Dịch giả: Trăng Ngàn
Chương 2

     ó những nơi khác mà họ có thể đến ở Lakeside, Connecticut, một thị trấn của gần bảy mươi bảy ngàn người đi làm, cách Manhattan khoảng bốn lăm phút về phía Đông bắc. Có những nhà hàng khác, thức ăn ngon hơn, có những quán rượu khác phục vụ cho một đám đông ngông cuồng hơn và trữ nhiều rượu quý hơn. Nhưng qua năm tháng, quán Đà Điểu đã trở thành quán của họ. Chính nơi đây họ đến để gỡ bỏ những gút mắc, làm nguôi những dằn vặt của một tuần bị giam hãm với công việc tẻ nhạy, đều đều của họ. Đó là Ốc đảo trong cái sa mạc của nỗi thất vọng đã rơi xuống cuộc đời của mỗi người khi mà những hy vọng và mơ ước thời tuổi trẻ từ từ biến dạng thành nhận thức rằng có thể coi như sẽ không bao giờ đạt được.
Họ sẽ gặp nhau ở quán Đà Điểu vào những tối thứ sáu sau khi đi làm về để tự thưởng cho mình vì mình đã sống sót thêm một tuần tự giam cầm trong những công việc mà mức độ an tâm về cuộc sống là tối thiểu.
Julia đậu xe ở phía sau vì phía trước đã đầy rồi.
Từ bên ngoài, quán Đà Điểu trông tựa một kho lúa như trước kia người ta đã từng dùng nó làm kho lúa. Màu sơn đã xỉn của lớp gạch đầu tiên cho thấy những lần được mùa lúa mạch, lúa mì, bắp và hốt bố. Nhưng bây giờ chỉ lúa mạch là có sẵn trong bia nội địa và bia nhập đựng trong chai hoặc vại.
Julia bước vào trong quán và chào con vật trùng tên với quán, một con đà điểu khổng lồ được nhồi độn có cái đầu ngâm trong một vò bia treo trên tường phía sau quán rượu.
Mới bảy giờ mười lăm mà quán đã đầy người. Từng cặp nhảy trên cái sàn phủ mạt cưa nhỏ, những người đi một mình thì rải rác đây đó trong quán, họ bám lấy mép những chiếc ghế đẩu cao bằng gỗ. Julia phải chen để có lối đi xuyên qua đám đông dày đặc, từ chối bao nhiêu lời mời uống và thậm chí lời đề nghị kết hôn của Luke. Anh ta là khách thường xuyên của những tối thứ sáu, một tay buôn bán trái phiếu có khuôn mặt trẻ thơ thuộc thế hệ X từ thung lũng Silicon chuyển tới một ngân hàng đầu tư mới vừa khai trương dưới khu thương mại. Từ hai tháng nay cứ mỗi tối thứ sáu anh ta lại đề nghị kết hôn và mỗi tối thứ sáu Julia lại khước từ.
Đi xa hơn vào chỗ tối của quán rượu, Julia cảm thấy một cảm giác xa lạ. Sự điên dại thô tục bình thường của ngày cuối tuần có vẻ như bắt đầu sớm hơn, tạo ra một phong cách thậm chí còn quái dị hơn cho buổi tối. Tối nay ở đây dường như có nhiều người lạ hơn, những thương nhân trên phố đến dự hội nghị hoặc một buổi họp mặt về bán hàng có tính chất quốc gia. Lần đầu tiên nếu cô còn nhớ thì số khách lạ vượt quá số khách thường xuyên.
Từ làn khói thuốc dày đặc, Julia tự hỏi không biết những lời cảnh báo của bác sĩ trưởng ngành y tế công cộng Hoa Kỳ có bị bỏ qua như một trò đánh lừa độc ác không. Hòa với mùi khói thuốc là mùi bia lẫn mùi thịt nướng vỉ, mùi nước hoa và mùi mồ hôi, mùi của đoàn người đi săn.
Cuối cùng cô cũng vượt qua được những phiền hà trong quán, đang đi giữa những cặp khiêu vũ thì cô phát hiện ra họ đang ngồi chen chúc ở một cái quầy tựa vào bức tường phía sau.
“Gọi những người vắng mặt ra đây”, Paul Stanton la lớn đủ cho cả nửa phòng nghe. “Bọn anh nghĩ là vắng em rồi. Em có nhận được tin nhắn của anh không?”
Ở tuổi ba mốt, Paul Stanton trông như vẫn còn là học sinh phổ thông. Cao, gầy với nụ cười méo xệch, mái tóc nâu đỏ lòa xòa trước trán, anh vẫn cân nặng như số cân của anh hồi mới ra trường. Anh có thể ăn một đĩa dài hai bộ sườn non và nửa con gà - tất cả đều được tưới nước xốt thịt nướng, những món thịt rán, bắp rang bơ bằng lửa than mà không tăng một lạng nào. Điều này khiến Julia tức giận vì tất cả những gì cô phải làm là xem xét lượng carbohydrate có thể làm béo phì. Paul vẫn còn đang mặc chiếc áo sơ mi màu lam lục của trạm phục vụ có thêu tên của anh trên túi trái.
“Xin lỗi, tôi đến trễ”. Julia nói và lướt vào quầy “Tối nay họ cho uống miễn phí hay sao? Tôi nghĩ rằng chưa bao giờ tối thấy đông người như thế”.
“Một công ty bảo vệ trực tuyến vừa mới khai trương dưới khu thương mại”, Paul nói, “Sáu ngàn thương nhân và các nhà đầu tư ngân hàng. Cứ cho rằng nó giúp ta có những của cải giá trị đi, nhưng nó cũng làm cho việc người đi lại trong thành phố khó hơn gấp hai chục lần”.
“Thành phố có biễu diễn cuộc đua tài của những người chăn bò phải không cưng?” Lizzie hỏi và nhanh chóng đưa cho Julia trang phục theo kiểu miền tây.
Julia cảm thấy như mình vừa bị một cái tát. “Cậu không thích ư?”
Lizzie mặc một cái váy bằng da ngắn, với cái áo màu đen cắt sà và hầu như thấy hết trơn. Cô ta với qua bàn và đặt tay lên bàn của Julia. “Cậu đùa đó hả? Tớ thích nó. Tớ chỉ ganh tị vì tớ không nghĩ mình có thể thành công theo kiểu Annie Oakley [1], Calamity Jane [2] thì có thể”.
“À tôi thấy cô ấy thật tuyệt”. Paul nói, và mỉm cười hôn lên môi vợ mình một cái.
“Bé ạ, anh không biết sao em làm được chuyện đó. Hai chúng ta cả ngày cứ đầu tắt mặt tối nhưng em vẫn cố làm như một ngôi sao điện ảnh”.
“Này Julia”, John, chồng của Lizzie nói. Anh ta là một người đàn ông đạp trai, ngăm đen, đôi chân mày đen rậm và đôi mắt màu nâu mở to ngạc nhiên. “Chúng tôi có dây thừng ở ngoài xe Jeep. Có lẽ lát nữa chúng ta chơi trò bắt bò đực bằng dây thòng lọng”.
Lizzie quay về hướng chồng và với tay qua dưới bàn. “Tôi không nghĩ chuyện đó là cần thiết. Thực ra, tôi tin rằng mình có một cái sừng bò ngay đây”.
“Ối, bình tĩnh đi cưng”.
“Thì nói anh xin lỗi đi”, Lizzie yêu cầu.
“Anh xin lỗi. Chúa ơi, Julia biết rằng tôi chỉ đùa thôi. Bây giờ chúng ta kêu thêm đồ ăn chứ? Đau chết mẹ”.
“Đó, đó, cưng ôi!”, Lizzie nói và hôn lên má chồng, vừa nheo mắt với Julia. “Từ lúc đến đây, anh ấy chỉ tung cú đánh về phía sau. Tôi nghĩ rằng đã đến lúc chuyển qua bia đi cưng. Cô phục vụ đâu? Chúng tôi gọi món đây. Chừng nào anh ấy có chút đồ ăn trong bụng, chừng đó tất cả chúng ta mới đỡ hơn”.
