Chương 47
Khủng Bố Thụ Đao

Nhìn thanh kiếm tòa ra hàn khí cường đại, Hạ Nhất Minh không khỏi ngẩn người ra. Lúc hắn vừa tấn chức Bách Tán Thiên cũng đã từng có lần thừ sử dụng chân khí để ngưng kết thành vũ khí. Nhưng cuối cùng chứng minh một điều, làm như vậy bất quá cũng chỉ là mánh lới mà thôi. Vũ khí do chân khí tạo thành nhìn qua thì có vẻ uy phong lẫm liệt, nhưng trên thực tế thì vô cùng yếu ớt. Đừng nói là có thể so sánh được với Đại Khảm Đao, mà ngay cả đao kiếm bình thường cũng chưa chắc hơn được. Cho nên Hạ Nhất Minh mới đem ý niệm này vứt bỏ đi, từ đó đến giờ chưa từng nghĩ lại. Thế nhưng, lúc này nhìn thấy thanh kiếm băng trên tay Trác Vạn Niên, trong lòng hắn một lần nữa lại nghĩ tới vấn đề đó.
Cảnh giới Bách Tán Thiên, chân khí tản mà không tụ, cho nên khi chân khí ngưng tụ thành vũ khí thì chi có thể trở thành phế phẩm. Nhưng sau khi bản thân hắn tấn chức Nhất Đường Thiên, toàn bộ khiếu huyện trong cơ thể đã được quán thông, lúc này không biết vũ khí do chân khí ngưng tụ lại có thể sử dụng hay không? Cho dù là chân khí đơn thuần không được, vậy thì mượn phương pháp của Trác Vạn Liêm, đem chân khí ngưng tụ trên một vật phẩm. khi đó không biết sẽ phát huy được hiệu quả đến mức nào? Những suy nghĩ liên tiếp hình thành trong đầu hắn, khiến cho gương mặt Hạ Nhất Minh dần trở nên ửng đỏ.
Chiêm Thiên Phong thầm giật mình, lão biết, đây là biểu hiện của người tu luyện khi có điều lĩnh ngộ nào đó. Thanh niên tuổi trẻ này vừa mới đột phá cảnh giới Nhất Đường Thiên mà đã gặp ngay được cơ hội để lĩnh ngộ. Lúc này, trong lòng lão đã có quyết định, cường giả trẻ tuổi đáng sợ này không phải là người của Khai Vanh quốc, cho nên tuyệt đối không thể lưu lại. Cái đó gọi là một núi không thể có hai hổ, một nước không thể hai vua. Nếu để cho Hạ Nhất Minh thời gian phát triển, đến một ngày nào đó lão không thể khống chế được tình trạng. Lúc đó liệu Thiên La quốc có muốn hay không muốn thay thế vị trí Khai Vanh quốc? Trăm năm trước, Khai Vanh quốc đã từng bức cường quốc đứng đầu phải thoái vị, chuyện này tuyệt đối không thể lặp lại.
Hạ Nhất Minh đột nhiên cảm giác ớn lạnh cả người, bất quá cho dù hắn thông minh tới đâu cũng không thể đoán ra gương mặt đang tươi cười của Chiêm Thiên Phong lại che dấu tâm tư ác độc. Hắn còn tưởng rằng luồng hàn khí này do kiếm băng trong tay Trác Vạn Liêm phát ra, trong lòng không khỏi kiêng kỵ vài phần. Trác Vạn Liêm đâm tới một kiếm, kiếm này vô cùng sắc bén, mặc dù trong tay hắn là băng kiếm, nhưng nếu nghe tiếng xé gió của nó thì lại thấy không khác gì so với lợi kiếm bình thường. Mắt thấy một kiếm này trong nháy mắt vượt qua khoảng cách giữa hai người, đâm tới trước mặt, Hạ Nhất Minh theo tiềm thức đưa hai tay ra.
Hai tay hắn kết thánh một loại thủ ấn thần kỳ, giữa hai bàn tay và cơ thể lại càng khiến cho người ta giật minh, ở đó có một lớp màng rất nhỏ đang kịch liệt dao động, nhưng nó ở trong tay hai vị tuyệt đỉnh cao thủ Trác Vạn Liêm và Chiêm Thiên Phong thì lại không khác gì tiếng do chiếc trống phát ra. Quả nhiên, theo âm thanh vang lên, từ hai bàn tay của Hạ Nhất Minh bắn ra một đạo chân khí giống như chiếc châm màu đỏ, đạo chân khí này ờ giữa không trung tạo thành một góc độ quỷ dị, đâm về phía Trác Vạn Liêm.
