Paris, Pháp
 
CUỘC ĐIỀU TRA VỤ TỰ TỨ TRÊN THÁP EIFFEL.
Cuộc thẩm vấn diễn ra tại sở Cảnh sát Reuilly trên phố Henard, Quận mười hai.
Hai thám tử André Belmondo và Pierre Marais mở đầu buổi hỏi cung người quản lý tháp Eiffel.
Thứ Hai, 6 tháng năm.
Thời gian 10 giờ sáng
Đối tượng: René Pascal.
Belmondo: ông Pascal, chúng tôi có đủ lý lẽ xác định là Mark Harris, nạn nhân được cho là té ngã từ trên đài quan sát tháp Eiffel đã bị giết chết.
Pascal: Bị giết chết? Mà sao… Tôi được nghe báo cáo là tai nạn do…
Marais: Làm sao chung quanh có bao lơn che chắn cao khỏi đầu người nạn nhân có thể té ngã xuống đất được?
Belmondo: Chúng tôi có đủ lý lẽ xác minh đây không phải là một vụ tự tử. Bởi ông ta đã chuẩn bị sắp xếp nghỉ cuối tuần với vợ, là Kelly một người mẫu.
Pascal: Tôi thật đau buồn, thưa quý ông, nhưng mà tôi chẳng hiểu… sao lại mời tôi đến đây.
Marais: Chúng tôi muốn làm sáng tỏ vụ việc buổi tối nhà hàng đóng cửa lúc mấy giờ?
- Pascal: Đúng mười giờ. Đêm đó có bão, nhà hàng vắng khách phải đóng cửa sớm…
Marais: Cầu thang máy ngừng chạy từ lúc nào?
Pascal: Thường chạy tới nửa đêm mới ngừng, đêm đó thấy không còn khách và người tham quan, tới mười giờ khoá máy.
Belmondo: Luôn cả thang máy chạy lên đài quan sát?
Pascal: Vâng. Tất cả thang máy đều khoá.
Marais: Vậy có thể đi cầu thang bộ từ dưới lên tới nơi được chứ.
Pascal: Không được. Tối đó mọi cửa đều khoá. Tôi không thể hiểu vì sao tai nạn xảy ra. Nếu…
Belmondo: Chuyện đó tôi sẽ nói ra đây. Nạn nhân Harris bị xô ngã từ trên cao xuống. Chúng tôi đã lên tới nơi xem xét hiện trường tại chỗ rào chắn nơi xảy ra tai nạn còn dấu xây xát, lớp cất ximăng bám dính vô dưới đế giầy nạn nhân Harris chính là lớp ximang bị bong tróc ngay tại chỗ rào chắn đài quan sát. Nếu cửa tầng dưới đã khoá, thang máy ngừng hoạt động nạn nhân không làm sao lên tới nơi ngay lúc nửa đêm?
Pascal: Tôi không biết. Không có cầu thang máy…thì làm sao… làm sao đi lên đó được.
Marais: Nhưng mà cầu thang máy còn hoạt động thì mới đưa ông Harris lên tới trên đài quan sát. Luôn cả thủ phạm… có thể vài ba tên… rồi bọn chúng quay trở xuống.
Belmondo: Ta có thể nghi cho kẻ lạ mặt cho chạy cầu thang máy.
Pascal: Không có chuyện đó. Người gác cầu thang máy thường trực tại phòng máy, buổi tối dùng khoá đặc biệt.
Marais: Có mấy chìa khoá tất cả?
Pascal: Có ba chìa. Tôi giữ một, hai chìa kia được cất giữ tại đây.
Belmondo: Ông xác định rõ cầu thang máy đóng cửa lúc mười giờ tối chứ?
Pascal: Vâng.
Marais: Ai chịu trách nhiệm tại chỗ?
Pascal: Toth. Gérard Toth.
Marais: Cho tôi gặp đương sự.
Pascal: Tôi cũng muốn gặp.
Marais: Ông muốn nói sao?
Pascal: Toth tối hôm đó không đi làm. Tôi đến nhà tìm, không nghe thấy ai lên tiếng, tôi hỏi thăm chủ nhà mới hay Toth đã dọn đi nơi khác.
Marais: Không để lại địa chỉ sao?
Pascal: Không. Hắn đã cuốn gói cao chạy xa bay từ lúc nào.
°°°
- Cao chạy xa bay? Có phải ta vừa nhớ lại nhà ảo thuật đại tài Houdini hay là một tên gác cầu thang quỷ quyệt?
