Viếttheo lời kể của một người quen hiện sống tại MA, USA. Câu chuyện này do 
mộtngười bạn gửi đến cho TT. 
			
NhaTrang có nhiều thắng cảnh và cũng là nơi nghỉ mát của rất nhiều người Việt 
Nam.Những băi biễn với cát trắng phau chạy dài hàng mấy cây số thu hút biết 
baonhiêu người! Đi về hướng Bắc của thành phố chúng ta sẽ thấy nào là Tháp Bà, 
ḤnChồng, Băi Dương và nhiều thắng cảnh khác! Dăy Ḥn Ngang (ngay tại Đồng Đề 
nơicó đèo Rù Ŕ) tạo thành hình dáng của một cô gái nằm xơa tóc chờ đợi người 
yêu đã ăn sâu vào tâm trí của người dân Nha Trang với câu thơ của một anh chàng 
línhnào đó ở Đồng Đề: 
Anhđứng ngàn năm thao diễn nghỉ 
Emnằm xơa tóc đợi chờ anh!!! 
Tôiđược sinh ra ở một nơi cách Thành Phố Nha Trang vài chục cây số về phía 
Bắc-VạnGiả, Vạn Ninh! Đó là nơi má tôi  đã sống suốt thời niên thiếu của mình! 
Tôi cómột chú ruột (chú Nam) và một người bác dượng (chồng chị của ba tôi) sống 
ở NhaTrang. Vào các dịp Tết, ba mẹ tôi cho chúng tôi về đó chơi để chúc Tết bà 
con vàngắm cảnh phố phường trong ngày Tết! 
Vàomùa Hè năm 1970 tôi đậu Tú Tài 2 và thi đậu vào Đại Học Duyên Hải tại Nha 
Trang!Tôi rất mừng v́ sẽ được học về những gì mà tôi hằng yêu thích - Hải Dương 
Học.Gần đến ngày nhập học, ba tôi đem tôi gửi ở nhà bác dượng để cho tiện việc 
họchành! Ở đó thì tôi chỉ cần đẹp xe đạp 15 phút là đến trường Đại Học. Nhà 
dượngtôi nằm gần ngă ba của một con đường nhỏ và đường con đường Phước Hải dẫn 
xuốngchợ. Ba mẹ tôi nói là bác ấy mua căn nhà này với giá rẻ mạt, chỉ bằng nửa 
trịgiá thật sự của nó mà thôi! Nhà có ba từng, ở từng trệt thì phía trước bác 
mởtiệm may, phía sau làm pḥng khách. Từng lầu một có 3 pḥng ngủ, một pḥng 
chohai vợ chồng bac鬠c̣n hai 
pḥng kia thì là pḥng của côcon gái và hai cậu con trai. Tầng hai thì chỉ có 
hai pḥng, một pḥng phía trướcđược khóa kín, c̣n pḥng phía sau để trống. Tôi 
được bác cho ở căn pḥng trốngnày. Bác dượng bắt tôi hứa là không được đụng chạm 
gì cái pḥng phía trước cả!Tôi nghĩ rằng có lẽ bác ấy cất giấu những món đồ quý 
báu trong pḥng này. Tôihứa ngay và rất vui mừng v́ mình được tự do một mình một 
pḥng trên một từng lầuriêng biệt. 
