Khi Ben lén lút xâm nhập trại, nó thấy chỉ có lưa thưa vài người. Đa số họ đã đổ ra khu vực đài tìm phế tích. Ben nhìn suốt từ những lều bạt tới nơi được căng dây khoanh vùng khu khai quật. Tiếng bàn cãi sôi nổi vọng lại làm Ben giật mình chú ý. Rón rén, lần mò theo lối đi nhỏ giữa những tấm lều, cuối cùng nó tới một khoảng trống. Một đám đông đủ loại trang phục những người khoác áo choàng dài lướt thướt, lại có những người cuốn khăn như những cuộn dây sù sù trên đầu… Họ xúm xít quanh một thứ gì đó đặt dưới bóng râm của một cây cọ lớn. Nhiều người vừa nói vừa vung vẩy tay, nhiều người đờ đẫn, mồm há hốc. Ben len lỏi qua đám đông, cho đến khi nhìn thấy điều làm họ đang ì xèo tranh luận. Hàng chục cái lồng, đủ cỡ lớn nhỏ, đặt dưới gốc cây. Mấy lồng nhốt gà kế bên lồng nhốt một chú khỉ mặt mày ủ rũ. Và… trong cái lồng lớn nhất, chính là Sorrel. Nó ngồi quay lưng lại đám đông. Nhưng Ben nhận ra ngay. Những người xúm xít trước lồng nhốt Sorrel nói đủ mọi ngôn ngữ: Ả Rập, Anh, Pháp, Đức… Nhưng Ben có thể nghe lõm bõm. Một ông mũi to đùng, cằm lẹm nói: -Theo ý tôi thì đó là một con khỉ bị đột biến gen. Không ai có thể phản đối điều đó được. Ông cao lỏng khỏng, đứng gần Ben, lên tiếng: -Tôi phản đối, giáo sư Rosenberg ạ. Giáo sư Rosenberg ngước mắt lên trời: -Ôi! Giáo sư Greenbloom. Tôi xin anh, đừng khơi mào lại chuyện những sinh vật lạ thường của anh nữa. Nhưng giáo sư Greenbloom mỉm cười nói: -Đồng nghiệp thân mến ơi, trước mắt anh là một tiểu phúc thần. Một tiểu yêu lông đốm của rùng núi đó. Loài này chỉ đặc biệt xuất hiện trên cao nguyên Tân-Tây-Lan thôi, nên rất ít người biết đến. Ben trố mắt nhìn ông ta. Tại sao người này lại biết nhỉ? Rõ ràng Sorrel cũng đang nghe, vì Ben thấy hai tai cô ả dựng đứng lên. Giáo sư Rosenberg vẫn lắc đầu quầy quậy: -Tôi không hiểu sao anh cứ ôm mãi những ý kiến ngớ ngẩn như thế được. Ý yoi7 muốn ói, anh là một học giả. Một giáo sư khảo cổ học, một tiến sĩ sử và cổ ngữ, vậy mà anh cứ khư khư mớ lý thuyết cực kỳ vô lý đó. -Theo tôi, những gì anh nói mới thật sự ngớ ngẩn. Đây là một con khỉ? Đã bao giờ anh thấy một con khỉ như thế này chưa? Sorrel quay phắt lại, giận dữ nhìn hai ông giáo sư, xổ một tràng: -Đồ nấm ruồi, nấm rắn, nấm đốm vàng, nấm gò mả! Giáo sư Rosenberg lùi lại, hoảng hốt: -Chúa ôi! Cái… cái… vật này phát… phát ra tiếng gì vậy? Giáo sư Greenbloom cười nói: -Nó rủa anh đó, không nghe à? Nó rủa anh bằng những tên nấm. Coi bộ nó rất am hiểu về nấm. Vì tất cả những tên đó là để chỉ những loại nấm độc. Những thứ nấm có thể sẽ làm anh phát bệnh. Và tôi chắc con lâm thần này cũng đang phát bệnh vì chúng ta. Giáo sư Rosenberg chỉ còn biết lắc đầu, vác cái bụng bự sang những lồng khác. Ben cố ngầm ra dấu hiệu cho Sorrel. Nhưng cô ả vừa nắm những song lồng giật rầm rầm vừa nguyền rủa, tức giận đến không nhận ra Ben đứng lẫn trong đám người lớn. Giáo sư Rosenberg chỉ cái lồng kế bên, hỏi: -Đồng nghiệp thân mến, vậy thì anh