Ba

     hỉ huy ban trọng án có tên là John Dyker. Anh ta thuộc dạng người thông minh sắc sảo và có chí tiến thủ. Theo quan niệm của tôi, anh ta có vẻ hơi quá khích khoe tài trước mắt người khác.
Nhưng rõ ràng là anh ta làm việc nhanh chóng và kỹ lưỡng. Còn những nét tính cách riêng tư là thứ không đáng quan tâm, bởi khó có khả năng tôi bị đẩy lên một hòn đảo xa xôi cùng với người con trai đó. Thứ hiện thời khiến tôi quan tâm trước hết là kẻ đã chết. Gã không mang giấy tờ bên mình và cũng không được ghi danh ở bất kỳ đâu. Rất nhanh chóng, chúng tôi nhận ra rằng chiếc xe tải này đã bị gã ăn cắp, chỉ vài tiếng đồng hồ trước vụ ám sát thâm hiểm.
Cái tin tôi đến đây để gặp gỡ nhà báo Hank Jenkins rõ ràng đã khiến trung úy John Dyker thấy chua như vừa cắn phải chanh.
Chàng nhà báo dĩ nhiên cũng đã nghe thấy những tiếng ồn khủng khiếp nổ ra ngay trước nhà mình. Giờ anh ta đứng phía bên kia thanh chắn mà các cảnh sát viên đã dựng nên. Thỉnh thoảng, anh ta lại bấm nút máy ảnh và quan sát vị trung úy bằng một nụ cười hỗn xược. Rõ ràng là hai người này chẳng mấy ưa nhau. Và cũng rõ ràng là Jenkins đang phân tích tình huống bằng một sự quan tâm tỉnh táo, sáng suốt, bất chấp cái vẻ ngoài láo xược cố tình.
Khi tôi bước về phía anh ta, hai con mắt màu xám của nhà báo nheo nhỏ lại và ánh lên tia nghi ngờ. Tôi chìa thẻ công vụ. Công việc điều tra hiện trường của ban trọng án giờ đã bước sang giai đoạn cuối. Vì thế mà tôi thuyết phục được Jenkins rời bỏ khoảng phố vừa xảy ra chuyện ầm ĩ.
Anh ta dẫn tôi vào nhà, mời tôi ngồi xuống một chiếc ghế bành bọc da rộng rãi trong một phòng khách hiện đại và hơi lộn xộn, còn bản thân anh ta thì giơ tay về phía máy điện thoại. Dĩ nhiên, anh ta muốn báo cho tòa soạn biết về tay sát thủ vừa bị chết. Không cân nhắc lâu la, anh ta đứng bên máy, đọc ngay thành giọng văn nghiêm chỉnh. Còn tôi ngồi đó, chỉ còn biết ngạc nhiên.
“… mọi triệu chứng cho thấy rằng có một số thành phần nhất định đang muốn ngăn cản việc dọi ánh sáng vào cái đang bị nghi ngờ là một vụ bê bối thuốc phiện. Việc vụ sát hại nhắm tới một trong những sĩ quan đặc nhiệm tham gia điều tra là đã rất rõ ràng. Trong mối liên quan này, có một yếu tố không kém phần thú vị rằng đối tượng bị hại là một cảnh sát viên từ nơi khác tới, người hoàn toàn không có khả năng bị vướng vào vòng vây sức ép nể nang, nếu có.” Thế thôi nhé, Billy! Nếu các cậu còn chỗ thì đến nhà mình lấy máy ảnh. Hẹn gặp lại sau!
Anh ta đặt máy. Tôi nhướn lông mày lên và lắc đầu.
- Thật đặc trưng, - tôi khô khan nói. – Người ta chỉ sa vào những câu văn lập lờ kiểu đó một khi không có cái gì để mà trình bày cho rõ ràng và chính xác.
Hank Jenkins ngạc nhiên nhìn tôi trân trân. Rồi anh ta cười phá lên.
- Đúng thế, - anh ta đáp lại cũng bằng một vẻ khô khan tương tự. – Nhưng tôi biết những gì tôi biết.
- Ít nhất thì anh có biết rằng anh vừa ám chỉ chuyện gì không?
- Rằng giữa Nhà Trắng và lực lượng FBI Washington có một sự nể nang nhất định? Ai mà không biết như thế.
