Bỗng nghe đạo nhân đứng tuổi lên tiếng:-Bần đạo là người tu hành, cữ uống rượu. Mối thịnh tình của Thành huynh, bần đạo xin tâm lĩnh.Nho sĩ áo xanh tươi cười đứng dậy rót một chung rượu từ từ bước tới trước mặt đạo nhân đứng tuổi, nói:-Ðạo huynh không uống thì ngửi một chút cũng chẳng hề chi. Tiểu đệ không dám nói khoe: trên cõi đời này khó còn một thứ rượu nào sánh kịp Mai hoa lộ của tiểu đệ.Ðạo nhân đứng tuổi không lẽ chối từ thò tay ra đón lấy chung ngọc đưa lên mủi ngửi rồi nói:-Quả là hảo tửu! Bần đạo tuy không quen uống nhưng ngửi thấy hơi rượu thấm vào phế phủ cũng đủ biết đúng là thượng phẩm.Bán Giới đại sư lại xen vào:-Có để cho bản hòa thượng nếm thì mới định giá được.Nho sĩ áo xanh cười nói:-Ðạo huynh bất tất phải quan tâm. Tiểu đệ đã nói ra miệng dĩ nhiên còn bao nhiêu xin tặng đạo huynh hết.Tiêu Lĩnh Vu thấy mấy người trong điện vì một bình rượu mà người chối kẻ đòi,trong lòng rất lấy làm kỳ. Tửu Tăng Bán Giới thèm khát thì nho sĩ áo xanh lại làm ngơ. Còn đạo sĩ lớn tuổi có ý chối từ thì chàng ta lại ráng khuyên mời.Bỗng thấy đạo sĩ cầm chung rượu đưa trở lại nói:-Rượu ngon kề miệng, đáng tiếc bần đạo không có phước tiêu thụ.Nho sĩ áo xanh đón lấy chung rượu lại đưa tới gã đạo đồng áo đen mời:-Tiểu đạo huynh! Ðạo huynh thử nếm một chút xem sao?Ðạo đồng áo đen nghiêng đầu đi đáp:-Tiểu đạo không thể ngửi được mùi rượu.Nho sĩ áo xanh cười ha hả nói:-Môn qui phái Võ Ðương thật là nghiêm cẩn đúng như lời đồn.Tiêu Lĩnh Vu trước đã được nghe Vân Cô nói nhiều chuyện giang hồ. Chàng nhớ bà bảo đệ tử phái Võ Ðương toàn là người tốt, nay chàng thấy đạo nhân kia tiên phong đạo cốt, bất giác sinh lòng kính ngưỡng.Nho sĩ áo xanh đưa chung rượu đến trước mặt Phạn Cái nói:-Mấy năm nay tiểu đệ ít qua lại giang hồ nhưng đại danh của Thẩm huynh thường được nghe người ta đề cập tới.Phạn Cái liếc mắt nhìn chung rượu hững hờ đáp:-Lão khiếu hóa chỉ thích cơm chớ không ưa rượu. Hảo ý của Thành huynh, lão khiếu hóa xin tâm lãnh.Nho sĩ áo xanh hơi biến sắc nói:-Rượu Mai hoa lộ của tiểu đệ là thứ danh tửu đệ nhất đời nay. Nếu để lỡ dịp này e rằng Thẩm huynh không còn có cơ duyên nào được nếm thượng phẩm nữa.Phạn Cái đáp:-Phần rượu của lão khiếu hóa xin chuyển tặng cho Bán Giới sư huynh là được rồi.Lão nói xong nhắm mắt lại không lý gì đến nho sĩ nữa.Tửu Tăng Bán Giới rảo bước tới gần cười ha hả nói:-Lão khiếu hóa suốt đời không biết mùi rượu, lão mũi trâu trì thủ môn qui thủy chung giới tửu. Xem chừng chỉ còn bản hòa thượng là đáng chọn mặt gửi vàng.Bản hòa thượng coi rượu quí như mạng sống. Hể rượu ngon là uống dù trong rượu có chất độc làm đứt ruột gan cũng khẳng khái uống cho thật say để đi vào chỗ chết mà như vậy mới không đáng tiếc.Nho sĩ áo xanh trầm ngâm một lúc, đột nhiên cười rộ nói:-Ðúng lắm! Phải biết chọn mặt gửi vàng. Bình Mai hoa lộ của tiểu đệ xin tặng đại sư và tặng luôn cái bình nữa.Tửu Tăng Bán Giới đón lấy bình rượu ngữa mặt lên mà tu cho đến lúc không còn một giọt mới hạ mình xuống vừa cười vừa hô:-Hảo tửu! Chân hảo tửu!Nho sĩ áo xanh để mặc cho Tửu Tăng Bán Giới reo hò, chàng ngồi xếp bằng thở phào một cái nói:-Các vị không chịu nếm thứ Mai hoa lộ của tiểu đệ là sợ trong rượu có chất độc rồi.Chàng nói câu này tựa hồ như để mình nghe lại tựa hồ để giải thích với mọi người.Ðạo nhân đứng tuổi đột nhiên đứng dậy, cặp mắt lấp loáng chủ ý nhìn Tiêu Lĩnh Vu thủng thẳng hỏi:-Tiểu thí chủ! Phải chăng người Tiểu thí chủ không được khoan khoái?Tiêu Lĩnh Vu đã có một ấn tượng tốt đẹp với đạo nhân, liền gật đầu đáp.