Chương 13
Biệt thự Hoàng Chương

Trên đại lộ Minh Mạng, biệt thự Hoàng Chương với lối kiến trúc mĩ thuật, thanh nhã, thu mình dưới mấy hàng cây xanh, xum xuê cành lá, sân trồng toàn cỏ Phi Luật Tân và hoa hồng nhiều màu sắc. Nhà rất ít người ra vào. Cửa lớn không mấy khi hé mở dưới hàng dậu sắt có che tôn chạy dài, càng làm tăng thêm sự tĩnh mịch, trầm lặng của biệt thự. Khách đi đường vẫn tưởng đây là nhà riêng của một công chức cao cấp của nguỵ quyền Sài Gòn hay là nhà của một đại thương gia nào về nghỉ ngơi sau những ngày bon chen, xoay xở đầy tội ác.
Nhưng không phải.
Bên trong cái bề ngoài nên thơ, đẹp đẽ ấy là một cái tổ quỷ. Đây là cơ quan kĩ thuật số 5 của bộ phận CIA Sài Gòn, mang bí danh là A-47. Đây là một trong hàng chục ngôi nhà ở Sài Gòn bề ngoài trông bình thường nhưng bên trong là nơi tra tấn, giết người, đầy đủ mọi tội ác, trò ám muội của bọn CIA hay bọn mật thám nguỵ, giống như cái P.42 ở Sở Thú (42).
Trong biệt thự Hoàng Chương mĩ thuật, thanh nhã ấy có hầm ngầm để giam người, có phòng hỏi cung với đầy đủ dụng cụ tra tấn tối tân mang nhãn hiệu CIA, có phòng chiếu bóng, chiếu những cuốn phim riêng, có phòng lưu trữ nhiều loại giấy tờ mẫu để rập theo đó làm giấy tờ giả mạo.
Hôm nay, trong gian phòng chiếu bóng của biệt thự, Lên-sđên, Phi-sin, Tô-ma đang xem chiếu cuốn phim Đ/15. Nhân vật chính trong phim là Phan Thúc Định. Có điều nhân vật chính ấy không hề biết mình được đưa lên phim Mỹ.
Ba tên CIA ngồi ngửa người, mỗi tên một kiểu trong buồng tối. Lên-sđên khoanh tay trước ngực, duỗi dài chân gác lên chiếc ghế trước mặt. Phi-sin ngồi chống nhẹ một tay vào tay ghế. Tô-ma ngửa đầu lên chỗ dựa của ghế, bàn tay luôn luôn cựa quậy có vẻ nóng ruột. Cả ba chăm chú nhìn lên màn ảnh. Chỉ có tiếng sè sè của máy chiếu chạy đều đặn.
Những hình ảnh của cuốn phim cho thấy máy quay phim đặt ở nhiều góc độ khác nhau, có những đoạn quay qua cửa kính một chiếc xe hơi, có đoạn quay từ sau khung cửa một nhà nào đó ở góc phố, có đoạn quay bằng kính thu hình từ xa…
Trên màn ảnh:
Chiếc xe Rơ-nôn con của Phan Thúc Định rời khỏi dinh Gia Long… Nhiều bóng xe hơi, xe máy loang loáng chạy qua che mất chiếc xe của Phan Thúc Định… xe Định lại hiện ra… Hình ảnh dõi theo phía sau của chiếc Rơ-nôn con chạy suốt dọc đường dài Ga-li-ê-ni...
Chiếc xe trước cổng hí trường Đại thế giới… Phan Thúc Định bước xuống… Định lại gần và nói chuyện với hai người mặc bà ba đen ở cổng vào hí trường. Hình ảnh thu Định và hai người mặc bà ba vào cận ảnh…
Lên-sđên hạ lệnh:
- Stop! Quay chậm lại đoạn này.
Màn ảnh loang loáng ánh sáng và trở lại cảnh Phan Thúc Định lúc bước gần lại hai người mặc bà ba đen. Ba tên CIA chăm chú theo dõi. Hình ảnh được chiếu chậm nên mỗi cử động của nhân vật đều lừ đừ, nhích từng tí một, trông rất ngộ nghĩnh, buồn cười.
