Chương 32
Tấn bi kịch ở ki-lô-mét số 13+500

Lên-sđên đứng dựa lan can, mắt đăm đăm nhìn về phía cổng, nóng ruột, lẩm bẩm một mình: “Quái lạ! Quá nửa giờ rồi mà hắn vẫn chưa vác mặt đến. Lại bị đệ nhất phu nhân níu áo gọi lại rồi chăng?” Hắn trở vào phòng, đi đi lại lại như đếm từng viên gạch. Tiếng gót giày lộp cộp vang lên. Dăm phút sau, hắn lững thững đến tủ sách ngắm nhìn dãy bìa sách bọc da, bọc simili, gáy chữ vàng óng ánh, toàn một loại truyện trinh thám tình báo, án mạng, nhiều nhất của các tác giả Mỹ, Anh trong đó nhiều kẻ là người của FBI, của CIA, của DIA, của Intelligence Service. Có cả những tác phẩm mà “tác giả” là những tù nhân can tội hiếp dâm, giết người, đang ngồi trong nhà lao viết hồi kí về đời mình. Xen vào đó, có một số tiểu thuyết phiêu lưu, mạo hiểm, một số tiểu thuyết về dục tính. Đọc lướt những tên sách “Vụ bắt cóc Ai-sơ-man”, “Tôi giết bốn mươi bảy người”, “Tên tướng cướp đáng yêu”, “Người đàn bà dâm đãng”… Lên-sđên không thấy hấp dẫn như mọi khi nữa. Hắn quay phắt lại, đến một chiếc ghế bên cạnh cửa sổ, ngồi phịch xuống, dở một cuốn an-bom, dán mắt vào những tấm ảnh phụ nữ khoả thân đủ các kiểu.
Bỗng có tiếng gõ cửa:
- Xin mời vào – Lên-sđên gập vội cuốn an-bom lại, nói.
Cửa phòng mở. Một tên Mỹ mập, cao, vội vã bước vào như bị ma đuổi.
- A, giáo sư Phi-sin! Chào ông bạn quý mến! Tôi đợi ông lâu bằng một thế kỉ đã qua. Xin mời ông bạn ngồi.
- Chào đại tá. Xin thứ lỗi về sự chậm trễ của tôi. Sắp ra xe thì bà cố vấn Nhu lại cho mời đến gặp hỏi ý kiến về một số vấn đề khẩn cấp – Phi-sin buông rơi tấm thân nặng nề xuống chiếc ghế bành, duỗi dài hai chân ra một cách mệt mỏi.
Lên-sđên cười nhếch nửa miệng:
- Rồi rút ra không được nữa phải không? Như thế tuy tốt nhưng mà ông bạn thực hiện quốc sách của ta quá chậm đấy. Đáng lẽ ngay từ những ngày đầu tiên mới đến dinh Gia Long, ông bạn đã phải được “mời đến gặp để hỏi ý kiến riêng về một số vấn đề khẩn cấp” luôn rồi mới phải.
Phi-sin nhún vai:
- Không phải tại tôi. Tại hoàn cảnh có khó khăn. Đại tá còn lạ gì nữa. Thằng chó chết Phan Thúc Định lúc đó ở đấy. Thằng ấy đẹp trai làm cho con đàn bà ấy mê tít.
Lên-sđên mở hộp xì gà, giơ ra mời Phi-sin rồi khề khà:
- Dù sao giáo sư cũng hơi kém đấy! Kém bọn Pháp, kém những thằng Cô-nhi, Sa-lan… Trước đây mấy thằng ấy có “ảnh hưởng” rất lớn trong cái đám quý phu nhân ở nước này lắm đấy…
Rồi hắn nói với vẻ ngẫm nghĩ, suy tư:
- Từ chuyện đó tôi liên hệ sang chuyện khác. Bọn Pháp tuy phải rút lui nhưng nền văn hoá của chúng vẫn còn ảnh hưởng khá sâu sắc trong đám trí thức ở cái xứ sở này. Muốn nắm chắc được bọn bản xứ, chúng ta phải du nhập lối sống Mỹ vào để đánh bại cả ảnh hưởng của nền văn hoá Pháp, cả những nề nếp, thói tục cổ truyền của bon bản xứ đi.
Phi-sin bỏ điếu xì gà xuống bàn, nói:
- Đại tá cho rằng công việc Mỹ hoá ở đây chưa có kết quả chăng? Ông còn nhớ đấy, mỗi năm chúng ta đã du nhập vào miền Nam bé nhỏ này hàng trăm tấn sách báo, tạp chí, phim ảnh Mỹ… Ngoài ra sách báo phim ảnh của các nước đồng minh như Tây Đức, Trung Hoa dân quốc, Nhật Bản… Chúng ta đã đỡ đầu cho hàng vạn đứa sang Hoa Kỳ học. Chúng ta đã đưa sang hàng chục đội kích động nhạc, thoát y vũ… từ Hoa Kỳ sang đây biểu diễn. Chỉ mới dăm năm thôi, đại tá nhìn đường phố Sài Gòn này ngập màu kaki và mũ cát-két Mỹ, các cửa hàng giải khát, tiệm nhảy ngập nhạc Mỹ, rượu Mỹ, nước côcacôla, các rạp chiếu bóng chiếu toàn phim Mỹ. Trí thức bản xứ thì thích nói tiếng Anh, uống rượu uýt-xki. Thanh niên thì thích vào hộp đêm, thích đi Mỹ… Đại tá nghĩ xem, chúng ta có chạy nhanh hơn bọn Pháp trước kia không?
