Dịch giả: Trăng Ngàn
Chương 21

     ường Orchard nằm ở một trong những khu dân cư hạ cấp tại Lakeside với những lô đất rộng một phần ba hec-ta và những căn nhà nhỏ ba phòng ngủ. Hai bên đường có những cây táo nhỏ trồng thành hàng. Người Lạ, Bruce Wilson, đã hái và ăn khoảng nửa tá táo xanh nhỏ lúc anh rờ tay lên hộp thư có sơn số 167 bên trên và bao tử anh bị co thắt lại. Anh nhìn qua bên kia bãi cỏ và thấy một ngôi nhà nứt nẻ xiêu vẹo với những đồ chơi vương vãi bãi cỏ cần cắt xén. Anh nhìn quanh xem có ai theo dõi không, rồi anh mở hộp thư, rờ vào trong, anh thấy một đống thư và tờ bướm. Anh kéo chúng ra xem. Những hóa đơn ghi địa chỉ cho John Daly. Một số thư viết trên giấy vụn đề địa chỉ Elizabeth Daly. Bruce để thư trở vào và đóng hộp thư lại. Sau khi liếc quanh, anh chầm chậm đi đến trước nhà và nhìn qua một cái cửa sổ bẩn thỉu. Anh bấm chuông cửa và chờ đợi. Không ai trả lời cả. Anh thử đẩy cửa. Nó bị khóa. Anh đi đi lại lại bên hông nhà và tìm ra một cánh cửa khác, cũng khóa. Ở phía sau nhà, anh tìm thấy một lối đi thứ ba bị chặn lại bởi những thùng các tông xẹp lép và những thanh gỗ. Anh đẩy gỗ và các tông qua một bên rồi thử cái cửa. Trước sự ngạc nhiên của anh, cửa mở ra và anh lọt vào nhà.
Những người này là ai, anh tự hỏi khi anh nhìn quanh gian bếp nhỏ và cái bồn đầy những chén bát chưa rửa. Giờ đây anh đã ở trong nhà và cảm thấy mình đầy tội lỗi. Anh đang làm gì ở đây thế? Anh thấy một con búp bê đấu vật trên sàn nhà bếp. Rồi anh thấy nhiều hình đấu vật bằng cao su. Chắc họ phải có một bé trai. Anh nhớ lại thú vui kỳ quái của mình khi còn bé và thầm cám ơn con gái đã không tán tỉnh bố mẹ mua những cái hình đấu vật. Anh thấy cái tủ lạnh và lập tức cảm thấy đói cồn cào.
Paul đang lau kính chắn gió của chiếc Mercedes 500 thì Julia lái xe vào trạm một cách gấp gáp. Chiếc xe tung bụi lên khi cô thắng lại. Anh dừng lau kính chắn gió khi Julia nhảy bổ khỏi xe, đóng sập cửa phía sau cô lại. Paul đưa cho người phụ nữ trong chiếc xe Mercedes thẻ tín dụng và biên lai đồng thời liếc trộm chiếc váy trắng ngắn phủ nửa đùi của cô ta. Anh nhìn đi chỗ khác đúng lúc Julia đến phía sau anh.
“Chào cưng. Có chuyện gì thế?”
“Chúng ta phải nói chuyện”, Julia ngắt lời và chờ cho người phụ nữ trong chiếc Mercedes lái xe đi khỏi.
“Muốn ăn trưa không?” Paul hỏi.
“Anh bị cái chết tiệt gì thế?”
Paul bắt đầu lùi xa khi Julia đến gần hơn.
“Nào, chờ một chút đi”.
“Chờ một chút đi? Anh bị điên à?”
“Anh chỉ muốn thức tỉnh cô ta một chút”.
“Thức tỉnh nó? Ồ, anh thức tỉnh được nó rồi hả? Paul à, có ai đó có thể bị thương”.
“Bị thương? Em nói gì thế?”
“Họ đã đốt chiếc xe Jeep của nó”.
“Ê, anh không đốt chiếc xe Jeep nào cả”.
“À, nó nghĩ là anh đốt đó. Nó nói là anh gọi điện thoại cho nó”.
“Nhưng chỉ thế thôi, thiệt tình đó”.
Julia nhìn sâu vào mắt chồng và rồi cô choáng váng nhận ra sự thật. “Ôi Chúa ơi!” cô thốt ra. “Chắc là anh ta rồi”.
“Ai?”
“Người đàn ông trong chiếc xe. Anh ta còn sống”.
“Phải là một người khác”.
“Khả năng khác duy nhất có thể xảy ra”, Julia nói, “là Eddie The Hand. Lizzie nói bọn nó nợ hắn một số tiền”.
“Vậy thì hợp lý đó”.
“Nhưng việc anh gọi cho nó không hợp lý. Làm sao anh lại có thể làm một chuyện ngốc nghếch đến thế?”
“Anh đã làm hỏng chuyện. Anh xin lỗi”.
“John thì sẵn sàng choảng anh. Nhưng Lizzie mới là người khiến anh phải lo”.
“Anh không sợ cô ta”.
“À, anh nên sợ nó. Trong chừng mực mà em biết được, thì John chưa giết ai. Chúng ta phải nói với nó về cái xác mất tích”.
“Sao?”
“Vì em không tin Eddie The Hand đốt xe nó”.
“Nhưng em là người nghĩ ra hắn”.
“Anh hãy suy nghĩ về chuyện đó đi. Nếu bọn họ nợ hắn ta tiền, phải chăng hắn lấy chiếc xe như một phần khấu trừ? Em nghĩ là anh ta đó”.
“Nếu là thế, thì điều đó nghĩa là hắn biết cô ấy là ai”.
“Có lẽ, anh ta cũng biết cả chúng ta nữa”.
“Không. Hắn có thể thế nào? Chính cô ta mới là người mà hắn bám theo. Cô ta là người đã bắn hắn”.
“Chúng ta phải nói cho nó biết”. Julia vừa nói vừa đi tới chỗ điện thoại trả tiền của trạm phục vụ.
“Chờ một chút”. Paul nói và chụp lấy tay cô. “Chúng ta hãy nói hắn đã ra khỏi đó, lẻn theo họ. Sao ta không để cho chuyện đó xảy ra nhỉ?”
“Chuyện gì?”
“Bất cứ chuyện gì. Giả bộ là chuyện ấy xảy ra đi”.
“Em không thể làm như thế”.
“Sao, bởi vì cô ta vẫn là bạn của em hả? Cô ta giết người rồi buộc chúng ta giúp che giấu chuyện đó. Cô ta không tôn trọng tình bạn của em, Julia. Bạn bè đích thực không làm những chuyện chết tiệt như thế. Cô ta thật nguy hiểm”.
“Đâu là lý do khác chúng ta nên nói cho nó biết người đàn ông mà nó nghĩ đã chết vẫn còn sống. Anh không hiểu Lizzie như em đâu. Nếu nó mà biết được chúng ta biết hắn còn sống mà không nói cho nó. Em không muốn nghĩ là nó sẽ làm điều gì nữa?”
“Như anh đã nói. Anh không sợ cô ta”. Paul nói.
“Thế à. Vậy anh còn điên rồ hơn em nghĩ đấy. Trở lại thời trung học đi. Lizzie nghĩ rằng cô gái kia đi với thằng mà nó hẹn hò đến một nơi khác”, Julia nói. “Vì thế Lizzie phá cái tủ đã khóa của cô gái ấy và thấm băng vệ sinh của cô ta bằng thuốc tẩy khiến cô ta phải nhập viện chữa trị vì bỏng âm hộ. Hãy sợ đi, Paul”.
Lizzie và John đứng chỗ cửa trước ngôi nhà họ và nhìn trừng trừng cái bãi chiến trưởng mà ai đó đã gây ra trong phòng khách của mình. Ghế và xô pha bị lật lên, chỗ vải nối bung ra. Một cái kệ sách nằm trên sàn, còn sách vương vãi khắp nơi.
“Trời đất!”
Lizzie đi chầm chậm qua đống đổ nát vào nhà bếp. Cô hít hít.
“Có ai đó đã nấu nướng”.
Cô thấy một cái dĩa dơ trên bàn nhà bếp cạnh một ly sữa trống trơn. Cô sờ vào bếp. “Nó vẫn còn ấm”.
Cô mở tủ lạnh và nhìn trừng trừng.