Trác Vạn Liêm hừ lạnh một tiếng huy vũ thanh băng kiếm trong tay, từ đó bổng nhiên sinh ra một cổ hấp lực, mấy đạo chân khí hình châm nhất thời mất đi mục tiêu bay về phía thanh kiếm băng. Hạ Nhất Minh khó có thể tin được vào mắt mình, chân khí hình châm khi đụng vào băng kiếm lập tức tiêu tản đi. Từ khi Hạ Nhất Minh sáng tạo ra Tàng Châm Ấn tới nay, đây là lần đầu tiên không có công hiệu. Hắn mơ hồ cảm thấy, muốn đối phó cường giả Nhất Thiên, thì cần phải có chiêu thức uy lực cường đại hơn nữa. Băng Kiếm trong tay Trác Vạn Liêm run lên, tiếp tục hướng về phía trước bay tới. Hạ Nhất Minh nâng thủ ấn của mình lên, da thịt trên tay hiện lên màu óng ả của kim loại, trực tiếp nghênh đón.
"Ba.”
Một tiếng va chạm rất nhỏ vang lên, Hạ Nhất Minh hú lên một tiếng quái dị, mau chóng nhảy lui lại phía sau. Thanh băng kiếm của đối phương có trình độ rắn chắc vượt xa tưởng tượng của hắn, băng kiếm ở trong tay Trác Vạn Liêm đã trở thành một thanh binh khí tuyệt thế, nó có khả năng để lại một vết thương dài ở trên tay Hạ Nhất Minh. Hơn nữa, bằng vào lực lượng cường đại của Hàn hệ từ trên thân kiếm truyền sang, còn thiếu chút nữa đã biến hắn thành một đống băng. Chỉ là, hàn khí vừa tiến vào trong cơ thể Hạ Nhất Minh. đã bị đan điền của hắn hấp thu toàn bộ. Cho nên khi ở trên không trung, thân thể hắn đã lập tức khôi phục lại như bình thường. Tuy nhiên, xung quanh thân hình Hạ Nhất Minh lúc này lại hiện lên một tầng sương mỏng, khiến cho người ta có chút sợ hãi.
Trong nháy mắt, Hạ Nhất Minh đã hiểu được sự đáng sợ của thanh băng kiếm, nó không phải là thứ mà hắn có thể bằng vào đôi bàn tay trần có thể ngăn cản. Hắn theo thói quen đưa tay ra sau lưng sờ, trong lòng thầm kêu khổ một tiếng, hôm nay tự nhiên lại đãng trí để thanh Đại Khảm Đao ở trong phòng mà không mang theo người. Xoay chuyển ánh mắt, đột nhiên thấy ở phía xa xa có một phiến rừng rậm, trong lòng hắn vừa động, nhất thời tỏ ra vui mừng. Hai chân vừa mới chạm đất. Hạ Nhất Minh lại lập tức nhảy lên, giống như hung thần ác sát lướt tới.
Sau va chạm vừa xong, trong lòng Trác Vạn Liêm đang thầm đắc ý, băng hàn của hắn cường đại vô cùng, nếu đánh vào trong thân thể của Hạ Nhất Minh, thì dù hắn là cường giả Nhất Đường Thiên, chỉ sợ cũng không phải là dễ chịu. Thế nhưng, còn chưa chờ hắn tiếp tục công kích, đã nhìn thấy Hạ Nhất Minh giống như một con hổ phát điên lao lại, hai mắt xám ngắt thể hiện ra bộ dạng lưỡng bại câu thương. Hắn thầm giật mình, nhất thời thay đổi chủ ý, chuyển công thành thủ, hai chân đứng hình chữ bát, ngưng thần chờ đợi.