Nghe Phi-sin liên hệ một hồi, Lên-sđên có vẻ khoái chí:
- Đúng! Đúng! Giáo sư nói rất đúng! Tôi nói ở trên có phải để chê trách giáo sư đâu! Trái lại, mọi người Hoa Kỳ, kể cả tổng thống lẫn ngài giám đốc Cục tình báo trung ương đều công nhận công lớn của giáo sư trong việc này. Nhưng chúng ta phải làm mạnh, làm nhanh hơn nữa.
Lên-sđên đứng lên, bước đến gần Phi-sin, thân mật vỗ vai Phi-sin, nói tiếp:
- Thôi, hãy xếp chuyện đó lại. Xin bàn công việc chính của chúng ta hôm nay: việc Phan Thúc Định.
Hắn trở về chỗ ngồi, nốc một hơi cạn cốc uýt-xki, khà một tiếng, lau mép. Nhìn tập hồ sơ trước mặt, hắn nói:
- Thằng Phan Thúc Định là người như thế nào? Tại sao cả Diệm, Nhu, Cẩn đều tin hắn? Trong lúc ấy, hắn vẫn là đối tượng nghi ngờ của ta. Bất cứ ai mà ta không nắm được, ta cũng phải đề phòng hết. Đối với tôi, cái dấu hỏi về thằng Phan Thúc Định bây giờ lại càng rõ rệt. Tôi nghi thực ra nó không phải là người của Pháp như ta vẫn nghĩ…
Lên-sđên ngừng lại, Phi-sin bị trí tò mò kích thích, giương mắt nhìn Lên-sđên, hỏi:
- Thế hắn là người của ai?
Lên-sđên thủng thẳng:
- Dựa trên những sự việc đã xảy ra, theo sự phán đoán của tôi có thể hắn là… Việt Cộng.
Phi-sin kinh hoàng như trước mắt hắn không phải là Lên- sđên mà là một Việt Cộng thực sự bất thần hiện ra. Hắn ồ ồ mấy tiếng ở cổ họng và phải tựa lưng vào ghế, mắt trân trân nhìn Lên-sđên. Lên-sđên vẫn thủng thẳng:
- Tự nhiên Vân Anh tự tử. Tôi xem lại những báo cáo của Vân Anh về thằng Định thì thấy nhiều cái rất chung chung. Cái chết của Vân Anh có nhiều điều bí mật mà chúng ta chưa hiểu rõ hết. Lục soát trên người Vân Anh và toàn bộ chỗ ở, đồ đạc của Vân Anh không thấy một tài liệu gì liên quan đến thằng Định cả. Thế là thế nào? Cái chết của Vân Anh có liên quan đến thằng Định, bởi vì một trong những việc chính chúng ta giao cho Vân Anh là theo dõi Phan Thúc Định. Tại sao Vân Anh chết? Xét kĩ thì đúng là chết vì viên thuốc độc đặc biệt của chúng ta. Nhưng tại sao cô ta chết? Cô ta chết làm chúng ta mất một đầu mối tài liệu về thằng Định. Tôi tiếp tục cho thẩm tra các đường dây, các việc khác về hắn. Kế hoạch “Gió đã xoay chiều” ngoài người của chúng ta, ngoài Ngô Đình Cẩn ra thì chỉ có hắn biết. Thế mà lúc thực hiện kế hoạch đó, tại sao chúng ta bị vấp hết thất bại này đến thất bại khác, cứ y như là bọn Việt Công nắm hoàn toàn được kế hoạch đó và biết trước từng bước đi của ta để mà đánh lại. Chẳng lẽ anh em Ngô Đình Thục, Ngô Đình Cẩn lộ ra? Chẳng lẽ Tô-ma và Trần Kim Tuyến lộ ra? Vậy là ai lộ ra?
Phi-sin nghe như uống từng lời của Lên-sđên. Hắn chớp chớp mắt như chợt khám phá ra một điều gì nhưng vẫn ngồi im nghe Lên-sđên nói. Lên-sđên rót một cốc uýt-xki nữa, tợp một hơi, rồi tiếp:
- Ngược lên nữa, mấy năm trước đây, bản danh sách Việt Cộng Sài Gòn-Chợ Lớn nằm vùng, ngoài chúng ta thì có Phan Thúc Định cũng có. Tại sao bọn Việt Cộng nằm vùng đó chạy thoát được hết? Chẳng lẽ tôi – Lên-sđên – hay giáo sư Phi-sin báo tin cho Việt Cộng? Chẳng lẽ Ngô Đình Diệm hay ông cố vấn Ngô Đình Nhu báo tin cho Việt Cộng? Vậy ai báo tin cho Việt Cộng thoát?
