Một

    
hói thuốc tụ thành những đám mây dày đặc bay lờ đờ bên dưới trần quán rượu. Món Bourbon thoảng vị ngọt ngái của kẹo hoa tím dại. Nhưng trong buổi tối hôm nay, tất cả những thứ đó không khiến cho Chuck Miller giảm vui.
- Mình nói cho cậu nghe, nó sẽ thành bài báo lớn nhất đời mình – anh tuyên bố. Rồi tất cả các tờ báo sẽ phải đánh nhau tranh giành quyền in nó. Mình sẽ giàu, đảm bảo như thế!
- Ngớ ngẩn, - chàng nhà báo đang đứng bên quầy rượu với Chuck Miller lẩm bẩm.
- Cứ chờ xem! Chất liệu của mình là hạng nhất. Mình nói cho cậu nghe…
Không một ai còn biết Chuck Miller muốn nói gì.
Cánh cửa quán rượu bị giật tung ra. Ba gã đàn ông trườn qua ngưỡng cửa. Những gã đàn ông mặc áo choàng thẫm màu đeo mặt nạ dạng tất len. Hai đưa ngay lập tức giương những khẩu súng máy lên, canh chừng cả nhân viên lẫn thực khách. Tên thứ ba chĩa thẳng khẩu súng lục có gắn bộ phận giảm thanh về phía trước và bóp cò.
Plopp, một tiếng kêu khẽ.
Và thêm lần nữa flopp…
Một vẻ ngạc nhiên đến điên khùng bay lướt qua khuôn mặt Chuck Miller.
Cả hai viên đạn vừa găm thẳng vào ngực anh. Chầm chậm, anh tuột từ trên chiếc ghế chân cao bên quầy xuống, và khi cơ thể anh đổ nghiêng ra, ánh mắt của anh tắt ngang.
Một trong hai tên sát thủ còn lại vẩy một tràng ngắn súng tiểu liên, phá nát trùm đèn treo trên trần.
Những mảnh vụn rơi xuống, quán rượu thoắt tối mò. Những tên giết người xoay đi và biến mất nhanh như những bóng ma, trước khi nỗi kinh hoàng của các nhân chứng nổ bùng ra thành những tràng la thét loạn xạ.
* * *
Đúng chín giờ sáng, Jonathan Willow, chuyên viên tư của một chính trị gia đầy quyền lực và ảnh hưởng, bước vào phòng làm việc của anh trong Nhà Trắng.
Willow cầm trong tay trái một chiếc cặp tài liệu màu đen và ôm dưới nách phải một chồng báo dày. Một trong những nhiệm vụ của anh là đều đặn báo cáo những tin thời sự quan trọng cho sếp, người đóng vai trò là một trong những tư vấn thân cận của ngài tổng thống. Ngày hôm nay anh đã đích thân đến nơi phân phát báo để lấy chúng về đây, vì cô thư ký của anh bị ốm. Thiếu cô ta công việc trở nên vất vả hơn, đợt cúm đang hoành hành khiến cho anh chỉ nhận được người phụ việc thay thế trong một vài giờ đồng hồ. Nhưng đó không phải là nguyên nhân gây nên những vết nhăn bực bội đang hằn rất sâu trên gương mặt thon mảnh với những đường nét cương nghị, sắc sảo của anh.
Bằng một cử chỉ bực tức, Jonathan Willow ném chồng báo lên bàn làm việc và mở một tờ trong số đó ra.
“Heroine trong Nhà Trắng?” Hàng tít báo như muốn nhảy xổ vào mắt anh. Dù sao, tác giả của bài báo cũng đủ đứng đắn để thêm vào đuôi cái tít báo giật gân đó một dấu chấm hỏi. Nhưng ngoài ra, toàn bộ bài báo chứa đầy những lời ám chỉ, những phỏng đoán xa vời và những lời vu cáo hầu như không được che đậy.
Jonathan Willow cắn chặt môi dưới.
