Cái đầu con rối !
--------------------------------------------------------------------------------
Nếu nói đến tên đoàn xiệc "ĐẠI THẾ GIỚI" thì hầu hết những ngườisống trong thập niên 50 và 60 ở miền Nam VN đều biết đến tiếng của nó! Ddoàn nàythường đi lưu diễn quanh năm từ tỉnh này qua tỉnh khác! Vào dịp Tết đoàn thườngđóng đô ở vùng gần chơ. Bà Chiểu Gia Ddịnh để biểu diễn cho bà con thưởng ngoạntrong dịp xuân về !
Các diễn viên của đoàn đã từng làm mê mệt biếtbao khán giả thiếu nhi qua những năm dài lưu diễn! Các màn đu giây không lưới antoàn đã làm hàng triệu người hồi hộp nín thở khi nhìn các cú nhào lộn, chuyềntay cầm của các tay cựhách giỡn mặt với tử thần này! Các cô cậu bé cũng xanhmáu mặt khi thấy các cô nàng nhỏ nhắn bước vào chuồng cọp để khuất phục mấychàng chúa tể sơn lâm! Tiếng reo ḥ vui vẻ khi các con chó và mấy chú khỉ làmtrò trên sân khấu! Các cặp mắt mở to kinh ngạc v́ sự#273;ồ sộ của các chú gấuchú voi! Chúng tuy to mà phải làm theo lệnh của mấy anh nài răm rắp! Họ tàithiệt mà! Các chú hề mặt sơn xanh đỏ với lỗ mũi như quả cà chua cũng làm chonhiều người cười ra nước mắt v́ các câu diễu và cử chỉ của họ!
Ddoànđi đến đâu cũng được khán giả hoan nghênh nhiệt liệt! Tới diễn nơi nào thì nơiđó như ngày lễ hội! Người đi xem nườm nượp chật cả khu vựdiễn! Tuy khán giả đềuthích các màn biểu diễn của đoàn, nhưng có một màn đặc biệt do diễn viên TuấnDdăng biểu diễn vào cuối mỗi buổi diễn là được mọi người trông đợi hơn cả! TuấnDdăng là diễn viên biểu diễn với con rối! Chàng ta và con rối đối đáp rất đỗi làkhôi hài và dí dỏm! Cả hai đã làm khán giả cười đau cả ruột, cười chảy cả nướcmắt mà vẫn không nín được cười! V́ thế mà Tuấn Ddăng rất nổi tiếng! Chủ đoàn kưhợp đồng với chàng với giá rất cao! Chàng được cấp riêng một toa xe để làm chổ ởkhi đi lưu diễn các vùng xa! Ddiều này đã làm nhiều diễn viên khác tỏ ư ganh tị!Người tài được nhiều ưu đăi hơn là lẽ thường mà!
Tuấn Ddăng cómột thân hình cao lớn tráng kiện, một khuôn mặt bảnh trai với mái tóc bồng bềnhluôn được chăm sóc kỹ lưỡng! Giọng chàng ấm cúng và luôn nhă nhặn với mọi người!Con rối của chàng có khuôn mặt rất thật, và giống chàng như đúc, trông như làhai anh em sinh đôi! Nó trông sống động như người thật, không giống như các conrối mà ta thường thấy của các diễn viên khác! Trên sân khấu khi nó và Tuấn Ddăngđấu khẩu với nhau, người ta cứ nghĩ là hai con người thật đang dùng tài trí màđấu hài với nhau! Thật là sinh động vôcùng! Nó c̣n dùng nét mặt để diễn tả các tiết tấu, biểu lộ t́nh cảm như là ngườithật vậy! (Tôi xin mở ngoặc ở đây để nói sơ về màn biểu diễn con rối: Thường thìngười diễn viên xỏ tay từ phía sau vào trong đầu con rối; khi nói với con rối họdùng giọng thật của mình, c̣n khi con rối trả lời họ dùng giọng bụng nói quacuống cổ nên không thấy họ nhép miệng, đồng thời họ dùng tay nhép miệng và xoayđầu con rối để ăn khớp với giọng bụng mà họ nói! Nếu bạn ở Mỹ có lẽ bạn rất quenthuộc với màn tŕnh diễn này!)
Khán giả khắp nơi và ngaycả nghệ sĩ lăo luyện trong nghề đều thán phục tài nghệ diễn xuất của Tuấn Ddăng!Cả về những câu đối thoại lẫn tài diễn xuất của chàng, và tài điều khiển con rốimột cách tài t́nh mà có lẽ chưa một ai trên thế giới này có thể làm được! Họthấy chàng điều khiển con rối làm nó sống động như một con người thật sựNhữngcái nheo mắt khôi hài và tựhiên, những nụ cười lúc thì diễu cợt lúc thì chuacay, những cái nhăn trán, những cái nhíu mày thật đúng lúc đồng thời diễn tảđúng những diễn tiến đang xảy ra trong cuộc đối thoại ! Chưa từng ai trên đờinày có thể điều khiển con rối tài t́nh như vậy! Khán giả và đồng nghiệp c̣n thánphục tài hoá trang cho con rối của chàng! Không một nghệ sĩ hóa trang nào có thểbiến một con rối giống như một sinh vật thật và sống động như vậy! Người xem cứngở như mình đang xem một con người thật đối thoại với Tuấn Ddăng chứ không phảinhư giữa một con người và một con rối!
Các nữ khán giảngưỡng mộ chàng như một thần tượng! Mỗi lần chàng bước ra sân khấu là tiếng huưtsáo, tiếng la hét điên cuồng vang lên như muốn vỡ cả lều xiệc! Thư từ các khángiả mộ điệu gửi về cho chàng hàng ngàn bức mỗi tháng! Một điều lạ là Tuấn Ddăngít khi đi chơi la cà đây đó như uống rượu, hay đánh bida sau buổi tŕnh diễn haytrong những ngày nghỉ như các nghệ sĩ thường làm! Chàng thường nhốt mình trongcabin, hay trong pḥng khách sạn nơi đi lưu diễn! Họa hoằn người ta gặp chàngđứng một mình nơi chổ vắng, và như nói chuyện một mình với con rối chàng cầmtrên tay! Một cái bí mật mà mọi người luôn thắc mắc là đi đâu chàng cũng kè kèmang theo con rối bên mình! Không khi nào để nó ở nhà cả ! Có người cho là chàngsợ kẻ gian trộm mất nó! Người thì nói Tuấn Ddăng bị bịnh về tâm lư, nghề nghiệpluôn ám ảnh trong đầu nên đi đâu cũng mang theo con rối để trò truyện như là kẻbị tựỷ ám thị vậy! Kẻ dễ tính hơn cho là chàng muốn trau dồi nghề nghiệp chovững mạnh hơn nên mang theo con rối để tập dượt trước các cuộc đối thoại trướccác buổi tŕnh diễn! Mặc cho thiên hạ x́ xầm, Tuấn Ddăng không bao giờ trả lời,hay đính chính việc đó cả ! hình ảnh chàng và con rối lúc nào cũng bên nhau rồicũng quen đi dưới mắt mọi người! Miễn sao chàng và con rối mang đến cho họ nhữngtrận cười thoải mái là họ mếm mộ rồi! Ông bầu và các đồng nghiệp cũng quá quenthuộc với hình ảnh này nên không ai buồn để ư hỏi đến cả! Nghệ sĩ mà! Họ ít để ưđến đời tư của người khác lắm!
Một đêm kia sau giờ tŕnhdiễn, nghệ sĩ ai nấy đều tắm rửa và ăn uống xong! Họ đã trở về pḥng của mình vàsửa soạn đi ngủ! Ông bầu sai bà giúp việc đến cabin của Tuấn Ddăng, mời chàngđến để bàn việc kư lại hợp đồng cho năm tới! Bà ta ra đi rồi chẳng thấy trở về!Nửa tiếng sau, ông bầu phải kêu người khác đi gọi chàng, và luôn tiện xem bàgiúp việc đi đâu! Anh ta ra đi và rồi tiếng la hoảng ngay trước pḥng của TuấnDdăng vang lên! Mọi người chạy lại xem việc gì! Bà giúp việc nằm cứng đơ ngaytrước cửa pḥng! Họ chở bà đi nhà thương nhưng không cứu kịp nữa! Bác sĩ nói bàbị lên cơn đau tim đột xuất mà chết! Thế rồi hôm sau bầu đoàn phải lo an tángcho bà ta! Mọi việc rồi cũng êm xuôi! Không ai bàn tán gì về cái chết cả! Bà taquá mập nên lên cơn đau tim đột xuất là chuyện thường! Duy chỉ có Tuấn Ddăng làlộ vẻ băn khoăn trên nét mặt cả tuần lễ sau ngày bà ta ĺa đời! Rồi bận rộn vớicác buổi diễn xóa đi nỗi băn khoăn đó! Nhưng từ đó người ta ít thấy chàng rangoài hơn! Chỉ thấy mặt khi diễn xuất! Cơm nước chàng đi lấy rồi về pḥng ăn mộtmình! Trước kia chàng đã sống cô độc thì bây giờ lại c̣n cô độc hơn! Mọi ngườitrong đoàn đã quen cuộc của chàng nên chẳng ai để ư! Họ biết chàng không thíchbị làm phiền nên luôn để chàng yên! Có tài thì có tật, họ nói vậy!
Mùa xuân 1966, như thường lệ đoàn đang diễn Tết tại vùngchơ. Bà Chiểu! Tuấn Ddăng nhận được một lá thư của một cô gái sống ngay tại nơinày, trong thư nàng tựiới là một người ái mộ tài năng của chàng và muốn đượchân hạnh làm quen nếu chàng đồng ư! Lá thư khá dài với nét chử tròn trịa mềm mạitrên nền giấy xanh! Ddặc biệt trong thư có kèm theo một tấm ảnh của nàng! Tronghình là một cô gái chừng 18, da trắng với đôi mắt bồ câu, mũi dọc dừa và cáimiệng nho nhỏ với đôi môi trái tim cùng nằm cân đối trên khuôn mặt trái soanxinh xắn! Sống cô độc đã lâu, Tuấn Ddăng tưởng chừng tâm hồn mình đã thành sỏiđá! Mà thiên hạ cũng đồn là chàng quá khô khan nguội lạnh v́ chẳng ai thấy chàngcó bồ hay nói chuyện về việc này cả !
