Mười Sáu

     có hai tên.
Tôi thoáng nhìn thấy những cái bóng nhảy nhót của chúng đang đổ dọc xuống những bậc cầu thang bằng đá.
Thế rồi chúng bật đèn dưới tầng hầm lên. Tôi lẳng lặng lùi về, rút khẩu P38 ra khỏi bao và chờ.
Những bước chân dậm thật mạnh dọc theo cầu thang đi xuống và tiến dọc hành lang.
- Diablo! – Một trong hai đứa cất tiếng chửi. – No me gusta…
Gã nói tiếng Tây Ban Nha. Tôi chỉ hiểu lõm bõm, vừa đủ để biết rằng tên này đang bực dọc chuyện gì đó.
- Que va! – Tòng phạm của gã gầm gừ. Rồi sau đó là một câu gì đó với “muerto” và “testigo” và “callado”. Chúng đang nói đến chuyện các nhân chứng bị chết là những người im lặng tốt nhất. Tôi hiểu ra rằng bọn này đang bước xuống tầng hầm để giết Mel Corlet.
Điều đó chỉ có nghĩa rằng chúng đã đạt được mục đích của chúng, dù đó là mục đích nào.
Hay gần như đã đạt được…
Tôi cắn môi, lách mình lại gần hơn cánh cửa. Trước mặt tôi là khoảng hành lang chìm trong ánh sáng nhợt nhạt của những ống đèn neon mà chắc là bọn gangster mới lắp vào. Một trong hai đứa con trai lúc lắc cụm chìa khóa trong tay. Hắn không nhìn kỹ ổ khóa, tôi nhận ra như thế. Vậy là hắn cũng không thể phát hiện ra cái vết xước rất nhỏ trên đó…
Hắn giơ tay về phía tay nắm.
Chính trong giây đồng hồ tên gangster muốn mở cửa ra, tôi chuyển động. Nhẹ nhàng như có thể, tôi trườn dọc hành lang. Tiếng kêu nửa như tắc nghẹn vì ngạc nhiên của tên gangster đứng bên cửa trợ giúp thêm cho tôi.
Gã đàn ông thứ hai phản ứng theo bản năng. Gã cũng tìm cách nhìn qua cánh cửa.
Mối tập trung của hắn được chĩa về phía trước. Trong tầng hầm vang lên một tràng chửi rủa tục tĩu và một mệnh lệnh gọn sắc bằng tiếng Tây Bann Nha. Đối phương của tôi muốn quay về. Nhung lúc đó tôi đã đứng sát phía sau gã và giơ khẩu P38 lấy đà.
Tiếng động của cú đập và tiếng rên của kẻ ăn đòn đủ để báo động cho tên gangster thứ hai.
Mặc dầu vậy, hắn vẫn phản ứng sai. Có thể hắn cảm thấy quá an toàn ở đây, và vì vậy mà thiếu khả năng chuyển công tắc nhanh lẹ để ý thức nỗi nguy hiểm. Khi tôi nhảy qua thân hình tên tòng phạm đã gục xuống của hắn thì tên gangster mới mù quáng nhào qua khuôn cửa, rồi giật trở về như thể gã vừa đâm phải một bức tường vô hình.
Sự ngạc nhiên mà gã không nuốt được ngay lập tức đã cướp đi của gã giây đồng hồ quyết định.
Gã đang cầm súng lục trong tay. Nếu gã bóp cò ngay lập tức, tình huống sẽ trở thành căng thẳng đối với tôi. Lúc bấy giờ tôi sẽ không còn cơ hội nào khác là cũng bóp cò. Nhưng như thế này, tôi đã có được một khoảng thời gian rất ngắn để né sang bên. Chỉ một nửa bước là đủ. Nhanh như chớp, bàn tay tôi chém mạnh, và khẩu súng lục của tên gangster bật xuống đất.
Hắn gầm lên.
