Chương 68

 Bầu không khí ngáy ngủ ở Bến Đình được khuấy động bởi ba chuyện khá li kỳ vừa xảy ra trong tuần rồi. Đi một vòng từ đầu trên đến xóm dưới đâu đâu cũng nghe thiên hạ bàn tán một cách hào hứng quá đà còn sôi nổi hơn tình hình chiến sự diễn ra phức tạp ở Trung Đông, những vụ đánh bom  cảm tử của những người Hồi giáo ở dải Gaza.  Trong các quán phở, quán cơm, quán nhậu, quán cà phê bình dân mọc rải rác xung quanh chợ, người ta vừa nhâm nhi  vừa đem những chuyện tai nghe, mắt thấy phân tích, mổ xẻ rồi đưa ra những nhận xét của riêng mình. Ai cũng cho lý lẽ của mình là đúng. Và  thẳng tay phản bác,  thậm chí chế giễu ý kiến của đối phương. Đã có vài trường hợp thượng cẳng hạ tay đến u đầu sứt trán  vì không cùng “ quan điểm “. Cánh đàn bà có vẻ “ nhu mì “ hơn trong chuyện dùng bạo lực nhưng lại tỏ ra lấn lướt khi dùng  ngôn ngữ chợ búa. Chuyện động trời thứ nhứt, chị Thu, vợ Tám Hoành bỗng bị bắt về tội hành nghề mãi dâm! Khi công an phường xuống nhà để lấy lời khai, anh Tám chưng hửng, đôi mắt một mí trợn to  lộn tròng,  cặp môi dày thâm đen như da trâu mở hết cở để lộ hàm răng ám khói thuốc:
- Cái gì? Mấy anh nói giỡn! Vợ tui mà làm chuyện đó  Thiên Lôi có giáng bảy búa tui cũng không tin. Người giống người thôi, mấy cha!
Anh thượng úy – cảnh sát khu vực gân cổ cãi lại:
- Làm sao trật được khi mà tên tuổi, địa chỉ, thậm chí số chứng minh nhân dân cũng trùng khớp. Đội phòng chống mãi dâm thành phố vừa điện về xong. Vợ anh bị tó  tại khu nhà trọ bình dân bên cạnh bến xe Miền Đông. Khi các ngành chức năng xông vô, bả với một thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch đang ôm nhau lăn lộn trên giường, quần áo thì lòng thòng dưới đất. Bắt tận tay day tận trán còn chối cãi gì nữa.
Tám Hoành, mặt đỏ như gà nòi. Chành môi cãi đến văng nước miếng:
- Xúc phạm như vậy là quá lắm! – Đoạn anh ta vung tay đấm ngực thùi thụi:- Các anh nhìn coi,  nhà  tui đâu phải dạng nghèo túng, nếu không nói là có của ăn của để thì hà tất phải làm những chuyện đồi bại như vậy? Tui đã nói là có sự nhầm lẫn. Có khi đứa nào đó ghen ăn tức ở rắp tâm  hạ thấp uy tín của vợ chồng tui cũng chưa biết chừng!
Quả thật, nhà Tám Hoành được xếp vào nhóm có máu mặt ở Bến Đình, chỉ chịu kém nhà anh Thái điện tử  và bà Hợi trùm hụi mà thôi. Anh Tám được mệnh danh là phù thủy xe gắn máy, chỉ cần nghe tiếng pô[1] là anh biết ngay nó bị bịnh gì. Những chiếc xe bị “ ung thư giai đoạn cuối “ hết thuốc trị, anh rờ vô là khỏi bịnh tức thì! Tiếng lành đồn xa. Thậm chí có người ở tận các tỉnh lân cận cũng không quản ngại  đường sá xa xôi, giao con ngựa sắt cho anh bắt mạch kê toa. Vì thế, mặc dù tiệm sửa xe của Tám Hoành nằm tuốt luốt  trong hẻm sâu hun hút vẫn không làm hết việc. Tám Hoành phải mướn thêm vài người thợ và bốn đứa học việc. Thợ được trả lương theo đầu xe. Còn đám cu li phải trả tiền ngược lại; bốn chỉ vàng bao ra nghề. Tiền vô như nước. Cách đây mấy tháng, Tám Hoành còn kịp xây nhà mới ba từng lầu, nội thất khang trang toàn là hàng xịn. Vậy thì vợ Tám Hoành làm chuyện đó để làm gì?
