Dạo gần đây, Thanh Trà lộ vẻ yêu đời rõ rệt. Lúc nào cô cũng cười tươi, hớn hở y như xưa. Mọi người lấy làm lạ, riêng Hoa Phượng thì không ngạc nhiên chút nào. Trước đây, hai cô thân với nhau bao nhiêu, thì nay lại xa cách bấy nhiêu. Vì vẫn cùng làm chung nên vẫn phải gặp nhau mỗi ngày. Tuy vẫn nói chuyện với nhau, nhưng chỉ toàn là những câu bâng quơ, vớ vẩn, chứ không thân thiết như trước kia nữa. Tuy Hoa Phượng vẫn tỏ ra bình thản, cố tạo sự tự nhiên. Nhưng Thanh Trà vẫn cảm thấy ái náy. Vì Dinh và Phượng yêu nhau từ hồi nào đến giờ, ai cũng biết. Nhưng cô cứ muốn xen vào giành phần. Có những lúc cô cũng tự hỏi. Chẳng lẽ trên đời này hết đàn ông rồi hay sao? Tại sao mình lại yêu Công Dinh? Tại sao cứ phải tìm mọi cách chinh phục anh cho bằng được? Kể cả nói xấu cô bạn thân nhất một cách không suy nghĩ. Cũng có đôi khi Thanh Trà cảm thấy hổ thẹn. Nhưng những lúc ấy chỉ thoáng qua thôi, hoặc khi nhìn Hoa Phượng mà bỗng dưng nhớ đến những ngày xưa. Từ thuở còn cắp sách đi học chung, cho tới khi ra trường. Thanh Trà vào chỗ này làm việc trước, lúc đó Hoa Phượng đang làm cho một công ty khác. Đùng một cái, công ty mà Hoa Phượng đang làm tuyên bố giải thể. Thấy bạn thất nghiệp, Thanh Trà bèn chạy vạy, xin xỏ để cho cô bạn được vào đây. Thế là Hoa Phượng lại tiếp tục cùng với cô thân thiết như hồi còn nhỏ. Những tưởng hai người sẽ giữ nguyên tình bạn cho đến sau này, đến già cợ Nhưng thật không ngờ. Sự xuất hiện của Công Dinh đã làm đảo lộn hết mọi thứ. Tình bạn lung lay, có nguy cơ tan vỡ. Còn tình yêu thì…. Thanh Trà thở dài, không dám nghĩ tiếp nữa. Trong thâm tâm cô cũng nhận thấy Công Dinh hình như không dành cho cô một chút tình cảm nào khác, ngoài tình bạn. Nhưng cô quyết định sẽ đeo đuổi đến cùng. Rồi sẽ có lúc anh nhận ra tấm chân tình của cô. Mấy ngày gần đây, giữa Hoa Phượng và Dinh hình như có rạn nứt hay sao ấy. Có vài ngày Dinh cũng đến đón Hoa Phượng, nhưng Hoa Phượng một mực từ chối việc anh đưa về. Mỗi lần gặp Dinh, gương mặt Hoa Phượng lạnh băng. Tự nhiên Thanh Trà mừng thầm trong bụng. Trọng thấy vẻ mặt Dinh đăm chiêu, tư lự mỗi khi nhìn theo Hoa Phượng đi ngang qua mặt anh mà không thèm quay lại, Thanh Trà cảm thấy xót xạ Cô đâm ra ghét cay ghét đắng Hoa Phượng, người đã làm cho Dinh phải tốn nhiều công sức để chinh phục. Cô nhất quyết phải tìm mọi cách để chiếm cho được anh. Nhất định thế. Cô sẽ không nhượng bộ trưóc bất cứ ai, va cũng sẽ không từ bất cứ một thủ đọan nào. Chỉ cần Dinh chấp nhận cô là đủ. Hôm nay cũng vậy, Công Dinh ngồi ở quán nước bên kia đường. Hoa Phượng cũng trông thấy, nhưng làm ngơ, lấy xe ra khỏi bãi rồi chạy thẳng, chẳng buồn chào lấy một câu. Thanh Trà cứ đứng ở góc khuất, chờ cho mọi ngưòi về hết mới vội vã băng qua đường. Dinh hơi cúi xuống ly cà phê nên không thấy cô đến gần. Thanh Trà ngồi xuống ghế đối diện, cất giọng dịu dàng gọi: -Anh Dinh! -Ồ! Thanh Trà đến hồi nào mà tôi không hay vậy? -Em mới đến thôi. Anh chờ ai vậy? Dinh lắc đầu: -Không. Đâu có chờ ai. -Anh làm gì mà ngẩn ngơ thế? Bộ làm thơ hả? Dinh phì cười: -Tôi có phải thi sĩ đâu mà thơ với thẩn. Trà uống gì không? Thanh Trà xua tay: -Thôi khỏi, em không khát. À này! Anh có rảnh không? -Chị vậy? – Công Dinh nhướng mắt hỏi. Thanh