TỚI NÚI TÂM ĐẦU XEM HANG ĐỊA NGỤC
Phật Sống Tế Công
Giáng ngày
16 tháng 8 năm Bính Thìn (1976)
Thơ:
Thiên đường địa ngục tại tâm
đầu
Thiện ác toàn bằng nhất niêm tu
Tế Phật kim tiêu sang dẫn đạo
Dương
Sinh tuỳ ngă giá liên du.
Dịch:
Thiên đường địa ngục ở tâm ta
Thiện ác
thảy nhờ quyết chí tu
Tế Phật đem nay nguyền dẫn lối
Dương Sinh theo gót
cưỡi sen đi.
Tế Phật: Này Dương Sinh, đêm nay con cùng ta xuống địa ngục
dạo chơi, con nghĩ sao?
Dương Sinh: Xin cúi đầu lạy ta ơn Trời Phật đã ban
cho con dịp may xuống thăm âm phủ, ḷng con tràn đầy hứng khởi.
Tế Phật:
Thánh Hiền Đường thuộc cơi Nam Thiên, các đệ tử phải chăm tu đức nghiệp, quảng
độ bến mê, phát hành nhiều kinh sách dạy điều thiện để người đời học hỏi cho đạo
khí ngập tràn vũ trụ. Ngọc Hoàng đã đặc biệt ban sắc lệnh trước tác sách Địa
Ngục Du Kư để nói rỏ về âm phủ. Những chốn quan trọng nầy Dương Sinh lại chưa
từng đi đến. Vậy sau khi tỏ đường rơ lối, con phải thuật lại cặn kẻ cho người
đời thấu hiểu . Trong thời gian con trao dồi ngọn bút giáng cơ, thầy đã chỉ dậy
cho con rất nhiều, nhờ vậy mối duyên thầy trò giờ đây thật là bền chặt. Hôm nay
chốn cao xanh lại sắp xếp cho chúng ta dạo xem địa ngục để viết sách, thầy rất
lấy làm mừng, v́ nhờ dịp may nầy mình mới bày tỏ được hết tấm ḷng chân thành
nồng nhiệt đối với việc cảnh tỉnh, giáo hoá người đời. Chắc chắn tâm lư hướng
thượng rồi đây sẽ sống dậy mạnh mẽ trong ḷng họ. Thôi chúng ta đi.
Dương
Sinh: Cảm tạ những điều thầy vừa chỉ giáo. Con thường nghe người ta nói, dạo địa
ngục đều phải cỡi ngựa thần hoặc ngự đài sen. Sao thầy lại bảo con đi?
Tế
Phật: Này Dương Sinh, con quá thiệt thà, đường địa ngục làm sao đi bộ! Há con
nghĩ đè mây lướt khói được nữa hay sao? Xă hội khoa học tiến bộ ngày nay, ra
ngoài có xe hơi, xe máy dầu thay cho đi bộ, con cũng tưởng dùng được những
phương tiên đó nữa chẳng? Sự thực thì địa ngục không có cửa, mọi người phải tự
mình đi tới, ngoài ra chỉ là mộng đó thôi. Kiên nhẫn đi hết đường đạo gian nan,
mới mong tới được thiên đường.
Dương Sinh: Con thấy hình như đêm nay ân sư
uống rượu?
Tế Phật: Đúng ta có uống vài chén, nhân v́ thấy rơ t́nh đời, ḷng
người thật đáng sợ, độ họ khó quá. Nghĩ vậy ḷng ta đau buồn nên chỉ c̣n cách
mượn rượu để giải sầu. Thầy biết con cũng thích rượu, hăy uống một chén cho say
luôn tới âm ti.
Dương Sinh: Con không biết uống rượu. Ân sư thật khéo chọc
cười.
Tế Phật: Hay quá, thời giờ gắp gáp, thầy hoá phép cho một bông sen nở,
để thầy trò mình cùng cưỡi nha .
Dương Sinh: Phật pháp của ân sư thật quả vô
biên, miệng niệm chân chôn, tức thì một đoá sen trắng nở ra. Nhưng bạch thầy
chân con khôngách, con không dám bước lên đài sen.
Tế Phật: Tâm con cũng như
lời con vừa nói đều tinh khiết, nhưng dầu chân con không sạch cũng chẳng quan hệ
gì. Tục ngữ có nói về hoa sen "Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn".
Dương
Sinh: Thầy dậy như vậy con mới dám thử, con đã sẳn sàng rồi, nhưng thưa đi hướng
nào?
Tế Phật: Con nhắm mắt lại, ta chỉ đường cho, là đi tới ngay.
Dương
Sinh: Xin vâng lệnh.
Tế Phật: Con có thể mở mắt ra.