- Anh hỏi tui thì tui biết hỏi ai? – Anh cảnh sát khu vực nỗi quạu:- Gặp bả đi thì biết. Một là anh bảo lãnh cho bả về, hai là cho bả vô mấy trại phục hồi nhân phẩm, có vậy thôi mà cứ vòng vo!
Anh ta đưa thơ mời cho Tám Hoành rồi đi thẳng một nước. Anh Tám bỏ cả buổi làm, phóng xe đi kiếm vợ. Vợ chồng Tám Hoành chỉ có một cô tiểu thơ đang học bán trú ở một trường công lập. Sáng đưa. Chiều đón. Chị Tám rảnh rỗi chẳng có việc gì làm nên xin chồng phụ bán hàng cho một người bà con xa ở chợ Bến Thành.
Chiều vợ, Tám Hoành lập tức gật đầu cái rụp mà không thèm suy nghĩ:
- Tiền bạc không thành vấn đề, miễn sao em vui là được. Nhớ đừng phung phí sức kẻo đổ bịnh thì không có ai lo cho đâu!
Tám Hoành lớn hơn vợ đúng một con giáp, anh ba mươi tám, vợ hai mươi sáu, nhưng do làm lụng quá sức lại có cái tật đại khái, qua loa nên coi già trước tuổi. Chị Tám thì ngược lại, thích chưng diện, là khách hàng thường xuyên của mấy thẩm mỹ viện  và mấy câu lạc bộ aerobic. Trên bàn trang điểm nhà chị có vô số mỹ phẩm của các hãng nổi tiếng, kem làm trắng da, kem chống nhăn, kem chống nắng. Son môi thì có đủ các loại từ màu đỏ tươi, màu hồng đến gam màu lạnh theo mốt Hàn Quốc. Còn dầu thơm, nước hoa thì đếm không xuể. Chính vì thế trông chị  hơ hớ, trẻ trung xinh xắn như những cô bé mắt nai!
Đến khi giáp mặt vợ, Tám Hoành mới nhận ra sự thật phũ phàng cay đắng. Anh ta nổi điên đập phá đồ đạc, rồi đóng cửa tiệm, cả ngày làm bạn với mấy chai “ Nàng Hương “ và thuốc lá đen khét lẹt. Sau vụ đó, cô vợ mắc cỡ không dám bước ra khỏi nhà. Mọi việc chợ búa, đưa rước con cái phó thác cho bà mẹ vợ già lọm khọm. Tội nghiệp bà già trên đầu đã hai thứ tóc, mỗi khi đi ra đường phải kéo nón lá che kín mặt. Tám Hoành gọi vợ ra, bắt đầu lục vấn:
- Tui lo cho cô  không thiếu thứ gì, tại sao cô lại làm cái việc đó hả? Cô cần tiền để làm gì, nuôi thằng nào phải không. Nói!
Cô vợ ngồi yên như tượng, không hé răng nói một lời. Ông chồng càng sôi máu, tán cho mấy cái tóe lửa, chị Tám vẫn trơ trơ. Thấy dùng tay không tác dụng, anh Tám phóng con dao găm dính lên mặt bàn, cán dao rung bật bật:
- Cô phải nói thiệt. Nếu không, tui sẽ giết cô rồi tự sát luôn!
Mặc cho Tám Hoành hầm hè đe dọa, cô vợ vẫn tuyệt nhiên không hé răng. Tám Hoành chịu hết xiết, vò đầu bứt tai, gào lên trong bất lực:
- Mẹ kiếp! Nếu cô sanh ra sớm vài chục năm, tham gia cách mạng thế nào cũng được thưởng huân chương!
Hết cách Tám Hoành đành chịu thua mà không hiểu tại sao cô vợ nõn nà của mình lại làm như thế. Đây là nghi án mà cả Bến Đình bàn luận cả tuần nay mà vẫn chưa ngã ngũ.
