Bóng người dưới gốc cây
Hồi tôico`n là
một thiếu niên, tôi rất thích đọc các truyện thám hiểm đăng trong báoTuổi Hoa và
rất mê các nhân vật trong truyện. Vi` thế một hôm trong kỳ nghỉ hè,thằng bạn
thân rủ tôi về bác Hai nó ở dưới quê nó chơi, tôi vội năn nỉ bố mẹ cảmấy ngày để
được phép theo bạn về quê nó chơi một tuần. Thế là tôi cùng giađi`nh thằng bạn
khăn gói về một làng quê ở G̣o` Co^ng và có thể cùng nó thámhiểm vùng đồng quê
mà tôi chỉ biết qua sách báo.
Tôi sống ở thành phố từlúc nhỏ nên rất háo
hức được xem thấy cảnh đồng quê. Những cánh đồng lúa thẳngcánh co` bay, những
lũy tre bao quanh làng, những con trâu nằm nhơi lại cỏ đềulàm tôi thích thú ngắm
nhi`n không chán mắt. Chiều chiều lại được cùng những đứatrẻ quê cùng trang lứa
dẫn đi chơi thả diều, bắt dế thật không co`n gi` thíchthú bằng. Tôi quên khuấy
tất cả những gi` ở thành phố để tận hưởng những thú vuimới lạ này.
Chiều
ngày thứ ba tôi và thằng bạn khám phá ra một cái cho`inhỏ tuốt sâu phía sau
vườn. Cái cho`i này chắc là để những người hái trái câynghỉ trưa ăn uống. Chúng
tôi rất thích thú khi khám phá ra cái cho`i này. Tối đósau khi ăn cơm xong,
thằng bạn và tôi xin người lớn cho phép ra ngủ ở cái cho`iđó đêm nay. Lúc đầu
mọi người không cho, xong thấy chúng tôi nài nỉ quá và bácHai nói vùng này yên
lắm chắc không sao đâu thi` mọi người mới cho phép chúngtôi ra đó ngủ trong đêm.
Đêm đó có trăng non nên cảnh vật mờ mờ, tuykhông thấy rỏ như ban ngày nhưng
chúng tôi cũng có thể quan sát được cảnh vậtchung quanh. Cái cho`i có hai cửa
sổ, một hướng vào phía nhà bác Hai, co`n cáikia hướng ra ruộng và có thể trông
thấy một cái cây cao mọc trên một cái go` lớncách vườn của bác Hai chừng hơn một
trăm thước.
Chúng tôi ngồi trên cáisạp trong cho`i, đốt một ngọn đèn dầu
và chơi cờ cá ngựa, chán rồi chơi cờ nhảy.Bất ngờ tôi lơ đảng đưa mắt nhi`n ra
ngoài ruộng, tôi giật mi`nh vi` thấy mộtbóng người đi đi lại lại dưới cái gốc
cây ở cái go` ngoài ruộng. Tôi vội khềuthằng bạn và chỉ cho nó thấy cái bóng
kia. Chúng tôi là những đứa gan dạ nênchẳng nghĩ ngợi hay lo sợ về cái bóng đó
cả. Bạn tôi lại cho rằng có lẽ đó làanh con bác Hai của nó ra đó chơi cũng nên.
Chúng tôi đua nhau réo tên anh họcủa bạn tôi với hy vọng là anh ấy nghe và biết
chúng tôi đang ở trong cho`i này.Nhưng mặc cho chúng tôi kêu réo cái bóng đó làm
như không nghe thấy gi` và vẫntiếp tục đi tới đi lui như cũ dưới cái gốc cây đó.
Chúng tôi gọi măikhông được nên quay lại chơi cờ tiếp và ăn các thứ trái cây mà
chúng tôi mangtheo từ nhà bác Hai ra. Tới khoảng 9 giờ tối, lúc sắp sửa đi ngủ
tôi nhi`n ra vàtrời đất ơi! Cái mà tôi nhi`n thấy làm tôi xanh cả mặt và lưng
tôi chạy dài từnglàn hơi lạnh. Tôi ú ớ tính chỉ cho thằng bạn tôi nhưng thấy nó
cũng đang há hốcmồn kinh hăi nhi`n về cái cây phía ngoài ruộng. Cái bóng người
mà chúng tôi thấylúc trước vẫn co`n đó, mà nó không co`n đi đi lại lại ở dưới
gốc cây nữa mà nóđang đi lưng chừng o+? giữa thân cây. Nó vẫn cứ đi đi lại lại
như trước nhưngcách mặt đất chừng năm mét. Cái bóng đó đang đi trên không!
Hai đứa tôikhông ai bảo ai tông cửa cho`i chạy tốc về nhà bác Hai. Người lớn vẫn
co`n ngồichuyện tro` với nhau, thấy chúng tôi cắm đầu chạy vào thi` hỏi có
chuyện gi`vậy. Lúc chiều chúng tôi có vẻ can đảm và hăng lắm cho nên lúc này vi`
sợ xấu hổnên chỉ nói dối là ngoài đó lạnh quá nên muốn ngủ trong nhà thôi.
Hômsau, hai đứa tôi rủ thêm mấy đứa nhỏ nữa ra cái go` ngoài ruộng xem có gi`
lạkhông! Cái go` đó bỏ hoang, cỏ và các bụi rậm mọc dầy rịt rất khó mo` vào
gốccây cao to ở giữa go`. Nhưng sau khi cố gắng vạch các bụi và len lỏi vào,
chúngtôi cũng tới được cái gốc cây to. Cái bóng của nó rất lớn nên dù đang trưa
màđứng ở dưới gốc chúng tôi tôi vẫn thấy lành lạnh. Cái lạnh có vẻ hơi khác
thườngnó làm chúng tôi rờn rợn cả người. Bổng đâu chân tôi đạp lên một vật gi`
như làmột phiến đá. Tôi lấy tay gạt cỏ và các bụi cây nhỏ phía trên! Ồ! Té ra đó
làmột cái bia mộ! Chữ trên bia đa~ mờ nḥat không thể đọc được. Chúng tôi gạt
cácbụi cây và thấy thêm ba cái bia nữa nằm gần đó. Nhưng cái cảm giác như có
aimuốn xua đuổi chúng tôi ra khỏi chổ này làm chúng tôi vội rời cái go` mà
khôngdám ti`m ṭo`i gi` thêm nữa.
Chúng tôi không dám ra cái cho`i và
cũngkhông dám mo` ra cái go` đó nữa. Những ngày c̣o`n lại chúng tôi măi mê chơi
vớicác bạn bè mới ở đây nên cũng chẳng để y gi` đến cái chuyện thấy bóng
ngườitrên cây hôm trước, và chúng tôi cũng chẳng kể với ai về chuyện này. Mấy
năm saunhà thằng bạn tôi di chuyển đi tỉnh khác và chúng tôi mất liên lạc với
nhau từđó.
Bây giờ đã trưởng thành, tôi luôn mong muốn có ngày nào đó tôi
đượctrở lại cái chốn đó để xem những ngôi mộ hoang ở dưới gốc cây tại cái go`
giữaruộng vẫn c̣o`n đó hay không! Nhưng tôi không thể thực hiện được y định
củami`nh vi` tôi chẳng nhớ được tên của làng đó là gi` ca?, chỉ biết nó ở đâu
đótại Go` Công mà thôi. Hy vọng một ngày nào đó tôi gặp lại người bạn thủa
thiếuthời thi` nhất định chúng tôi sẽ cùng nhau về đó để khám phá những gi` mà
chúngtôi đã bỏ dở khi xưa.