Giữa trưa, mặt trời chiếu thẳng đứng trên sông. Mặt nước lúc này lấp lóa ánh sáng bàng bạc. Phía sau trùng điệp những ngọn núi ở phương Bắc có một con đường nhỏ hẹp, màu trắng lờ mờ thu vào tầm mắt mọi người. Trong một sơn cốc các Khai Vanh quốc không xa, Hạ Nhất Minh, Thủy Huyễn Cận, Đình Thế Quang còn có đông đảo cao thủ của Tạ gia đều tập trung tại đó. Sau khi biết được Tạ Tri Ân sắp đến nơi này, ngay cả Đình Thế Quang cũng ở lại nơi này. Là Hỏa Ô hộ quốc đại sư Đình Thế Quang đương nhiên biết rõ thực lực của Tạ Tri Ân. Nếu Hỏa Ô quốc có thêm một vị tiên thiên đại sư thì sự ảnh hưởng sẽ tới nhường nào. Cũng bởi vậy Đình Thế Quang cố tình nán lại, hơn nữa còn yêu cầu Thủy Huyễn Cận cùng mình hộ pháp bên cạnh Hạ Nhất Minh. Lúc này, Hạ Nhất Minh ánh mắt đang quan sát xung quanh. Dưới sự canh giữ sâm nghiêm cùng sự quan sát của hai vị tiên thiên cường giả, hắn không khỏi nghĩ tới lúc hắn trước đây tại Hoành Sơn hộ pháp khi Lục Chánh Nghi trùng kích tiên thiên cảnh giới. Khi đó Hoành Sơn nhất mạch từ trên xuống dưới không ai không toàn lực ứng phó. Từ Thái thượng trưởng lão Vu Kinh Lôi cho tới cao thủ đạt tới thập tầng nội kình đều là canh giữ xung quanh, vì hai người họ mà hộ pháp. Hôm nay đám người Đình Thế Quang cũng bày ra điệu bộ cùng trước đây không chút khác nhau, chỉ bất quá vũ lực còn xa mới có thể đạt bằng với Hoành Sơn nhất mạch mà thôi. Vung tay lên, Hạ Nhất Minh nói: - Các vị. Lúc này đã là giữa trưa. Thời gian thích hợp để Tạ lão gia trùng kích tiên thiên đã tới. Mọi người lui ra xa, không được kinh động tới ta. Đám người Tạ gia lập tức cung kính lĩnh mệnh. Mặc dù trong lòng bọn họ kích động vạn phần nhưng lúc này cũng không có chút biểu lộ ra ngoài. Đám người lui ra phía xa, nhưng toàn bộ tinh thần đều tập trung tại nơi này. Về phần Đình Thế Quang cùng Thủy Huyễn Cận hai vị tiên thiên cường giả, bọn họ vốn đã có kinh nghiệm, sau khi mỉm cười, nói: - Tạ lão đệ. Chúc ngươi thành công. Sau đó bọn họ lui ra xa mấy chục thước, ngưng thần chú ý, dù chỉ một ngọn gió cũng không thể thoát khỏi sự chú ý của hai người này. Tạ Tri Ân gật đầu. Lão hít vào một hơi thật sâu, dường như muốn đem toàn bộ những lời này hấp thu vào trong. Chậm rãi, từ trong mắt, trên người Tạ Tri Ân xuất hiện một cỗ khí thế cường đại. Hạ Nhất Minh khi cảm nhận được cỗ khí thế này cũng không khỏi ngẩn ra. Trong mắt hắn dường như cũng có đôi chút cảm khái. Đối với vị lão nhân trước mặt này có thêm chút kính phục. Bởi vì từ khí thế trên thân thể lão nhân này, Hạ Nhất minh có thể cảm nhận được lão đã bước trên một con đường không có lối về. Hôm nay chỉ có thể thành công hoặc chết tại đương trường, hoàn toàn không có con đường thứ ba để lựa chọn. Rốt cuộc, Tạ Tri Ân khí thế cũng ngưng tụ lại. Lão lễ Hạ Nhất Minh một cái thật sâu, nói: - Hạ đại sư. Tiểu lão nhi đã quyết định. Muốn lấy thân