Tuầnđầu ở đó tôi phải dọn dẹp chỗ ở, và vào trường để nghe hướng dẫn về nội quy 
vàcác sinh hoạt trong trường, lại c̣n phải đi thăm các pḥng thí nghiệm tại 
hảidương viện Nha Trang nên tôi mệt nhoài cả người. Khi tối đến là lên giường 
ngủsay như chết. Sau đó mọi việc  đã vào nếp nang và tôi quen dần với nếp sống 
mớinày. Ban ngày đi học, chiều về cơm nước xong nói vài câu chuyện với hai bác 
rồilên pḥng học bài vở. Vào những ngày Chúa Nhật, sau khi đi lễ về, tôi cùng 
mấyanh chị con bác dượng đi xi nê hay đi dạo ṿng bờ biển. Mọi việc diễn ra êm 
đẹpcho đến một đêm thứ Bảy, đang nằm trên giường đọc truyện tiểu thuyết của 
QuỳnhDao, tôi nghe như có tiếng nói thì thào từ pḥng bên vọng sang. Tôi nghĩ 
chắcbác tôi lên pḥng đó để t́m kiếm gì. Nhưng 15 phút sau tiếng thì thào vẫn 
vọngra, tôi ṭ ṃ hé cửa nhìn xem có ai bên đó không. Tôi thấy cửa pḥng vẫn 
khóa,và tiếng nói bỗng nhiên im bặt. Tôi lấy làm lạ nhưng cũng trở vào pḥng của 
mìnhtiếp tục đọc sách và  đã thiếp đi lúc nào không biết nữa. Sáng hôm sau khi đi 
dựlễ ở nhà thờ Phước Hải về (bác dượng tôi không có đạo nên chỉ có cô tôi và 
anhchị cùng với tôi đi lễ mà thôi), tôi gặp riêng bác cô tôi và nói:
-Đêm qua cháu nghe có ai nói chuyện thì thào ở pḥng kế bên, nhưng khi cháu 
racoi thì không có ai cả! 
-Chắc là cháu ngủ mơ đó thôi chứ gia đ́nh bác ở đây mấy năm nay có gì đâu! 
Thôiđi ăn sáng đi và nhớ đừng nghịch ngợm gì đến cái pḥng đó nghe chưa!
Tuykhông hài ḷng về câu trả lời của cô tôi, nhưng tôi vẫn vâng dạ và đi ăn 
sángrồi đi chơi. Vào những ngày sau đó thì không có chuyện gì xảy ra và tuổi trẻ 
dễquên nên tôi cũng quên mất sự việc này. Nhưng lại đến đêm thứ Bảy, trong 
khiđang nằm đọc truyện thì tôi lại nghe tiếng x́ xào bên pḥng vọng qua. Tôi 
làthằng nổi tiếng nghịch ngợm ở nhà cho nên rất bạo. Tôi lắng tai nghe và khi 
chắcchắn rằng là mình không nghe lầm. Tôi nhè nhẹ ḅ ra cửa sang pḥng kế bên và 
ghémắt vào ổ khóa nhìn vào pḥng. Trong pḥng tối đen như mực chẳng thấy gì 
hết.Ngay cả tiếng thì thào lúc năy bây giờ cũng im ĺm. Trở về pḥng với tính ĺ 
lợmcủa mình tôi tự hứa là sẽ t́m ra sự thật của căn pḥng đó.
Hômsau tôi lại đem chuyện này nói với bác trai, nhưng tôi chỉ nói quanh là 
cháunghe tiếng động ở pḥng bên! Chắc có ai đó đột nhập vào nhà muốn trộm đồ hay 
saođó. Bác tôi nạt ngang: 
-Mấy con chuột nhắt đó chứ ai mà vô nhà. Nó chạy rầm rầm và cắn nhau chí 
chóesuốt đêm . Cháu chưa quen nên khó ngủ, từ từ rồi sẽ quen thôi. Mà nè cháu 
phảinhớ lời bác dặn không được phá phách gì cái pḥng kế bên nghe chưa.
-Dạ! Cháu nhớ ạ! 
Tôitrả lời nhưng trong ḷng nghi ngờ là có cái gì bí ẩn mà các bác muốn dấu 
tôiđây. Tôi đợi cơ hội để t́m hiểu sự bí mật trong căn pḥng kia. Khổ nỗi là 
cănpḥng luôn khóa kín và cái chùm chìa khóa thì bác trai luôn giữ theo 
trongngười. Nhưng rồi cơ hội  đã đến. Một hôm Chúa Nhật hai bác đi dự đám cưới 
đếnkhuya mới về, họ lục đục một hồi rồi đi ngủ. Đến nửa đêm tôi xuống tầng dưới 
đểđi tiểu, bật đèn lên tôi thấy chùm chìa khóa nằm trên bàn gần bộ sa lông. Cơ 
hộitốt cho tôi rồi, đi tiểu xong tôi vơ ngay chùm chìa khóa rồi nhẹ nhàng lên 
lạilầu hai. Tuy mang tiếng là gan cùng mình, tôi cũng hơi run run khi đút chìa 
khóavào mở cửa pḥng kế bên. 			
