Phảng phất như trong lòng bị một chiếc cự chùy đánh mạnh vào, sắc mặt bảy vị tiên thiên cường giả đột nhiên trở nên cực kỳ khó coi. Trong tiếng huýt sáo của Hạ Nhất Minh tựa hồ có ẩn chứa một loại lực lượng cường đại, loại lực lượng này có thể trực tiếp công kích tinh thần của bọn họ, khiến cho đầu bọn họ mơ hồ cảm thấy đau đớn. Nếu không như thế, một kích do bốn vị tiên thiên cường giả liên thủ cũng không có khả năng bị Hạ Nhất Minh dễ dàng hóa giải. Giờ phút này, tinh thần Hạ Nhất Minh tập trung cao độ, trong đầu hắn nhớ lại một chiêu công kích dạng âm ba của La Mễ Á ngày trước, ở trong đầu hắn một lần nữa tái hiện lại tràng cảnh đó một cách rõ ràng. Hơn nữa hắn còn mơ hồ nghe thấy được, khi La Mễ Á nói chuyện trong không khí còn sinh ra ba động thần kỳ, đúng là bởi vì nó cho nên mới làm cho Hạ Nhất Minh phải chịu công kích mãnh liệt như vậy. Kỳ thật, sau khi cùng La Mễ Á đánh một trận, Hạ Nhất Minh đối với phương thức công kích bằng âm ba đã nghiên cứu hết sức, hơn nữa vẫn còn canh cánh ở trong lòng. Khi hắn trợ giúp Lục Chánh Nghi tiến vào tiên thiên cảnh giới, đã từng từ đó hiểu ra được một ít phương tức vận dụng, hơn nữa còn có thể thành công trợ giúp Lục Chánh Nghi tiến vào tiên thiên cảnh giới. Nhưng cảm giác này bất quá chỉ giống như lóe lên một lần rồi lại biến mất vô ảnh vô tung. Mà hôm nay, tâm tình bị lửa giận thiêu đốt, hắn trong cơ duyên xảo hợp một lần nữa tinh thần được đẩy lên cao tới mức trước nay chưa từng thấy. Chính bởi vì vậy mà hắn mới thực sự hiểu được phương thức vận dụng loại lực lượng này. Vì thế, cho nên Hạ Nhất Minh không chút do dự huýt lên một tiếng sáo dài, đem lực lượng kích phát ra. Khi bị loại lực lượng quỷ dị này đánh vào, mấy vị tiên thiên cường giả bất ngờ không chút phòng ngự cho nên mới bị kích phá. Nếu không phải là bảy người liên thủ, như vậy giờ phút này chỉ sợ đã có người bị giết chết. Tô Quân bay ngược về phía sau, hít sâu một hơi, sắc mặt hắn đột nhiên đỏ lên, há to miệng lấy hết sức quát lên một tiếng. Thanh âm của hắn mặc dù cũng không có năng lực công kích đặc thù, nhưng một tiên thiên cường giả đem toàn bộ chân khí ở trong đan điền gom lại rồi quát lên một tiếng chói tai, đủ để trong một thời gian ngắn loại bỏ tất cả những thanh âm khác. Ánh mắt sáu vị tiên thiên cường giả còn lại sáng lên, bọn họ cũng đồng dạng hét lớn một tiếng, bảy thanh âm do bảy vị tiên thiên cường giả phát ra đã khiến cho toàn bộ tạp âm xung quanh biến mất, bốn phía lúc này chỉ còn vang vọng tiếng rống của mấy người bọn họ. Mọi người ở bốn phía xem cuộc chiến, vô luận là binh lính của Khai Vanh quốc, hay là người hầu của Đồ Phiên quốc, cùng với Tạ Minh Kim đều bưng tai lui lại phía sau. Mặc dù loại thanh âm này chưa đến mức trí mạng, nhưng cũng đủ để làm cho màng nhĩ của họ phải rung lên, gương mặt cả đám người không còn một tia huyết sắc nào. Khí thế của Hạ Nhất Minh nhất thời bị đình