Tiếng Lên-sđên hỏi:
- Hai tên áo đen này là ai?
Tiếng Tô-ma trả lời:
- Thưa đại tá, hai thằng Bình Xuyên gác cổng.
Tiếng Lên-sđên:
- Bảo Tuyến (43) điều tra hai thằng Bình Xuyên này và báo cáo lại xem chúng là người như thế nào.
Và hắn nói:
- Tiếp tục.
Hình ảnh trên màn ảnh trở lại bình thường. Phan Thúc Định bước vào trong hí trường… Nhiều hình người lẫn lộn che mất Định… Định xuất hiện trước cửa “Phòng lớn” của hí trường… Định nói chuyện với một gã thanh niên đi với một cô gái… Cận ảnh…
Tiếng Lên-sđên:
- Quay chậm lại. Ai vậy?
Tiếng Tô-ma:
- Con trai Bảy Viễn, thủ lĩnh Bình Xuyên.
Tiếng Lên-sđên:
- Bảo điều tra xem quan hệ giữa tên này với Phan Thúc Định như thế nào? Xem cả cô gái này có dính dáng gì đến mối liên hệ đó không. Tiếp tục.
Phan Thúc Định ra khỏi hí trường… Chiếc Rơ-nôn con của Định… Màn ảnh như bám lấy đàng sau, chiếc xe trở lại Sài Gòn… Một chiếc tắc xi vượt lên trước ống quay che mất chiếc xe của Định… Rất nhanh, ống quay lại vượt chiếc xe tắc xi, xe Định đỗ lại trước “Liberty Palace”… Ống quay bỏ rơi chiếc xe, bám lấy Phan Thúc Định đang bước vào tiệm nhảy… (ống quay mải theo dõi đối tượng của nó là Phan Thúc Định nên không có một hình ảnh nào về em bé đánh giày lát sau đến sau xe Định). Những hình ảnh loang loáng không rõ nét… Định đang ngồi với một cô gái xinh đẹp…
Tiếng Lên-sđên:
- Ai đấy?
Tiếng Tô-ma:
- Thuý Hằng… gái nhảy của tiệm Liberty.
Phan Thúc Định nhảy với cô gái… mấy cặp khiêu vũ khác lướt qua ống quay, chỉ thấy mấy cái đầu và mấy cái lưng, không rõ mặt… Định đang nói gì với cô gái nhảy… Cô gái trả lời… Cả hai cùng cười.
Tiếng Phi-sin kêu lên bực tức:
- Rồi sẽ có cách biết chúng nó nói gì với nhau.
… Phan Thúc Định đưa cô gái về bàn ngồi. Hai người nói chuyện… Định ra về… Thuý Hằng tiễn ra cửa. Định rút trong túi ra mấy tờ giấy đặt vào tay Thuý Hằng… Thuý Hằng có vẻ bối rối lúng túng… Định mỉm cười kín đáo gật đầu (chào hay ra hiệu), Thuý Hằng cũng kín đáo gật đầu (tại sao vẫn có vẻ bối rối, lúng túng?)… Định ra xe… Thuý Hằng cẩn thận bỏ tiền vào ví xách tay… (tại sao cử chỉ cất tiền lại cẩn thận thế?)…
Tiếng Lên-sđên:
- Quay lại, quay thật chậm…
Cả ba tên CIA đổi dáng ngồi, giương những cặp mắt gián điệp nhà nghề chăm chú nhìn lên màn ảnh, theo dõi từng động tác nhỏ của Phan Thúc Định và Thuý Hằng. Đến chỗ Thuý Hằng cẩn thận gấp mấy tờ giấy bạc của Định trao cho, để riêng vào một ngăn ví thì không bảo nhau, cả ba cùng cười một cách khoái trá.
Gian phòng chiếu bóng bật sáng.
Phi-sin nhận xét:
- Vấn đề là ở những tờ giấy bạc Định đưa cho Thuý Hằng đấy.
