Mười Tám

     hững mái đầu đồng loạt ngẩng lên khi hai cánh cửa rộng bản bằng gỗ mở ra.
Alvaredo Mayrkos đang ngồi cùng với phái đoàn của mình ở một đầu bàn, với một chồng giấy trước mặt, một nụ cười hơi gượng ép trên bờ môi. Có vẻ như vụ hội thảo này không lấy gì làm thành công lắm đối với ông ta, tôi thoáng nghĩ. Bực dọc vì sự khuấy đảo, ông ta nhăn trán. Chuyên gia tư vấn của ông ta nhảy lên, rõ ràng là mất bình tĩnh. Những người ngồi họp khác ngạc nhiên nhìn chúng tôi trân trân.
- Xin lỗi các quý vị, thưa các quí ngài, - vị sếp khu vực nói ngắn gọn. – Vì những lý do nhất định, chúng tôi cần thiết phải chuyển cuộc họp ngay lập tức sang một địa điểm khác.
- Qué? – Markyos rít lên, cả một khối lượng không khí bị nén lại giờ bực bội xì ra theo.
- Nhưng mà như thế thì… - một trong các chính trị gia bực bội kêu lên.
- Có hiểm họa đánh bom! – Chúng tôi không muốn trình bày rõ nội dung sự việc, nhưng mỗi giây bây giờ  đều mang tính quyết định. Vị sếp khu vực vẫn tiếp tục mỉm cười. – Không cần phải lo lắng, thưa các quí ngài, nhưng mặc dầu vậy chắc các quí ngài sẽ hiểu…
Tới đây, Alvaredo Markyos đã nhảy dựng lên.
Gương mặt người đàn ông đã đánh mất mọi màu sắc. Trong hai con mắt thẫm màu nằm rất sát nhau cháy bùng lên một nỗi sợ hãi, chắc chắn đã ăn vào tới tận xương tủy ông ta. Vội vàng, ông ta chen ra phía cửa. Tư vấn bảo an và những người còn lại đi theo, đã bị lây phải cơn xúc động của người đàn ông Nam Mỹ.
Chỉ sau vài giây đồng hồ, phòng họp vắng tanh.
Điều đó không có nghĩa là không còn nguy hiểm nữa.
Chúng tôi không biết đối phương đã dùng loại thuốc nổ nào, và chúng tôi không biết sức mạnh của vụ nổ có thể sắp xảy ra. Có quỉ mới biết được chuyện gì sẽ xẩy ra. Chỉ sau ba, bốn bước chân tôi đã đến bên chiếc cặp tài liệu màu đen, đứng tựa ngay đằng sau ghế của Alvaredo Markyos, rôi tôi nghiến răng khuỵu gối ngồi xuống.
Một ngòi châm hẹn giờ.
Chắc chắn nó phải là một ngòi châm hẹn giờ. Không thể là thứ khác, vì sẽ không một ai can thiệp đến chiếc cặp tài liệu này. Hay một tín hiệu vô tuyến? Có thể hiện thời ở đâu đó gần Nhà Trắng đang có một kẻ ngồi trong một chiếc xe, và ngón tay đang để sẵn lên những nút bấm của một chiếc máy phát sóng bán dẫn và…
Mặc kệ!
Trong trường hợp nào, chắc chắn nó cũng không phải là một ngòi châm do sức kéo hoặc sức dập. Vậy là tôi không cần phải cư xử với cái cặp tài liệu đáng nguyền rủa này một cách đặc biệt cẩn thẩn.
Những cái khóa kêu ‘Click’và mở ra gọn gang. Tôi cắn môi, mở nắp cặp lên. Một đống ngổn ngang giấy tờ. Hai quyển vở màu xanh và màu vàng. Một quyển sách dày với cái tựa đề dài dòng “Phân tích mối quan hệ Mỹ - Trung Quốc kể từ cái chết của Mao Chủ Tịch” và…
Quyển sách!
Hoàn toàn không đáng nghi đối với một nhân viên bảo an, người chỉ quen ném một cái nhìn thoáng qua vào trong cặp. Và đây là hiện vật duy nhất đủ lớn để chứa một lượng thuốc nổ.
Hai bàn tay tôi nhơm nhớp mồ hôi.
Thật thận trọng, tôi đưa tay về phía quyển sách. Khi nâng nó lên, ngay lập tức tôi nhận thấy nó quá nặng. Nó là một quyển sách giả! Và sau đó, khi đặt nó xuống nền thảm trải phòng, tôi cũng nghe thấy tiếng tích tắc nhè nhẹ.