- Ngớ ngẩn, - tôi thô bạo nói. – Chuyện bọn tội phạm muốn ngăn cản việc dọi ánh sáng vào tội lỗi của chúng là một logic quá đơn giản. – Nhưng với cái gọi là “một số thành phần nhất định”, anh đang muốn ám chỉ tới những công sở có liên quan. Ai cũng sẽ hiểu như thế, chỉ cần người ta không mù và không điếc. Jenkins, anh điên thật rồi! Đây là chuyện của một vụ giết người và một vụ tìm cách giết người! Trong trường hợp trầm trọng như thế, mọi sự nể nang sẽ kết thúc ngay lập tức. Chỉ có hai khả năng. Hoặc là anh đang chơi trò chơi của một tay âm mưu chính trị vô lương tâm. Trong trường hợp đó anh là một thằng ngu! Hoặc là anh có những thông tin chính xác, cụ thể về một tội phạm và đang giữ kín chúng cho riêng mình. Trong trường hợp đó thì anh hành động vô trách nhiệm. Giờ chắc anh cũng đã hiểu ra rằng anh đang dính dáng đến những loại người không nề hà giết đồng loại. Anh đã buông ra một đống những lời ám chỉ và hứa hẹn khả năng lật tẩy. Anh đừng có nói với tôi là anh không biết rằng anh đang chơi đùa với tính mạng của những người trong cuộc.
- Với những con đường danh vọng của họ, ý anh muốn nói như vậy, - Jenkins gầm gừ.
- Với mạng sống của họ, - tôi giữ vững ý kiến. – Hay anh chưa bao giờ nghe nói rằng bọn gangster có khuynh hướng giết những người oa trữ, một khi có khả năng họ nói lộ ra?
Hank Jenkins cắn chặt môi.
Với một cử chỉ đột ngột, anh ta với lấy chiếc tẩu đã bị gặm sờn ở đầu và bắt đầu nhồi thuốc vào tẩu. Nét mặt nhà báo cho tôi biết trí não anh ta đang hoạt động ráo riết. Khi anh ta bật diêm và châm lửa cho tẩu thuốc, mắt nhà báo lóe lên một hỗn hợp của thịnh nộ và do dự.
- Những ai muốn tru cùng chó sói, phải tính đến khả năng sẽ bị săn đuổi cùng với chúng nó. – Anh ta nói qua hai hàm răng nghiến chặt.
- Toàn ngôn từ sáo rỗng! Jenkins, anh đủ thông minh để hiểu anh đang làm gì.
- Dĩ nhiên tôi biết tôi dang làm gì! – Anh ta hầm hè. – Giờ thì anh nghe tôi nói đây, Cotton! Đây không phải chuyện một tay chính trị gia bị căng thẳng đã lỡ va phải thuốc phiện và không dứt ra được nữa. Nói cho đúng ra đây là một dây chuyền thuốc phiện, là những cá nhân quyền cao chức lớn đang làm trò buôn bán thứ hàng đó. Rất có thể là làm bên dưới sức ép. Làm sao mà tôi biết được nguyên nhân! Nhưng chuyện đó không thay đổi dữ liệu. Và khi so sánh với những sự kiện có thật thì những tin đồn hiện thời chỉ là trò vặt vãnh. Cái đó anh có thể tin tôi!
Tôi nhận rõ một cảm giác tê tê chồi lên trên da đầu.
Hank Jenkins gây ấn tượng hết sức thuyết phục. Ít nhất thì anh ta cũng không nói dối, không nói dối trong điểm này. Hai con mắt anh ta sáng rực. Cơn giận dữ của anh ta rõ ràng là có thật.
- Anh có bằng chứng không? – Tôi hỏi bằng giọng khách quan.
- Tôi có một nhân chứng. Một phụ nữ đã bị một công chức cấp cao của Nhà Trắng biến thành con nghiện một cách hệ thống. Cô ta biết chính xác mọi chuyện. Cô ta sợ bị CIA giết. Vì thế mà tôi đã che giấu cho cô ta.
- CIA hả? Anh có còn một chút lý trí nào nữa không?
- Sao? Chắc anh cho cơ quan tình báo đó là một nhóm cha đạo?
- Còn anh thì coi họ là một câu lạc bộ sát nhân. – Tôi lắc đầu, bởi tôi thấy rõ là không thể thuyết phục được chàng nhà báo riêng trong điểm này. – Jenkins, anh phải nói cho tôi nghe tên và địa diểm dừng chân hiện thời của nữ nhân chứng đó. Anh phải nói! Hoặc tôi thề sẽ đưa được anh vào sau chấn song sắt vì tội trợ giúp.
- Đó là một lời đe dọa?
