Chương 52
NGÀY TÀN CỦA QUÁI VẬT

Sorrel chạy. Chạy thục mạng dọc đường hầm sâu thăm thẳm, miệng la bai hoải:
-Nó tới! Nó đang tới đó!
Như mũi tên bắn, cô ả vọt ngay tới Firedrake, thon thót leo từ đuôi lên lưng con rồng. Ben đã lên trước, với Chân-sậy gọn lỏn trên đùi. Bưa Bưa Chan cũng đã sẵn sàng trên lưng Mai-A.
Vừa thắt đai an toàn, Sorrel vừa hổn hển nói:
-Nó kềnh càng leo lên núi giống như những cỗ máy của loài người. Nó to lớn phát khiếp! Lớn hơn…
-Lón hơn tất cả chúng ta. Đủ rồi. Đã tới giờ hành động. Đừng dài dòng nữa.
Lola nói rồi đóng cửa buồng lái, nổ máy và cất cánh ngay. Chiếc phi cơ vù vù lướt thẳng lên lối vào đường hầm, chờ Nettlebrand xuất hiện.
Firedrake nói với rồng cái Mai-A:
-Chúc may mắn. Hy vọng chúng ta đem may mắn cho nhau. Cũng như chúng ta từng đem sự may mắn đến cho con người.
-Đúng vậy. Chúc anh may mắn.
Ben kiểm tra đai buộc lần cuối, hỏi Chân-sậy:
-Nhất định không vào ba lô hả?
Gã tí hon bướng bỉnh lắc đầu, dù trống ngực đang đập thình thịch: lỡ tên lùn pha quá nhiều nước lã và nước bọt phúc thần vô hiệu thì sao? Nhưng dù sao hắn không thề chui vào ba lô, vì hắn không muốn bỏ lỡ một giây phút nào trong thời khắc này. Chân-sậy muốn tận mắt nhìn cái chết của Nettlebrand, nhìn bộ giáp vàng, mà hắn đã phải lau chùi suốt mấy trăm năm, tan chảy dưới ngọn lửa rồng và con rồng vàng sẽ phải hiện nguyên hình, nguyên dạng.
Bỗng Sorrel vươn thẳng người, hỏi:
-Nghe gì không?
Vang dội suốt đường hầm những tiếng chân nặng nề tiến tới. Con rồng vàng đã tìm ra dấu vết những con mồi!
Ben và Sorrel xiết chặt dây đai. Chân-sậy ép sát người vào mình Ben. Hai con rồng bạc xòe cánh, bay lên. Sát cánh bên nhau, Firedrake và Mai-A bay vòng vòng trên nóc hang tối, chờ đợi.
Tiếng chân uỳnh uỳnh tiến gần hơn. Cả hang động gần như rung lên. Rồi cái đầu vàng của Nettlebrand nhô ta từ đường hầm.
Dù đường hầm rất rộng, nhưng con rồng vàng vẫn phải lom khom thân hình khổng lồ suốt chặng đường đi.
Đôi mắt đỏ màu máu lừ đừ đảo khắp hang, con quái vật thòm thèm hít hà mùi những con rồng.
Ben nghe rõ tiếng Nettlebrand hồng hộc thở. Mùi chướng khí u ám lan tỏa khắp hang.
Từng chút một, Nettlebrand cố lách mình qua cửa hầm chật hẹp, cho đến khi cả thân hình đồ sộ khủng khiếp của nó lù lù lột hẳn vào hang.
Bốn chân cong vòng vì toàn bộ da vàng quá tải, Nettlebrand kéo lê cái đuôi nặng nề trên nền đá. Nhe răng nhìn quanh, không thấy bóng dáng một con rồng, nó rống lên giận dữ.
Chiếc phi cơ tí tẹo của Lola bắt đầu sà xuống, bay vù vù quanh cặp sừng, ngay trước mắt con rồng vàng.