Lúc này, thấy được thân pháp nhanh như chớp của Hạ Nhất Minh, tựa hồ như đối phương không bị ảnh hưởng bởi băng hàn của mình, Trác Vạn Liêm mới hiểu được một điều. Không trách được sư đệ từng nói qua, người này tu luyện mặc dù cũng không phải là Băng hệ công pháp. nhưng không rõ tại sao lại không sợ Băng hệ công pháp. Chỉ là, Hạ Nhất Minh làm sao lại làm được điều đó thì hắn không thể giải thích nổi. Hạ Nhất Minh lướt tới như tia chớp, hắn thậm chí còn chứng kiến ánh mắt Trác Vạn Liêm đang dần trở nên ngưng trọng, thanh kiếm trong tay cũng hơi rung lên. Đúng lúc này, trên mặt Hạ Nhất Minh lộ ra nụ cười tươi đắc ý.
Trác Vạn Liêm giật mình, lập tức chứng kiến thân hình Hạ Nhất Minh không tiếp tục tiến vào, mà ngược lại lui bước, hưởng phía sau nhanh chóng lùi lại. Hắn hơi ngẩn người ra, nhất thời lâm vào tình trạng dở khóc dở cười, tiểu tử này đối với khí thế đã nắm giữ tới tình trạng xuất thần nhập hóa, ngay cả hắn cũng bị lừa. Bất quá, lý do Hạ Nhất Minh tại sao lại rút lui thì hắn lại nghĩ không ra. Tuy nhiên sau một khắc, hắn lập tức hiểu được. Hạ Nhất Minh nhanh chóng lao về phía mảnh rừng phía sau, ở chỗ này có vô số cây cối to cao, thậm chí có cây còn cao tới bảy, tám thước.
Khi hắn tới bên dưới một cây đại thụ, hét lớn một tiếng rồi đánh ra một quyền. Một quyền cường đại như bài sơn đảo hải được đánh ra, khiển cho một cây đại thụ cao tới bốn thước bị đánh cho bật gốc. Uy lực một quyền này trong mắt người thường tự nhiên là kinh thế hãi tục, nhưng trong mắt cường giả Nhất Đường Thiên thì lại không có gì. Hai người Chiêm Thiên Phong đang không hiểu Hạ Nhất Minh muốn làm trò gì. Nhưng mà động tác kế tiếp của Hạ Nhất Minh lại khiến cho bọn họ giật mình. Hắn dùng mũi chân khẽ hất một cái, đã đem cây đại thụ nâng lên, sau đó dùng hai tay đỡ lấy ôm vào trong lòng.
Từ trên người Hạ Nhất Minh bắt đầu xuất hiện dấu hiệu Mộc hệ tiên thiên chân khí cường đại. Bất quá kể từ lúc đó, từ cây đại thụ tràn ngập năng lượng sinh mạng cường đại, mà Hạ Nhất Minh ôm cây đại thụ ở trong người lại càng khiến cho hai người Trác Vạn Liêm có cảm giác cổ quái. Tựa hồ Hạ Nhất Minh cùng với cây đại thụ đã hòa thành một khối, giống như kiếm băng trong tay Trác Vạn Liêm vậy. Cả hai đều thành một thể thống nhất. Ánh mắt lóe lên tinh quang, Hạ Nhất Minh vọt về phía Trác Vạn Liêm, lúc này bước chân của hắn ổn định, tốc độ từ từ nhanh hơn trước. Khi tới trước mặt Trác Vạn Liêm, Hạ Nhất Minh giơ cao cây đại thụ trong tay lên bổ mạnh xuống.
Trong một khoáng thời gian ngắn, Chiêm Thiên Phong và Trác Vạn Liêm đều thừ người ra. Bọn họ kiến thức rộng rãi, cả đời đều đã giao thủ qua với vô số tiên thiên cường giả. Nhưng sử dụng loại đồ vật này làm vũ khí thì đừng nói là thấy tận mắt, cho dù là nghe cũng chưa nghe ai nói tới. Hai người bọn họ không biết, binh khí bình thường được Hạ Nhất Minh sử dụng, nguyên là thanh Đại Khảm Đao dài tới bốn thước. Mặc dù giờ phút này sử dụng cây đại thụ có chút thô thiển, tuy nhiên chiều dài của nó lại tương đương với thanh Đại Khảm Đao. Hai cái khác nhau cũng không phải là quá lớn, cho nên Hạ Nhất Minh dùng nó cũng rất thuận tay.