Điểm tập trung dân ngồi lê đôi mách là tại quán Tư Râu ngó xéo qua chợ chừng vài mét. Quán vừa bán cà phê vừa bán bia rượu và thức nhắm linh tinh. Thứ cà phê lỏng le lỏng lét, sáu phần bắp bốn phần là cà phê chẳng thơm tho gì ngoài vị đăng đắng, khen khét. Rượu, tất nhiên phải là thứ hạng bét,  dân Bến Đình làm gì có tiền mà nhấm nháp rượu ngon. Loại rượu này có sức tàn phá hệ tiêu hóa khủng khiếp, uống vô đầu nhức bưng bưng, ruột cứ sôi lên òng ọc phải liên tục “ ngồi đồng “ trong cầu tiêu rồi chạy vắt giò lên cổ ra mấy tiệm thuốc Tây. Thấy đủ  mặt “ bá quan văn võ “, mụ Khóa mập bèn khơi mào câu chuyện:
- Mấy người có biết tại sao con vợ thằng Tám lại đĩ ngựa như vậy hông?
Vừa dứt lời thì cánh đàn ông ngồi ở dãy bàn nhậu bên này lập tức lên tiếng:
- Vạn sự chẳng qua là tiền! – Một người trong bọn ngửa cổ nốc cạn chung rượu, đánh khà một tiếng rồi tiếp tục nổ lốp bốp như bắp rang:- Thằng Tám tuy thương vợ nhưng ke re cắc rắc với bên vợ từng xu. Tui ở sát nhà nó nên rõ lắm.
- Không phải,  - người đàn bà gầy đét như con mắm, xoay xoay mâm xôi vò bụi bặm trên tay, rồi cúi xuống thò tay vào ống quần gãi sồn sột. Mấy mụn ghẻ ngứa tróc mày rướm máu:
- Bên nhà con Tám cũng đâu nghèo  đến nỗi mà ngửa tay lấy tiền của con gái. Ừ thì, nếu đó là đồng tiền ngay ngắn  thì nhận cũng được, đàng này lại là tiền dơ tiền bẩn, cha mẹ nào mà dám cầm. Vả lại tui cũng đã tìm hiểu cặn kẽ, hoàn toàn không có chuyện đó. Hôm nọ gặp tui, dì Sáu, má con Tám cứ khóc hu hu thú nhận không hiểu tại làm sao nữa. Bả còn nói cha mẹ sanh con, trời sanh tánh!
Người bàn bên này đốp lại:
- Sao mấy bà ngây thơ quá! Ăn vụng còn dính mép đã chối leo lẻo nữa là. Nếu không vì tiền bạc thì vợ Tám Hoành làm chuyện ấy nhằm mục đích gì? Chẳng lẽ cốt để thỏa mãn cơn ngứa ngáy?
- Dám lắm chớ! – Vợ Hai cạo heo tém mái tóc cứng như rễ tre bĩu môi nói:- Tám Hoành tuy cưng vợ. Nhưng mấy người cứ nhìn mà coi,  thằng chả suốt ngày đầu tắt mặt tối, tay chưn mặt mũi lúc nào cũng dính đầy dầu nhớt cứ như thằng ngốc bán than! Tắm rồi  mà cứ như là chưa tắm! Sáng sớm vừa bảnh mắt ra đã thấy một tay cầm ổ bánh mỳ, tay kia cờ lê, mỏ lết. Tối đến vừa vứt mấy món đồ nghề thì ngã lăn quay ra ngáy o o chẳng biết trời trăng gì nữa, trong khi cô vợ thì cứ hừng hực như hỏa diệm sơn  thì trách làm sao  chẳng tòm teng với thằng khác!
- Nghe nói mà rởn da gà! – Bên bàn nhậu cự lại:- Người ta sống cốt ở cái tình cái nghĩa, con người hơn con vật là ở cái lý trí, hễ ngứa ngáy lên là chạy rong như chó tháng bảy thì còn gì là tình.