- Đúng, - tôi cứng giọng. – Tôi không thể cảm thông với trò đùa trên tính mạng của người khác để phục vụ cho danh vọng của anh. Nếu trong cái câu chuyện điên khùng này có một chút sự thực nào, thì bọn tội phạm sẽ rất nhanh chóng tìm ra nguồn cung cấp thông tin cho anh. Người ta có thể nghe lỏm Telephone của anh, người ta có thể gắn máy phát tín hiệu định vị lên xe ô tô của anh, và đuổi theo anh khi anh đến gặp nữ nhân chứng. Rồi sau đó cô ta sẽ chết, Jenkins! Và anh phải trả lời trước lương tâm về tính mạng của cô ta.
Anh ta nhìn tôi.
Một nửa giây đồng hồ trôi qua, anh ta câm nín gặm cán tẩu và phun ra những vòng khói xanh. Cuối cùng, anh ta nhún vai như thể đang lạnh.
- Tôi thậm chí lại đâm tin anh, - anh ta nói khẽ, - tin rằng anh lo cho tính mạng cô gái đó. Và tin rằng anh muốn giải thích vụ này mà không che giấu điều gì.
- Anh cứ tin tưởng chắc chắn là như thế đi… Tôi gầm gừ.
- Được. Vậy thì anh cũng hãy làm ơn tin rằng tôi không bao giờ muốn mạo hiểm đến tính mạng của cô gái đó chỉ vì một bài báo giật gân. Tôi muốn tìm ra sự thật. Tôi muốn ngăn chặn không để vụ này bị đánh cho chìm xuồng.
- Chấp nhận, Jenkins. Tôi hứa với anh ta là sẽ không có chuyện gì bị che giấu hoặc là bị đánh cho chìm xuồng. Giờ anh nói cho tôi nghe nữ nhân chứng của anh hiện ở đâu.
Hank Jenkins lấy hơi thật sâu, gõ tẩu cho tàn thuốc rơi ra rồi đứng dậy.
Đi thôi, tôi đưa anh tới đó, anh ta nói bình tĩnh.  – Cô ấy tên là Marilyn Rivers, làm nữ thư ký cho chuyên viên tư của một trong những ngài cố vấn của tổng thống. Từ vài ngày nay, cô ấy sống trong ngôi nhà đi săn của tôi, bên bờ sông Potomac.
 *  *  *
Địa chỉ của Marilyn Rivers là một chung cư hiện đại sang trọng bên Đại Lộ Florida.
Sau khi tìm thấy một chỗ đậu cho chiếc xe thuê, Phil bước vào đại sảnh và tìm số căn hộ trong danh sách thuê nhà. Cô thư ký của Jonathan Willow sống ở tầng thứ bảy. Phil dùng thang máy đi lên. Anh bước trên tấm thảm trải sàn màu nâu rất dày và êm, rồi bấm vào nút chuông nằm bên một trong những cánh cửa sơn màu lục đậm. Màu sơn rất hài hòa với màu vàng ngô của giấy dán tường.
Căn hộ im ắng.
Phil bấm chuông lần nữa, lần này lâu hơn. Nhưng kết quả không thay dổi. Chàng sĩ quan đặc nhiệm nhăn trán. Marilyn River chắc phải có ở nhà. Thứ đang hoành hành tại thành Washington hiện thời là một loại vi trùng cúm dữ tợn chứ không phải một đợt cảm lạnh hiền lành để có thể cho phép bệnh nhân đi dạo chơi, đi mua sắm. Mà cũng có thể cô gái đó không muốn tiếp khách bên giường bệnh. Phil cân nhắc. Nhưng mặt khác, anh rất muốn có một hiệu ứng ngạc nhiên nhất định. Vì thế mà anh đã cố tình không gọi điện báo trước. Anh chần chừ một thoáng rồi bấm chuông lần nữa. Sau rốt, anh đặt bàn tay lên nắm đấm cửa và thử xoay.
Cửa không khóa! Phil cắn chặt môi, bắt đầu cảnh giác. Anh mở cửa ra. Và cùng trong lúc đó, một tia sáng phản xạ nhỏ li ti màu bạc lóe lên xói vào mắt anh.
Một dây dẫn rất mảnh, nối từ nắm đấm cửa vào đâu đó phía trong nhà!
Phil nghe thấy tiếng thép khẽ đập. Rồi sau đó là một âm thanh giống như tiếng bấm nút máy ảnh. Trong một phần giây đồng hồ, Phil hiểu ra, xoay người về và nhảy một bước thật dài ra xa cánh cửa.
Đúng lúc anh đập mình xuống nền thảm trải hành lang, một tiếng nổ ầm vang xé toác màn tĩnh lặng.