Trác Vạn Liêm cũng chỉ hơi ngẩn người ra một chút, trong nháy mắt sau đó lại khôi phục bình thường. Hắn xuất ra một kiếm tạo thành một đường tròn quỷ dị, điểm nhẹ lên thân cây đại thụ, nhất thời tránh khỏi. Bất quá, Trác Vạn Liêm đột nhiên phát hiện, đại thụ trong tay đối phương tràn ngập lực lượng của Mộc hệ, cùng với kiếm băng tràn ngập lực lượng Hàn hệ trong tay hắn giống nhau. Chẳng nhưng cây đại thụ cứng rắn như đá, hơn nữa sinh mệnh lực lượng xuyên thấu qua kiếm băng truyền vào tay hắn, làm cho hắn cảm thấy cực kỳ khó chịu. Phát hiện này làm cho Trác Vạn Liêm thiếu chút nữa thì sợ ngây người ra.
Hắn có thể đem chân khí ngưng tụ lại thành kiếm băng, hơn nữa trình độ cứng rắn còn không hề kém hơn thần binh lợi khí. Nhưng những điều này phải sau khi tấn chức Nhất Đường Thiên, và trải qua mười năm tu luyện mới có thể làm được. Còn Hạ Nhất Minh thì vừa mới tấn chức thành công, vậy mà đã có thể làm cho Mộc hệ chân khí truyền vào trong cây đại thụ, hơn nữa lại còn là một cây đại thụ khổng lồ a. Thế tích lớn như vậy, ngay cả là hắn cũng không phải là muốn mà có thể làm được. Trong nháy mắt trong đầu hắn hiện lên một ý niệm: "Cho dù là sư phụ lão nhân gia cũng chưa chắc có thể ngưng tụ được thanh kiếm bàn lớn như thể a."
Hắn thật sự nghĩ không ra, bằng vào một chút thực lực vừa tấn chức Nhất Đường Thiên của Hạ Nhất Minh thì làm như thế nào có thể làm được đây? Chẳng lẽ chân khí của hắn có thể cộng hưởng cùng với thiên địa vạn vật, mà không có chút nào gây trở ngại sao? Đương nhiên, ý nghĩ này cũng chi là suy đoán lung tung mà thôi, chứ có đánh chết hắn cũng không tin, trong thiên hạ lại có cường đại nghịch thiên cỡ này. Nếu thật sự có một người như vậy, sao những ngươi khác còn sống được nữa chứ.
Hạ Nhất Minh ôm cây đại thụ, nhẹ nhàng quơ lên, ở trên tay hắn, cây đại thụ phảng phất như sống lại, không chỉ có quơ ngang, bổ xuống, mà bên trong đó còn chứa đựng uy lực cường đại. Cho dù là cành lá ở trên cây cũng dập dềnh một cách tự nhiên. Chúng trở thành vô số chiếc roi, trong khi di chuyển đều để lại dấu chết của chúng.
Chiêm Thiên Phong đang bàng quan xem trận chiến cũng phải trợn mắt cứng lưỡi, lão âm thầm đem bản thân đổi chỗ cho Trác Vạn Liêm. Nhưng lại đau buồn phát hiện ra cho dù là lão có tự mình ra tay, cũng chưa chắc có thể thắng được Hạ Nhất Minh một cách dễ dàng. Nếu trong tay người này là một thanh binh khí thật sự thì không còn gì để nói nữa....
Trác Vạn Liêm càng đánh càng cảm thấy buồn bực, vô luận thân pháp của hắn có nhanh cỡ nào, vô luận kiếm băng trong tay hắn có ảo diệu vô song, đến mức ngay cả hắn ở trong đó cũng không phân biệt được đâu thực đâu hư. Thế nhưng đối phương chỉ cần đem cây đại thụ thay đổi góc độ một chút, thì lập tức khiến cho toàn bộ sát khí hắn khổ tâm thi triển thông qua kiếm pháp đều trở nên vô dụng. Cây đại thụ này thật sự là rất lớn, lớn đến mức hắn căn bản không có cách nào xoay xở nổi. Bổng nhiên, gương mặt hắn ửng đỏ lên. Hắn tu luyện nguyên là Băng hệ công pháp, hơn nữa đã tu luyện tới cảnh giới đỉnh phong. Thế nhưng giờ phút này bởi vì đem toàn bộ chân khí kích phát ra, cho nên mới xuất hiện nhan sắc khác thường như thế.