Lên-sđên đồng ý:
- Thuý Hằng chắc chắn là một đường dây liên lạc của Định rồi… Hầu như tối nào hắn ta cũng đến nhảy với Thuý Hằng. Những tờ giấy bạc Định đưa cho Thuý Hằng chứa những điều quan trọng. Nhưng Thuý Hằng chỉ có thể là một “hộp thư” thôi, còn người nhận thư mới là nhân vật quan trọng. Định là người của SEDCE hay của một tổ chức tình báo nào khác? Tổ chức ấy là tổ chức nào? Ngoài những việc làm cho Ngô Đình Diệm, Định còn làm những việc gì nữa?
Và hắn quay sang phía Tô-ma:
- Thiếu tá Tô-ma! Phải biết Thuý Hằng là người như thế nào? Xem Thuý Hằng ngoài mối liên lạc với Định thì còn liên lạc với ai nữa? Ông hãy trực tiếp cùng với Tuyến làm việc đó. Chậm lắm là ngày nữa, ông phải có trong tay cái ví và những giấy bạc của Định đưa cho Thuý Hằng.
Tô-ma đứng ưỡn ngực:
- Xin tuân lệnh đại tá…

°

° °

Mười hai giờ đêm, Phan Thúc Định đứng dậy ra về. Như thường lệ, Thuý Hằng đi với anh xuống hết cầu thang. Định lịch sự nghiêng mình chào Thuý Hằng và chìa tay bắt tay cô.

Một giờ sáng, Thuý Hằng ra khỏi tiệm nhảy, lên xe gắn máy về nhà. Ở ngã ba đường, có hai tên cảnh sát dựng hai chiếc xe Harley đứng đó từ bao giờ, rít còi, bắt Thuý Hằng đứng lại. Đứa nào cũng đeo súng ngắn trễ ngang hông. Một đứa chặn ngang đầu xe Thuý Hằng. Một đứa nhìn Thuý Hằng xoi mói từ đầu đến chân, hỏi:
- Đi đâu mà khuya khoắt vậy?
Thuý Hằng bình tĩnh:
- Tôi đi làm về.
- Làm ở đâu?
Thấy cách chúng hỏi trống không, Thuý Hằng khó chịu cũng trả lời theo lối đó:
- Ở tiệm Liberty Palace.
- Giấy tờ đâu?
- Không có giới nghiêm, tôi không vi phạm luật lệ giao thông đường phố, tôi không làm gì phạm pháp, sao các ông đòi xét giấy tờ tôi?
Tên cảnh sát trợn mắt, tay sờ vào bao súng:
- Tình nghi là có quyền hỏi! Có đưa hay không? Muốn lí sự phải không?
Thuý Hằng miễn cưỡng mở ví đưa thẻ căn cước cho chúng. Nhưng cả hai đứa không cần xem giấy má của Thuý Hằng, chỉ nhìn chăm chăm vào cái ví xách tay của cô. Một đứa hất hàm hỏi:
- Nầy, có truyền đơn trong ví kia không? Đưa xem.
- Làm gì có truyền đơn? Sao các ông hỏi lạ thế?
- Không nói nhiều. Đưa đây khám hay chống lại nhà chức trách?
Thuý Hằng buộc phải đưa ví cho chúng. Chúng thản nhiên cầm lấy chiếc ví, bước ra mở máy xe. Một đứa rút súng chĩa vào Thuý Hằng:
- Hễ kêu tao bắn chết!
Hai chiếc Harley rồ máy, chạy vụt đi. Thuý Hằng lúc ấy mới dám hô hoán. Nhiều người chạy đến thì hai tên cảnh sát đã tẩu thoát.
Chiếc ví xách tay của Thuý Hằng được đưa ngay về A.47, cơ quan kĩ thuật số 5 của phân bộ CIA Sài Gòn. Từng đường may của nó bị tháo ra. Đặc biệt là những tờ giấy bạc của Phan Thúc Định trao cho Thuý Hằng: Mấy nhân viên kĩ thuật chuyên môn của CIA dùng những máy móc tinh vi, hiện đại nhất nghiên cứu, phân tích. Những tờ giấy bạc được soi lên, được dùng kính phóng to phóng ra, cuối cùng được ngâm vào những chất nước hoá học khác nhau. Chúng chẳng phát hiện được gì. Trong chậu nước hoá học, chỉ thấy hình tên “quốc trưởng” bù nhìn nhợt nhạt, nổi lềnh bềnh như cái đầu người chết trôi.