Anh hiểu rõ rằng phải có điều gì đó xảy ra. Những vụ bê bối trên mặt báo là thứ mà cánh đồng nghiệp và các vị sếp của anh sợ hãi như sợ chứng sâu răng. Hầu như không một người nào không rùng mình khi nhớ lại vụ Watergate. Và một vài tờ lá cải đã đi xa tới mức khẳng định rằng sắp sửa xảy ra một vụ Watergate thứ hai.
Nhưng thật ra, bọn họ chỉ có những lời đồn đại ngông cuồng, quá khích, không một thông tin cụ thể duy nhất, thứ người ta có thể kiểm tra lại. Một phóng viên của một tờ lá cải tồi tệ đã bị giết, sau khi anh ta to mồm khẳng định trong một quán rượu là anh ta đang nắm trong tay những tài liệu về một vụ bê bối thuốc phiện trong Nhà Trắng. Bọn giết người đã trốn thoát. Không ai nhận diện được. Không có dấu vết, không có bằng chứng. Thay vào đó là một làn sóng những tin đồn. Jonathan Willow thở dài, đưa tay vuốt qua mái tóc màu xám được cắt ngắn như bàn chải, rồi rút từ túi áo ra chiếc chìa khóa dành cho ngăn kéo bàn làm việc.
Anh mốn lấy ra cây bút màu đỏ, cây bút mà sáng sáng anh vẫn dùng để đánh dấu những tin báo quan trọng. Cô thư ký của anh sau đó sẽ cắt chúng ra, dán chúng vào những tờ mẫu theo đúng quy định và sắp xếp theo mức độ cấp thiết. Ngày hôm nay bản thân anh sẽ phải làm công việc đó, vì cô thư ký thay thế mãi tới trưa mới bắt đầu làm. Đúng là một đợt cúm tệ hại! Mà nó lại xảy ra chính kỳ hoa anh đào nở, thời mà đô thành Washington đón tiếp các vị khách tới thăm trong bộ cánh rực rỡ nhất của nó.
Jonathan Willow đưa tay về phía cây viết màu đỏ – và nhận ra chiếc bì thư màu nâu nằm bên cạnh.
Người đàn ông nhăn trán.
Anh không biết bì thư này, anh không đặt nó vào trong ngăn kéo và cũng tin tương đối chắc chắn rằng hôm qua anh chưa nhìn thấy nó ở đây. Chần chừ, anh đưa tay về phía nó. Phần nắp bì thư để mở. Khi lật nó lên, Willow nhìn thấy một tá những mảnh giấy nhỏ nhỏ được gập gọn.
Những gói giấy nho nhỏ màu trắng!
Bất giác, Jonathan Willow đổ chúng lên trên miếng phủ bàn viết làm bằng da. Một nếp nhăn thật sâu hằn lên phần tinh mũi. Những gói giấy màu trắng… Mối liên tưởng đến thuốc phiện, đến Heroine, thoắt nhiên xuất hiện, và hơi thở của Willow đột ngột nhanh hơn lên, gấp gáp.
Chẳng lẽ…
Anh không đủ dũng cảm để mà suy nghĩ cặn kẽ. Những ngón tay khẽ run run khi anh cầm lấy một gói giấy và thận trọng mở nó ra. Phía bên trong hiện ra một dúm bột nhỏ, anh đổ một chút lên mặt bàn viết. Một loại bột dạng tinh thể, trắng như tuyết. Có thể là đường, nhưng Jonathan Willos không tin là có kẻ lại lén để đường vào trong ngăn kéo bàn viết của anh.
Anh đã đọc thấy ở đâu đó rằng heroine gây cảm giác đờ đẫn trên đầu lưỡi.
Anh nuốt khan thật mạnh. Thế rồi anh nhấm đầu ngón tay trỏ cho ướt, chấm một chút bột. Thật thận trọng, anh đưa nó lên lưỡi, nửa vẫn chờ mong đón nhận được cảm giác ngòn ngọt, bởi tất cả những thứ khác sẽ là quá khủng khiếp. Nhưng nó không gây cảm giác ngọt. Vị của nó hoàn toàn trung tính – và Jonathan Willow sững sờ cảm thấy đầu lưỡi anh tê tê.
Heroine!
Nó chính là heroine!