thể đã không chịu nổi đánh sâu vào tiên thiên, không đạt mục đích không thể bỏ qua. Nếu ngài trong lúc gia trì có điều mệt mỏi xin cứ chủ động triệt hồi chân khí. Trên mặt lão có một loại trang nghiêm không nói thành lời: - Cho gì tiểu lão nhi bạo thể mà chết. Hỏa Ô Tạ gia vẫn không bao giờ quên ơn ngài. Hạ Nhất Minh nhướng mày, nói: - Lão gia tử không nên khách khí. Chỉ cần thân thể ngài có thể chịu được, Hạ mỗ tuyệt sẽ không ngừng tay. Hạ Nhất Minh nói những lời quả quyết này, nhất thời đem điều cố kỵ cuối cùng trong lòng Tạ Tri Ân xóa tan. Tạ Tri Ân lại hành lễ sau đó chậm rãi ngồi xuống. Hạ Nhất Minh trong lòng khẽ động, cổ tay vừa xoay đã xuất ra một chiếc bình ngọc, nói: - Lão gia tử. Đây là một khỏa Tinh lực kim đan. Ngài dùng đi. Tạ Tri Ân do dự một chút nói: - Hạ đại sư. Theo ta được biết, từ trước tới nay trùng kích tiên thiên cảnh giới tuy luyện giả chưa bao giờ sử dụng Tinh lực kim đan. Hạ Nhất Minh trên mặt mang theo một nụ cười trấn an, nói: - Lão nhân gia ngài nói không sai. Nhưng ngài đừng quên, trùng kích vào tiên thiên rất ít người có thể phục dụng đan dược như vậy. Tạ Tri Ân cười khổ một tiếng, sau đó nuốt khỏa kim đan vào. Hạ Nhất Minh cũng đã vì Tạ Tri Ân lão mà hộ pháp gia trì kinh mạch. Đại ân này đối với cả gia tộc mà nói tuyệt đối có thể so với ân nghĩa tái sinh, nếu đã như vậy, một viên Tinh lực kim đan lại càng không tính là gì. Sau khi nuốt vào khỏa Tinh lực kim đan, Tạ Tri Ân ngồi xếp bằng, tinh thần tập trung cao độ, đem toàn bộ tạp niệm trong đầu vứt bỏ. Toàn bộ tinh thần lúc này cũng tập trung vào việc vận hành nội kình trong thân thể. Hạ Nhất Minh một tay áp trên lưng Tạ Tri Ân. Chân khí quen thuộc của hắn tiến vào kinh mạch trong cơ thể lão. Hơn nữa đi tới đâu cũng tạo ra một đạo phòng hộ hơi mỏng. Mặc dù Tạ Tri Ân lúc này đang vận hành chân khí Mộc hệ công pháp, so với Lục Chánh Nghi có điểm khác biệt. Nhưng đối với Hạ Nhất Minh mà nói, hai người cũng không có gì khác nhau. Hơn nữa bản thân hắn chính nhờ Mộc hệ công pháp mà tấn giai tiên thiên. Bởi vậy khi cảm nhận được Mộc hệ công pháp trên người Tạ Tri Ân, trong lòng hắn không khỏi xuất hiện một cảm giác quen thuộc. Cũng như lúc trước tấn giai tiên thiên thành công. Dường như lịch sử lại tái hiện, khiến tâm trạng hắn cũng dần quán nhập vào trong đó. Bỗng nhiên, trong lòng Hạ Nhất Minh khẽ động. Trên mặt hắn lộ ra vẻ kinh ngạc. Hai vị tiên thiên cường giả cách đó không xa, hơn nữa một nửa sự tập trung đều đặt tại nơi này, bởi thế khi thấy sắc mặt Hạ Nhất Minh bọn họ không hẹn mà cùng nghĩ tới một chuyện đáng sợ. Chẳng lẽ thân thể Hạ Nhất Minh cùng Tạ Tri Ân có sự bài xích thật lớn, nên không thể vì Tạ Tri Ân gia trì kinh mạch. Nhưng ý nghĩ này vừa hiện ra trong đầu, bọn họ đã lại thấy sắc mặt của Hạ Nhất Minh bình tĩnh trở lại. Mà Tạ Tri Ân dương như không hề có cảm giác trên