Dịch giả: Trăng Ngàn
Chương 22

     ulia ngồi một mình trong phòng ngủ, nhìn chằm chằm vào tấm gương gắn liền với cái bàn trang điểm lớn màu trắng. Julia nhìn hình phản chiếu của mình và tìm xem có dấu hiệu nào làm lộ chân tướng tội lỗi không, có manh mối nào đáng chú ý về sự rối loạn mà cô đang cảm thấy bên trong bản thân mình? Bằng cách nào mà mọi thứ lại vượt ra ngoài tầm kiểm soát thế này? Lẽ ra cô nên nói cho Lizzie biết việc tìm ra cái xe không có người. Bây giờ con người xa lạ đã đi khỏi đó và săn đuổi người bạn thân nhất của cô. Mặc dù tức giận vì tình huống mà Lizzie đã đẩy họ vào, nhưng Julia quyết định phải cảnh báo cô ta. Nhưng phải làm việc đó cách nào để không khêu gợi sự phẫn nộ của bạn mình? Chưa bao giờ cô phải tốn nhiều thì giờ để trấn tĩnh cơn giận của Lizzie. Biết đâu cô ta vẫn âm ỉ đè nén một cơn giận sôi sục sẵn sàng nổ ra bất cứ lúc nào. Julia đã thấy những cơn giận dữ như núi lửa tuôn trào và cô biết được sự dã man sâu hiểm mà mình có khả năng đối mặt. Nó đem lại cho cô một cái rùng mình chạy dọc sống lưng. Đầu óc cô đang trong tình trạng tiến thoái lưỡng nan thì Paul giơ tay ra chạm vào vai cô.
“Á á á!” cô hét và nhảy lên.
“Cưng?”
“Em không biết anh vào”, cô nói và thở phào.
“Anh xin lỗi, anh không có ý làm em sợ”.
Julia quay về phía chồng, dang tay ra ôm anh. “Chỉ cần anh ôm em”, Paul vòng tay ôm cô và cô ấn mình vào anh. “Em sợ”.
“Này, hãy để anh lo việc đó cho”.
“Chúng ta nên nói cho nó biết”.
“Chúng ta sẽ nói. Anh định nói với họ rằng, ý của anh là không nói cho họ biết về việc cái xác không có trong chiếc xe và anh từ chối không cho em nói bất cứ điều gì. Cứ để cô ta trả thù anh. Dù sao cô ta cũng ghét anh”.
“Chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt với nó”.
“Anh thiếu nhiều thứ để xứng là một người chồng, đúng không?”
Julia ngước nhìn gương mặt Paul. Cô cảm thấy một nỗi buồn sâu xa trong lòng. “Anh định nói gì thế?”
“Anh đã bỏ rơi em. Tất cả những điều em muốn là có một ngôi nhà đầy trẻ con nhưng anh không thể cho em được một đứa. Thậm chí anh còn không chi trả được những hóa đơn và vì thế em phải làm việc”.
“Em thích làm việc”.
“Em muốn đi học trường nha. Em sẽ trám răng chứ không chỉ chà rửa chúng thôi đâu”.
“Em vẫn có thể đi. Còn anh thì sao? Anh có những ước mơ. Anh sẽ tốt nghiệp đại học và khởi nghiệp công ty riêng của mình”.
“Giống như một ngày nào đó chúng ta thức dậy và thấy mình già đi mười tuổi”.
“Không quá trễ đâu”, cô nói và tựa đầu vào ngực anh. “Chúng ta vẫn còn trẻ”.
“Chúng ta đừng bao giờ gọi cho cô ta,” Paul nói, anh cúi đầu xuống “chỉ là anh đã quá điên khùng vì những gì cô ta gây cho chúng ta”.
“Em biết. Chúng ta sẽ tới đó sau để giải quyết những khó khăn”.
“Đúng thế. Anh sẽ phục xuống một lát, để John đánh anh hai lần. Họ là bạn của chúng ta đúng không? Em sẽ sa lầy vì các bạn của em”.
Julia siết chặt anh và cảm thấy người cô ấm dần khi tựa vào anh.
“Em định đi tắm. Anh tắm với em không?”
“Em đi đi. Anh đang đói. Anh định làm một cái xăng-uých”
“Làm cho em một cái luôn nhé. Gà tây và nhiều xốt ma-don-ne vào”.
Cô ngước đầu lên và liếm vào hàm anh, rồi hôn môi anh trước khi đi vào nhà tắm và mỉm cười qua vai.
Paul ngồi xuống, sau đó anh đi vào nhà bếp và bắt đầu làm món xăng-uýt.
Julia đóng cửa nhà tắm và mở vòi sen. Phải mất vài giây để cho nước nóng, trong thời gian chờ, cô soi mình trong gương. Má cô đỏ bừng vì kích thích tình dục. Có một chỗ ửng đỏ trên khuôn mặt mịn màng của cô. Những nếp nhăn lo lắng chạy ngang qua trán bắt đầu mờ dần cùng với khoảng thô cứng quanh mắt. Cô có thể cảm thấy sự kích thích lớn dần khi bước vào chỗ vòi sen và để những tia nước nóng đánh thức, làm trỗi dậy những vùng nhạy cảm của cơ thể trần truồng. Mọi việc sẽ ổn thôi, cô nghĩ khi chế sữa tắm lên bàn tay phải và bắt đầu mát-xa ngực và giữa hai đùi.
