Ánh lửa ma
Tác giả: Nguyễn Đ́nh Khánh
--------------------------------------------------------------------------------
Ma quỉ  đã có từ đời thượng cổ, và ở bất cứ nơi nào trên thế giới, những câu 
chuyện ma thường được kể vào những buổi tối mà thính giả luôn luôn là một lũ trẻ 
con ngồi trên giường với những đôi chân nhỏ bé rút lên v́ sợ. Mà sợ cái gì? 
Sợ giữa lúc đang say sưa nghe chuyện, lỡ một bàn tay lạnh buốt nào đó từ trong 
gầm giường tḥ ra nắm chân lôi xuống thì lôi thôi... Ở Âu châu,  đã có một thời, 
người xứ Wales tin tưởng mănh liệt vào "ánh lửa ma" và  đã có rất nhiều câu 
chuyện về loại lửa này được kể đi kể lại. 
Ánh lửa ma có hình dạng một 
ngọn lửa nhỏ xuất hiện trên đường đi của đám tang. Những người có đủ can đảm tới 
gần ánh lửa ma sẽ có thể thấy mặt người sắp chết. Lửa xanh báo hiệu cái chết của 
trẻ con và lửa vàng dành cho người lớn. 
Một ngày vào đầu thế kỷ trước, 
trong một ngôi làng nhỏ ở miền Bắc xứ Wales, có hai cậu bé bà con gần tên là Tom 
Llewellyn và Evan Pugh ở hai trang trại cận kề và là đôi bạn thiết.
Khi 
Tom 18 và Evan 16, hai người phải chia tay khi gia đ́nh Evan dọn tới một ngôi 
làng khác cách ngôi làng cũ khoảng 10 cây số.  đã từ bao năm qua, đôi trẻ vẫn 
luôn chơi đùa bên nhau, nên bây giờ khi phải chia tay, cả hai cảm thấy như bị 
mất mát một cái gì rất quan trọng, họ cảm thấy rất nhớ nhau dù cả hai bà mẹ đều 
hết lời khuyên giải.
Một thời gian sau, hai cậu  đã t́m ra một giải pháp: 
Cứ mỗi cuối tuần, hai cậu lại thay phiên tới thăm nhau.
Một ngày cuối 
tuần vào cuối mùa thu, đến lượt Evan tới thăm Tom. Sau một ngày chơi đùa thỏa 
thích trong hai ngày trời mát dịu, giữa vẻ đẹp hiền ḥa của miền quê, trong cái 
nắng trong vắt như pha lê, cuối cùng đôi bạn cũng phải chia taỵ Theo tục lệ xứ 
Wales, chủ nhà thường tiễn khách một đoạn đường và Tom lấy một cái khăn quàng 
thật dầy quấn quanh cổ, đưa tiễn Evan trên con đường làng, vừa đi cả hai vừa 
thảo luận cho chương tŕnh tuần sau, khi đến lượt Tom tới thăm Evan.
Đi 
được một đoạn thì trời nhá nhem. Evan nói với bạn:
- Cậu  đã tiễn tôi hơn 
ba cây số rồi. Thôi cậu về đi.
Tom đáp:
- Ờ, tới chỗ nhà thờ thì 
tụi mình chia tay.
Trên đường tới nhà thờ, cả hai đi ngang một nghĩa 
trang lạnh lẽo, bao quanh bằng những hàng cây gầy guộc. Đột nhiên không hiểu tại 
sao, Evan bỗng rùng mình run lẩy bẩy. Thấy thế Tom bảo bạn:
- Nếu lạnh, 
cậu lấy cái khăn choàng này của tôi đi. Evan lắc đầu:
- Không, tôi không 
lạnh, nhưng hôm nay tự nhiên sao tôi cảm thấy sợ hăi lạ lùng. Có thể v́ nghĩa 
trang này! Nhưng tụi mình  đã đi ngang đây nhiều lần mà chưa bao giờ tôi có cảm 
giác hăi hùng này.
Tom liếc nhìn bạn với vẻ tinh nghịch:
- Ờ, có 
lẽ v́ mấy cành cây khẳng khiu này trông giống những cánh tay ma đang vươn ra 
tính chụp lấy cậu đó.
