Chiếc GươngĐen
Ông Thorndye chủ nhânthư viện khu
Steplinn, đã nhiều lần nhìn sang mấy ngôi nhà kỳ quái có mặt tiềnốp gỗ đối diện
với cửa sổ với cửa sổ pḥng ông.
Pḥng đọc kê những dăybàn gỗ đen ngổn ngang
sách báo giờ đây không c̣n một bóng người và ông không thểnào được nói dăm câu
ba điều với một người nào đó rằng ông đánh giá hết sức đặcbiệt phong cách kiến
trúc tuy đo của những công tŕnh này, rằng chỉ riêng nhữngcông tŕnh đó mới có
thể trụ lại được qua bao nhiêu lần hỏa hoạn và chấn động màSiti phải chịu đựng
từ thế kỷ mười lăm.
Không một bóngngười...
Nói chung thì cũnghoàn
toàn không phải như vậy, nhưng cái ông khách duy nhất đang uể oải lần giởnhững
tập sách nhaÜn bóng v́ dầu mỡ không được người thủ thư tínhđến.
Bác sĩ
Baster Brown làmột thầy thuốc bình thường trong khu; ông sống ở phố Nhà thờ,
thuê hai pḥngtrong một ngôi nhà cao tầng u ám ở ngoại vi công viên Clissold,
ông không córiêng một tủ sách, một pḥng thí nghiệm, c̣n những người khách bệnh
nhân ít ỏithì ông tiếp khám trong cái pḥng khách xoàng xĩnh có mấy cái ghế bành
đen đủinhồi lông ngựa. Mỗi tuần hai lần ông lê gót xuyên qua thành đô đến
Hallborn đểvào cái pḥng đọc đầy bụi của ông Thorndye, tại đây ông ngồi một vài
giờ và cuốicùng ra về với một cuốn sách nhỏ với giá đặt cược là sáupence.
Ngoài trời mưa lâmthâm, mà cái bàn ông ngồi lại kê vào góc tối nhất của thư
viện. Tuy thế ôngThorndye cũng không nghĩ đến chuyện thắp lên một trong số những
cây đèn chaoxanh v́ một độc giả chẳng lấy gì làm giàu có như ông.
Ông
Baster Brown khôngđọc mà chỉ ngồi lật qua lật lại những trang sách "Lịch sử nước
Anh", và từng tímột ông dần dần nhét xuống dưới tập sách này một cuốn sổ mỏng
lấm tấm những chấmrỉ sắt và đã bị bọ sách cắn thủng.
Đúng lúc này cô
Bozebước vào và ông Thorndye trịnh trọng cúi chào. Cô Boze chẳng những đã mượn
củathư viện những sách quý hiếm, mà cô c̣n thích chuyện trò với ông chủ, những
lúcnhư thế ông lại có dịp tŕnh bày nhận thức của mình về mặt lịchsử.
-
Cô Boze này, lầntrước khi tôi được vinh hạnh và được sung sướng tiếp kiến cô
trong tệ xá củamình, chúng ta đã nói đến Ren, đến việc sau vụ cháy năm một ngàn
sáu trăm sáumươi sáu ông ấy đã xây lại Hild Hall.
Ông Baster Brown
đứngdậy, cuốn sổ mỏng ông nhẹ nhàng cho vào túi áo bành tô, c̣n một tay ông cầm
mộtcuốn tiểu thuyết gì đó mới được xuất bản.
- Xin cám ơn ông, chàoông -
người thủ thư vừa nói mấy tiếng khô khan, vừa đưa hai ngón tay kẹp lấyđồng xu mà
ông thầy thuốc đưa ra.
Cái bóng dáng thấp bécủa ông bác sĩ nḥa đi trong
màn mưa bụi của Hallborn.
- Làm việc như thế thìcũng chả lấy gì làm no
đủ ông Thorndye lẩm bẩm.
Sau đó ông lại mỉmcười và tiếp tục bài giảng
của mình cho cô khách hàng thườngnhật.
Tuy nhiên cũng cầnphải thừa nhận
rằng những ngọn tháp mà Ren xây dựng cho Tu viện Westminsterkhông được hài ḥa
lắm với cái vẻ hùng vĩ của Tu viện...
Đứng ở góc phốHallborn chờ xe buưt
giữa cái đám người âu sầu chịu đựng, quần áo ướt sũng, ôngBaster Brown lấy tay
giữ khư khư cái túi căng phồng của mình, dường như trong đócó cái ví đầy tiền.
Thế nhưng trong đó chỉ vẻn vẹn có một cuốn lịch thư cổ củaWarren năm một ngàn
tám trăm năm mươi bảy mà cho đến nay thật là may mắn ôngThorndye không đem ra
nhóm bếp hoặc không rơi vào tay gă Do Thái buôn đồ cổPaans cứ mỗi năm hai lần
đến mua tất cả những cuốn sách không c̣n cho mượn đượcnữa.
Ông Baster
Brown vềđến nhà thì đã muộn, ở lối cầu thang ông đụng phải cô chủ nhà Skinner,
cô x́ ramột tiếng không hài ḷng và không đáp lại lời chào củaông.
Lẽ ra
mình phải t́mcách trả cho cô ấy một phần tiền nhà, ông thầy thuốc lẩm bẩm một
cách chánchường khi leo lên tầng tư về pḥng mình trên những bậc cầu thang trải
một tấmthảm đã trụi lông xơ xác.
1 2 3 4 5 6 7 89 10 11 12 13
Chiếc GươngĐen
Dịch Giả: ĐứcMẫn
Lửa trong ḷ sưởi đăhết
cháy, c̣n ở cái ṿi hơi có cái màn chắn rách nát
bằng amiăng thìchỉ c̣n
một chút ánh sáng loe lét.
Ông Baster Brown đặtcuốn lịch thư Warren
xuống cái bàn tròn có lớp vécni đã hơi tróc nham nhở bêncạnh chai rượu Uưtxki và
một cái ống điếu cáu bẩn v́ nước bọt; sau đó ông thậntrọng kiểm tra xem cửa đã
đóng chặt chưa, ông vo một mảnh giấy nhét vào lỗ khóavà cẩn thận kéo bức rèm vải
bông màu xanh che kín cửa sổ.
- Chà..., ông thở mộthơi dài, nhưng đầu
tiên phải gọi cái điếu Polli giúp đỡ cáiđă.
Ông vớ cái ống điếu,nhét vào
đó một dúm thuốc vo tròn lồng phồng lấy ra từ một túi giấy màu xám vàrít một hơi
khoan khoái.
Nàng Polli tốt bụngcủa tôi ơi! Ông thốt lên với cái giọng
dịu dàng thô thiển.
Nàng Polli phần nào đătô điểm được cho cuộc đời đơn
côi của ông, con người ít ỏi về tiền nong mà lạibị bao nhiêu rủi ro khăng khăng
theo đuổi; c̣n ông thì bắt chước nhân vật trongmột cuốn tiểu thuyết trinh thám
của ông đã đọc được hồi nào để đặt cho ống điếumột cái tên nghe thật phụ nữ,
thậm chí c̣n khắc lên đầu nó ba dấu thập ác, ônglàm thế chỉ cốt để đánh dấu
quyền sở hữu của mình và sự ràng buộc đặcbiệt.