Phi-sin đứng bật dậy:
- Thế thì đúng thằng Định là Việt Cộng rồi!
Lên-sđên giơ tay ra hiệu cho Phi-sin ngồi xuống:
- Xin giáo sư cứ bình tĩnh. Lúc nãy tôi nói có thể hắn là Việt Cộng, bởi vì tôi còn băn khoăn ở mấy điểm này: ông Ngô Đình Diệm cứ cam đoan hắn là ân nhân đã cứu ông ta thoát khỏi bàn tay của bọn Cộng sản hồi năm 1946. Gia đình hắn ông Diệm biết rất rõ là một gia đình chống Cộng sản từ gốc và bị Cộng sản sát hại; trong một cuộc thử thách, thấy hắn tỏ ra trung thành với ông Diệm và bọn chống Cộng ở xứ này. Vì vậy, gia đình họ Ngô tín nhiệm, bảo vệ hắn.
Phi-sin đã ngồi xuống nhưng vẫn cựa quậy ở trong chiếc ghế bành như cảm thấy không yên ổn.
- Theo ý tôi, cứ cho bắt hắn nhốt vào một chỗ hoặc đánh cho một trận, hoặc cho một liều “Xô-đi-ôm Pen-ta-hôn” rồi đem thử bằng “máy nói sự thật” thì ra hết. Việc gì mà đại tá phải quan tâm nhiều đến hắn thế.
Lên~đên lắc đầu, không tán thành ý kiến của Phi-sin:
- Không được! Bắt nó, tra tấn nó. không phải là điều khó khăn đối với chúng ta. Nhưng bắt nó để mọi người biết là một điều thất sách vì tai tiếng sẽ ầm lên, báo chí sẽ rêu rao là ta bị lừa, là ta để Việt Cộng lọt vào những chức vụ cao cấp mà không biết. Những tin giật gân như vậy loan đi nhanh lắm Như thế chẳng khác nào ta công khai tuyên truyền cho sự hoạt động của Việt Cộng, công khai thừa nhận sự thất bại của ta. Ngài Đa-lét sẽ khiển trách chúng ta. Nguyên tắc của CIA chúng ta là chỗ nào chúng ta cũng phải nhúng tay vào nhưng không chỗ nào chúng ta được để lộ bàn tay chúng ta ra. Vả lại, ông bạn thân mến ạ, Phan Thúc Định đúng là người của Việt Cộng thì dù có trời đánh, hắn cũng không phun ra điều gì đâu. Bắt cóc tra tấn cũng vô ích mà thôi…
Phi-sin gật đầu, tán thành ý kiến của Lên-sđên:
- Đại tá nói rất đúng! Làm như vậy là mình thụ động. Hay nhất là “khử” hắn đi. Đối với chúng ta, tất cả những kẻ nào nghi vấn, chúng ta đều “khử” đi hết. Dùng xong rồi cũng khử đi! Vướng đến công việc của chúng ta, cũng “khử” đi! Trót lộ ra, cũng “khử” đi! Đối với thằng Phan Thúc Định “khử” đi là xong chuyện, khỏi phải bận tâm, đỡ hậu hoạn. Nhưng một mũi tên không nên chỉ hạ một con mồi, tôi nghĩ có một cách như thế này…
Phi-sin ngừng lại, thong thả hít một hơi xì gà như để nhấm nháp, tự thưởng thức cái ý kiến hay ho của mình trước khi nói ra. Lên-sđên vội xua tay nói rất nhanh:
- Khoan! Khoan! Ông bạn thân mến! Đừng nói cái kế ấy ra vội. Tôi cũng vừa có một ý kiến nảy ra trong đầu. Chúng ta hãy viết những ý nghĩ của mình ra một mảnh giấy riêng xem có giống nhau không.
- Ô kê!
Phi-sin reo lên như chấp nhận một trò chơi lí thú. Lên-sđên đưa cho Phi-sin một mảnh giấy trắng. Hai tên cùng rút bút nguyên tử ra, cúi xuống hí hoáy viết. Sau vài phút, hai tên trao đổi mảnh giấy viết với nhau. Đọc xong, cả hai cùng phá ra cười.
Phi-sin tợp một lúc hai cốc uýt-xki, quăng qua cửa sổ điếu xì gà hút gần hết, vội vã bắt tay Lên-sđên:
- Đúng như châm ngôn “những tư tưởng lớn thường gặp nhau”. Thôi, cứ thế nhé. Bây giờ, tôi xin phép rút lui, vì… vì…
Hắn nháy một bên mắt:
- “Đệ nhất phu nhân”… còn hẹn gặp để bàn nốt công việc.
Lên-sđên đưa hắn đến cửa, chìa tay ra:
- Chúc ông bạn thân mến gặp nhiều may mắn!