Dương Sinh: Thưa thầy
đây à chốn nào ? Tại sao trước mắt có toà núi cao, trên vách đá con thầy đề ba
chữ "Tâm Đầu Sơn", ánh vàng chiếu loà cả mắt con.
Tế Phật: Núi nầy tên là
núi"Tâm Đầu", leo tới đỉnh là cửa lên thiên đàng, nhìn xuống sườn núi thấy một
cái động đen ng̣m, không đáy, đó là hang "Địa Ngục". Sau khi chết, kẻ hành động
quang minh chính đại tới đỉnh núi lên thiên đường, kẻ làm chuyện tối tăm mờ ám,
đi đến đây nhìn thấy ba chữ "Núi Tâm Đầu" hoa mắt, chóng mặt rồi bất tỉnh rớt
xuống hố sâu địa ngục. Bởi vậy thánh hiền đời xưa, đã căn cứ vào đoá mà chỉ dạy
rằng: "Tâm khả tố thiên đường, tâm khả tố địa ngục" (Tâm có thể tạo thiên đường,
tâm có thể tạo địa ngục).
Dương Sinh: Như vậy thiên đường hay địa ngục là bởi
người tao ra, Tiên do người làm nên, ma quỉ cũng do người làm nên.
Tế Phật:
Đêm nay thời gian eo hẹp, tạm ngừng lại ở đây. Chưẩn bị trở lại Hiền Đường, mâu
lên đài sen.
Dương Sinh: Thưa vâng.
Tế Phật: Mau nhắm mắt lại, nếu mở, gặp
gió âm lùa thổi mắt trần khó chống cự nổi.
Dương Sinh: Thưa đúng, thưa đúng,
sức gió quá mạnh, con chịu không nổi...
Tế Phật: đã tới Thánh Hiền Đường,
Dương Sinh xuống đài sen, hồn phách nhập thể xác.
CHƠI AO THANH TÂM DẠO
CƠI ÂM DƯƠNG
Phật Sống Tế Công
Giáng ngày 19 tháng 8 năm Bính Thìn
(1976)
Thơ:
Tiên thiên nhất lập bảo quang châu
Trụy lạc hồng
trần nê ố đồ
Khán phá phàm khu thành Phật thể
Thuần khai pháp nhăn chiếu
chân ngô.
Dịch:
Tiền thân ngọc sáng quí vô vàn
Rớt xuống bùn nhơ cơi
thế gian
Thấy được thân phàm ra thân Phật
Thầy nhờ mắt huệ ngó chân tâm.
Tế Phật: Này Dương Sinh, sửa soạn dạo địa ngục.
Dương Sinh: Bạch thầy để
bữa khác, bữa nay con mới vừa đi Chương Hoá về, tinh thần quá mỏi mệt, con chỉ
muốn ngủ một giấc cho khoẻ.
Tế Phật: Con lười biếng quá, là kẻ tu đạo mà vừa
mới trải chút phong sương đã sợ khổ, thì làm sao con có đại khí nổi!
Dương
Sinh: Bạch thầy, con quả có lỗi lớn, xin thầy tha thứ, con nguyện theo thầy.
Tế Phật: Mau lên đài sen, hai mắt nhắm lại....rồi, mở mắt, xuống.
Dương Sinh:
Bạch thầy, tại sao bữa nay thầy đem con tới chốn đây, trước mặt ao lớn nước
trong suốt, phẳng như gương, phản chiếu bầu trờ xanh biếc. Chợt ba chữ "Ao Thanh
Tâm" từ đáy nước hiện ra.
Tế Phật: Hôm trước con dạo cơi âm, v́ thân phàm mắt
tục, do đó không nhìn thấy hết mọi vật. Bữa nay thầy đưa con đến đây để con có
dịp xuống áo nầy tắm gội cho sạch bụi nhơ, tự nhiên mắt trần sẽ hoá thành mắt
tuệ, con mới có thể cùng thầy ngắm cảnh âm ti.
Dương Sinh: Bạch thầy con
không dám xuống, v́ bây giờ là mùa thua, nước ao này giá buốt vô cùng, lỡ con
cảm lạnh thì nguy lắm.
Tế Phật: Muốn dạo cơi âm c̣n sợ lạnh, ta đẩy mi cho té
xuống .
Dương Sinh: Cứu con, cứu con....con không biết lội....thầy nỡ giết
con sao....ối, ối, ối, ối, ối.....
Tế Phật: Ta d́m con vài phút cho tỉnh táo.
Thủ Tŕ Tướng Quân (Tướng Quân giữ ao): Bái lạy Phật Sống Tế Công, tội thực vô
lễ v́ đã không chuẩn bị châu đáo nghênh tiếp ngài, xin ngài thứ lỗi. Vừa rồi
Phật Sống đẩy một kẻ phàm xuống ao, không rơ ngài có dụng ư gì?