trệ, âm ba do hắn dùng công kích vốn không thành thục đã bị mấy người này liên thủ rống lên làm cho bị tiêu tán đi. Bất quá, hắn cũng không chút kinh hoảng nào, đối với hắn mà nói loại âm ba dùng để công kích này cũng chỉ để phụ trợ mà thôi. Thân hình Hạ Nhất Minh vừa động, đã nhanh như thiểm điện lao tới trước mặt Tô Quân. Khi đối mặt với sự giáp công của bảy người, việc nhận ra được người đứng đầu, hơn nữa nhanh chóng xử lý đối phương, mới là phương pháp hiệu quả tốt nhất để quần đấu. Ở trong bảy người, thì Tô Quân là người có uy danh và thực lực cao nhất, nếu có thể đem hắn đánh chết ngay tại chỗ, như vậy khẳng định sẽ khiến cho đấu chí của sáu người hoàn toàn tan rã. Một bàn tay được giơ lên cao, từ đó tỏa ra khí thế bén nhọn, tựa hồ không gì phá được, không gì có thể không công phá. Nhưng mà, khi cảm nhận được loại lực lượng này, đám người Tô Quân đang tức giật đột nhiên vui mừng. Tô Quân là cường giả Hỏa hệ chân khí, mà Hạ Nhất Minh lại sử dụng lực lượng của Kim hệ để tấn công, chẳng lẽ hắn bị ấm đầu sao? Cơ hồ theo tiềm thức, Tô Quân cũng không lui lại phía sau, mà cả người hắn trong nháy mắt đỏ rực lên, từ đầu tới chân, thậm chí ngay cả tóc cũng bị nhiễm màu đỏ. Sau đó, hắn toàn lực đánh ra một quyền, hai quyền hung hăng va chạm vào nhau ở trên không. Bất quá, chỉ trong nháy mắt sau đó, gương mặt Tô Quân đã lộ ra vẻ kinh hãi tới cực điểm. Từ khi Hạ Nhất Minh xuất hiện, đến khi hắn sử dụng âm ba để công kích, lấy sức một người chống lại bảy người liên thủ, Tô Quân cũng chưa từng lộ ra vẻ hoảng sợ như thế. Nhưng giờ phút này, hắn thật sự sợ hãi, hơn nữa nỗi sợ hãi đó còn xuất phát từ sâu trong nội tâm. Khi hắn đem một chưởng chứa đầy lực lượng của Hỏa hệ tiếp xúc với chưởng của Hạ Nhất Minh, thì cảm nhận được loại lực lượng của đối phương cũng không phải là lực lượng sắc bén của Kim hệ, mà giống như Thủy hệ chân khí phô thiên cái địa. Giống như bên ngoài lực lượng Thủy hệ có bao bọc một tầng lực lượng Kim hệ, một chưởng này của Hạ Nhất Minh đã làm cho tất cả mọi người đại khai nhãn giới. Nhưng mà, giờ phút này trong lòng Hạ Nhất Minh lại có chút cảm khái, hắn thật sự cảm kích Hoành Sơn nhất mạch đã cho hắn có hiểu biết thêm rất nhiều về vũ kỹ. Trước khi tới Hoành Sơn nhất mạch, hắn mặc dù đã có thể đem ngũ hành công pháp cơ bản vận dụng, nhưng muốn tùy thời tùy lúc vận dụng tính tương sinh trong công pháp để đánh ra một chưởng cường đại, thì quyết không có khả năng. Đúng là bởi vì ở lại trong Hoành Sơn đọc rất nhiều tiên thiên bí tịch công pháp, cùng với cách vận dụng đường lối vận kình, đặc biệt là khi thủ hộ kinh mạch cho Lục Chánh Nghi, hắn mới cảm nhận được kinh nghiệm mới chân chính là báu vật vô giá. Đúng là bởi vì có kinh nghiệm, cho nên hắn mới có thể làm cho ngũ hành hợp nhất, tùy lúc có thể đánh ra loại chân khí khắc chế đối thủ. Kim hệ lực lượng trong nháy mắt đã biến thành biển nước mênh