Tuấn Ddăng cảmthấy như mình đã có duyên nợ với người trong ảnh từ kiếp nào rồi! Vừ a đọc thưxong và nhìn hình nàng chàng đã bị tiếng sét ái t́nh đánh ngay vào tim! Ddâykhông phải là lần tiên Tuấn Ddăng nhận được thư tỏ t́nh hay làm quen! Hàng ngàncô gái ái mộ đã gửi thư cho chàng, nhưng chàng vẫn thờ ơ không trả lời! Ddây làlần đầu tiên chàng thấy ḷng bồn chồn, xao xuyến v́ một lá thư và một tấm ảnh!Ddịa chỉ trên bao thư cho biết nhà Lan cách chổ chàng diễn chẳng bao xa! Nhà ởtrên đường Hoàng Hoa Thám gần ngă ba chơ. Cây Quéo! Tuấn Ddăng biết nơi ấy v́chàng đã có lần ghé thăm đền thờ Hai Bà Trưng nằm trên con đường này! Tuấn Ddăngviết mấy ḍng trả lời, chàng nhận lời làm quen của Lan và hẹn đến chơi tại nhànàng vào trưa Thứ Hai! Chàng cũng nhờ nàng báo trước cho cha mẹ nàng về điềunày! Tuấn Ddăng đến thăm Lan như lời hẹn, chàng nói chuyện và ăn cơm gia đ́nhvới mọi người trong nhà ! Chàng c̣n biểu diễn vài câu với con rối mà chàng mangtheo để làm hài ḷng hai cậu em trai của Lan! Cuộc gặp gỡ rất tốt đẹp! Người nhàLan đều mến mộ , và yêu mến cách cư xử lịch sựũng như lời nói nhả nhặn của mộtnghệ nhân nổi danh như chàng!
Sau vài lần gặp gở, sau đóngười ta lấy làm ngạc nhiên khi thấy Tuấn Ddăng tới nhà Lan một mình! Chàng bỏcon rối ở nhà! Một điều chưa ai từng gặp trước đây! Chàng đeo đôi bao tay màu dangười mỏng, nhìn từ xa không ai biết là chàng có bao tay cả! Người ta x́ xào làt́nh yêu làm chàng thay đổi các thói quen của mình! Thật thế, Tuấn Ddăng tươicười hơn, gương mặt luôn tươi vui, và chào hỏi mọi người niềm nở hơn! Cái Tếtnăm đó là cái Tết vui nhất trong đời chàng! Chàng đã xin phép ông bầu chỉ diễnvào các xuất đêm trong ba ngày Tết thôi !Tuấn Ddăng đến nhà Lan dựúng giaothừa! Mồng Một chúc Tết cha me. Lan, ĺ x́ cho các cậu em trai , rồi cùng Lan đidạo phố Xuân! Họ đến Lăng Ông xin xăm và khấn nguyện cho cuộc t́nh của lứa đôi!Tuấn Ddăng chưa bao giờ có được niềm vui và hạnh phúc lớn lao như thế! Hôm MồngHai họ đi lên Saigon, thăm Thảo Cầm Viên (Sở Thú), dạo dọc Bến Chương Dương vàvài nơi khác! Chiều tối chàng đưa nàng về và hẹn sẽ cùng nhau đi Thủ Ddức ngàymai!
Sáng Mồng Ba, khi Tuấn Ddăng đang sửa soạn đi đếnnhà nàng thì nghe xe cảnh sát hú c̣i trước liều rạp! Bốn vị cảnh sát ùa vào vănpḥng, sau đó họ tiến đến cabin của Tuấn Ddăng và đưa trát ṭa bắt chàng v́ tộisát nhân! Mọi người trong đoàn hết sức ngạc nhiên v́ Tuấn Ddăng là một ngườihiền hậu, tốt với tất cả mọi người thì lẽ đâu lại là một tên sát nhân cho được!Cảnh sát chở chàng về bót! Rồi tin được đồn ra, Tuấn Ddăng bị t́nh nghi là giếtchết người t́nh trong đêm qua! Cảnh sát cho biết Lan bị giết trong đêm qua! Trênngười có nhiều vết cắn và dấu bầm tím trên mặt! Cở tay nàng bị cắn đứt động mạchvà do ra máu quá nhiều mà chết! Dù là Mồng Ba Tết, cảnh sát không bỏ phí thì giờvà mở ngay cuộc điều tra tại nhà Lan và thẩm tra Tuấn Ddăng tại văn pḥng cảnhsát Bà Chiểu! Tuấn Ddăng với gương mặt thiểu nảo, đau khổ ngồi trầm ngâm trướcmặt nhân viên điều tra! Chàng từ tốn trả lời từng câu hỏi do người này đặt ra,rồi cuối cùng chàng đưa ḷng bàn tay phải cho anh ta xem và chậm răi kể cho điềutra viên về cuộc đời chàng: "Anh xem ḷng bàn tay phải của tôi và có thể tinnhững điều tôi sắp nói ra là sự hật từ thâm tâm mà tôi đã giữ kín trong ḷngsuốt hai mươi mấy năm nay!" viên cảnh sát nhìn trong ḷng bàn tay Tuấn Ddăngthấy có 9 vết dài hằn sâu vào da như những cái thẹo do vết thương để lại, nhưnglằn hằn đỏ vẫn c̣n tươi rói trên những vết thẹo này! Trên cổ tay chàng có dánmột miếng băng keo như che đi một vết thương nào đó! Tuấn Ddăng tháo miếng băngra để lộ 2 lổ như kim đâm vào chổ động mạch và tỉnh mạch trên cổ tay! Ddiều traviên buột miệng hỏi: "anh chích x́ ke phải không ?!" "Không!" Tuấn Ddăng trả lờirồi với giọng trầm trầm chàng tiếp:
"Cha mẹ tôi là người khágiả ở miệt vườn Lái Thiêu, nên khi sinh tôi cha tôi cho mời bà mụ đến tận nhà đểđỡ đẻ ! Tôi từ lúc mới sinh ra đã không phải là một đứa trẻ bình thường! Bà mụkhi đỡ tôi ra đã té xỉu và rơi vào hôn mê rồi qua đời vài ngày sau đó ở nhàthương! Cái bí mật của tôi v́ thế chẳng ai biết đến cả ! Thật ra mẹ tôi đã sinhđôi! Tôi và người em trai! Nhưng cái làm cho ba mẹ tôi đau buồn và cũng lànguyên nhân gây ra cái chết của bà mụ, đó là, em của tôi! Nó giống tôi như haigiọt nước! Nhưng than ôi! nó là một quái thai không mình! Nó chỉ có mỗi cái đầuthôi! Dưới đầu là một chùm tua như những ngón tay của con bạch tuột! Tôi với nósinh ra cùng một lượt với nhau! V́ nó bám vào ḷng bàn tay phải của tôi! Chúngtôi tuy hai mà như một! Ddầu em tôi có đầy đủ cơ phận như một cái đầu bìnhthường! Cổ nó có một trái tim nhỏ xíu đủ để bơm máu nuôi dưỡng cái đầu nó trongvài ba bữa! V́ không có phần dưới nó cần có máu của tôi để cung cấp năng lượngvà dưỡng khí cho nó! Không có tôi nó chỉ sức sống trong ba ngày là cùng v́ kiệtsức và thán khí tích tụ trong máu nó! Anh thấy đó em tôi dùng bàn chân chín ngóncủa nó để sống bám vào tôi! Chín cái thẹo trên ḷng bàn tay tôi là do vết bámcủa chân nó trong hai mươi mấy năm mà thành! Ở cái chân thứ 9 chín của nó _ màta có thể gọi là ṿi cũng được _ có mọc thêm hai sợi gân cứng như hai cái kim!Nó dùng những cái kim này để luân chuyển máu đỏ từ tôi sang nó và máu đen từ nósang tôi! Nó như là con kư sinh trùng sống bám vào tôi! Không có tôi nó sẽ chết!Nhưng dù nó có là quái vật đi chăng nữa thì nó vẫn là em của tôi! Tôi vẫn thươngnó với t́nh thương của anh dành cho em! Có lẽ c̣n hơn thế nữa v́ nó c̣n rất đángthương mà!
Tuy nó có thể rời khỏi tay tôi và nhảy đi bằng cáccái chân của nó như những con nhện, nhưng nó thích bám dính trong ḷng tay tôi!Nó khóc lóc, năn nỉ, than thở rất thảm thương mỗi khi tôi muốn nó rời tay tôi đểcho tôi được tựo một lúc! V́ thương em tôi cũng chiều ư nó! Và cứ thế cuộc đờichúng tôi gắn liền với nhau! Tôi với nó thường đối thoại với nhau! Nó rất linhlợi và thông minh! Cả hai chúng tôi thích nói chuyện tếu và dùng đề tài này đểđối đáp nhau! Rồi thành thói quen hằng ngày! Tài đối đáp giữa tôi và nó pháttriển từ những câu đối đáp dí dỏm này! Năm 18 tuổi chúng tôi xin phép ba mẹ đểt́m việc làm ở các đoàn xiệc để đúng với khả năng mình! Và cũng đáp ứng với khátvọng được chu du khắp miền đất nước của hai anh em chúng tôi! Chúng tôi đồng ưvới nhau để diễn trò con rối! Tôi là người điều khiển c̣n em tôi đóng vai conrối để cùng thủ diễn với nhau! Tôi đến xin việc tại đoàn "ĐẠI THẾ GIỚI" và đượcđón nhận ngay v́ tài diễn xuất của mình! Mọi người đều lầm tưởng em tôi là conrối thật, ngay cả anh chị em nghệ sĩ trong đoàn cũng không biết được sựí mậtnày! Chúng tôi không phụ ḷng tin của ông bầu và cũng đã làm hài ḷng khán giảmộ điệu khắp nơi!