“Cô ấy kìa”, Paul nói. “Này Darlene, chúng tôi đã sẵn sàng gọi một ít thức ăn”.
Một cô tiếp viên rất thuần thục mang bảng tên Darlene ghim trên túi áo trái bước tới, búng tay cho tập giấy gọi hàng mở ra và cười với Paul.
“Tất cả quý khách dùng gì?” Darlene hỏi.
Julia gọi một xa-lát Cobb [3] nêm nếm theo kiểu các nông trại, trong khi Paul gọi gà và sườn như thường lệ.
Lizzie nói cô ta muốn ăn sườn bò đút lò còn hồng đào, còn John thì gọi sườn non.
“Sao cô không mang đến cho chúng tôi một chầu khác?” Paul hỏi và cười toe toét với cô tiếp viên.
“Để chúng tôi xem”. Darlene nói, “Hai bia, một cốc-tay margarita [4] và cái gì mà lúc nào quý khách cũng gọi nhỉ?” Cô nhìn Julia một lát. “Một vốt-ka mát-ti-ni. Không có đá”.
“Darlene, cô là một cuốn bách khoa toàn thư sống”, Paul nói.
Darlene nheo mắt với Paul, đóng tập giấy lại và lui bước. Julia thấy mặt cô ta đỏ lên khi liếc nhìn Paul.
“Cái gì?” Paul ngượng ngùng nói “chỉ là Darlene thôi mà”.
“Này cô gái, để bọn tôi thử cái nhà vệ sinh nữ”, Lizzie nói.
Julia và Lizzie là bạn thân từ hồi lớp chín. Trở lại cái thời đó, trong hai đứa thì Lizzie xinh hơn. Bọn họ đều mười bốn và Julia sắp trải qua giai đoạn dậy thì, dư ra ba mươi cân và những mảng mụn đỏ lớn. Nhưng sang lứa tuổi hai mươi hai mấy mọi thứ đã thay đổi, Julia đã hết bị béo phì tuổi nhỏ, mặt cô láng o, đôi má đã từng múp míp phẳng ra khi cô nảy nở một nhan sắc tự nhiên, nhan sắc mà mỗi năm mỗi dẹp hơn. Không phải là Lizzie trông không xinh. Cô ta xinh đẹp. Cô ta cũng có một sự quyến rũ lôi cuốn bọn đàn ông như mật và ruồi vào một đêm hè nóng nực. Julia thường băn khoăn không biết John làm cách nào để xua bọn đàn ông lúc nào cũng đến chơi chỗ vợ mình, nhưng có một đêm Lizzie tâm sự rằng anh ta không quan tâm vì chuyện đó làm anh ta hào hứng. Julia tự hỏi không biết Paul có cảm về cô theo kiểu đó không? Trong khi John thấp hơn Lizzie hai inches nhưng thực ra lại bảnh hơn so với Lizzie. Điều đó không làm Lizzie lo lắng. Cô ta thực sự muốn có một người chồng đẹp trai. Anh ta là chiến tích của cô.
Có một lần trong toa-lét nữ, Lizzie lấy ra một điếu thuốc đầu lọc và đốt lên.
“Tớ tưởng cậu đã bỏ thuốc rồi”. Julia nói
“Tớ bỏ rồi”, Lizzie nói, rít một hơi dài “Cậu và Paul dạo này thế nào?”
“Cậu muốn nói chuyện gì?”
“Cậu biết đó. Cố gắng có bầu đi. Cậu còn theo cái phương pháp giao hợp để thụ thai chứ?”
“Không. Ai đó nói với tớ là nó gây ra chứng mãn kinh sớm”.
“Cậu biết rồi, cậu có thể làm tốt hơn nhiều”.
“Thế là ý gì?”,
“Cậu biết tớ muốn nói gì mà. Tớ nói Paul là một anh chàng dễ thương. Đúng vậy. Anh ấy chỉ, thôi tớ không biết đâu, đáng chán thôi”.
“Nhưng tớ thích cái đáng chán đó”.