Cánh cửa bay tung ra khỏi khung và đập vào mảng tường đối diện. Tiếng những mảnh vụn bắn ra xào xạo. Một trận mưa những mảnh vỡ bị khí ép thổi vào hành lang, xé rách cả giấy dán tường lẫn đèn treo. Tiếng lửa cháy bốc lên. Khi Phil đờ đẫn ngẩng đầu dậy thì một lớp mây khói đen kịt dày đang tuôn qua khung cửa và che đi bức tranh hủy diệt.
Khi chàng đặc nhiệm đứng thẳng được người lên cũng là lúc những tiếng thét kinh hãi đầu tiên vang ra từ những căn hộ xung quanh.
Những cánh cửa bị đẩy mạnh. Vô số người nhìn ra hành lang với những gương mặt trắng nhợt, hoảng hốt. Phil dừng lại vài giây đồng hồ chìa thẻ công vụ ra trước mặt một người đàn ông đầu hói đang bối rối, rõ ràng là ông ta vừa bị kéo giật ra khỏi giấc ngủ trưa.
- FBI! Ông hãy gọi ngay cho cảnh sát và cứu hỏa, nhanh lên!
Người đàn ông béo phị chạy vào căn hộ của ông ta. Phil cũng chạy đi. Anh đã phát hiện thấy mấy bình chữa cháy màu đỏ treo dọc khoảng hành lang bên cạnh thang máy. Vội vàng, anh giật một bình ra khỏi giá đựng, chạy ngược trở lại và chém bàn tay xuống van.
Bọt màu trắng tuôn ào ào vào những lưỡi lửa đang phun ra từ cái lỗ đen ngòm, trước đây ít phút còn là một khuôn cửa.
Phil bật một tràng ho dữ dội. mù lòa, anh dò dẫm đi xuyên qua màn khói giờ đây đã phần nào bị thổi loãng bởi ngọn gió lùa hút từ cửa chính ra cửa sổ. Nhưng luồng gió đồng thời cũng quạt cho lửa bốc cao hơn, và đúng lúc chàng sĩ quan đặc nhiệm đi đến cánh cửa dẫn sang phòng ngủ thì bình chữa cháy hết bọt.
Đạp một cú thật mạnh, anh khiến cánh cửa mở tung ra.
Một căn phòng được trang trí sáng sủa sang trọng bày ra trước mắt anh. Chỉ có một ít khói lọt được vào đây. Các khuôn cửa sổ vẫn còn nguyên vẹn sau vụ nổ. Đảo ánh mắt một vòng, Phil biết là căn phòng không có người và chiếc giường đôi rất rộng vẫn còn rất ngăn nắp. Sau đó anh xoay người về và đi xuyên qua phòng khách đang cháy, quay trở lại hành lang.
Khi anh giật được bình chữa cháy thứ hai ra khỏi giá thì một vài người dân ở đó cũng đã tỉnh trí và giơ tay về phía những chiếc bình màu đỏ chói khác.
Người đàn ông béo phị giật cánh cửa của một hốc tường nhỏ và bắt đầu gỡ ra một đoạn dây dẫn nước to bằng cánh tay. Phil giúp ông ta, bởi anh thấy đây là một khả năng chữa cháy hữu hiệu hơn rất nhiều. Một nửa phút đồng hồ sau đó, họ đã đưa vòi rồng về đúng vị trí. Người đàn ông béo phị vộ vàng đi ngược trở lại, xoay bánh xe mở vòi. Một tia nước lớn phi thẳng vào đám lửa khiến nó rít lên xèo xèo và bốc khói dữ dội hơn.
Sau một vài phút, cả những cụm lửa cuối cùng cũng đã bị dập tắt.
Toàn căn hộ bốc hơi, nước chảy tràn qua ngưỡng cửa và làm hỏng lớp thảm trải hành lang. Người dân sống ở đó chỉ còn biết lắc đầu, sững sờ quan sát sự thiệt hại, trong khi Phil vộ vàng kiểm soát toàn căn hộ.
Những e ngại của anh không biến thành hiện thực.
Không có một xác chết đã biến thành than. Marilyn Rivers không có ở nhà.
Nhưng vụ sát hại vừa rồi rõ ràng là nhắm vào cô. Điều đó có nghĩa là cô gái này quả thật có biết điều gì đó.
Phil lấy hơi thật sâu. Dù sao, có vẻ như anh đang lần theo đúng dấu vết. Giờ anh chỉ cần tìm cho ra cô thư ký của Jonathan Willow nữa mà thôi.