gôi nhà một tầng màu trắng sang trọng được xây theo hình chữ L và nằm trong một khoảng công viên rộng lớn với những hàng cây cổ thụ rất cao.
Chỉ duy nhất bãi đậu xe được trải nhựa đường là yếu tố khuấy đảo bức tranh lãng mạn. Nhưng một khoảng đậu xe nằm kề ngay trước nhà là thứ bác sĩ Sheldon Mortimer không thể không có. Trong danh sách những vị khách hàng nổi danh của ông có những bà vợ triệu phú được cưng chiều, không quen đi bộ tới ba bước chân. Bên cạnh đó là các chính trị gia và các công chức cấp cao luôn được cận vệ che chắn. Giống như đối với tất cả các vị khách khác, bác sĩ Mortimer luôn khuyên những người có nguy cơ bị đau tim đột ngột cũng như những bà vợ uất ức với những đức ông chồng thiếu chung thủy phải đi bộ thường xuyên. Nhưng ông biết rất rõ rằng chỉ một số rất ít bệnh nhân để ý nghe theo.
Ngày hôm nay, ông thấy lòng mình hoàn toàn thờ ơ trước chuyện đó.
Cũng thờ ơ như vậy trước bầu trời đầy nắng và nụ cười thắm thiết của cô y tá xinh đẹp nhất trong hàng ngũ những người phụ việc cho ông. Vị bác sĩ ép mình nở nụ cười với người bệnh đang nằm dài trên chiếc ghế trong phòng khám.
James Watson, vốn là một nhà xã hội học, một chính trị gia đang đà tiến và còn là một người rất được coi trọng trong Nhà Trắng vì những hiểu biết sâu sắc về cách ứng xử của người bỏ phiếu. Vừa mỉm cười chào bác sĩ, James Watson vừa khẽ thở dài. Trán người đàn ông đã bắt đầu hói, cơ thể thừa tới mười kí-lô. Ngoài ra, anh ta hút thuốc quá nhiều, lẽ ra anh ta có thể thoát được những trục trặc về tim mạch và hệ tuần hoàn với một cua điều trị lọc mỡ, với không khí trong lành và một chế độ vận động thường xuyên. Nhưng James không có thời gian làm chuyện đó.
- Thứ thuốc mới này tuyệt quá, bác sĩ, - anh nói. – Tôi thật sự không biết nếu không có nó thì tôi sẽ sống ra sao.
- Ông sẽ sống rất tốt mà không cần có nó, chỉ cần ông nghe theo những lời khuyên của tôi và sinh hoạt cho điều độ hơn, - Tiến sĩ Mortimer đều đều đáp trả như một máy nói tự động. Một nếp nhăn rất sâu hằn trên trán ông khi vị bác sĩ rút thuốc và ống tiêm. Trong quầng sáng mặt trời lọt vào trong phòng, gương mặt điển trai góc cạnh của ông sao vẫn gây ấn tượng xám xịt, bất chấp làn da rám nắng có được từ kỳ nghỉ vừa qua tại Hawaii. Ông đứng nhìn cô y tá xắn tay áo cho Watson rồi buộc ven lại. Bình thường ra cả việc tiêm cũng là nhiệm vụ của cô. Nhưng những ai sẵn sàng trả mức tiền bác sĩ tư rất cao của Tiến sĩ Mortimer, dĩ nhiên cũng mong chờ được tự tay bác sĩ điều trị.
James Watson quay mặt đi vì anh không muôn nhìn mũi kim nhọn xiên qua da. Tiến sĩ Mortimer thận trọng sờ ngón tay cái vào đường ven đang nổi lên rất rõ, tiệt trùng vị trí đó rồi đâm kim. Ông cẩn thận rút pít-tông lùi về một chút cho tới khi máu xuất hiện. Vừa chầm chậm tiêm thứ chất lỏng sáng màu, ông vừa đưa tay tháo dải dây bằng da buộc trên cánh tay Watson.
Watson nhắm mắt lại và thỏa mãn thở dài.
- Tuyệt lắm, - bệnh nhân lẩm bẩm. - Thật không thể tin nổi, thuốc có hiệu ứng rất nhanh. Nó tên là gì hả bác sĩ?
Tiến sĩ Mortimer nói một tràng tiếng la-tinh, rồi ông rút ống tiêm ra khỏi ven và ép một miếng bông có tẩm cồn lên trên nốt kim. Watson nâng cánh tay lên cho máu ngưng chảy nhanh hơn. Một vài phút sau đó, cô y tá dán một miếng băng nhỏ lên hõm khuỷu tay của anh và người đàn ông nhanh nhẹn nhỏm dậy.