-Tiểu tử quả có chút bệnh hoạn.Ðạo nhân đứng tuổi cười nói:-Bần đạo hiểu sơ qua về y thuật xin chẩn mạch dùm tiểu thí chủ.Mục quang đạo nhân chú ý ngó vào mặt Phạn Cái để điều tra tình hình biến hóa.Tiêu Lĩnh Vu tuy là người thông minh tuyệt đỉnh, nhưng cũng không tài nào hiểu được những mưu cơ trá hiểm trên chốn giang hồ. Chàng liền đáp:-Hay lắm! Tiểu đệ xin cám ơn đạo trưởng trước.Ðạo nhân đứng tuổi đứng yên không nhúc nhích dường như còn chờ đợi gì.Bỗng nghe Phạn Cái thở dài đáp:-Lão khiếu hóa đã vì thằng nhỏ này mà vất vả suốt một ngày một đêm nhưng gã vẫn chưa hoàn toàn hồi phục như trước. Nếu đạo trưởng chịu giúp dùm cho thì lão khiếu hóa cảm kích vô cùng.Ðạo nhân tủm tỉm cười hỏi:-Bần đạo bất quá hiểu chút y đạo mà thôi. Cứ coi bề ngoài thì thương thế của tiểu thí chủ này dường như bởi chân tiên thiên khiếm khuyết và mới đây lại bị ngoại thương thành ra nội thương phát tác.Phạn Cái ngắt lời:-Ðúng thế! Gã bị điểm huyệt thái ất ở Dương minh vị kinh làm phát động đến tiên thiên. Nếu bị thương nặng chỉ bảy ngày là uổng mạng, mà nhẹ thì người thành tàn phế. Lão khiếu hóa không hiểu y đạo chỉ coi bề ngoài mà biết vậy.Ðạo nhân đứng tuổi cười nói:-Thẩm huynh nói câu nào cũng trúng. Bần đạo rất lấy làm hổ thẹn không làm cho tiểu thí chủ bình phục như cũ được. Nếu Thẩm huynh ưng để cho bần đạo đưa chú nhỏ đi, thì bần đạo trở về Võ Ðương ngay xin chưởng môn sư huynh trị thương cho y. Tiện huynh y lý tinh vi mà công lực cũng thâm hậu gấp mười bần đạo chắc không đến nỗi lở việc.Phạn Cái đột nhiên mở to mắt ra, thần quang lấp loáng ngó vào mặt đạo nhân nói chậm rải từng tiếng:-Vân dương tử lão khiếu hóa quá nửa đời bôn tẩu giang hồ, trãi bao nhiêu sóng to gió cả, chẳng lẽ chịu để đắm thuyền trong ngòi lạch?Vân Dương Tử tủm tỉm cười đáp:-Bần đạo dù có chỗ dụng tâm nào khác thì cũng chữa khỏi thương thế cho y đã,quyết chẳng sai lời.Phạn Cái đột nhiên nhắm mắt lại nói:-Ðược rồi! Vậy đạo huynh đem y đi.Vân Dương Tử vẩy tay một cái. Tên đạo đồng áo đen liền nhẩy tới cúi xuống bồng Tiêu Lĩnh Vu dậy rồi chạy ra ngoài điện.Nho sĩ áo xanh cười lạt gọi:-Vân Dương đạo huynh!Ðoạn chàng xòe tay trái một cái. Hán tử người vừa đen vừa thấp lùn theo sau chàng đột nhiên nhẩy vọt lên cản đường đạo đồng áo đen.Vân Dương Tử rung động hai vai chạy lẹ đến trước mặt đạo đồng lạnh lùng hỏi:-Phải chăng Thành huynh muốn làm khó dễ với bần đạo?Nho sĩ áo xanh cười lạt đáp:-Cái đó tiểu đệ không dám. Ha ha! Trong võ lâm còn ai không biết tiếng Vân Dương đạo huynh?Tiêu Lĩnh Vu thấy mấy người này có ý muốn tranh đoạt chàng thì trong lòng vừa rất lấy làm kỳ, lại vừa buồn cười, tự hỏi:-Tiêu Lĩnh Vu này sao lại được bọn họ coi trọng như vậy?Bỗng thấy Vân Dương Tử vung cây phất trần lên nói:-Thành huynh đã không có ý làm khó dễ bần đạo thì thật là may.Nho sĩ áo xanh cười lạt hỏi:-Tiểu đệ tuy không muốn làm khó dễ với Vân huynh, nhưng chẳng phải vì khiếp sợ thinh danh của phái Võ Ðương cùng thanh trường kiếm ở trong tay Vân Dương đạo huynh đâu.Vân Dương Tử hơi nhíu cặp lông mày nhưng rồi y lại nín nhịn, hỏi:-Thành huynh muốn chỉ giáo điều chỉ? Bần đạo rửa tai để nghe đây.Nho sĩ áo xanh dương mắt lên ngó Tiêu Lĩnh Vu hồi lâu rồi hỏi lại:-Vân Dương đạo huynh không ngại đường xa ngàn dặm đưa chú nhỏ này về tới Võ Ðương để chữa bệnh cho gã ư?Vân Dương Tử đáp:-Ðúng thế!Nho sĩ áo xanh hỏi:-Cứu bệnh như cứu hỏa. Chú nhỏ này đã mắc bịnh nặng thì chịu sao nổi cuộc bôn ba ngàn