“Tất cả những điều tớ biết là cậu có thể là tốt hơn nhiều”.
“Cậu đã bắt đầu nói nghe như mẹ tớ rồi đó. Chỉ là tớ yêu anh ấy thôi”.
“Cậu định thế nào nếu hóa ra là anh ấy không có viên đạn nào trong ổ đạn? Khi ấy mọi thứ thuốc chữa vô sinh trên đời này cũng chẳng giúp gì cho cậu cả”.
“Bọn tớ đã để anh ấy đi thử và anh ấy tốt. Cả hai bọn tớ đều tốt. Bác sĩ bảo tùy Chúa và việc canh thời gian thôi. Khi nào đúng lúc thì tớ sẽ có bầu”.
“Nếu cậu tha thiết muốn có con đến như thế thì cậu có thể nuôi con tớ”. Lizzie nói và rít một hơi khác.
“Cậu không có ý đó”.
“Tớ biết. Chết tiệt, Brian là điều kỳ diệu nhất xảy đến với tớ. Nhưng nuôi con không phải dễ dàng như cậu tưởng. Chúng thao túng cuộc sống của cậu”.
“Cậu ở đây đúng không? Vậy tối nay ai trông Brian?”
“Bà tớ”.
“Nghe có vẻ như cậu điều khiển hết mọi việc”.
“Ồ đúng thế. Tụi tớ kiểm soát được mọi việc. Tớ có một giấy cầm quá hạn hai tháng rồi. Cơ sở làm mộc của John bây giờ chậm lại như một con rùa. Tiền típ ở cửa hàng dịch vụ thẩm mỹ chỉ bằng một nửa năm ngoái còn Hector thì cắt bớt giờ của tớ ở quán ăn. Mọi thứ đúng là to chuyện”.
“Sao không nghe cậu nói gì cả thế? Tớ có một ít tiền để dành đây”, Julia nói “nếu cậu cần thì cứ mượn một ít”.
“Cậu có hơn ba mươi lăm ngàn đô để không đó không?”
“Tớ cho là nhiều hơn, chẳng hạn như hai trăm ngàn. Mà chuyện gì xảy ra?”
“Tớ có được một ít gởi ở thẻ tín dụng. Tớ muốn nói là họ cứ gởi đơn cho bọn tớ. Trước khi tớ biết được điều đó bọn tớ đã phải trả hơn một ngàn đô-la mỗi tháng cho các công ty thẻ tín dụng. Trong một thời gian bọn tớ phải dùng một thẻ tín dụng của đứa này để trả cho thẻ của đứa kia và chuyện đó cứ chồng đống lên. Rồi bọn tớ đi đến một trong những nơi giải quyết những yêu sách hợp lý của gia đình, nhưng khi bọn tớ lỡ bỏ qua một lần không đóng tiền họ đe dọa sẽ xiết nhà. Vì thế tớ đến Eddy the Hand để vay tạm. Chỉ để khắc phục bớt thôi. John tưởng là có được công việc nâng cấp cái rạp chiếu phim bên kia trường đại học, nhưng nó lại rơi vào tay một nhà thầu khác và hắn ta không thích John”.
“Eddy the Hand? Cậu suy nghĩ gì thế? Ít nhất là với những thẻ tín dụng, nếu cậu không thanh toán được những hóa đơn thì họ sẽ cắt nát thẻ tín dụng của cậu, chứ không phải cắt nát mặt cậu đâu. Giờ cậu định làm gì?”
“Bọn tớ sẽ nghĩ ra một điều gì đó”, Lizzie lại rít một hơi thuốc nữa và nhìn xuống chân Julia “Đôi ủng này trông quen quen”.
“Đúng thế”, Julia nói và nhìn xuống “Năm lớp mười một cậu cho tớ mượn, nhớ không? Lên mười hai tớ định trả lại cho cậu nhưng nó không vừa chân cậu nữa nên cậu bảo tớ cứ giữ nó”.