Sau đó, hắn đột nhiên quát khẽ một tiếng, huy động thanh băng kiếm trong tay chém về phía cây đại thụ. Một kiếm này của hắn khí thế vô cùng sắc bén như chẻ tre, nhanh như chớp. Trong nháy mắt, bộ phận tiếp xúc với với thanh kiếm băng rạn nứt ra, dù là có thêm tiên thiên Khô Mộc Công gia trì vào cây đại thụ thì cũng không có khả năng chịu được một kích toàn lực của Trác Vạn Liêm. Nhưng, chỉ sau một lát, nụ cười trên gương mặt Trác Vạn Liêm lập tức cứng đờ lại. Một kiếm này của hắn ngưng tụ chân khí toàn thân, quả thật khó có gì có thể chống đỡ được. Thế nhưng, hắn đã quên mất một điều, cây đại thụ này có thể tích rất lớn. Hơn nữa cách Hạ Nhất Minh quán thâu lực lượng Mộc hệ vào đó thật sự là vô cùng cao thâm, khiến cho hắn nổi lên cảm giác thâm sâu khó dò. Mặc dù kiếm băng trong tay hắn trong nháy mắt cũng có thể chém vào sâu cây đại thụ, nhưng cũng chỉ được một phần tư mà thôi.
Tới lúc này, chân khí của hắn đã gần như khô kiệt, nếu còn tiếp tục bổ sâu vào nữa thì tốc độ sẽ chậm như sên. Thanh băng kiếm trong tay bị tầng tầng lớp lớp Mộc hệ bao phủ, đừng nói là tiến vào, cho dù là muốn bình an rút lui cũng trở nên vô cùng khó khăn. Trong nháy mắt hắn hiểu được, nếu còn tiếp tục tiến vào, như vậy thì đừng nói là có thể bổ đôi cây đại thụ và đả thương Hạ Nhất Minh. Chi sợ chân khí của hắn trong một khắc khô kiệt, chính là lúc mất mạng đương tràng. Ánh mắt của hắn hiện lên một tia bất đắc dĩ, thân hình nhanh như chớp lui lại phía sau.
Về phần băng kiếm ở trong tay hắn thì không còn ở nơi tay nữa, nó vẫn còn cắm ở giữa cây đại thụ. Mất đi sự chi trì của chân khí, thanh băng kiếm ở trong cây đại thụ bị lực lượng sinh mệnh đánh vào, trong chốc lát đã tan thành nước. Một lần nữa thanh băng kiếm biến thành một bãi nước bốc hơi vào trong không khí. Hạ Nhất Minh vẫn còn sợ hãi nhìn cây đại thụ bị chẻ đôi ra một đoạn, hắn lúc này mới biết mình dù sao vẫn còn kém hơn Trác Vạn Liêm một khoảng cách nhất định.
Bất quá, Hạ Nhất Minh cũng cảm ứng được đối phương lúc này đang trong tình trạng lúng túng, lập tức nâng cây đại thụ lên, lấy khí thể bá vương vọt tới. Một tiến một thối trong lúc đó, vị trí của hai người đã có sự thay đổi nghiêng trời lệch đất. Hạ Nhất Minh lần đầu tiên chiếm thượng phong khi hai người giao thủ, ở nơi cây đại thụ bị chẻ làm đôi lại phát ra tiếng kêu xé gió giống như tiếng sói tru. Trác Vạn Liêm liên tục lui lại phía sau, hắn không thể không lui lại, bởi vì lúc này hắn không còn khả năng tiếp tục duy trì phương thức công kích của mình nửa.
Cuối cùng hắn hét lớn một tiếng, nói:
- Dừng tay. Không đánh nữa.
Hạ Nhất Minh mặc dù trong lòng không muốn, nhưng cũng do dự một chút rồi đình thủ. Hắn biết mình mặc dù chiếm được thượng phong, nhưng bất quá đây là có quan hệ tới cây đại thụ ở trong tay hắn. Hơn nữa chiếm cứ thượng phong là một chuyện, còn muốn giết chết đối thủ thì lại là chuyện khác. Dưới tình huống trước mắt, hắn muốn đánh chết Trác Vạn Liêm thì không nghi ngờ gì đúng là người si nói mộng.
Cổ tay hơi rung lên, cây đại thụ nhất thời bị vác lên vai, Hạ Nhất Minh hỏi:
- Tại sao lại không đánh? Trác Vạn Liên tức giận nói:
- Công phu của ngươi quỷ dị như thế, hàn khí của ta không làm gì được ngươi, như vậy còn đánh cái rắm a.