"Một thứ siêu đẳng" đăcó
lần ông tự nói với mình khi nhớ lại cái ngày ngẫu nhiên có tiền ông đã muacái
ống điếu theo kiểu "chesterfild" bằng thứ vỏ bạch dương dày cộp của Anh nàyvới
giá khá đắt.
-Chà...
Baster Brown đọc sách,hai tay ôm đầu và cắn
môi v́ căng thẳng: "Năm một ngàn tám trăm bốn mươi hai bộsưu tập đồ quý hiếm của
Horas Wallpo ở Stroberri Hill được đem ra bán đấu giá.Trong những thứ khác lạ có
một chiếc gương đen của bác sĩ John Dee, một ngườithầy thuốc, một nhà phẩu thuật
và một nhà chiêm tinh của nữ hoàng Anh Elizabeth.Đó là một tấm than đá màu đen
cực ḱ, được đánh bóng và đẻo gọt tinh xảo hìnhbầu dục có cán bằng một khúc ngà
voi màu sẫm.
Ngày trước tấm gươngnày được lưu giữ trong bộ sưu tập của
các bá tước Peterborough, cũng như trongḍng họ Wallpol chưa bao giờ có ai có ư
định sử dụng cái đồ vật bé nhỏ này, họchỉ thờ ơ lưu giữ, đề pḥng có những tai
họa lớn có thể gây ra sự ṭ ṃ khôngđúng chỗ của ai đó.
Alias Ashmol,
tác giảcuốn sách ḱ lạ và rùng rợn "Theatrum Chemicum" có kể về một chiếc gương
đentheo những lối nói sau đây: "Nhờ khối đá thần thông này có thể nhìn thấy
mọigương mặt mà ta muốn, dù gương mặt đó ở phương trời nào đi nữa, dù nó có
lẩntrốn vào những hang sâu khuất nhỏ nhất nằm sâu tít trong ḷngđất."
"Cần biết rằng măi vềsau này những người giữ chiếc gương v́ khiếp sợ cái uy lực
đó mà không dám đemthử..."
Ông Baster Brown thôikhông đọc phần cuối bài
báo nói đến số phận bi thảm của ông John Dee bí ẩn, màđi lấy một chiếc kính lúp
để soi xét mấy ḍng chữ bé líu xíu bên lềsách:
"Phải, nhưng tên đạotặc
Edward Kelli đã theo sát như hình với bóng cái lăo Dee khôn ngoan ăn người,tên
đạo tặc này đã sử dụng gương để đi t́m kho báu và để gây ra những tội ác bíẩn.
Trong tay tên bấtlương cái vật nhỏ ḱ diệu này, không c̣n nghi ngờ gì
nữa... (đến đây mảnh giấybị mọt đục, v́ thế mất một đoạn)... cái được Giấu Kín
tronggương".
Hai chữ Giấu Kín đượcgạch chân và viết đậm.
Đoạn
ghi chú bên lềđược kết thúc bằng mấy ḍng viết thân bằng một loại nét chữkhác.
"Gương này đã bị bọnKwaiter feidzi ăn trộm. Chúng dùng gương để t́m các kho
báu (đoạn này lại bị mọtăn)... nguyền rủa chúng suốt đời".
1 2 3 4
5 6 7 89 10 11 12 13
Chiếc GươngĐen
Dịch Giả: ĐứcMẫn
Ông thở một hơi dài vàsâu theo thói quen, ông ấn vào cái ḷ xo ở một chiếc
hộp kín củachiếc bàn nhỏ ḱ cục làm theo kiểu dedlou, đặt cuốn lịch thư Warren
vào đó bêncạnh một cái túi da. Trong túi này có những dụng cụ quý giá tinh xảo
bằng thépbóng loáng. Đó là những vật đắc dụng đã một thời là tài sản của Stenton
Millerbiệt danh Con Dê mà một buổi sáng tháng Ba người ta đã treo cổ hắn ở nhà
ngụcNewgate, cũng vào lúc đó mưa lớn lẫn với mưa đá to đã đập vỡ hết kính của
nhữngngôi nhà ở Paternos ter Road.
Ông thầy thuốc lắcđầu; ông đã ra tay
cứu giúp Stenton Miller khi hắn được chở đến đồn cảnh sát ởRoterhight, thừa sống
thiếu chết v́ đ̣n thù của một đámđông.
- Ông bác sĩ, ông cầmlấy cái này
thay cho tiền chữa con người bất hạnh ấy thều thào, lúc một viêncảnh sát bỏ đi
giây lát, có lúc dùng đến đấy. Mà tôi cũng không muốn để người talục thấy trong
túi tôi.
"Cái của nợ này" cũngchẳng thấy có ảnh hưởng gì đến kết cục vụ
việc của chính Stenton Miller, thếnhưng nó cũng có chút ích lợi cho ông Baster
Brown, bởi v́ thường mỗi tuần ôngkhông kiếm nổi lấy một đồng bảng.
-
Chà, Polli, ông vừathốt ra mấy tiếng, vừa nhả lên trần một làn khói.
Ba
ngày sau ông đượcbiết rằng hầu tước cuối cùng Kwaiterfeidzi đang sống ở Estis
Road trong một ngôinhà cũ nát lụp xụp với mấy cái cửa sổ bụi bậm nhưng lại được
che hắn bằng nhữngchiếc rèm gấm nặng nề, đắt tiền.
- À, cái lăo bần
tiệnma quỷ Kwaiterfeidzi, trời tru đất diệt cái lăo ấy đi! một cô bán rau kêu
lênđúng lúc Baster Brown vô tư dạo chơi trên đường EstisRoad.
Và ông
nhìn thấy cáilăo già đầu nhỏ xíu, ăn mặc chỉnh tề theo kiểu Bremmel đang lần
bước trên bựcthềm nhà.
Estis Road là một phốnhỏ heo hút ở Kenonberi, đến
ban ngày cũng ít người qua lại, c̣n đêm khuya thìhoàn toàn không có bóng người.
Lối vào biệt thự củanhà Kwaiterfeidzi; có một cánh cửa chắc chắn có then
cài và hai ṿng khóa xích,ngược lại thì cánh cửa sân vườn, lối ra kênh đảo Olvin
không sâu lắm, chỉ cầnmột que sắt năm mươi phân thì có thể mở được. Ông Baster
Brown đi qua một vạtsân nhỏ đọng đầy nước mưa, tựa như một nhánh sông nhỏ, mở
cái chốt cữa sổ pḥnggiặt và dễ dàng t́m ñược đường vào các pḥng
tầngtrên.
Phải, cái thằng chaSteton Miller nói đúng, những dụng cụ của
hắn cũng có ích thật sự đấy chứ! ÔngBaster Brown tin như thế khi ông cắt tấm ốp
bằng tấm thép của cái két sắt kỳ cụcđược trang trí bằng một thứ sợi mạ vàng và
những hình hoa văn cầu kỳ diễmlệ.
Ông đang sắp hoànthành công việc của
mình thì hầu tước Kwaiterfeidzi bước vào, trong tay cầm mộtque chọc ḷ.