Tôi bước vào trong pḥng. Pḥngtrống không. Chỉ có một bàn thờ nhỏ với hình 
phóng to của một cô gái trẻ đẹp vàmột bát hương với đầy chân nhang cắm ở trong 
đó. Trên tường có gắn một bóng đènkiểu cọ, và một công tắc ở gần cửa ra vào. 
Trên trần nhà có treo một quạt máycũng c̣n hơi mới, ngoài ra không có gì nữa. 
Tôi đứng quan sát một lúc rồi trở rakhóa pḥng lại và đem chìa khóa trả về chỗ 
cũ. Tuy không t́m được những gì màmình muốn thấy, tôi cũng tạm thỏa măn với 
chính mình. Tôi là thằng gan ĺ chẳngsợ gì. Có lẽ bác tôi nói đúng cũng nên, 
tiếng động có thể do bọn chuột gây ra màthôi. 
			
Nhưng luận cứ đó chỉ đứng vững cómột ngày. Đêm sau tiếng thì thào lại nổi lên. 
Tôi lắng tai coi có đúng là tiếngchuột không. Không, rơ ràng là tiếng người mà. 
Tôi đi ra đến cửa thì tiếng nóilại im bặt. Chắc là ai muốn phá mình đây. Tôi tự 
nói với mình như vậy để tránhkhỏi dùng đến từ MA. Không sao, tôi chưa từng sợ ma 
mà. Nó có làm gì được tôiđâu chứ. Tôi vẫn đợi một cơ hội khác để t́m ra sự thật. 
			
Vào một sáng Chúa Nhật, khi đi lễvề tôi thấy chùm chìa khóa để ở trên tủ may ở 
nhà ngoài, chắc bác trai khi sửasoạn tiệm để quên ở đó. Trong khi mọi người ăn 
sáng, tôi ra trước tuột lấy cáichìa khóa pḥng rồi chạy ra tiệm làm chìa khóa 
gần nhà nói làm gấp cho tôi. Chỉmười phút sau tôi  đã có trong tay một cái chìa 
khóa mới. Tôi trở về nhà và maythay mọi người vẫn bận bịu dưới bếp. Tôi gắn trả 
chiếc chìa khóa cũ vào chùm.Xong tôi thảnh thơi lên pḥng mình dấu cái chìa khóa 
trong cái áo gối. Tôi nghĩlà mình sẽ sớm khám phá ra được mà điều mình muốn 
biết. Tôi dự định là phải đợiđúng vào lúc mà tiếng thì thào trổi lên thì hành 
động. 
			
Đêm đó khoảng 11:30 khuya, tôinghe tiếgn thì thào nổi lên. Nhẹ nhàng tôi bước 
tới cửa pḥng, đút chìa khóa vàoxoay nhẹ và đẩy nhẹ cánh cửa. Tay bỏ cái chìa 
khóa vào túi quần và bước vào bêntrong. 
Khôngthấy ai cả. Trên bàn thờ có ba cây nhang đang cháy dở gần hết, chắc là bác 
traiđốt hồi chiều. Tôi bước lại gần bàn thờ để nhìn cho rỏ hơn cái hình trên 
đó.Đang nhìn thì tôi cảm thấy có vật gì chạm vào phía sau cổ. Với phản ứng tự 
nhiêntôi dùng tay hất nó ra và quay lại nhìn. Trong bóng tối lờ mờ tôi thấy một 
sợidây thừng, một đầu cột dính vào cái quạt, c̣n đầu kia là cái tḥng lọng đang 
đuđưa hướng về phía tôi. Tôi nhớ rỏ là lúc bước vào tôi đâu có thấy nó đâu. 
Thấynó hướng về phía mình tôi lấy tay hất ra và nhanh chân phóng ra cửa. Nhưng 
cáitḥng lọng nhanh hơn là tôi tưởng. Nó quàng vào cổ tôi từ phía sau và siết 
lại.Cái dây tự động rút dần lên và kéo tôi hỏng khỏi sàn nhà gần như nửa thước. 