Nói rồi, Tom quơ quơ hai tay trên đầu bạn, miệng 
giả bộ rên la như tiếng ma kêu qui? khóc. Evan bật cười đưa tay chụp lấy tay 
Tom, nhưng Tom  đã lanh lẹ rụt lại rồi phóng mình chạy về phía hàng cây bao quanh 
nghĩa địa. Trong bóng tối mịt mù, bóng Tom khi ẩn khi hiện, Evan chi?
nhắm 
hướng và nghe tiếng chân bạn mà chạy theo. Khi vừa chạy tới thảm cỏ mịn màng bên 
ngoài hàng cây, chợt Evan bị một bàn tay lạnh buốt chụp lấy và nghe thấy một 
giọng nói thì thầm bên tai:
- Evan! Đứng thật yên. Coi ḱa!
Phía 
bên kia nghĩa trang lạnh lẽo chập chờn một ánh lửa mạ Khi hai cậu bé chăm chú 
nhìn, ánh lửa như bùng lên. Evan nuốt nước miếng một cách khó khăn, thì thầm hỏi 
bạn:
- Cái gì đó Tom?
Giọng nói của Tom đầy khích động:
- 
Ánh lửa ma! Nó chỉ xuất hiện để báo tin cho người sắp chết.
Tóc gáy Evan 
đột nhiên dựng đứng. Cậu ráng thều thào hỏi bạn:
- Ai đang cầm ngọn lửa 
đó.
- Không ai hết. Nhưng ngọn lửa có hình khuôn mặt người sắp chết.
Ánh lửa chập chờn vẫn chậm chạp di chuyển giữa những ngôi mộ im ĺm. Evan lập 
cập nói với Tom:
- Đi đi, lẹ đi Tom! Nó đang tiến về phía tụi mình. 
Tom nắm chặt tay bạn:
- Không, cứ ở đây đi. Nó không làm gì được tụi mình 
v́ nó chỉ di chuyển trên đường đi của người chết.
Yên lặng một chút, Tom 
nói tiếp:
- Tôi muốn biết người sắp chết là ai. Cậu có muốn đi với tôi 
không? Evan cảm thấy hết sức hăi hùng, toàn thân run lẩy bẩy. Cậu chỉ muốn chạy 
về nhà thật lẹ t́m một nơi ấm cúng giữa những người thân nên cậu ú ớ: 
- 
Không... không... Tôi không đi đâu.
Tom hoàn toàn không có vẻ gì là sợ 
sệt:
- Cậu đừng sợ. Coi ḱa, nó đâu có tiến tới phía tụi mình. Đây là lần 
đầu tiên tôi thấy nó dù vẫn nghe lăo già Price thường xuyên nhắc nhở. Đi! Nếu 
mình tới trước cửa nhà thờ trước khi ánh lửa tiến vào bên trong, mình có thể 
thấy được khuôn mặt của người sắp chết. Cậu có đi với tôi không?
Evan 
không nói nổi nữa mà chỉ rên rỉ:
- Không... không... Tôi không muốn biết 
ai sắp chết... Tôi không muốn thấy ngọn lửa mạ.. Tôi không muốn thấy gì hết... 
Tom nhún vai:
- Được rồi! Nếu cậu cứ run rẩy như con gái thế này thì tôi 
đi một mình.
Evan nắm tay bạn:
- Tom, đừng đi. Tôi sợ quá! Tụi mình 
rời khỏi nơi này ngay đi.
Tom có vẻ náo nức:
- Đừng sợ! Tôi không 
thể bỏ qua dịp may hiếm có này. Tôi không tin lăo Price và lần này tôi sẽ có thể 
chứng minh được là lăo ta nói láo. Tôi hỏi cậu lần chót, cậu có đi với tôi 
không?
Evan vẫn run lẩy bẩy:
- Không! Đó chỉ là loài ma quái mà 
tụi mình nên tránh xạ Không, tôi không đi và cậu cũng đừng đi.
Tom cả 
quyết:
- Nếu không muốn đi, cậu lên chờ tôi trên đường. Coi xong mặt xác 
chết tôi chạy lên với cậu ngay.
Dứt lời, Tom chạy thẳng về phía nhà thờ 
đứng chờ ngọn lửa ma trong khi Evan lập cập chạy ngược lại, nhẩy qua mấy bụi cây 
ven dường rồi ngồi run rẩy trên thảm cỏ chờ bạn mà tim đập liên hồi.