Bác sĩ giật ra khỏitay ông cái vũ khí nực cười ấy và đập một nhát vào cái hộp sọ
bé nhỏ hình tráilê của ông.
Ông già rít lên mộttiếng như tiếng chim rồi
ngă vật xuống; kinh nghiệm nghề nghiệp mách bảo BasterBrown rằng không cần đến
nhát thứ hai nữa.
Không hề vội vă lúngtúng, ông lục soát hết mọi thứ
trong tủ và phát hiện trong đó có mười hai đồngbảng tiền giấy, một vốc đồng
shilling mới và chính cái gương của bác sĩ Dee đựngtrong một cái túi bằng lụa
màu đỏ.
Về đến nhà ông BasterBrown nốc hết ba phần tư chai Uưtky rồi rút
cái gương trong baora.
Thở một hơi dài ngaongán, ông đặt Polli lên bàn
v́ trong túi ông không c̣n một chút thuốc nào. Sauđó ông thận trọng bắt tay vào
việc nghiên cứu cái vật kỳ quái mathuật.
Cái khuôn bầu dục nhỏhẹp và tăm
tối ánh lên như một mảnh trời đêm không trăng sao, ông nhận thấy rằngnó lấp
lánh, không phản chiếu một thứ ánh sáng nào, vả lại trong cái bề sâu utối của
gương ông cũng chẳng phát hiện thấy có gì đặcbiệt.
1 2 3 4 5 6 7 89
10 11 12 13
Chiếc GươngĐen
Dịch Giả: ĐứcMẫn
Để tập
trung tư tưởngvà tinh thần ông bắt đầu nhắc lại tên tuổi của con ngườibí
hiểm tạo rachiếc gương, đôi khi ông c̣n kết hợp cả vào đó tên củaKwaiterfeidzi.
Một giờ sau lưng, ôngbắt đầu toát mồ hôi, tay ông thì run rẩy lập cập v́
một sức nóng không biết từđâu sinh ra.
Gần đến sáng ánh đènhơi đã yếu đi
bởi v́ ông Baster Brown quên không thả một đồng xu vào cái kheđồng hồ tính tiền.
Ánh sáng tắt hẳn vàbây giờ ông thầy thuốc mới thấy một ánh xanh tuyệt vời
hắt ra từ ḷnggương.
Động tác đầu tiên củaông là cử chỉ run sợ, ông chạy
vội sang pḥng bên và khóa trái cửalại.
Tuy nhiên, gần nhưngay lập tức
ông nguyền rủa mình v́ tội nhát gan, và mặc dầu toàn thân run rẩymột cách thiểu
năo, ông vẫn quay về chỗ bàn.
Ánh sáng ấy vẫn tiếp tục hắtra, dù
không mạnh lắm.
- Cần phải... nghiêncứu hiện tượng này... nhằm mục đích
khoa học. Ông thầy thuốc lẩm bẩm. Cái ánhxanh này dường như là ánh xanh từ một
đầu cực... Vậy thì, nếu ta đứng sang bêntrái gương, ta sẻ nhìn thấy...
Ôi chao, quả đúng nhưthế! Ông đã nhìn thấy, dù rằng, không c̣n nghi ngờ gì nữa,
bây giờ ông chỉ mongsao trên cái mặt đen lạ lùng kia không hiện ra một hình ảnh
nào nữa, mặc dấu ông đã từng ham muốn được chính mình sử dụng cái sức mạnh bí
hiểm củanó.
hình ảnh hiện ra khálà mờ mịt và ông Baster Brown phải vận
dụng hết trí lực của mình mới có thể phânbiệt được một số đường nét.
-
Có vẻ giống nhưlà... hừm, nhưng rất rơ ràng đó là một cái gì như thể một bộ áo
dài... mà có lẽ,như là một chiếc áo blu. Hừm,... à à, đây là cái đầu... c̣n đây
là chân.
hình ảnh dần dần néthơn.
Cái đầu đội mũ hiệp sĩlộ ra
phía trên một chiếc khiên rộng không rơ hình thể. Cặp chân khẳng khiu dàiquá
khổ, bên ngoài mặc một thứ quần kỳ dị mà người ta dùng để mô tả trên nhữngbức
chạm khắc cổ xưa các nhà hiệp sĩ cuối cùng của cuộc chiến tranh Hoa hồng đỏvà
Hoa hồng trắng.
- Đẹp thì chả đẹp, màư nghĩa thì không có gì, ông Baster
Brown kết luận trong một giây lát hănghái.
Tuy nhiên, ông cũngkhông có ư
định hăng máu vịt trước một kiểu bất trí, ông hiểu rằng bức tranh khóhiểu và
không mạch lạc sẽ tạo ra quanh mình một không khí ghê sợ hăi hùng. Cáiánh sáng
xanh kia đủ mạnh để soi các vật xung quanh và ông đã nhìn thấy chairượu uưtxky
và chiếc điếu Polli được bao phủ bởi một lớp ánh lân tinh mờmờ.
Đó là
những đồ vậtquen thuộc, thậm chí c̣n rất đáng yêu của ông, những đồ vật sinh
hoạt bìnhthường, thế mà giờ đây ông nhìn chung một cách khiếp sợ, tựa hồ chúng
cũng làmột bộ phận của sự bí ẩn nguy nan đã nảy sinh ngay bên cạnhông.
Đúng lúc này cái hìnhảnh nḥe nhoẹt kia chợt đậm đặc lại mấy giây rồi lại nhanh
chóng giăn ra; đầutiên là cái khiên biến đi, bộ quần áo bỗng thảng thốt như
sương, rồi sau đôichân như hai con rắn chợt tan ḥa vào thứ bóng tối lung linh.
Thế rồi, thoắt mộtcái, giống như sau tiếng "tách" của công tắc điện, tất cả đồng
loạt tối thui vàcăn pḥng chìm vào bóng đêm.
- Đồng hồ tính tiền,mau
lên! Ông Baster Brown kêu lên và điên cuồng chạy khắp pḥng t́m những đồngxu.
12 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13
ChiếcGương Đen
DịchGiả:
Đức Mẫn
Ông kịp bỏ tiền vàokhe đồng hồ khi nghe thấy sau lưng tiếng
thủy tinh vỡloảng
xoảngvà tiếng nước chảy đổ.
Một phút sau chiếc
đènhơi sáng lên rực rỡ.
Chai rượu đã vỡ vụnchảy thành hai ḍng trên mặt
bàn. Chiếc gương đen lại giống như một chiếc đĩathường.
- Có thể đó là
do trítưởng tượng bệnh hoạn của ta sinh ra mà thôi. Ông bác sĩ cacẩm.
Nhưng ngay lập tức ônglắc đầu:
- Vậy tại sao cái chailại vỡ, lại c̣n...
Ông mở to mắt, đứngnhư trời trồng, nhìn chằm chằm lên bàn: chiếc điếu Polli
đã biếnmất.
Phải mất một tuần trôiqua ông Baster Brown mới lấy lại được
can đảm để thử nghiệm điều bí ẩn của chiếcgương ma quái trong một đêm đen tĩnh
mịch.
Không có gì xảycả.