Tôibị nghẹt thở phải cố dùng hai tay để gở sợi dây nơi cổ ra. Vô ích nó xiết 
rấtchặt tôi không tài nào gở ra được. Tôi nghẹt thở quá rồi. Mắt tôi bắt đầu 
trợntrắng lên và tôi phải há to miệng để hít thở. trong giây phút này tôi nghĩ 
chắcsẽ bỏ mạng với cái dây này rồi. Tay tôi yếu dần và tuột dần khỏi sợi dây nơi 
cổ.Đột nhiên tay tôi chạm vào sơi?ây "thẻ bài" có cái thánh giá bằng ngà mà 
tôiluôn đeo trên cổ. Ba tôi  đã mua thánh giá này cho tôi lúc tôi chịu phép 
ThêmSức, nó  đã được chính Đức Giám Mục làm phép. Tôi nhớ lại mẹ tôi thường nói 
khinào gặp ma quỷ thì cầm thánh giá và đọc kinh "Tin Kính" thì sẽ thoát được 
sựhiểm nghèo. Với sức lực cuối cùng, tôi tḥ tay vào ngực nắm cây thánh giá ra 
vàdí vào sợi dây, trong đầu đọc thầm mấy câu kinh. Thật không ngờ. Cái sợi 
dâytuột khỏi cổ tôi, rút lên cái quạt rồi biến mất. Tôi rớt xuống sàn nhà cái 
bịch.Tôi lồm cồm đứng dậy và chạy một mạch xuống lầu không nghĩ gì đến việc đóng 
cửapḥng lại. 
Báctrai nghe nghe tiếng động và thấy đèn sáng dưới nhà bèn xuống coi. Thấy tôi 
ngồihoảng hốt co ra ở góc sa lông liền hỏi: 
- Bộcó ai té hả? Bác nghe cái rầm mà? Khuya rồi sao cháu c̣n chưa đi ngủ?
-Cháu đi tiểu bị vấp ngă. Cháu ngồi đây một chút rồi sẽ lên ngủ. Tôi nói dối 
bác.
Báctrở về pḥng, c̣n tôi vẫn ngồi co ro ở pḥng khách nào dám trở lên trên đó. 
Rồitôi thiếp đi lúc nào không biết. Khi bác trai dậy mở cửa tiệm thấy tôi nằm co 
rotrên ghế bèn đánh thức tôi dậy: 
- Bộcháu ngủ ở đây suốt đêm hả? 
Tôichưa kịp trả lời thì mặt bác tôi chợt biến sắc. Bác lượm cái chìa khóa nằm 
trênsàn. Nó  đã rớt xuống đó khi tôi ngủ quên. Bác gắn giọng: 
-Cái chìa khóa của pḥng trên đó phải không? 
-Dạ!!! Tôi cúi đầu lí nhí trả lời. 
Báctôi chạy trở lên lầu. Tôi vội vàng rửa sơ mặt mày rồi quơ lấy sách vở dông 
đihọc. Tôi sợ chạm mặt bác v́ sự thất hứa của mình. 
Đếnchiều vừa về tới nhà tôi  đã thấy cái va ly của tôi được để sẵn trước cửa 
tiệm,và cô tôi đang đứng chờ ở đó. Thấy tôi cô nói: 
-Cháu đoán biết được gì rồi chứ. Cháu không thể ở đây được đâu. Cô dẫn cháu 
sangnhà chú Nam ở thôi. 
Thếlà tôi dọn sang nhà chú Nam ở đường Trần Quí Cáp. Chú tôi là sĩ quan huấn 
luyệnviên trong trường Sĩ Quan Hải Quân Nha Trang. Gia đ́nh chú cũng chỉ đủ ăn 
đủ mặcthôi. Nhà chú là mo6.t căn nhà gác gỗ, vợ chồng chú ở pḥng dước c̣n tôi 
và haiđứa con trai nhỏ của chú chiếm tầng gác. Tầng này không có ngăn ra, tuồng 
luôngtừ trước ra sau. Nhưng không sao miễn có chỗ ở là tốt rồi. Nhất là tôi 
khôngphải chạm trán với "con Ma Thần Ṿng" là êm rồi. Chiều hôm sau cô tôi lại 
thăm,hai cô cháu ngồi nói chuyện một lúc rồi cô tôi hỏi: 
-Đêm trước cháu vào pḥng trên đó phải không? 