dặm?Vân Dương Tử đáp:-Bần đạo tự có kế hoạch. Thành huynh bất tất phải nhọc lòng?Nho sĩ áo xanh cười nói:-Tiểu đệ coi chừng không được.Vân Dương Tử hỏi:-Sao lại không được?Nho sĩ áo xanh đáp:-Tiểu đệ tuy bất tài nhưng cũng hiểu y lý. Bệnh thế chú nhỏ này, tiểu đệ có thể chữa được, bất tất phải lặn lội đường xa ngàn dặm lên núi Võ Ðương.Vân Dương Tử nói:-Bần đạo đã được Thẩm huynh đồng ý. Vậy Thành huynh muốn dúng tay vào can thiệp là có dụng ý gì?Nho sĩ áo xanh cười lạt đáp:-Cứu mạng người, tiểu đệ không chịu đi sau ai.Tiêu Lĩnh Vu trong lòng rất lấy làm kỳ, bụng bảo dạ:-Bọn họ cãi lui cãi tới chỉ vì muốn chữa bệnh cho ta. Hạng người tử tế này thật là hiếm có!Vân Dương Tử nghiêm sắc mặt lạnh lùng nói:-Y thuật của bần đạo e rằng chẳng kém gì Thành huynh, nhưng cũng tự biết không thể chữa lành bệnh cho tiểu thí chủ đây được. Chỉ sợ Thành huynh quá đề cao y thuật của mình.Nho sĩ áo xanh cười hỏi:-Tiểu đệ được bạn đồng đạo võ lâm kêu bằng Bách thủ xão y chẳng lẽ cái ngoại hiệu đó là uổng lắm sao?Vân Dương Tử nói:-Bần đạo chỉ nghe nói đến cái tên Bách thủ thư sinh của Thành huynh, chứ chưa từng nghe thấy ai kêu bằng Bách thủ xảo y.Nhơ sĩ áo xanh cười nói:-Ðạo huynh đã không tin y thuật của tiểu đệ. Vậy tiểu đệ hãy thí nghiệm ngay đương trường cho đạo huynh coi, được chăng?Vân Dương Tử hửng hờ đáp:-Ðời người chỉ có chết một lần. Việc trọng đại như vậy đâu có thể đem ra làm trò chơi thí nghiệm?Nho sĩ áo xanh quay lại ngó Tửu Tăng Bán Giới một cái thì thấy hai tay lão vẫn ôm cái bình ngọc Mai hoa lộ, hơi thở ồ ồ, tựa hồ người say rượu đi vào cỏi mộng.Chàng liền mạnh dạn lớn tiếng:-Chú nhỏ này phải chăng là đệ tử phái Võ Ðương?Vân Dương Tử đáp:-Tuy y không phải là môn hạ phái Võ Ðương, nhưng bần đạo đã chịu lời ủy thác của người ta thì phải hết lòng hết sức.Nho sĩ áo xanh cuời hỏi:-Ðạo huynh chịu lời ủy thác của ai?Vân Dương Tử dường như không muốn trở mặt với Bách thủ thư sinh để thành to chuyện, song muốn nhẫn nại cũng không nhẫn nại được liền hỏi:-Cái đó Thành huynh đã mắt thấy tai nghe là bần đạo chịu lời ủy thác của Thẫm đại hiệp đưa tiểu thí chủ về núi Võ Ðương để điều trị cố tật.Thẩm Mộc Phong cười ha hả nói:- Thời gian ba năm tuy chẳng bao lâu. Thẩm mỗ có thể chờ được. nhưng chỉ sợ các môn phái lớn trong võ lâm chẳng chịu để yên. Theo nhận xét của Thẩm mỗ thì chỉ vài năm nữa là đại cuộc võ lâm sẽ đi vào kết quả. Khi đó huynh đệ mới hạ sơn mà tiểu huynh chưa thỏa chí bá chủ giang hồ thì cũng chết mục xương rồi.Độc Thủ Dược Vương hỏi:- Thẩm huynh nói thế phải chăng không thèm đếm xỉa gì tới lời yêu cầu của đệ?Tôn Bất Tà cười hô hố xen vào:- Trước khác bây giờ khác. Ngày trước Dược Vương đối với Bách Hoa sơn trang như làn nước để nuôi cá sống. hay cỏ để nuôi ngựa lớn. Còn bây giờ Bách Hoa sơn trang đã đủ lông đủ cánh. không cần đến Dược Vương nữa. Vậy mà Dược Vương còn rước lấy điều vô vị. khiến cho lão khiếu hóa phải phê bình Dược Vương là con người không hiểu thời cuộc.Độc Thủ Dược Vương cười lạt nói:- Câu chuyện giữa anh em ta. lão khiếu hóa dúng miệng vào làm chi?Lại nghe Thẩm Mộc Phong nói:- Tiêu Lĩnh Vu có cứu mạng hiền diệt nữ thì huynh đệ đã cứu song thân y ra khỏi Bách Hoa sơn trang. lại còn đánh chết mười mấy tên hắc y võ sĩ của tiểu huynh. Thế là có vay có trả rồi. chẳng còn điều chi khiếm khuyết nữa.