Có một kẻ nào đó đã lén đẩy một tá những gói heroine nho nhỏ vào trong bàn viết của anh. Chúng có mặt ở đây, không thể chối bỏ. Món heroine thật sự có tồn tại trong Nhà Trắng, không cần đếm xỉa đến câu hỏi chúng làm thế nào mà vào được đây. tưởng tượng đến cảnh các tờ báo sẽ từ sự kiện này mà khuấy lên những gì, Jonathan Willow thấy lưng mình ớn lạnh.
Anh phải làm một chuyện gì đó.
Phải làm một chuyện gì đó, không thể tiếp tục như thế này được!
Willow nghiến chặt hai hàm răng. Nhưng anh không ngăn được hai bàn tay mình run rẩy khi với về máy điện thoại, bật lên hồi chuông báo động.
* * *
“Jenkins”, tôi đọc hàng chữ bay bướm bằng sắt đúc gắn trên cây cột cổng màu trắng.
Tôi quan sát cái tên đó, quan sát khoảng tường cao ngang ngực và hàng rào cũng được làm bằng sắt đúc đang ngự trị trên tường. Khoảng công viên phía trong khá nhỏ nhắn và bao quanh một trong những ngôi nhà có lối kiến trúc theo dạng “nhà ông chủ” xưa cũ của khu Georgetown, Washington, khu vực ưa thích ngày hôm nay của những con người trẻ trung biết cách kiếm ra tiền. Hank Jenkins là một trong số đó. Anh ta là nhà báo và cộng tác viên tự do cho tờ Bưu điện Washington danh tiếng. Chính tờ báo này thời trước đã khám phá ra vụ bê bối Watergate. Mối đe dọa về một vụ bê bối cũng trầm trọng tới mức đó chính là nguyên nhân đã đưa tôi, sỹ quan đặc nhiệm Jerry Cotton, đến thành phố Wasington D.C vào một ngày đầu tháng tư.
“Heroine trong Nhà Trắng” – đó là phần tinh túy của những cơn gió đang cuộn lên trong cánh rừng báo chí hiện thời. Các chính trị gia và các công chức cấp cao như đang nhìn thấy một lưỡi gươm treo lơ lửng trên đầu họ.
Mọi chuyện bắt đầu bằng việc một phóng viên của một tờ lá cải đã bị giết chết ngay sau khi lớn tiếng tuyên bố về những tài liệu của một vụ bê bối thuốc phiện trong Nhà Trắng. Vào ngày hôm sau, một công chức cấp cao là Jonathan Willow đã tìm thấy một số gói heroine trong bàn làm việc của mình và ngay lập tức rung chuông báo động. Tình huống căng thẳng và nguy hiểm như một quả bom nổ chậm. Trung tâm FBI tại Washington đã quyết định đưa hai sĩ quan đặc nhiệm từ nơi khác đến nhận vụ này để đảm bảo mức độ khách quan cao nhất.
Sự lựa chọn đã rơi vào tôi và anh bạn đồng nghiệp Phil Decker.
Sáng hôm nay chúng tôi bước chân xuống phi trường Quốc Gia. Cả hai cùng chẳng mấy hồ hởi trước những viễn cảnh đang mở ra trước mắt mình. Suy cho cùng, vụ bê bối này đã hoàn hảo rồi. Nhiệm vụ của chúng tôi không phải là lấp liếm các vụ bê bối. Nhưng trong trường hợp này, trông như thể có một kẻ giấu mặt đã chủ ý giật những sợi dây nhất định để đạt đến một mục đích nào đó. Chỉ có điều kẻ lạ mặt kia muốn đạt được mục đích nào, giờ chúng tôi vẫn chưa rõ. Vì thế mà tôi muốn gặp nhà báo Hank Jenkins.
Thật ra thì hai chúng tôi không cần phải quan tâm đến tấn hài kịch do đám báo lá cải gây nên.
Nhưng nếu cả một tờ danh tiếng như Bưu điện Washington cũng gióng chuông về hướng đó và cung cấp cho độc giả những lời ám chỉ mang đầy sức công phá, thì đó lại là một chuyện hoàn toàn khác. Người ta bắt buộc phải giả định rằng đang có những dữ liệu nặng ký thật sự, và tôi muốn biết thật chính xác những dữ liệu đó.