- Rất cảm ơn đại tá! Tôi chỉ là người thực hiện quốc sách…

°

° °

Phòng họp của chỉ huy sở “lực lượng đặc biệt Mỹ” ở Huế hôm nay được trang hoàng lộng lẫy hơn mọi ngày. Hơn bốn chục nhà báo đủ các màu da được mời đến. Đông nhất và nhộn nhất vẫn là các kí giả phương Tây. Người thì đứng ngắm chân dung Tổng thống Ken-nơ-đi được lồng trong chiếc khung gỗ chạm trổ sơn son thếp vàng kiểu Á Đông. Người thì ngồi bắt chân chữ ngũ trên chiếc ghế bành ở góc phòng, miệng phì phèo điếu xì gà rồi ngửa cổ thá khói lên trần, trầm tư mặc tưởng. Người thì đang tán mấy cô chiêu đãi viên mặc áo dài ni-lông trắng toát, đang đi lại mời nước giải khát. Có những người tưởng chừng lâu năm mới gặp nhau, đứng túm tụm lại, cười nói vui vẻ. Ngoài hành lang, một tốp người khác đứng ngắm cảnh sông Hương, nước trong xanh đang lững lờ trôi.

Chủ trì cuộc họp là Xmít. Xmít hớn hở trong bộ quần áo là phẳng nếp, bông mai vàng choé trên cổ, đi lăng xăng từ góc này sang góc khác, bắt tay từng người khách.
Chiếc đồng hồ lớn treo trên tường thong thả điểm 9 tiếng lanh lảnh. Các nhà báo lục tục vào chỗ ngồi. Một trung uý Mỹ tiến lên chiếc micrô, đặt trước một chiếc bản đồ lớn treo choán hết cả bức tường, cúi đầu chào các nhà báo. lấy giọng trịnh trọng nói:
- Thưa quý vị thân mến! Chiều qua nhiều tiếng nổ đã làm chấn động thành phố Huế cổ kính này. Trước đây, mấy phút thôi, nhiều vị có mặt trong phòng này cũng bàn tán và còn thắc mắc về những tiếng nổ đó. Xin tiết lộ với quý vị thân mến điều bí mật: những tiếng nổ đó lúc đầu là của bọn Việt Cộng và lúc sau là của lực lượng đặc biệt chúng tôi. Việt Cộng đã hoạt động như thế nào? Nhằm mục đích gì? Chúng tôi đã hoạt động như thế nào? Nhằm mục đích gì? Chúng ta đã trừng trị bọn chúng ra sao? Quý vị nắm giữ các cơ quan ngôn luận, có nhiệm vụ thông tin cho dân chúng rõ, nên chúng tôi rất hân hạnh được mời quý vị đến đây để trình bày với quý vị chi tiết của sự việc. Xin trân trọng giới thiệu với quý vị: Thiếu tá Xmít của chúng tôi lên nói chuyện với quý vị về một chiến thắng thần kì của chúng tôi. Đó là lí do chúng tôi mời quý vị đến đây ngày hôm nay.
Hắn mỉm cười, nghiêng đầu. Một tràng pháo tay lẹt đẹt. Thiếu tá Xmít đã đứng sẵn phía sau, tiến lên, ngực ưỡn ra để mọi người nhìn thấy hai hàng cuống mề đay sặc sỡ màu sắc trên nắp túi áo ka ki bên trái. Hắn cúi đầu chào mọi người. Mấy tiếng vỗ tay rời rạc, lẹt đẹt. Xmít cố lấy giọng êm dịu, hấp dẫn:
- Thưa quý vị thân mến! Để quý vị khỏi nóng lòng chờ đợi, tôi xin phép quý vị cho đi thẳng vào câu chuyện… Xin trình bày với quý vị về trận chiến thắng của lực lượng đặc biệt Mỹ chiều qua, đã đánh tan một trận phục kích của Việt Cộng và tiêu diệt hoàn toàn hai tiểu đội du kích của Việt Cộng.