- Bastardo! Pero! Hijo de Puta…
Vừa gầm hắn vừa nhào về phía tôi với hai quả đấm thúc loạn xạ. Gã đàn ông thở hộc lên vì giận dữ, và cú tấn công của hắn quả thật đủ dữ tợn để thúc tôi lùi về.
Thêm một lần nữa, tôi lại phải nhảy qua thân hình của tên gangster đã ngất. Đối phương của tôi mù quáng nhào theo. Giống như một cỗ máy chiến đấu, hắn bổ nhào về phía tôi và lấy đà, muốn thúc một cú quyết định vào chỗ hiểm trên cơ thể tôi. Nhưng đúng lúc đó, hắn vấp phải chân của tay tòng phạm.
Đồng thời, tôi né sang bên.
Tên gangster vừa la hét vừa lảo đảo lao ngang qua người tôi và vất vả chiến đấu để giữ thăng bằng. Một cú chặt karate chính xác cuối cùng khiến hắn gục xuống. Tên gangster không còn nghe được những tiếng ồn ào địa ngục nổ ra trong những giây đồng hồ sau đó.
Đột ngột, khuôn viên bao quanh ngôi nhà trở nên sống động.
Một giọng nói qua loa phóng thành gầm như sấm dậy. Giọng nói to đến nỗi nó rung vào tới từng ngóc ngách xa xôi nhất dưới tầng hầm.
“Chú ý, chú ý! Đây là lực lượng FBI! Toàn bộ ngôi nhà đã bị bao vây, mọi sự kháng cự đều là vô nghĩa. Các anh hãy giơ cao tay và lần lượt đi ra ngoài! Tôi nhắc lại…”
  * * *
Những tiếng nổ!
Một tràng lửa ngắn từ một nòng súng máy. Rồi sau đó là một trận mưa chì, được phun ra từ những khẩu Magnum nặng nề trộn lẫn với sự đóng góp của những tay súng bắn tỉa. Tiếng nổ vang lên từ mọi hướng. Nhưng những loạt súng được bắn đầu tiên này chĩa lên tương đối cao, không ngắm chính xác, chỉ nhằm mục đích uy hiếp tinh thần bọn gangster trong những lỗ ẩn nấp của chúng.
Một tiếng động chợt thúc tôi quay về.
Tiếng bản lề cửa khẽ rít, rồi Phil Decker trườn vào khoảng hành lang với súng lục cầm sẵn trong tay. Anh thoáng cười khi nhìn thấy cả hai tên gangster ngất.
- Ít đi hai thằng! Bọn mình đưa chúng nó ra chỗ nào khuất mắt, trước khi bọn khác xuất hiện dưới này. Ở trên kia nhộn nhịp tưng bừng ngay bây giờ đấy.
- Khói cay?
Phil gật đầu và ném cho tôi một chiếc mặt nạ chống khí độc mà anh đã mang theo. Tôi chưa đeo vội, chỉ buộc nó lên cổ. Thật nhanh, chúng tôi kéo hai tên gangster đã ngất vào trong căn phòng nơi chúng đã giam giữ Mel Corlet và cô bé Ivy. Cùng thời gian đó, giọng nói ầm ào qua loa phóng thanh ở phía ngoài nhà lại một lần thứ hai kêu gọi đầu hàng.
Lần này, bọn gangster phun trả một cơn mưa chì.
Ít nhất là năm thằng, tôi đoán. Nếu không muốn nói là nhiều hơn! Nhưng chúng bắn tóa ra bốn phương. Có vẻ như chúng không biết chúng cần phải làm gì. Ít nhất thì đây cũng không phải là một luồng lửa đạn tập trung, chuẩn bị cho một cú đột phá chọc thủng vòng vây.
- Bắt đầu! – Phil nói khi những ngọn roi âm thanh của tiếng súng nổ trộn lẫn với tiếng loảng xoảng của kính cửa sổ vỡ.