mông, đem Hỏa hệ của Tô Quân dập tắt hoàn toàn. Nhưng mà, một kích này cũng chưa kết thúc, tay của Hạ Nhất Minh vẫn chưa đình chỉ, mà tiếp tục đánh tới, bất quá lực lượng ở trên tay trong nháy mắt đã xảy ra biến hóa, từ biển nước ngập trời đột nhiên lại biến thành một thanh đao. Từ bàn tay lóe lên quang mang kim loại, uy thế cường đại của nó hung hăng phá vỡ song thủ đang chống đỡ của Tô Quân, mạnh mẽ đánh về phía ngực hắn. Là một tiên thiên cường giả lâu năm, Tô Quân hiển nhiên cũng có tuyệt chiêu bảo vệ tính mạng. Mắt thấy một chiêu này muốn tránh cũng không tránh được, thân thể lập tức co rút lại, rống như con rùa rụt đầu vậy, trong nháy mắt ngắn đi một đoạn. Một chưởng của Hạ Nhất Minh hung hăng đánh tới sượt qua bờ vai trái của hắn. Ngay lúc Tô Quân tự cho là đã tránh được một kiếp nạn, thì đột nhiên cổ tay của Hạ Nhất Minh lộn lại, một cỗ tiên thiên đao khí hung hăng bổ vào lưng hắn. Mặc dù không có Đại Khảm Đao ở trong tay, nhưng khi Hạ Nhất Minh đem Kim hệ lực lượng vận dụng tới cực hạn vẫn có thể sản sinh ra đao mang. Tuy đao mang này không đủ để làm cho một tiên thiên cường giả đứt làm hai đoạn, nhưng cũng tuyệt đối có thể khiến bất luận kẻ nào cũng khó chống đỡ được. Tô Quân bi thảm hừ một tiếng, từ thất khiếu đều tuôn ra máu tươi, đại lượng máu tươi bị một kích này bức ra toàn bộ. Hắn giống như mới từ trong dòng sông máu bò ra vậy, cả người đều nhuộm đỏ. Hai chân hắn hơi dùng sức, cố gắng lui lại phía sau mấy bước, rồi té ngã trên mặt đất, thân thể co quắp vài cái mới miễn cưỡng xoay mặt lại. Ánh mắt của Tô Quân lúc này tràn ngập sợ hãi, tựa hồ toàn bộ ảo mộng trước nay đã bị một kích này phá hỏng. Sau đó thân thể hắn mềm nhũn ra, mặc dù lúc này Tô Quân vẫn còn có lực đánh tiếp một trận nữa, nhưng trong lòng hắn không còn ý niệm giao thủ nữa. Bọn họ giao thủ bất quá chỉ trong một đoạn thời gian mà thôi, nhưng chỉ trong có một đoạn thời gian ngắn đó đã xảy ra một chuyện không ai tưởng tượng nổi, hơn nữa ứng phó không kịp biến hóa trong đó. Một chiêu, chỉ một chiêu đã đem Tô Quân đánh bị thương. Đánh bại, đánh tan ý chí chiến đấu trong lòng hắn, để lại vết thương không bao giờ xóa được. Vết thương này so sánh với vết thương trên cơ thể thì còn nghiêm trọng hơn nhiều lần, nếu không thể đem vết thương này xóa đi, như vậy kiếp này Tô Quân không thể tiếp tục tăng tiến trên con đường võ đạo nữa. Đừng nói là tiếp tục tiến bộ, cho dù là muốn bào trì trạng thái không cho lui bước, cũng rất khó khăn a. Sáu đạo chân khí cường đại không hẹn mà cùng hướng về phía Hạ Nhất Minh ở trung tâm ập đến. Sau khi nhìn thấy kết quả của Tô Quân, trong lòng sáu người đều cảm thấy rất sợ hãi. Nếu vừa rồi bọn họ chỉ vì tình thế cấp bách mà không thể không liên thủ với nhau, thì giờ phút này không còn bất cứ lựa chọn nào khác. Toàn bộ sáu người thật tâm thật ý liên thủ, đem toàn bộ thực lực của bọn họ thi triển ra. Đối mặt