-Dạ! Tôi trả lời rồi kể cho cô biết việc tôi suưt chết v́ sợi tḥng lọng 
trongpḥng đó. 
-Các bác  đã dặn cháu rồi mà sao cháu chẳng chịu nghe lời. Bác trai v́ sự an 
toàncủa gia đ́nh đành phải đuổi cháu đi. Để cô kể cho cháu nghe đầu đuôi câu 
chuyệnthì cháu sẽ rơ lư do. 
Nămnăm trước gia đ́nh cô từ Sài G̣n chuyển về đây để làm ăn, trước đó thì bác 
trai đã có nhờ người quen ḍ hỏi mua dùm nhà ở nơi thuận tiện để mở tiệm may 
được. Họnói có một căn nhà đang đề bán với giá rất rẻ. Bác trai v́ nôn nóng nên 
cũngkhông t́m hiểu gì cho kỹ nên nhờ họ mua dùm. Sau đó gia đ́nh bác dọn về ở. 
Chỉmột tuần sau là cả nhà  đã nghe tiếng thì thầm nói chuyện ở trên lầu hai rồi. 
Báctrai bèn đi hỏi ḍ hàng xóm mới biết ra sự thật. Căn nhà bị ma ám cả bốn 
nămrồi. Cô gái đầu ḷng của người chủ nhà đầu tiên  đã treo cổ tự vận trong 
cănpḥng trên lầu hai v́ ba mẹ cô ấy nhất định không bằng ḷng cho cô ta lấy 
mộtanh bạn học nghèo. Và từ đó hồn cô ta chiếm cứ căn pḥng đó và phá rối 
ngườitrong nhà. Gia đ́nh cô ta phải bán nhà đi chỗ khác ở. Căn nhà này  đã đổi 
chủ mấylần rồi. Ai ở được một thời gian cũng phải bán tháo để đi thôi. Hai bác 
rất sợnhưng bao nhiêu vốn liếng  đã bỏ hết vào tiền nhà rồi, có muốn đi cũng 
không cóchổ mà ở. Đành phải liều ở lại chứ biết làm sao đây. 
Nhưng mà hàng đêm nó cứ ŕ rầm và gâyra những tiếng động dị thường trên đó. Bác 
trai không có đạo, nên ông ấy đithỉnh thầy cúng về để tế hồn cho nó. Ông thầy 
pháp và bác trai cúng bái ŕ rầmtrên đó cả buổi mới xong. Khi thầy pháp về bác 
trai mới cho mọi người biết làbác  đã hứa với hồn của cô gái là sẽ dành riêng căn 
pḥng đó cho cô ta và sẽ cúngbái nhang đèn cho cô ấy, chỉ xin cô ấy đừng phá gia 
đ́nh. Từ đó cô ta không phágì nữa. Không biết bác trai kiếm đâu ra cái hình của 
cô ta và đem phóng to rarồi để lên bàn thờ trên ấy. Chỉ có mình bác trai là ngày 
ngày lên nhang đèn trênđó chứ trong gia đ́nh chẳng một ai dám bước lên lầu hai 
cả. V́ cháu là con cháutrong nhà nên hai bác để cháu ở pḥng kế bên, nghĩ là 
chắc cô ta cũng để yên chocháu. Nào ngờ v́ tính ṭ ṃ mà cháu gây ra đại sự. Hôm 
qua bác trai phải lêntrên đó xin lỗi và hứa là đuổi cháu đi để cô ấy vừa ḷng. 
Cháu cũng đừng tráchbác trai nhé. 
Từ đó về sau mỗi khi có dịp tớithăm gia đ́nh cô tôi, tôi chỉ dám lảng vảng ở nhà dưới mà thôi và không bao giờdám ngủ lại đêm cả. Cho đến bây giờ mỗi khi hồi tưởng về cái đêm hôm đó tôi vẫncảm thấy rờn rợn cả người.