Ben lo sợ thì thầm:
-Đừng bay gần! Đừng lại gần nó quá, Lola!
Nhưng nữ phi công thiện nghệ, bất ngờ và nhanh như tia chớp, đảo vòng trên đầu, luồn lách dưới cằm, vọt lẹ qua chân quái vật, rồi dần dần dụ nó vào sâu trong hang.
Trò giỡn mặt của con chuột mập làm con rồng vàng phẫn nộ điên cuồng. Nó gầm, rống, khịt mũi, táp phải, táp trái cố bắt bằng được con bọ bé nhỏ, đang chấp chới quanh nó, cản trở nó tìm bắt những con mồi khao khát bấy nhiêu năm.
Khi Nettlebrand di chuyển tới giữa hang, ngay trước mặt những con rồng hóa đá, Firedrake xóe rộng hai cánh phóng xuống. Nó bay thẳng tới mặt con rồng vàng, còn Mai-A tấn công một bên sườn Nettlebrand.
Kinh ngạc, quái vật vội nhe nanh, xòe móng vuốt. Hơi thở hôi tanh của nó làm hai con rồng bạc loạng choạng. Lola hạ cánh trên đầu một con rồng đá. Công việc của cô ả tạm hoàn tất, bây giờ tới lượt Mai-A và Firedrake.
Hai con rồng bạc bay quanh đầu kẻ thù.
“Aaaaa!” Nettlebrand gầm lên, đảo đôi mắt đỏ ngầu như máu nhìn theo hai con mồi, nước bọt chảy nhễu nhão.
Tiếng gầm của con quái vật làm những cột đá rung lên. Nó cất tiếng nói vang dội khắp hang động:
-Thì ra hai con rồng bạc và hai con phúc thần? Tốt, phúc thần làm món tráng miệng rất khoái khẩu ta.
Sorrel nghiêng mình xuống, quát:
-Chính mi hôm nay sẽ được nằm trong thực đơn. Món thịt vàng sốt chua ngọt!
Nettlebrand không thèm để ý tới Sorrel, nó liếm mép nhìn hai con rồng bạc thèm thuồng, rống lên hỏi:
-Còn lũ kia đâu? Những con rồng kia đâu? Ra đây! Ra hết cả đây! Ta khoái được nhìn cả bầy chúng bay nháo nhác, tan tác như những con vịt lạch bạch, hèn nhát.
Cùng tiếng gầm rú, quái vật giương móng vuốt đập tan một khối nhũ thạch. Mảnh thạch nhũ tung ra khắp nền hang. Nhưng hai con rồng bạc vẫn thản nhiên bay lượn trên đầu nó.
Firedrake phất cánh gần sát mũi con rồng vàng, làm Ben và Sorrel thót tim:
-Không còn con rồng nào khác nữa, chỉ có hai chúng ta thôi. Nhưng chúng ta và kỵ sĩ rồng sẽ hạ gục mi.
Nettlebrand điên cuồng nặng nề xoay trở, cố vươn mõm lên bắt con mồi:
-Kỵ sĩ rồng? Mi hù ta bằng chuyện cổ tích à? Những – con – rồng – kia – đâu?
Ben không ngờ Chân-sậy đã tháo dây an toàn, nhanh nhảy như một con chuột nhắt, leo lên đứng trên vai cậu bé. Ben khiếp hãi kêu lên:
-Xuống, Chân-sậy!
Nhưng Chân-sậy làm ngơ, úp hai tay trên miệng làm loa, thất thanh giọng, nói xuống:
-Êêêê! Nhìn xem ai đây, chủ nhân!
Nettlebrand ngửng đầu tìm. Chân-sậy gào lên:
-Đây nè! Trên vai kỵ sĩ rồng. Không còn con rồng nào nữa đâu. Ta chỉ xí gạt thằng lùn đó thôi. Ta cũng đã lừa cả mi. Mi sẽ bị tan chảy ra và ta sẽ rất thích thú đứng ngắm nhìn cảnh tượng đó.