Độc Thủ Dược Vương đáp:- Cứu người phải cứu cho đến nơi. Tiểu đệ đã cứu song thân Tiêu Lĩnh Vu. dĩ nhiên không muốn thấy hai vị lại bị Thẩm huynh bắt đem về Bách Hoa sơn trang.Vậy Thẩm huynh giải tán võ sĩ bốn mặt để cha con y rời khỏi nơi đây. Qua đêm nay rồi tiểu đệ quyết không hỏi gì tới việc của y nữa.Thẩm Mộc Phong hỏi:- Huynh đệ đã nổi tiếng là Độc Thủ Dược Vương. sao đêm nay lại sinh lòng từ thiện?Độc Thủ Dược Vương đổi giọng lạnh lùng thành tha thiết đáp:- Hùm dữ không ăn thịt con. Tiểu đệ dù là tay độc thủ cũng có lòng thương tiếc tiểu nữ. Chẳng thà con bất hiếu. lòng cha quyết chẳng bất từ. Tiêu Lĩnh Vu đã cứu mạng cho Uyển Nhi. tiểu đệ nhận thấy ơn đức hơn cả cứu mạng cho mình. Mong rằng Thẩm huynh nghĩ tới chút bạc diện của đệ mà buông tha cho họ.Thẩm Mộc Phong nói:- Kể ra với mối giao tình của chúng ta thì tiểu huynh nên ưng thuận lời yêu cầu đó. nhưng....Độc Thủ Dược Vương vội hỏi:- Nhưng làm sao?Thẩm Mộc Phong đáp:- Nhưng thả hổ về rừng để lại mối hậu hoạn không bao giờ dứt. Bậc đại trượng phu lý nào vì cái nhân đức đàn bà mà phế bỏ đại cuộc?....Độc Thủ Dược Vương biến sắc. lạnh lùng cắt lời:- Suốt đời tiểu đệ chưa từng năn nỉ ai điều gì. Thẩm huynh vô tình như vậy là đẩy tiểu đệ vào chỗ đoạn tình tuyệt nghĩa.Bỗng thấy bọn hắc y võ sĩ tới tấp rẽ sang hai bên để nhường lối cho Thẩm Mộc Phong dẫn tám đại hán áo đỏ từ từ tiến vào.Tám đại hán này lưng đều cài một thanh trường kiếm lớn đặc biệt. Mặt chúng trơ như gỗ. chẳng khác gì tám xác chết mới lôi trong quan tài ra.Độc Thủ Dược Vương cười lạt nói:- Bát đại huyết ảnh hóa thân! Thẩm Mộc Phong mỉm cười đáp:- Đúng thế! Huynh đệ nên biết tiểu huynh tới đây đã có kế hoạch vẹn toàn....Hắn ngừng lại một chút rồi tiếp:- Bây giờ huynh đệ thay đổi tâm ý cũng còn chưa muộn.Độc Thủ Dược Vương đã gầy nhom. bây giờ da mặt co rúm lại. trông càng khó coi hơn. Tay trái lão từ từ kéo một góc tà áo lên. tay phải vươn ra chụp lấy thanh kiếm của Ngọc Lan. chặt đánh roạt một tiếng rồi thủng thẳng tuyên bố:- Từ giờ khắc này chúng ta tuyệt tình huynh đệ.Lão lại vung trường kiếm vạch một đường ở trước mặt nói tiếp:- Họach địa tuyệt giao rồi. từ nay chúng ta không còn tình nghĩa gì nữa.Thẩm Mộc Phong thu nụ cười lại. nghiêm trang nói:- Huynh đệ không nghĩ gì nữa ư?Độc Thủ Dược Vương hững hờ đáp:- Lão phu đã nghĩ nhiều rồi. không dám cùng Thẩm đại trang chúa xưng huynh gọi đệ nữa.Thẩm Mộc Phong ngửa mẳt lên trời cười rộ đáp:- Dược Vương đã quyết ý đoạn nghĩa tuyệt giao thì Thẩm mỗ cũng không dám với cao. Nghĩ tình cũ mấy chục năm trời. Thẩm mỗ có lời khuyến cáo.Độc Thủ Dược Vương giục:- Thẩm đại trang chúa cứ nói đi.Thẩm Mộc Phong nói:- Đã xảy ra cuộc động thủ thì đao thương không mắt. Nếu Thẩm mỗ sát hại lệnh ái. mong Dược Vương cũng đừng trách Thẩm mỗ thủ đoạn tàn ác.Đc Thủ Dược Vương giọng lạnh như băng. nói dằn từng tiếng một:- Bất cứ ai làm tổn thương đến tiểu nữ. lão phu cũng quyết chẳng dung tha.Thẩm Mộc Phong cười mát hỏi:- Người ta còn sợ Độc Thủ Dược Vương dụng độc. nhưng Thẩm mỗ không sợ đâu. Chắc Dược Vương cũng biết rồi chứ.Độc Thủ Dược Vương nói:- Chất độc có đến hàng trăm ngàn thứ. chẳng lẽ Thẩm trang chúa chống được bách độc không cho xâm nhập vào người?Thẩm Mộc Phong đáp:- Chúng ta giao tình đã mấy chục năm. Dược Vương dùng thứ độc gì. chẳng lẽ Thẩm mỗ lại còn không rõ?Thương Bát đáp:- Tiểu đệ sợ ở đây không được an toàn nên đã sai Đỗ Cửu cùng Ngọc Lan. Kim Lan đưa hai vị lão nhân gia đi trước. tiểu đệ chờ các vị ở đây.Tiêu Lĩnh Vu chau mày không nói gì. chàng nghĩ thầm trong bụng:- Lực lượng của Đỗ Cửu và nhị tỳ quá đơn bạc. không may mà gặp truy binh của Bách Hoa sơn trang