Tế Phật:
Tướng Quân, người chưa rơ, thế nhân hiện giờ đang sống mê chết muội, bụi bám đầy
mình chôn vùi mất cái tính linh sáng suốt của thuở chưa đầu thai. Ta bữa nay đẩy
kẻ phàm này xuống ao, là muốn rửa sạch viên ngọc quí Mâu Ni bị bao phủ đất bùn,
để cho nó lại toả chiếu sáng ngời.
Tướng Quân: Hay lắm, nhưng ngài hăy cho
phép tôi vớt hắn lên, sợ để lâu hết cứu nổi.
Tế Phật: Lẹ lẹ, kẻo hắn chìm
xuống đáy hồ thì phiền lắm đó.
Tướng Quân: Lôi được lên rồi, nhưng hắn ngưng
thở, Phật Sống cứu hắn cách nào?
Tế Phật: Không sao, đã rửa sạch đất bùn tự
nhiên được cải tử hoàn sinh, ta dùng quạt bồ, quạt một cái là tỉnh lại ngay, hăy
nhìn ta hoá phép...
Tướng Quân: Hắn tỉnh rồi, hai mắt đã mở.
Dương Sinh:
Bạch thầy, cớ sao thầy đẩy con xuống ao?
Tế Phật: Người đời có tính thụ động
lại thêm khách sáo. Ngọc của con c̣n nguyên khối lớn, thầy không nỡ để yên như
vậy nên mới đem tẩy rửa.
Dương Sinh: Cảm tạ thầy đã chỉ dạy điều hay, giờ đây
thân thể con mát mẻ khoẻ khoắn, cùng sảng khoái vô cùng. C̣n thưa, vị mặc đồ vơ
tướng này là ai?
Tế Phật: Tướng Quân phụ trách việc giữ ao, nếu như kẻ không
có sắc lệnh, không được phép xuống ao này tắm rửa . Nó cũng c̣n được gọi là ao
Tiên, nên chỉ có ba giới Chân Tiên mới được phép tắm ao này, dân thường không
thể tới đây. C̣n con bữa nay thật là có phước.
Tướng Quân: Bẩm Phật SỐng, bửa
nay ngài đưa kẻ phàm này tới đây là ngài có ư chi?
Tế Phật: Nhân v́ Thánh
Hiền Đường phụng mệnh trước tác sách Địa Ngục Du Kư, do đó ta mới đưa Dương
Thiện Sinh đi coi âm phủ, song v́ kẻ phàm trần chưa sạch tục khí, nên khó nhìn
thấu cơi âm ti, bởi vậy ta phải đem hắn tới ao Thanh Tâm này rửa mắt, hầu lợi
cho việc dạo xem địa ngục của hắn.
Tướng Quân: À ra thế, kinh quá, kinh quá.
Tế Phật: Từ giă Tướng Quân, thầy trò ta đi dạo âm ti, thì giờ quá eo hẹp, Dương
Sinh mau lên đài sen.
Dương Sinh: Bạch thầy, bay giờ minh đi đâu?
Tế Phật:
Chẳng cần hỏi, lúc đến nơi sẽ rơ, mau khép hai mắt lại....mở mắt ra được
rồi...rời đài sen.
Dương Sinh: Con đường này tại sao không tráng nhựa, gió
tung bụi mù trời, đi té lên té xuống.
Tế Phật: Đây chính là cửa ải nối biên
giới giữa quỉ và người.
Dương Sinh: Ô, phía bên kia có nhiều người đang đi
tới, miệng kêu khóc rên la.
Tế Phật: Đó là những linh hồn người chết, vừa mới
đến cơi âm.
Dương Sinh: Bạch thầy, trước mắt có một tấm bảng trên đề ba chữ
"Âm Dương Giới". Vậy thưa thầy đây là đâu?
Tế Phật: Đây là biên giới của hai
cơi âm và dương.
Dương Sinh: Phía trước có hai toà lầu cao, mời thầy tới coi.
Tế Phật: Ừ ừ, minh đi mau.
Dương Sinh: Trên các cửa của hai toà lầu này đều
thấy đề Giao Bộ Sảnh; đệ nhất khoá, đệ nhị khoá ...và có tất cả vào khoảng hơn
mười pḥng.
Tế Phật: mình thử vào trong hỏi xem sao.
Giao Bộ Quan: Hoan
nghênh Tế Phật cùng Dương Thiện Sinh, chủ đàn cơ Thánh Hiền Đường ở Đài Trung
tới thăm. Bản sảnh đã nhận được sắc chỉ của Ngọc Hoàng từ ngày rằm tháng tám,
nên được rơ quí Hiền Đường v́ nhu cầu trước tác sách "Địa Ngục Du Kư", sẽ xuống
âm ti quan sát t́nh hình.
