Ba chàng sinh viên
Câu chuyện được viết theo lời kể của một
sĩ quan thuộc sư đoàn 21 Bộ Binh, Quân Lực Việt Nam Cộng Hoà. Sự việc này xảy ra
tại xã Phú Hữu, quận Phong Thuận, tỉnh Cần Thơ vào một đêm cuối mùa thu năm
1974.
Tôi xin ghi chú một vài danh từ được dùng trong bài viết, vì có thể một số
bạn không hiểu nghĩa của các từ này.
- Ông thầy: lính và hạ sĩ quan dùng danh từ này để gọi cấp chỉ huy của họ
(thường là hàng Sỹ Quan).
- Ngọn: nơi phát xuất con sông.
- Vàm: nơi con sông đổ vào con sông khác lớn hơn, hay chỗ con sông đổ ra biển.
- Lều poncho: lều căng bằng áo mưa của lính (gọi theo tiếng Mỹ).
- Ta lọt: người lính được cắt đặt để lo việc cơm nước và chổ ngủ cho cấp chỉ huy
của anh ta.
- Quán cóc: Quán nhỏ bên đường hay cạnh các bờ sông , thường bán cà phê hay đồ
nhậu.
- Cát Tê: là một loại bài mà con lớn hơn thì thắng con nhỏ hơn nếu trong cùng
một nước bài (thí dụ con già Bích thì ăn con bồi Bích).
- Đi tiền đồn: đi kích ở một vị trí trong vùng địch, thường là do một tiểu đội
hay một trung đội đảm trách. Thường được coi là nhiệm vụ nguy hiểm.
Lúc đó tôi là một sĩ quan trẻ, giữ chức vụ đại đội phó cho một đại đội tác
chiến của sư đoàn 21 Bộ Binh ! Vào một ngày cuối mùa thu năm 1974, tiểu đoàn tôi
được lệnh tấn công vào một vị trí cố thủ của một tiểu đoàn địch trong "ngọn"
Rạch Muỗi ! Sau một ngày ác chiến kịch liệt, chúng tôi vẫn chưa chiếm được mục
tiêu ! Đơn vị chúng tôi được lệnh rút ra ngoài "vàm" để nghỉ qua đêm, đồng thời
tải thương và đợi nhận thêm tiếp tế để sửa soạn cho cuộc tấn công mới vào ngày
hôm sau.
Trực thăng xuống tải thương nhưng không còn chổ nên xác của một binh sĩ tử
trận đành phải bỏ lại để chờ được di chuyển bằng tàu tiếp tế vào ngày mai ! Thế
là ngoài việc canh gác bên ngoài, chúng tôi phải cắt thêm người trông chừng cái
xác chết được đặt trên bộ ván ngựa trong căn nhà lá bỏ hoang gần đó !
Dưới ngọn đèn dầu mù mờ trên chiếc bàn vuông giữa nhà, bốn chúng tôi ngồi
đánh bài Cát Tê để giết thì giờ ! Tôi ngồi quay lưng lại bộ ván ngựa còn ba
người kia ở vị thế có thể nhìn thấy cái tử thi !
Đến quá nửa đêm, người ngồi đối diện tôi bỗng đứng dậy nói buồn đi cầu rồi
bước ra không thấy trở lại. Chừng mười lăm phút sau, người bên trái tôi cũng
đứng lên nói là đi tiểu rồi mất tăm luôn !
Năm phút sau, người bên phải tôi cũng rời bàn nói là ra ngoài hít thở chút
không khí trong mát ngoài trời và cũng chẳng thấy tăm hơi đâu !
Tôi ngồi chờ bọn họ trở lại, nhưng mắt tôi díu lại vì buồn ngủ ! Tôi đứng
dậy mở cửa bước ra ngoài, rồi tiện tay kéo đóng cánh cửa lại.