Mối quan hệ Mỹ - Trung Quốc…
Mãi sau này, tôi mới nhận ra cái vẻ hài hước thâm sâu nằm trong sự kiện lại chính là cái tựa đề sách này che đậy cho quả bom. Tôi mở bìa sách lên và cắn chặt môi.
Một khối vô hình thù màu xám – thuốc nổ dẻo.
Những sợi dây rất mảnh cắm vào trong khối chất dẻo đó và dẫn đến ngòi chậm. Một ngòi châm hẹn giờ, đúng như tôi đã đoán trước. Thứ đang vang lên tiếng tích tắc là một chiếc đồng hồ, loại đồng hồ hình tròn với chỉ duy nhất một cây kim, thứ mà người ta thường dùng trong những lò bếp tự động của các căn bếp hiện đại bây giờ. Mỗi một giây đồng hồ, cái kim lại nhích lên một vệt kẻ li ti, và từ kim cho đến điểm 0 màu đỏ bây giờ chỉ còn chính xác ba vạch kẻ.
Ba giây đồng hồ!
Và quỷ sứ mới biết được chuyện gì sẽ xảy ra, nếu tôi làm hỏng cái kim này, nếu toàn bộ bộ máy này hoạt động không chính xác, nếu…
Tôi ngưng không nghĩ nữa.
Thận trọng tôi đưa tay phải về phía trước và giơ móng tay giữ cây kim đứng lại. Rồi cũng thận trọng như thế, tôi bắt đầu đẩy nó lùi về. Tiếng chả xát của kim loại như xuyên vào đến tủy sống. Nhưng không có chuyện gì xảy ra. Đây là một ngòi châm hẹn giờ bình thường. Và tôi đã giữ được nó trong cơ hội cuối cùng, chỉ ba giây đồng hồ trước cú nổ lớn!
Dùng bàn tay trái, tôi cẩn thận rút những sợi dây ra khỏi khối thuốc nổ.
Rồi tôi chầm chậm đứng lên, ngòi nổ chậm cầm chắc chắn trong bàn tay phải. Khi quay về, tôi mới nhận thấy mồ hôi đang phủ dày trên trán. Ánh mắt tôi va phải Phil và vị sếp FBI Washington. Ra hai người đã ở lại trong phòng này và nhìn tôi làm việc.
Tôi không biết chình xác lúc đó tôi đã nói gì. Chắc là một câu mắng mỏ, rằng cả hai người chắc đã điên mất rồi. Nhưng tôi tin rằng họ không hề giận tôi lấy một chút.
  * * *
Một nửa tiếng đồng hồ sau, chúng tôi đứng trên Quảng Trường Tổng Thống.
Chúng tôi không tin rằng chúng tôi đã tóm được toàn bộ nhóm quân khủng bố đó tại trang trại bỏ hoang kia. Đám người này là những kẻ cuồng tín. Vì thế mà tôi tin phải có một vài đứa trong số chúng bây giờ đang rình mò quanh đây, muốn tận mắt chứng kiến thành công của vụ ám sát.
Đã quá ba mươi phút so với thời điểm hẹn trước của quả bom.
Nếu chúng thật sự có mặt ở đây, thì giờ bọn con trai này chắc chắn phải tỏ ra nôn nóng rồi. Phil và tôi không phải là những người duy nhất quan sát toàn bộ khu vực. Nhiều bạn đồng nghiệp khác cũng đang căng mắt canh chừng. Họ đi tuần trong cả những khu quanh đó, sẵn sàng can thiệp nếu thấy kẻ nào cư xử đáng ngờ.
Qua tư vấn bảo an của Alvaredo Marykyos, chúng tôi được biết rằng kẻ cầm đầu của nhóm khủng bố đó có tên là Carlos Cameretti. Chúng tôi thậm chí còn được xem một tấm ảnh của gã đàn ông. Sau này sẽ có những nhân chứng khai rằng họ đã nhìn thấy chính gã đàn ông đó đi cùng với Marilyn Rivers, và họ khẳng định rằng gã đã có quan hệ thân mật với cô nữ thư ký đó và cô đã tôn sùng nghe lời gã như một nữ nô lệ.
Giờ chúng tôi biết là chúng tôi phải tóm được gã! Gã đã giết bốn con người: Marilyne Rivers, Linda Huggins, Gregory Thunes và anh chàng nhà báo Chuck Miller. Dù gã có tự coi mình là một nhà cách mạng, thì đối với chúng tôi gã chỉ là một tay sát nhân tàn nhẫn.