người lão xuất hiện một cỗ dao động mạnh liệt. Đến lúc này hai người bọn họ mới thở phào một hơi. Mà lúc này Hạ Nhất Minh trong lòng cũng hết sức vui mừng. Dưới chân khí của Hạ Nhất Minh gia trì kinh mạch cho Tạ Tri Ân, hắn đồng thời cảm nhận được lộ tuyến vận chuyển nội kình. Mặc dù chỉ tu luyện hậu thiên công pháp, nhưng Mộc hệ công pháp của Tạ Tri Ân lại khiến Hạ Nhất Minh có cảm giác mới mẻ. Trên người lão nhân gia này, Hạ Nhất Minh cảm nhận được một chút mơ hồ được lực lượng của sinh mệnh. Loại lực lượng này, chỉ có thể khi tiên thiên cường giả sử dụng Mộc hệ chân khí mới có thể thi triển được. Nhưng hôm nay, trên thân thể người đã hơn trăm tuổi thi triển hậu thiên công pháp, vậy mà Hạ Nhất Minh có thể cảm nhận được. Lặng lẽ cảm nhận loại cảm giác kỳ lạ này. Hạ Nhất Minh phát hiện. Trên người lão nhân Mộc hệ lực lượng không ngừng tăng cao, loại cảm giác này như bùng lên mãnh liệt. Rốt cuộc Hạ Nhất Minh thậm chí có thể khẳng định, quả thật lực lượng này thuộc về tiên thiên cường giả. Tinh thần Hạ Nhất Minh tập trung cao độ, thông qua chân khí, hắn như đang "xem" loại biến hóa này. Biết hóa này không phải kinh nghiệm của hắn mà thuộc về vị lão nhân già cả trước mặt. Một người trong cái lạnh thấu xương, Tạ Tri Ân khi còn trẻ đang cầm dược thư, cầm dược thảo cẩn thận quan sát. Trong lòng lão dường như chỉ có dược thảo tồn tại vậy. Lão ăn cũng ở đây, ngủ cũng ở đây, thậm chí luyện công cũng ở tại căn phòng này. Toàn bộ thể xác và tinh thần của lão cũng đặt trong dược thảo. Dường như trên thế giới này, ngoại trừ dược thảo ra, cũng không có gì có thể khiến lão quan tâm nữa. Trong mắt những người khác, Tạ Tri Ân dường như đã điên rồi. Lão đối với dược thảo có sự ham mê mà không ai có thể giải thích. Nhưng chính bởi vì sự ham mê nên ngày qua ngày, năm qua năm trong quá trình tu luyện của lão, "sinh" lực lượng cứ như vậy dũng mãnh tiến vào thân thể lão. Đến lúc này, Hạ Nhất Minh mới bừng tỉnh. Vị lão nhân gia này vì sao hơn một trăm tuổi mà sinh lực vẫn dư thừa trong khi phần lớn hậu thiên cao thủ cùng tuổi đã sớm trở về cát bụi. Giờ phút này, Hạ Nhất Minh trong lòng mơ hồ xuất hiện một ý niệm kỳ lạ trong đầu, ý niệm này mặc dù chỉ thoáng qua nhưng hắn đã mạnh mẽ nắm giữ. Tạ Tri Ân mặc dù có Mộc, Hỏa nhị hệ đồng tu nhưng Hỏa hệ thiên phú của lão rõ ràng cao hơn Mộc hệ. Sở dĩ có thể đem hai hệ công pháp này đồng thời tu luyện tới thập tầng đỉnh phong, cùng với ham mê kỳ lạ của lão hẳn là có quan hệ. Thông qua loại ham mê điên cuồng này, gần như một phương pháp dị thường, có thể đề cao thiên phú của con người trên phương diện nào đó. Loại phương pháp này tuyệt đối không thể tưởng tượng. Dù cho các vị cao nhân tiền bối trước đây cũng không có bất cứ ghi chép nào. Nhưng giờ phút này thông qua cảm nhận thần kì, sau khi đọc được một đoạn ngắn ký ức của Tạ Tri Ân, Hạ Nhất