“Đứa chó chết đó đã ăn mất bíp-tếch của chúng ta rồi”.
John đi vào nhà bếp với một chiếc vớ trắng trên tay.
“Bọn chúng cũng lấy khoảng sáu trăm đô la khỏi ngăn đựng vớ của anh”.
“Tiền!” Lizzie hét lên. Cô chạy từ nhà bếp, xuống hành lang và vào nhà tắm. Sờ phía sau bồn cầu, dưới một viên gạch đã long ra, Lizzie lôi ra một phong bì mà cô lấy ở chiếc xe Lexus. Cô mở phong bì ra và vội vàng đếm tiền.
“Mày không lấy được cái này đâu, mấy thằng ngốc”.
“Anh nghĩ đã đến lúc em gọi cho Eddie The Hand và bảo anh ta rút bọn khủng bố đi, hoặc anh ta sẽ không nhận được đồng nào hết”.
“Chỉ là chuyện này nghe không hợp lý”, Lizzie nói. “Em đã nói với hắn chúng ta có tiền. Sao bây giờ họ còn gây ra thứ chết tiệt này nữa làm gì? Có gì đó xảy ra ở đây, John à. Em không nghĩ là Eddie, hoặc quân ăn cướp ở Bridgeport”.
“Gì? Em cũng nghĩ là Paul làm à?”
“Phải là anh ta thôi. Em đã nói với Julia rằng đó là một thằng tồi. Đáng lẽ nó đừng bao giờ lấy hắn. Sao hắn ta không cút đi cho rảnh”.
Vì Bruce không có thẻ tín dụng nên người phụ nữ ngồi sau quầy nói rằng, chủ trương của khách sạn là bảo đảm phải đặt một trăm đô tiền cọc và sẽ hoàn lại khi trả phòng. Như thế là bao luôn các chi phí phụ như những cuộc gọi đường dài, tiền truyền hình cáp hay bất cứ thứ gì, cô nói với một nụ cười quanh co. Bruce đưa cho cô ta năm tờ hai mươi đô còn cô đưa cho anh chiếc chìa khoá gắn vào một miếng nhựa màu xanh với dòng chữ “Xin vui lòng trở lại khách sạn Evergreen, 299 đường East Main, Lakeside, CT [1], 06709”.
Căn phòng có mùi kinh tởm của khói thuốc lá lâu ngày và mùi Lysol khử trùng. Chỉ có vừa đủ chỗ để di chuyển vì cái giường choán gần hết toàn bộ không gian. Bruce thử mở cửa sổ nhưng nó đã được sơn bít lại. Nỗi buồn dâng lên cùng với nỗi lo đẩy anh nằm xuống tấm nệm đã mòn. Từ từ ký ức bắt đầu trở lại, ngày một đau đớn hơn. Anh ao ước chứng quên trở lại với mình. Anh cảm thấy như mình đang trong một cơn ác mộng của một ai khác. Phải chăng từ nay về sau cuộc sống là như thế, cuộc sống này đang chạy? Có lẽ anh chỉ nên đi ngủ. Anh không có ý giết vợ. Đó là một tai nạn. Anh trở mình tránh một cái lò xo gãy có nguy cơ cắt ngang chiếc nệm trải. Có lẽ anh bị đau vì nằm trên chỗ lò xo bị cong lởm chởm. Tội lỗi giằng xé anh ra từng mảnh là quá sức chịu đựng. Anh thật đáng chết. Tại sao lúc đó anh không để cho thứ nước đen ngòm đó mang đi cho rồi? Lẽ ra như thế sẽ dễ dàng hơn. Anh chưa bao giờ là người mộ đạo, tuy nhiên anh có cảm giác rằng có điều gì đó vẫn lôi kéo anh về phía cao thượng hơn. Chỉ là không phải lúc của anh và cũng chẳng có gì cho anh làm điều đó. Anh không đòi được sinh ra trên cõi đời này vì thế anh không kiểm soát nổi cái chết của mình. Thượng đế sẽ sắp đặt cho anh.