Dũng cảm hơn, đêm nàoông cũng thử
nghiệm; để có vẻ ly kỳ thậm chí ông đã bắt đầu kêu gọi cả đến bóngdáng của Dee
và Kelli, hơn thế nữa, cả những thực thể của thế giới bên kia, khit́m thấy tên
tuổi của họ trong sách thảo luận cổ xưa về ma thuậtNodzerx.
Ông đã thất
vọng. Ông đã thôi mơ ước có những cuộc t́m kiếm thần hiệu những kho báu và thậm
chí ông đătự nói với mình rằng thật sự ông không bao giờ tin vào chuyệnđó.
- Liệu có đáng cônghay không... liệu có đáng công hay không... đôi lúc ông cứ
lẩm bẩm như vậy. Tuynhiên, ông không nói ra hết ư nghĩ của mình và chắc tự ông
cũng không thể nóiđược rằng liệu sự hối tiếc của ông có liên quan đến vụ giết
người ở Estis Roadhay không.
Dù thế nào đi nữa thìtội ác cũng đã mang
đến cho ông mười hai đồng bảng và mấy shilling; nhưng nhữngđồng tiền ấy đã tiêu
veo đi như tuyết tan dưới ánh mặttrời.
Vào cái ngày khi đồngshilling
cuối cùng được đem ra để mua một ít đường và trả thì ông được côSkinner cho hay
là cô sẽ tới thăm ông.
Cho hay là tới thăm,nói như thế thì trang trọng
quá; trên thực tế thì cô chỉ sai người đấy tớ gáiDiana Pabsi chuyên làm những
việc bẩn thỉu đến báo cho bác sĩ biết rằng ôngkhông được ra khỏi nhà, khi chưa
nói chuyện với cô Skinner, nếu ông không muốnthì quay về nhà phải nhìn thấy trên
cửa nhà mình những dấu niêm phong lớn màuđỏ.
Cô Skinner là một côchủ nhà
khá giàu tính chịu đựng và cô chưa bao giờ tuyên chiến một mất một c̣nvới người
ở thuê v́ cái chuyện chậm trả tiền nhà, nhưng ông Baster Brown nợ tiềncô đã tám
quý, ấy là chưa kể những khoản lặt vặt mà cô cho vay vào những phúttâm hồn sảng
khoái.
Cô chủ đến đúng hồimười một giờ, tức là hai tiếng sau Diana
Pabsi, cô đeo trên mũ chiếc kính đồimồi và cầm trên tay một sổ nợ khổ lớn.
- Thưa bác sĩ Brown,cô mở đầu, việc này không thể kéo dài hơn nữa. Sức chịu đựng
của tôi thì rấtlớn, tôi c̣n có thể chịu đựng được hơn nữa, nếu như tôi không có
một nhu cầu rấtlớn về tiền. Xin ông vui ḷng nhìn bảng kê này, ông sẽ thấy rằng
ông c̣n thiếucủa tôi...
12 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13
ChiếcGương Đen
DịchGiả: Đức Mẫn
Bỗng nhiên cô ngừngbặt, cô hít
ngửi một hơi, vẻ tởm lợm rồi kêu lên:
- Trời đất ơi, quáiquỷ
thật... Có cái gì thối tha trong cái ống điếu của ông thế, hả ông bác sĩ?Tôi
không thể ngồi đây được nữa. Thốitha quá... Ông đi ngay đi, ông cút ngay khỏi
nhà tôi đi...Ôi! Làm sao lại có cáimùi như thế được chứ?
Cô vùng chạy ra
ngoài,c̣n cái sổ nợ (trường hợp không tiền khoáng hậu trong biên niên sử của
ngôi nhànày) trượt khỏi tay cô, rơi tung tóe xuống sàn nhà.
Ông Baster
Brown mừngv́ thoát khỏi những lời chỉ trích và đe dọa của cô, tuy vậy ông nhíu
trán ngồiyên sau cái bàn tròn như chết lặng: từ khi mất Polli, để tiết kiệm tiền
ông đăkhông mua điếu mới, và v́ thế ông đã bỏ hút!
Mặt khác, dú ông
cóđánh hơi ngửi khắp nơi đi nữa, ông cũng không thấy một chút mùi khói thuốc
nào,có chăng chỉ là mùi nặng nề của cái xô rác trong bếp và chút mùi của mấy
lọthuốc.
Ông nhún vai nhìn vàocái ngăn kéo bí mật trong góc bàn.
Chiếc gương đen vẫnnằm đó, vẫn tăm tối và lấp lánh, nhưng chẳng có gì hấp dẫn và
lạ kỳ; nó vẫn lànhững công cụ bằng thép nằm trong bao da.
Baster Brown
mỉm cườicầm chúng lên tay.
Đúng giây phút đó từtầng dưới nhà có tiếng rú
lên kêu cứu:
- Bác sĩ, bác sĩ ơi!Cô ấy sắp chết rồi!
Người thầy
thuốc nhậnra ngay cái giọng the thé của Diana Pabsi.
Ông bắt gặp người
hầugái trước cửa pḥng bếp mở rộng. Cô ấy la khóc và mặt mũi ướt đẫm nướcmắt.
- Cô chủ về pḥng vàbảo: "Cái mùi thuốc... chà, sao mà nó thối đến thế!"
sau đó cô ấy ngă xuống. Rồicô ấy không động đậy được nữa! Trờiơi là trời!
Ông Baster Brown đănhìn thấy cô Skinner nằm xỉu trên nền gạch nung trắng đỏ; cặp
kính của cô văngxa vào một góc đã vỡ vụn.
Gương mặt cô chủ nhàméo mó một
cách thảm hại.
- Cô ấy không động đậynữa, ông thấy đấy! Cô hầu gái nức
nở.
"Cô ấy sẽ không baogiờ động đậy được nữa" người thầy thuốc tự nhủ,
bởi v́ ông đã xác định được rằngkẻ bất hạnh đã chết.
Ông ngồi viết một
tờkết luận ngắn gọn cho các chuyên viên y tế của sở cảnh sát thành phố rồi lên
gácvề pḥng mình, sau đó ông cất cả túi da vào chỗ cũ. V́ ông là người đầu tiên
xácnhận cái chết của cô Skinner cho nên theo luật pháp ông sẽ phải tham gia
điềutra, và với cả hai tư cách ấy ông sẽ được một khoản tiền thù lao là ba bảng
sáushilling.
12 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13
ChiếcGương
Đen
DịchGiả: Đức Mẫn
Với số tiền ấy ông cóthể ung dung kéo dài
cuộc sống thêm mấy ngày nữa.
V́ sao kể từ ngày đóông cứ luẩn
quẩn với ư nghĩ phải bán đi cái ông điếuPolli?
Cái ống điếu ấy đốivới
ông dần dần trở nên một cái gì tựa như một cô bạn gái mà trong thời độc thânkhốn
khó của mình ông không thể nào có được, c̣n bây giờ thì ông lại gắn bó vớinó đến
mức không muốn t́m vật thay thế, thậm chí ông đã không c̣n ham muốn hútnữa.
Nhưng mối quan tâm bénhỏ ấy chẳng bao lâu đã bị che lấp đi bởi những điều phiền
toái lớn lao hơn:chẳng những ông ngồi không không kiếm được đồng nào, mà hơn thế
nữa ông c̣n mắcnợ đầm đ́a đến nỗi ông chẳng c̣n hy vọng nuôi nổi thânmình.
