Người lính kinh ngạc nhìn thấy:
- Thưa bà, có chuyện gì?
Diane bặm môi: ông chồng cũ đánh đập tôi hoài. Tôi cố gắng giữ hắn mà tôi… tôi không làm gì được. Hắn đuổi theo. Hắn ở đàng sau kia. Ông làm ơn cứu tôi. Không ai giữ hắn lại được.
Người lính đảo mắt một vòng nhìn theo hàng xe nối đuôi phía sau, mặt đanh lại.
- Hắn ngồi xe nào?
- Chiếc Citroen đen, cách hai xe sau. Hắn đòi theo giết tôi.
- Giết à, thiệt sao? Người lính nói lầm bầm - Quý bà cho xe đi tới đi. Không lo.
Diane nhìn lại:
- Ôi, cám ơn ông. Cám ơn.
Một lát sau xe đã băng qua biên giới vô nước Pháp.
- Diane…
- Ồ, hở?
Kelly quàng tay qua vai Diane nói:
- Thiệt tình tôi xin lỗi chuyện… Nàng chìa tay chỉ vô một bên má Diane.
Diane nhếch mép cười.
- Ta đã thoát khỏi tay Godzilla, phải không? - Diane nhìn qua Kelly - Cậu khóc hở?
- Không, có đâu! - Kelly hít vô một hơi.
- Tại cái cây kẻ mắt mascara nó vậy đó. Cậu muốn tôi làm theo… mặt mũi giờ thấy xấu xí, có đau không? - Kelly nói tay cầm miếng khăn giấy lau lên vết thương.
Diane nhìn vô kính chiếu hậu nhìn.
- Hết rồi, không sao.
°°°
Xe chở Harry Flint vừa tới trạm kiểm soát biên giới lính biên phòng chặn lại.
- Yêu cầu ông xuống xe.
- Tôi không thể, Flint nói. Tôi đi có việc gấp. Tôi còn phải…
- Yêu cầu ông bước xuống xe.
Flint nhìn lại gã.
- Sao vậy? Có chuyện gì lạ vậy?
- Chúng tôi được lệnh chặn giữ xe mang biển số nầy lại vì chở theo ma tuý. Chờ khám xét.
Flint trợn mắt hỏi:
- Ông điên sao? Tôi đã nói tôi đi có việc gấp. Không có chuyện chở ma tuý… Hắn không nói, nhếch mép cười.
- Tôi hiểu mà. Hắn thò tay vô túi lôi ra tờ trăm đô-la đưa người lính.
- Đây cầm lấy, bỏ qua giùm cho.
Người lính cất tiếng gọi:
- José!
Một sĩ quan bước ra. Người lính giao lại ông tờ trăm đô-la.
- Tội hối lộ.
Ông đại uý nhìn Flint nói.
- Yêu cầu ông xuống xe, ông bị bắt vì tội hối lộ. Cho xe vô trong bãi.
- Không… ông không thể bắt tôi. Tôi đang đi…
- Thêm tội chống lệnh! - Ông quay qua người lính biên phòng. - Gọi người ra đây.
Flint hít vô một hơi đưa mắt nhìn ra ngoài mé xa lộ. Chiếc xe Peugeot đã mất dấu.
Flint quay qua ông đại uý.
- Cho tôi gọi điện thoại
°°°
Xe chở Diane và Kelly phóng nhanh về phía vùng ngoại ô nước Pháp, Diane hỏi.
- Cậu có nhà người thân ở Paris?
- Có Sam Meadows. Ông ta làm chung với Mark, ông có thể giúp bọn mình. Kelly thò tay vô túi xách, lôi ra chiếc điện thoại di động mới mua bấm số gọi Paris.
Tổng đài lên tiếng:
- Đây là cơ sở KIG.
- Cho tôi gặp Sam Meadows.
Một phút sau Kelly nhận ra giọng nói.
- Alô.
- Sam, Kelly đang nói đây. Tôi đã về lại Pháp.
- Lạy chúa! Tôi cứ nhắc hoài. Em khỏi luôn chứ?
Kelly ngần ngừ.
- Khỏi.
- Chuyện như trong mơ, - Sam Meadows nói - Tôi không tin nổi.
Ta cũng nghĩ như ông, Kelly nghĩ:
- Sam, tôi muốn kể cho ông nghe một việc. Tôi biết rõ là Mark đã bị giết chết.
Nghe Sam Meadows trả lời nàng cảm thấy ớn lạnh trong người.
- Tôi cũng nghĩ vậy.
Kelly không biết nên nói sao.
- Tôi cần phải biết hết mọi chuyện. Ông giúp tôi được chứ?
- Việc nầy tôi thấy chẳng cần nói trên máy làm gì? Ông cố giữ giọng nói bình thản.
- Tôi… tôi hiểu.
- Thôi để đó tối nay ta bàn lại được chứ? Luôn tiện đến dùng cơm tại nhà.
- Được - Nhớ bảy giờ.
- Tôi nhớ, Kelly nói.
Kelly tắt máy.
- Tối nay ta phải tìm ra lời giải đáp. Trong lúc chờ đợi, tôi phải bay qua Berlin gặp gỡ những người từng cộng tác với Franz Verbrugge.
Kelly bất chợt ngồi lặng thinh. Diane liếc nhìn qua:
- Cậu nghĩ gì vậy?