gọi… cái này là sinh vật gì? Ben kinh ngạc nhìn trừng trừng. Trong lồng là một người tí hon đang úp mặt vào hai bàn tay. Tóc hắn bù xù, màu cà rốt. Chân tay khẳng khiu, bé tí. Hắn mặc một cái áo bó sát và một cái quần cụt tới gối, đi đôi bốt mũi nhọn. Giáo sư Greenbloom nói: -Tôi chắc anh lại cho là một con vật đột biến gen nữa? Nhưng đồng nghiệp to béo của ông lắc đầu: -Ồ, không đâu. Đây là một cái máy rất phức tạp. Chúng tôi đã cố tìm khắp trại xem ai làm mất. Sáng nay nó được tìm thấy gần mấy cái lều, ướt sũng và một con quạ đang mổ quần áo nó. Chúng tôi đã tìm đủ mọi cách để tắt cái máy đó mà không được. Nó đạp lung tung, nên phải bỏ vào lồng. Giáo sư Greenbloom tiến gần hơn đến cái lồng nhốt người tí hon, bảo bạn: -Anh nói đúng một phần thôi. Điều chúng ta nhì thấy đây, thật ra là một sinh vật thiên nhiên, cũng như lâm thần. Không, đây là một vật nhân tạo, tuy nhiên không như anh tưởng là một cái máy nhỏ đâu. Nó là một sinh vật có máu có thịt, tạo ra do bàn tay con người. Những nhà luyện kim thời Trung cổ là những thiên tài trong việc sản xuất ra những sinh vật này. Không có gì phải nghi ngờ nữa, đây chính là một người nhân tạo tí hon. Ben thấy người tí hon ngước lên đầy lo lắng. Mắt hắn ta màu đỏ, mặt trắng bệch như phấn, cái mũi dài thòng, nhọn hoắt. Nhưng giáo sư Rosenberg bỗng cười hô hô, tiếng cười của ông làm bầy gà giật mình, vỗ cánh phành phạch chạy quanh chuồng. Ông ta cố nín cười bảo bạn: -Một người tí hon nhân tạo! Ôi trời, anh khéo khôi hài thật đấy. Bây giờ tôi rất muốn nghe kiểu lý giải điên rồ của anh về những dấu vết kỳ lạ chúng tôi vừa phát hiện trên bãi biển. Nào chúng ta cùng đi. -Tôi cũng đang định quay về cái hang kỳ đà tôi mới khám phá ra. Nhưng tôi sẽ đi cùng anh mấy phút. Này, anh nghĩ sao, nếu tôi cho anh biết những dấu vết đó của loài vật gì, đổi lại, anh hãy thả hai sinh vật này ra? Giáo sư Rosenberg lại hô hố cười: -Lại khôi hài rồi, anh bạn. Có ai dại gì mà lại đem thả hai sinh vật quí hiếm thế này? Giáo sư Greenbloom lắc đầu thở dài, quay đi, bước theo ông đồng nghiệp mập. Ông cao hơn bạn một cái đầu. Ben nhìn theo, tự nhủ, nếu ông Greenbloom biết Sorrel là một lâm thần, chắc chắn ông sẽ phát hiện ra những dấu vết của rồng. Nó phải tìm cách về gấp để báo cho Firedrake. Vẫn còn vài người loanh quanh gần mấy cái chuồng. Nó nép mình bên đống đất bên gốc cọ, chờ cho tới khi mọi người rời đi hết. Nó cảm thấy lâu như cả thế kỷ. Sau cùng Ben đã có thể nhảy tới chuống nhốt Sorrel. Thận trọng, nhìn quanh lần nữa. Chỉ có một con mèo gầy nhom lượn lờ quanh. Người tí hon lại lấy hai tay ôm mặt. Ben gọi nhỏ: -Sorrel, Sorrel, tớ đây. Sorrel giật mình quay lại: -Mình tưởng cậu đợi mấy con người đáng ghết kia lột da mình cậu mới tới chứ. Vừa xem xét ổ khóa, Ben vừa bảo: -Thôi thôi hạ hỏa đi. Tớ ở đây từ lâu rồi, nhưng tớ làm gì được khi họ cứ xúm quanh cậu để cãi nhau là cậu có phải là một con khỉ hay không. -Nhưng có một lão biết mình là