Ngay lúc đó tôi nghe một tiếng "BỊCH" phía trong nhà ! Hơi ngạc nhiên vì
tôi là người cuối cùng ra khỏi nhà , nhưng tôi nghĩ có lẽ chiếc ba lô treo trên
vách rớt xuống đất nên cứ một mạch đến cái "lều poncho" mà người "tà lọt" đã
căng sẵn cho tôi. Quá buồn ngủ tôi làm một giấc tới sáng, tôi chỉ tỉnh dậy khi
tiếng ồn ào của các người lính khiêng đồ tiếp tế lên từ tàu.
Tôi đợi khi tất cả đồ tiếp liệu được khuân lên hết rồi mới gọi mấy anh lính theo tôi lên chiếc nhà lá để khiêng cái xác xuống tàu. Tôi đẩy cửa vào nhưng có vật gì cản phía trong !
Một anh
lính phụ tôi đẩy mạnh cánh cửa. Tôi nhảy bật ra ngoài vì cái vật cản cái cánh
cửa lại chính là cái xác chết mà chúng tôi đã đặt trên bộ ván !! Lấy lại bình
tỉnh tôi la lớn:
- (DM) Thằng nào chơi trò này ! Tao mà biết tao đá cho lọi giò luôn ! (DM) tới
người chết mà tụi mày chẳng tha nữa hả !!!
Không một ai lên tiếng ! Cuối cùng rồi thì cái xác cũng được mang xuống
tàu chở về bệnh viện tỉnh Cần Thơ để chờ thân nhân đến lãnh về mai táng !
Suốt mấy tháng trời tôi vẫn để tâm theo dõi xem tên nào chơi trò nghịch
ngợm đó, nhưng không sao tìm ra manh mối ! Cho đến một ngày kia, tình cờ tôi và
ba người canh xác bữa đó ngồi nhậu cùng nhau trong một "quán cóc" bên đường. Sau
vài xị tôi mới nhắc lại sự việc xảy ra đêm hôm đó. Lúc này người bỏ đi đầu tiên
mới rụt rè lên tiếng:
- Tui nói thiệt với "ông thầy" chứ bữa đó tui sợ muốn té đái ra quần luôn vậy đó
!
- Sao vậy ? Tôi hỏi với giọng nhạc nhiên !
- Không biết bữa đó tui có bị hoa mắt hông ! Chứ thiệt tình thì tui thấy cái xác
chết dơ tay lên để tay xuống mấy lần ở trên bộ ngựa ! Tui sợ quá phải nói dóc là
đi cầu để trốn ra ngoài ! Tui sợ bị cười là nhát nên không dám nói cho ai biết
về chuyện này hết !
Đến đây người bỏ ra thứ nhì đằng hắng rồi lên tiếng:
- Tui cũng thấy y chang như vậy đó ! Lúc đầu tui nghĩ là do buồn ngủ quá nên mờ
mắt. Tui thấy nó dơ tay lên bỏ tay xuống tới mấy lần lận ! Trong bụng tui niệm
Phật liên hồi ! Nhưng vẫn còn run, tui phải viện cớ để chuồn ra ngoài rồi không
dám trở vô nữa ! Thiệt ra tui đâu có dám ngủ đâu! Chỉ sợ nó bò ra chỗ tui thì
chắc chết luôn quá !
Lúc này người thứ ba cũng phụ họa:
- Tui thề với Trời Phật là bữa đó tui cũng thấy rỏ ràng là nó ngồi lên rồi nằm
xuống hai lần ! Tui sợ muốn đứng tim luôn ! Nhưng mang tiếng là lính mà chạy ra
kêu là bị ma nhát thì thiên hạ cười chết ! Tui đành lủi lẹ ra ngoài luôn ! Sở dĩ
tui không nói cho "ông thầy" biết là vì tui nghĩ ông có đạo (Thiên Chúa) nên nó
không nhát ông. Nó chỉ nhát tụi tui thôi ! Lúc đó tui nghĩ là nó chỉ nhát một
mình tui thôi, ai dè nó nhát luôn cả hai người này nữa ! Bây giờ nghĩ lại tui
vẫn thấy nổi da gà ! Tởn tới già luôn! Tui không bao giờ dám lãnh cái việc coi
xác chết nữa đâu! Lần sau ông có đày tui đi "tiền đồn" một tháng thì cũng đành
chịu thôi ! Xin "ông thầy" tha cho cái việc đó đi !