Minh mơ hồ lại phát hiện ra loại phương pháp này. Mặc dù không biết loại phương pháp này có tồn tại hay không. Nhưng Hạ Nhất Minh lại có một loại cảm giác, có lẽ Viên Lễ Huân cùng các huynh đệ trong Hạ gia trang cũng qua đó mà thu được chút lợi ích. Tinh thần đột nhiên chấn động, Hạ Nhất Minh lúc này mới nhớ bản thân đang gia trì kinh mạch cho Tạ Tri Ân. Hắn lập tức tập trung tinh thần, đem khí lực khởi tạo. Phát hiện vừa rồi mặc dù khiến Hạ Nhất Minh vui mừng như điên, nhưng dù sao đó cũng là chuyện sau này, hơn nữa muốn nắm bắt toàn bộ huyền bí trong đó cũng không phải là chuyện một sớm một chiều. Trước mắt việc hắn cần làm chính là toàn lực trợ giúp Tạ Tri Ân trùng kích vào tiên thiên cảnh giới. Lúc này trong cơ thể Tạ Tri Ân kinh mạch đã chứa đầy Mộc hệ nội kình. Thập tầng nội kinh đỉnh phong đã như biển, Tạ Tri Ân cũng không chút lo lắng kinh mạch có thể chịu nổi tình trạng này hay không. Loại tình trạng này trước nay chưa từng có. Hạ Nhất Minh cẩn thận cảm nhận những biến hóa rất nhỏ trong kinh mạch. Trong lòng hắn thầm nói: - Tới. Ý niệm trong đầu Hạ Nhất Minh vừa hiện ra, Tạ Tri Ân trong kinh mạch nhất thời có hiện lên vào đốm lửa nhỏ. Đây là Hỏa hệ nội kình lần đầu xuất hiện trong kinh mạch vốn đã tràn đầy Mộc hệ nội kình, chậm rãi thiêu đốt. Một cây khô nho nhỏ nếu ném vào hỏa lò, khẳng định sẽ rất nhanh bị đốt thành tro bụi. Nhưng nếu một ngọn lửa nhỏ lại đốt trên một đại thụ đã trăm năm, như vậy tính thiêu đốt hiển nhiên ngược lại. Lúc này đốm lửa nhỏ khiến Hạ Nhất Minh có được cảm giác chính là như vậy. Cảm giác này mông lung, hư ảo, tùy thời có thể khiến ngọn lửa vụt tắt. Hạ Nhất Minh trong lòng biết rõ lý do chính bởi lão nhân này đã quá lớn tuổi. Mặc dù trong cơ thể lão nhân có " sinh" lực lượng. Nhưng tinh lực lão lúc này cũng không thể so sánh với người trẻ tuổi được. Tuy nhiên từ trong cơ thể lão một luồng dược lực tràn tới, hơn nữa biến thành tinh lực tiến vào trong những đốm lửa này. Sau khi được bổ sung đầy đủ sức lực, ngọn lửa tùy thời có thể dập tắt trong cơ thể lão nhân đã ổn định hơn. Bất quá cũng chỉ có thể dừng ở đây, muốn tiến thêm một bước quả là lực bất tòng tâm. Hạ Nhất Minh trong lòng thầm than. Trách không được mọi người đều nói, đánh sâu vào tiên thiên cảnh giới không nên vượt quá tám mươi tuổi. Nếu không khả năng thất bại còn cao hơn thành công rất nhiều. Lúc này quả thật như thế. Cho dù bản thân Hạ Nhất Minh hắn toàn lực gia trì, cùng phục dụng Tinh lực kim đan, nhưng Tạ Tri Ân vẫn như trước không thể tiến giai. Nếu là người bình thường gặp tình huống này hẳn đã buông xuôi, nhưng lão nhân này khác biệt. Lão toàn lực vận chuyển Hỏa hệ công pháp, dưới sự hỗ trợ của dược lực, toàn bộ ứng phó, dĩ nhiên không muốn thất bại. Lão đã thực hiện lời hứa với bản thân mình. Dù thảm tử đương trường cũng tuyệt đối không thể buông xuôi. Hạ Nhất Minh thở dài một tiếng. Sắc mặt hắn khẽ biến, rốt cuộc cũng có một quyết định không nắm chắc. Chân khí của Hạ Nhất Minh phân ra một tia thật nhỏ. Một chút chân khí này nhanh chóng chuyển đổi thuộc tính, từ Mộc thuộc tính sang Hỏa thuộc tính. Hơn nữa còn chậm rãi truyền vào ngọn lửa trong cơ thể Tạ Tri Ân. Mỗi một người đều có thân thể độc lập của riêng mình. Mỗi người tu luyện ra nội kình hoặc chân khí cũng hoàn toàn độc lập. Cho dù tu luyện cùng một thuộc tính, cùng một chủng loại công pháp nhưng khi tu luyện ra nội kình cùng chân khí lại có điểm khác biệt. Mặc dù đang chữa trị hoặc đang chiến đấu đều có thể trợ giúp lẫn nhau. Nhưng khi trùng kích cảnh giới, không thể pha tạp bất cứ một chút nội kình hay chân khí nào từ bên ngoài. Kiến thức này đã được vô số các bậc tiền bối đúc rút ra. Nếu lúc này tính chất của chân khí không tinh thuần, như vậy chờ đợi bọn họ không phải là thành công đột phá mà chính là bạo thể mất xác. Không chỉ mình Tạ Tri Ân không gặp may mắn, mà ngay cả Hạ Nhất Minh cũng chịu ảnh hưởng không nhỏ. Nhưng sau khi Hạ Nhất Minh suy nghĩ, vẫn như trước chọn lựa biện pháp này. Hạ Nhất Minh sở dĩ chọn biện pháp này vì hắn đánh cược với thể chất đặc biệt của mình. Lúc này trong cơ thể Hạ Nhất Minh, đan điền cũng giống như hố đen vận chuyển với tốc độ cao. Từ nơi này tuôn ra một tia chân khí nóng bỏng không ngừng tiến tới. Tất cả tinh thần Hạ Nhất Minh tập trung tại một điểm. Hắn cũng không rõ vì sao mình có ý nghĩ lớn mật như vậy. Nhưng ý niệm này chỉ thoáng qua trong đầu, hắn đã không thể nhẫn nhịn mà suy tính. Dưới sự điều khiển của Hạ Nhất Minh, tính chất của cỗ chân khí này biến đổi thần kỳ. Vậy mà có thể dung nhập vào Hỏa hệ nội kình trong cơ thể Tạ Tri Ân. Kỳ thực, Hạ Nhất Minh bản thân cũng rõ ràng, không phải là năng lực của bản thân hắn. Mà sau khi có ý niệm này trong đầu, chân khí trong đan điền của hắn đã tự động điều chỉnh thôi. Giống như thiên địa chân khí từ bên ngoài, dù là hàn khí, hay hỏa khí, một khi tiến vào trong đan điền, nhất thời đều biết thành một mảnh đen hỗn độn. Cũng giống như vậy, chỉ cần Hạ Nhất Minh nguyện ý thì chân khí xuất ra cũng có thể biến hóa thành các thuộc tính chân khí khác. Đây có thể là bởi Hạ Nhất Minh tu luyện Ngũ hệ thuộc tính, hơn nữa còn lấy Băng hệ thuộc tính để tấn giai nhất đường thiên. Chân khí từ đan điền theo sự điều khiển của Hạ Nhất Minh tiến vào thân thể Tạ Tri Ân, ngọn lửa trong thân thể lão lúc này đã sớm đạt tới tình trạng hoàn mỹ. Phảng phất như có tiếng nổ "ầm, ầm", trong cơ thể lão nhân Mộc hệ năng lượng hoàn toàn bị thiêu đốt. Dưới ngọn lửa điên cuồng cơ thể lão nhân cũng bắt đầu đỏ rực. Sau khi năng lượng súc tích tới cực điểm, rốt cuộc từ bên ngoài thân thể, thiên địa chi lực cũng đã bắt đầu xuất hiện. Thủy Huyễn Cận cùng Đình Thế Quang liếc mắt nhìn nhau. Bọn họ biết rằng, từ nay về sau trong tiểu quốc liên minh đã có thêm một vị tiên thiên cường giả. Xa xa, ở một ngọn miếu nào đó, Chiêm Thiên Phong nhìn về hướng sơn cốc, trên mặt như có thêm một tầng sương mờ. Đột nhiên một đạo thân ảnh hiện ra phía sau lão. Âm thanh xé gió truyền tới: - Chiêm huynh. Ngươi phát ra mật tín tìm ta có chuyện gì? Chiêm Thiên Phong cũng không quay đầu lại, nói: - Tư Mã huynh. Năm mươi năm trước, ngươi còn nợ ta một cái nhân tình. - Không sai. Âm thanh nọ truyền tới có thêm một tia kiêu ngạo không nói thành lời: - Nếu không bởi cái nhân tình này ta cũng không thể nhanh như vậy đã có mặt tại đây. Chiêm Thiên Phong cười nói: - Tư Mã huynh. Sau này ngươi không cần vội vàng như vậy. Âm thanh nọ nhất thời biến đổi, nói: - Người có chuyện gì muốn ta làm? Chiêm Thiên Phong âm thanh nhỏ xuống, nói: - Ta muốn ngươi đi giết một người. - Giết người? Người nọ kỳ quái nói: - Thủ hạ của ngươi nhiều như vậy, vì sao cần ta phải ra tay? - Bởi vì người đó vừa mới tấn giai nhất đường thiên. Âm thanh nọ nhất thời không tiếp tục phát ra nữa. Sau một lúc, một tiếng thở dài truyền tới: - Ta biết nợ ngươi một nhân tình. Nhưng cường giả Nhất Đường Thiên từ khi nào dễ giết như vậy? Chiêm Thiên Phong cười nói: - Ta mặc kệ. Ta chỉ muốn biết, cái nhân tình này ngươi có muốn trả hay không? - Trả. Âm thanh nọ phẫn nộ nói: - Nếu lúc này không trả, tiếp sau ngươi không biết còn muốn làm gì? Nếu bảo ta đi tìm Tam hoa ngũ khí, hay Cửu trọng thiên các lão quái vật tìm phiền toái. Ta tốt hơn là nên đâm đầu đi chết. Chiêm Thiên Phong trấn an nói: - Ngươi yên tâm. Ta sẽ không khiến ngươi tìm chết. Người này mặc dù công pháp có chút kỳ lạ, nhưng dù sao hắn mới tấn giai nhất đường thiên. Chỉ cần ngươi cẩn thận một chút, không có hắn ngưng tụ lực lượng chém ra, nhất định có thể thành công. - Ta làm việc không cần ngươi chỉ bảo. Chỉ cần nói ra người kia là ai là đủ. Âm thanh nọ không nhịn được phát ra. Chiêm Thiên Phong sắc mặt nghiêm nghị nói: - Tư Mã huynh ngàn vạn lần không thể coi thường. Người này không chỉ chủ tu cả Ngũ hành hơn nữa với Mộc hệ công pháp lại càng có được thiên phú trước nay chưa từng có. Ta từng thấy hắn ra tay, vừa khi tấn giai nhất đường thiên đã có thể lấy cây làm đao, hơn nữa là một đại thụ đã trăm năm tuổi. Binh khí bậc này, quả thật đáng sợ. Ngay cả ra ta tay cũng không thể bằng. Ngươi nếu cùng hắn giao thủ, ngàn vạn lần không thể đánh tại rừng rậm. Nếu không chưa hẳn đã thành công. Âm thanh nọ im ắng hồi lâu, nói: - Trăm năm đại thụ cũng có thể ngưng tụ thành đao. Ngươi không phải là nói chơi đó chứ. Chẳng lẽ hắn là Cửu trọng thiên cao thủ? Chiêm Thiên Phong cười khổ, cuống quít nói: - Người này thiên phú kỳ lạ, tuyệt không thể lấy bình thường mà so sánh. Một lúc sau, âm thanh nọ mới tiếp tục vang lên: - Ta đã hiểu. Người này là ai? - Thái Thương, Hạ...Nhất..Minh…