Vài giây sau, chúng tôi nghe thấy bốn năm tiếng bong bóng vỡ liên tiếp. Những quả lựu đạn khói cay vỡ tung ra dưới nền đất. Tôi hầu như có thể nhìn thấy rõ trước mắt mình những dải sương mù màu trắng đang vừa rít lên vừa thoát ra ngoài và lan rộng ra. Ngay sau đó chúng tôi nghe thấy tiếng ho khổ sở đặc trưng, trộn lẫn với những câu chửi rua cay đắng. Những câu chửi rủa bằng tiếng Tây Ban Nha.
Tôi lại nhớ đến lời Tiến sĩ Mortimer, người thoạt đầu đã coi bọn bắt cóc con gái ông là dân miền Nam Italia, là bọn Mafia Ý. Tôi thoáng tự hỏi, liệu đối phương của chúng tôi có nằm trong các nhóm khủng bố của cái gọi là “Phong trào giải phóng Puerto Rica”. Nhưng hiện thời, tôi không có nhiều thời gian để nghĩ về chuyện này.
Tôi vẫy tay ra hiệu cho Phil. Chúng tôi chia tay nhau đi hai ngả. Bạn tôi đi về khoảng hành lang rẽ ngang. Tôi chui vào khoảng tối chân cầu thang tầng hầm. Giờ thì chắc chắn đã có một vài anh bạn đồng nghiệp khác lọt xuống căn phòng bên dưới cầu trượt. Nhưng họ chưa ra tay ngay, vì chưa bao quát được tình hình dưới này.
Phía bên trên ngôi nhà ở của trang trại đang có ít nhất một nửa tá đàn ông thi nhau ho rũ rượi.
Những bước chân vang lên rầm rầm và tiến đến gần cánh cửa dẫn xuống tầng hầm. Không một người nào có thể ở lâu trong một ngôi nhà đầy khói cay. Nhưng hiện thời đối phương của chúng tôi vẫn chưa sẵn sàng đầu hàng. Bởi chúng nghĩ là chúng đang nắm trong tay một món vũ khí tối thượng.
Đứa bé!
Chúng sẽ xuống đây để tóm Ivy Mortimer làm con tin. Và chúng thậm chí chưa thể tưởng tượng ra khả năng là cô bé đã được chúng tôi đưa đi từ lâu rồi.
Cánh cửa bật mở.
Phía bên trên kia vẫn có đạn bắn. Ít nhất là hai gã con trai đang dừng lại bên những khuôn cửa sổ và phun lửa ngăn các bạn đồng nghiệp của chúng tôi chiếm nhà.
Phần còn lại của băng đảng dậm thình thịch theo những bậc cầu thang lao xuống. Năm con người vừa ho vừa nghẹn vừa hổn hển, với những con mắt sưng vù đỏ quạch lã chã nước. Mù lòa, chúng nháo nhào đi qua khoảng hành lang. Chúng không gây ấn tượng là còn khả năng nghe được một âm thanh nào khác ngoại trừ tiếng rầm rì trong não bộ chúng.
Tôi lao lên.
Chỉ sau một cú nhảy dài, tôi đã đến sát bên gã đàn ông đi cuối cùng và đập gã gục xuống bằng một cú chặt tay nhanh, chính xác. Bọn kia không nhận ra điều gì. Tên con trai đi đầu đã đến bên cánh cửa có khoét lỗ nhìn. Gã nhìn qua cái lỗ đó, và thốt lên một tiếng kêu khan khan.
Chính trong giây phút này, tôi đã loại được tên gangster thứ hai ra khỏi vòng chiến.
