Chân-sậy đi trong cái nóng thiêu đốt, mụi nhọn hếch lên đánh hơi mùi nước. Đùng, chắc chắn hầm nước dưới chân đồi. Ngay dưới gốc cây oải hương kia. Hắn đã ngửi thấy mùi nước. Một cách vất vả, hắn mới leo qua được những tảng đá lớn và những đám cỏ rậm rì. Chân tay hắn nhức mỏi vì những ngày co quắp trong ba lô. Hừ, ả lâm thần chảnh chẹ, đa nghi đã cười nhạo báng hắn vì ăn côn trùng, rồi vênh váo cái mặt lông lá hãnh diện vì mấy cái nấm khô! Hắn ước sao, ả ăn phải nấm độc, một loại nấm làm ả câm luôn cái miệng lách chách. Bên những bụi cây còi cọc, Chân-sậy thấy một lối mòn nhỏ hẹp, chắc của họ hàng nhà thỏ lần mò xuống uống nước. Hắn đang theo con đường đó đi xuống, một bóng đen lờ mờ thấp thoáng trên đầu. Gã tí hon vội lăn mình trên mặt đất. Những móng vuốt đen thui quặp sâu xuống cát và một cái mỏ khoằm mổ vào áo hắn. Giọng khò khè quen thuộc cất lên: -Chào, Chân-sậy. -Quạ à? -Còn ai nữa. Chân-sậy thở phào, vuốt mái tóc màu cà rốt rối bù, rồi khoanh tay tiến sát con quạ: -Phải công nhận, mày tinh tướng thật! Tao phải nhổ lông mày, nhồi một cái gối mới đã tức. Chỉ có trời mới biết vì sao tao còn sống sót tới bây giờ. -Em biết, em biết, đàn anh giận thằng em là rất đúng lý. Nhưng thử hỏi thằng em làm được gì nào? Chúng ném đá rào rào, mà chẳng thấy tăm hơi ông đâu, thằng em chỉ biết tìm một cành cya6 an toàn, dài cổ ngóng ông anh? -Dài cổ ngóng tao? Suốt ba đêm qua, tao qua gần nửa vòng thế giới, có nhìn thấy mày đâu? Bây giờ tự nhiên mày lù lù hiện ra. Quên đi. Tao không có thì giờ nói chuyện với mày. Hắn quay đi không nói thêm lời nào nữa. Con quạ vỗ cánh lạch phạch đi theo: -Nói thì dễ lắm. Ông anh tưởng bám theo con rồng khốn kiếp đó ngon xơi lắm hả? Tốc độ bay của nó, gấp ba lần gió đấy, bố ạ. Chân-sậy khinh bỉ nhổ toẹt xuống đất: -Thì đã sao? Mày không nhớ đến chuyện chủ nhân tao nuôi lũ mày toàn bằng những hạt ngũ cốc có ma thuật rồi sao? Câm đi, tao còn nhiều chuyện quan trọng phải làm, hơn là đứng nghe mày quác mỏ ra mà… quạ quạ! Cái hầm chứa nước cũ nằm bên kia ngọn đồi thấp, với những bậc thang đá dẫn xuống. Mặt đá nứt nẻ, hoa dại nở đầy trên kẽ đá. Chân-sậy lần từng bậc xuống mặt nước phủ đầy bụi. Con quạ quang quác nói xuống: -Báo cáo giùm, đàn em không đủ khả năng hoàn thành công tác đâu. Chân-sậy làm lơ như không nghe. Hắn nhổ nước bọt lên mặt nước. Hình ảnh Nettlebrand xuất hiện. Gã lùn Tiểu-Thạch-Tu đứng giữa hai cái sừng, mặt mày ủ dột như cha chết. Nettlebrand giọng đầy hăm dọa: -Ta đã căn dặn mi thế nào? Vậy mà suốt ba ngày bặt vô âm tín! -Chủ nhân ơi, ba ngày qua không có gì đáng báo cáo. Nắng và bụi, chỉ có thế thôi. Tôi co quắp suốt trong ba lô thằng nhỏ, đến nỗi gần thành tàn tật mất rồi. -Khi nào ngươi tới vị thần? -Ngày mai. Thưa chủ nhân, con quạ đã trở lại, nên tôi dự định sẽ tiếp tục chuyến đi này với nó thì hơn. Nettlebrand nhe răng hầm hừ: -Mi có điên không? Cứ ở trong ba lô thằng bé. Càng gần chúng nó càng sớm biết câu trả lời của vị thần. Con quạ sẽ bám theo mi, tiếp ứng kịp thời. -Nhưng con bé lam thần, nó không tin tôi. -Con rồng và thằng nhỏ thì sao? -Họ tin tôi. Thậm chí cậu bé còn bênh vực tôi. Cái mõm ghê tởm của Nettlebrand méo xệch thành cái cười nhạo báng: -Ôi, thằng bé ngu xuẩn. Ta thật sự biết ơn nó. Nhất là, nếu nó lại còn khám phá ra những con rồng kia hiện đang ở đâu? A! Một đại tiệc tưng bừng làm sao? Ngay khi có câu trả lời, báo ngay