Ở buồng bên, Lên-sđên, Tô-ma, Phi-sin đang nghiên cứu mấy cái báo cáo và những nhận xét tóm tắt do Trần Kim Tuyến gởi đến.
- Hai tên Bình Xuyên gác cổng hí trường “Đại thế giới” mà Phan Thúc Định đã nói chuyện không có gì khả nghi. Hai thằng này, một là Năm Sẹo (vì có một vết sẹo chém nhau ở má), hai là Ba Hổ (vì có trổ đầu hổ ở ngực) đều xuất thân ma-cà-bông, du côn đứng các bến xe, nhận tiền đi đánh nhau thuê, được Bảy Viễn thu nạp vào Bình Xuyên. Chúng chỉ có thể ăn cắp, cướp của, uống rượu, chửi bậy, đánh nhau chứ không có thể làm gì hơn. Không có liên hệ thường xuyên với Phan Thúc Định.
- Hai Pôn, con trai Bảy Viễn, học hành dở dang, thừa hưởng tính côn đồ của bố, ăn chơi truỵ lạc. Cả ngày chỉ đi sục gái và đánh nhau. Mới liên lạc với Phan Thúc Định. Thường dẫn Định đi gặp các nhân vật trong giáo phái và sĩ quan “quốc gia”.
- Thuý Hằng, gái nhảy ở tiệm Liberty Palace. Bố làm nghề thợ điện, quê ở miền Bắc, mẹ người miền Nam, chết sớm. Bố vào bưng hoạt động chống Pháp. Có tin đồn đã chết. Sống tự lập. Ít giao du. Tuy là gái nhảy nhưng không sa đoạ, truỵ lạc như phần lớn các cô cùng nghề. Tối nào Phan Thúc Định đến tiệm đều ngồi trao đổi với Định.
Đọc mấy báo cáo đó, Lên-sđên phân tích:
- Các ông thấy chưa Hai thằng Bình Xuyên kia là hai thằng đầu trộm đuôi cướp không đáng kể, không liên hệ gì đến Định cả. Thằng Hai Pôn chỉ là thằng ăn chơi bị Định lợi dụng để nắm tình hình các giáo phái, không phải là thứ người “nói chuyện” được với Định. Vậy còn ai? Thuý Hằng. Bố đã tham gia kháng chiến chống Pháp và chết ở “bưng”: Một vấn đề chúng ta phải lưu ý. Tối nào Phan Thúc Định đến, cũng chỉ ngồi trao đổi với Định – hai vấn đề ta phải lưu ý. Ít giao du, không sa đoạ, truỵ lạc – ba vấn đề ta phải lưu ý. Kết luận chúng ta có thể tìm thấy ở Thuý Hằng câu trả lời cho chúng ta về Phan Thúc Định.
Tô-ma và Phi-sin tán thành:
- Chúng tôi hoàn toàn đồng ý với những nhận xét của ngài.
Lên-sđên có vẻ tự đắc của một người chỉ huy sáng suốt. Đúng lúc đó, phòng bên đưa sang kết quả việc phân tích những tờ giấy bạc của Phan Thúc Định đưa cho Thuý Hằng: chỉ là những tờ giấy bạc bình thường, không phát hiện được gì.
Tô-ma nói như muốn hét lên với tên nhân viên kĩ thuật mặc bờ lu trắng:
- Tại sao không có gì?
Tên nhân viên kĩ thuật nhún vai không trả lời, lẳng lặng quay ra. Lên-sđên ngồi lặng đi, Tô-ma vẫn bực tức, lập lại câu hỏi:
- Tại sao lại không có gì?