- Tình gì thì tình,  - bên bàn cà phê lập tức “ phản pháo “:-  Cũng chẳng qua nổi cái tình dục! Đàn bà một khi đã no cơm, no tình thì cho dù phải lên núi dao, vượt qua biển lửa họ cũng chẳng từ nan. Đàng này để cho đói thì làm sao không sanh chuyện.
Bên bàn nhậu, một người ở trần để lộ mấy giẽ xương sườn bỗng cười ré lên:
- Hé..hé..Vậy thằng Sáu Dư,  chồng bà có “ trả bài “ đầy đủ hôn mà hai vợ chồng lục đục hoài vậy? Sáng gây, tối cũng gây!
Vợ Sáu Dư  cũng chẳng phải tay vừa, vỗ bàn chửi lớn:
- Cái thằng ôn dịch kia! Đang nói chuyện nhà Tám Hoành sao mày bỗng dưng xía chuyện nhà bà? Vợ chồng bà cãi lộn hay ăn nằm với nhau thì mắc mớ gì đến mày? Bà nhắc cho mà nhớ, đụng đến bà là đụng tới tổ ong vò vẽ, biết chưa con?
- Sao không mắc mớ? Mẹ kiếp! Cứ gây lộn um sùm cả xóm, không ai ngủ nghê gì ráo! Mấy người muốn làm gì thì làm nhưng đừng phiền người khác!
Thế là hai bên xoắn tay áo xông vô đấu võ miệng. Tất nhiên cánh đàn ông không thể nào bì lại bọn đàn bà già mồm lẻo sự. Bên bàn nhậu cãi không lại, tức quá, co chưn đá cái bàn đổ rầm một cái. Tư Râu  do bị say rượu từ đêm hôm trước, mắt nhắm mắt mở chạy ra thì bị hứng nguyên ca nước đá vô mặt. Cuộc chiến tạm kết thúc phần thắng nghiêng về phía động vật có vú!
Vụ  thứ hai là chuyện Mười “ đau khổ “. Nửa đêm tuần trước  Bến Đình đang ngáy ngủ thì bị dựng dậy bởi hàng chục anh công an súng ống sẵn sàng đứng chặn tất cả lối ra vô. Nội bất xuất, ngoại bất nhập. Sau đó đích thân viên trung tá trưởng phòng cảnh sát hình sự đến gõ cửa nhà Mười “ đau khổ “. Gõ hoài mà không thấy động tĩnh gì, ông ta bèn hất hàm ra lịnh cho nhân viên tông cửa xông vô. Bên trong vắng hoe, đồ đạc rơi vãi tứ tung. Sau một hồi lục lạo, người ta thu được rất nhiều vàng, đô la và có cả một cây súng sáu[2]! Trời ạ, thì ra bấy lâu dân Bến Đình sống chung với tên tướng cướp cạn khoác bộ mặt lương thiện! Không tìm được kẻ phạm tội mấy anh công an thu hồi vật chứng chuẩn bị ra về thì bất ngờ có tiếng ho phát ra từ mấy tấm plafon. Mười “ đau khổ “ bị bắt vì cái cổ ngứa mất trật tự!
Tư thợ mộc ra vẻ là người có hiểu biết:
- Nếu quân đội là trường đại học tổng hợp để rèn luyện con người thì nhà tù là nơi để nâng cao “ nghiệp vụ “  cho bọn ma cô!
Thọ “ ba xị “ cãi lại:
- Ông nói nghe không lọt lỗ tai! Theo tui được biết, nhà tù là nơi cải tạo, giáo dục phạm nhân trở thành con người tốt, chớ ai lại…
Một người ngồi gần đó đế vô:
- Đúng vậy! Nhà tù mà là nơi dạy nghề đạo tặc thì thế giới này quả thật nhiễu nhương!
- Ê, Tư thợ mộc,  mày có vô xị nào chưa mà nói năng tùm lum tà la vậy?
Đợi mọi người nói cho sướng cái miệng, Tư thợ mộc vừa nhổ râu càm vừa cười hềnh hệch:
- Vậy tui hỏi mấy người, ở Bến Đình này từ trước tới nay có bao nhiêu đứa chuyên môn vào tù ra khám? – Rồi không đợi mọi người trả lời, Tư thợ mộc nói luôn:- Năm đứa, có phải vậy hông?