Tế Phật: Thưa thời giờ đã trễ, bữa khác chúng tôi
xin trở lại hầu chuyện.
Giao Bộ Quan: Thưa được, kính chào.
Tế Phật: Này
Dương Sinh, chúng ta chuẩn bị trở lại Hiền Đường mau rời sảnh lầu lên dài sen.
Nhắm chặt hai mắt lại.
Dương Sinh: Tuân lệnh ân sư.
Tế Phật: đã tới Thánh
Hiền Đường, Dương Sinh xuống đài sen, hồn phách nhập thể xác.
DẠO CƠI
ÂM DƯƠNG THĂM GIAO BỘ SẢNH
Phật Sống Tế Công
Giáng ngày 30 tháng 8
năm Bính Thìn (1976)
Thơ:
Phật hải vô ba tuyệt điểm trần
Tiên sơn
hửu lộ vấn tâm lân
Kim Ô Ngọc Thố như hào chuyển Lục
Đạo phân phân cảm
khái thân.
Dịch:
Biển Phật bình yên nước lắng trong
Non tiên sẵn
lối hỏi ngay ḷng
Vầng Ô bóng nguyệt như giao hảo
Sáu mối tơ ṿ hẳn gỡ
xong.
Tế Phật: Này Dương Sinh, hăy chuẩn bị đi dạo âm ti.
Dương Sinh:
Xin vâng lệnh, con đã lên đài sen, mắt nhắm lại rồi.
Tế Phật: Lên đường
...hay quá, xuống đài sen.
Dương Sinh: Thưa thầy, ngă đường này tại sao lại
có một đám đông ồn ào náo nhiệt thế kia, là người dương thế họ xuống đây làm gì?
Tế Phật: Đây là biên giới giữa âm phủ với dương gian. Đám đông đó đều là những
vong hồn vừa mới xuống âm ti nên đang tŕnh báo. Chớ có hỏi nhiều, để ta đưa
người tới thăm Giao Bổ Sảnh, xem xét Giao Bộ Quan. Những gì thắc mắc ngươi hỏi
cho kỹ, đừng có ngại ngùng.
Giao Bộ Quan: Hoan nghênh Tế Phật va Dương Thiên
Sinh tới thăm, xin mời vào sảnh đường. Bữa trước đoán tiếp không được nồng hậu,
xin thứ lỗi cho. Mời ngồi, v́ thời giờ eo hẹp, nên chưa báo cáo với các viên
chức của bản sảnh được, không rơ Dương Thiện Sinh có chi thắc mắc không?
Dương Sinh: Xin cho biết biên giới giữa cơi âm và cơi dương là chỗ nào?
Giao
Bộ Quan: Biên giới của cơi âm và cơi dương là chỗ dương gian và âm phủ tiếp giáp
nhau, nhưng đây gần âm phủ hơn. Người đời sau khi chết phải tới đây tŕnh sổ hộ
tịch với bản sảnh đường. Sau khi đăng kư đàng hoàng rồi, kẻ thiện đức được phúc
thần dẫn xuống âm phủ tham quan, kẻ ác đức bị thần quỉ Hắc Bạch dẫn tới quỉ môn
quan, giao cho đệ nhất toà xử trị.
Dương Sinh: Có bao nhiêu sổ hộ tịch ghi
tên tuổi người trần thế?
Giao Bộ Quan: Thế nhân có ba cuốn sổ hộ tịch .
Nguyên tịch là sổ đầu tiên ở thiên đường, ghi chép những linh hồn thuở mới đầu
thai, gọi là sổ gốc. Kư tịch là sổ ghi lúc c̣n tại thế. Phân tịch là sổ ghi ở âm
phủ. Kẻ không làm điều phước ở thế gian, khi chết về cơi âm không được lên cơi
trời. Địa ngục cũng giống như nhà giam ở cơi trần, là chỗ để trừng phạt kẻ phạm
tội. Chốn đó không phải là chốn quê cha . Chỉ khi nào
cơi thế chăm lo tu đạo,
chết mới có thể trở lại thiên đường là chốn nhà cũ quê xưa đích thực.
Dương
Sinh: Người dương thế khi chết, bên chân họ thường thấy con cháu đốt giấy tiền,
gọi là đốt giấy cước vĩ, thắp đèn dầu gọi là đốt đèn cước vĩ không hiểu có dụng
ư gì?