Tôi bước xuống từ chiếc xe thuê đang đậu dưới bóng một cây anh đào, chính thứ cây đã làm nên một danh tiếng nghệ thuật cho thành phố Washington.
Vì đã gọi điện trước, tôi biết chắc là Hank Jenkins giờ đang ở nhà.
Như tự đông, tay tôi khóa chiếc xe. Và cũng như tự động, tai tôi nhận ra tiếng gầm gừ của một chiếc xe tải hạng nặng đang tiến lại gần.
Một chiếc xe tải trong khu Georgetown là một chuyện hiếm. Nhưng cả điều này cũng chưa khiến cho tôi nghi ngờ.
Tôi chỉ tiện thể xoay đầu về, quan sát thoáng qua chiếc xe màu đỏ chói đang lăn bánh trong khu dân cư an bình. Chân vẫn đứng bên chiếc xe thuê, tôi đưa tay phải đút chìa khóa xe vào túi áo, và mắt chợt nhìn thấy chiếc xe tải đột ngột đổi hướng.
Nó bị giật rất mạnh sang phía phải.
Một trong những bánh xe ở hàng trước chồm lên mép vỉa hè. Như một con thú dữ gầm gào, cái xe chở hàng lao về phía tôi. Trong một phần giây đồng hồ, tôi hiểu ra, nó muốn nghiến nát mình.
Các cơ bắp trên người tôi co lại.
Khoảng thời gian kinh hoàng co ngắn lại còn một nửa. Nguy hiểm cấp bách đến tính mạng nhiều khi gây nên hiệu ứng đó. Tôi nhìn thấy chiếc xe tải lao về phía mình, nhìn mõm xe màu đỏ chói lớn vụt lên thành một con thú khổng lồ và nhảy một bước thật dài sang phía trái.
Nắp chắn bùn nặng nề lao ngang qua, sát đến mức tôi cảm nhận được luồng gió.
Một tiếng động ầm vang đè lên cả tiếng gầm gừ của mô-tơ. Tôi đập mình xuống vỉa hè, lăn tiếp, tai nghe tiếng thép cọ tiếng kính vỡ, tiếng kim loại bị xé rách. Khi tôi nhỏm lên nhìn trong tư thế quì thì nắp chắn bùn bên phải của chiếc xe tải đang cứa vào tường. Một gương mặt nhợt nhạt hình ô-van hiện lờ mờ sau mảng kính đằng trước. Chiếc xe tải lại tăng tốc. Vừa nhảy dựng lên tôi vừa thọc tay vào túi áo khoác. Chiếc xe khựng đứng lại trong vài giây đồng hồ. Vì đã nhảy về hướng trườn tới của nó nên bây giờ tôi đứng trước nó. Mặc dầu vậy gã tài xế cũng hiểu rõ là giờ gã không thể đâm tôi được nữa. Gã tìm cách trốn chạy. Nặng nề, chiếc xe tải gỡ được thân ra khỏi bức tường. Tôi chỉ còn một phần giây đồng hồ để ra quyết định.
Chiếc xe thuê giờ đã thành một đống sắt dúm dó. Không thể dùng nó đuổi theo đối phương.
Bắn thủng lốp một chiếc xe tải nặng ký không phải chuyện dễ dàng. Chiếc xe đang lao về phía tôi, và đúng lúc nó lao ngang qua, tôi hành động.
Nhảy vọt lên như một chiếc lò xo.
Tôi hạ chân xuống bậc lên xuống của chiếc xe tải. Tay trái nắm chặt tay nắm cửa, tay phải rút súng. Gã lái xe xoay đầu nhìn sang, mặt nhăn nhúm. Gã cúi về phía trước, giơ tay tóm lấy một vật từ phía trên bàn điều khiển và cùng trong lúc đó, tôi đập báng súng lục vào lần kính cửa sổ.
Một mạng nhện của những vệt kính nứt hiện ra trước mắt tôi.