Trong nghĩa trang, Tom vừa chạy vừa theo dơi ánh lửa ma vẫn đang từ từ di chuyển 
giữa những tấm mộ bia lạnh lẽo. Cậu không hề sợ hăi mà chỉ cảm thấy ṭ ṃ. Khi 
tới gần cửa nhà thờ, cậu ngạc nhiên khi thấy hai cánh cửa mở rộng. Tom tự hỏi 
không biết có nên bước vào hay không, nhưng rồi cậu quyết định đứng núp sau một 
thân cây nhỏ bên ngoài chờ đợi, v́ tuy không nhát gan, cậu cũng hơi mê tín. Biết 
rằng Thánh David chỉ dùng ngọn lửa để báo hiệu một cách thân thiện, giúp những 
ai sắp về với Chúa biết trước để dọn mình chứ Thánh David không bao giờ làm hại 
ai, và cũng nghĩ rằng một ánh lửa cỏn con không thể làm hại được mình, nhưng 
những câu chuyện truyền kỳ về ngọn lửa ma luôn luôn là những câu chuyện kinh 
hoàng khiến Tom cảm thấy ở bên ngoài dầu sao cũng vẫn an toàn hơn. Nếu bước vào 
trong, lỡ hai cánh cửa đột nhiên đóng sập lại rồi đèn nến bên trong đột nhiên 
tắt ngóm và ánh lửa chợt biến thành một cái gì khủng khiếp thì quả là hết thuốc 
chữa.
Đang suy nghĩ miên man, Tom thấy ánh lửa ma  đã tới thật gần. Nó lập 
ḷe vượt qua tấm mộ bia cuối cùng và chậm chạp tiến về phía cửa giáo đường. Tom 
nín thở đợi chờ và đột nhiên cậu cảm thấy toàn thân lạnh ngắt... 
Ánh lửa 
vẫn chập chờn tiến tới... Tom nhìn trừng trừng như bị thôi miên. Khi ánh lửa tới 
gần hơn nữa, Tom nhận thấy thoạt tiên nó chỉ là một đốm xanh lập ḷe, rồi đột 
nhiên biến thành khuôn mặt trắng bệch của một xác chết, khuôn mặt mà Tom biết 
nhưng không thể gọi tên.
Tới sát bên Tom, khuôn mặt của xác chết chợt mở 
bừng đôi mắt đỏ ngầu, nhìn cậu bằng một ánh mắt ma quái, hai khóe miệng đầy nhớt 
răi nhếch lên thành một nụ cười khủng khiếp... 
Tom la lên một tiếng hăi 
hùng làm vang động cả nghĩa địa im ĺm như muốn đánh thức tất cả những hồn ma 
đang nằm yên dưới đáy mộ. Rồi cậu phóng chạy giữa những mộ bia như bị ma đuổi, 
té lên té xuống nhiều lần để cố tránh thật xa khuôn mặt của xác chết và nụ cười 
ma quái.
Khi nghe tiếng bạn la, Evan  đã đứng bật dậy lo lắng đợi chờ. Khi 
Tom xốc xếch chạy tới như kẻ mất hồn, Evan vội vàng hỏi bạn:
- Cái gì 
thế? Cậu thấy cái gì thế? Có điều gì ghê gớm  đã xẩy ra phải không? Mặt tái ngắt 
không c̣n hột máu, Tom thở hổn hển:
- Không... Không có gì hết... Có 
điều... lăo già Price chỉ là một thằng điên! Evan nắm tay bạn, mặt đầy vẻ lo âu:
- Không có gì hết? Thật không? Tại sao cậu lại la hét thất thanh như vậy?
- La hét? Tôi có la hồi nào đâu! Mà có hay không... tôi cũng... không biết nữa! 
Evan vẫn thắc mắc:
- Cậu nhìn thấy cái gì? Cậu thấy khuôn mặt người chết 
qua ánh lửa ma phải không?
Tom run lẩy bẩy:
- Không... tôi không 
thấy gì hết... Thôi, cậu về đi, về ngay đi kẻo trễ quá rồi.
Evan hỏi 
tiếp:
- Cậu thấy khuôn mặt của ai? Có quen biết với tụi mình không? Tom 
vẫn run lẩy bẩy, cố gắng trả lời bạn một cách khó khăn:
- Không... không 
có gì hết... không có ai hết... trễ quá rồi... cậu về đi.
Evan nhìn bạn 
lo lắng:
- Ừ, trễ thật rồi, nhưng cậu có sao không? Tôi lo quá!
Tom cố trấn an bạn:
- Không, tôi không sao đâu. Thôi cậu về đi, tuần tới 
tụi mình gặp lại.
Evan nói một cách miễn cưỡng:
- Thôi được! Tôi 
về. Tuần tới tụi mình gặp lại.
Rồi Tom và Evan chia taỵ Trong khi Evan 
rảo bước về ngôi làng của cậu thì Tom vẫn chưa hết vẻ kinh hoàng, vừa đi vừa run 
lẩy bẩy.
Khi cậu về tới nhà, mẹ cậu nhìn con hỏi bằng một giọng đầy kinh 
ngạc:
- Tom, con có sao không? Sao mặt con xanh mướt như vậy?