Tuy thế, sựắc rối bắt đầu xảy ra từ nămngoái, khi người giúp việc trong đoàn chết trước cửa pḥng của tôi! Mọi ngườicho đó là tai nạn, c̣n tôi, trong thâm tâm nghĩ là v́ t́nh cờ bà này nghe hoặcthấy được cái đầu trần truồng không che đậy với cái thân hình giả tạo phía dướiđang nói chuyện với tôi trong pḥng lúc bà tới kiếm! Nhưng rồi theo thời gianlương tâm tôi cũng bớt cắn rứt đi! Cho tới hôm tôi nhận được lá thư của cô Lan,thì rắc rối bắt đầu xảy ra giữa tôi và cái đầu em tôi! Ngày ấy là một bước rẽlớn làm thay đổi cả đời tôi! Suốt cuộc đời hai mươi mấy năm nay tôi chỉ sống côđộc với đứa em quái dị của mình! Trao đổi tâm sựới nó, chia sẽ vui buồn vớinhau! Tôi chưa hề biết đến phụ nữ! Thỉnh thoảng vui miệng tôi có đề cập đến vấnđề này, nó không vui và giận dữ ngắt ngang đi! Nó không muốn tôi v́ đàn bà mà bỏrơi nó! Nó coi tôi như thân thể của nó vậy! Thương em tôi chiều ư nó và vẫn cuki cho đến bây giờ! Nhưng với Lan, hình như tôi với nàng đã có duyên nợ từ kiếpnào! Ddọc thư và nhìn ảnh tôi đã yêu nàng ngay! Trong vài lần gặp gở đầu đều cósựiện diện của em tôi! Không ai phát hiện ra cả v́ họ cho tôi là có thói quenluôn kè kè con rối theo mình khắp mọi nơi! Nhưng khi về nhà thì chiến tranh mớibùng ra! Tôi và nó căi nhau v́ Lan rất nhiều lần! Nó bắt tôi chấm dứt mối t́nhvà cắt đứt sư giao du với nàng! Tôi t́m đủ cách để biện hộ cho mình, từ nói lưrồi đến cả năn nỉ mà nó chẳng từ bỏ ư định của mình! Ngay cả việc tôi nói là sẽt́m cách cho Lan biết sự hật, và xin nàng chấp nhận t́nh trạng giữa anh em chúngtôi, và nếu nàng không đồng ư tôi sẽ chiều theo ư em tôi để đau đớn đơn phư*ơngchấm dứt cuộc t́nh của mình ! Nhưng nó nằng nằng bác bỏ ! Có lẽ nó nhận ra t́nhcảm giữa tôi và Lan đã quá thắm thiết không có gì có thể ngăn cản được nữa rồi!
Sau cùng tôi đưa đến một quyết định cho riêng mình! Tôikhông thể bỏ t́nh yêu của mình được! Tôi đã yêu Lan quá sâu đậm rồi! Sau mộtbuổi tŕnh diễn, trong khi mọi người đang dọn dẹp và ăn uống, tôi viện cớ nhứcđầu và lẻn vào pḥng y tế để lấy thuốc uống! Tôi lén lấy một bình xịt thuốc mêbỏ vào túi không cho em tôi thấy! Y tá dùng thuốc này gây mê các con thú nhỏ khimuốn khám bệnh hay chích ngừa cho chúng! V́ mỗi lần đi chơi với Lan tôi đều phảimang theo đứa em mình và mỗi lần về là có tranh căi! Nó cũng không chịu để tôiđi một mình với Lan! Nó sợ sau này sẽ bị chia cách với tôi! Và nhiều khi tỏ ranhư là ghen tương với nàng! Cho nên mấy lần sau này trước khi đến nhà Lan, tôithường lén xịt hơi mê vào đứa em mình, làm nó mê đi và tôi gở nó ra khỏi bàn taymình để được tựo đi chơi với Lan! Thuốc mê có hiệu ngiệm khoảng 3 giờ đồng hồ!Tôi luôn sắp xếp cuộc đi chơi để về nhà trước khi thuốc hết công hiệu !Tôi gắnnó trở lại tay tôi và lên giường nằm ngủ cùng với nó như không có gì xảy ra cả !Những ngày đi chơi lâu tôi phải xịt nhiều hơn vào mũi nó để nó không thể tỉnhdậy trước khi tôi về được! Nhưng hôm qua, mồng Hai Tết, tôi và Lan vui chơi quálâu! Tôi quên mất là em mình có thể tỉnh lại ở nhà! Khi về đến nhà thì cái đầuem tôi đã biến đi đâu mất rồi! Tôi về trể hơn hai tiếng! Nó đã tỉnh dậy và biếtđược sựa mănh của tôi! Nó đã biết tôi lừa nó trong thời gian gần đây! Tôi longại cho nó và cố t́m nó ṿng ṿng chung quanh gánh xiệc, nhưng không thấy đâu!Tôi phải xin phép ông bầu hủy bỏ tiết mục của tôi, việc cớ là bị bịnh! Thật ra,tôi làm sao diễn được mà không có nó đây! T́m kiếm nó khắp các pḥng, các chuồngthú, các xe chở đồ nghề... cũng chẳng thấy bóng dáng nó đâu! Tôi mệt mỏi vềpḥng nằm nghỉ! Tôi tự rấn an mình là nó sẽ trở về, nó không thể sống mà khôngcó tôi! Nó cần máu tôi để sống mà! Nó không cho tôi liên hệ với phụ nữ nhưng nóvẫn yêu thương tôi lắm! Quá mệt mỏi tôi thiếp đi lúc nào không biết! Sáng dậytôi vẫn chưa thấy nó trở về! Tôi mặc quần áo định sang nhà Lan để đưa nàng điThủ Đức chơi và quyết định cho nàng biết sự hật! Sau đó chúng tôi sẽ kiếm em tôiđể tr`inh bày với nó!
Chưa kịp đi thì các anh tới bắt tôi vềtội giết Lan! Tôi nghe mà như chừng trời sụp xuống trên đầu! Người yêu dấu màtôi nguyện suốt đời gắn bó đã không c̣n mà tôi c̣n bị nghi can là kẻ đã ra tay!Ddứa em mà tôi không rời nửa bước cũng bặt hơi tăm cá! Tôi thật sựhông biếtđiều gì đã xảy ra cho Lan! Ai giết nàng tôi thật t́nh không biết! Tôi đã vỡ hếtcác mộng ước mà tôi xây trong đầu mấy tuần nay rồi! Tôi quá chán cho cái đời vôphước của tôi lắm rồi! Các anh cứ việc điều tra và hỏi các điều mà anh muốn tôisẽ trả lời thêm cho các anh để làm nhiệm vụ!"
Họ hỏithêm vài chi tiết khác như lúc nào anh về nhà, có ai làm chứng cho anh không! Vàtuy bán tín bán nghi về câu chuyện cái đầu con rối họ cũng hỏi thêm một số chitiết của nó, ghi vào hồ sơ để điều tra sau này! Trong khi chờ đợi cuộc điều tratiến hành, cảnh sát nhốt Tuấn Ddăng trong nhà giam tạm tại Ty Cảnh Sát Gia Ddịnhđể chờ kết quả và ngày ra ṭa! Ddêm đó anh cảnh sát viên trẻ ngồi canh gác pḥnggiam! Anh ta mới gia nhập cảnh sát được vài tháng thôi, mặt vẫn c̣n nét của mộtanh học sinh trung học! Anh ta có nghe đến chuyện cái đầu con rối truyền ra từcác người điều tra! Họ cho đó là điều diễu cợt, và cho là Tuấn Ddăng đặt ra đểchạy tội thôi! Nhưng với anh cảnh sát trẻ tuổi này thì đó có thể có thật lắm!Anh là một trong những kẻ ái mô. Tuấn Ddăng từ lâu! Anh ta kéo ghế ngồi trướcsong sắt nói chuyện với thần tượng của mình, dù bây giờ thần tượng đó chỉ là mộttù nhân! Anh chẳng coi đó là quan trọng!
Ddến nửa đêm, Tuấn Ddăng về nằm trên cáigiường bố trong pḥng giam, c̣n anh cảnh sát ra ngồi gác trên ghế ở pḥng ngoài!Anh ta ngủ gà ngủ gật trên ghế! Nằm nhìn lên trần nhà nghĩ về t́nh trạng củamình, đến cái chết của người yêu dấu, về đứa em thân thuộc của mình! Chợt TuấnDdăng nghe tiếng gọi nhè nhẹ của người em mình! Nhìn ra song sắt chàng thấy nóđang bám trèo lên các song sắt cửa! Miệng nó ngậm một chùm chìa khóa! Nó cố láchvào trong pḥng nhưng không thể được v́ các kẻ giữa các song sắt quá hẹp! Nó gọichàng giúp nó vào trong! Mắt nó nhợt nhạt và mệt mỏi, da mặt hơi xậm màu tím! Nósắp kiệt lự v́ thiếu máu tươi và năng lượng mà thường ngày nó được tiếp qua máucủa chàng! Tuấn Ddăng bước tới gần nhìn nó với ánh mắt như đặt câu hỏi "có phảiem là kẻ giết Lan không?!" Cái đầu nhìn chàng và hiểu cái gì Tuấn Ddăng muốnbiết! Nó thì thào "Anh tha tội cho em! Em đã gây tổn thương cho anh! Em rất hốilỗi về việc làm của em! Hăy cầm cái chìa khóa này, em lấy được của anh cảnh sátngủ gục ngoài kia! Hăy mở cửa rồi anh em mình trốn đi một nơi nào đó để sốngnghe anh!" Tuấn Ddăng ôm đầu bật khóc nức nở! Ddiều mà chàng nghi ngờ đã thànhsự hật rồi! Ddứa em mình v́ quá ích kỷ mà trở thành kẻ sát nhân! Chàng c̣n cóthể nào sống và gắn bó với nó được nữa không ?!?! Mà có trốn đi nữa, thì suốtđời chàng sẽ mang tiếng giết người và là kẻ đào vong suốt kiếp! Cũng chẳng biếtcó được lâu không v́ trên đất nước này chẳng mấy ai mà không biết đến mặt chàng_nghệ sĩ lừng danh Tuấn Ddăng của đoàn xiệc "ĐẠI THẾ GIỚI" này !!