Những khách bệnh nhântrước kia thỉnh thoảng c̣n đến thì nay hết hẳn; một bọn du
đăng nào đó ban đêm đã gỡ đi khỏi cửa cầu thang tấm biển kẽm có ghi họ tên ông và
giờ tiếpkhách.
Ông cũng chẳng nghĩđến chuyện gặp lại nó nữa, v́ chưng
ông đã tin điều ấy vôbổ.
- Chao ôi, StentonMiller, ông lẩm bẩm, tôi lại
phải nhớ đến anh, người anh em sống hèn chết khổcủa tôi.
Ông lại lấy từ
trongngăn kéo ra túi đựng những dụng cụ bằng thép bóng loáng.
Bên cạnh
đó, trong cáitúi riêng bằng lụa đỏ là chiếc gương của bác sĩ John Dee.
Ông ném sang bên ấymột cái nhìn bực dọc và khinh bỉ.
- Mày đấy à! ông
càunhàu, mai ngày kia thì mày xuống đáy sông mà tác oai tácquái!
Từ
trước tới nay,trong những lần trộm vặt ban đêm, ông gần như toàn tâm toàn ư tin
vào một ngôisao hạnh phúc vô hình nào đó. Nếu có ngoại lệ thì chỉ là chuyến làm
ăn đổ máu ởEstis Road khi ông cướp trắng gương đen này.
C̣n chuyện hành
nghềlần này nhằm cứu ông khỏi rơi vào cảnh khốn cùng thì ông đã chuẩn bị cẩn
thậnhơn thế.
Ông đã t́m thấy mộtngôi nhà ở Blumsfild không có người ở.
Chủ nhân của nó, bà Aberllou đang phảiđiều trị trong bệnh viện Kosuell Road và
mang tất cả đầy tớ theo mình. Ông biếtđược tất cả những điều đó qua cuộc trò
chuyện của các bác sĩ đồng nghiệp, họkhông hề chú ư hoặc quan tâm đến việc ông
lắng nghe câu chuyện một cách chămchú.
Một trong những cửa sổtầng dưới
không được đóng kín, c̣n ông thì lại có thừa kinh nghiệm để biết rằngnó không
gây trở ngại gì lớn cho một cuộc đột nhập về đêm.
Khi ông rời xe
buưttrên đường Cornhill thì trời đã lạnh và tối. Khi ông đi bộ tới London Wall,
mộtđường phố u ám và sầu muộn đấn nỗi ông thấy như chính mình là quỷ uất hận,
thìđường phố đã dần dần tràn ngập sương mù. Ở chỗ này chỗ kia những cây đèn
đườngthỉnh thoảng lại nhỏ xuống những giọt nước mắt màu nâu đỏ vào trong cái
lớpsương mù đầy những bóng ma ấy; thậm chí ở đây những tiếng động cũng âm u đi
vànhững tiếng c̣i tàu dọc đường bờ sông Victoria cũng tựa hồ bị sương mù nhét
giẻvào mồm, chỉ u u rền rĩ ở phương xa.
Ông Baster Brown thởmột hơi dài
khoan khoái. Cho dù ông có bịt kín mắt bằng vải đen ông cũng t́m rađược đường đi
tới phố Blumsfild, nhà bà Aberllou, tới cái cửa sổ có cánh cửađóng không chặt.
Ông lẻn vào được trongnhà không mấy khó khăn, cây đèn pin nhỏ hắt ánh sáng
trắng trên những tấm vảibao giường màu trắng như màu tang tóc và những tấm thảm
cuộn lại trong cái pḥngkhách nghiêm trang thời Victoria.
12 3 4 5
6 7 8 9 10 11 12 13
ChiếcGương Đen
DịchGiả: Đức Mẫn
Ông bước lên cầu thangxoắn ốc khổ rộng dựa tít lên trên cao, tới một nơi nào
đótrong bóng tối, ở tầng hai ông thấy một cái cửa, xem ra thì hình như nó
dẫn vàopḥng ngủ của bà Aberllou. Ông mở cửa và đứng khựng lại v́ cơn khiếp đảm
độtngột, dường như trước mắt ông có con quái vật nào đó vùngdậy.
Thực ra
căn pḥng làmông khiếp sợ chỉ v́ một lẽ là nó sáng quá.
Ngọn đèn chùm
mười haibóng với các loại râu tua vẫn rực rỡ, đằng sau chiếc ghế nhưng vàng là
cây đènđứng có chao hồng. Người khách không mời mà đến, tức là ông, không thể dự
liệuđược rằng khi ra đi những người trong nhà đã quên không tắt đèn, căn pḥng
vẫnnguyên trống vắng, và mặc dù có ánh sáng như trong một ngày hội, nó vẫn
hoàntoàn là không có người ở.
Ông Baster Brown lắclắc đôi vai tựa hồ có
một gánh nặng đang khiến ông nghẹt thở trong lồngngực.
- Thôi, cứ thế,
cứthế. Ông lẩm bẩm, cần phải làm vậy... nếu không thì hỏnghết.
Cái nhìn
của ông gắnvào một tấm gương trong xanh kiểu Venise, treo ở tường hậu. Ông bước
tới và nhấclên: có bốn chiếc nút đồn hiện ra như bốn con mắt trên cánh cửa nhỏ
một chiếckét chìm trong tường.
Những dụng cụ bằngthép liên tiếp được sử
dụng và chẳng mấy nỗi ông đã vượt qua được chướng ngạivật.
- Có thế
chứ... có thếchứ, ông Baster Brown đắc chí, và quả thật trên má ông ướt nḥe
những giọt nướcmắt sung sướng không gì tả nổi khi ông nhìn thấy trước mắt những
gói ngân phiếulớn và ba đồng tiền vàng.
Ông nhét đầy chặt cáctúi rồi đắc
thắng khua lên cái que thép đã giúp ông phút cuối cùng mởkhóa.
Bỗng
nhiên toàn thânông bị một cơn co giật: ở tầng dưới một cánh cửa đóng sầm lại, có
những bướcchân vội vàng đi lên cầu thang; thậm chí ông c̣n nghe thấy tiếng c̣
súng lênđạn.
Toàn thân ông hóa đá.Ông không nhích được một bước ngay cả
khi có bóng một người đàn ông lực lưỡng,nặng nề xuất hiện trong khuôn cửa mở
rộng, ngay cả khi cái ṇng dữ tợn, tròntrặn và bé nhỏ của khẩu súng lục tự động
đã đặt vào tránông.
Thế nhưng cái tiếng nổkhốc liệt đã không vang lên,
c̣n người đàn ông thì không kịp kêu bắt cướp hoặckêu cấp cứu.
Cây gậy
thép rời khỏitay ông Baster Brown, nó rít lên cái tiếng xé gió của tên lửa trong
không khírồi văng vào một nơi nào đó trong bóng tối. Ông Baster Brown không đụng
đậy nữa,cái cơ thể kia đổ rụi xuống sàn, mặt úp sấp, từ một mảng đầu máu tuôn
xốira.