- Chả nghĩ gì. Tôi chợt nhớ bọn mình là đôi bạn gắn bó với nhau. Tôi không muốn thấy ngày phải xa cách nhau. Ta nên đi cùng một chuyến qua Paris thử coi sao?
Diane cười:
- Ta không thể xa cách nhau, Kelly. Trong khi còn gặp gỡ với Sam Meadows cậu có thể gọi máy qua cho tôi. Ta có thể gặp nhau tại Berlin, qua đây tôi muốn tìm hiểu một số tin tức. Có điện thoại sẵn đó ta thấy được gần lại với nhau. Tôi muốn biết tối nay cậu sẽ tìm thấy những điều gì?
°°°
Cả hai cùng đến Paris.
Diane ngồi nhìn qua kính chiếu hậu.
- Không thấy chiếc Citroen. Vậy là ta đã thoát được. Cậu muốn đi tới chỗ nào?
Kelly nhìn ra cửa sổ, xe chạy tới Quảng trường La Concorde.
- Diane, cậu dừng xe tấp vô lề cho tôi xuống đây rồi cứ đi. Còn tôi đón taxi.
- Thiệt sao, bạn?
- Thiệt chứ, bạn của tôi.
- Cẩn thận đấy!
- Cậu cũng phải lo giữ mình.
°°°
Hai phút sau Kelly đã ngồi trên xe taxi trở về nhà, tâm trạng bồn chồn. Rồi nàng sẽ tới nhà Sam Meadows dùng bữa cơm tối.
Chiếc taxi vừa dừng lại trước cửa. Kelly cảm thấy nhẹ nhõm. Nàng đã về tới nhà, người trực cửa bước ra mở cửa.
Kelly ngước nhìn toan buột miệng nói: "Tôi mới về, Martin!"
Chợt nàng im bặt. Người mở cửa hoàn toàn xa lạ.
- Chào bà.
- Chào ông… Martin đâu rồi?
- Martin nghỉ làm từ lâu.
Kelly bàng hoàng.
- Ôi, xin lỗi.
- Thưa bà cho tôi được phép tự giới thiệu. Tôi là Jérôme Malo.
Kelly gật đầu.
Nàng bước vô phòng khách. Nhìn anh chàng cao gầy đứng phía trong quầy tiếp tân mặt mũi lạ hoắc bên cạnh là Nicole Paradis đang cặm cụi bên bảng cắm ổ điện thoại.
Anh chàng tiếp tân tươi cười.
- Chào bà Harris.
- Chúng tôi mong bà về. Tôi là Alphonse Girouard, quản lý chung cư.
Kelly nhìn quanh, ngỡ ngàng.
- Cho tôi hỏi thăm Philippe Cendre.
À Philippe đã dọn đi cùng với gia đình qua đâu bên Tây Ban Nha. Gã nhún vai.
- Vì lý do đi làm ở xa.
Tự dưng Kelly thấy lo ngại hơn.
- Ông còn một đứa con gái?
- Đi theo luôn.
Chợt Kelly nhớ lời Phillippe khoe "Bà đã hay con gái tôi được vô học trường Sorbonne chưa? Y như là một giấc mơ" - Kelly cố giữ giọng điềm nhiên:
- Họ dọn đi lâu mau?
- Mới vài bữa, thưa bà lo gì. Bà yên tâm ở lại đây. Căn hộ còn đó chờ bà về.
Nicole Paradis ngồi bên tấm bảng ổ cắm điện thoại ngước nhìn:
- Chào bà đã về tới. - Nhìn cặp mắt nàng có vẻ khác lạ.
- Con Angel chạy đâu?
- À chuyện con cún. Philippe mang đi theo.
Kelly cố dằn cơn xúc động, hơi thở dồn dập.
- Xin mời bà lên nhà được chứ? Chúng tôi muốn dành cho bà một chút ngạc nhiên.
Chắc là có gì đây rồi, Kelly nghĩ ngay.
- Vâng, chờ cho một lát! - Kelly nói. - Tôi quên mang theo một món.
Girouard chưa nói hết câu, Kelly bỏ đi băng ra giữa lộ.
Jérôme Malo đứng bên Aìphonse Girouard trước thềm nhà nhìn theo, không đề phòng kịp, nàng đã bỏ đi xa. Hai người đứng nhìn Kelly bước vô trong xe taxi.
Lạy chúa! Rồi cả nhà Philippe giờ nầy ra sao, còn con Angel? Kelly nghĩ.
- Thưa bà muốn đi đâu?
- Anh cứ chạy đi.
Tối nay ta sẽ chờ nghe Sam trả lời, Kelly nghĩ. Ta còn được bốn tiếng đồng hồ nữa
°°°
Bên trong căn hộ, Sam Meadows nói hết câu:
- Vâng, tôi biết việc nầy ghê gớm lắm. Sẽ có người lo. Tôi đang chờ đây, chỉ ít phút nữa cô ta sẽ tới nhà dùng cơm… vâng… Tôi đã sắp xếp một người lo đem xác vứt đi. Cám ơn… Cám ơn ông đã quá lo, ông Kingsley.
Sam Meadows vừa gác máy, liếc mắt nhìn xuống đồng hồ đeo tay. Vị khách mời sẽ tới đây trong chốc lát.