Người vừa lên tiếng là ngài Tổng thư ký Renaud, chỉ huy Tổng hành dinh cơ quan Interpol. Ông nhỏ người tính năng động hoạt bát, tuổi trạc năm muơi có thâm niên hai mươi năm phục vụ trong ngành Cảnh sát Renaud ngồi chủ toạ phiên họp trong phòng họp lớn tại Tổng hành dinh bảy tầng lầu Trụ sở Cảnh sát quốc tế một nơi thanh lọc tất cả mọi nguồn tin cho 126 đơn vị cảnh sát thuộc bảy mươi tám nước: Trụ sở nằm trong khu phố St. Cloud, khoảng mười cây số về hướng tây Paris được điều hành do một lực lượng thám tử từng phục vụ trong Sở an ninh Pháp và Sở cảnh sát Paris.
Quanh bàn họp mười hai nhân viên đã có mặt đầy đủ. Cuộc thẩm vấn thám tử Belmondo vừa diễn ra trước một giờ.
Ngài tổng thư ký chua chát lên tiếng:
- Vậy là anh và thám tử Marais không thể thu thập được một manh mối nào vì sao nạn nhân bị giết chết tại một nơi khó có thể xâm nhập vô được, hơn nữa bọn sát thủ cũng khó mà len lỏi vô rồi thoát ra ngoài trót lọt hay sao? Các anh… báo cáo có vậy thôi sao?
- Tôi và Marais đã đối chứng với nhiều người…
- Thôi được. Anh có thể ra về!
- Thưa ngài, tuân lệnh!
Mọi người nhìn theo nhà thám tử vừa bị một trận te tua. Có người bảo;
- Thế đấy, đến anh ta cũng phải chịu thua.
Ngài tổng thư ký quay lại bàn họp:
- Trong lúc thẩm vấn, các anh có ai nghe nhắc… tới một nhân vật tên là Prima?
Mọi người chăm chú hồi lâu, rồi lắc đầu - không, Prima là nhân vật thế nào?
- Chúng ta chưa biết được. Cái tên được viết nguệch ngoạc trên mảnh giấy còn sót lại trong túi áo jacket nạn nhân ở New York. Trong vụ nầy có liên quan tới một đầu mối, ngài thở ra.
- Các bạn, chúng ta đang gặp một việc nan giải, một bài toán còn ẩn số. Tôi đã phục vụ trong ngành mười lăm năm, từng điều tra nhiều vụ giết người hàng loạt, bọn tội phạm quốc tế, tội bạo hành, tội giết cha, và nhiều vụ có thể đoán ra được thủ phạm. -Ông dừng lại. - Trong từng ấy thời gian chưa lúc nào gạp một vụ như vừa qua. Tôi gởi một bản THÔNG BÁO đến cơ quan điều tra ở New York.
°°°
Manhattan New York.
Frank Bigley, chỉ huy một đơn vị thám tử ở Manhattan đang xem xét tờ trình của Tổng thư ký Renaud gởi tới vừa lúc hai thám tử Earl Greenburg và Robert Praegitzer bước vô.
- Thưa sếp cần gặp?
- Vâng, mời các anh ngồi.
Hai người kéo ghế ngồi.
Sếp Bigley, đưa ra một trang giấy.
- Đây là bản THÔNG BÁO sáng nay Interpol vừa gởi tới. Ông đọc to: "Cách nay sáu năm một nhà khoa học Nhật, Akira Iso đã treo cổ tự tử tại phòng riêng trong một khách sạn ở Tokyo. Cuộc điều tra cho thấy sức khoẻ ông Iso rất tốt, vừa được đề bạt lên một chức vụ cao hơn giữa lúc tinh thần phấn chấn".
- Ở bên Nhật? Nhưng mà có liên quan gì…
- Tôi đọc tiếp. "Cách đây ba năm, một nhà khoa học Thuỵ Sĩ, Madeleine Smith, ba mươi hai tuổi, tự tử bằng cách mở bình gaz tại nhà riêng ở Zurich. Bà đang mang thai và dự tính làm đám cưới với người cha đứa bé còn trong bụng. Nhân chứng -bạn bè cho biết bà chưa bao giờ được sung sướng như lúc ấy". Ông ngước nhìn hai nhân viên thám tử.
