Dịch giả: Trăng Ngàn
Chương 17

     nh cảm thấy như mình bị đấm vào tim. Chính là cô ta. Anh đưa tay lên miệng để ngăn lại tiếng gầm giận dữ đang dâng trào khỏi nơi sâu thẳm của cơn cuồng nộ. Lập tức anh cảm thấy hoa mắt và phải với tay ra để đứng vững trở lại. Đột nhiên tất cả đều trở lại với anh trong trạng thái dâng lên đột ngột của những cảm xúc lộn xộn và những sự kiện quay cuồng với nhau. Anh nhắm mắt lại và thấy những chấm nhỏ của ánh đèn đang hoạt động. Anh đang ở trên một sàn nhảy còn cô ta thì nhìn lên anh. Những con mắt tối, xanh tím. Dường như chúng lôi anh vào thế giới bên trong của cô ta. Một thế giới mà cô ta điều khiển. Dường như anh bị thôi miên. Anh cảm thấy mình cương lên ngay trên sàn nhảy. Rồi họ ra ngoài và lưỡi cô ta ở trong miệng anh, trong khi tay cô ta chà xát lên quần anh. Anh không còn ý chí. Cô ta hoàn toàn chỉ huy còn anh thì không quan tâm.
Tại sao anh không quan tâm? Anh đã làm gì? Câu trả lời bùng ra trong đầu, làm anh mất thăng bằng và té xuống đất bên dưới cửa sổ của quán ăn.
Người Lạ run lên khi cảnh tượng bắt đầu hiện ra trở lại, tấn công tất cả những giác quan. Những cảnh tượng mới. Từ một lần khác và một nơi khác. Trước đêm khiêu vũ trong quán rượu xa lạ với người phụ nữ đó. Lại có cái cà vạt ấy. Phải là trước ngày hôm đó. Nhưng ngày nào? Hôm qua chăng? Hôm kia chăng? Bây giờ là ngày mấy thế?
Anh đang đứng trước gương, thắt cà vạt. Phía sau anh là một phụ nữ vận áo khoác ngủ màu hồng. Anh còn nghe được chính mình nói “Ngay bây giờ sao? Chuyện đó không thể chờ đến tối nay sao?”
“Không lâu đâu”, người phụ nữ vận áo khoác nói. “Em đã gởi Lisa qua bên nhà chị em vì thế chúng ta có thời gian để nói chuyện”.
Anh trầm ngâm và thấy được nỗi buồn trên gương mặt cô, nhưng anh có những chuyện quan trọng hơn trong đầu. Anh phải đi đâu đó. Cơ quan của anh hay buổi họp quan trọng nào đó.
“Nhưng anh đã trễ rồi”, anh nói và hôn lên trán cô, rồi cúi xuống nhặt cái cặp lên. Anh đi về phía phòng ngủ thì nghe những lời này:
“Em muốn ly dị”.
Lời nói vang lên từ ngõ ngách nào trong đầu anh. Anh thấy mình quay ra đằng sau và để cặp xuống.
“Ít nhất em cũng làm anh chú ý”, người phụ nữ nói và thở dài.
“Anh chú ý ư? Về việc đó hả? Xem kìa, anh không thể đến trễ”.
“Anh có nghe em nói không? Em muốn ra khỏi...”
“Khỏi cái gì? Khỏi cuộc hôn nhân của chúng ta phải không?”
“Em không nghĩ nó lại ra như thế này”, cô nói, mắt cô đầy lệ, một ít lăn xuống má.
“Ra như thế nào?”
“Em không nghĩ rằng em phải ở một mình quá nhiều”.
“Một mình. Em ở một mình khi nào? Thế còn Lisa?”
Lisa là ai? Người phụ nữ nhìn thẳng vào mắt anh và nói, “Nó thì sao? Em đã cảm thấy mình phải nuôi con một mình. Có thể biến chuyện đó thành chính thức cũng được”.
Nó có lẽ là con gái của chúng ta.