với mặt với cường giả có thể dùng một chiêu đánh bại Tô Quân, bọn họ nếu còn tiếp tục giấu diếm thực lực, vậy chỉ có đường chết mà thôi. Nhưng, Hạ Nhất Minh ở trong vòng vây của sáu người mà không di chuyển sai lầm một chút nào, cả người uốn lượn theo một tư thái quỷ dị, hắn một lần nữa biến mất trước mắt mọi người. Sau đó, vô số tiếng bước chân vang lên, giờ phút này Hạ Nhất Minh giống như đã hóa thành hàng ngàn hàng vạn hóa thân, ở bất cứ chỗ nào cũng xuất hiện dấu chân của hắn. Đây là tốc độ khó có thể tin được, cho dù là sáu người tiên thiên cường giả cũng phải cảm thấy sợ hãi. Bọn họ liên thủ mặc dù cường đại, nhưng nếu không phán đoán được đối thủ đang ở đâu, như vậy hết thảy đều là vô nghĩa. Trên con đường võ đạo, chỉ cần kém một chút thì đã là xui xẻo vạn phần rồi, mà Hạ Nhất Minh bằng vào đặc thù thể chất của mình đã đem câu nói này lý giải một cách vô cùng nhuần nhuyễn. Hắn bị mọi người vây đánh, lấy thân pháp kỳ dị thoát khỏi vòng vây, hơn nữa còn đem sáu người vây trở lại. Cuối cùng hắn giống như quỷ mị xuất hiện bên người một vị lão giả. Vị lão giả này đúng là vừa rồi đã mở miệng đặt ra nghi vấn với Hạ Nhất Minh, khi chứng kiến trước mặt đột nhiên xuất hiện một nụ cười khinh thường, trong lòng lão lập tức trầm xuống. Lão kiệt lực hét lớn một tiếng, thân thể nhanh chóng khô héo đi, đây là căn bệnh chung của tất cả những người tu luyện Mộc hệ công pháp. Tuy nhiên thân thể trở nên giống như cành cây khô như vậy thì lại được bù lại bằng lực phòng ngự cường đại. Chỉ là, nụ cười trên mặt Hạ Nhất Minh vẫn không thể thay đổi, tay hắn hiện lên vẻ bóng loáng như kim loại. Khai Sơn Tam Thập Lục Thức, đệ thập lục thức. Phảng phất giống như búa sắc bổ vào củi, giống như trường kiếm đâm xuyên qua cột gỗ.... Khai Sơn Tam Thập Lục Thức của Hạ Nhất Minh đem Kim hệ lực lượng ngưng tụ lại một điểm, toàn bộ tiềm lực của hắn đã được kích phát ra tới cực hạn. Lão giả lập tức phát ra thanh âm đau đớn tới tận xương tủy, thân thể của lão bị đánh bay ra sau hơn mười thước, giống như Tô Quân té ngã trên mặt đất. Bất quá so với Tô Quân thì tình trạng của lão còn thê thảm hơn rất nhiều, từng ngụm máu tươi từ trong miệng tuôn ra, thần thái trong mắt cũng dần dần tan rã. Chỉ trong vài lần hít thở, thân thể của lão bắt đầu trở nên cứng ngắt, tay chân bắt đầu lạnh đi, dần rơi vào trong trạng thái hôn mê. Một chưởng này của Hạ Nhất Minh không có chút lưu thủ nào, đem ba trăm sáu mươi khiếu huyệt trong người kích phát ra toàn bộ, mặc dù không có lực lượng kinh khủng như năm loại chân khí hợp nhất, nhưng vẫn không phải mà một vị tiên thiên cường giả bình thường có thể chịu được. Năm người còn lại cuối cùng đã trở nên hoảng sợ cực kỳ, dưới sự vây công của mọi người lần đầu tiên thì Hạ Nhất Minh đem Tô Quân đánh cho trọng thương, lúc đó còn có thể nói là tại không ăn ý khí phối hợp. Có mấy vị tiên thiên cường giả không phải là người