- Cách đây ba hôm một nhân vật ở thành phố Berlin tên là Sonja Vebrugge chết trong bồn tắm. Ngay trong đêm hôm đó, Mark Harris một người Mỹ té lộn nhào từ trên đài quan sát tháp Eiffel xuống đất. Ngày hôm sau một công dân Canada tên là Gary Reynolds chết trong một tai nạn máy bay đụng vô sườn núi ngoại ô thành phố Denver.
Greenburg và Praegitzer chăm chú nghe đọc, chưa hết bàng hoàng.
- Và mới hôm qua, các anh phát hiện xác chết nạn nhân Richard Stevens tấp vô bờ sông East River.
Earl Greenburg nhìn theo sếp, kinh ngạc.
- Mấy vụ đó liên quan gì đến chúng tôi?
Sếp Bigley lặng lẽ nói.
- Tất cả những cải chết được nhận dạng như nhau.
Greenburg nhìn sâu vô mắt ông:
- Sao? Để tôi nghĩ lại xem. Một người Nhật cách đây sáu năm, người Thuỵ sĩ ba năm, mới đây vài bữa một người Đức, người Canada và hai người Mỹ. - Gã ngồi lặng thinh một lúc. - Mấy vụ nầy có liên quan gì với nhau?
Sếp Bigley đưa qua Greenburg bản THÔNG BÁO của cơ quan Interpol. Greenburg vừa đọc tròn xoe mắt.
Gã ngước nhìn chậm rãi nói:
- Interpol nghi cho viện nghiên cứu Kingsley International đứng đằng sau mấy vụ nầy sao? Một trò cười.
Praegitzer lên tiếng:
- Thưa sếp, chúng tôi vừa nhắc tới tên tuổi một cơ quan nghiên cứu tầm cỡ thế giới.
- Tất cả nạn nhân là những người có liên quan cơ quan KIG, do Tanner Kingsley đứng đầu; Chủ tịch Uỷ ban khoa học của Tổng thống, Chủ tịch Uỷ ban kế hoạch nhà nước và Uỷ ban chính sách quốc phòng thuộc Lầu Năm Góc. Tôi muốn đề nghị cậu và Greenburg nên có một cuộc trao đổi với Kingsley.
- Vâng.
- Nầy Earl…
- Sếp bảo sao?
- Nên dè dặt và dò dẫm từng bước.
°°°
Năm phút sau, Earl Greenburg gặp thư ký Ric của Kingsley trên máy, gã quay qua Praegitzer
- Mười giờ sáng thứ ba ta tới điểm hẹn. Ngài Kingsley đang có mặt ra điều trần tại một Uỷ ban quốc hội ở Washington…
°°°
Washington, D.C
Tại buổi điều trần của Uỷ ban môi trường Thượng viện ở Washington, D.C, một hội đồng gồm sáu vị Thượng nghị sĩ và ba mươi quan khách tham dự một nhóm phóng viên lắng nghe Tanner Kingsley đọc bản điều trần.
Tanner Kingsley, trong độ tuổi bốn mươi, cao lớn điển trai, đôi mắt xanh sắc sảo, thông minh khuôn mặt với chiếc mũi dọc dừa, chiếc cằm cương nghị trông như hình tượng tạc in trên đồng tiền.
Chủ tịch Uỷ ban, Thượng nghị sĩ Pauline Mary Van Luven, nhân vật thể lực khoác một tư cách đầy vẻ tự tin. Bà nhìn qua Tanner dõng dạc lên tiếng mời ông Kingsley phát biểu.
Tanner gật:
- Cám ơn bà Thượng nghị sĩ. Ông quay qua phía các thành viên Uỷ ban mở đầu; với giọng nói sôi nổi.
- Trong khi một số các nhà hoạt đông chính trị của chúng ta loay hoay với những sự kiện trái đất ấm dần lên và hiện tượng hiệu ứng nhà kính, lỗ được chứ?
- Con Angel thuộc về tôi. Ông đem biếu cho tôi, phải không?
Mark dừng lại nghẹn họng.
- Ờ, nhưng mà em đã nói…
- Tôi muốn thoả thuận với ông, Harris. Tôi được giữ con chó Angel, còn ông có thể lui tới tự nhiên.
Nghĩ ngợi một lúc mặt mày sáng rỡ gã nói:
- Vậy là em vừa nói tôi có thể… em muốn cho tôi…
Kelly nói:
- Sao không gác lại chuyện đó để tối nay tính?