lâm thần đấy. Mình không ưa chuyện này tí nào. -Cậu từ Tân Tây Lan đến thật à? -Không phải việc của cậu. Sao, cậu mở cái này ra được không? Ben lấy con dao bấm, nạy ổ khóa: -Không chắc được. Gay go đây. -Lẹ lên. Sorrel vừa giục vừa lo lắng nhìn quanh. Ben bảo: -Họ xuống cả bãi biển quan sát dấu vết của Firedrake cậu chưa xóa hết rồi. Ôi cái khóa này khó mở quá. Thình lình một giọng nói lí nhí cất lên: -Xin lỗi. Nếu các bạn đem tôi ra khỏi đây, tôi có thể giúp được. Ben và Sorrel kinh ngạc quay nhìn. Người tí hon đứng sát song chuồng, đang mỉm cười với chúng. -Theo tôi thấy, ổ khóa bên chuồng tôi dễ mở hơn. Chắc vì họ nghĩ tôi quá nhỏ bé, không cần tới khóa tốt. Ben nhìn ổ khóa bên chuồng hắn, gật đầu: -Anh nói đúng. Nhưng Ben vừa cầm dao quay đi, Sorrel thò tay qua song chuồng, níu áo nó lại: -Khoan đã. Tụi mình chưa biết… cái vật này là thứ gì mà. -Vớ vẩn. Chỉ một cái giật mạnh, Ben mở tung cửa lồng và nhón gã tí hon ra ngoài. Hắn cúi đầu thật thấp trước cậu bé: -Xin đa tạ. Bây giờ hãy đưa tôi lên gần ổ khóa. Tôi sẽ tìm cách mở cửa chuồng cho cô tiểu thần gắt gỏng kia. Sorrel ném cho hắn một cái nguýt dài. Nhưng Ben chỉ hỏi: -Tên anh là gì? Hắn vừa lùa ngón tay tí xíu vào lỗ khóa vừa trả lời: -Chân-ống-sậy. Rồi hắn im lặng, mắt nhắm lại. Sorrel lèm bèm” -Ai đặt tên mà khéo thế? Đúng là hai que tăm. Chân-sậy vẫn nhắm mắt bảo: -Cô có im đi không? Tôi biết đám tiểu thần chỉ thích cãi nhau, nhưng không phải lúc này. Sorrel hậm hức mím môi. Ben nghe tiếng người lao xao đang từ xa tiến lại. Nó giục giã: -Mau mau lên. Chân-ống-sậy. Có người đang đến kìa. -Gần được rồi. Tiếng khóa lách cách. Hắn mỉm cười khoan khoái, rút ngón tay ra. Ben vội đặt anh chàng tí hon lên vai, rồi mở cửa chuồng cho Sorrel. Cô ả vừa càu nhàu vừa nhảy xuống nền cát. Ben đưa Chân-sậy sang chuồng bên cạnh, hỏi hắn: -Anh có thể mở được khóa này không? -Nếu anh bạn muốn, tôi làm ngay. Sorrel rít lên: -Hóa rồ hết rồi à? Làm gì thế? Mình phải chuồn gấp khỏi đây ngay. Con khỉ chót chét kêu lên, sợ hãi nép mình sát góc chuồng. Ben bảo: -Chúng ta không thể bỏ con khỉ này lại đây được, tôi nghiệp quá! Vừa được giải phóng, con khỉ vội chạy vút đi. Sorrel nhăn nhó: -Đi được rồi chứ? Nhưng Ben đến trước chuồng gà, tháo then cửa. Ngồi trên vai Ben, Chân-sậy nhìn cậu bé lom lom đầy vẻ ngạc nhiên. Tiếng người nói càng đến gần hơn. Ben mở chuồng cuối cùng. Một chị gà mái nhảy vội ra. Sorrel hỏi: -Lẹ lên. Đi ngả nào đây? Ben bối rồi nhìn quanh: -Chết rồi! Tớ không nhớ ngả nào! Mấy cái lều này giống hệt nhau! Nhưng đừng lo. Tiếng người từ đằng kia tới, ta đi đằng này. Vừa kéo Sorrel chạy được một quãng, phía sau chúng vang lên tiếng réo gọi rầm rầm. Ben nhào sang trái, rồi đâm qua phải, nhưng phía nào cũng có người chặn lối. May nhờ có Chân-sậy chúng mới thoát được. Hắn leo lên đầu Ben nhanh như sóc. Rồi như một thuyền trưởng chỉ huy con tàu đang chao đảo giữa đại dương, hắn hướng dẫn Ben và Sorrel thoát ra