Mấy cái đầu bờm xờm cùng gật lia lịa. Nhóm “ ngũ quỷ “  chuyên chọc trời khuấy nước ở khu vực Bến Đình là: Hậu lé, Tài ghẻ, Hảo đen, Minh khùng và người cuối cùng có tên trong bảng phong thần là Mười “ đau khổ “. Tư thợ mộc để cọng râu vừa nhổ được vô lòng bàn tay rồi thổi phù một cái ra chiều khoái chí lắm:
- Vậy tui hỏi mấy người trước kia thằng Hậu lé bị phạm tội gì?
Một người lẹ miệng đáp:
- Tội đá gà!
- Vậy sau khi ra tù nó làm gì?
- Hậu lé ra tù, nhờ có số má nên nhảy lên làm chủ một lúc mấy  trường gà.
Tư thợ mộc  cười ha hả rồi nói:
- Tài ghẻ bị bắt lần đầu về tội đánh bài, sau khi ra tù nó tổ chức chứa bài. Thằng Hảo đen ở tù về tội cắp xe đạp, ra tù nó “ thổi “ toàn xe gắn máy mắc tiền. Minh khùng trước đó phạm tội ghi đề, ra tù nó nghiễm nhiên làm thầu đề. Còn Mười “ đau khổ “ làm nghề đạo chích không xong, vậy mà giờ đây bỗng trở thành tay tổ trong việc mở két sắt!
Cuối cùng Tư thợ mộc kết luận một câu xanh dờn:
- Các người mở miệng nói trại cải tạo là nơi  giáo dục phạm nhân trở thành người tốt. Tốt đâu không thấy mà chỉ thấy tụi nó phạm tội càng tinh vi hơn, liều lĩnh hơn và có tổ chức hơn. Tui nói có đúng hông?
Cả bọn cứng họng nín khe, dòm Tư thợ mộc bằng ánh mắt tâm phục, khẩu phục.
Vụ thứ ba lại liên can đến bọn đàn ông ham nhậu nhẹt, tuy không rùm beng như hai vụ kia nhưng không  vì thế mà giảm đi kịch tính. Chuyên là  vầy; thứ Ba tuần trước Hai cạo heo đi đám giỗ về vì uống chưa đủ “ đô “ nên khi thấy bàn nhậu của Sáu Lùn bèn sà đại. Hai cạo heo nhậu xấu nết nên chẳng ai muốn tiếp. Thấy mọi người “ liệng cục lơ “, Hai cạo heo nổi nóng đưa tay đập bàn:
- Tụi bây khinh thằng này không uống nổi chắc? Tao tuy đã sương sương mấy xị nhưng vẫn còn sức để hạ đo ván cả đám tụi mày. Thằng nào dám thi thố với tao không?
Thấy Hai cạo heo đã xà quần không ai thèm chấp, nhưng anh ta được thể càng làm tới, cởi áo vắt vai, ra sức thách thức:
- Đồ hèn! Về nhà lấy quần mỹ a  của vợ mà bận vô! Đồ không đáng mặt đàn ông!
Quá lắm rồi! Mặt mình như vầy mà hắn dám biểu mặc quần đen của vợ thế có nóng mũi  không chớ. Nhục mà không rửa được thì không đáng mặt nam tử hán! Sức mày nhậu được mấy lăm hơi [3] mà bày đặt thách với đố. Được rồi, muốn “ chiến đấu “ tới cùng thì thằng này chiều luôn! Thử xem mèo nào cắn đuôi mèo nào.
Sáu lùn ra điều kiện:
- Ai gục trước ngoài việc phải thanh toán tiền rượu còn phải bái người kia làm sư phụ, và kể từ nay không được héo lánh đến chỗ đàn anh nhậu nhẹt.
- Tưởng gì! Tao đồng ý! Tụi bây đâu! Dẹp bàn, bày rượu cho hai đại ca so tài cao thấp!