Anh lăn đùng ra và cảm thấy có vật gì vỡ vụn trong túi mình. Anh bật chiếc đèn cạnh giường lên và rờ tay vào túi. Có một mẩu giấy cứng hoặc một thứ gì đó có góc nhọn. Kẹp miếng giấy giữa hai ngón tay, anh kéo ra một tấm ảnh mà anh lấy ở phòng khách của ngôi nhà của cặp vợ chồng tống tiền anh. Anh xem xét tấm ảnh dưới ánh đèn. Lizzie tựa đầu vào ngực John và Julia cầm tay Paul, một nụ cười buồn trên gương mặt cô. Bruce ngồi lên và tập trung vào Julia. Cô là người từ chối đi với những người kia. Cô có một gương mặt thiên thần.
Lizzie đang cúi xuống ghế xô pha sắp xếp mấy cái gối cho thẳng lại. John bước vào phòng khách, tay cầm khẩu súng, anh kiểm tra súng để chắc chắn nó đã được nạp đạn. Lizzie ngừng lau chùi và đứng dậy. “Anh định làm gì thế?” cô hỏi.
“Anh định đến thăm cái cô bạn mà em gọi là thân nhất và thằng chồng đê tiện của cô ta một chút”.
“Cất súng đi”.
“Chết tiệt, Lizzie. Em xem hắn đã làm gì kìa. Anh sẽ bắn bể hòn dái hắn ra”.
“Khẩu súng. Đưa đây”, cô nói và chìa tay ra. John cảm thấy dũng khí của mình biến mất, anh miễn cưỡng đưa vũ khí cho vợ.
“Anh để em giữ nó, được không?” cô nói và nhét khẩu súng vào bóp. “Chúng ta phải cẩn thận. Đó có thể là một cái bẫy làm cho chúng ta hóa điên, khiến chúng ta đi đến đó vung súng ra chỗ này chỗ kia, và cảnh sát vọt ra”.
“Đồ con hoang!”
“Đừng có lo lắng về Paul và Julia. Chính anh mới là người làm em lo”.
“Anh?”
“Anh không sao với tất cả chuyện này chứ?”
“Làm sao em có thể hỏi anh một câu như vậy?”
“Bởi vì anh không bao giờ nói về chuyện đó”.
“Nói về chuyện gì?”
“Chúng ta phải bình tĩnh, John à”.
“Anh bình tĩnh”.
“Lại đây”.
Lizzie nắm tay John và kéo anh lên giường.
“Em làm gì thế?”
“Chỉ thư giãn thôi”, cô nói. “Chúng ta có rất ít thời gian trước khi bà trả Brian lại”.
“Anh không nghĩ rằng anh có thể”
“Đừng lo, anh sẽ không phải làm gì đâu”. Lizzie nói và mở dây nịt quần jeans của anh. Cô kéo nó xuống và đẩy anh lên giường trở lại.
“Lizzie, chờ đã”.
“Được rồi. Em chỉ muốn ôm anh, vuốt ve anh. Anh không phải chứng tỏ với em bất cứ điều gì, John Daly à. Chỉ cần anh ở với em thôi. Em sẽ chăm sóc cả hai chúng ta”.
Cùng với những lời đó, cô cởi áo ra, đạp cái quần xuống, mở nút áo sơ mi của John. Tựa vào anh, cô cúi xuống hôn từ trên cổ, xuống ngực, qua bụng và đến vật mềm èo của anh. Cô liếm những ngón tay của mình rồi bắt đầu tự xoa bóp âm vật, người cô nóng và rung lên, đạt đến tột đỉnh trong vòng chưa tới một phút.
Tuy nhiên John vẫn mềm èo và ngoảnh về một phía, tìm cách tránh khỏi vợ, anh xấu hổ vì không thể chia sẻ những giây phút thân ái nhất giữa hai người. Chẳng mấy chốc cảm giác xấu hổ bị thay thế bởi một sự giận dữ vì có một người mà họ đã từng xem là bạn nhúng tay quá sâu vào cuộc sống của họ. Nằm đó, John suy ngẫm về những cách trả thù khác nhau. Công lý phải được thi hành. Trong khoảnh khắc, ý nghĩ đánh cho Paul một trận nhừ tử làm cho John hưng phấn, nhưng ngay khi Lizzie cảm thấy cồm cộm sau lưng, cô giơ tay ra để đưa anh đi vào cô thì sự cương cứng mau chóng biến mất.
Chú thích:
[1] Connecticut.