Quá đau khổ v́ sự hật phủ phàng, chàng khóc rống lên to hơntrước! Tiếng khóc làm anh cảnh sát tỉnh thức và bước lẹp xẹp vào xem việc gì xảyra! Cái đầu nghe tiếng chân vào vội thả chân rơi xuống nền nhà, chùm chìa khoáchạm xuống nền xi măng kêu loảng xoảng! Nó nhún chân phóng như nhện ra ngoài vớichùm chìa khóa vẫn cắn chặt trong miệng! Anh cảnh sát chạy vội vào chỉ thoángthấy một bóng nhỏ vọt qua khe cửa ra ngoài và tiếng leng keng của chùm chìa khoá! Anh ta soát lại túi quần thì chùm chìa khóa các cửa đà biến mất tiêu rồi! Lúcnày anh ta thật tin tưởng vào câu chuyện cái đầu con rối của Tuấn Ddăng rồi! V́trong đêm khuya va ` trong giờ anh gác, anh ta không giám đi về văn pḥng để báocáo v́ nhà giam cách pḥng của sĩ quan trự khoảng hơn 300 mét, và anh sợ cáiđầu sẽ lợi dụng thời gian anh vắng mặt để giải cứu Tuấn Ddăng! Nếu tù nhân trốnmất chắc anh sẽ bị kỷ luật nặng lắm! Tù tội cũng nên! Anh quyết định khóa cửapḥng và ngồi trước song pḥng giam để gác và chờ sáng! Không khí trong pḥngthật căng thẳng! Tuấn Ddăng vẫn ngồi ôm đầu âm ỷ khóc! Anh cảnh sát mắt nhìn đămđăm ra cửa pḥng! Không ai nói với ai một lời!!
Chừng haitiếng đồng hồ sau, anh cảnh sát nghe tiếng lịch kịch phía ngoài cửa, tiếng càocào vào cánh cửa, tiếng chạm leng keng của chùm chìa khóa! Rồi cái nắm vặn nhúcnhích! Tuấn Ddăng cũng tỉnh hẳn người! Cả hai chăm chú nhìn vào tay nắm cửa! Anhcảnh sát trẻ c̣n quá non nơ*t trong nghề, thần kinh anh căng thẳng quá độ, nhưkẻ mất hồn tay anh rút cây súng ru-lô ra, bật khóa an toàn, nhắm về hướng cửa!Tuấn Ddăng la lên "Ddừng! Ddừng! Ddừng bắn! Em ơi, hăy chạy đi! chạy đi em ơi!Hu hu hu! Trời ơi! Cứu chúng tôi với!" Tiếng cái đầu vọng vào yếu ớt hơn "Không!Không! Em không đi đâu hết! Em vào tạ tội với anh! Xin anh tha tội cho em!" Vàtiếng chìa khóa đút vào ổ, vặn lắc cắc, và tay nắm xoay ṿng! Anh cảnh sát nhắmmắt bắn về phía ấy cả 6 viên đạn trong băng! Khi tiếng súng yên một hai phút, cótiếng một vật rụng xuống sàn! Rồi có tiếng la hét, tiếng kẻng báo động, và tiếngchân rầm rập của người chạy đến! Tiếng la hoảng sợ của vài người phía ngoài! Khianh cảnh sát mở cửa ra, đã thấy cả chục người đang vây quanh một chiếc đầu nằmhấp hối trên sàn, một viên đạn xuyên xéo qua má nó! Nó thì thào "Xin mang tôivào gặp mặt anh tôi lần cuối! Xin các ông làm phước!" Tiếng khóc rống thảm thiếtcủa Tuấn Ddăng vang lên làm xốn động ḷng mọi người! Không ai lên tiếng, mộtphần v́ sợ hăi, một phần v́ kinh hoàng trước sựiện trước mặt mình! Rồi mộtngười cảnh sát trung niên, có lẽ là sĩ quan trự cúi xuống bưng cái đầu trêntay, mang vào trước pḥng giam! Cái đầu thều thào "Anh tha tội cho em! Xin anhhăy tha tội cho em! Xin anh hăy nói lên lời thứ tội trước khi em nhắm mắt ĺa bỏcỏi đời này!!" Tuấn Ddăng cầm ḷng không đậu nữa! Chàng tḥ tay ra ôm lấy cáiđầu, hôn lên mái tóc xơ xác của nó, nói qua tiếng nức "Anh không bao giờ bắt tộiem đâu! Em là em của anh mà! Ddừng bỏ anh mà đi! Có tù tội gì thì anh em ta cùnggánh em ơi! Ddừng bỏ anh nghe em!" Cái đầu thủ thỉ "Anh tha tội là em măn nguyệnrồi! Em chúc anh gặp may mắn trong quảng đời c̣n lại!" Quay sang viên sĩ quancảnh sát nó nói "Mọi việc đều do ḷng ích kỷ của tôi mà ra! Tôi đã giết chết côLan! Tối Mồng Hai tôi lẻn vào pḥng cô ta đợi đến khuya mới lộ diện, cô ấy thấycái đầu tôi liền ngất xỉu! Tôi với sựanh tị đầy đầu đã cắn đứt mạch máu tay đểcô mất máu mà chết! Chưa hả ḷng tôi c̣n cắn, và đập nhiều chổ trên thân thể côcho hả ḷng thù hận! Tôi nhận hết mọi tội lỗi! Anh tôi hoàn toàn vô tội trong vụnày! Hăy thả người vô tội!"
Cái đầu quá kiệt sức v́ vếtthương ở đầu, máu chảy ra nhiều quá! nó nhắm mắt lại! Tuấn Ddăng gào lên "Ddừngbỏ anh nghe em! Mở mắt ra đi! Ddừng bỏ anh mà!" Chàng cuống quít gắn các ṿi củangười em vào bàn tay phải mình! Gắn cái ṿi có kim vào mạch máu mình với hy vọngcứu được người em khốn khổ của mình! Cái đầu mở mắt ra nói lời cuối "Trể quárồi! Em không sống nổi nữa đâu anh! Em thương anh lắm! Vẫn thương như ngày chúngta c̣n vui vẻ bên nhau! Nay hết rồi! Em vỉnh biệt anh!" Nó nhắm đôi mắt đã mấtthần lại! Tuấn Ddăng rống to lên và ngất đi!
Ngày hôm đó,cảnh sát duyệt lại hồ sơ! Kêu các cảnh sát viên lên lấy lời chứng rồi làm biênbản kết thúc cuộc điều tra! Chiều tối họ đến thả Tuấn Ddăng ra với vài lời xinlỗi và an ủi! Tuấn Ddăng trở về đoàn xiệc, thu xếp hành trang! Hôm sau chàng xinxác cái đầu em mình, bỏ vào một cái hộp gỗ! Sau đó chàng xin phép giả từ đồngnghiệp rồi ra đi! Với số tiền chàng dành dụm được trong 8 năm qua cũng đủ chochàng lập nghiệp ở một nơi nào đó! Từ đó không ai biết chàng đi đâu, làm việcgì! Có lẽ Tuấn Ddăng đã kiếm một nơi hoang vắng nào đó để sống cho qua quảng đờiđau khổ này, để tưởng nhớ đến cuộc t́nh ngắn ngủi của mình, và cũng có khi đểthương xót đến người em xấu số và bạc mệnh! Cũng có thể chàng đã lập gia đ́nhvới một người phụ nữ nào đó và sống một cuộc đời bình thường như những ngườibình thường trên thế gian này! Nếu t́nh cờ bạn thấy một người đàn ông nào cóchín cái thẹo dài trên ḷng bàn tay phải! Người đó chính là nghệ sĩ Tuấn Ddăng,người đã từng nức tiếng một thời! Hy vọng bạn là người đầu tiên may mắn gặpchàng, và bạn có thể hỏi chàng chi tiết hơn về cuộc đơi mà con người nghệ sĩđáng thương đó đã trải qua! Chúc bạn may mắn!!
Tam Tang
PS: Truyện này tôi viết dựtheo mộtphim kinh dị ở Mỹ mà tôi coi đã lâu lắm rồi! "Con rối" và người nghệ sĩ cùng côgái t́nh nhân là có trong phim! C̣n các t́nh tiết, địa điểm là do tôi đặt rạ đểtạo khung cảnh quen thuộc cho đọc giả VN, và hy vọng gây thêm các t́nh tiết hấpdẫn cho câu chuyện này!
V́ viết vội nên nếu có gì sơ xuất như bố cụckhông ăn khớp, có sựvô lư nào đó, thời gian, không gian chẳng hạn đã không hợpv.v.. Xin các bạn bỏ qua cho! Nhưng tôi vẫn xin các bạn đưa ra các sơ xót đó đểxây dựﮧ! Tôi luôn học hỏi qua các lầm lỗi của mình! Và đó là cách làm tôi kháhơn trong tương lai!
Thật ra tôi có đăng một số truyện kinh dị hoặc khoahọc dă tưởng trong cái diễn dàn "Truyện Ma" này! Chúng không có dính dáng gì đếnma quái cả! Người Tây Phương xếp truyện ma và kinh dị vào cùng một loại "Horrorstory" nên tôi cũng mạo muội đăng các truyện kinh dị trong này, các bạn thôngcảm vậy nhé!
Tôi chỉ viết truyện để giúp vui và không có mục đích gìkhác! Như tôi đã từng nói, tôi không phải là văn sĩ chuyên nghiệp hay nghiệp dưgì cả! Tiếng việt, và tiếng Anh của tôi đều thuộc hạng lằng nhằng! Nhiều bạntrong đây có thể làm thầy của tôi về Việt Văn và Anh Văn! Tôi không bao giờtựào về cái khả năng tiếng Việt và tiếng Anh của mình (v́ tôi đều "dởm" cả haimôn này!) Các bạn cứ coi các bài tôi viết như là một bài đọc để giải trí (giốngnhư chuyện vui vậy ,) đọc xong rồi quên nó đi là hay nhất! Và tôi cũng chỉ mongcó vậy thôi! Thân chào các bạn!
