Dịch giả: Trăng Ngàn
Chương 13

     aul đang ngồi chỗ bàn trong nhà bếp, mặc chiếc tạp dề hiệu Cracklin’ Oat Bran thì Julia bước vào, cô bận bộ đồng phục của phòng vệ sinh răng miệng.
“Em định đi đến phòng mạch thật à?”
“Em đã nói với anh rồi. Bác sĩ Jacobs đã lên lịch sáng nay lấy tủy cho bà Pershing. Hôm qua bà ấy gọi đến khẳng định đó là trường hợp khẩn cấp”, Julia giải thích khi cô rót cho mình một tách cà phê đen. “Em sẽ trở về trước bữa trưa”.
“Thế thì có lẽ anh cũng đến ga-ra”, Paul nói “Kiếm được tí tiền làm thêm”.
“Anh không thể chờ ở đây sao? Em chỉ đi khoảng hai giờ là tối đa”.
“Sao? Em sợ anh nói gì sao?”
“Không. Em chỉ nghĩ nếu hôm nay chúng ta ở cùng với nhau là tốt nhất”.
“Làm sao chúng ta ở với nhau nếu em đến phòng nha?”
“Quên chuyện đó đi”, Julia ra hiệu khi cô bước ra cửa.
“Em không tin anh”.
Julia định đi thì dừng lại, cô quay về phía chồng.
“Em muốn anh hứa với em một chuyện”.
“Chuyện gì?”
“Đừng có làm chuyện gì ngốc nghếch nhé”.
“Em nghĩ anh sẽ làm gì chứ?”
“Chỉ là để nó một mình”.
“Ai?”
“Anh biết em đang nói về chuyện gì mà”.
“Lợi dụng một cơ hội thì có gì sai chứ?”
“Đừng làm thế”.
“Anh không sợ cô ta đâu”.
“Đó là lỗi đầu tiên của anh đó”.
“Sau cái mà cô ta bắt chúng ta phải chịu, anh nghĩ...”
“Đừng suy nghĩ nữa Paul. Hai tiếng đồng hồ nữa em sẽ về, khi ấy chúng ta sẽ nói về chuyện này, đồng ý không?”
“Nếu anh không có ở đây, tức là anh ở đằng ga-ra”.
Julia lắc đầu và đi ra cửa. Trong khi lái xe đến phòng mạch, cô mường tượng lại điều Paul đã nói, rằng John và Lizzie có thể đã tìm thấy được vật gì quý giá trong xe. Điều đó dứt khoát là có thể xảy ra. Nhất là sau những gì Lizzie đã kể cho cô nghe về tình trạng nợ nần của họ. Không biết John có ngớ ngẩn cố viết thư tống tiền họ, đòi chia những gì họ vớ được hay không? Rủi thay, câu trả lời Julia đặt ra là “có”. Đúng là cô sẽ phải tranh luận với anh đến cùng về việc này. Làm thế là đẩy Lizzie vào đường cùng, nếu cô không có mặt ở đó.
Lẽ ra cô đã gọi cho bác sĩ Jacobs để nói sáng nay cô không có mặt được, rằng ông ấy phải nhờ một người khác. Nhưng cô là người tình nguyện vì nó cho cô một cơ hội tham gia vào việc chữa răng thực sự. Cô đã và đang học lớp đêm để đáp ứng những thủ tục mà cô cần có để vào trường nha. Cô học được khoảng tám tín chỉ và dè dặt trong việc làm đơn xin. Một ngày nào đó, cô sẽ có mặt để vận hành chiếc máy khoan tốc độ cao với tài khéo léo của một bậc thầy về điêu khắc, nhưng còn bây giờ, cô chỉ có việc là cả ngày đứng cạo cao răng. Sẽ mất chỉ hai tiếng đồng hồ. Trong vòng hai tiếng đồng hồ đó Paul sẽ làm những chuyện gì? Cô quyết định không suy nghĩ về điều đó nữa.
Khi Julia đến phòng mạch, xe của bác sĩ Jacobs đã có ở đó rồi, đậu sát một chiếc xe khác có lẽ là của bà Pershing. Julia thắng chiếc Buick và lao vào trong.
Một phụ nữ trạc sáu mươi đang ngồi trên chiếc ghế làm răng khi Julia bước vào căn phòng nhỏ chật hẹp.
“Chào bà Pershing”, Julia nói và mỉm cười với bác sĩ Jacobs. “Xin lỗi tôi đến trễ”.
“Thực ra, cô đúng giờ đó”. Bác sĩ Jacobs nói, ông là một người đàn ông gầy, hói đầu tuổi bổn mấy gần năm mươi. “Tôi đến đây sớm để kịp đọc báo, bà Pershing có mặt cách đây năm phút. Chúng tôi vừa mới bắt đầu”.
“Nó có đau không?” Bà Pershing hỏi. “Tôi nghe nói nó đau lắm”.
“Đó không phải là cách chúng tôi làm, đúng không Julia?”
“Đúng vậy, thưa bác sĩ”.
“Cô chuẩn bị gạc và novocain nhé”.