ngoài khu trại. Khi chạy đến một khoảng cách an toàn chúng mới chậm chân lại, chui rúc qua những bụi gai, lăn mình trên mặt đất. Chân-sậy leo ra khỏi mái tóc Ben, hí hởn ngồi bên cậu bé, nói: -Chúng ta tuyệt thật. Các bạn chạy nhanh, còn tôi nghĩ lẹ. Thấy không, trên đời có ai được hoàn toàn? Sorrel đang hào hển thở, cũng ráng bật dậy, cúi xuống anh chàng tí hon: -Anh hơi bị chảnh đấy. Chân-sậy rụt cổ, né tránh. Ben nói ngay: -Đừng để ý. Cậu ấy không làm hại anh đâu. Nó nhìn qua bụi cây, không thấy bóng người nào. Ben không ngờ có thể chạy thoát đoàn người đó. Nó lại buông mình xuống cát, bảo: -Nằm thở một lát rồi chúng ta trở lại chỗ Firedrake. Thức dậy không thấy chúng ta, thế nào cậu ấy cũng đi tìm. Chân-sậy phủi cát trên áo, ra vẻ lơ đãng hỏi: -Firedrake? Ai thế? Một người bạn của các cậu à? Sorrel độp ngay: -Không phải việc của anh, tí hon. Rồi nó đứng dậy bảo: -Cám ơn đã giúp chúng tôi. Nhưng chúng ta nên chia tay tại đây. Đi nào, Ben. Nghỉ thế đủ rồi. Chân-sậy cúi đầu thở dài, nói nhỏ: -Tôi hiểu. Ước gì kên kên đến rỉa thịt tôi ngay lúc này đi. Đúng vậy, tôi mong chết quách cho rồi. Ben hỏi: -Nhưng anh từ đâu tới? Ý tôi là trước khi bị bắt, anh phải ở đâu đó chứ? Chân-sậy lại gật đầu, buồn bã nói: -Ồ, đúng thế, nhưng tôi mong sao không bao giờ phải trở về nơi đó nữa. Tôi có một ông chủ, ông ta bắt tôi làm việc quần quật suốt ngày. Hết đánh bóng vàng, lại phải kể chuyện, riết rồi đầu óc tôi quay như chong chóng. Vì thế tôi đã chạy trốn. Số kiếp tôi thê thảm quá. Thoát tay chủ, tôi nhờ một con quạ đưa đi thật xa. Nhưng rồi giữa cơn giông bão, nó đánh rôi tôi khỏi những móng vuốt của nó. Mà nó ném tôi ở đâu chứ? Ngay khi nó bay qua khu lều trại chúng ta mới thoát ra đó. Khổ cho bản thân tôi chưa! Cái số tôi nó luôn khốn nạn như vậy đó. -Chuyện nghe mùi mẫn quá. Đi thôi, Ben. Nó kéo tay Ben, nhưng cậu bé vẫn đứng im, bảo: -Chúng ta không thể để anh ta bơ vơ một mình ở đây được. Sorrel thì thầm: -Có thể chứ sao không. Vì mình không tin một câu nào trong câu chuyện đầy xúc động của hắn ta. Gã tí hon này có điều gì không ổn. Sao hắn lại có mặt đúng thời điểm chúng ta ở đây? Hơn nữa, hắn lại quá thân mật với lũ quạ, cậu không thấy sao? Ben cũng thì thầm nói: -Chính cậu từng nói là quạ bay một mình mới đáng ngờ mà. Chân-sậy nhích lại gần nhưng giả bộ như không chú ý đến câu chuyện đang trao đổi. Tiếng Sorrel nho nhỏ: -Quên đi! Thôi được, xem như mình chỉ chuyên môn nói nhảm. -Như lúc này chẳng hạn. Cậu quên là anh ta đã giúp chúng mình như thế nào sao? Chúng ta còn mang nợ anh ta đấy. Ben đưa tay ra bảo Chân-sậy” -Đi thôi. Chúng tôi đưa anh đi một đoạn đường, chắc sẽ tìm ra một chỗ anh thích ở. Đồng ý chứ? Chân-sậy nhảy lên tay Ben, cúi thấp đầu: -Ngài thật từ tâm, thưa ngài! -Thần nấm ôi! Nghe khiếp chưa! Sorrel rên lên, giận dữ quay đi, không nói thêm một lời cho đến khi về tới hang. Trong khi gã tí hon, vắt vẻo trên vai Ben, đánh đòng đưa hai ống chân sậy.