Căng thẳng đến khủngkhiếp, ông nhón chân khỏi sàn nhà, chân ông
tựa như mắc trong đám śnh lầy vôhình. Nhưng rồi ông lấy lại được sức mạnh và
nhẩy đại một cái qua được xácchết.
Đến chiếu nghỉ cầuthang ông mới nhìn
lại.
Mười hai ngọn đèn vẫnđang rót những ánh sáng chói ḷa vào cái tủ
két đã bật mở và cái hộp sọ đã vỡ óccủa người gác cổng bị đập chết, trong ánh
sáng dịu dàng của chiếc đèncây...
Trời ơi! Baster Brown,con người mà đến
cảnh ghê sợ của cái chết bạo tàn cũng gần như không làm độngtâm, thì đúng giây
phút này lại suưt bật kêu lên v́ khiếp đảm: ở cái khoảngkhông gian giữa chao đèn
và mấy cái gối đi văng, đang treo lơ lửng cái ống điếuPolli của ông ở cái tư thế
như có một người hút thuốc vô hình cắn chặt vàorăng.
Ông nhận ngay ra
nómột cách chính xác nhờ cái mỏm đầu của nó bị cháy đen và ba cái dấu thậpác.
12 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13
ChiếcGương Đen
DịchGiả:
Đức Mẫn
Bây giờ ông bỗng khátkhao được quay ngược lại chỗ cũ, được
nhẩy ngược trở lại
quaxác chết máu me và được giằng lấy cái ống điếu yêu
quý của mình, cái ống điếu bịmất đi một cách kỳ quặc, thì bỗng nhiên đúng lúc đó
từ cái ống điếu bay ra mộtṿng khói tròn, rồi đến ṿng thứ hai, thứ ba, và giờ
đây cái ống điếu được húthết sức, nó tỏa vào không khí một đám sương mù xanh
đặc; nó tự hút một mình...trong căn pḥng trống vắng đến rợn người.
Và
thế là ông BasterBrown cắm đầu cắm cổ chạy, ông lao vào bóng tối và sương mù,
ông lạc đường trongbóng đêm mỗi lúc một đặc quánh lại, phải mất suốt ba tiếng
đồng hồ ông mới ṃ vềđược Clissold Park, về căn pḥng lạnh băng của mình.
Trong lúc ông đi vắngmột cơn gió mạnh đã mở toang cửa sổ, và bây giờ xung quanh
ngọn đèn là một quầngsương mù bao bọc và di động như trong một điệu luân vũ
maquỷ.
Mười năm sau, làm quenvới bác sĩ Baster Brown, liệu ai có thể
nghĩ được rằng trong cái ngăn kéo chứađầy những thứ tạp pí lù kia ông lại vẫn
c̣n đang lưu giữ cái thứ vũ khí hùngmạnh nhất và dữ dội nhất mà hồi trước những
sinh thể từ thế giới vô hình đã đểlại cho mọi người, chiếc gương đen của bác sĩ
John Dee?
Dù chúng ta có nói gìđi nữa về chiếc nhẫn của Tot, về những
cuốn sách kỳ bí của Salon, về những chiếcống nghiệm cao cổ của Carpenter, thì
chỉ riêng chiếc gương đen cũng đã khiến mọingười phải thoát ra khỏi cái lồng xác
thịt thô thiển của mình để ḥa vào nhữngđám mây đậm đặc căm thù, yêu đương hay
trí tuệ mà bay đi khắp nơi không hề lạcbước, những đám mây mà Đấng trí tuệ tối
cao đã dùng để tạo ra các loại ma quỷ vànhững thần linh bất tử.
Ông
Baster Brown đămua được ở Kemdeltown một pḥng nhỏ dùng để khám chữa bệnh. Ở
tuổi bên kia dốcnúi, người thấy thuốc cấp quận huyện chỉ mơ ước có một căn nhà
nhỏ ở một nơi nàođó cạnh một dóng sông có cá hồi tại quê hương Devolshear
củaông.
Bây giờ ông thấy hoàntoàn hạnh phúc và yên tĩnh.
Ông béo
đẫy ra, để riamép theo kiểu gall, da mặt bóng nhẫy, bởi lẽ ông đã quen ăn uống
ngonlành.
Ông mặc những bộ quầnáo kẻ carô của anh em nhà Kerzon, ăn ở
nhà hàng Bakki, nơi ông rất thích nhắmmón thỏ rừng với thịt lươn rán và rượu
mạnh.
Ông cũng tham gia vàohội chơi bài uưt ở quán "Kingfisher" và ông
chơi không đến nỗitồi.
Trong suốt những nămtháng ấy chỉ có ba bốn lần
ông phải rút gương đen kỳ diệu khỏi chiếc bao màuđỏ.
Không ṭ ṃ và
cũngkhông sợ hăi ông lại cúi mình trước vật kỳ bí câm lặng ấy và ông cũng không
hềtỏ ra có ham muốn cầu xin sức mạnh ẩn tiềm trong ḷng khối đá đenkia.
Mặc dù thờ ơ như thếnhưng ông không hề quên điều gì, và đôi khi trước đôi mắt vô
hình của kư ức ônglại thấy thoáng hiện về hình bóng lạ kỳ của con người hiệp sĩ
mang khiên và mặcgiáp.
C̣n về phần Polli thìcó một số sự cố rất đáng
quan ngại làm ông không sao quênđược.
Đầu tiên là câu chuyệnđau buồn của
Slamber.
Ở Kemdeltown ôngBaster Brown thuê được một trong những căn nhà
nhỏ xinh xắn, mà những ông chủcho thuê thường lấy làm tự hào vào khoảng năm một
ngàn tám trăm hai mươi và họ đã giữ được trong từng viên đá hiền lành cũ kỹ của
mình khá nhiều những điều magiáo và lần nào họ cũng thông minh không để bị rơi
vào tay những bọn làm ăn hámlợi, những kẻ thướng phá; đi những ngôi nhà cũ để
dựng thay vào đó những ṭa nhàmới cao tầng.
Tầng một là dăy pḥngliên
thông trần thấp gồm có tiền sảnh để chuẩn bị đón khách, một pḥng tiếpkhách và
một pḥng thí nghiệm nhỏ xíu, trong đó chính tay ông Baster Brown đăchế ra gần
một tá các loại thuốc cao và thuốc xirô khá là nổi tiếng và đượcnhiều người ưa
dùng.
Trên tầng hai có một pḥng khác vớinhững đồ gỗ mới tinh bóng
loáng và những thứ đồ kim loại giả theo kiểu dinan,tại đây ông thường nghỉ ngơi
thoải mái trong khu nội thất tuyệt vời củamình.
12 3 4 5 6 7 8 9 10
11 12 13
ChiếcGương Đen
DịchGiả: Đức Mẫn
Ông rất
ít tiếp kháchở đây, bởi v́ mặc dù là một con người cường tráng và
luônluôn thành đạt, nhưng ông vẫn cứ là kẻ cô đơn ẩn dật nhưxưa.
Trong
số rất ít nhữngngười bạn mà ông vui ḷng mở cổng khu thiên đàng nhỏ bé nơi trần
thế của mình cóông Slamber hết sức đáng yêu mà ông đã được làm quen
ở"Kingfisher".