của Đồ Phiên quốc cho nên có tâm tư riêng của mình. Nhưng lần này, sáu người bọn họ toàn lực ứng phó, nhưng kết quả cuối cùng vẫn như cũ. Tâm lý của bọn họ lần này đã bị đả kích tới mức không thể thừa nhận nổi. Cũng không biết ai quát lên một tiếng, sau đó mặc kệ mọi người mà hướng ra ngoài bỏ chạy. Mặt khác, bốn người còn lại hơi ngẩn người ra, ba người trong đó cũng vội vàng xoay người bỏ chạy, bỏ lại một lão giả sắc mặt ảm đạm. Cho dù là bản thân Hạ Nhất Minh cũng bị biến cố bất thình lình này làm cho ngớ người ra. Đối phương còn có năm người, nếu thật sự đồng lòng hợp sức, như vậy không phải là không có khả năng đánh một trận. Nhưng hắn lại nghĩ không ra, bọn họ lại trong nháy mắt phá hỏng hết thảy mà bỏ chạy. Ánh mắt của Hạ Nhất Minh rơi ở trên người còn lại, trong lòng hắn nổi lên một cảm giác tức cười, lạnh lùng cười nói: - Ngươi vì sao còn không đi? Chẳng lẽ còn tưởng rằng có thể đánh với ta một trận? Vị lão nhân lộ ra vẻ cười sầu thảm, nói: - Bọn họ không phải là người của Đồ Phiên quốc chúng ta, hiển nhiên là có thể lựa chọn trốn tránh, nhưng lão phu thân là hộ quốc đại sư của Đồ Phiên quốc, làm sao có thể lựa chọn như vậy. Hạ Nhất Minh nhướng mày, nhất thời hiểu được nguyên do. Mao Liệt Quang từng nói qua, lần này Đồ Phiên quốc mang tới tám vị tiên thiên cường giả, trong đó có mấy người đến từ những nước xung quanh đó. Quan hệ của những người này giống như là giữa Thiên La quốc và Khai Vanh quốc, mặc dù cùng thuộc một khu vực, nhưng mỗi bên có một mục đích khác nhau. Nếu là tiên thiên đại sư của Đồ Phiên quốc gặp xui xẻo, chỉ sợ bọn họ sẽ không vì thế mà báo thù mà còn thầm cảm thấy vui mừng nữa chứ. Hơi gật đầu, Hạ Nhất Minh trầm giọng nói: - Bộ Hãnh Thông ở đâu? Ánh mắt vị lão giả đảo qua Tô Quân và người vừa bị chết kia, đưa tay ra chỉ vào bên trong, nói: - Hắn cư trú ở trong Phương Hoa đình phía sau, bất quá giờ phút này còn ở đó hay không thì lão phu cũng không dám cam đoan. Bộ Hãnh Thông là Tứ hoàng tử của Đồ Phiên quốc, nếu là lúc bình thường thì vị lão nhân đó sẽ không tiết lộ hành tung của hắn. Nhưng giờ phút này lại khác, đối mặt với sát tinh có thực lực cường đại này, lão biết nếu còn dấu diếm hay ngăn cản thì hắn sẽ không hạ thủ lưu tình. Hoàng tử mặc dù tôn quý, nhưng đối với một quốc gia mà nói thì tiên thiên cường giả lại càng thêm trọng yếu. Nếu có thể lấy tánh mạng một vị hoàng tử trao đổi lấy ba vị tiên thiên cường giả như vậy thì bất cứ quốc gia nào cũng đều không chút do dự đáp ứng. Lúc này đây, mặc dù lời nói của vị lão giả kia là thật nhưng Tô Quân cũng không ngăn cản, mà lựa chọn cam chịu. Hạ Nhất Minh gật đầu, nói: - Tốt lắm, Minh Kim, chúng ta đi..... Tạ Minh Kim hưng phấn đáp ứng, vội vã chạy theo Hạ Nhất Minh hướng về nơi vị lão giả đó chỉ. Cho đến khi Hạ Nhất Minh rời xa, những người xung quanh không hẹn mà đều thở dài một hơi. Lão giả không chút chậm trễ, đi tới bên