Phía bên kia lờ mờ hiện lên gương mặt nhăn nhúm của gã lái xe và ánh thép đen của vũ khí. Tiếng súng vang chát chúa, nhưng tôi đã đi trước được nửa giây đồng hồ, rụt đầu xuống, đứng khom mình trên bậc lên xe và bám thật chặt vào tay nắm cửa, trong khi những mảnh kính vỡ rào rào rơi xuống. Với những bánh xe rít róng, chiếc xe tải tròng trành vòng qua một khúc cua.
Tôi nghe tiếng tay lái xe chửi rủa. Gã cứ nghĩ là tôi sẽ ngã xuống mặt đường. Giờ thì gã biết rằng thêm một lần nữa gã chưa giết nổi tôi. Có cái gì đó rít lên kèn kẹt. Tôi cảm nhận chuyển động của cánh cửa và hiểu ra rằng thằng con trai này muốn rũ tôi như người ta rũ cành cho mận chín rơi.
Nếu nó dùng một tay để lái xe và tay khác để mở cửa, nó sẽ không bắn được.
Tôi nhỏm cao lên. Bàn tay trái nắm chắc vào mép mái xe, tay phải thọc qua khuôn cửa sổ đã rỗng. Nòng súng lục thục thẳng vào thái dương tên lái. Gã đờ ra.
- Dừng xe! – Tôi thét. – Không được chuyển động sai, nếu không…
Gã không dám thò tay về phía khẩu súng lục mà gã đang để trên ghế phụ lái.
Nhưng gã không đầu hàng. Tôi cảm nhận rất rõ là gã sẽ tìm cách khác. Cơ bắp gã căng lên, hơi thở phì nhanh qua khuôn miệng. Và trong vòng vài giây đồng hồ sau đó, các sự kiện đổ chồng lên nhau.
Tên lái xe nhao người về phía tôi.
Cánh tay trái của gã giật lên, gạt bàn tay cầm súng của tôi sang bên. Đồng thời gã buông vô-lăng và lấy đà, định đấm vào mặt tôi. Chiếc xe tải phóng trệch khỏi đường đi.
Nhanh như chớp, tôi giật đầu lùi về.
Không kịp phanh chính đà lao của mình, tên lái xe đổ người vào cánh cửa. Tôi đã muốn đập súng lục lên đầu nó, nhưng rồi bản thân tôi cũng phải gắng hết sức để bám chặt vào chiếc xe tải lúc này đang rùng rùng trèo lên vỉa hè. Nó vẫn còn giữ một tốc độ địa ngục, mặc dù chân của gã lái đã bật ra khỏi bàn ga.
- Phanh đi, thằng ngu! – Tôi thét lên. Và cú va chạm xảy ra ngay trong giây đồng hồ kề đó.
Chiếc xe tải đâm toàn lực vào một thân cây anh đào rất lớn.
Giờ thì tôi thật sự bị văng ra. Không ai chống lại nổi sức mạnh của một cú đâm như thế. lần thứ hai, thân hình tôi đập mạnh xuống vỉa hè. Nhưng luyện ngã vốn là một phần rất căn bản trong các kháo đào tạo Karate. Những phản xạ thích ứng, may mắn làm sao, đã ăn sâu vào thịt da sau một khoảng thời gian luyện tập.
Tôi bị thâm tím nơi khuỷu tay và đầu gối, bị sước da bàn tay, chỉ có thế thôi. Khi tôi nhảy dựng đứng lên thì tiếng những mảnh vỡ rơi vẫn còn chưa tắt. Lục khục chỉ vài tiếng ngắn rồi mô-tơ xe tải chết lịm. Trong màn tĩnh lặng đột ngột và ma quái, vô vàn những cánh hoa trắng như tuyết từ cây anh đào rơi như mưa xuống nóc xe. Gã lái đã bị đập đầu vào khoảng kính đằng trước. Máu chảy vương trên vô-lăng. Đi ba bước chân, tôi đã tới bên, lại nhảy lên trên bậc xe và thận trọng nâng đầu gã lên.
Ánh mắt trên gương mặt lễ loại máu đã tắt ngang. Gã không còn sống nữa.