Giao Bộ Quan: Người trần thế khi chết hồn phách thoát ly nhục thể, ban
đầu tuy có âm binh dẫn đường song vẫn mơ mơ hồ hồ, lửng lơ, lăng đăng, khó có
thể tự chủ. Cho nên người thân ở cơi trần sợ đường đi của tổ tiên ở cơi âm tối
tăm mơmìt, do đó muốn cầu cho đường đi của tiền nhân thuận lợi, nên đốt giấy
tiền là nghĩ rằng tiền nhân có thể dùng làm lộ phí, đốt đèn dầu nghĩ rằng đèn
chiếu sáng được đường tối tăm. Việc làm này do ḷng hiếu thảo của con cháu đối
với người trên thật là chu đáo, đáng khen ngợi. Nhưng đường âm phu chẳng thể hối
lộ, qua được hay không đều tự mình thôi . Lúc sống nếu như tâm địa đen tối, chỉ
ỷ vào vài chén dầu, dăm ngọn bấc chắc chắn sẽ không cứu chuộc nổi.
Dương
Sinh: Hiện thời dương gian khoa học phát đạt, cuộc sống được đề cao đúng mức, tổ
tiên tạ thế, con cháu đời sau dùng giấy và hồ làm thành: nhà cao, TV mầu, quạt
máy, xe hơi, xa lông, giường nệm mút hảo hạng cung cấp cho tổ tiên xài. Chẳng
hiểu những món đó có tới được âm phủ để kẻ chết dùng không?
Giao Bộ Quan:
Người trần thế quá ngay ngô, nghĩ ngợi thật thà chân chất, lúc sống không dùng
những phương tiện đó cho thoả thích, xuống âm phủ đường xá nhỏ hẹp quanh co,
đường đi có lắm vấn đề, nếu đi xe nhất định gây ra tai nạn, vả lại âm phủ không
có trạm xăng, dùng xe hơi không thích dụng. Đến như mấy thứ quạt máy, giường nệm
mút, sử dụng ở dương gian rất tốt, c̣n ở âm phủ đã chuẩn bị sẳn ván kê dưới đất
để đón tiếp tội hồn khi lâm ngục. Ví bằng cầu cho được bình yên c̣n khó, huống
nữa lại c̣n cầu hưởng thụ. Lúc sống cờ bạc rượu chè, không ác nghiệp nào là
không phạm, khi xuống âm phủ đã bị nhốt vào ngục để thọ hình, lại c̣n muốn có
những thứ đó để tiêu khiển, thì quả thực người đời hiện tại mộng hảo quá nhiều.
Dương Sinh: Thưa ân sư, hôm trước thầy dẫn con dạo địa ngục, thoạt tiên thấy núi
Tâm Đầu, sao bây giờ lại là biên giới Âm Dương, con thấy quá mơ hồ?
Tế Phật:
Con đi theo thầy, thầy chỉ cho con sẽ rơ. Này Giao Bộ Quan, thầy trò chúng tôi
xin cáo từ.
Giao Bộ Quan: Thưa có điều chi sơ xuất, xin lượng thứ cho.
Tế
Phật: Chớ khách sáo.
Dương Sinh: Cảm tạ Giao Bộ Quan đã chỉ dạy rơ bến mê,
chúng tôi xin cáo biệt . Thưa ân sư, xin thầy chỉ dạy ngay cho con được rơ về
núi Tâm Đầu cùng biên giới Âm Phủ Dương Gian như thầy đã hứa.
Tế Phật: Hôm
trước thầy đã đưa con tới chốn này.
Dương Sinh: A, ba chữ Tâm Đầu Sơn hiện ra
sáng rơ, cảnh sắc Âm Dương Giới tự nhiên biến mất.
Tế Phật: Núi Tâm Đầu cũng
như biên giới Âm Phủ Dương Gian. Người cơi thế nếu như lúc sống chuyên làm đều
ác, một sớm chết đi, bị âm binh áp giải tới đây, nhân v́ tinh thần cũ không
trong sạch, thấy ánh sáng chói ngời trên đỉnh núi, hai mắt khó mở, khuỵu chân
rớt xuống hang không đáy nơi sườn núi Tâm Đầu. Hang không đáy ăn thông vớ Âm
Dương Giới dưới âm phủ. Nếu là người tu đạo có đức lớn, nhờ công quả tròn đầy,
linh hồn đi tới chốn nầy gặp được luồng sáng huy hoàng rực rở xuất hiện từ trên
đỉnh núi đưa thẳng tới đường lớn nhà Trời. Rồi được Tiên Đông Ngọc Nữ nghênh
đoán vào cưa nhà Trời. Nếu là hạng đức thiện ở bực trung và tiểu thì gặp được
con đường rộng hai trượng, do Phúc thần dẫn tới Âm Dương Giới tŕnh diện, rồi
sau đem vào địa ngục điều tra. Lúc sống công đức nhiều được dẫn vao Chúng Thiện
Sở hoặc nhờ có duyên Tiên Phật độ, được đem về các từng Trời tu luyện lại. Hôm
nay thời giờ đã trể, chúng ta trở lại Hiền Đường.