Ben lại kêu lên:
-Chân-sậy, xuống ngay.
Nó cố kéo Chân-sậy xuống, nhưng gã tí hon bám chặt vào tóc nó:
-Tiểu chủ! Đây là cuộc trả thù của tôi.
Mõm Nettlebrand méo xệch thành một cái cười ghê tởm:
-A! Nhìn kia! Con nhện của ta, tên đầy tớ của ta, đang cưỡi một con rồng bạc! Tiểu-Thạch-Tu, hãy nhìn thằng ngu kia, nhìn cho rõ những gì ta sắp dành cho nó, để làm bài học cho mi.
Chân-sậy nhoài mình kêu lên, suýt trượt khỏi vai Ben:
-Tiểu-Thạch-Tu nào? Mi không biết gì sao? Gã lùn sơn cước cũng đã bỏ mi như ta vậy. Không còn ai đánh bóng bộ da mi nữa, và chẳng bao lâu nữa, mi cũng không cần phải lo chuyện đánh bóng những cái vảy vàng.
Thình lình Nettlebrand vươn cao móng lên hai con rồng đang bay lượn. Firedrake nhẹ nhàng nghiêng mình né tránh. Nhưng bỗng Chân-sậy lanh lảnh la lên, quờ quạng tìm chỗ nắm víu và… hắn lộn cỗ, rơi xuống.
Ben vội đưa tay đỡ, nhưng không kịp.
Chân-sậy rơi ngay đầu con rồng vàng, trôi tuột xuống cổ quái vật và bị kẹt giữa hai cái gai trên lưng nó.
Nettlebrand gầm gừ:
-Hừ! Túm được mi rồi, con nhện của ta!
Nó cố ngoái đầu táp tên đầy tớ cũ đang vùng vẫy hai chân lỏng khỏng.
Ben hốt hoảng:
-Firedrake! Chúng ta phải cứu Chân-sậy chứ!
Nhưng ngay lúc đó cả hai con rồng bạc đã cùng xông tới tấn công hai bên Nettlebrand. Chúng vừa há miệng định phunluc73, Chân-sậy la oai oái, năn nỉ:
-Xin đừng! Đừng! Lửa rồng sẽ làm tôi phải hiện nguyên hình mất! Làm ơn mà!
Sorrel la lên:
-Điên à, Chân-sậy? Nó sắp ăn thịt anh!
Nettlebrand lại quay đầu táp gã tí hon. Và một lần nữa Firedrake và Mai-A cố ngăn cản, xông vào quào những cái vảy hai bên sườn quái vật, con rồng vàng quẫy mình, rũ ra như rũ hai con ruồi. Tim Ben như ngừng đập. Nó tuyệt vọng, nhắm nghiền hai mắt. Chợt nó nghe một âm tahnh vù vù.
Ả chuột béo ra tay hành động!
Phi cơ nhắm lưng Nettlebrand phóng xuống, cửa buồng lái mở toang, và Lola nghiêng mình ra, gọi lớn:
-Mau, tí hon, nhảy lên đây.
Rất liều lĩnh, cô phi công chuột bay sát hai chân đang quẫy đạp của Chân-sậy.
Firedrake vừa kêu lên: “Nhảy, Chân-sậy” vừa xòe móng tấn công vào cổ quái vật, để nó mất cảnh giác Chân-sậy vài giây. Vừa lúc Nettlebrand mải táp con rồng bạc, Chân-sậy rút được hai chân ra, nhảy nhót lên phi cơ. Con chuột vội tăng ga. Máy bay vút ngay lên trần hang, cửa buồng lái vẫn để mở và trên ghế sau Chân-sậy run lập cập.