Dĩa khô cá sặc chỉ bằng mấy ngón tay cái,  cóc ổi, nước trà đá đều bị gạt sang một bên. Hai cạo heo ra điều kiện, trong lúc uống rượu không được ăn mồi, không được “ chữa lửa”, chỉ được nốc rượu suông, và phải uống bằng chén ăn cơm, ai ói trước  người đó thua!
Một người xách can rượu năm lít đổ vô cái thau nhôm bự chà bá, đặt lên bàn. Bên cạnh là hai cái chén sành hình bát tiên. Hai cạo heo hôn chụt lên ông Lý Thiết Quài, cười ha hả:
- Ông là bạn của tui, hãy giúp tui hạ thằng này!
Đám bộ sậu tản ra hai bên làm trọng tài, khua soong nồi ầm ĩ. Mấy người đi đường hiếu kỳ dừng lại, ghé mắt vô coi mỗi lúc một đông. Thoắt một cái họ đã đứng chật ních cả lối đi mặc cho mấy chiếc xe gắn máy bóp kèn inh ỏi.
- Bắt đầu!
Cả hai cầm chén thò vô thau rượu múc đầy và đưa lên  miệng tu ừng ực. Chén thứ nhứt Hai cạo heo hết trước, anh ta ra sức khiêu khích đối phương:
- Nè, nên lượng sức mình chịu thua sớm đi, đỡ nhục!
- Tao mà thua mày thề sẽ tam bộ nhứt bái từ đây về nhà như Tiết Đinh San cầu Phàn Lê Huê!
Ba chén Āu thất vọng rồi  đạp xe quành về. Bây giờ cô cảm thấy đường về nhà sao mà xa vời vợi!
oOo
- Cạn hết ly này, em xin ngừng cuộc vui, hẹn các anh dịp khác.
Mấy gương mặt đỏ ké cặp kè nhau ra chiếc taxi nổ máy đợi sẵn. Thuê Nhành là một người đàn ông nhỏ thó, liên tục cựa mình trong bộ quần áo quá cỡ. Ông ta cũng là dân bợm nhưng mấy bữa nay bị chứng đau bao tử hành hạ nên không thể uống được rượu. Tiền mình bỏ ra lại phải giương mắt nhìn thiên hạ chén chú chén anh vừa tiếc của hùi hụi vừa thèm nhểu nước miếng!
- Ghê thiệt! Có mấy thằng mà tụi nó “ đập phá “ bằng cả đại đội lính tinh nhuệ!  Mẹ kiếp! Của chùa nên chúng nó nốc cứ như rồng uống nước!
Ông ta vừa chửi bới, vừa thò tay vô túi áo, đếm tiền trả cho Nhành. Nhành tự nhiên cầm lấy cho vô túi xách.
- Khi nào hết bịnh, nhứt định tôi phải mời cô so một trận thấp cao. Ai thua người đó trả tiền!
Nhành nhún vai, cho xe vọt đi. Tối nay, Nhành thấy trong người không được khỏe, lại vừa bia, vừa rượu Tây loại nặng độ nên mau say, mấy lần vô nhà vệ sinh móc họng, nhưng không nôn ra được. Đi được chừng mươi phút, rượu bắt đầu ngấm. Mệt đứ đừ. Mắt nhìn “ quáng gà “. Đôi tay run lẩy bẩy khiến chiếc xe chạy ngoằn ngoèo theo đường chữ chi. Trong tình trạng say nhừ tử như vậy không biết bằng cách nào Nhành về được tới nhà mà không gặp chuyện gì, cứ như có phép lạ. Vừa quẹo vô hẻm. Chưa kịp rút chìa khóa xe ra khỏi công tắc Nhành đổ  gục ngay vũng nước dơ ngay hẻm. Chập tối chị Hai làm cá, nước dơ không đổ xuống cống mà lại đổ ra sân. Hôi rình.  Lúc này Hiếu cũng mới vừa về. Trong nhà không có ai, Hiếu đành phải ì ạch kéo Nhành vô bên trong, sau đó giải quyết nốt chiếc xe đang nằm chỏng vó.
- Nhành! Nhành! – Hiếu đưa tay vỗ vỗ lên má Nhành:- Hôi quá trời! Dậy thay đồ rồi ngủ. Nhậu chi dữ vậy không biết.