thì làm thế nào?Thương Bát dường như nhìn thấy mối lo của chàng liền nói:- Bọn họ đã có hai con hổ ngao dẫn đường. chắc là tránh được tai mắt của Bách Hoa sơn trang.Tôn Bất Tà hỏi:- Họ đi đã lâu chưa?Thương Bát đáp:- Mới trong khoảng thời gian chừng ăn xong bữa cơm.Tôn Bất Tà nói:- Thế thì chúng ta mau mau rượt theo.Thương Bát nói:- Tiểu đệ xin dẫn đường.Rồi hắn co giò chạy về hướng đông nam.Ban đêm trời tối đen. không nhìn rõ cảnh vật xung quanh. Tiêu Lĩnh Vu chỉ sợ lạc hướng liền trầm giọng nói:- Thương huynh đệ! Chúng ta đừng chạy mau quá. lỡ lạc đường thì nguy.Thương Bát đáp:- Xin đại ca cứ yên tâm. Tiểu đệ đã tính toán rồi.Đi được chừng một dặm. đột nhiên một bóng đen nhảy tới nhanh như chớp.Tiêu Lĩnh Vu vội ngấm ngầm đề khí. toan phóng chưởng đánh ra. Bỗng thấy Thương Bát dang hai tay ra đón. Bóng đen kia nhảy xổ vào lòng Thương Bát.Mọi người nhìn kỹ lại thì ra là một trong hai con hổ ngao.Tôn Bất Tà lịch duyệt phong phú. Tuy lão không nhìn rõ cử động của con hổ ngao. nhưng thấy tình hình khác lạ không nhịn được la lên:- Đã xảy ra biến cố gì rồi.Mấy tiếng này như một đòn thiết trùy đánh thẳng vào trái tim Tiêu Lĩnh Vu.Toàn thân run bần bật. chàng vội hỏi:- Thương huynh đệ! Phải chăng đã xảy ra biến cố?Thương Bát đáp:- Dường như có điều chi quái lạ. chúng ta đi mau lên một chút.Hắn vung tay một cái. đẩy con hổ ngao ra rồi co cẳng chạy về phía trước.Bọn Tiêu Lĩnh Vu chạy theo con hổ ngao.Mấy người khinh công trác tuyệt. con hổ ngao cũng chạy nhanh như gió. chỉ trong khoảnh khắc đã chạy được bảy. tám dặm đường.Trong bóng đêm tối mò mọi người bỗng nhìn thấy một ngọn đèng hồng trên cao. lại nghe tiếng sóng vỗ bì bõm.Mọi người nhìn lên thì thấy Đỗ Cửu đang đứng trên một cây cầu cao. hai tay đang huy động thiết bút. ngân khuyên chiến đấu ác liệt với một đại hán áo đen.Cây cầu này rộng không đầy ba thước và kiến trúc đã lâu ngày. Người đứng chiến đấu trên đó khiến cây cầu đưa qua đưa lại. vang lên những tiếng cót két rất nguy hiểm.Phía sau đại hán áo đen. cách chừng sáu. bảy thước một hán tử bé nhỏ gầy nhom cũng mặc áo đen tay cầm một ngọn đèn hồng giơ cao lên.Dưới ánh đèn. thi thể hai đại hán áo đen nằm quay ra đó. chắc chúng bị Đỗ Cửu hạ sát rồi.Bên kia đầu cầu. bóng người chuyển động. thấp thoáng nhìn thấy một thần tượng cao lớn.Tiêu Lĩnh Vu nói:- Người Thần Phong bang! Chàng vừa nói vừa hấp tấp chạy lên cầu.Tôn Bất Tà trầm giọng bảo chàng:- Tiêu huynh đệ! Cây cầu treo này xem chừng ọp ẹp lắm rồi. Thêm người nữa đi lên e rằng nó không chịu nổi. Huynh đệ chớ nên hấp tấp. Chúng ta đã đuổi tới nơi. chẳng sợ chi bọn chúng đông người. Chi bằng hãy gọi Đỗ Cửu lui lại đã.Tiêu Lĩnh Vu ngó tình thế rồi đáp:- Vị trí Đỗ huynh đệ chiếm giữ chỉ cách mặt đất chừng một trượng thì dù cầu có sập y cũng kịp thời nhảy xuống đất.Thương Bát thò tay lấy chiếc bàn tính ra nói:- Tiểu đệ lên tiếp ứng cho Đỗ lão tam. Đại ca hãy đến ra mắt hai vị lão nhân gia.Hắn chạy lên cầu. lớn tiếng hô:- Đỗ lão tam! Hãy lùi lại nghỉ một lúc. để tiểu huynh chống đỡ cho.Tiếng hắn quát rất lớn mà dường như Đỗ Cửu vẫn chưa nghe tiếng. vẫn huy động thiết bút tiếp tục chiến đấu.Thương Bát rất giàu kinh nghiệm giang hồ. Hắn không thấy Đỗ Cửu trả lời.biết là tình hình có điều khác lạ. liền ngấm ngầm đề tụ chân khí. xông về phía trước.Tiêu Lĩnh Vu đảo mắt nhìn bốn phía. chẳng thấy bóng song thân cùng bọn Kim Lan đâu. trong lòng hồi hộp nghĩ thầm:- Nếu nhị tỳ bảo vệ hai vị lão nhân gia ẩn thân quanh đây thì phải