cho ta, hiểu chứ? Ta sẽ có mặt tại đó trước khi con rồng bạc đần độn kịp tới Vành Đai Thiên Đường. Chân-sậy kinh ngạc nhìn hình ảnh chủ nhân hắn trên mặt nước. Hắn quá rõ Nettlebrand không thể bay: -Đường quá xa, làm sao chủ nhân tới kịp? -Ta có cách tính và có phương tiện, nhưng đó không phải việc của mi. Trở lại đi, kẻo chúng nghi ngờ. Ta đi bắt vài con bò làm món nhắm đây. Chân-sậy ve vuốt bông hoa dại nghiêng trên mặt nước: -Nhưng thưa chủ nhân, con người cao lỏng khỏng, tên là Greenbloom, đang có trong tay hai cái vảy vàng của chủ nhân. Ngoài tiếng ri ri của một con ve sầu, chung quanh hoàn toàn im lặng. Đôi mắt đỏ của Nettlebrand rực sáng: -Mi nói sao? -Ông ta có hai cái vảy của chủ nhân. Hiện thời còn giữ một. Một vảy kia, ông ta cho con rồng bạc, Firedrake. Thằng bé người đang giữ cái vảy đó. Chính mắt tôi đã thấy. Chắc chắn đó là một trong ba cái vảy ngài đã mất tại vùng núi từ lâu. Con rồng vàng hung dữ rống lên: -Thì ra thế. Chúng nằm trong tay con người! Trong cơn phẫn nộ, hắn lắc đầu mạnh tới nỗi Tiểu-Thạch-Tu chỉ con biết hốt hoảng ôm chặt mấy cái gai trên lưng rồng mà đánh đu. Nettlebrand gầm lên: -Phải lấy lại, lấy lại ngay mấy cái vảy của ta. Không bất kỳ kẻ nào được giữ chúng. Nơi cnhg cái vảy bị mất, da ta vẫn còn ngứa ngáy đây. Phải chăng thằng người đó nghĩ rằng, hắn sẽ có thể khám phá ra bí mật của bộ giáp ta, bằng mấy cái vảy đó? Chân nhện, bằng mọi giá phải lấy bằng được cái vảy thằng người bé con đang giữ. Nghe rõ chưa? Chân-sậy cuống quít gật đầu. Nettlebrand liếm môi, càu nhàu: -Còn cái vảy trong tay thằng người lớn kia, ta sẽ tự tính. Tên lão đó là gì? -Greenbloom, giáo sư Barnabas Greenbloom. Nhưng ông ta sắp rời nơi đó. Nettlebrand lắc mạnh làm những vảy vàng reo lên lẻng xẻng. -Ta đi chuyến cấp kỳ như gió. Mi đừng lo. Thôi, đi đi và đừng bận tâm về con nhóc lâm thần đa nghi. Ta sẽ sớm ăn tươi nó, rồi đến lượt thằng bé người. Chân-sậy thều thào hỏi, tim đập rộn ràng: -Chủ nhân định sẽ ăn thịt cả… thằng bé sao? -Tại sao không? Nettlebrand ngáp dài, con rồng vàng lại bắt đầu cảm thấy buồn chán: -Thịt những con vật hai chân đó cũng khá ngon đấy chứ. Rồi hình ảnh Nettlebrand mờ dần, trên làn nước đục chỉ còn váng bụi. Chân-sậy trở lên miệng hầm và… tưởng như có thể chết ngất đi được. Sorrel đang đứng trên bậc trên cùng, ôm một cái chai không. Thong thả bước xuống từng bậc, cô ả chậm rãi hỏi: -Á à, mi đang làm gì ở đây vậy? Ta tường mi đang đi dạo? Chân-sậy ráng lách qua, nhưng Sorrel chặn lối. Nó quì xuống, vục chai để lấy nước, hỏi: -Mi vừa chuyện trò với ai thế? Chân-sậy cố né mình xa mặt nước, vì sợ chủ nhân hắn lại hiện ra, lắp bắp: -Chuyện trò? À… nói một mình… nói với bóng mình… cho đỡ buồn, vậy thôi. -Nói với bóng? Sorrel nghi hoặc vặn lại, rồi nhìn quanh. Một con quạ đậu trên cành cây gần đó, lom lom nhìn xuống Chân-sậy hấp tấp lách mình bước lên mấy bậc, nhưng Sorrel níu áo hắn lại: -Ê! Đừng vội. Hay mi đã nói con chim lông đen nhẻm kia? Chân-sậy giật áo khỏi Sorrel, phản đối: -Trông tôi giống hạng người chuyện trò với mấy con chim lắm hả? Sorrel đứng dậy, đậy nắp chai nước,nhún vai, bảo: -Làm sao biết được. Nhưng tốt nhất là đừng để ta bắt gặp lần nữa – Mi và những con chim lông đen đáng ghét kia. Nó ngước lên hỏi con chim: -E, mi có quen biết gã tí hon này không? Nhưng con quạ chỉ phành phạch vỗ cánh bay đi, với một tiếng kêu thật lớn: Q U Ạ Ạ Ạ!