Nàng có ngờ đâu chính nàng đang là đích ngắm của bọn sát thủ.

Dịch giả : Trạch Thiên
Chương 4

Một vụ án mạng nữa xảy ra tối qua… xác nạn nhân được phát hiện dưới gầm cầu
Với Diane Stevens thời gian đã dừng lại. Nàng bước đi thơ thẩn bên trong căn hộ đầy ắp kỷ niệm, nghĩ ngợi: Không còn ai an ủi… Không còn được thấy hơi thở ấm áp… Không được nhìn lại Richard, quanh ta bốn bức tường gạch lạnh tanh, mãi mãi im lìm bất tận.
Diane nằm co mình trên chiếc ghế dài hai mắt nhắm nghiền, nhớ lại Richard hỏi nàng: "Ngày cưới em muốn anh tặng món gì?". Em đã nói không muốn gì hết. Lúc nầy em muốn được một món quà. Anh quay về lại với em. Cho dù không được nhìn thấy anh. Hãy ôm em vào lòng. Anh đang ở đâu đây kia mà, em cần hơi ấm trong vòng tay anh, bàn tay anh sẽ nắn lên ngực trần… Em muốn được nghe lại câu nói anh khen em làm món cơm chiên ăn ngon miệng… muốn được nghe anh nói thôi đừng kéo tấm ra xuống giường… em muốn được nghe anh nói yêu em. Nàng không làm sao ngăn được nước mắt tuôn trào. Không làm sao được:
°°°
Từ khi hay tin Richard bị giết chết, Diane ẩn mình trong căn hộ tối tăm một cõi không muốn lên tiếng mỗi khi nghe tiếng chuông reo hay tiếng người gõ cửa. Nàng như một con thú mang thương tích đầy mình tìm nơi lẩn trốn. Nàng muốn nhận lấy đau thương một mình.
Richard, đã bao nhiêu lần em muốn lên tiếng "em yêu anh" để được nghe anh lên tiếng "anh yêu em". Mà sao em chưa muốn nói ra. Em thật là điên rồ. Giờ đây em thèm muốn được nghe thấy anh nói, nàng nghĩ.
Nằm nghe mãi tiếng chuông reo, tiếng gõ cửa bên ngoài Diane không cầm lòng, đứng lên rón rén bước ra.
Thì ra Carolyn Ter người bạn thân thiết nhất đang đứng chờ. Cô ta nhìn Diane.
- Trông cậu thể thảm ghê. - Giọng nói nhỏ nhẹ - Mọi người chạy đi tìm cậu muốn gặp cho được.
- Xin lỗi Carolyn, mình thấy không thể…
Carolyn nắm tay Diane.
- Tớ hiểu. Nhưng còn bao nhiêu bạn bè muốn gặp cậu.
Diane lắc đầu.
- Không. Thật không…
- Diane, coi như Richard không còn nữa, chỉ còn lại một mình cậu lo liệu. Không nên tránh xa bạn bè thân thương. Tớ sẽ báo tin cho mọi người.
°°°
Bạn bè Diane và Richard người gọi máy, người thì tới nhà để được ngỏ lời chia buồn sâu sắc nhất.
- Diane cậu nghe đây. Richard giờ đã yên nghỉ… Anh ấy đã về với Chúa.
- Richard đã về với nhà Trời, soi sáng cho em…
- Chàng đã đến một miền đất bình yên…
- Chàng đã được gặp các thiên thần…
Diane úp mặt muốn kêu gào.
Người đến chia buồn không ngớt. Paul Deacon người giúp triển lãm tranh Diane đến chia buồn, ông quàng tay qua người Diane nói.
- Tôi muốn đến ngay nhưng mà…
- Tôi hiểu.
- Tôi thương tiếc Richard, một người đàn ông hiếm có. Nầy Diane, em không thể lánh xa mọi người. Mọi người trông chờ được thưởng thức thêm nhiều tác phẩm mới.
- Tôi không thể. Không còn có ý nghĩa gì nữa, Paul. Hết rồi.
Nàng không muốn bị thuyết phục.
°°
Ngày hôm sau nghe chuông cửa reo, Diane lưỡng lự bước ra. Nàng ghé mắt nhìn qua lỗ khoá, bên ngoài dường như là một nhóm người, chưa hiểu sao, Diane mở cửa nhìn ra. Khoảng một chục thiếu niên đứng chờ ngoài cửa.
Một đứa cầm bó hoa trên tay.