Dương Sinh: Thưa tuân
lệnh, con đã lên dài sen.
Tế Phật: đã tới Thánh Hiền Đường, Dương Sinh xuống
đài sen, hồn phách nhập vào thể xác.
QUA QUỶ MÔN QUAN NGHE PHÁP CỦA VẠN PHÁP
TÔNG MÔN
Phật Sống Tế Công
Giáng ngày 26 tháng 8 năm Bính Thìn (1976)
Thơ:
Nhất phiến tiên tâm độ hữu t́nh
Bồ đoàn vị toạ hạ hồng daonh
Thu
phong bất giác đơn y lănh
Viên nhiệt từ hoài vị chúng sinh.
Dịch:
Một tấm ḷng tiên chan chứa t́nh
Giờ thiền chưa toạ đã băng mình
Gió
thu áo mỏng quên thân lạnh
Sưởi ấm niềm thương bởi chúng sinh.
Tế
Phật: Bữa nay chuẩn bị dạo âm phủ, Dương Sinh mau lên đài sen.
Dương Sinh:
Thưa vâng, con đã sẵn sàng, xin thầy khởi hành...
Tế Phật: đã tới nơi, mau
xuống đài sen.
Dương Sinh: Phía trước có một cái thành, trên cửa đề ba chữ
Quỷ Môn Quan, cửa ải quỉ là đây rồi, cớ sao cửa thành lại không mở, chỉ nghe
tiếng động của nhiều thứ khí cụ va chạm ở bên trong.
Tế Phật: Cửa Quỷ vốn
không mở, người đời đều tự nhiên bước vào, ta dùng quạt bồ quạt một cái, tự
nhiên nó mở liền.
Dương Sinh: Thật hay quá, thầy phất nhẹ quạt Phật, cửa quỉ
mở lớn ngay. Nếu như kẻ mới chết, không có quạt Phật, làm sao vào được cửa ải
quỉ này.
Tế Phật: Người chết làm quỷ, đi hết đường trần đến nơi đây, cửa ải
quỷ tự nhiên khai thông. Cửa trần đóng, cửa quỷ mở, đó là lẻ kỳ diệu của tạo hoá
âm dương. Đi lẹ lên, thầy đưa con tới coi nơi này. Đừng lo nghĩ vẫn vơ nữa.
Dương Sinh: Xin vâng. Nhưng trong cửa ải quỷ tại sao lại đông đúc người ta quá
vậy, y như một cái chợ, không rơ họ c̣n muốn đi đâu nữa đây?
Tế Phật: Đó là
các hồn quỷ đi thụ án ở mười cửa điện, âm binh đều làm nhiệm vụ dẫn đường, chúng
ta hôm nay không cần sem xét kỹ việc này. Hăy mau theo ta.
Dương Sinh: Dạ
dạ, nhưng sao con đường này trắc trở chông chênh quá, và cuối cùng dẫn tới đâu
đây?
Tế Phật: Con đi thêm hai dậm nữa thì rơ liền.
Dương Sinh: Phía trước
có một người đang bị âm binh dẫn đi như thế kia là tại sao vậy?
Tế Phật:
Người đó lúc c̣n sống là đạo sĩ của phái tu đồng thiếp, nhân v́ chưa ngộ được
chân lư, huỷ báng cá tôn giáo khác, cho nên bây giờ chết xuống âm ti phải chịu
hình phạt.
Dương Sinh: Phía trước có một toà lầu, đề bốn chữ "Vạn Pháp Quy
Tông" vậy đây là đâu?
Tế Phật: Bởi nơi đây, hiện thời ngàn "môn" vạn "giáo"
mọc lên như nấm, tín đồ không rơ chân lư, công kích lẫn nhau, làm mất ư nghĩa
của đạo, nên phạm vào khẩu nghiệp, khi chết phải vào "Vạn Pháp Quy Tống để tu
luyện lại. Phía trước có các thầy dạy đạo tới ḱa. Dương Sinh mau đến vái lạy đi
con.
Dương Sinh: Xin cúi lạy quý thầy.
Tông Chủ: Hoan nghênh Phật Sống
Tế CÔng và thánh bút Dương Thiện Sinh từ Thánh Hiền Đường tới thăm. Chúng tôi đã
sớm nhận được lệnh phải tiếp đoán quý vị, Miễn lễ, mời đứng vậy.
Tế Phật: Hôm
nay tôi dẫn Dương Sinh tới đây, nhờ Tông Chủ đưa đi thăm các nơi cùng giảng giải
cho y hiểu.
Tông Chủ: Xin chớ khách sáo, mời nhị vị vào trong sảnh. Mời
ngồi.