Xmít tiến tới bên tường có treo chiếc bản đồ lớn. Tiếng gót giày hắn vang lên trong phòng họp hoàn toàn im lặng. Mọi người như nín thở theo dõi hắn. Xmít cầm lấy chiếc gậy chỉ bản đồ:
- Thưa quý vị, đây là bản đồ vùng chiến thuật 1 (Xmít đưa gậy khoanh tròn chiếc bản đồ và chỉ vào một điểm) và đây là địa điểm đã xảy ra cuộc phục kích của Việt Cộng chiều hôm qua: ki-lô-mét 13+500 đường hàng tỉnh tây bắc thành phố Huế. Để quý vị biết được tường tận hơn, xin mời quý vị xem tấm bảng này…
Tên trung uý Mỹ lúc nãy khiêng ra một tấm bảng nhựa đặt trên một chiếc giá ba chân. Trên bảng có vẽ phấn màu ngang dọc. Chiếc gậy thuyết minh của Xmít chỉ vào tấm bảng đó:
- Trong bản đồ treo tường chỗ ki-lô-mét 13+500 quá bé nhỏ. Chúng tôi cho phóng lớn một trăm phần trên tấm bảng này. Trên đường hàng tỉnh này, đến đây có mấy chỗ ngoặt, có cây cối xum xuê, rậm rạp. Đó là một địa điểm thuận lợi cho bọn du kích Việt Cộng phục kích. Lần này, chúng chủ mưu giết hại một nhân vật trọng yếu của chính quyền quốc gia, một người đã có công lớn với Ngô tổng thống và rất có uy tín trong giới trí thức…
Xmít ngừng lại một chút bắt mọi người chờ đợi để câu chuyện của mình thêm hấp dẫn. Quả nhiên, có mấy tiếng xì xào: “Ai? Ai vậy?”. Xmít nói tiếp:
- Chắc quý vị có mặt ở đây không ai là không biết ông… Phan Thúc Định (trong hàng ngũ kí giả có tiếng “ồ”, có tiếng hỏi lại kinh ngạc “Phan Thúc Định?”). Vâng, ông Phan Thúc Định là một nhà trí thức yêu nước, cố vấn thân cận của tổng thống Ngô Đình Diệm, đã từng theo tổng thống từ những ngày tổng thống còn phải sống lưu vong ở Hoa Kỳ, đã từng có nhiều cống hiến lớn lao đối với tổng thống, từ những ngày đầu tiên khi tổng thống mới về nước, người được tổng thống cử ra đây giúp việc lớn của ngài Ngô Đình Cẩn (Cả phòng họp lắng đi, càng thêm im lặng theo dõi từng lời của Xmít). Qua những tin tức tình báo của chúng tôi và qua việc nghiên cứu hiện trường sau khi cuộc đọ súng kết thúc, chúng tôi có thể trình bày với quý vị diễn biến cụ thể như sau: Cố vấn Phan Thúc Định có thói quen cứ chiều thứ bảy đi dạo chơi uých-ken (64) trên phía Kim Long. Vào khoảng 18, 19 giờ, lúc sẩm tối, ông lại trở về nội thành. Nắm được quy luật đó bọn Việt Cộng tìm cách hại ông. Cũng như gần đây, chúng đã giết nhà trí thức quốc gia yêu nước đi theo chúng từ ngày kháng chiến là giáo sư Lê Mậu Thành, bây giờ đến việc ám hại ông Phan Thúc Định, một nhân vật trọng yếu của chính quyền quốc gia, bọn Việt Cộng định khủng bố những trí thức yêu nước, đe doạ những người trung thành với quốc gia và hoạt động cho tình thân hữu Việt – Mỹ. Chúng định đánh một đòn vào chính phủ Việt Nam cộng hoà do tổng thống Ngô Đình Diệm lãnh đạo, kích động những kẻ chống đối lại chính phủ của ngài tổng thống Ngô Đình Diệm, tạo nên một tiếng vang về chiến công của chúng trong đám dân chúng dễ tin, dễ bị lừa gạt. Chúng định đánh một đòn quân sự nhưng có ý nghĩa chính trị lớn.
Chúng khủng bố hai tiểu đội du kích, phục kích ở quãng đường ki-lô-mét 13+500 này. Đúng như chúng đã dò biết, chiều qua ông Phan Thúc Định lại theo thường lệ, sang chơi bên phía Kim Long. Lúc 18 giờ 30, ông Phan Thúc Định lái chiếc Méc-xê-đét trở về thì sa vào bẫy của chúng và bị chúng hạ sát (giọng Xmít rầu rĩ). Chiếc xe Méc-xê-đét của ông Định bị bắn cháy và ông đã bị thiêu chết trong xe. Gây xong tội ác ghê gớm đó, bọn Việt Cộng tìm cách rút lui… (Xmít lại ngừng lại một phút trước khi đổi giọng). Tuy nhiên, chúng không thoát được sự trừng phạt. Chúng tôi có được tin mật báo về cuộc phục kích của bọn Việt Cộng. Lực lượng đặc biệt chúng tôi đã lập tức kịp thời triển khai hai đại đội, theo hai ngả đường, khép vòng cung đến tìm cách cứu ông Định và tiêu diệt bọn Việt Cộng. Nhưng đáng tiếc là chúng tôi được tin mật báo hơi chậm. Chúng tôi hành quân đến nơi thì chúng đã giết mất ông Định rồi. Lực lượng đặc biệt của chúng tôi lập tức bao vây bọn sát nhân. Bị bao vây bất ngờ, rút lui không kịp, mấy ngả đường đều bị chặn, toàn thể tiểu đội du kích Việt Cộng bị chúng tôi tiêu diệt hết.