Đồng thời, Phil xuất hiện từ khúc hành lang rẽ ngang. Chắc tên gangster thứ ba trong hàng phải nhận thấy qua kẽ mắt một chuyển động lạ. Nó xoay về. Khẩu súng lục trong tay nó xoay theo, nhưng không còn giúp cho chủ nhân được nữa. Cánh tay Phil gạt từ dưới lên, chặt đúng vào món vũ khí, và khẩu súng lục nặng nề đập thẳng vào mặt kẻ đang cầm nó.
Tên gangster lảo đảo lùi lại và va phải tên tòng phạm cũng đang xoay về của nó. Hai giây đồng hồ, hai đứa con trai làm vướng chân tay nhau. Không một đứa nào bóp được cò súng. Và những giây đồng hồ này đủ cho Phil và tôi tước vũ khí cả đôi.
Dáng các bạn đồng nghiệp hiện lên lờ mờ trong khoảng hành lang. Giờ đây thì những đám sương mù màu trắng đã từ trên nhà tuôn xuống đến cầu thang và chúng tôi quyết định đeo mặt nạ phòng hơi độc lên. Nhưng chỉ là cho một vài phút đồng hồ mà chúng tôi cần tới để kéo đối phương ra ngoài. Những bàn tay mạnh mẽ từ phía trên thò xuống đón lấy và kéo chúng theo cầu trượt lên. Vài giây đồng hồ sau, cả Phil và tôi đã lại đứng dưới bầu trời u ám đang lất phất mưa.
Vẫn còn hai tên gangster đang phun lửa.
Đứng sát bên khuôn cửa sổ, chắc chắn chúng cũng bị ảnh hưởng phần nào của khói cay. Nhưng chúng vẫn còn nhận được đủ không khí để giữ vị trí. Chỉ có điều đó là một vị trí ở phe chiến bại, và hy vọng chúng sẽ nhanh chóng hiểu ra điều đó.
Những khẩu súng chính xác của cánh bắn tỉa đã ngưng lại.
Cả những tên gangster giờ đây cũng bắt đầu tiết kiệm đạn, vì rõ ràng là chưa có dấu hiệu của một đợt tấn công ào ạt. Trong vài giây đồng hồ, màn tĩnh lặng hầu như gây ấn tượng ma quái. Thế rồi giọng loa lại gầm lên.
“Đây là lời yêu cầu cuối cùng! Hãy ném vũ khí của các anh ra khỏi cửa sổ và đầu hàng đi! Tất cả các tòng phạm của các anh dã bị bắt giam, toàn bộ tầng hầm bị chiếm giữ. Mel Corlet và đứa trẻ giờ đây đã được đưa về nơi an toàn. Các anh có tất cả ba phút đồng hồ để nghe theo lời yêu cầu này. Sau ba phút, ngôi nhà sẽ bị đánh chiếm bằng súng máy.”
Lại im lặng.
Chỉ trừ một đợt ho vật vã đang tóm chặt lấy một tên gangster. Tên thứ hai gầm gào cái gì đó trong tiếng Tây Ban Nha. Tôi nghe được hai cái tên Diego và Enrique. Giọng nghe tương đối tuyệt vọng. Khi không có câu trả lời vang lên, có vẻ như hai đứa con trai kia đã hiểu ra rằng khẳng định của chúng tôi không phải trò lừa bịp.
Một vài giây đồng hồ, chúng gào hét vào mặt nhau, hầu như đã nổi điên.
Thế rồi, một vật nặng nề màu đen bay ra từ khuôn cửa sổ, hiện rõ là một khẩu súng máy. Nó rơi xuống nền đất bùn của sân trang trại, rồi sau đó hai khẩu súng cầm tay khác cũng theo đường đó bay ra.
Cả hai tên gangster nhảy ra khỏi cửa sổ, vì chúng không còn dám đi xuyên qua những đám mây khói cay dày đặc để ra cửa chính.
Nhưng chúng chuyển động thật chậm rãi một cách đầy chủ đích và vất vả giơ cao hai tay lên. Đã rõ ràng là chúng không còn nghĩ đến chuyện phản kháng.