Nhưng Nhành đã hoàn toàn bất tỉnh. Hiếu lên gác lấy bộ đồ bộ khô, rồi dùng khăn xấp[1] nước lau người Nhành. Khi chiếc áo ngoài được cởi bỏ, để lộ thân thể nõn nuột, hấp hổi, cơn đam mê thể xác trong người Hiếu bỗng trổi dậy. Hiếu nuốt nước bọt ừng ực, đôi tay run rẩy rờ rẫm khắp cơ thể bất động như xác chết của Nhành. Trong cơn mê muội, lý trí cô bỗng thức tỉnh, nó biểu cô phải chấm dứt ngay cái trò đồi bại này. Mình đang làm gì thế nhỉ? Hiếu hốt hoảng đặt Nhành xuống, lùi lại vài bước, mắt nhìn sang chỗ khác. Nhưng con quỷ nhục dục một  lần nữa lại xúi giục cô, và lần này cô không thể nào cưỡng lại được nữa. Hiếu cúi xuống hôn Nhành, hôn khắp nơi trên cơ thể. Hơi nóng rừng rực từ người Nhành tỏa ra khiến Hiếu ngây ngất. Cô đứng dậy trút bỏ quần áo trên người và...
oOo
Vì phải hoàn tất bản báo cáo để sáng mai kịp trình bày với giám đốc và đoàn cán bộ công ty mẹ từ Hà Lan sang nên Ngân phải tranh thủ hoàn tất. Gần mười giờ đêm công việc mới tạm ổn, chỉ cần sửa chữa lại một ít là có thể in ra giấy. Lúc đầu cô định làm luôn nhưng cái bụng cứ liên tục réo lên, đói, khiến cô không thể tập trung vào công việc, cứ hết sai chỗ này rồi sai chỗ khác, cuối cùng cô quyết định gác lại. Về nhà ăn uống nghỉ ngơi cho lại sức, mai đến sớm hoàn thành nốt cũng được.
Về đến nhà, thấy cửa đóng, bên trong lại không có ánh sáng, Ngân nghĩ chắc mọi người đã đi ra ngoài hết rồi. Khóa nhà là loại khóa sập, chỉ cần ấn cái nuốm tròn bằng đầu ngón tay bên trong, kéo mạnh cửa là nó tự khóa lại. Muốn vô được phải dùng khóa mở ra, mà Ngân lại không có chìa. Thật ra Ngân cũng có một chiếc nhưng cô đã vô ý làm rớt từ tuần trước, chưa kịp làm cái khác. Ngân ngồi bệt xuống mái hiên thở dốc,  chờ có người về mở cửa. Ngồi được một lúc, Ngân bỗng nghe có tiếng động phát ra từ bên trong. Áp tai vô cánh cửa kiếng, nghe rõ ràng là tiếng khò khè hơi thở người. Lúc đầu cô cứ  tưởng mình nghe lộn,  nhưng khi tiếng tiếng hôn chụt chụt trên da thịt, tiếng da thịt vỗ vào nhau...thì cô chắc chắn là không thể có chuyện lầm lẫn. Cô đứng dậy, nhìn qua khe hở. Trong ánh sáng nhờ nhờ từ cái bóng đèn trái ớt trên tran thờ hắt xuống, Ngân thấy hai thân hình trắng phau đang cuốn vào nhau. Trời ơi, cái gì vậy?  Lại dòm thiệt kỹ. Trời ơi! Hai người đàn bà đang.... Không thể nào giữ bình tĩnh được nữa, Ngân đấm mạnh lên cánh cửa kiếng màu khói:
- Mở cửa!
Bên trong có tiếng quẫy đạp, tiếng loảng xoảng, tiếng vải sột soạt.
- Mở cửa! Ai ở trỏng vậy?
Gần hai phút sau,  bên trong sáng đèn. Tiếng “ tách “ cái ổ khóa. Hiếu thò đầu ra nhìn Ngân sượng sùng, lúng túng. Thấy Hiếu  áo quần xốc xếch, tóc tai bù xù, Ngân lờ mờ đoán ra sự việc. Cô lách mình vô bên trong. Nhành nằm bất động. Chiếc khăn tắm phủ hờ lên thân thể lõa lồ.