- Giờ tôi lại khỏe rồi, - anh nói bằng vẻ hưng phấn. – Tôi có cảm giác sắp quên đi được cái máy bơm sọc sạch. À, còn về thuốc trợ tim! Bác sĩ muốn cho tôi dùng một chai mới.
- Dùng mãi một thứ không ổn, ta phải đổi thuốc. Ông chờ đã, tôi có một thứ hoàn toàn mới. Vị bác sĩ bước đến bên bàn viết, mở ngăn kéo rút ra một chai nhỏ màu nâu. – Mỗi sáng mười giọt. Nhớ uống trước khi điểm tâm. Và xin ông đừng quên uống đều đặn! Riêng trong trường hợpc ủa ông, tôi mong chờ nó sẽ có một hiệu ứng rất tốt.
- Thế thì hay quá, bác sĩ, rất hay! Cám ơn rất nhiều!
James Watson chào từ biệt.
Tiến sĩ Mortimer nhìn theo bệnh nhân. Ông chờ cho tới khi cô y tá đóng cửa lại. Rồi ông thả mình xuống chiếc ghế bên bàn viết với một tiếng thở dài thật sâu.
Những giọt mồ hôi li ti đọng trên trán vị bác sĩ và bàn tay mà ông đưa lên để lau chúng đi thoáng run run.
*
Jonathan Willow tiếp Phil Decker trong phòng làm việc của mình.
Vị công chức cấp cao hút thuốc bằng vẻ hồi hộp. Mặt anh trắng bệch. Cứ vài giây đồng hồ, anh lại đưa bàn tay vuốt qua mái tóc xám. Anh gây ấn tượng của một người đang lo lắng, căng thẳng.
- Tôi không thể giải thích tất cả những chuyện đó, - anh thề thốt không biết đã đến lần thứ bao nhiêu. – Điều đó có nghĩa là, tôi có thể giải thích nó trong một phương diện nhất định, nhưng mà…
- Ông tin rằng có kẻ nào đó đã lén bỏ heroine vào trong bàn viết của ông, để khiến ông bị nghi ngờ? – Phil hỏi.
- Vâng. Có nghĩa là không. – Willow, bình thường ra là người ăn nói rất chính xác, bất giác cắn chặt môi. – Dĩ nhiên không một ai có thể thật sự tin rằng người ta sẽ nghi tôi là một kẻ buôn thuốc phiên, hơn nữa tôi đã ngay lập tức báo cáo khi tìm thấy nó. Nhưng chỉ riêng sự tồn tại của mười hai gói nhỏ heroine trong những căn phòng này đã đủ để nổ ra một vụ bê bối, nếu tin này lọt ra ngoài. Chắc bọn thủ phạm nhắm đến vụ bê bối đó, dù là với nguyên nhân nào. Những tin đồn đang bị đám báo lá cải lan truyền dĩ nhiên không hề có một căn cứ nào hết.
- Ông có hoàn toàn chắc chắn không?
- Ông mà cũng hỏi thế sao? – Willow giận dữ kêu lên. – Heroine trong Nhà Trắng! Tôi xin ông chứ! Tôi… tôi thật thất vọng vì ông, ông Decker. Nếu bây giờ mà FBI cũng lại bắt đầu nghi ngờ rằng…
- Bạn đồng nghiệp của tôi và tôi được gửi tới đây để giải thích việc này, ông Willows, - Phil bình tĩnh nói. – Người ta không làm được chuyện đó nếu người ta bắt đầu với một ý kiến soạn sẵn. Có hai yếu tố nặng ký phản lại lý thuyết của ông về một vụ bê bối nhân tạo. Thứ nhất là một tờ báo danh tiếng như tờ Bưu điện Washington không mấy khi lan truyền những tin đồn hoàn toàn vô căn cứ. Mặt khác, vụ giết nhà báo Chuck Miller. - Phil giơ tay ra ý giảng hòa khi Willow tỏ ý muốn phản đối. – Ông chờ đã! Bản thân tôi cũng biết là Miller có thể đã bị giết chết để gây nên ấn tượng rằng anh ta thật sự đã biết quá nhiều và đang nắm trong tay những tài liệu nguy hiểm. Nhưng chuyện đó đã chắc chắn chưa? Một vụ giết người tàn nhẫn, được thực hiện rõ ràng bởi ba tên giết thuê chuyên nghiệp. Ông Willow! Một âm mưu chính trị làm động cơ cho một vụ giết người, giả thuyết đó hơi mỏng manh. Ông không thấy vậy sao?
Jonathan Willow ngả người, tựa vào lưng ghế, thoáng nhắm mắt lại.