Tên trung uý Mỹ lúc này lại xuất hiện đưa cho Xmít mấy tấm ảnh chụp phóng to. Xmít giơ từng chiếc ảnh một lên trước mắt các nhà báo:
- Đây là cố vấn Phan Thúc Định với chiếc Méc-xê-đét màu nâu của ông… Đây là bức ảnh chụp chiếc xe đó sau khi bị du kích Việt Cộng bắn cháy… Đây là ảnh xác các du kích Việt Cộng nằm ngổn ngang ngay trên địa điểm chúng gây ra tội ác… Và đây không phải chỉ là những tấm ảnh, mà là những tang chứng cụ thể…
Xmít quay vào phía trong hất hàm. Đã được chuẩn bị sẵn, mấy tên lính Mỹ khệ nệ khiêng ra mấy khẩu tiểu liên, trung liên, một số lựu đạn. Xmít chỉ những thứ đó, nói:
- Những vũ khí đạn dược của bọn Việt Cộng mà chúng tôi bắt được tại trận, đều mang nhãn hiệu Nga Xô và Trung Cộng.
Xmít cao giọng hãnh diện như một diễn viên thấy vai trò mình đóng đã thành công. Một số nhà báo vỗ tay. Những chiếc máy ảnh, máy quay phim giơ lên. Ánh đèn nháy loà mắt. Tiếng máy quay phim sè sè.
Xmít đợi cho căn phòng trở lại im lặng rồi mới nói tiếp giọng bùi ngùi:
- Cố vấn Phan Thúc Định cũng là người bạn thân thiết của cá nhân tôi. Tôi hiểu rõ ông ấy. Đấy là một người tài giỏi, thông minh, chịu ảnh hưởng sâu sắc của văn hoá phương Tây, người có tinh thần quốc gia và có lí tưởng chống Cộng cao quý. Ông mất đi là một thiệt thòi lớn cho chính phủ Việt Nam cộng hoà, cho thế giới tự do. Xin quý vị và chúng tôi để một phút mặc niệm tưởng nhớ đến ông, người bạn thân mến của chúng ta, của thế giới tự do, người đã suốt đời đấu tranh cho sự nghiệp chống Cộng cao cả…
Mấy chục cái đầu cúi xuống.
Những cái đầu ngửng lên thì cả phòng lại nhộn nhịp với những tên lính Mỹ quân phục chỉnh tề, những nữ chiêu đãi viên Việt Nam ăn mặc diêm dúa thuê của những khách sạn bên ngoài, lăng xăng đi rót rượu từng bàn. Xmít mời mọi người chúc mừng trận chiến thắng vang dội của lực lượng đặc biệt Mỹ.
Cuộc họp báo kết thúc. Một nhà báo bắt tay Xmít, nói:
- Xin chúc mừng thắng lợi của thiếu tá. Mong mỏi trong cuộc họp sau, tôi sẽ có hân hạnh được bắt tay ngài trung tá Xmít…

°

° °

Buổi họp báo của Xmít được báo chí, vô tuyến truyền hình truyền đi rất nhanh với những đầu đề giật gân kiểu Mỹ “Một tội ác của Việt Cộng bị trừng trị”, “Cuộc phản công phục kích trên đường 13+500 Huế”, “Một nhân tài bị giết”… Ngay trong ngày hôm đó, tin Phan Thúc Định bị giết chết cùng một lúc được tiếp nhận ở mỗi nơi một khác.

… Ở dinh Gia Long, Ngô Đình Diệm và Ngô Đình Nhu đang họp với Trần Kim Tuyến thì cửa phòng bị đột ngột mở tung, không có tiếng gõ báo trước. Ba người giật mình. Trần Kim Tuyến sờ nhanh vào khẩu súng ngắn để trong cặp. Giữa khung cửa mở rộng, hiện ra trước mắt họ là Trần Lệ Xuân mặt mày hớt hải. Ngô Đình Nhu đứng bật dậy:
- Cái gì thế?
- Các anh chưa được tin gì à?
- Sao? – Mấy người cùng lo lắng hỏi lại, óc nghĩ đến một cuộc đảo chính, một cuộc nổi dậy nào đó hoặc một tin tức về người Mỹ thay đổi thái độ với anh em họ Ngô.
Trần Lệ Xuân đưa một tay lên giữ ngực:
- Phan Thúc Định bị chết rồi!
Ngô Đình Diệm sửng sốt:
- Làm sao chết?
- Việt Cộng giết.
- Sao thím bỉết?
- Ti vi vừa truyền tin tại chỗ cuộc họp báo của lực lượng đặc biệt Mỹ ở Huế báo tin ấy xong.
Không khí im lặng nặng nề. Trần Kim Tuyến cố giấu vẻ thản nhiên, tò mò nhìn hai anh em họ Ngô. Ngô Đình Diệm chống tay một bên má, ngồi im. Vẻ buồn bã, choáng váng hiện trên khuôn mặt bừ bự của hắn. Ngô Đình Nhu rít một hơi thuốc lá dài. Hắn từ từ nhả khói ra cả đằng mũi lẫn đằng miệng. Mắt hắn lờ đờ. Nhìn hắn, người ta không biết hắn vui hay hắn buồn khi nhận được tin đó nữa.
Trần Lệ Xuân có ý trách móc:
- Định cứ ở trong này với chúng ta thì đâu đến nỗi!