Trước đây ông Slamberlà giáo viên trung học, sống nghèo
khổ và lần hồi kiếm sống bằng nghề sửa bàicho các nhà xuất bản loại xoàng. Ở
quán ăn không bao giờ cho phép mình bỏ ra quáhai đồng bạc để ăn bữa tối, c̣n nếu
như ông uống đến đồng tiền thứ ba thì đó làlúc ông Baster Brown trả thay.
Người ta nói rằng khiăn tối ở nhà ông cũng ít khi từ bỏ những món ăn quen: một
quả trứng luộc duynhất hoặc món kipper chính v́ thế ông bác sĩ thường phải mời
ông đến để cùngchia sẻ những bữa ăn đầy ắp thức ăn, món thịt gia súc hoặc gia
cầm ướp muối lạnhmà bác sĩ đặt một nhà hàng gần đó mang đến tận nhà.
Trong lúc đó chuyệnông Slamber ít có gì nổi bật, nếu như câu chuyện không lái
sanng một chủ đề đặcbiệt, những phương thức chiếu sáng thời xưa. Ông Slamber
thật thà tốt bụng đătrở thành hết sức lăng mạng khi nói đến những ngọn nến,
những đĩa đèn hoặc nhữngcây đèn của Karsel. V́ thế, trong con mắt mờ đục của ông
giáo về hưu ông BasterBrown gần như trở thành thượng đế vào cái ngày mua được
của lăo bán hàng tạp hóaở Triside một chiếc đèn cây thật cao bằng kính to màu
xanh có lắp một thấu kínhchứa nước đặt trên một đ̣n tay bằng đồng và tỏa ra một
thứ ánh sáng màu xanhmướt mát.
- Tôi cam đoan với ôngrằng đó là
Kanterpruk! ông Slamber phấn khích kêu lên.
-Kanterpruk?
- Đó là
tên của mộtnghệ nhân hàng thiếc nổi tiếng, ông Slamber tự hào đáp, ông ta sống ở
Boroughkhoảng năm một ngàn bảy trăm chín mươi và đã được vang danh v́ tài chế
tạo nhữngcây đèn như thế.
Ông Baster Brown chẳngcó gì để nói về chuyện
ấy, và từ đó cứ mỗi lần ông giáo cũ tới thăm thì cây đènKanterpruk lại khiến
trái tim nhân hậu, dịu dàng kia vui sướng v́ thứ ánh sángnhư ánh trăng huyền ảo
của nó.
Một lần vào ban đêm,ông Baster Brown bị đánh thức dậy v́ những
đợt sóng lạ kỳ báo hiệu nguyhiểm.
đã từ nhiều năm ôngkhông dám ngủ trong
pḥng tối thui và vẫn để ở đầu giường một ngọn đèn đêm nhonhỏ có cả phao dầu;
ánh lửa màu vàng mơ hồ của nó có sức chiến đấu chống lạinhững đạo quân âm thầm
của bóng tối.
Ngọn lửa bé nhỏ ấybỗng rọi sáng trước mắt ông Baster Brown
vừa tỉnh ngủ một hình bóng tan loăngđầy đe dọa trong bóng tối và saÜn sàng tấn
công ông; trong những tia sáng của nóloáng lên một hình lưỡi dao lạnh và dài.
Ông Baster Brown nhìnthấy con dao sáng loáng ấy được giơ cao lên một cách
hung tợn và từ trong bóngtối có một khuôn mặt bịt băng đen hiện ra như hân hoan
đón chờ cơn hấp hối củaông sắp đến.
Ông cảm thấy mình đăchết, nhưng bỗng
có một điều khó hiểu xảy ra.
Con dao bỗng rơixuống, cắm phập vào sàn gỗ,
rung lên bần bật, từ bên trong mặt nạ thoát ra mộttiếng x́ nhỏ, sao tiếng x́ là
tiếng rên đau đớn và tuyệt vọng rồi cả cái thânhình dữ dội kia đổ vật xuống sàn.
Ông bác sĩ nhảy mộtbước tới chỗ tên dạ khách, lột chiếc mặt nạ đen, và một
giọng hấp hối thều thàocất lên:
- Tha lỗi cho tôi. Tôimuốn lấy
Kanterpruk...
Tên cướp tắt thở ngaysau lời thú nhận đáng thương, người
ấy không phải ai khác, mà chính là ôngSlamber xấu số.
12 3 4 5 6 7
8 9 10 11 12 13
ChiếcGương Đen
DịchGiả: Đức Mẫn
Ông bác sĩ đã gần đoánra được điều kỳ diệu nào đã gây ra cơn đau tim quật
chếtông bạn cũ và cứu sống cuộc đời cho chính ông thì bỗng ông nhìn thấyPolli.
Cái ống điếu treo lơlửng trong không khí bên trên ngọn đèn đêm đang nhả ra
những ṿng khói ở ngangchỗ đầu ông có hình ba dấu thập ác. Những ṿng khói rất
đẹp, đầy đặn và tròntrặn, tựa như chính chúng cũng thấy hài ḷng với cái dáng
tròn tuyệt vời củamình.
Ông Baster Brown kêulên một tiếng gằn giọng và
đưa tay về phía ông điếu, động tác của ông không đượckhéo léo khiến ngọn lửa nhỏ
bé yếu ớt trong cây đèn đêm tắt ngấm. Khi ông châmlại được thì ống điếu không
c̣n nữa, tuy vậy cả căn pḥng vẫn c̣n đậm mùi thuốccháy khét lẹt.
Ông
phải mất nhiềuthời gian để cứu lại thanh danh cho ông Slamber; ông cất dấu đi
mặt nạ và condao của ông bạn rồi kéo xác ông ấy đi cách nhau một trăm bước đến
chiếc ghế đángoài khuôn viên.
Cô Eddy Bronks có thể đã là xinh đẹp, thậm
chí là rất xinh đẹp, nếu như căn bệnh bướu cổ không làm chođôi mắt màu xanh nhan
nhát của cô có vẻ như là hơi dọa nạt người khác mộtchút.
Ông Baster
Brown quenvới cô tại nhà người bán hàng thuốc ở Korihill tên là Littelwood,
người mà ônghứa chuyển cho cả pḥng thí nghiệm và cả những công thức thuốc cao
củamình.
Cô Eddy thích nóichuyện tào lao với cả hai người, và như cô
thường nói ra không kém phần tự hào,cô là người "chuyện trò chuyên nghiệp".
Trên thực tế cô là hộlư trong bệnh viện "New Charte".
Ông Baster Brown
chưabao giờ chú ư đặc biệt đến phụ nữ, nhưng hình ảnh cô Eddy Bronks chẳng mấy
chốc đã không buông tha ông.
"Lần sau gặp nàng tasẽ xin cưới nàng làm
vợ", nhiều lần ông đã tự nói như vậy.
Lần gặp sau, rồi sauđó là nhiều
lần gặp trôi qua, nhưng lời cầu hôn vẫn không sao thoát ra khỏimiệng ông, và mọi
câu chuyện đều chỉ qui về việc xem xét các loại thuốc viên nhàLittelwood, các
phương thức điều trị bệnh bướu cổ và các trường hợp mắc bệnh đặcbiệt mà bác sĩ
đã từng gặp trong thực tế.