Julia mở cái lọ nhỏ v&agr;'>
“Nào, bố cháu thích đi đâu nào? Có nơi nào đặc biệt mà cháu có thể nhớ được không?”
“Bố cháu thích đi xem phim”,
“Xem phim à? Thật tuyệt”, Fecilia nói “Cô cũng thích phim. Còn chỗ nào nữa không?”
“Hừm” Lisa nói và suy nghĩ.
“Bố cháu có người bạn nào không?” Roy hỏi.
“Chỉ có mẹ cháu và cháu. Bố mẹ và cháu là bạn bè của nhau”.
“Còn những chuyến đi thì sao? Bố cháu có khi nào đưa cháu và mẹ đi chơi đâu không?” Eecilia hỏi.
“Cô muốn nói Disneyland hả?”
“Bố cháu có bao giờ nói về một nơi nào đặc biệt mà có thể bố cháu đã tới khi bằng tuổi cháu không?”
Lisa nhíu mày cố nhớ. Rồi mắt nó mở to ra “Khi bố còn nhỏ, bố nói bố mẹ không có tiền đưa bố đến những chỗ như Disney World, vì thế họ thường đưa bố ra hồ. Họ cho bố mang phao cứu sinh màu cam trước khi bố xuống nước”.
“Họ có nói cái hồ ở đâu không?”
“Ở Connecticut”.
“Bố có nói chỗ nào của Connecticut không?”
“Cháu không nhớ”,
“Chờ một chút”, June nói “Tôi nghĩ rằng tôi biết chỗ nó nói. Sally có đề cập đến một lần. Lakeside chăng? Nơi đó rất đẹp. Họ đã từng thuê nhà trên một cái hồ ở đó. Ông có nghĩ rằng anh ấy đến đó không?”
“Thì cứ thử, nhưng ngay bây giờ thì đó là tất cả những gì chúng ta hỏi được. Cám ơn bà Cutter. Và cám ơn cháu nhé, Lisa!”
“Cô và bác có định đi tìm bố cháu không?” Lisa hỏi.
“Chắc chắn chúng tôi sẽ cố gắng”. Roy nói và viết gì đó vào cuốn sổ.
“Nếu bác gặp bố cháu thì nói cháu nhớ bố lắm”.
“Bác cá là bố cháu cũng nhớ cháu”. Roy nói và nhìn cô bé với đôi mắt buồn bã.
Khi họ trở lại xe, Roy thở dài. Ông để cuốn sổ giữa hai người.
“Em sẽ bảo fax hình này cho cảnh sát ở Lakeside”, Fecilia nói.
“Anh sẽ đi đến đó”.
“Sao?” Fecilia hỏi “Thậm chí có lẽ anh ta không còn ở đó. Em sẽ fax cho họ hình của anh ta. Họ sẽ liên lạc với ta khi gặp được anh ta và chúng ta sẽ cùng đi”.
“Anh định sẽ làm gì nữa chứ? Cứ ngồi đây và đợi sao? Anh có máy nhắn tin. Có gì xảy ra nhớ nhắn cho anh”.
“Em hiểu chuyện này có nghĩa là anh không muốn em đi theo”.
“Anh nghĩ rằng cảnh sát trưởng sẽ không vui khi cả hai chúng ta cùng đến”.
Roy nhìn lại căn nhà nông trại và khởi động xe.
“Sao anh làm vậy”, Fecilia hỏi.
“Làm gì?”
“Đi theo hắn khi thậm chí chúng ta chưa bắt được hắn”.
“Anh muốn tìm ra hắn trước khi bất cứ điều gì có thể xảy ra”.
“Như điều gì nào?”
“Anh không biết. Gã đó đang chạy trốn. Có lẽ hắn ta đã giết vợ. Ai biết hắn sẽ làm gì nữa chứ? Tất cả những điều anh biết là đối với một số người một khi mà họ đã giết người thì không khó để họ làm chuyện đó lần nữa. Hắn ta có thể cảm thấy không còn gì để mất. Ngoài ra em thấy con bé đó chứ. Anh sẽ cố gắng mang bố nó còn sống trở về. Mất cha hoặc mẹ là quá khó khăn với một đứa trẻ rồi. Mất cả hai thì sao? Thậm chí nếu hắn đi tù, nó vẫn sẽ có thể thăm hắn được. Nhưng nếu hắn đang trốn chạy và cảm thấy mình phạm tội, hắn có thể liều mạng”.
“Anh trở nên ủy mỵ hồi nào thế?”
“Anh sẽ cho em biết anh ở đâu. Nếu có biên bản cuối cùng của nhân viên điều tra về những cái chết bất thường, trường hợp anh còn ở đó thì hãy nhắn tin cho anh”.
“Hãy cẩn thận”.
“Em có thể hy vọng ở chuyện đó”.
“Nếu hắn muốn chết, McCarthy, đừng để hắn lợi dụng anh để làm chuyện đó, được không?”
“Đừng lo cưng à. Ở phân khu cũ của anh một tuần ít nhất có một vụ tự tử do cảnh sát. Chuyện đó không xảy ra với anh đâu”.