Qua lời họ tôi suy ra cái tiếng động mà tôi nghe đêm hôm đó không phải là
do cái ba lô rớt xuống mà là do cái xác chết ngã xuống (khi đuổi theo tôi) vì va
vào cái cánh cửa do tôi vô tình kéo đóng lại khi bước ra ! Tôi cũng rởn tóc gáy
khi nghĩ việc gì đã xảy ra nếu như tôi không đóng cái cửa lại ! Có lẽ cái tử thi
đó đã chụp được tôi từ phía sau lưng rồi ! Thật là hú hồn !!!
(Chuyện này của Tám Tàng. Tui lấy cho các bạn đọc đỡ buồn. Nếu được xin các bạn
phân tích hoặc giải thích hiện tượng này).
Phần cuối cùng làm tui hơi rợn tóc gáy một chút. Theo tui nghĩ thì có lẽ
mấy người thức đêm canh buồn ngủ bị hoa mắt, hoặc họ ở trong trạng thái nửa tỉnh
nửa mê, họ nghĩ là tử thi cử động cho nên nó ... cử động thiệt.
Còn phần tử thi tại sao lại đi theo người cuối cùng thì tui nghĩ chắc lúc
đó có con mèo nhảy qua xác chết truyền điện vào xác chết làm xác chết đứng dậy.
Tình cờ lúc đó người cuối cùng đứng dậy đi ra ngoài, xác chết bị hút theo cử
động của người này. Cũng may người này tiện tay kéo cửa lại, không sẽ bị xác
chết đi theo cho tới khi nó hết điện trong người.
Có người đã bị chết vì người chết đứng dậy đi này. Mèo nhảy qua, người
chết bật đứng dậy, người canh xác chết sợ quá bỏ chạy. Điện trong người sống
hút theo người chết làm người chết ... rượt theo. Chạy một hồi người sống vấp
té, người chết chạy tới vướng vào rồi té đè lên người. Người sống kinh khủng
quá, đứng tim ... thành người chết luôn.
Nhân đọc chuyện ma quái, tui xin góp ý một chuyện ... có thiệt qua lời kể
lại của người anh:
Bạn của anh tui đi buôn lậu bằng xe lửa từ Saigon ra miền Trung, tạm gọi
anh T. Xe lửa ở VN chật chội, rất hầm, cho nên có một số người leo lên mui nằm
dài ra ngủ.
Lúc đang ngủ anh T. tự nhiên nghe tiếng gọi í ới "Tới rồi, tới rồi !". Ảnh
bật ngồi dậy và va vào vách đá của đường hầm - xe lửa sửa soạn đi vào đường hầm.
Bị va vào đầu, anh T văng té xuống đất ngất xỉu.
Người gác nơi cổng xe lửa đi kiểm tra nghe được tiếng rên rỉ của anh T.
Ông ta tới chỗ anh T nằm, anh kể lại sự kiện và hỏi xin miếng nước. Người gác đi
về nhà lấy nước uống, khi trở lại chỗ anh T thì anh đã chết rồi !
Người ta báo tin về gia đình. Khi anh của anh T. lên nhận xác để đem chôn,
người gác cổng xe lửa kể lại rằng khúc này rất nhiều người bị chết vì ... nghe
tiếng gọi tới rồi đúng ngay lúc xe lửa bắt đầu đi vào đường hầm.
Các bạn có nghĩ rằng người đã chết rồi muốn đi đầu thai, nên đánh thức
người sống đang ngủ dậy để chết thế mạng không ? Số anh T đáng lẽ chưa chết nếu
Việt Nam kỹ thuật tân tiến chẳng hạn như có điện thoại gọi xe cấp cứu như 911
bên Mỹ vậy. Nếu vậy thì ... chẳng có chuyện kể hôm nay, phải không ?