--------------------------------------------------------------------------------
Nếu nói đến tên đoàn xiệc "ĐẠI THẾ GIỚI" thì hầu hết những ngườisống trong thập niên 50 và 60 ở miền Nam VN đều biết đến tiếng của nó! Ddoàn nàythường đi lưu diễn quanh năm từ tỉnh này qua tỉnh khác! Vào dịp Tết đoàn thườngđóng đô ở vùng gần chơ. Bà Chiểu Gia Ddịnh để biểu diễn cho bà con thưởng ngoạntrong dịp xuân về !
Các diễn viên của đoàn đã từng làm mê mệt biếtbao khán giả thiếu nhi qua những năm dài lưu diễn! Các màn đu giây không lưới antoàn đã làm hàng triệu người hồi hộp nín thở khi nhìn các cú nhào lộn, chuyềntay cầm của các tay cựhách giỡn mặt với tử thần này! Các cô cậu bé cũng xanhmáu mặt khi thấy các cô nàng nhỏ nhắn bước vào chuồng cọp để khuất phục mấychàng chúa tể sơn lâm! Tiếng reo ḥ vui vẻ khi các con chó và mấy chú khỉ làmtrò trên sân khấu! Các cặp mắt mở to kinh ngạc v́ sự#273;ồ sộ của các chú gấuchú voi! Chúng tuy to mà phải làm theo lệnh của mấy anh nài răm rắp! Họ tàithiệt mà! Các chú hề mặt sơn xanh đỏ với lỗ mũi như quả cà chua cũng làm chonhiều người cười ra nước mắt v́ các câu diễu và cử chỉ của họ!
Ddoànđi đến đâu cũng được khán giả hoan nghênh nhiệt liệt! Tới diễn nơi nào thì nơiđó như ngày lễ hội! Người đi xem nườm nượp chật cả khu vựdiễn! Tuy khán giả đềuthích các màn biểu diễn của đoàn, nhưng có một màn đặc biệt do diễn viên TuấnDdăng biểu diễn vào cuối mỗi buổi diễn là được mọi người trông đợi hơn cả! TuấnDdăng là diễn viên biểu diễn với con rối! Chàng ta và con rối đối đáp rất đỗi làkhôi hài và dí dỏm! Cả hai đã làm khán giả cười đau cả ruột, cười chảy cả nướcmắt mà vẫn không nín được cười! V́ thế mà Tuấn Ddăng rất nổi tiếng! Chủ đoàn kưhợp đồng với chàng với giá rất cao! Chàng được cấp riêng một toa xe để làm chổ ởkhi đi lưu diễn các vùng xa! Ddiều này đã làm nhiều diễn viên khác tỏ ư ganh tị!Người tài được nhiều ưu đăi hơn là lẽ thường mà!
Tuấn Ddăng cómột thân hình cao lớn tráng kiện, một khuôn mặt bảnh trai với mái tóc bồng bềnhluôn được chăm sóc kỹ lưỡng! Giọng chàng ấm cúng và luôn nhă nhặn với mọi người!Con rối của chàng có khuôn mặt rất thật, và giống chàng như đúc, trông như làhai anh em sinh đôi! Nó trông sống động như người thật, không giống như các conrối mà ta thường thấy của các diễn viên khác! Trên sân khấu khi nó và Tuấn Ddăngđấu khẩu với nhau, người ta cứ nghĩ là hai con người thật đang dùng tài trí màđấu hài với nhau! Thật là sinh động vôcùng! Nó c̣n dùng nét mặt để diễn tả các tiết tấu, biểu lộ t́nh cảm như là ngườithật vậy! (Tôi xin mở ngoặc ở đây để nói sơ về màn biểu diễn con rối: Thường thìngười diễn viên xỏ tay từ phía sau vào trong đầu con rối; khi nói với con rối họdùng giọng thật của mình, c̣n khi con rối trả lời họ dùng giọng bụng nói quacuống cổ nên không thấy họ nhép miệng, đồng thời họ dùng tay nhép miệng và xoayđầu con rối để ăn khớp với giọng bụng mà họ nói! Nếu bạn ở Mỹ có lẽ bạn rất quenthuộc với màn tŕnh diễn này!)
Khán giả khắp nơi và ngaycả nghệ sĩ lăo luyện trong nghề đều thán phục tài nghệ diễn xuất của Tuấn Ddăng!Cả về những câu đối thoại lẫn tài diễn xuất của chàng, và tài điều khiển con rốimột cách tài t́nh mà có lẽ chưa một ai trên thế giới này có thể làm được! Họthấy chàng điều khiển con rối làm nó sống động như một con người thật sựNhữngcái nheo mắt khôi hài và tựhiên, những nụ cười lúc thì diễu cợt lúc thì chuacay, những cái nhăn trán, những cái nhíu mày thật đúng lúc đồng thời diễn tảđúng những diễn tiến đang xảy ra trong cuộc đối thoại ! Chưa từng ai trên đờinày có thể điều khiển con rối tài t́nh như vậy! Khán giả và đồng nghiệp c̣n thánphục tài hoá trang cho con rối của chàng! Không một nghệ sĩ hóa trang nào có thểbiến một con rối giống như một sinh vật thật và sống động như vậy! Người xem cứngở như mình đang xem một con người thật đối thoại với Tuấn Ddăng chứ không phảinhư giữa một con người và một con rối!
Các nữ khán giảngưỡng mộ chàng như một thần tượng! Mỗi lần chàng bước ra sân khấu là tiếng huưtsáo, tiếng la hét điên cuồng vang lên như muốn vỡ cả lều xiệc! Thư từ các khángiả mộ điệu gửi về cho chàng hàng ngàn bức mỗi tháng! Một điều lạ là Tuấn Ddăngít khi đi chơi la cà đây đó như uống rượu, hay đánh bida sau buổi tŕnh diễn haytrong những ngày nghỉ như các nghệ sĩ thường làm! Chàng thường nhốt mình trongcabin, hay trong pḥng khách sạn nơi đi lưu diễn! Họa hoằn người ta gặp chàngđứng một mình nơi chổ vắng, và như nói chuyện một mình với con rối chàng cầmtrên tay! Một cái bí mật mà mọi người luôn thắc mắc là đi đâu chàng cũng kè kèmang theo con rối bên mình! Không khi nào để nó ở nhà cả ! Có người cho là chàngsợ kẻ gian trộm mất nó! Người thì nói Tuấn Ddăng bị bịnh về tâm lư, nghề nghiệpluôn ám ảnh trong đầu nên đi đâu cũng mang theo con rối để trò truyện như là kẻbị tựỷ ám thị vậy! Kẻ dễ tính hơn cho là chàng muốn trau dồi nghề nghiệp chovững mạnh hơn nên mang theo con rối để tập dượt trước các cuộc đối thoại trướccác buổi tŕnh diễn! Mặc cho thiên hạ x́ xầm, Tuấn Ddăng không bao giờ trả lời,hay đính chính việc đó cả ! hình ảnh chàng và con rối lúc nào cũng bên nhau rồicũng quen đi dưới mắt mọi người! Miễn sao chàng và con rối mang đến cho họ nhữngtrận cười thoải mái là họ mếm mộ rồi! Ông bầu và các đồng nghiệp cũng quá quenthuộc với hình ảnh này nên không ai buồn để ư hỏi đến cả! Nghệ sĩ mà! Họ ít để ưđến đời tư của người khác lắm!
Một đêm kia sau giờ tŕnhdiễn, nghệ sĩ ai nấy đều tắm rửa và ăn uống xong! Họ đã trở về pḥng của mình vàsửa soạn đi ngủ! Ông bầu sai bà giúp việc đến cabin của Tuấn Ddăng, mời chàngđến để bàn việc kư lại hợp đồng cho năm tới! Bà ta ra đi rồi chẳng thấy trở về!Nửa tiếng sau, ông bầu phải kêu người khác đi gọi chàng, và luôn tiện xem bàgiúp việc đi đâu! Anh ta ra đi và rồi tiếng la hoảng ngay trước pḥng của TuấnDdăng vang lên! Mọi người chạy lại xem việc gì! Bà giúp việc nằm cứng đơ ngaytrước cửa pḥng! Họ chở bà đi nhà thương nhưng không cứu kịp nữa! Bác sĩ nói bàbị lên cơn đau tim đột xuất mà chết! Thế rồi hôm sau bầu đoàn phải lo an tángcho bà ta! Mọi việc rồi cũng êm xuôi! Không ai bàn tán gì về cái chết cả! Bà taquá mập nên lên cơn đau tim đột xuất là chuyện thường! Duy chỉ có Tuấn Ddăng làlộ vẻ băn khoăn trên nét mặt cả tuần lễ sau ngày bà ta ĺa đời! Rồi bận rộn vớicác buổi diễn xóa đi nỗi băn khoăn đó! Nhưng từ đó người ta ít thấy chàng rangoài hơn! Chỉ thấy mặt khi diễn xuất! Cơm nước chàng đi lấy rồi về pḥng ăn mộtmình! Trước kia chàng đã sống cô độc thì bây giờ lại c̣n cô độc hơn! Mọi ngườitrong đoàn đã quen cuộc của chàng nên chẳng ai để ư! Họ biết chàng không thíchbị làm phiền nên luôn để chàng yên! Có tài thì có tật, họ nói vậy!
Mùa xuân 1966, như thường lệ đoàn đang diễn Tết tại vùngchơ. Bà Chiểu! Tuấn Ddăng nhận được một lá thư của một cô gái sống ngay tại nơinày, trong thư nàng tựiới là một người ái mộ tài năng của chàng và muốn đượchân hạnh làm quen nếu chàng đồng ư! Lá thư khá dài với nét chử tròn trịa mềm mạitrên nền giấy xanh! Ddặc biệt trong thư có kèm theo một tấm ảnh của nàng! Tronghình là một cô gái chừng 18, da trắng với đôi mắt bồ câu, mũi dọc dừa và cáimiệng nho nhỏ với đôi môi trái tim cùng nằm cân đối trên khuôn mặt trái soanxinh xắn! Sống cô độc đã lâu, Tuấn Ddăng tưởng chừng tâm hồn mình đã thành sỏiđá! Mà thiên hạ cũng đồn là chàng quá khô khan nguội lạnh v́ chẳng ai thấy chàngcó bồ hay nói chuyện về việc này cả !