người bị thương cùng Tô Quân để cứu trị, nhưng khi lão đem đồng bạn nâng dậy thì nét mặt già nua lập tức trở nên khó coi. Tô Quân cũng đi tới bên cạnh bọn họ, hai người đưa mắt nhìn nhau, trong lòng đồng thời trầm xuống tới cực điểm. Bọn họ đều cảm thấy vô cùng giận dữ, nhưng đây cũng không phải là tức giận Hạ Nhất Minh quá nặng tay, mà là tức giận vị hoàng tử Bộ Hãnh Thông. Người này quần là áo lụa lớn lên từ nhỏ, bằng vào thân phận của mình đều không để ai vào trong mắt. Hôm nay không biết vì sao mà trêu chọc vào Hạ Nhất Minh - một cường giả có thực lực mạnh mẽ như vậy. Một vị tiên thiên đại sư làm bạn với bọn họ đã nhiều năm, cứ như vậy mà chết trước mắt bọn họ, điều này làm cho hai người vô cùng tức giận. Tô Quân ôm lấy vị lão giả, nói: - Đi. Hai người cùng nắm tay nhau mà đi, nhưng phương hướng cũng không phải là Phương Hoa đình mà là nơi ở của Mộc Tẩn Thiên. Sau khi mấy vị tiên thiên cường giả rời đi, xung quanh bắt đầu bộc phát những tiếng bàn tán, bọn họ cùng thảo luận về trận đánh vừa rồi, đại đa số trong mắt mọi người đều không dấu được vẻ hưng phấn cực độ. Bọn họ không chỉ thấy được một hồi đại chiến của các vị tiên thiên cường giả, hơn nữa còn là trận đánh độc nhất vô nhị. Đặc biệt là Hạ Nhất Minh với thực lực cường đại vượt xa khỏi phạm trù hiểu biết của bọn họ. Lấy thực lực của một người mà khiêu chiến với bảy vị cao thủ cùng giai, cuối cùng làm cho bốn người hoảng sợ bỏ chạy, hai người bị thương, trong đó có một người bị thương nghiêm trọng, không chỉ hộc máu liên tục mà còn lâm vào trạng thái hôn mê. Nếu hắn bởi vậy mà chết đi, như vậy càng trở thành đại sự oanh liệt. Mặc dù bọn họ cũng không biết, trận đấu này vì đâu mà dẫn tới, nhưng giờ phút này, trong lòng đám người tràn ngập hưng phấn, nghĩ tới khi gặp những người khác đều có thể tự hào là mình đã nhìn thấy trận đánh của các vị tiên thiên cường giả. Đương nhiên, trong lòng các binh lính của Khai Vanh quốc còn ước cho vị tiên thiên lão giả bị thương của Đồ Phiên quốc tử vong đi. Một tay Hạ Nhất Minh kéo theo Tạ Minh Kim, hai người nhanh chóng đi tới địa phương lão giả chỉ điểm. Lúc này, khu vực xung quanh đã trở nên vô cùng hỗn loạn, đặc biệt là lương đình xinh đẹp lại càng có rất nhiều người không biết tại sao lại chạy tới, có lẽ bọn họ cũng không biết lý do tại sao mà mình hải chạy trốn. Ánh mắt Tạ Minh Kim đảo qua một chút, đột nhiên hai mắt hắn sáng lên, chỉ vào một đạo nhân ảnh: - Đại ca, người này chính là đồng lõa đả thương tất cả hộ vệ của đệ. Nếu không như thế thì cũng không dẫn tới việc đại tẩu bị thương. Ánh mắt Hạ Nhất Minh vừa chuyển, lập tức nhận ra người này. Lần trước đến đây, hắn đã từng gặp qua người này một lần, người này đúng là hộ vệ đi theo Bộ Hãnh Thông - là người duy nhất có tu vi thập tầng nội kình đỉnh phong. Hai mắt Hạ Nhất Minh lóe lên lửa giận, khí thế mênh mông một lần nữa không chút kiêng kỵ khuếch tán ra.