- Chị Hiếu! Chuyện gì đã xảy ra?
- Có gì đâu. Nhành, nó say rượu té vô vũng nước dơ, tao thay đồ cho nó. Hiếu trả lời lúng búng trong cổ họng, mắt không dám nhìn thẳng người đối diện.
- Rồi sau đó chị còn làm gì nữa? Em đã thấy hết trơn!
Hiếu đứng xụi lơ cán cuốc. Mấy bữa rày do ảnh hưởng áp thấp nhiệt đới, trời lạnh mà trên trán Hiếu ướt đẫm mồ hôi. 
- Tại sao chị lại làm như vậy, hả chị Hiếu? Em cứ nghĩ đây là cơn ác mộng. Trời ơi, chị đã mang nỗi ám ảnh khủng khiếp đó vô cái nhà này! Chị...chị định biến tất cả mọi người thành...
Ngân không thể nào nói tiếp được nữa, cô đứng dựa lưng vô vách tường, ngửa cổ nhìn lên trần nhà thở khò khè, ánh mắt còn hiển hiện sự kinh hoàng tột cùng.
Hiếu run lập cập, đôi chưn mềm nhũn như bún. Đoạn cô gieo cơ thể nặng nề như treo đá ngồi chum hum[2] dưới nền nhà, mái tóc rối nùi che kín gương mặt nửa sáng nửa tối. Lát sau Hiếu ngẩng lên, gương mặt nhòe nước:
-  Tao..tao, à không, chị..chị không hiểu tại sao nữa, cứ như là bị ma xúi. Tự nhiên chị không thể nào dừng lại được và thế là...
- Chị đừng nói nữa! Tôi kinh tởm chị! – Ngân nói nhỏ vừa đủ nghe, nhưng giọng lạnh và sắc như lưỡi dao dao bầu chặt phăng những câu nói rời rạc của Hiếu thành từng mẫu vụn:- Ngay từ đầu, mọi người đã hết lời ngăn cản chị nhưng chị chẳng thèm đoái hoài đến. Bây giờ mọi việc đã ra nông nỗi như vầy đây! Chị đã tự đánh mất mình. Và giờ đây chị còn tính lôi mọi người vô cuộc chơi quái dị này!
“ Lưỡi dao bầu “ đã chém Hiếu đổ gục như thân chuối bị đẵn gốc:
- Thậm chí chị còn kinh tởm chính mình. – Hiếu nói vừa hụt hơi, vừa run rẩy:-  Nhiều lần chị cố xua đi cơn thèm muốn bịnh hoạn đó, nhưng chị không thể!
Cả hai im lặng tránh nhìn vào mắt nhau, Hiếu bỗng quỳ sụp xuống dưới chưn Ngân, thốt lên những lời ai oán:
- Chị đã bị cuốn vô cái  vòng tròn tội lỗi này mất rồi. Bây giờ thì chị không thể nào thoát ra được nữa, chỉ có cái chết mới có thể gột rửa tội tình! Ngân hãy giúp chị! Chị khẩn cầu, van xin em!
Hiếu liệng con dao yếm[3] bén ngót trước mặt Ngân.
Ngân bật khóc, đỡ Hiếu dậy. Tiếng khóc của hai người đàn bà nghe sao mà buồn não ruột. Ngoài kia chợt phát ra những âm thanh “ lốc cốc “ những thanh tre khua vào nhau lúc xa, lúc gần. Đấy là tiếng rao mời của mấy người bán mỳ gõ. Ngân thấy bao tử mình chợt quặn lên từng đợt.
_______________
[1] Động từ = Nhúng vào nước; dấp · Xấp khăn lau mặt.
[2] Ngồi khom lưng co rút người lại
[3] Dao lưỡi mỏng, mũi bằng, góc trên vuông, góc dưới tròn, dùng thái thịt, thái da heo.

Truyện Như Lục Bình Trôi Lời Tác Giả Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 onClick="noidung1('tuaid=8996&chuongid=5">Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 &chuongid=38">Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Đoạn Kết