Paul mở tủ lạnh, lấy ra một gói giấy gà tây xắt lát và bò nướng. Anh lấy chai xốt ma-don-ne, dưa chuột và để chúng trên bệ cạnh bồn rửa. Rồi anh mở ngăn để bánh mì và lấy ra một ổ bánh mì làm bằng bảy thứ ngũ cốc còn mới. Anh nghe được tiếng nước vòi sen chảy khi xé miếng giấy gói bánh mì. Bỗng anh nghe dường như có tiếng sột soạt. Nhưng anh không chắc nó từ đâu. Có thể là cành cây to trên hai cây trước nhà. Từ lần đầu tiên anh để ý thấy chúng đâm ra ngoài, anh đã không có ý định tỉa bớt chúng vì còn phải xem xét lại việc sơn mới bức tường trước nhà.
Anh trở vào chỗ tủ lạnh và lấy ra một chai bia cổ dài do nhà máy bia bỏ túi cạnh quán Đà Điểu mới sản xuất. Paul mở chai và uống một hơi. Anh vẫn ngậm miệng chai và định nốc hơi thứ hai thì nghe có tiếng kính vỡ. Anh để chai xuống và đi về phía phòng khách.
Julia để cho những tia nước bắn tóe lên lưng và vai cô. Sự ma sát của những tia nước nóng biến da cô thành màu hồng. Cô cong lưng để nước vuốt ve xoa dịu những căng thẳng còn lại. Khi nghĩ về chồng, cô để tay di chuyển giữa hai chân và hưởng ứng với những tiếp xúc của riêng mình. Có lẽ cô nên đợi cho tới khi đến với Paul. Nhưng cô cảm thấy dễ chịu không thể dừng lại được. Nước nóng lan xuống mông, cô tự đưa mình lên đến đỉnh điểm. Cô nghĩ sẽ lại sẵn sàng, đúng lúc Paul đã làm xong món xăng-uýt.
Paul nhìn xuống chỗ kính vỡ trên sàn cạnh cửa ra vào, rồi anh thấy cái lỗ trên hàng cửa sổ hẹp chạy dọc theo hai bên cửa ra vào. “Cái quái gì thế này?” Anh mở khóa cửa trước và kéo nó ra.
Phát súng đầu tiên quật Paul ngược vào hành lang. Anh nhìn xuống ngực và thấy máu sôi bọt xuyên qua một lỗ thủng bên lá phổi phải. Phát súng thứ hai bắn trúng trán anh, làm đầu anh ập ngược trở lại vào tường.
Julia xả xà bông trên người rồi tắt nước. Xuyên qua làn hơi nước cô mò tìm đường đến chỗ kệ để khăn ngay bên ngoài buồng tắm.
Cô quấn một cái khăn quanh đầu và một cái khác quanh người khi mở cửa nhà tắm, để lại phía sau lưng một đám mây hơi nước lớn. “Paul đâu?”
Cô tiếp tục lau người thật khô rồi khoác cái áo tắm bằng vải lông xù và đi về phía nhà bếp.
“Cưng à, anh đang làm gì đấy?”
Julia đi xuống hành lang dẫn vào nhà bếp. Cô thấy gà tây, thịt nướng, sốt ma-don-ne và bánh mì trên bệ bếp.
“Paul. Anh đi đâu vậy?”
Ngay khi vào phòng khách, cô thấy gió lay nhẹ chiếc màn cửa sổ cạnh cửa ra vào bằng ren. “Cái gì xảy ra ở đây thế?” cô nói và đi về phía hành lang, suýt nữa cô vấp lên hai chân sóng soài của Paul. Trông anh tựa như đang ngồi trên sàn, lưng tựa vào tường.
“Anh định” Nhưng lời nói nghẹn ở cổ họng khi cô thấy lỗ đạn trên mắt trái và vết thương ở ngực đã thôi chảy máu khi Paul ngừng thở.
“Ồ, không” cô ré lên, quỳ xuống cạnh anh.
Julia đặt tay lên cổ anh, cô cầu nguyện sẽ còn mạch đập dù biết rằng vô vọng, “Ôi, Paul”.
Đột nhiên nỗi sợ hãi xâm chiếm lấy cô và cô đứng lên, lùi lại chỗ cửa trước. “Ôi, Chúa ơi!” Cô chạy vào phòng ngủ, khóa cửa, và chộp lấy điện thoại, bấm 911.
“Bạn đã gọi đến số điện thoại phản hồi khẩn cấp. Hãy nói cho biết tình trạng khẩn cấp của bạn”.
“Xin làm ơn. Chồng tôi bị bắn. Số 426 Đường Delaney, khẩn trương lên”.
Julia ngồi lên giường ngủ của mình. Hắn đã tìm ra chúng ta. Hết rồi. Mọi việc đã kết thúc.