Một buổi tối mùa thu,ông Baster Brown bắt gặp
Littelwood ủ rũ tỳ tay trên quầy thuốc, môi run lên,bàn tay lạnh ngắt.
-
Ông biết không,Littelwood rền rĩ, cô Bronks khốn khổ vừa mới ở đây, tâm thần
hoảng loạn. Cô ấymới bị đuổi khỏi bệnh viện sau một cuộc căi cọ với thượng cấp.
Cô ấy bảo rằng côấy muốn chết đi cho rồi... Không, không, ông Brown, tôi hiểu
những chuyện này...Ông đừng quên rằng bệnh t́nh của cô ấy có thể dẫn đến thần
kinh hỗn loạn. Cô ấyvừa chạy ra phía hồ nước.
Ông Littelwood có mộtchân
tập tễnh nặng nên không thể chạy đuổi theo cô gái tuyệtvọng.
Như điên,
ông BasterBrown cắm đầu chạy trên đường phố dài và tối, vừa chạy ông vừa thở
dốc, tim đậpthình thịch. Ông dừng lại khi thấy trước mặt mình làn nước hồ phẳng
lặng dướiánh trăng.
-Eddy! Eddy! Ông gàolạc giọng.
Và ông thấy
cô cúi gậpmình qua cái hàng rào ọp ẹp, đầu nghiêng xuống mặt nước tốiđen.
- Cô Eddy yêu quýơi... tôi hết ḷng mong muốn...
12 3 4 5 6 7 8 9
10 11 12 13
ChiếcGương Đen
DịchGiả: Đức Mẫn
Chính
ở cái nơi khôngbình thường này, trong cái hoàn cảnh hết sức không bình
thườngnày ông đã tỏ t́nh với cô và xin đính hôn.
Cô Eddy Bronks đã
theoông về, người phờ phạc và mắt đẫm lệ.
Ông nhóm lửa trong ḷsưởi
pḥng khách, thắp hết mọi đèn, kể cả cây đèn mặt trăng Kanterpruk và vớiđôi bàn
tay lóng ngóng ông đã pha được hai ly rượu kiểucoctail.
- Em thân yêu,
ngàymai anh sẽ đi xin giấy phép thành hôn.
Cô không nghe ông nóimà ngửa
đầu nhìn lên trần nhà, trong giây lát cái bướu cổ càng khắc họa nét buồnbực sâu
sắc trong đôi mắt cô.
- Anh có cái gì thếnày, bác sĩ Brown?
Cô
vừa thở vừahỏi.
- Cái gì ấyà?
Cô để rơi mình xuốngmột chiếc ghế
bành sâu lơm bên cạnh ḷ sưởi.
- Em xin lỗi... emchóng mặt... buồn nôn.
Ôi, bác sĩ ơi, anh đừng hút thuốcnữa!
Ông Baster Brown đểrơi xuống sàn
ly rượu mới pha.
- Nhưng anh có hútđâu, em yêu!
Cô Eddy Bronks
đứngbật dậy.
- Ḱa ḱa, trong gócnhà kia ḱa... có người đội mũ sắt...
nó trốn... em nhìn thấy chân nó dướibàn... trời ơi, chân nó như con rắn.
Rồi bỗng cô rítlên:
- Nó ra đây này... nóchâm thuốc ở chỗ đèn ấy! Lạy
chúa cứu thế!
Cô vùng chạy ra phíacửa; ông Baster Brown muốn giữ cô lại,
nhưng cô đã đẩy ông ra với một sức mạnhkhủng khiếp.
Ông lảo đảo, mất
cânbằng và ngă giúi đầu vào chiếc ghế bành nơi cô vừa ngồi.
12 3 4
5 6 7 8 9 10 11 12 13
ChiếcGương Đen
DịchGiả: Đức Mẫn
Lúc kịp đứng dậy thìông nghe tiếng cửa ra vào đập mạnh và ông chỉ c̣n cách
laora chỗ cửa sổ.
Trong ánh trăng rực rỡông nhìn thấy cô gái đang chạy
trên đường phố vắng lặng, ông tḥ đầu ra gọi cô,xin cô quay lại, nhưng bỗng
nhiên ông nhìn thấy một bóng đen dữ dội khủng khiếplướt đuổi theo cô không một
tiếng động trên đường phố ngập tràn ánhtrăng.
Hôm sau người ta vớtđược
thi hài cô Eddy Bronks ở hồ nước số hai khuKemdeltown.
Một năm sau cái
chếtbi thương ấy ông Baster Brown qua đời. Có một thời gian ông bị bệnh hen và
khôngthể chữa dứt được. Ông Littelwood vẫn thường đến thăm. Ông là người cho
chúngtôi biết về những phút cuối cùng của bác sĩ.
Ông ấy hành động
rấtthiếu lư trí, điều đó làm hại ông người bán thuốc nói: Bạn ông là bác
sĩRessendl đã kê đơn chỉ định chế độ sinh hoạt và ăn uống, c̣n ông ta thì lại
cứmăi đi những đâu đâu.
Mưa trút nước và ôngtrở về như chuột lột.
Tôi mắng cho ông mộttrận kịch liệt rồi bắt lên giường nằm ngay. Ông điên hay sao
mà đi phố bây giờtôi gắt lên! Không thể hiểu được làm sao trời này lại dám
rađường.
- Tôi vừa thoát đượcmột gánh nặng.
Tôi cặp nhiệt cho
ông:gần bốn mươi độ, và tôi hiểu rằng ông đang mê sảng.
Ông bắt đầu lảm
nhảmgì đó, đặc biệt là về một cái gương mất bao nhiêu năm tôi mới hiểu được...
Trongđó có... cô ấy... cô ấy...
Hai chữ cô ấy ông nhắclại mỗi lúc một to
đến nỗi mấy lần tôi phải lên tiếng bắt ông thôi nói và nằmyên.
Đến gần
sáng ông dịuđi, tôi cho rằng ông đã ngủ say, hơn nữa nhiệt độ cũng đăgiảm.
Tôi nghĩ, tôi cũng cóthể nghỉ một lát, tôi bèn thu mình vào ghế bành và chẳng
bao lâu thiếpđi.
Bỗng tôi bừng tỉnh v́ông thét lên.
Ông đã bật
ngồi dậytrên giường thở hổn hển, ngực phập phồng như bể ḷ rèn, và một điều thật
là ḱlạ tôi chưa từng thấy là ông hút thuốc, quanh người ông là một đám mây
thuốc đậmđặc.
- À, đúng nó rồi...đúng nó rồi... bây giờ thì tôi hiểu,
tôi hiểu cô ta là ai... Chà, đồ chết tiệt,nó ăn cắp của tôi cái điếu!
Ông đổ vật xuống nằmbất động và không bao giờ tỉnh lại nữa. Nhưng khi đổ xuống
ông đã dùng tay làmmột cử chỉ lạ lùng, tựa như bắt một cái gì trong không gian.
Và đến khi cánh tayrơi xuống thì trong đó có một cái ống điếu dày bằng vỏ bạch
dương, trên đầu cókhắc ba dấu thập ác.
Người ta khôngthể nào rút được
cái ống điếu ra khỏi tay ông, và có lẽ người ta đã đưa nó theoông xuống huyệt.