xuất hiện rồi mới phải. Sao lại chẳng thấy tăm tích đâu?Chàng còn đang ngẫm nghĩ. bỗng thấy bóng người chạy lẹ tới. Chàng vội hỏi:- Có phải Kim Lan đó không? Hai vị… Chàng chưa dứt lời Kim Lan đã chạy tới nơi. Cô nói ngay:- Lão gia cùng phu nhân đều bình yên vô sự. nhưng Ngọc Lan thì bị trọng thương. Tiểu tỳ phải đưa mọi người ẩn vào trong bụi cỏ. Đỗ nhị gia đã hạ sát bốn tên cường địch. e rằng y cũng bị thương rồi. Xin tướng công lên thay cho y.Tiêu Lĩnh Vu quay lại ngó Tôn Bất Tà nói:- Xin lão tiền bối đi coi thương thế cho Ngọc Lan. vãn bối lên viện trợ cho Thương huynh đệ cự địch.Tôn Bất Tà đáp:- Drới cầo urớc ch,g yiếc qấc ulog hiểm. Ciêo hoguh đệ uêu v,e vệ câg cầo.Tiêu Lĩnh Vu ngắt lời:- Vãn bối hiểu rồi.Đoạn chàng cất bước lên cầu.Tôn Bất Tà nhìn Kim Lan nói:- Cô nương dẫn lão khiếu hóa đi coi thương thế cho Ngọ Lan cô nương.Kim Lan dạ một tiếng rồi trở gót dẫn đường.Tiêu Lĩnh Vu vừa lên tới cầu thì Thương Bát đã xông tới thay thế cho Đỗ Cửu.Đỗ Cửu chân bước lão đảo đang đi xuống. Hắn còn cách Tiêu Lĩnh Vu chừng ba bước. chỉ kịp hô một tiếng „ Đại ca“ rồi té xuống.Tiêu Lĩnh Vu đưa tay ra rất mau đỡ lấy Đỗ Cửu thì thấy trước ngực và chân trái hắn đều có vết đao thương. máu chảy ướt đẫm quần áo. bất giác chàng buồn rầu trong dạ trầm giọng nói:- Đỗ huynh đệ! Hãy phấn khởi lên. Tiểu huynh trợ lực bằng một hơi chân khí.đừng để ngất đi.Tay trái chàng đỡ lấy Đỗ Cửu. tay mặt đặt vào sau lưng hắn. Một luồng chân khí qua tay chàng thấu vào người Đỗ Cửu.Bỗng nghe Đỗ Cửu thở phào một cái nói:- Đại ca ơi! Bản lãnh tiểu đệ tầm thường. chút nữa không bảo vệ được cho hai vị lão nhân gia được an toàn. Nhưng tiểu đệ đã tận tâm kiệt lực rồi… Hắn nói tới đây rồi nhắm mắt lại.Tiêu Lĩnh Vu thở dài đáp:- Tiểu huynh rất lấy làm cảm kích.Chàng ngừng lại một chút rồi tiếp:- Chrơul chế củk hoguh đệ nhá uặul. nhôul ciệu uói uhiềo. Hãg vậu nhí để ciết uloồu châu lực củk ciểo hoguh. Cqrớc hếc cầu cqị che nhí hogếc vìuh hòk lại đã. qồi ciểo hoguh pẽ qịc choốc voộc chrơul.Đỗ Cửu mặt vốn lạnh như tiền bỗng nở một nụ cười đáp:- Đa tạ đại ca.Tiêu Lĩnh Vu nghĩ tới hắn là con người nghĩa khí ngất trời. lòng chàng vừa đau xót vừa cảm kích. Một mặt chàng thúc đẩy chân khí trợ lực trị thương. một mặt coi vết thương trước ngực và đùi bên trái của y. May mà những vết thương này chưa đụng đến gân cốt.Đỗ Cửu được luồng chân khí của Tiêu Lĩnh Vu cuồn cuộn trút vào đã cảm thấy đỡ mệt. Hắn giương mắt ngó lên thấy Tiêu Lĩnh Vu mồ hôi đầm đìa. hiển nhiên chàng đã tốn rất nhiều hơi sức. Hắn nói:- Tiểu đệ được luồng chân khí của đại ca trợ giúp. bây giờ đã có thể tự vận khí điều thương. Đại ca nên nghỉ một lúc.Đột nhiên có tiếng rú thê thảm vọng lại.Tiêu Lĩnh Vu quay đầu nhìn ra thấy đại hán áo đen chiến đấu với Thương Bát đã bị hắn đánh té nhào. Gã chỉ kịp kêu một tiếng. người đã rơi tòm xuống sông.Tiêu Lĩnh Vu thò tay vào bọc lấy ra một gói thuốc dấu rịt vào vết thương cho Đỗ Cửu. chàng xé áo buộc lại rồi bảo hắn:- Đỗ huynh đệ hãy điều dưỡng một lúc. Tiểu huynh phải lên viện trợ cho Thương huynh đệ.Chàng đứng dậy chạy lên cầu thì có hai tên chạy tới để tấn công Thương Bát.Thương Bát tay cầm Kim toán bàn vung lên nghinh địch. Bống thấy Tiêu Lĩnh Vu thi triển khinh công „Bát bộ đăng không“ vượt qua đầu hắn.Lúc chàng hạ mình xuống thì đã vượt qua trước mặt Thương Bát tám thước.Chàng quay lại bảo hắn:- Xin Thương huynh đệ quay về chiếu cố cho Đỗ huynh đệ. Để tiểu huynh cướp cầu mở đường.Thương Bát biết bản lĩnh Tiêu Lĩnh Vu cao thâm hơn mình rất nhiều. liền dặn:- Đại ca nên cẩn thận một chút.Rồi xoay mình đi xuống.Tiêu Lĩnh Vu đề khí xông vè phía trước.Hán tử cầm đèn hồng thấy đồng bọn bị Thương Bát vung bàn tính đánh rớt xuống nước. tự biết không địch nổi đã lùi lại rồi.Tiêu Lĩnh Vu chạy rất lẹ. chỉ chớp mắt đã đến trước mặt hán tử cầm đèn.