Tom 
như chợt tỉnh, nói với mẹ:
- Dạ không, con không sao hết. Có lẽ tại trời 
hơi lạnh và con hơi mệt.
Đêm hôm đó, Tom thao thức măi. Khuôn mặt ma quái 
mà cậu nhìn thấy buổi chiều lúc nào cũng như đang trừng trừng nhìn cậu trong đêm 
tối. Cậu cố xua đuổi khuôn mặt của xác chết và nụ cười ma quái, nhưng khi chỉ 
vừa chợp mắt, cậu thấy mình đang đi trong nghĩa địa và khuôn mặt trắng bệch của 
xác chết lại xuất hiện qua ánh lửa, nhìn cậu nhếch mép cười khiến cậu la lên một 
tiếng hăi hùng, mở bừng mắt, mồ hôi toát ra như tắm.
Mấy ngày sau đó, mọi 
việc diễn ra một cách bình thường. Tom  đã có vẻ phục hồi sau cơn xúc động, tuy 
những gì cậu nhìn thấy trong nghĩa trang hoang vắng không thể nào rời khỏi đầu 
óc cậu. Nhiều khi trong lúc đang làm việc, Tom ngưng lại, nhìn trừng trừng về 
phía trước thật lâu cho tới khi cha cậu thúc cậu, cậu mới như chợt tỉnh tiếp tục 
làm việc. 
Tới sáng thứ sáu Tom cảm thấy vô cùng mệt mỏi, chân tay cậu 
như ră rời. Thường thường mỗi chiều thứ sáu sau khi làm việc, Tom và Evan lại 
gặp nhau. Tuần này, đáng lẽ Tom chạy sang nhà Evan, nhưng tới buổi chiều, cậu bị 
ngất xỉu cả thẩy ba lần. Lần cuối, sau khi té xỉu trong pḥng khách, Tom không 
c̣n đứng dậy được nữa. Mẹ cậu rờ trán cậu:
- Con nóng quá! Cái thời tiết 
quái gởn ày làm cho con tôi bị cảm lạnh rồi. Thôi, con về pḥng nằm nghỉ đi.
Tom gắng gượng phản đối:
- Tuần này con phải đi thăm Evan.
Mẹ cậu 
lắc đầu:
- Con yếu quá đi làm sao được. Thôi, con cứ nghỉ ngơi cho khỏe 
đi cái đă. Tuần này con không đi thăm nó được rồi.
Tom im lặng v́ biết 
mình không đi nổi. Cha cậu phải bồng cậu vào giường. Nằm trên giường, đôi mắt 
Tom mở trừng trừng như muốn nhìn xuyên qua cái trần nhà trắng xóa. Nhiều lần cậu 
muốn nói với mẹ về những gì cậu nhìn thấy trong nghĩa địa vào tuần trước nhưng 
lại thôi. Mẹ cậu đem vào cho cậu một tô cháo nóng hổi nhưng cậu không thể nào 
nuốt nổi. Cuối cùng, cậu thều thào nói với mẹ:
- Mẹ Ơi! Con muốn gặp 
Evan. Mẹ làm ơn gọi nó đến đây cho con.
Mẹ cậu lắc đầu:
- Không 
được đâu con. Con không được khỏe, gọi nó tới làm gì. Thôi, con chịu khó nghỉ 
ngơi tĩnh dưỡng vài ngày cho khỏe đi đă, rồi cuối tuần tới Evan sẽ tới gặp con 
chứ có lâu la gì.
Tom cố năn nỉ mẹ bằng một giọng nói đứt quăng:
- 
Mẹ làm ơn... gọi nó tới... tới đây cho con... Con phải gặp nó... ngay tối naỵ.. 
Con không thể... chờ... lâu... hơn... nữa... 
Mẹ Tom cương quyết:
- Con mệt quá rồi. Con cần phải nghỉ ngơi. Con đang bệnh, nếu Evan tới đây nó 
cũng chẳng làm gì được cho con. Thôi con cứ nghỉ cho khỏe đi đă, sáng mai mẹ sẽ 
nhờ người nhắn lại với nó, chắc chắn nó sẽ thông cảm. Mẹ nghĩ rằng ngày mai nó 
sẽ có thể tới thăm con.
Nước mắt dâng ngập đôi mi, Tom muốn gặp Evan ngay 
nhưng cậu không thể căi mẹ, v́ dù có muốn căi, cậu cũng không thể nói nên lời. 
Cuối cùng, cậu gắng gượng thều thào:
- Mẹ... mẹ.. làm ơn... 