Hạ Nhất Minh bật cười, bất quá hắn cũng hiểu được. Bởi vì bản thân có hàn khí lạnh hơn của đối phương, cho nên khả năng của Trác Vạn Liêm không hề uy hiếp tới hắn. Dưới tình huống này, Trác Vạn Liêm hiển nhiên vĩnh viễn không thể uy hiếp tới Hạ Nhất Minh. Nếu đã biết được một chút, Trác Vạn Liêm tự nhiên sẽ thu tay, đánh tiếp chẳng phải là mất mặt sao?
Chiêm Thiên Phong cười lớn đi tới, nói:
- Công phu của nhị vị thật là tốt, làm cho lão phu được mở rộng tầm mắt.
Hai người Hạ Nhất Minh hiển nhiên không hề tin tưởng lời lão, vị lão nhân này đã tiến vào Nhất Đường Thiên lâu năm, thực lực vô cùng thâm sâu, làm sao có thể cùng bọn hắn so đo được. Ánh mắt Chiêm Thiên Phong dừng lại ở cây đại thụ trên vai Hạ Nhất Minh, đột nhiên nói:
- Hạ huynh, cho ta mượn vui đùa một chút được chứ?
Hạ Nhất Minh không chút chần chờ đưa cây đại thụ cho đối phương, mặc dù nó dài tới bốn thước, hơn nữa lại thô to dị thường, nhưng ở trong mắt cường già Nhất Đường Thiên thì đây bất quá chỉ là một cái cây bình thường mà thôi. Chiêm Thiên Phong đưa tay đón lấy, nhẹ nhàng cầm lấy cây đại thụ. Trong lòng Hạ Nhất Minh thầm bội phục, xem động tác của đối phương, giống như chỉ cầm một nhánh cây vậy, điệu bộ tiêu sái làm cho hắn không thể nào bắt chước được.
Chiêm Thiên Phong đem chân khí trong cơ thể quán chú vào trong thản cây, nhưng hắn lại rất nhanh phát hiện, mặc dù chân khí hùng hậu hơn xa Hạ Nhất Minh, nhưng khi tiến vào trong cây đại thụ cũng chi miễn cưỡng dung nhập được một phần mười thể tích. Một khi vượt qua cực hạn này, lão lập tức không thể điều chỉnh được Mộc hệ chân khí của mình. Người khác từ bên ngoài không nhìn ra được điều gì, nhưng lão lại biết, nếu lão dùng cây đại thụ này giao thủ với Trác Vạn Liêm, thì khẳng định sẽ bị hắn dễ dàng cắt bỏ phần lớn cây đại thụ. Sắc mặt lão hơi thay đổi, trong lòng nổi lên vô vàn nghi vấn, Hạ Nhất Minh làm thế nào mới có thể đem Mộc hệ chân khí quán thâu vào trong cây đại thụ có thể tích khổng lồ như thế này? Sau một lát, lão buông cây đại thụ ra, cười nói:
- Nhị vị, nghe nói các đại sư của Đồ Phiên quốc lần nay mang tới đây rất nhiều thứ tốt để tham gia giao dịch. Không biết nhị vị đối với những thứ đó có hứng thú không?
Hạ Nhất Minh gật đầu, không chút nào giấu diếm nói:
- Ta vì điều này mà tới đây, cho nên phải tham gia rồi.
Thái độ của Trác Vạn Liêm đã thay đổi rất nhiều, ở sâu trong đáy lòng hắn đã đem Hạ Nhất Minh đồng lõa thành dạng quái thai, thực lực cường đại như thế đã đủ để được hắn tán thành. Chần chờ một chút, hắn cũng gật đầu đáp ứng. Chiêm Thiên Phong cất tiếng cười to, dẫn hai người vào nơi ở của mình. Nhưng cho dù là ai cũng không nghĩ được, lòng nhiệt tình của lão cũng chỉ có bề ngoài mà thôi, còn tâm tư thì khiến cho kẻ khác khó lường được.

Truyện Vũ Thần Quyển 1: Hà Vị Thiên Tài? - Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 7 (2) Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Quyển 2: Thiên Tài Dương Danh -Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Quyển 3: Tây Bắc Chi Quyển -Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 25 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Quyển 4: Thâm Sơn Đồ Đằng -Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9