Trà ngập ngừng: -Mẹ em mời anh đến nhà…ăn cơm. Dinh ngạc nhiên: -Sao lại mời tôi? -À! Tại vì hôm nay là sinh nhật của mẹ em. Nhà em thì chỉ có một mẹ một con, mà bà thì ít giao thiệp nên cũng không có bạn bè nhiều. Mỗi khi có dịp thì em đều mời bạn bè của mình tới cho vui nhà vui cửa. -Thế à! -Vâng. Mỗi lần em mời bạn bè về la mẹ em thích lắm. Bà nói công ty này ai cũng vui vẻ, hoạt bát. Anh…đến nhé. Công Dinh ngẫm nghĩ, đến đó thế nào cũng gặp Hoa Phượng. Có thể đây là dịp cho anh làm hoà. Nghĩ vậy nên Dinh nhận lời. Vừa thấy anh gật đầu, tim Thanh Trà như muốn nhảy ra ngoài. Cô sung sướng cười tươi, hăm hở kéo Dinh đứng dậy: -Vậy thì mình đi. - Đi đâu giờ này? Còn sớm quá mà. Thanh Trà nhất định kéo anh: -Em nhờ anh chở đi mua quà cho mẹ nữa, tại vì em chưa mua quà. Lý do này quá chính đáng, không thể từ chối được. Công Dinh gật đầu đứng lên, trả tiền ly cà phê rồi ra đẩy chiếc xe dựng ở trước quán. Thanh Trà tới ngồi phía sau anh một cách tự nhiên. Trước khi cho xe chạy, Dinh quay lại hỏi: -Trà muốn đi đâu? -Ừm….Mình đi vào trung tâm thương mại intershop đi. Dinh cảm thấy ngại khi Thanh Trà cứ hồn nhiên khoác tay anh đi hết gian hàng này đến gian hàng khác. Thỉnh thoảng, anh cố ý rút tay về, chắp hai tay ra sau lưng, lững thững đi cách cô một quãng. Nhưng Thanh Trà đứng lại chờ cho anh tới. Cô tự nhiên chụp lấy tay anh, nép sát vào, ngước nhìn anh và cất giọng thật ngọt ngào hỏi: -Anh tìm gì thế? -Thí cừ xem một chút, coi có món quà nào vừa ý thì muạ Mà mẹ của Trà thích cái gì, Trà có biết không? -Gì cũng được mà. Miễn là quà của anh là mẹ em nhất định sẽ thích. Chẳng biết Thanh Trà đã chọn được gì chưa, nhưng Dinh không hỏi làm gì. Anh chỉ tập trung chú ý xem phần mình nên chọn cái gì đây. Suy nghĩ một lúc, Dinh chợt nhớ ra mẹ anh cũng đã từng nhận món quà của cha con anh và bạn bè của bà. Qùa mà bà nhận được thì nhiều vô số kể, nhưng anh nhận thấy mẹ anh rất thích kẹp tóc mà năm ngoái anh đã tặng lúc đi Nhật về. Chiếc kẹp tóc ấy đươc làm bằng gỗ, chạm khắc tinh vị Trông vừa đơn giản lại vừa lạ mắt. Mẹ anh quý nó lắm. Mỗi lần có việc phải ra ngoài là anh lại thấy bà kẹp tóc bằng chiếc kẹp đó. Thôi cứ tìm một cái tương tự như vậy để tặng là thượng sách. Khỏi suy nghĩ nhiều làm chi cho mệt. Nghĩ là làm, Dinh chủ tâm đi tìm gian hàng bán những món đồ trang sức. Cuối cùng, Dinh cũng chọn được một chiếc kẹp vừa ý. Không phải bằng gỗ như của mẹ mình, nhưng cũng không kém phần đặc biệt. Nó được làm bằng kim loại màu trắng, bên trên có đính những hạt pha lê trong suốt, tạo cảm giác sang trọng cho người sử dụng. Thanh Trà có vẻ hồ hởi khi cầm chiếc kẹp trên tay, cô xuýt xoa luôn miệng: - Đẹp ghê! Anh quả là có mắt thẩm mỹ - Rồi cô ghé tai anh, hỏi nhò – À! Mà sao anh biết mẹ em tóc dài mà mua cái này? Công Dinh cười nhẹ: -Có gì khó đâu. Các bà lớn tuổi hầu hết đều xài kẹp tóc. Vì đã lớn tuổi thì ít ai cắt tóc sát tai, nếu có ngắn đi chăng nữa thì ít ra cũng đã gần đến vai. Cỡ đó thì dư sức sử dụng kẹp. Khi cô bán hàng gói xong món quà, hai người trực chỉ về nhà của Thanh Trà. Trên đường đi, mặc cho cô tìm cách gợi chuyện, Công Dinh cũng chỉ ậm ừ, không thích trả lời nữa. Hiện tại anh chỉ mong sẽ gặp đươc Hoa Phượng trong buổi tiệc mà thôi.