- Chào bà Stevens.
Nó trao bó hoa cho Diane.
- Cám ơn các cậu? Nàng sực nhớ bọn trẻ nầy là ai.
Bọn trẻ: những cầu thủ trong đội bóng do Richard huấn luyện.
Diane nhận được rất nhiều hoa chia buồn, điện e-mail, những món quà lần nầy thực sự khiến nàng xúc động hơn cả.
- Các cậu vô đây! - Diane nói.
Bọn trẻ ùa vô bên trong.
- Gia đình chúng em rất đau buồn và thương tiếc vô cùng.
- Chồng của bà là một người quả cảm.
- Ông ấy sống hết mình vì mọi người!
- Ông là một nhà huấn luyện thể thao tuyệt vời.
Diane muốn ngăn dòng nước mắt lại nói:
- Cám ơn mấy cậu. Ông ấy thường nói rất tự hào vì mấy cậu.
Nàng hít vô một hơi nói.
- Các cậu uống nước ngọt giải khát nhé hay là…?
Tim Holm cậu bé chơi bóng dã cầu lên tiếng:
- Dạ thôi, cám ơn bà Stevens. Chúng em đến đây để tỏ lòng thương tiếc ông. Bọn em chung tiền mua hoa phúng điếu hết mười hai đô-la. Dù thế nào chúng em cũng thương tiếc ông vô cùng.
Diane nhìn theo lặng lẽ nói:
- Cám ơn mấy cậu. Tôi hiểu là Richard sẽ nhắc tới mấy cậu đã đến nơi đây.
Nàng đứng nhìn theo bọn trẻ nói lời chào từ biệt ra về.
Diane nhìn theo bước chân bọn trẻ ra về sực nhớ lại lần trước được xem Richard huấn luyện đội banh. Ông đứng nói trước đám cầu thủ trẻ như một người bạn đồng trang lứa, lời nói dễ thấm vô tâm hồn trẻ thơ, bọn trẻ mến phục ông từ đó. Nàng nhớ lại ngày hôm đó nàng đã yêu ông.
Ngoài trời tiếng sấm ầm ầm, vài giọt mưa hắt lên cửa sổ. Mưa rơi. Hôm ấy là một ngày nghỉ cuối tuần…
- Em thích đi picnic?
Richard hỏi:
- Em thích chứ. - Anh cười - Hãy đợi đấy, chúng ta sẽ làm một buổi picnic đơn giản thôi. Trưa mai anh đến đón em.
Hôm ấy trời nắng đẹp, Richard tổ chức picnic ngay tại Central Park. Đồ đạc bày biện cả một giỏ món ăn nào thịt bò bít tết, món jambon… phó mát… hai phần paté… đủ thứ món uống gần nửa chục món tráng miệng.
- Đủ cho một tiểu đội! Còn ai muốn tham gia với chúng ta? Một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu nàng. Còn thiếu ngài mục sư? Hai má nàng đỏ ửng.
Richard nhìn theo nàng.
- Em thấy được chứ.
- Được không hở?
Chưa bao giờ em được vui như hôm nay, Diane nghĩ, nàng nói ngay:
- Được, Richard.
Richard gật đầu:
- Khá lắm. Ta khỏi chờ đủ quân số! Nào ta nhào vô.
Trong bữa ăn qua những câu chuyện kể chàng và nàng mới thấy khăng khít hơn. Mối dục tình dâng trào, hai trái tim cùng đập một nhịp. Giữa chừng trời bỗng đổ mưa. Thoáng chốc hai người ướt như tắm.
Richard mặt mũi buồn xo:
- Anh lấy làm tiếc vì trời đổ mưa. Lẽ ra ta phải phòng xa - nhà báo nói không mưa, vậy là hỏng cả buổi picnic hơn nữa…
Diane xích lại gần nhỏ nhẹ nói.
- Vậy hở anh.
Nàng ngã vô vòng tay anh, hai môi gắn chặt với nhau hơi thở sôi sục dâng tràn khắp thân người. Khi nàng chịu buông ra nói.
- Ta nên thay quần áo ấm.
Chàng cười.
- Em khá lắm, đừng để nhiễm lạnh…
Diane lên tiếng:
- Về nhà em hay nhà anh?
Richard đứng ngây người ra.
- Diane, em nói thật sao? - Anh định hỏi - Nhưng mà… ta không thể ở lại đây.
Diane lặng lẽ nói.