Tuấn Ddăng cảmthấy như mình đã có duyên nợ với người trong ảnh từ kiếp nào rồi! Vừ a đọc thưxong và nhìn hình nàng chàng đã bị tiếng sét ái t́nh đánh ngay vào tim! Ddâykhông phải là lần tiên Tuấn Ddăng nhận được thư tỏ t́nh hay làm quen! Hàng ngàncô gái ái mộ đã gửi thư cho chàng, nhưng chàng vẫn thờ ơ không trả lời! Ddây làlần đầu tiên chàng thấy ḷng bồn chồn, xao xuyến v́ một lá thư và một tấm ảnh!Ddịa chỉ trên bao thư cho biết nhà Lan cách chổ chàng diễn chẳng bao xa! Nhà ởtrên đường Hoàng Hoa Thám gần ngă ba chơ. Cây Quéo! Tuấn Ddăng biết nơi ấy v́chàng đã có lần ghé thăm đền thờ Hai Bà Trưng nằm trên con đường này! Tuấn Ddăngviết mấy ḍng trả lời, chàng nhận lời làm quen của Lan và hẹn đến chơi tại nhànàng vào trưa Thứ Hai! Chàng cũng nhờ nàng báo trước cho cha mẹ nàng về điềunày! Tuấn Ddăng đến thăm Lan như lời hẹn, chàng nói chuyện và ăn cơm gia đ́nhvới mọi người trong nhà ! Chàng c̣n biểu diễn vài câu với con rối mà chàng mangtheo để làm hài ḷng hai cậu em trai của Lan! Cuộc gặp gỡ rất tốt đẹp! Người nhàLan đều mến mộ , và yêu mến cách cư xử lịch sựũng như lời nói nhả nhặn của mộtnghệ nhân nổi danh như chàng!
Sau vài lần gặp gở, sau đóngười ta lấy làm ngạc nhiên khi thấy Tuấn Ddăng tới nhà Lan một mình! Chàng bỏcon rối ở nhà! Một điều chưa ai từng gặp trước đây! Chàng đeo đôi bao tay màu dangười mỏng, nhìn từ xa không ai biết là chàng có bao tay cả! Người ta x́ xào làt́nh yêu làm chàng thay đổi các thói quen của mình! Thật thế, Tuấn Ddăng tươicười hơn, gương mặt luôn tươi vui, và chào hỏi mọi người niềm nở hơn! Cái Tếtnăm đó là cái Tết vui nhất trong đời chàng! Chàng đã xin phép ông bầu chỉ diễnvào các xuất đêm trong ba ngày Tết thôi !Tuấn Ddăng đến nhà Lan dựúng giaothừa! Mồng Một chúc Tết cha me. Lan, ĺ x́ cho các cậu em trai , rồi cùng Lan đidạo phố Xuân! Họ đến Lăng Ông xin xăm và khấn nguyện cho cuộc t́nh của lứa đôi!Tuấn Ddăng chưa bao giờ có được niềm vui và hạnh phúc lớn lao như thế! Hôm MồngHai họ đi lên Saigon, thăm Thảo Cầm Viên (Sở Thú), dạo dọc Bến Chương Dương vàvài nơi khác! Chiều tối chàng đưa nàng về và hẹn sẽ cùng nhau đi Thủ Ddức ngàymai!
Sáng Mồng Ba, khi Tuấn Ddăng đang sửa soạn đi đếnnhà nàng thì nghe xe cảnh sát hú c̣i trước liều rạp! Bốn vị cảnh sát ùa vào vănpḥng, sau đó họ tiến đến cabin của Tuấn Ddăng và đưa trát ṭa bắt chàng v́ tộisát nhân! Mọi người trong đoàn hết sức ngạc nhiên v́ Tuấn Ddăng là một ngườihiền hậu, tốt với tất cả mọi người thì lẽ đâu lại là một tên sát nhân cho được!Cảnh sát chở chàng về bót! Rồi tin được đồn ra, Tuấn Ddăng bị t́nh nghi là giếtchết người t́nh trong đêm qua! Cảnh sát cho biết Lan bị giết trong đêm qua! Trênngười có nhiều vết cắn và dấu bầm tím trên mặt! Cở tay nàng bị cắn đứt động mạchvà do ra máu quá nhiều mà chết! Dù là Mồng Ba Tết, cảnh sát không bỏ phí thì giờvà mở ngay cuộc điều tra tại nhà Lan và thẩm tra Tuấn Ddăng tại văn pḥng cảnhsát Bà Chiểu! Tuấn Ddăng với gương mặt thiểu nảo, đau khổ ngồi trầm ngâm trướcmặt nhân viên điều tra! Chàng từ tốn trả lời từng câu hỏi do người này đặt ra,rồi cuối cùng chàng đưa ḷng bàn tay phải cho anh ta xem và chậm răi kể cho điềutra viên về cuộc đời chàng: "Anh xem ḷng bàn tay phải của tôi và có thể tinnhững điều tôi sắp nói ra là sự hật từ thâm tâm mà tôi đã giữ kín trong ḷngsuốt hai mươi mấy năm nay!" viên cảnh sát nhìn trong ḷng bàn tay Tuấn Ddăngthấy có 9 vết dài hằn sâu vào da như những cái thẹo do vết thương để lại, nhưnglằn hằn đỏ vẫn c̣n tươi rói trên những vết thẹo này! Trên cổ tay chàng có dánmột miếng băng keo như che đi một vết thương nào đó! Tuấn Ddăng tháo miếng băngra để lộ 2 lổ như kim đâm vào chổ động mạch và tỉnh mạch trên cổ tay! Ddiều traviên buột miệng hỏi: "anh chích x́ ke phải không ?!" "Không!" Tuấn Ddăng trả lờirồi với giọng trầm trầm chàng tiếp:
"Cha mẹ tôi là người khágiả ở miệt vườn Lái Thiêu, nên khi sinh tôi cha tôi cho mời bà mụ đến tận nhà đểđỡ đẻ ! Tôi từ lúc mới sinh ra đã không phải là một đứa trẻ bình thường! Bà mụkhi đỡ tôi ra đã té xỉu và rơi vào hôn mê rồi qua đời vài ngày sau đó ở nhàthương! Cái bí mật của tôi v́ thế chẳng ai biết đến cả ! Thật ra mẹ tôi đã sinhđôi! Tôi và người em trai! Nhưng cái làm cho ba mẹ tôi đau buồn và cũng lànguyên nhân gây ra cái chết của bà mụ, đó là, em của tôi! Nó giống tôi như haigiọt nước! Nhưng than ôi! nó là một quái thai không mình! Nó chỉ có mỗi cái đầuthôi! Dưới đầu là một chùm tua như những ngón tay của con bạch tuột! Tôi với nósinh ra cùng một lượt với nhau! V́ nó bám vào ḷng bàn tay phải của tôi! Chúngtôi tuy hai mà như một! Ddầu em tôi có đầy đủ cơ phận như một cái đầu bìnhthường! Cổ nó có một trái tim nhỏ xíu đủ để bơm máu nuôi dưỡng cái đầu nó trongvài ba bữa! V́ không có phần dưới nó cần có máu của tôi để cung cấp năng lượngvà dưỡng khí cho nó! Không có tôi nó chỉ sức sống trong ba ngày là cùng v́ kiệtsức và thán khí tích tụ trong máu nó! Anh thấy đó em tôi dùng bàn chân chín ngóncủa nó để sống bám vào tôi! Chín cái thẹo trên ḷng bàn tay tôi là do vết bámcủa chân nó trong hai mươi mấy năm mà thành! Ở cái chân thứ 9 chín của nó _ màta có thể gọi là ṿi cũng được _ có mọc thêm hai sợi gân cứng như hai cái kim!Nó dùng những cái kim này để luân chuyển máu đỏ từ tôi sang nó và máu đen từ nósang tôi! Nó như là con kư sinh trùng sống bám vào tôi! Không có tôi nó sẽ chết!Nhưng dù nó có là quái vật đi chăng nữa thì nó vẫn là em của tôi! Tôi vẫn thươngnó với t́nh thương của anh dành cho em! Có lẽ c̣n hơn thế nữa v́ nó c̣n rất đángthương mà!
Tuy nó có thể rời khỏi tay tôi và nhảy đi bằng cáccái chân của nó như những con nhện, nhưng nó thích bám dính trong ḷng tay tôi!Nó khóc lóc, năn nỉ, than thở rất thảm thương mỗi khi tôi muốn nó rời tay tôi đểcho tôi được tựo một lúc! V́ thương em tôi cũng chiều ư nó! Và cứ thế cuộc đờichúng tôi gắn liền với nhau! Tôi với nó thường đối thoại với nhau! Nó rất linhlợi và thông minh! Cả hai chúng tôi thích nói chuyện tếu và dùng đề tài này đểđối đáp nhau! Rồi thành thói quen hằng ngày! Tài đối đáp giữa tôi và nó pháttriển từ những câu đối đáp dí dỏm này! Năm 18 tuổi chúng tôi xin phép ba mẹ đểt́m việc làm ở các đoàn xiệc để đúng với khả năng mình! Và cũng đáp ứng với khátvọng được chu du khắp miền đất nước của hai anh em chúng tôi! Chúng tôi đồng ưvới nhau để diễn trò con rối! Tôi là người điều khiển c̣n em tôi đóng vai conrối để cùng thủ diễn với nhau! Tôi đến xin việc tại đoàn "ĐẠI THẾ GIỚI" và đượcđón nhận ngay v́ tài diễn xuất của mình! Mọi người đều lầm tưởng em tôi là conrối thật, ngay cả anh chị em nghệ sĩ trong đoàn cũng không biết được sựí mậtnày! Chúng tôi không phụ ḷng tin của ông bầu và cũng đã làm hài ḷng khán giảmộ điệu khắp nơi!