- Ông có lý, - anh nói. – Đằng sau vụ này phải có nhiều thứ hơn. Nhưng mà là cái gì? Những gói heroine trong bàn viết của tôi chứng minh rất rõ rằng việc này đã được tạo dựng. Hay ông muốn vu cho tôi rằng tôi đang bị sa vào một vụ bê bối thuốc phiện thật sự và chỉ bầy ra cách này để hòng rửa tay cho sạch?
- Cái đó dù sao cũng là một khả năng, nếu xét về mặt lý thuyết. – Phil cười nhẹ. – Nhưng trước tiên, chúng ta hãy khoan xét đến câu hỏi tại sao. Ai là người có thể vào được phòng ông và mở ngăn kéo bàn viết của ông?
- Cô thư ký của tôi và tôi. Ngoài ra không có ai hết. Khi vắng mặt người sử dụng, tất cả các văn phòng ở đây đều bị khóa chặt. Như ông biết đấy, thỉnh thoảng người ta lại dẫn những đoàn khách đi thăm Nhà Trắng, tòa nhà được mở cho công chúng đến xem trong một mức độ nhất định…
- Tôi có thể gặp thư ký của ông không?
- Đáng tiếc là không. Cô Rivers, Marilyn Rivers, bị ốm từ vài ngày nay. Cô ấy cũng bị cuốn theo cái đợt cúm tồi tệ hiện thời! – Vị công chức thở dài rồi đưa tay vuốt mái tóc xám cắt ngắn. – Mà lại đúng vào bây giờ, khi chúng tôi đang chờ đón chuyến thăm của ông Markyos.
- Markyos?
- Alvaredo Markyos. Ông ta sẽ ở Washington vài ngày, trong tư cách là khách của chính phủ. Chắc ông cũng tưởng tượng được, vụ này gây nên những khó khăn rất lớn về bảo an.
Phil thật sự có thể tưởng tượng ra chuyện đó. Alvaredo Marykos vốn là tổng thống của một nền cộng hòa trên một hòn đảo miền Nam Mỹ, mảnh đất đã bị rung chuyển trong không ít đợt nổi loạn. Vị nguyên thủ quốc gia này đã vượt qua nhiều vụ ám sát. Phil đoán rằng, sắp tới các bạn đồng nghiệp tại Washington của anh sẽ phải làm việc ngoài giờ rất nhiều. Nhưng đó không phải là việc của anh.
Anh hỏi địa chỉ của Marilyn Rivers.
Việc cô thư ký của Willow bị cúm vào đúng thời gian này có thể là một chuyện tình cờ, nhưng cũng có thể không phải vậy. Và nếu cô gái đó thật sự là một nữ nhân viên chung thủy đáng tin cậy như lời khẳng định của Jonathan Willow, thì chắc chắn cô ta sẽ không ngại trả lời vài câu hỏi để bảo vệ cho vị sếp của mình.
* * *
Marilyn Rivers không ở trong căn hộ của cô bên Đại lộ Florida, mà trong một ngôi nhà đi săn nằm giữa cánh rừng bên dòng sông Potomac.
Cô không ốm, chỉ hơi mệt mỏi, ngà ngà hơi rượu và trong lòng ngổn ngang những nỗi nghi ngờ khoan xoáy. Vì cô đã kéo kín tất cả rèm cửa nên căn phòng giờ chìm trong ánh tối mờ mờ. Marilyn co gối ngồi trên chiếc ghế sofa, nhìn trân trân vào chai rượu Whisky và bối rối đưa tay xoay xoay một lọn tóc óng ánh vàng, mềm như lụa.
Không biết Carlos ở đâu?
Nếu có anh ấy ở đây và ôm cô trong vòng tay thì mọi việc sẽ trở lại rất đơn giản. Chỉ một vài con đường danh vọng bị bẻ gãy, có thể thôi. Những con đường danh vọng trong chính trường thường hay thất bại vì những chuyện nhỏ nhoi vặt vãnh. Nếu lần này chuyện sẽ xảy ra với người vô tội thì cũng đã sao đâu!
Carlos là người hiểu rõ anh ấy phải làm gì. Marilyn dù không hiểu ra được ý đồ của anh, nhưng cô cũng chẳng cố gắng tìm hiểu. Cô yêu anh. Chỉ điều đó là đáng kể.
Một khi mọi chuyện ở đây qua đi, anh sẽ đưa cô xuống Rio. Anh đã cho cô xem anh ngôi nhà của anh. Anh đã nói tới doanh nghiệp của anh, đã nói tới những cú làm ăn có liên quan đến mưu đồ bẩn thỉu này.
Đúng thế, đây là một âm mưu bẩn thỉu, Marilyn thấy ngượng khi nghĩ đến vị sếp của mình, người luôn đối xử rất thân thiện với cô. Nhưng điều đó không thay đổi chuyện cô sẽ giúp đỡ Carlos, phải giúp đỡ Carlos.