“Anh không tin là em đã làm điều này”, anh nghe chính mình nói. “Nhất là bây giờ. Cổ tức sẽ được xác định ở buổi họp này. Em có biết nếu anh trễ thì có nghĩa gì chứ?”
“Thế thì tốt hơn là anh đi đi”, người phụ nữ trả lời. Cô ấy phải là vợ của anh.
Anh xách cặp lên và vào nhà bếp. Anh dừng lại và quay về phía vợ đang đi theo anh.
“Thế là không đúng. Anh làm việc cho những gì mà chúng ta có. Ngôi nhà này. Những chiếc xe của chúng ta”.
“Anh nói công việc của một người chào hàng là một thủ tục để đi. Anh ra đường, vào văn phòng đều đặn rất sớm. Anh có nhớ anh đã nói gì không? Mười năm rồi. Chỉ năm nay thôi anh vắng nhà nhiều hơn. Em nghĩ chúng ta đồng ý sẽ cùng nuôi Lisa”.
“Anh không thể chịu đựng được nếu công ty của anh phải đi khắp thế giới. Anh sẽ cố mang em và Lisa theo trong những chuyến đi nhiều chừng nào hay chừng đó nhé? Nhưng nếu anh là người chào hàng duy nhất mà vợ con cứ theo tò tò đi Hồng Kông hay Luân Đôn thì trông giống ai? Đợi một tí. Được. Anh hiểu rồi. Ai vậy?”
“Ai là sao?”
“Ai là người mà em đang yêu?”
“Anh nghĩ chuyện này là sao hả?”
“Anh hy vọng rằng đó không phải là người chúng ta quen, người anh phải đối mặt ấy”.
“Anh đúng là một kẻ đại ngôn. Cái gì làm anh nghĩ là tôi đang yêu đương?”
“Đó là lời giải thích duy nhất có nghĩa”.
Trong phút chốc cả hai nhìn nhau trừng trừng như hai con chó khác giống đối mặt nhau mà không có dây buộc của chủ, đang quyết định tấn công hay bỏ chạy.
“Tôi chỉ muốn biết tôi được quyền gì”, cô phá vỡ sự im lặng. “Một nửa trị giá căn nhà, chiếc xe của tôi. Chúng ta sẽ chia các tài khoản ở ngân hàng”.
“Nếu tôi nói ‘không’ thì sao? Còn Lisa? Cô làm thế nào chuyện này?”
“Vô tình là lỗi của tôi tất cả”.
“Cô là người nói chuyện phá hoại gia đình. Nếu tôi từ chối thì sao?”
“Tôi đã nói chuyện với luật sư rồi. Anh không ngăn tôi được đâu. Tất cả những điều anh có thể làm là làm cho nó bớt đau đớn hơn thôi”.
“Đau đớn cho ai? Chết tiệt cô, Sally!” Anh hét lên, ném cái cặp xuống sàn nhà. À à. Tên vợ mình là Sally, anh nghĩ, thế còn mình tên gì?
Cảnh tượng lại tiếp tục mở ra.
“Nếu cô nghĩ rằng tôi sẽ ngồi trở lại và để cho chuyện ấy xảy ra thì cô lầm rồi đó”, anh nghe chính mình nói. “Tôi làm việc quá vất vả vì điều này. Tôi cho rằng cô cũng mong tôi cuốn gói đi. Nào, đây là nhà tôi. Tôi sẽ không trở thành một trong những thằng cháy túi và sống trong những căn hộ một phòng có đồ đạc thuê trả tiền hàng tháng ở khách sạn, trong khi vợ cũ và nhân tình của cô thì sống phung phí nhờ vào tiền của nó. Điều đó sẽ không xảy ra đâu”.
“Được thôi”, Sally nói. “Tôi sẽ tìm một chỗ”.
“Thế cô thừa nhận điều đó à?”
“Thừa nhận điều gì?”
“Chỉ cần nói với tôi hắn là ai. Nhanh lên. Gã may mắn đó là ai thế?”
“Mẹ kiếp!”