Đại hán không kịp né tránh. vội đưa cây đèn sang tay trái. rút yêu đao ra cự địch. nhắm Tiêu Lĩnh Vu chém tới.Tiêu Lĩnh Vu cười lạt. vung kiếm lên đón.Bỗng nghe đánh „choang“ một tiếng. sắt thép đụng nhau. thanh yêu đao của gã bị gạt sang một bên.Tiêu Lĩnh Vu vừa phóng kiếm vừa tung hai chân đá theo thế liên hoàn.Hán tử tránh được chân trái chàng. nhưng lại bị chân phải đá trúng bụng. Cả người gã tung lên té xuống cầu.Cây đèn bị rớt xuống sông rồi. trên cầu tối sầm lại.Tiêu Lĩnh Vu quát lên một tiếng. vung kiếm tấn công liền.Đại hán đi trước dùng lưỡi Khai sơn đao sống dầy. thấy Tiêu Lĩnh Vu phóng kiếm đâm tới liền vung đao lên gạt.Gã ỷ mình tý lực hơn người. lại sử dụng binh khí rất trầm trọng. Gã chắc mẩm thanh trường kiếm trong tay Tiêu Lĩnh Vu không bị bay đi thì cũng bị hất sang một bên.Ngờ đâu tình hình đã ra ngoài sự tiêu liệu của gã. Đao kiếm chạm nhau. Dường như thanh trường kiếm của Tiêu Lĩnh Vu có một luồng lực đạo vô hình bám chặt lấy lưỡi khai sơn đao. Thanh trường kiếm dính vào lưỡi đao rồi trượt đi rât mau.ánh hào quang vừa loé lên. đại hán cầm đao bật lên tiếng rú thê thảm. Cánh tay mặt của gã đã bị chặt đứt tới tận khuỷu.Tiêu Lĩnh Vu lại phóng chưởng đánh ra đánh „sầm“ một tiếng. trúng ngay ngực đại hán. Người gã tung lên rồi rớt xuống sông.Tiêu Lĩnh Vu lại đưa chân trái móc lấy lưỡi khai sơn đao sống dầy không cho rớt xuống mặt cầu. Chàng cầm lấy dùng làm ám khí phóng tới đại hán phía sau.Đại hán này thấy đồng bọn động thủ với đối phương. chưa được hai chiêu đã bị hất xuống sông thì không khỏi sửng sốt.Gã còn đang ngơ ngác. thanh khai sơn đao đã bay tới trước ngực.Hai bên đứng cách nhau rất gần mà luồng lực đạo ở thanh đao rất mãnh liệt.Đại hán hoang mang nhảy tránh sang một bên.Cây cầu này chật hẹp mà rung rinh không vững. Lúc gã tung mình né tránh.đầu đụng phải lan can nảy đom đóm mắt. Thanh khai sơn đao lướt qua đem theo cánh tay trái đại hán.Tiêu Lĩnh Vu nhảy xổ lại phóng chân đá văng gã ra ngoài cầu.Chỉ trong khoảnh khắc. Tiêu Lĩnh Vu đã đánh chết ba địch nhân. Chàng đề khí chạy về phía trước.Tiêu Lĩnh Vu sợ lúc cấp bách mà đối phương chặt gẫy cây cầu. nếu truy binh của Bách Hoa sơn trang đuổi tới nơi thì khó lòng đối phó. Vì vậy chàng ra chiêu rất tàn độc. mong đánh một đòn thành công.Vì trong đêm tối đối phương không nhìn rõ tình hình cuộc đấu trên cầu nên chúng chưa phái người lên tiếp viện.Tiêu Lĩnh Vu xông thẳng tới đầu cầu bên kia thì thấy hai đại hán cầm qui? đầu đao đang nhìn lên cầu.Hiển nhiên chúng không ngờ rằng chỉ trong khoảnh khắc mấy tên viện thủ đã bị chết vì tay Tiêu Lĩnh Vu.Tiêu Lĩnh Vu vung trường kiếm bật ra thành một bông hoa kiếm loé mắt đánh thẳng vào đại hán phía nam. Tay trái chàng phóng Tu La chỉ lực tập kích đại hán mé bắc.Đại hán mé bắc còn chưa nhìn rõ Tiêu Lĩnh Vu đã bị Tu La chỉ lực đánh trúng huyệt Huyền cơ. Hắn không kịp bật lên tiếng la đã ngã gục xuống cầu.