Nếu kế hoạch này thất bại, anh ấy sẽ phá sản, Carlos nói với cô như vậy. Có thể người ta còn khoác cho anh ấy tội lừa đảo và nhét anh ấy vào tù nữa. Chắc chắn là lúc đó anh ấy không còn nghĩ đến chuyện cưới vợ và lập gia đình. Mà suy nghĩ rằng cô sẽ bị anh ấy bỏ rơi vượt quá sức chịu đựng của Marilyn.
Người con gái vội vàng nhảy lên khi nghe thấy tiếng xe đi trên con đường đất trong rừng.
Hai con mắt màu xanh của cô sáng rõ. Thật nhanh, cô chạy ra khoang sảnh nhỏ phía trước và mở cửa khi chiếc xe Mustang màu xanh sẫm dừng bánh ở phía ngoài.
Carlos Cameretti bước xuống và đi ngang qua sân cỏ.
Anh ấy cao lớn, vai rộng, chuyển động trong vẻ nhẹ nhàng mềm mại của một con hổ. Với mái tóc màu đen, hai con mắt thẫm màu, với gương mặt rám nắng và những đường nét sắc sảo, trông anh ấy như một người đàn ông Nam Mỹ được vẽ trong sách. Nụ cười rạng rỡ để lộ hai hàm răng trắng lóa và hai con mắt lóe sáng. Marilyn Rivers thấy hai đầu gối cô như đang mềm nhũn ra.
- Carlos! Anh yêu!
Cô bay vào vòng tay anh. Anh ta hôn cô với vẻ tinh quái của một người tình chuyên nghiệp. Vì biết rõ cô đang chờ mong điều gì, người đàn ông ngay lập tức bế cô về ghế sofa, và người con gái chờ mong vòng tay ôm ấp của anh ta với cơ thể run rẩy và hai con mắt nhắm nghiền. Rồi một khoảng thời gian sau đó, khi Marilyn mỏi mệt ngã người ra lưng ghế, người đàn ông đưa tay dịu dàng vuốt một món tóc đẫm mồ hôi ra khỏi trán cô. Trong khi cô gái mặc quần áo trở lại, anh ta nhìn về hướng đồng hồ với sự nôn nóng bị kiềm chế. Toàn bộ chiến dịch bây giờ bước vào giai đoạn quyết định. Kể cả Carlos Cameretti, người lâu nay được coi là một gã đàn ông có dây thần kinh thép, cũng không thể phủ nhận một sự nôn nao nhất định trong tâm trí.
- Em có cái băng đó ở đây không? – Anh ta hồi hộp hỏi.
Marilyn gật đầu.
- Anh ta đã mang nó đến đây trưa ngày hôm qua. Tôi hôm nay anh ấy sẽ quay trở lại.
Cameretti gật đầu. Anh ta biết tất cả. Khác với Marilyn, anh ta thậm chí còn biết rằng Hank Jenkins chắc chắn sẽ không tới đây một mình. Mọi chuyện đã được trù liệu rất kỹ lưỡng và được thống nhất rất chính xác về mặt thời gian.
- Vậy thì ta bắt đầu, - anh ta nói. – Em cầm Microphone lên! Lời anh đã soạn sẵn rồi. – Anh ta rút từ túi ra một tờ giấy có chi chít những dòng chữ đánh máy. – Nhưng em đừng quên, phải làm sao cho ra vẻ như em đang nói tự do chứ không phải đọc. Thỉnh thoảng dừng lại! Tắt máy một vài lần rồi lại bật lên…
- Vâng, anh yêu.
- Em có thể làm sao cho giọng nói lộ một chút sợ hãi được không? Có thể khóc một vài giây? Phải làm sao cho nó có vẻ thuyết phục, chuyện này rất quan trọng.
- Em biết, anh yêu. Nhưng chẳng lẽ tự đến nói cho ông ta nghe không hay hơn sao?
- Cái đó sau này em làm cũng được. Nếu em không muốn lộ mặt ra, thì ông ta cần một thứ gì cụ thể, có thể chỉ cho người khác xem. Sẵn sàng chưa?
Marilyn khẽ gật đầu.
Những ngón tay của cô gái khẽ run run khi cô với lấy tờ giấy có đoạn văn mà cô cần phải đọc vào máy thu thanh. Cô lấy hơi thật sâu, sửa lại Microphone cho vừa tầm rồi ấn nút bật chiếc máy cassette xách tay.
Carlos Cameretti đứng đằng sau cô.
Tia nhìn của anh ta dán chặt vào gáy cô, và hai con mắt thẫm màu óng ánh trong vẻ lạnh lùng khó hiểu.