Dương Sinh: "Vạn Giáo Quy Tông" thật là có ư nghĩa, nhưng tôi chưa
hiểu tường tận, mong Tông Chủ giảng rơ nghĩa cho.
Tông Chủ: Thế giới ngày
nay có năm tôn giáo lớn: Nho, Đạo, Thích, Gia, Hồi có thể nói đó là các chính
giáo nổi tiếng, nhưng nguồn gốc sâu xa của năm tôn giáo đó cũng xuất phát từ
"Đạo". Từ thượng cổ vốn không có danh xưng "tôn giáo". Về sau Trời giáng xuống
những bậc thánh triết, chia ra ở các nước, thay Trời mà lập ngôn, dạy người hành
đạo theo phép của Trời, nhân loại vốn có cùng một tôn giáo, không hề chia rẽ.
Nhân các giáo chủ về trời, môn đồ hiểu sai, phân chia nhiều ngă khác biệt, tạo
ra cảnh các phe phái chống đối nhau. Họ không hiểu rằng trăm sông đổ về một
biển, ngàn cửa đều thuộc một nhà, nên mới tranh giành không tương nhượng nhau,
lập môn phái riêng, tự khen là tôn giáo mình cao siêu, dám nói là tôn giáo khác
thấp kém . Do đó sau khi chết, linh hồn không thoát khỏi được khí số, rơi hết
xuống đây. Ngọc Hoàng v́ không nỡ để chúng sanh truỵ lạc, do đó mới mở pháp môn
"Vạn Pháp Quy Tông" tại đây để dạy dỗ các tu sĩ u tối giác ngộ chân lư, rồi sau
mới được siêu thăng.
Tế Phật: Thưa, Tông Chủ nói rất có lư, nhưng Dương Sinh
chưa rơ hết được điều kỳ diệ, chi bằng đưa hắn đi xem xét tại chỗ, đó chính là
trăm nghe không bằng một thấy.
Tông Chủ: Phải đấy, đi theo tôi.
Dương
Sinh: Pḥng này rộng hàng mấy mẫu, bên trong giống như nhà giảng, ngồi đầy mấy
vạn người, có đủ nhân sĩ các nước, hình như họ đang chuẩn bị nghe giảng.
Tông
Chủ: Chính phải, họ đang sửa soạn nghe giảng . Mời hai vị theo tôi ngồi nơi
chiếu danh riêng cho quí khách ở phía trước để dự thính.
Dương Sinh: Pḥng
học quá lớn, thật ít thấy ở cơi dương gian, bảng đen phía trước đề bốn chữ "Vạn
Pháp Quy Tông", một vị giáo sư đầu trọc lóc bước lên bục giảng, hình như là một
vị tỳ kheo, tất cả đứng dậy thi lễ xong bèn ngồi xuống.
Giáo Sư: Hôm nay có
ngài Dương Thiện Sinh từ Thánh Hiền Đường ở Đài Trung trên dương thế xuống đây
tham dự cuộc hội thảo với chúng ta, xin mọi người vỗ tay hoan nghênh.
Dương
Sinh: Bạch thầy, các nhân sĩ ở đây thuộc nhiều chủng tộc, làm cách nào họ có
thể nghe hiểu được tiếng Trung Quốc.
Tế Phật: Thế giới lớn rộng, tuy có nhiều
giọng khác nhau, nhưng tín ngưỡng của họ không ngoài mục đích kư thác tinh thần.
Do đó cùng một "tâm" tín ngưỡng này, mà sau khi chết bản tính của linh hồn sẽ
thông suốt, không thể v́ cớ chủng tộc mà cái "tâm" chúng đó phân chia, giống như
nghe một tiếng sấm nổ, nhân sĩ khắp các nước điều hiểu là trời sắp đổ mưa. Nay
chi cần nghe tiếng của Giáo Sư hẳn rơ được hết ư nghĩa. Y hệt Phật dùng một
tiếng diễn giảng pháp, chúng sinh tuỳ loại đều giải được hết ư pháp của ngài.
Thôi đừng hỏi nhiều, hăy nghe Giáo Sư giảng đạo.
Giáo Sư: Người tuy vạn
loài, nhưng tánh cùng một lẻ, sống thì khác đường, chết cũng quay về một chốn.