Đại hán mé nam thấy luồng kiếm ảnh chụp xuống đầu. vội vung đao lên gạt.nhưng thanh đao đưa vào khoảng không. Hắn biết ngay là bất diệu. Kiếm quang lướt qua đầu chém đứt một nửa phía sau gáy đại hán. Gã rú lên một tiếng thê thảm rồi ngã xuống cầu.Tiêu Lĩnh Vu cất tay một cái lại thu thập xong hai tên đại hán giữ cầu. Chàng tung mình nhảy vọt xuống chân cầu.Bỗng thấy hỏa quang lấp loáng. Hai cây đèn hồng giơ cao lên soi sáng cả một vùng.Tiêu Lĩnh Vu thở phào một cái. ngửng đầu trông lên thì thấy phía trước cách chừng bốn trượng đặt một pho tượng cao lớn. trông rất hung dữ.Tám đại hán toàn thân áo đen. tay cầm trường kiếm đứng thành một hàng ngăn chặn trước pho tượng.Bốn đại hán người cao lớn. toàn thân đầy lông đen. cởi trần. mặc quần đai.người chẳng ra người. vượn không ra vượn. chia ra đướng hai bên thần tượng.Phía sau thần tươngk lố nhố bóng người. dường như rất đông.Tiêu Lĩnh Vu cầm ngang thanh kiếm. lạnh lùng cất tiếng hỏi:- Thần Phong bang chúa! Bang chúa đã muốn dương danh trên chốn giang hồ sao lại không chịu lộ chân tướng với người đời? Cái trò hí lộng quỷ thần này đừng mong dọa dẫm ai.Bỗng nghe thanh âm trong trẻo từ trong thần tượng phát ra:- Ngươi là ai mà giọng lưỡi khoách lác như vậy?Tiêu Lĩnh Vu chau mày nghĩ thầm:- Thanh âm người này hiển nhiên là một phụ nhân. Không ngờ một cô gái lại biết làm một tòa thần tượng hung dữ khủng khiếp để ẩn mình vào trong.Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ. ngoài miệng chàng lạnh lùng đáp:- Tại hạ là Tiêu Lĩnh Vu. Một phụ nhân hí lộng quỷ thần như thế này kể ra cũng hiếm có. Nhưng pho tượng thần hung dữ này chỉ hăm dọa được những kẻ ngu phu ngu phụ mà thôi. Tôn giá lại mượn trò này để mưu đồ tranh bá võ lâm thì chẳng bõ làm trò cười.Pho tượng thần hung dữ dường như bị những lời châm chọc của Tiêu Lĩnh Vu làm cho tức giận. Cặp mắt lớn bằng nắm tay đột nhiên phát ra những tia sáng rực rồi thanh âm lạnh lùng cất lên:- Các ngươi hãy lui lại để ta thân hành đối phó với Tiêu Lĩnh Vu.Tám đại hán áo đen cầm trường kiếm lùi lại ẩn mình vào sau thần tượng.Cả bốn quái nhân mình trần đầy lông đen cũng lùi lại sau thần tượng.Mấy bữa nay Tiêu Lĩnh Vu luôn gặp cường địch. Bây giờ chàng đặc biệt chú ý đến bốn quái nhân mình trần trùng trục. Chàng thấy chúng cử động chậm chạp.những bắp thịt cảnh tay nổi hẳn lên. Chàng biết sức lực bọn chúng rất ghê gớm nên ngấm ngầm để ý đề phòng.Lại nghe thanh âm ngọt ngào cất lên:- Mời Tiêu Lĩnh Vu động thủ đi.Tiêu Lĩnh Vu sửng sốt hỏi:- Tôn giá ẩn mình trong thần tượng thì chúng tta giao thủ bằng cách nào?Thần tượng bật lên tiếng cười khanh khách đáp:- Thần tượng này là Thần Phong bang chúa. Các hạ cứ động thủ đi.Tiêu Lĩnh Vu đưa mắt ngó lại thần tượng thấy toàn thân cao đến hai trượng rưỡi. Từ trên xuống dưới chỗ nào màu sắc cũng rực rỡ. chàng không biết đánh vào đâu liền hỏi:- Xin bang chúa ra tay trước để tại hạ lãnh giáo.Chàng nghĩ thầm trong bụng:- Thị ẩn mình trong thần tượng. ta thử xem thị động thủ bằng cách nào?Bỗng nghe Thần Phong bang chúa nói:- Các hạ hãy coi chừng! Đột nhiên pho tượng thần há miệng rất rộng. phun ra một luồng bạch quang.Lúc này Tiêu Lĩnh Vu đứng cách pho tượng thần chừng hơn một trượng. cảm thấy luồng bạch quang bay tới rất gấp. chàng vội vung kiếm ngăn chặn.Bỗng nghe đánh „ choang“ một tiếng như sắt thép chạm nhau. Luồng bạch quang đẩy thanh trường kiếm của Tiêu Lĩnh Vu trệch đi.Dưới ánh đèn lửa chàng nhận ra đó là một thanh đoản kiếm dài chừng một thước.Thanh đoản kiếm xoay quanh một vòng rồi đột nhiên thu về trong miệng thần tượng.Tiêu Lĩnh Vu cười lạt nói:- Thanh đoản kiếm của cô nương một đầu buộc dây nên phóng ra thu về theo ý muốn được. Cái đó chẳng lấy chi làm quái dị.