Ngô Đình Nhu gạt đi:
- Việc cần thiết thì mới để anh ta ra ngoài ấy chứ. Cái anh này cũng hay sơ xuất lắm.
Trần Lệ Xuân nhìn chồng:
- Em ra Huế đưa ma Định nhé! Dù sao anh ta cũng chẳng còn ai thân thích ở đây, chỉ có chúng ta là người nhà.
Ngô Đình Nhu không trả lời thẳng vào lời của vợ.
- Đợi một chút nghe tôi dặn đã.
Trần Lệ Xuân quay ra, khép cửa lại. Ngô Đình Diệm thở dài:
- Cha bị Việt Minh giết, bây giờ đến con bị Việt Cộng giết. Chú Cẩn làm ăn thế nào lại để cho chúng nó hỗn thế? Tụi cảnh sát, tụi mật vụ Trung phần toàn là đồ ăn hại cả sao? Tôi là bạn của thầy anh ấy. Thầy anh ấy đã gửi tôi, tôi để anh ấy chết thế này là tôi có lỗi. Ông Nhu điện ra hỏi trực tiếp chú Cẩn xem tình hình ra sao. Ông Tuyến! (Trần Kim Tuyến “Dạ”). Ông hạ lệnh ngay cho bọn cảnh sát Trung phần phải báo cáo đầy đủ về cái chết của Định cho tôi rõ, đứa nào không làm tròn trách nhiệm, ông tống cổ nó đi. Bắt được thằng nào dính líu đến vụ đón đường phục kích này thì cho xử bắn ngay, không cần xét xử gì cả. Không mạnh tay thì một ngày kia chúng nó sẽ lọt cả vào đây cắt cổ cả chúng ta.
Đôi mắt trắng dã của Ngô Đình Diệm long lên dưới hàng lông mày rậm cau lại. Giọng hắn quả quyết:
- Đồng thời tỏ rõ cho mọi người biết ta rất ưu ái với những người có công với quốc gia: sẽ tổ chức tang lễ thật to cho Định và truy tặng anh ta đệ nhất đẳng Bảo quốc hội tinh.
… Ở Toà đại diện chính phủ lại Trung phần, Ngô Đình Cẩn nói chuyện trực tiếp bằng dây nói với Xmít. Ở cửa ra vào phòng làm việc của Cẩn, Lý Lâm đứng khoanh tay, sừng sững. Gã lúc nào cũng như một con mèo lừ lừ, tất cả sự nhanh nhẹn thu giấu vào bên trong để bất thần có thể tung ra, vươn tới, vật đổ một cái gì đó. Gã đứng đấy, nét mặt hầu như bất động, toàn bộ giác quan của gã hướng ra bên ngoài như một con chó trung thành với chủ, luôn luôn đi bên chủ, cảnh giác, hướng tất cả thị giác, thính giác, khứu giác ra chung quanh. Những tiếng nói của Ngô Đình Cẩn ở trong buồng, do gã không chú ý đến, nên vào tai gã câu được câu chăng. Nhưng bỗng nhiên gã tập trung sự chú ý vào những lời nói của Ngô Đình Cẩn trong khi mắt gã vẫn nhìn ra bên ngoài và mặt gã vẫn không hề thay đổi. Bởi vì, gã nghe thấy những lời bất thường của Cẩn nhắc đến Phan Thúc Định vào dây nói:
- Các ông phải cho chúng tôi biết đầy đủ chi tiết cụ thể… Xác ông Phan Thúc Định, các ông để đâu? Không, chúng tôi không thể đợi một sự trả lời đầy đủ của ông Lên-sđên được, chúng tôi muốn biết ngay bây giờ. Chúng tôi phản kháng các ông vì những hành động đơn phương của các ông, không có sự phối hợp của chúng tôi. Tại sao ngay chiều qua các ông không báo cho chúng tôi biết để chúng tôi cùng phối hợp với các ông? Chúng tôi sẽ phản kháng… về toà đại sứ Hoa Kỳ ở Sài Gòn, sẽ phản kháng với các ông bộ trưởng ngoại giao, quốc phòng Hoa Kỳ.
Các ông phải chịu một phần trách nhiệm về cái chết của một cố vấn đặc biệt tài năng của chúng tôi… Sao? Ông bảo gì?…
Thấy giọng thất thanh của Ngô Đình Cẩn, Lý Lâm liếc nhanh mắt nhìn chủ. Gã thấy chủ gã như suýt buông rơi ống nghe. Ngô Đình Cẩn sững sờ, để ống nghe xuống ngực như không dám nghe tiếp nữa. Mắt hắn tròn xoe. Mặt hắn ngây ra. Cái gì ở bên kia ống nghe đã làm hắn choáng váng đến thế? Như định thần lại, Ngô Đình Cẩn lại vội vã áp máy nghe vào tai thật chặt để nghe cho rõ hơn. Hắn hỏi dồn:
- … là Việt Cộng à? Xin lỗi, ông nhắc lại cho. Sao lại có thể thế được ông phải chịu trách nhiệm về lời nói của ông. Ông đừng nên quên rằng đây là người của tổng thống gửi ra, người mà tổng thống hiểu rõ từ gia đình đến bản thân, người đã từng có ơn cứu tổng thống! Sao? Ông Lên-sđên có đầy đủ tài liệu à? Không lẽ nào! Tôi không tin được điều đó. Tôi không tin! Các ông phải trực tiếp trình bày với tổng thống…
Ngô Đình Cẩn buông rơi chiếc ống nghe. Hắn bấm chuông. Một tên thư kí riêng hiện ra trước cửa buồng. Cẩn nói hấp tấp – một gịong nói khác với thường lệ của hắn:
- Gọi cho tôi giám đốc nha cảnh sát đến đây ngay lập tức.