Anh cảm thấy cơn thịnh nộ dồn lên khắp người, lên ngực, lên vai và xuống hai tay khi anh xoay về phía sau. Rồi anh nhớ đã tát cô, đánh vào một bên má cô, cả bàn tay giáng vào thái dương cho đến cằm cô. Tiếng những cái tát lớn tiếng vang qua nhà bếp và tay anh đau vì va chạm.
Những cú đánh mạnh vào Sally làm cô mất thăng bằng. Cô với tay nắm lấy bệ bếp để khỏi té, nhưng cô nắm hụt và té sang một bên, đập đầu vào cạnh nhọn của bệ bếp, rồi cô ngã xuống sàn nhà, hai chân cô rách toạc vì bị người cô đè lên và phía sau đầu cô táng mạnh xuống nền gạch. Rồi cô chớp mắt hai lần và đột nhiên lặng im.
“Quỷ tha ma bắt. Này nhìn em đã buộc anh làm gì thế này”, anh nói và quỳ xuống bên vợ. Anh cầm tay trái cô lay. “Sally. Dậy thôi. Nhanh lên. Anh xin lỗi. Lẽ ra anh không nên tát em. Nhưng mà, đồ chết tiệt. Chúng ta có thể bàn về chuyện này được không?”
Cô nằm bất động. Anh tựa vào thật gần để nghe thử còn thở không, tim còn đập không?
“Sally?”
Anh đặt một tay lên cổ cô dò tìm mạch, anh ấn xuống ngực cô, banh miệng cô ra rồi để miệng anh lên miệng cô và thổi vào. Anh lấy miệng ra rồi lại ấn xuống ngực cô, rồi trở lên miệng và lại thổi vào. Anh làm hơn mười lần cho đến khi hết hơi.
“Ôi Chúa ơi. Không”.
Anh đứng lên và thấy chiếc điện thoại không dây nằm trên bệ bếp cạnh chiếc ti vi 13 inches. Anh nhấc điện thoại lên và nhấn 911. Khi người trực điện thoại nhấc máy, anh nói: “Có một tai nạn. Vợ tôi bị thương. Cô ấy không di chuyển được. Xin vui lòng đến số 15 Maple Lane”.
Anh gác điện thoại và quỳ trở lại xuống sàn. “Sally, làm ơn đi. Hãy tha thứ cho anh”.
Rồi như bị ai nhập, anh đứng lên và ra khỏi nhà bếp. Anh nhảy lên bậc tam cấp có trải thảm màu-kem của căn nhà kiểu thuộc địa xây được tám năm rồi, bước một lần hai bậc tam cấp và mặc vào bộ com lê cắt may rất khéo. Anh mở ngăn kéo trên cùng của chiếc bàn toang điểm trong phòng ngủ được đóng bằng gỗ cây óc chó và lấy hộ chiếu. Rồi anh mở tủ sắt âm tường lấy ra một phong bì. Anh kiểm tra phong bì, chỗ cất giấu an toàn của anh.
Anh có nên mang theo cái va li không? Không có thời gian nữa. Mất bao lâu nữa cảnh sát mới tới? Anh phải nhanh chóng đi thôi. Có lẽ anh chỉ nên chờ ở đó. Hãy hứng chịu hậu quả. Anh đã giết vợ. Anh sẽ bị trừng phạt. Nhưng còn Lisa thì sao? Anh có thể nào nhìn mặt nó được không?
Anh nhớ đã ngồi vào xe và lái đi, còn nghe được tiếng còi của xe cấp cứu y tế từ xa. Anh lái xe bất định phương hướng. Anh lái cho tới chỗ tận cùng con đường ở ngọn hải đăng Montauk, rồi anh lái xe vòng theo hải đăng và quay trở lại. Nhưng anh không thể trở lại. Cuộc sống mà anh đã và đang sống sáng nay đã kết thúc. Anh đã giết vợ và anh không xứng đáng để sống nữa. Bây giờ anh mới nhận ra, đó là tại sao anh không quan tâm. Anh nhắm mắt lại và nước mắt bắt đầu rơi.