Tuy thế, sựắc rối bắt đầu xảy ra từ nămngoái, khi người giúp việc trong đoàn chết trước cửa pḥng của tôi! Mọi ngườicho đó là tai nạn, c̣n tôi, trong thâm tâm nghĩ là v́ t́nh cờ bà này nghe hoặcthấy được cái đầu trần truồng không che đậy với cái thân hình giả tạo phía dướiđang nói chuyện với tôi trong pḥng lúc bà tới kiếm! Nhưng rồi theo thời gianlương tâm tôi cũng bớt cắn rứt đi! Cho tới hôm tôi nhận được lá thư của cô Lan,thì rắc rối bắt đầu xảy ra giữa tôi và cái đầu em tôi! Ngày ấy là một bước rẽlớn làm thay đổi cả đời tôi! Suốt cuộc đời hai mươi mấy năm nay tôi chỉ sống côđộc với đứa em quái dị của mình! Trao đổi tâm sựới nó, chia sẽ vui buồn vớinhau! Tôi chưa hề biết đến phụ nữ! Thỉnh thoảng vui miệng tôi có đề cập đến vấnđề này, nó không vui và giận dữ ngắt ngang đi! Nó không muốn tôi v́ đàn bà mà bỏrơi nó! Nó coi tôi như thân thể của nó vậy! Thương em tôi chiều ư nó và vẫn cuki cho đến bây giờ! Nhưng với Lan, hình như tôi với nàng đã có duyên nợ từ kiếpnào! Ddọc thư và nhìn ảnh tôi đã yêu nàng ngay! Trong vài lần gặp gở đầu đều cósựiện diện của em tôi! Không ai phát hiện ra cả v́ họ cho tôi là có thói quenluôn kè kè con rối theo mình khắp mọi nơi! Nhưng khi về nhà thì chiến tranh mớibùng ra! Tôi và nó căi nhau v́ Lan rất nhiều lần! Nó bắt tôi chấm dứt mối t́nhvà cắt đứt sư giao du với nàng! Tôi t́m đủ cách để biện hộ cho mình, từ nói lưrồi đến cả năn nỉ mà nó chẳng từ bỏ ư định của mình! Ngay cả việc tôi nói là sẽt́m cách cho Lan biết sự hật, và xin nàng chấp nhận t́nh trạng giữa anh em chúngtôi, và nếu nàng không đồng ư tôi sẽ chiều theo ư em tôi để đau đớn đơn phư*ơngchấm dứt cuộc t́nh của mình ! Nhưng nó nằng nằng bác bỏ ! Có lẽ nó nhận ra t́nhcảm giữa tôi và Lan đã quá thắm thiết không có gì có thể ngăn cản được nữa rồi!
Sau cùng tôi đưa đến một quyết định cho riêng mình! Tôikhông thể bỏ t́nh yêu của mình được! Tôi đã yêu Lan quá sâu đậm rồi! Sau mộtbuổi tŕnh diễn, trong khi mọi người đang dọn dẹp và ăn uống, tôi viện cớ nhứcđầu và lẻn vào pḥng y tế để lấy thuốc uống! Tôi lén lấy một bình xịt thuốc mêbỏ vào túi không cho em tôi thấy! Y tá dùng thuốc này gây mê các con thú nhỏ khimuốn khám bệnh hay chích ngừa cho chúng! V́ mỗi lần đi chơi với Lan tôi đều phảimang theo đứa em mình và mỗi lần về là có tranh căi! Nó cũng không chịu để tôiđi một mình với Lan! Nó sợ sau này sẽ bị chia cách với tôi! Và nhiều khi tỏ ranhư là ghen tương với nàng! Cho nên mấy lần sau này trước khi đến nhà Lan, tôithường lén xịt hơi mê vào đứa em mình, làm nó mê đi và tôi gở nó ra khỏi bàn taymình để được tựo đi chơi với Lan! Thuốc mê có hiệu ngiệm khoảng 3 giờ đồng hồ!Tôi luôn sắp xếp cuộc đi chơi để về nhà trước khi thuốc hết công hiệu !Tôi gắnnó trở lại tay tôi và lên giường nằm ngủ cùng với nó như không có gì xảy ra cả !Những ngày đi chơi lâu tôi phải xịt nhiều hơn vào mũi nó để nó không thể tỉnhdậy trước khi tôi về được! Nhưng hôm qua, mồng Hai Tết, tôi và Lan vui chơi quálâu! Tôi quên mất là em mình có thể tỉnh lại ở nhà! Khi về đến nhà thì cái đầuem tôi đã biến đi đâu mất rồi! Tôi về trể hơn hai tiếng! Nó đã tỉnh dậy và biếtđược sựa mănh của tôi! Nó đã biết tôi lừa nó trong thời gian gần đây! Tôi longại cho nó và cố t́m nó ṿng ṿng chung quanh gánh xiệc, nhưng không thấy đâu!Tôi phải xin phép ông bầu hủy bỏ tiết mục của tôi, việc cớ là bị bịnh! Thật ra,tôi làm sao diễn được mà không có nó đây! T́m kiếm nó khắp các pḥng, các chuồngthú, các xe chở đồ nghề... cũng chẳng thấy bóng dáng nó đâu! Tôi mệt mỏi vềpḥng nằm nghỉ! Tôi tự rấn an mình là nó sẽ trở về, nó không thể sống mà khôngcó tôi! Nó cần máu tôi để sống mà! Nó không cho tôi liên hệ với phụ nữ nhưng nóvẫn yêu thương tôi lắm! Quá mệt mỏi tôi thiếp đi lúc nào không biết! Sáng dậytôi vẫn chưa thấy nó trở về! Tôi mặc quần áo định sang nhà Lan để đưa nàng điThủ Đức chơi và quyết định cho nàng biết sự hật! Sau đó chúng tôi sẽ kiếm em tôiđể tr`inh bày với nó!
Chưa kịp đi thì các anh tới bắt tôi vềtội giết Lan! Tôi nghe mà như chừng trời sụp xuống trên đầu! Người yêu dấu màtôi nguyện suốt đời gắn bó đã không c̣n mà tôi c̣n bị nghi can là kẻ đã ra tay!Ddứa em mà tôi không rời nửa bước cũng bặt hơi tăm cá! Tôi thật sựhông biếtđiều gì đã xảy ra cho Lan! Ai giết nàng tôi thật t́nh không biết! Tôi đã vỡ hếtcác mộng ước mà tôi xây trong đầu mấy tuần nay rồi! Tôi quá chán cho cái đời vôphước của tôi lắm rồi! Các anh cứ việc điều tra và hỏi các điều mà anh muốn tôisẽ trả lời thêm cho các anh để làm nhiệm vụ!"
Họ hỏithêm vài chi tiết khác như lúc nào anh về nhà, có ai làm chứng cho anh không! Vàtuy bán tín bán nghi về câu chuyện cái đầu con rối họ cũng hỏi thêm một số chitiết của nó, ghi vào hồ sơ để điều tra sau này! Trong khi chờ đợi cuộc điều tratiến hành, cảnh sát nhốt Tuấn Ddăng trong nhà giam tạm tại Ty Cảnh Sát Gia Ddịnhđể chờ kết quả và ngày ra ṭa! Ddêm đó anh cảnh sát viên trẻ ngồi canh gác pḥnggiam! Anh ta mới gia nhập cảnh sát được vài tháng thôi, mặt vẫn c̣n nét của mộtanh học sinh trung học! Anh ta có nghe đến chuyện cái đầu con rối truyền ra từcác người điều tra! Họ cho đó là điều diễu cợt, và cho là Tuấn Ddăng đặt ra đểchạy tội thôi! Nhưng với anh cảnh sát trẻ tuổi này thì đó có thể có thật lắm!Anh là một trong những kẻ ái mô. Tuấn Ddăng từ lâu! Anh ta kéo ghế ngồi trướcsong sắt nói chuyện với thần tượng của mình, dù bây giờ thần tượng đó chỉ là mộttù nhân! Anh chẳng coi đó là quan trọng!
Ddến nửa đêm, Tuấn Ddăng về nằm trên cáigiường bố trong pḥng giam, c̣n anh cảnh sát ra ngồi gác trên ghế ở pḥng ngoài!Anh ta ngủ gà ngủ gật trên ghế! Nằm nhìn lên trần nhà nghĩ về t́nh trạng củamình, đến cái chết của người yêu dấu, về đứa em thân thuộc của mình! Chợt TuấnDdăng nghe tiếng gọi nhè nhẹ của người em mình! Nhìn ra song sắt chàng thấy nóđang bám trèo lên các song sắt cửa! Miệng nó ngậm một chùm chìa khóa! Nó cố láchvào trong pḥng nhưng không thể được v́ các kẻ giữa các song sắt quá hẹp! Nó gọichàng giúp nó vào trong! Mắt nó nhợt nhạt và mệt mỏi, da mặt hơi xậm màu tím! Nósắp kiệt lự v́ thiếu máu tươi và năng lượng mà thường ngày nó được tiếp qua máucủa chàng! Tuấn Ddăng bước tới gần nhìn nó với ánh mắt như đặt câu hỏi "có phảiem là kẻ giết Lan không?!" Cái đầu nhìn chàng và hiểu cái gì Tuấn Ddăng muốnbiết! Nó thì thào "Anh tha tội cho em! Em đã gây tổn thương cho anh! Em rất hốilỗi về việc làm của em! Hăy cầm cái chìa khóa này, em lấy được của anh cảnh sátngủ gục ngoài kia! Hăy mở cửa rồi anh em mình trốn đi một nơi nào đó để sốngnghe anh!" Tuấn Ddăng ôm đầu bật khóc nức nở! Ddiều mà chàng nghi ngờ đã thànhsự hật rồi! Ddứa em mình v́ quá ích kỷ mà trở thành kẻ sát nhân! Chàng c̣n cóthể nào sống và gắn bó với nó được nữa không ?!?! Mà có trốn đi nữa, thì suốtđời chàng sẽ mang tiếng giết người và là kẻ đào vong suốt kiếp! Cũng chẳng biếtcó được lâu không v́ trên đất nước này chẳng mấy ai mà không biết đến mặt chàng_nghệ sĩ lừng danh Tuấn Ddăng của đoàn xiệc "ĐẠI THẾ GIỚI" này !!