Tên thư kí cúi đầu “Dạ!” một tiếng, vừa quay ra thì Cẩn đã gọi giật lại:
- Này! Thôi… Có lẽ không nên cho ai biết vội… Cho anh lui…
Tên thư kí ngạc nhiên, cúi đầu quay gót.
Bỗng nhiên Cẩn mở ngăn bàn, nhìn vội các giấy má bên trong. Hắn lật từng tờ một xem. Hắn lại vội vã mở cái tủ sắt gắn chìm vào trong tường – cái tủ đựng công văn tài liệu mật riêng của hắn, có hai lần cửa sắt và khoá riêng do hắn giữ – hắn lục lọi bên trong, mở từng cái cặp các-tông, từng cái phong bì đựng giấy má ra xem. Hắn hốt hoảng khoá tủ lại, đi vội như chạy về phòng ngủ của hắn. Lý Lâm im lặng, rảo bước theo sau. Hắn chạy đến chiếc két sắt, cũng được gắn chìm vào trong tường phòng ngủ, cạnh đầu giường. Hắn mở két. Tay hắn run run lần trên những chữ số. Lý Lâm đứng lại ở cửa phòng. Cẩn cấm tuyệt đối không ai được vào phòng ngủ của hắn. Lý Lâm không biết được Cẩn làm gì trong phòng.
Cánh cửa két sắt mở ra. Cái két kiên cố có ba ngăn: ngăn dưới cùng xếp đầy vàng lá, ngăn thứ hai óng ánh kim cương và ngọc đủ màu, ngăn thứ ba xếp giấy má, thư từ riêng. Mắt Cẩn nhìn ngăn vàng và kim cương. Xưa nay, hắn cũng không đếm, cũng không biết hắn có bao nhiêu vàng và kim cương nữa nhưng hắn thấy đống vàng và kim cương ấy không suy suyển. Hắn có vẻ hơi yên tâm. Hắn rút những tập giấy ở ngăn trên cùng ra. Hắn nhìn qua một lượt và bàng hoàng. Hắn đóng sập cánh cửa két sắt lại. Mồ hôi lấm tấm trên trán, hắn lẩm bẩm: “Cái kế hoạch… cái kế hoạch…”.
Hắn lật đật chạy ra ngoài hành lang. Hắn bảo Lý Lâm:
- Truyền lấy xe đi ngay. Gọi thêm mấy thằng ở đội vệ sĩ đặc biệt nữa theo tao.
Lý Lâm bật đi như một cái máy được ấn nút. Chiếc xe hơi đen riêng của Cẩn có kính chống đạn ám sát chạy ngay ra giữa sân. Đằng trước và đằng sau nó là hai chiếc Uy-lít chở đầy bọn vệ sĩ. Lý Lâm mở cửa sau chiếc xe đen. Ngô Đình Cẩn bước lên. Lý Lâm đóng sập cửa, mở cửa trước lên ngồi cạnh người lái xe. Ngô Đình Cẩn hạ lệnh:
- Đến nhà Phan Thúc Định.
Ba chiếc xe lao vút ra cổng Toà đại diện. Nghe tiếng còi xe, trông thấy ba chiếc này, các xe hơi khác, các xe gắn máy, xe đạp, người bộ hành, đều tránh rạt sang một bên.
Đến nhà Phan Thúc Định, bọn vệ sĩ ào ào nhảy xuống, đứa đứng gác ở cổng, đứa đứng gác ở sân. Lý Lâm đưa mắt nhìn quanh rồi mở cửa xe đón Ngô Đình Cẩn bước xuống.
Ngô Đình Cẩn hạ lệnh gọi tên vệ sĩ của Phan Thúc Định. Đám gia nhân nhà Định trả lời tên vệ sĩ đó đã đi cùng Định từ chiều hôm trước. Ngô Đình Cẩn vẫy mấy tên vệ sĩ cùng Lý Lâm đi theo mình vào nhà. Hắn hạ lệnh lục soát. Hắn trực tiếp đứng quan sát, bắt mở từng cánh tủ, lật từng tấm thảm trải, dỡ từng cái mặt ghế, giũ từng trang sách. Cửa tủ nào khoá thì hắn bắt phá ngay không thương tiếc. Hắn gõ từng góc tường chú ý từng khe nứt của gạch, cứ lồng lộn như một con thú bị thương.