Lên-sđên khẽ đập bàn tay xuống thành ghế:
- Này, thiếu tá phải kiên nhẫn. Không phải khi nào trên tờ giấy bạc cũng có những dòng chữ bí mật. Có thể trong một tuần lễ hay tới kì hẹn nào đó đã thống nhất với nhau. hắn mới viết mấy dòng…
- Thưa đại tá, không lẽ đêm nào ta cũng kiểm soát chúng? Ta chiếm mấy tờ giấy bạc này của Thuý Hằng là động rồi. Phan Thúc Định không dại gì mà lại tiếp tục viết trên những tờ giấy bạc nữa.
Lên-sđên có vẻ lão luyện trong nghề:
- Thế mà nhiều khi chúng viết đấy. Chúng đánh vào chỗ bất ngờ của ta. Chúng nghĩ rằng ta sẽ không kiểm soát nữa, vì đã động rồi; chúng đánh đòn cao tay hơn, cứ viết. Nhưng chúng sẽ không thoát khỏi tay chúng ta. Chúng không thể cao tay hơn chúng ta được. Tôi đã có những kinh nghiệm ở Phi Luật Tân.
- Nghĩa là đại tá lại ra lệnh cho tiếp tục chận lấy tiền của Thuý Hằng? – Phi-sin nói.
- Thưa giáo sư, tôi không nghĩ đơn giản thế. Đêm mai không soát, đêm kia không soát, đêm sau đó cũng không soát. Nhưng một đêm bất chợt nào đó, chúng ta sẽ cho soát. Không làm công khai theo kiểu thiếu tá Tô-ma đã làm. Tôi sẽ có cách làm khác.
Có tiếng gõ cửa phòng, Tô-ma nhìn ra:
- Cứ vào!
Một tên nhân viên CIA vào đứng nghiêm:
- Báo cáo, có điện tìm đại tá Lên-sđên và thiếu tá Tô-ma.
Tô-ma cau mày hỏi:
- Ở đâu tìm?
- Báo cáo thiếu tá, ở văn phòng trung tâm SMM.
Cả mấy tên vội vã kéo nhau sang phòng điện thoại. Lên-sđên cầm lấy ống nghe:
- Hêlô. Đại tá Lên-sđên đây. Ai đấy?
Bên kia đầu dây, tiếng tên trung tá En-đru – “nổi tiếng về những hoạt động bí mật đặc biệt” – lộ rõ mất bình tĩnh:
- Xin chào đại tá. Tôi trung uý En-đru. Vừa có điện từ Bắc Việt về mấy nhóm đặc biệt chúng ta tổ chức đưa ra miền Bắc.
- Sao? – Lên-sđên nói to vào ống nói.
- Đại tá có nghe rõ lời tôi không ạ?
- Rõ.
- Báo cáo đại tá, điện từ Bắc Việt đánh vào cho biết: “nhóm Bình” trà trộn vào nhà ga Hà Nội, đặt những quả mìn giả miếng than để phá những đầu máy xe lửa của Bắc Việt nhưng bị công nhân nhà ga phát hiện ngay. Cả nhóm bị bắt hết…
Lên-sđên ngắt lời:
- Thế còn nhóm “Hảo”?
- Báo cáo đại tá, hai tên đi rải truyền đơn của phòng “chiến tranh tâm lí” thì mất tích, chưa nhận được tin tức của chúng. Còn ba tên chui vào một kho xăng định thả chất hoá học vào xăng phá các động cơ xe hơi của bọn Cộng sản, không hiểu chúng làm ăn ra sao bị ngạt hơi suýt chết và bị công an Việt Minh bắt. Hình như những nơi cất điện đài và chôn giấu vũ khí của chúng ta để lại các vùng sau khi quân đội Pháp rút lui đã bị bọn Cộng sản phát hiện…
Lên-sđên buông ống nghe xuống. Hắn không thể nghe thêm được nữa. Đôi môi mỏng của hắn mím lại và mặt hắn tái đi trước những cặp mắt ngạc nhiên, bối rối của Tô-ma, Phi-sin. Hắn ngồi phịch xuống ghế, rút khăn tay ra lau mồ hôi trán…