Ánh mắt tôi vuốt qua những chiếc xe đang lăn bánh và những khách bộ hành đang thong thả dạo bước trong ánh mặt trời.
Có không ít người đang quan sát Nhà Trắng một cách thích thú. Một kẻ quan sát bí mật, đang chờ một sự kiện nhất định, có thể trà trộn trong số họ. Tôi xăm xoi những gương mặt người, đi tìm những đường nét cứng rắn, một làn da rám nắng mà chiếc ảnh đã chỉ ra. Liệu gã có dám tới gần như vậy không? Hay là gã đã tìm cách bỏ trốn đi từ lâu, sau khi hiểu rõ rằng cái kế hoạch thật ra được tạo dựng rất tinh quái của gã giờ đây đã thất bại?
- Marykyos, - Phil lẩm bẩm bên cạnh tôi.
Tôi xoay đầu về.
Quả đúng như vậy. Phía bên kia của thảm cỏ rộng là một người mặc bộ đại lễ màu trắng đang bước ra từ bóng tối giữa những cây cột nhà. Chiếc xe chống đạn Rambler Ambassador đã đứng sẵn sàng, nhưng những người đi cùng vị độc tài đó đang hối hả chạy vòng quanh. Có vẻ như họ không biết chắc chắn xem có nên lăn bánh ngay lập tức hoặc nên chờ cho tới khi dòng giao thông trên Quảng trường Tổng Thống đã bị chặn lại và tất cả các biện pháp bảo an lại được áp dụng đầy đủ.
Tôi có cảm giác là cảnh nhốn nháo này tương đối điên khùng. Và như một mũi kim châm, một suy nghĩ xuyên qua não bộ tôi rằng đây chính là cái tình huống mà một vài con người sẵn sàng liều mạng rất có thể tận dụng để…
Có tiếng mãy xe gầm lên. Ở đâu đó phía bên kia con phố, đằng kia, nơi rẽ vào Đại Lộ Executive.
Tiếng phanh xe nghiến chát chúa.
Có một tiếng còi chói gắt. Tiếng sắt lá loảng xoảng khi một chiếc xe thúc vào xe đằng trước. Khi xoay đầu về, tôi ngưng thở.
Một chiếc xe Mustang màu xanh thẫm đang lao ra từ Đại Lộ Executive như một chiếc tên lửa cất cánh.
Bất chấp tất cả, nó lao xuyên qua làn đường và phóng thẳng về phía cánh cổng dẫn vào khoảng công viên của tòa Nhà Trắng trong một góc rất hẹp. Tôi nhìn thấy lờ mờ gương mặt méo mó của kẻ lái xe đằng sau mảng kính bóng lộn đằng trước. Và tôi còn nhìn thấy thêm một thứ nữa: bàn tay mà gã đang thò ra từ khuôn cửa sổ để mở, bàn tay cầm một vật tròn tròn, óng ánh màu đen.
- Lựu đạn! – Tôi thét lớn.
Vừa thét tôi vừa ném mình sang trái và chạy thẳng về phía chiếc xe đang lao tới. Tôi biết gã trai muốn làm gì. Và tôi tuyệt vọng hiểu rất rõ rằng cái hành động tự tử điên khùng này thậm chí rất có cơ hội thành công. Dừng lại, ném lựu đạn, thúc xe húc đổ hàng rào!
Rồi sau đó sẽ là một cuộc đọ súng tay đôi đẫm máu. Câu hỏi ai sẽ bóp cò đầu tiên: các nhân viên bảo an hoặc là gã điên, kẻ bây giờ đang đạp chân xuống dưới bàn phanh và lấy đà.
Tiếng bánh xe nghiến! Chiếc Mustang dừng lại khi đã chờm được một nửa lên vỉa hè! Các nhân viên bảo an bên cổng đờ người ra như hóa đá. Tôi nhìn thấy vẻ hể hả hoang dã trên mặt Carlos Cameretti.
Giữ nguyên tốc độ chạy, tôi tiếp tục lao về phía trước rồi nhảy vọt tới.
Với cả hai bàn ty, tôi tóm vào nắm đấm của tên sát nhân và cảm giác lần thép lành lạnh của quả lựu đạn cầm tay đã được rút chốt. Người tôi đập mạnh vào xe. Cameretti gầm lên, vì suýt nữa tay gã bị tôi giật trật ra khoi khuỷu. Nhưng gã không buông tay. Gã thà để cho quả lựu đạn xé tan xác cả gã và tôi, thay vì đầu hàng.