Quá đau khổ v́ sự hật phủ phàng, chàng khóc rống lên to hơntrước! Tiếng khóc làm anh cảnh sát tỉnh thức và bước lẹp xẹp vào xem việc gì xảyra! Cái đầu nghe tiếng chân vào vội thả chân rơi xuống nền nhà, chùm chìa khoáchạm xuống nền xi măng kêu loảng xoảng! Nó nhún chân phóng như nhện ra ngoài vớichùm chìa khóa vẫn cắn chặt trong miệng! Anh cảnh sát chạy vội vào chỉ thoángthấy một bóng nhỏ vọt qua khe cửa ra ngoài và tiếng leng keng của chùm chìa khoá! Anh ta soát lại túi quần thì chùm chìa khóa các cửa đà biến mất tiêu rồi! Lúcnày anh ta thật tin tưởng vào câu chuyện cái đầu con rối của Tuấn Ddăng rồi! V́trong đêm khuya va ` trong giờ anh gác, anh ta không giám đi về văn pḥng để báocáo v́ nhà giam cách pḥng của sĩ quan trự khoảng hơn 300 mét, và anh sợ cáiđầu sẽ lợi dụng thời gian anh vắng mặt để giải cứu Tuấn Ddăng! Nếu tù nhân trốnmất chắc anh sẽ bị kỷ luật nặng lắm! Tù tội cũng nên! Anh quyết định khóa cửapḥng và ngồi trước song pḥng giam để gác và chờ sáng! Không khí trong pḥngthật căng thẳng! Tuấn Ddăng vẫn ngồi ôm đầu âm ỷ khóc! Anh cảnh sát mắt nhìn đămđăm ra cửa pḥng! Không ai nói với ai một lời!!
Chừng haitiếng đồng hồ sau, anh cảnh sát nghe tiếng lịch kịch phía ngoài cửa, tiếng càocào vào cánh cửa, tiếng chạm leng keng của chùm chìa khóa! Rồi cái nắm vặn nhúcnhích! Tuấn Ddăng cũng tỉnh hẳn người! Cả hai chăm chú nhìn vào tay nắm cửa! Anhcảnh sát trẻ c̣n quá non nơ*t trong nghề, thần kinh anh căng thẳng quá độ, nhưkẻ mất hồn tay anh rút cây súng ru-lô ra, bật khóa an toàn, nhắm về hướng cửa!Tuấn Ddăng la lên "Ddừng! Ddừng! Ddừng bắn! Em ơi, hăy chạy đi! chạy đi em ơi!Hu hu hu! Trời ơi! Cứu chúng tôi với!" Tiếng cái đầu vọng vào yếu ớt hơn "Không!Không! Em không đi đâu hết! Em vào tạ tội với anh! Xin anh tha tội cho em!" Vàtiếng chìa khóa đút vào ổ, vặn lắc cắc, và tay nắm xoay ṿng! Anh cảnh sát nhắmmắt bắn về phía ấy cả 6 viên đạn trong băng! Khi tiếng súng yên một hai phút, cótiếng một vật rụng xuống sàn! Rồi có tiếng la hét, tiếng kẻng báo động, và tiếngchân rầm rập của người chạy đến! Tiếng la hoảng sợ của vài người phía ngoài! Khianh cảnh sát mở cửa ra, đã thấy cả chục người đang vây quanh một chiếc đầu nằmhấp hối trên sàn, một viên đạn xuyên xéo qua má nó! Nó thì thào "Xin mang tôivào gặp mặt anh tôi lần cuối! Xin các ông làm phước!" Tiếng khóc rống thảm thiếtcủa Tuấn Ddăng vang lên làm xốn động ḷng mọi người! Không ai lên tiếng, mộtphần v́ sợ hăi, một phần v́ kinh hoàng trước sựiện trước mặt mình! Rồi mộtngười cảnh sát trung niên, có lẽ là sĩ quan trự cúi xuống bưng cái đầu trêntay, mang vào trước pḥng giam! Cái đầu thều thào "Anh tha tội cho em! Xin anhhăy tha tội cho em! Xin anh hăy nói lên lời thứ tội trước khi em nhắm mắt ĺa bỏcỏi đời này!!" Tuấn Ddăng cầm ḷng không đậu nữa! Chàng tḥ tay ra ôm lấy cáiđầu, hôn lên mái tóc xơ xác của nó, nói qua tiếng nức "Anh không bao giờ bắt tộiem đâu! Em là em của anh mà! Ddừng bỏ anh mà đi! Có tù tội gì thì anh em ta cùnggánh em ơi! Ddừng bỏ anh nghe em!" Cái đầu thủ thỉ "Anh tha tội là em măn nguyệnrồi! Em chúc anh gặp may mắn trong quảng đời c̣n lại!" Quay sang viên sĩ quancảnh sát nó nói "Mọi việc đều do ḷng ích kỷ của tôi mà ra! Tôi đã giết chết côLan! Tối Mồng Hai tôi lẻn vào pḥng cô ta đợi đến khuya mới lộ diện, cô ấy thấycái đầu tôi liền ngất xỉu! Tôi với sựanh tị đầy đầu đã cắn đứt mạch máu tay đểcô mất máu mà chết! Chưa hả ḷng tôi c̣n cắn, và đập nhiều chổ trên thân thể côcho hả ḷng thù hận! Tôi nhận hết mọi tội lỗi! Anh tôi hoàn toàn vô tội trong vụnày! Hăy thả người vô tội!"
Cái đầu quá kiệt sức v́ vếtthương ở đầu, máu chảy ra nhiều quá! nó nhắm mắt lại! Tuấn Ddăng gào lên "Ddừngbỏ anh nghe em! Mở mắt ra đi! Ddừng bỏ anh mà!" Chàng cuống quít gắn các ṿi củangười em vào bàn tay phải mình! Gắn cái ṿi có kim vào mạch máu mình với hy vọngcứu được người em khốn khổ của mình! Cái đầu mở mắt ra nói lời cuối "Trể quárồi! Em không sống nổi nữa đâu anh! Em thương anh lắm! Vẫn thương như ngày chúngta c̣n vui vẻ bên nhau! Nay hết rồi! Em vỉnh biệt anh!" Nó nhắm đôi mắt đã mấtthần lại! Tuấn Ddăng rống to lên và ngất đi!
Ngày hôm đó,cảnh sát duyệt lại hồ sơ! Kêu các cảnh sát viên lên lấy lời chứng rồi làm biênbản kết thúc cuộc điều tra! Chiều tối họ đến thả Tuấn Ddăng ra với vài lời xinlỗi và an ủi! Tuấn Ddăng trở về đoàn xiệc, thu xếp hành trang! Hôm sau chàng xinxác cái đầu em mình, bỏ vào một cái hộp gỗ! Sau đó chàng xin phép giả từ đồngnghiệp rồi ra đi! Với số tiền chàng dành dụm được trong 8 năm qua cũng đủ chochàng lập nghiệp ở một nơi nào đó! Từ đó không ai biết chàng đi đâu, làm việcgì! Có lẽ Tuấn Ddăng đã kiếm một nơi hoang vắng nào đó để sống cho qua quảng đờiđau khổ này, để tưởng nhớ đến cuộc t́nh ngắn ngủi của mình, và cũng có khi đểthương xót đến người em xấu số và bạc mệnh! Cũng có thể chàng đã lập gia đ́nhvới một người phụ nữ nào đó và sống một cuộc đời bình thường như những ngườibình thường trên thế gian này! Nếu t́nh cờ bạn thấy một người đàn ông nào cóchín cái thẹo dài trên ḷng bàn tay phải! Người đó chính là nghệ sĩ Tuấn Ddăng,người đã từng nức tiếng một thời! Hy vọng bạn là người đầu tiên may mắn gặpchàng, và bạn có thể hỏi chàng chi tiết hơn về cuộc đơi mà con người nghệ sĩđáng thương đó đã trải qua! Chúc bạn may mắn!!
Tam Tang
PS: Truyện này tôi viết dựtheo mộtphim kinh dị ở Mỹ mà tôi coi đã lâu lắm rồi! "Con rối" và người nghệ sĩ cùng côgái t́nh nhân là có trong phim! C̣n các t́nh tiết, địa điểm là do tôi đặt rạ đểtạo khung cảnh quen thuộc cho đọc giả VN, và hy vọng gây thêm các t́nh tiết hấpdẫn cho câu chuyện này!
V́ viết vội nên nếu có gì sơ xuất như bố cụckhông ăn khớp, có sựvô lư nào đó, thời gian, không gian chẳng hạn đã không hợpv.v.. Xin các bạn bỏ qua cho! Nhưng tôi vẫn xin các bạn đưa ra các sơ xót đó đểxây dựﮧ! Tôi luôn học hỏi qua các lầm lỗi của mình! Và đó là cách làm tôi kháhơn trong tương lai!
Thật ra tôi có đăng một số truyện kinh dị hoặc khoahọc dă tưởng trong cái diễn dàn "Truyện Ma" này! Chúng không có dính dáng gì đếnma quái cả! Người Tây Phương xếp truyện ma và kinh dị vào cùng một loại "Horrorstory" nên tôi cũng mạo muội đăng các truyện kinh dị trong này, các bạn thôngcảm vậy nhé!
Tôi chỉ viết truyện để giúp vui và không có mục đích gìkhác! Như tôi đã từng nói, tôi không phải là văn sĩ chuyên nghiệp hay nghiệp dưgì cả! Tiếng việt, và tiếng Anh của tôi đều thuộc hạng lằng nhằng! Nhiều bạntrong đây có thể làm thầy của tôi về Việt Văn và Anh Văn! Tôi không bao giờtựào về cái khả năng tiếng Việt và tiếng Anh của mình (v́ tôi đều "dởm" cả haimôn này!) Các bạn cứ coi các bài tôi viết như là một bài đọc để giải trí (giốngnhư chuyện vui vậy ,) đọc xong rồi quên nó đi là hay nhất! Và tôi cũng chỉ mongcó vậy thôi! Thân chào các bạn!