- Em biết.
Nửa giờ sau đã về tới nhà Diane, vứt bỏ lớp quần áo ướt họ ôm chầm lấy nhau, những bàn tay tìm lấy những bàn tay lần tới những vùng nhạy cảm và khi không thể chờ lâu hơn nữa chàng với nàng dìu nhau vô giường.
Richard thật dịu dàng êm ái say đắm cuồng nhiệt ngoài sức tưởng tượng, hai đầu lưỡi giao nhau chờn vờn như từng đợt sóng ấm áp vỗ vô bờ cát êm dịu và chàng ấn sâu vô sát mí tràn lấp lên khắp người nàng.
Cuộc ái ân qua hết một buổi trưa cho đến tận đêm khuya, hai trái tim hoà nhập làm một, không lời nào tả xiết.
Trong khi chờ Diane làm món ăn sáng, Richard hỏi:
- Em chịu lấy anh không, Diane?
Nàng quay lại nhìn, nói khẽ:
- Hở, chịu chứ.
°°°
Một tháng sau đến ngày cưới, ngày hôm đó thật êm đềm và đẹp đẽ vô cùng, bạn bè, người thân đến chúc mừng và Diane nhìn qua Richard mặt mày tươi cười rạng rỡ, nàng nhớ lại lời bà thầy bói nghĩ thật lố bịch, nàng cười thầm.
Tuần trăng mật sẽ là một nơi trên đất Pháp, nhưng Richard từ phòng làm việc gọi về:
- Anh vừa nhận được việc mới không thể bỏ đi xa. Hay là ta dời lại vài tháng nữa? Em yêu, anh rất tiếc.
- Thế thì cũng được thôi, anh yêu.
- Em muốn đi nhà hàng ăn trưa với anh bữa nay?
- Em muốn chứ.
- Em thích món ăn Pháp, anh sẽ đưa em tới một nhà hàng Pháp, nửa giờ nữa anh sẽ đến đón em.
Nửa giờ sau Richard đến nơi chờ bên ngoài:
- Kìa em. Anh phải tiễn đưa khách hàng ra sân bay, ta cùng đi ra đó rồi đi ăn trưa sau.
Nàng níu lấy người anh:
- Được thôi.
Chàng đưa nàng ra sân bay Kennẻdy, Richard nói:
- Ông ta có máy bay riêng. Ta đến đó gặp.
Lính gác cho hai người đi vô khu vực dành riêng nơi chiếc Challenger đang đậu. Richard nhìn quanh:
- Ông ta chưa thấy tới. Mình lên máy bay ngồi chờ.
- Vâng.
Hai người bước lên cầu thang leo vô trong chiếc phi cơ hạng sang. Tiếng máy đang khởi động.
Người tiếp viên từ trong buồng lái bước ra.
- Chào hai ông bà.
- Chào anh, - Richard nói.
Diane mỉm cười:
- Chào anh.
Hai người ngồi nhìn theo anh ta khoá cửa cabin.
Diane nhìn qua Richard:
- Còn bao lâu nữa thì khách hàng mời tới nơi?
- Không lâu đâu.
Tiếng động cơ mấy bay gầm rú lên lăn bánh từ từ tiến ra đường băng.
Diane nhìn qua cửa sổ mặt mũi tái nhợt.
- Richard, máy bay đang cất cánh.
Richard ngạc nhiên nhìn lại Diane:
- Em nói thiệt chứ?
- Nhìn ra ngoài kìa. - Nàng hoảng hốt.
- Nói… Nói với người phi công…
- Em muốn anh nói sao?
- Dừng lại!
- Không được. Anh ta đang chuẩn bị cất cánh - một thoáng lặng lẽ Diane nhìn qua Richard, nàng trố mắt - Anh tính đưa em đi đâu?
- Ồ anh đã nói với em rồi kia mà? Ta đi qua bên Pháp, em thích món ăn Pháp.
Nàng thở hắt ra một hơi mặt mũi biến sắc:
- Richard, em chưa muốn tới Paris ngay lúc nầy! Em không mang theo quần áo, không son phấn. Em không…
Richard điềm nhiên:
- Hình như bên Paris có nhiều cửa hàng.
Nàng nhìn theo một lúc, rồi choàng tay qua người anh.
- Ồ, anh đùa đấy hở. Em yêu anh.
Anh mỉm cười.
- Em muốn đi hưởng tuần trăng mật. Thì đây.