Quái vật rống tới nỗi hai phúc thần phải bịt chặt tai. Con rồng vàng vừa gầm rú vừa vươn lên tấn công hai địch thủ. Móng vuốt nó suýt chộp được cánh của Mai-A. Nhưng thay vì tránh né, con rồng cái bay trở lại, như một con mèo hung dữ. Nó há miệng, phun ra dòng lửa xanh.
Firedrake tấn công sườn bên kia. Ngọn lửa khổng lồ ào ạt từ họng nó phun thẳng lên đầu con rồng vàng. Mai-A tiếp tục trải đều ngọn lửa từ lưng xuống tới đuôi Nettlebrand.
Con rồng vàng nhe răng, ha hả cười. Tiếng cười của nó làm đá từ mái hang nứt ra, lả tả trút xuống.
“Lửa rồng! Nhằm nhò gì với ta. Trước đây đã bao lần những ngọn lửa như thế này liếm láp lưng ta rồi. Chỉ chạm vào bộ giáp lạnh giá của ta, chúng bốc hơi, tan biến hết”.
Nettlebrand chờ cho hai con rồng bạc phun lửa đến hết hơi, kiệt sức, nó sẽ chộp như chộp hai con dơi. Nó liếm môi chờ thưởng thức miếng mồi ngon lành.
Thình lình nó cảm thấy một chất lỏng đang nhỏ giọt từ trán xuống mắt. Nó đưa chân lên gạt và… chết sững!
Móng vuốt của nó đang biến dạng! Những cái vảy trông như lá héo! Nó chớp mắt. Chất lỏng, đang ròng ròng chảy từ trán xuống làm mắt nó như mù, chính là vàng tan chảy.
Một lần nữa hai con rồng bạc lại xông tối. Một lần nữa những ngọn lửa xanh lại phủ khắp người nó. Nettlebrand nhìn xuống thân hình: bộ giáp của nó đang tan chảy thành vàng dẻo. Những giọt vàng tí tách rơi trên nền đá. Nó ngoác mõm táp hai con rồng bạc và trượt trên đống vàng đang tan dần.
Lần đầu tiên trong suốt cuộc đời tàn bạo, con rồng vàng biết sợ. Nó cảm thấy mỗi lúc mỗi nóng hơn. Sức tàn lực kiệt dần. Nó phải trở về nơi có nước.
Nettlebrand nhìn miệng đường hầm thăm thẳm, nơi nó đã vượt qua khi nó vẫn còn là… Nettlebrand – Kẻ -Bằng – Vàng! Nettlebrand bất khả chiến bại! Nhưng hai con rồng bạc đã bay chặn cửa hầm và vẫn tiếp tục phun những ngọn lửa xanh vào nó. Nettlebrand gầm gừ cố nhấc chân lên, nhưng chân nó đã lằng nhằng dính trên đống vàng tràn lan chung quanh. Trong thâm tâm, Nettlebrand cảm thấy tim nó đang vỡ vụn.
Một làn hơi trắng lạnh lẽo thoát ra khỏi hàm nó. Làn khói giá lạnh từ trong thân thể nó tuôn ra mãi, cho đến khi nó sụp xuống như một quả bóng xì hơi. Làn khói lạnh bồng bềnh trong hang, dạt quanh những con rồng đá như những cụm mây.
Mỗi lúc trong hang càng thêm lạnh. Firedrake và Mai-A nhẹ nhàng vỗ cánh trên cao. Ben và Sorrel rùng mình dựa sát nhau, nhìn xuống. Qua làn khói lạnh chập chờn, Nettlebrand chỉ còn là một khối mờ trên nền đá.
Firedrake và Mai-A thận trọng bay xuống trong làn sương mù lạnh giá. Những bông tuyết phủ trên áo Ben và Sorrel. Ngoài tiếng máy bay vù vù của Lola, hoàn toàn không còn một âm thanh nào khác.
Khi Mai-A và Firedrake hạ cánh trên nền đá phủ vàng, Bưa Bưa Chan thì thầm:
-Đó, Nettlebrand – Kẻ - Bằng – Vàng đó!