Thế giới loài người có nhiều màu da khác nhau, nhưng đói thì biết ăn, tối thì
biết ngủ, trời che đất chở, mặt trời mặt trăng cùng chiếu, mưa pháp thấm nhuần,
đều được hưởng ơn trời đất. Có thể nói là cùng một "tâm" sống chỉ v́ khác tín
ngưỡng tôn giáo mà thành bài bác, công kích nhau. Cho đạo ta mới có thể lên
thiên đàng, c̣n đạo khác thì xuống địa ngục, đem cái nguồn cội thông tròn đầy,
tự do, tự tại của thiên đường xây thành lầu son gác tía ở giữa không trung, rồi
tự giam hăm mình trong đó, chẳng khác nào chui vào ḷng chim treo lơ lửng giữa
trời, tự cho la cao thượng không gì sánh nổi, mừng mừng rỡ rỡ, đắc chí hót vang,
đó là thứ địa ngục ở thiên đàng, tội nhân ở cơi trời, tât cả đều là những con
chiên chờ cứu rỗi, lả những kẻ không được cứu chuộc. Các vị lúc c̣n tại thế đều
nói lên thiên đường, nhưng hôm nay lại rớt xuống địa ngục, các vị đến âm phủ với
nhục thể đấy phải không? Xác thân có các giống đen, trắng, vàng, áo mặc có in
hoa cá màu đỏ vàng, xanh . Duy có cái "tâm" ban sơ chẳng thể nhuộm màu, nếu nuôi
ư bài xích thì thiếu cái "tâm" cùng tu và những tiếng từ bi, bác ái từ lời nói
nào mà ra? Mặt trời, mặt trăng từng chiếu người thiện lẫn kẽ ác khắp cổ kim,
không sinh "tấm phân biệt, đối đải nên mặt trời mặt trăng luôn sáng măi, lưu mùi
thơm vạn thuở . Các vị phải giác ngộ, tự chiếu sáng bản tính mình, đừng sinh
ḷng oán ghét, v́ hiện giờ đang là thời kỳ phổ hoá "Vạn Pháp Quy Tông", mà quy
tông tức là quy tâm. Kết hợp tâm của chúng sinh, lấy nhân ái đối xử với nhau,
phát huy giúp đở lẫn nhau, tốt lành với nhau. Các tôn giáo phải mở lớn cửa, tuỳ
duyên mà độ người, mặc dù không cùng giáo chủ, nhưng tâm nguyện và mục tiêu lại
cùng đường, hy vọng toàn nhân loại đồng quy Thiên Đạo, đem thế giới ta bà biến
thành nước hoa sen hoan lạc. Giáo Chủ vốn chỉ cứu được tâm tính và linh hồn,
chẳng thể cứu nổi xác thân. Do đó phát hiện được thực tướng của nội tâm mới có
thể giải thoát sống đời tự tại. Chỉ có như vậy mới mong hoàn thành được thế hoại
đại đồng, để mỗi người có thể trở thành Tiên Phật, khả dĩ làm thánh hiền. C̣n
như phản bội đường lối này, ắt trở lại kiếp luân hồi...
Tế Phật: đã tới giờ,
hướng về phía vị Tông Chủ từ giả, có duyên c̣n gặp lại . Dương Sinh mau bái tạ
để trở về.
Dương Sinh: Thưa Tông Chủ, thật là khiếm khuyết, v́ thời giờ đã
trễ, phải mau trở về Thánh Hiền Đường, bỏ dở cuộc họp nửa chừng thật quả là thất
lễ, xin rộng ḷng tha thứ.
Tông Chủ: Không sao, chúng tôi xin đưa tiễn.
Tế Phật: Dương Sinh mau lên đài sen, hôm nay nghe thuyết pháp cảm tưởng cua con
ra sao?
Dương Sinh: Vị Giáo Sư đó giảng rất rơ lẽ đạo, hiện tại các tôn giáo
chỉ trích lẫn nhau, giống kẻ bán dưa nói dưa mình ngọt. Nếu như đúng người đời
có thể rủ nhau tới ăn thử xem, như người uóng nước, lạnh ấm tự biết, do sự cảm
nhận từ trong ḷng mới chân thực, ngon dở do khách chiếu cố phê bình, con cảm
thấy so sánh như vậy mới khách quan.
Tế Phật: Thế giới cố chấp không thông,
do đó khó lên được thiên đường. Tiên Phật, thánh hiền, đều thay Trời lập ngôn,
đạo Trời chí công. Như chuyện con giáng trần, đầu thai nơi nước ngoài, con tin
rằng đại khái tôn giáo ở đó cũng như đây, v́ vậy mà ta sẽ không độ con chăng?
Nếu thế ta không c̣n xứng đáng là Phật, và cuộc đi này chỉ là "tiểu đạo vị tư"
(đạo nhỏ cho riêng mình). Hy vọng người đời thi thố được công tâm, vất bỏ được
tư niệm, c̣n không thiên đường của con chỉ rộng có năm thước, không thể dung nạp
thiên hạ chúng sinh. Hay quá, đã tới Thánh Hiền Đường, Dương Sinh xuống dai sen,
hồn phách nhập thể xác.