“Ồ, đúng rồi!” Lizzie nói và tiếp tục rít một hơi thuốc cuối cùng rồi chà nát nó trên sàn nhà tắm. “Nếu tớ nói cho cậu nghe một chuyện, cậu có hứa là giữ bí mật không?”
“Cậu biết tớ sẽ giữ bí mật mà”.
“John không làm cho ‘nó’ lên được nữa”.
“Không biết thực sự tớ có muốn nghe về chuyện đó không nữa?”
“Tớ phải nói cho một ai đó biết. Cậu có nhớ tớ nói với cậu là anh ấy chỉ phấn khích lên khi thấy có ai đó đến với tớ không?”
“Ừ”.
“À, gần đây không như vậy nữa. Một tối nọ tớ thậm chí còn mang thêm một một ả nữa về nhà. Đó là một trong những ý nghĩ kỳ quặc mà lúc nào anh ấy cũng khoái, cậu biết đó, tớ và một con nữa”.
“Lizzie, cậu nói thực chứ?”
“Tớ thực sự lo cho anh ấy nhưng chính xác là chuyện ấy không làm được. Bọn tớ có một cuộc hẹn ở một bệnh viện kế hoạch hóa gia đình thứ hai tới, để xem thử phải họ cho bọn tớ mấy viên Viargra [5] không”.
“Việc đó đã diễn ra trong bao lâu?”
“Hai tháng. Tớ cho là điều này dính dáng đến tiền bạc. Anh ấy không nuôi nổi gia đình vì thế anh ấy không làm chuyện ấy được”.
“Cậu làm thế nào để chống đỡ?”
“Tớ không sao. Chỉ là tim tớ tan nát khi thấy anh ấy như vậy. Đôi khi tớ có cảm tưởng anh ấy chỉ mong cho tớ bỏ đi với một thằng nào đó để anh ấy giảm bớt áp lực”.
“Cậu sẽ làm thế chứ?”
“Tớ không biết. Chuyện này hấp dẫn đây. Tớ hình dung chính mình đi ra ngoài kia, bắt một thằng nhãi ranh đáng yêu ra khỏi bọn nó. Chúng mình nhảy điệu nhảy thô bỉ này đi”.
“Nếu cậu làm thế thì hãy hỏi Luke”, Julia nói “Tớ thấy anh ta chẳng đi với một phụ nữ nào từ khi anh ta dọn về đây”.
Câu nói đó làm cả hai bật cười lớn, Lizzie làm văng cái bóp màu đỏ của cô khỏi chậu rửa, những thứ đựng trong đó rớt ra trên sàn nhà có lót vải sơn.. Julia quỳ xuống để giúp bạn thì thấy một khẩu súng. Nó nằm giữa những phấn son, lược chải đầu màu xanh - một khẩu súng ngắn tự động 22-caliber. Lizzie vội vàng lùa mọi thứ vào trong bóp và nhìn Julia.
“John cho tớ vào ngày Valentine”.
“Thật là lãng mạn”.
“Tớ đòi John mua cho tớ một khẩu phòng khi tớ đi làm ở quán ăn về khuya. Cậu biết đó, quán ăn ở trong một khu không phải là tốt nhất”.
“Có lẽ chúng ta nên trở lại trước khi Darlene đến chỗ của Paul”. Julia nói.
“Kiểu đó muộn qua rồi cưng à”. Lizzie mỉm cười. “Cô ả đã bắt đầu cạ núm vú vào anh ấy ngay lúc anh ấy mới ngồi xuống. Nếu cậu không ngượng khi làm thế thì tớ sẵn sàng đổ bia lên đầu anh ấy chỉ để anh ấy mát thôi”.
Chú thích:
[1] Nhà thiện xạ người Mỹ (1860 - 1926).
[2] Hướng đạo sinh chuyên nghiệp, gái mại dâm người Mỹ (1852 - 1903). Bà có lòng trắc ẩn với những người nghèo. Tuy vậy bà nổi tiếng nghiện rượu.
[3] Món trộn với dưa chuột, cà chua, thịt muối, ức gà, quả bơ và phó mát roquefort.
[4] Cốc-tay với rượu tequila.
[5] Thuốc kích dục.