Dồn hết sức lực trong cơn tuyệt vọng, tôi ép chặt hai bàn tay đang bao quanh nắm đấm của gã và ấn chặt ngón tay cái của gã vào thanh sắt nhỏ, thanh sắt sẽ gây ra vụ nổ nếu nó được buông ra. Tiếng bước chân vang lên loạn xạ. Những giọng người hốt hoảng gào chéo lên nhau. Tôi hầu như không nghe thấy. Tôi chỉ nhìn thấy một gương mặt nhăn nhúm màu nâu đỏ, hai ánh mắt đen thấm bừng cháy trong vẻ cuồng tín, và tôi nhìn thấy bàn tay phải của Cameretti thọc xuống bên dưới áo veston.
Từ phía bên kia xe, thoáng một bóng đen xuất hiện.
Phil đang định mở cửa và thúc vào lưng gã…
Nhưng tên sát nhân nhận ra điều đó. Gã hầu như có khả năng đánh hơi ra đối thủ. Với một tiếng thét thịnh nộ điên rồ, gã xoay về. Gã không thèm chú ý đến cánh tay trái suýt bị giật trật ra khỏi khớp xương bả vai. Với một cú giật, gã rút được khẩu súng lục ra khỏi bao, chĩa về phía bạn tôi. Giờ tôi không còn sự lựa chọn nào khác.
Nhanh như chớp, tôi rút một bàn tay ra khỏi quả lựu đạn.
Bàn tay trái của tôi vẫn còn ấn lên ngón cái của Cameretti trên thanh sắt nhỏ. Bàn tay phải giật là là qua không khí.
Không phải cú chặt Atemi quen thuộc của tôi, lần này là một quả đấm thôi sơn giáng cực mạnh vào gáy Cameretti. Khi tên giết người gục xuống tôi lại ngay lập tức giơ cả bàn tay phải lên cùng bóp bên ngoài quả lựu đạn.
Gạt bàn tay đã mềm thỉu của Cameretti ra, tôi ấn ngón cái của chính mình lên thanh sắt nhỏ và cứ giữ chắc như thế quả trứng bằng thép, cho tới khi có người đến đón nó cho tôi.
Cameretti nằm ngất trong xe của gã và đã được đeo còng tay. Những tiếng la thét hốt hoảng, tiếng phanh nghiến và tiếng còi tru tréo trộn thành một địa ngục tiếng ồn. Vài giây đồng hồ, tôi có cảm giác mình đang đứng giữa trung tâm của một cơn bão xoáy.
Mười phút sau đó, con phố bị chặn. Vẻ yên tĩnh dần dần quay trở lại. Phil và tôi cũng rút lui, cùng với vị sếp FBI Washington. Đầu tiên chúng tôi cần một suất lớn Whisky. Rồi sau đó tôi nhận được tin rằng nhà độc tài Alvaredo Markyos có nhu cầu phải được bắt tay những người vừa cứu mạng ông ta trước ống kính của các phóng viên, nhưng người ta đã cố gắng lắm mà chẳng tìm thấy chúng tôi tại hiện trường. Thực lòng mà nói, tôi chẳng mấy tiếc về chuyện đó.
  * * *
Jonathan Willow, Mel Corlet, James Watson và cả hai người đã bị giết đều được khôi phục danh dự hoàn toàn.
Tiến sĩ Sheldon Mortimer không hề biết rằng những nạn nhân heroin của ông sẽ bị giết chết. Các thẩm định viên chứng nhận rằng sau khi đứa con gái nhỏ bị bắt cóc, bản thân vị bác sĩ cũng bị sốc, ở trong một tình trạng không có khả năng quyết định cho đúng đắn, tức là gọi điện cho FBI. Tiến sĩ Mortimer được tuyên bố trắng án, nhưng người đàn ông đó đã tình nguyện thôi không hành nghề bác sĩ.
Tên khủng bố, kẻ đã đóng giả Mel Corlet, bị bắt một ngày sau tên tòng phạm của gã, tại phi trường quốc tế Dulles.
Gã, Carlos Cameretti cùng những kẻ khác phải trả lời trước tòa vì tội cùng nhau giết người trong bốn vụ và tìm cách giết người trong nhiều vụ khác.

HẾT

Xem Tiếp: ----