Rồi 
Tom lại ngất xỉu. Mẹ cậu vội gọi chồng lấy nước lạnh lau mặt cho cậu. Đứng nhìn 
khuôn mặt trắng bệch và đôi mắt sâu hoắm của con, bà Llewellyn cảm thấy thương 
xót vô cùng. Bà nghĩ thầm, biết đâu khi gặp Evan con bà lại chả khá hơn. Bà bèn 
nói với Tom:
- Thôi được. Để mẹ nhờ ba sang đón Evan. Bây giờ, con phải 
ráng ngủ một chút nghe không.
Cha của Tom vội lấy xe ngựa sang đón Evan. 
Đang nóng ruột không biết tại sao trời  đã tối mà Tom chưa tới, vừa thấy chiếc xe 
ngựa thoáng hiện bên ngoài trang trại, Evan vội vă phóng ra. Khi được cha của 
Tom cho hay tự sự, Evan bèn xin phép cha mẹ, lấy vài món đồ cần thiết bỏ vào cái 
túi nhỏ, nhảy lên xe ngựa. 
Từ giă cha mẹ Evan, cha Tom đánh xe chạy về 
nhà thật lẹ. Chỉ độ trên dưới nửa tiếng đồng hồ, xe ngựa  đã về tới nơi. Evan 
nhảy xuống, chạy thẳng vào pḥng ngủ của bạn. Vào tới nơi, Evan vô cùng kinh 
ngạc v́ người nằm trên giường trông không giống người bạn thân của cậu chút nào. 
Thân thể Tom co rúm lại như chỉ c̣n một nửa. Con người đầy sinh lực của Tom dược 
thay thế bằng một thể xác ốm yếu tong teo. Khuôn mặt tươi vui hồng hào của Tom 
bị thay thế bởi một khuôn mặt hốc hác, tái mét của một người lạ mặt. Evan bước 
tới bên giường cầm tay bạn. Cậu cố nén ḷng nhưng nước mắt vẫn trào ra. Đôi mắt 
Tom nhắm nghiền dù mí mắt có hơi lay động. Evan bóp chặt tay bạn và bắt đầu khóc 
rấm rứt. Đột nhiên Tom mở mắt nhìn Evan chăm chăm. Evan hỏi:
- Tom, cậu 
có nhận ra tôi không? Evan
đây.
Đôi mắt Tom vẫn nhìn Evan trừng trừng. 
Một lát sau, Evan thấy đôi môi bạn mấp máy nhưng không thành tiếng. Evan qú 
xuống, ghé tai sát vào miệng bạn. Trong sự yên lặng nặng nề của căn pḥng nhỏ, 
Evan nghe bạn thều thào: - Evan... cậu... ánh lửa... nghĩa trang... 
Chỉ 
nói được mấy tiếng, Tom ngưng lại thở một cách mệt nhọc. Evan siết chặt tay 
người bệnh như muốn truyền thêm sinh lực. Cậu nói nho nhỏ:
- Tom, nếu cậu 
mệt thì cứ nghỉ đi. Tôi ở lại đây với cậu trong dịp cuối tuần này mà. Cậu nhắm 
mắt lại ngủ cho khỏe đi. 
Tom vẫn nhìn bạn bằng đôi mắt vô hồn:
- 
Không... tôi phải nói... Evan... hăy hứa... giữ... bí mật... đừng nói... với... 
ai... 
Nói tới đây, đôi mắt Tom như lạc thần khiến Evan hoảng hốt lắc 
mạnh tay bạn: 
- Tom, Tom, cậu có sao không?
Tom lắc đầu thật nhẹ, 
cố thều thào:
- Evan... cậu hỏi tôi... thấy gì... tôi thấy... mặt... 
người chết... 
Nói tới đây, đầu Tom hơi nghiêng sang một bên khiến Evan 
vội buông tay bạn, rồi dùng cả hai tay đặt đầu Tom lại trên gối cho ngay ngắn. 
Tom tiếp tục thều thào:
- Lúc đó... tôi không... nhận rạ.. nhưng đó là... 
khuôn mặt... của... tôi... Dứt lời, đầu Tom ngoẻo sang một bên. Giọng nói Tom 
tắt lịm. Hơi thở yếu ớt của Tom cũng tắt theo.
Evan bàng hoàng đứng dậy 
nhìn thẳng vào Tom. Trước mắt cậu là xác chết của một người trông hoàn toàn xa 
lạ, người  đã nhìn thấy khuôn mặt chết chóc của chính mình qua ánh lửa ma.
Hết
'));