Tiêu Lĩnh Vu nói:- Bành huynh không nên hấp tấp. Tiểu đệ chắc Mã Văn Phi đã sắp đặt cả rồi. Chúng ta hãy chờ một lát nữa xem sao.Bổng thấy tiếng máy chèo bơi nước từ đằng xa vọng lại.Tiêu Lĩnh Vu nói:- Chắc là thuyền tới đó.Mọi người chú ý nhìn ra thì thấy một con thuyền nhỏ đang vèo vèo lướt tới.Con thuyền nhỏ đến gần chỗ mấy người thì dừng lại. Quả nhiên cũng do hai đệ tử Cái Bang chèo thuyền.Bành Vân ngấm ngầm đưa ký hiệu để biểu lộ thân thế. Hai đệ tử Cái Bang lập tức chắp tay nghiêng mình thi lễ theo lề lối của Cái Bang.Bành Vân nói:- Hai người đưa mấy vị này lên bờ xong rồi quay trở lại phục mệnh tức khắc.Hai đệ tử đưa mắt nhìn nhau. Một tên hỏi:- Bọn đệ tử ở đây chèo thuyền là tuân theo mệnh lệnh của Mã tổng thủ lãnh.Lần này vâng mệnh Ngân bài đà chúa, không hiểu có phải chờ lệnh Mã tổng động chúa nữa hay thôi?Bành Vân ngẫm nghĩ một chút rồi đáp:- Chuyến này ra ngoài thể lệ. Sau khi các ngươi phúc trình ta rồi trở lại nguyên vị tuân theo mệnh lệnh của Mã Văn Phi.Hai tên đệ tử Cái Bang nói:- Bọn đệ tử xin tuân lệnh.Bành Vân buồn rầu nói:- Xin các vị hãy xuống thuyền. Tiểu khiếu hóa trở về phù đài sẽ hết sức giải thuyết vụ này để Mã Văn Phi thân hành đón mời Tiêu huynh.Tiêu Lĩnh Vu thở dài nói:- Ðáng trách, tiểu đệ sảy chân mà thành ôm hận. Mình đã trót gia nhập vào Bách Hoa Sơn trang thì còn trách ai được nữa?Dứt lời chàng nhảy xuống thuyền.Trung Châu Nhị Cổ, Kim Lan, Ngọc Lan cũng lục đục xuống theo.Hai đệ tử Cái Bang lập tức chèo thuyền xuyên vào trong rừng lau. Hai gã này bơi thuyền rất thành thuộc, chẳng mấy chốc đã ra khỏi rừng lau.Tên đệ tử mé tả hỏi:- Các vị muốn lên bờ ở quảng nào?Tiêu Lĩnh Vu đáp:- Chỗ nào cũng được, càng mau càng tốt.Hai tên đệ tử Cái Bang không nói gì nữa quay thuyền đi về phía chính Ðông.Chỉ trong khoảng khắc đã tới bờ.Trên bờ là một khu rừng rậm đen ngòm.Bọn Tiêu Lĩnh Vu lên bờ rồi, hai tên đệ tử Cái Bang lập tức quay thuyền đi ngay.Thương Bát ngó Tiêu Lĩnh Vu hỏi:- Ðại ca định đi đâu?Tiêu Lĩnh Vu đáp:- Cầu khẩn nơi người không bằng trông cậy vào mình. Ta chẳng thể tham dự đại hội quần hào thì đành tự mình tìm cách cứu song thân thoát hiểm. Ngọc Lan ngắt lời:- Không được. Những người ở Bách Hoa sơn trang đều nhận biết tam gia. Tam gia chưa tới nơi đã bị họ phát giác ra rồi thì làm thế nào.Tiêu Lĩnh Vu đáp:- Ta có thể cải trang để vào đó.Ngọc Lan hỏi:- Trong Bách Hoa Sơn trang phòng thủ rất sâu nghiêm. Những thuật cải trang thông thường che mắt họ thế nào được?Lãnh Diện Thiết Bút Ðỗ Cửu xen vào:- Việc cải trang thì chẳng khó gì. Trong mình tại hạ hiện có đem theo dược vật thay hình đổi dạng rất tốt. Cái khó là ở chỗ làm cách nào để trà trộn vào Bách Hoa Sơn trang.Thương Bát đột nhiên chăm chú nhìn Ngọc Lan chậm rãi nói:- Nếu tại hạ không lấm thì Ngọc Lan cô nương đã có lượng sách.Ngọc Lan đáp:- Tiểu nữ tuy nghĩ ra một biện pháp, nhưng chưa hiểu có được không?Tiêu Lĩnh Vu hỏi:- Biện pháp nào, cô thử nói nghe.Ngọc Lan đáp:- Theo chỗ tiểu tỳ được biết thì mặt đông bắc Bách Hoa Sơn trang có một cửa ngách, phần đông bọn người làm bếp bà già đều theo cửa này ra vào. Ðây là một lối duy nhất để trà trộn vào Bách Hoa Sơn trang.Thương Bát bảo Ðỗ Cửu:- Hay lắm! Ðỗ lão đệ. Chúng ta hóa trang làm nhà bếp theo cửa đó tiến vào.Tiêu Lĩnh Vu hỏi:- Còn ta thì sao?Thương Bát đáp:- Tiểu đệ xin vì đại ca nghĩ biện pháp này: Ðại ca cùng Ngọc Lan cô nương giả trang làm bọn tùy tùng cho những tay cao thu được Bách Hoa Sơn trang mời đến để vào được chăng?Tiêu Lĩnh Vu hỏi:- Sao Thương huynh đệ lại biết Bách Hoa Sơn trang có mời cao thủ tụ hội?Thương Bát đáp:- Thẩm Mộc Phong đã phái khoái mã đi mời cao thủ các nơi đến tham dự cuộc khánh hạ đại ca gia nhập Bách Hoa Sơn Trang. Mục đích cuộc đại hội anh hùng này bề ngoài là làm cho đại ca nổi danh trên chốn giang hồ, mà thực ra vì âm mưu khác để quần hùng trông thấy thực lực mà phải kinh hãi. Cả Mã Văn Phi chắc cũng có thiếp mời.Tiêu Lĩnh Vu hỏi:- Phải chăng Thương huynh đệ muốn ta giải làm kẻ tùy tùng của Mã Văn Phi để trà trộn vào Bách Hoa sơn trang.Thương Bát đáp:- Vụ này tiểu đệ thiện tiện tác chủ. Mong đại ca tha lỗi cho.Tiêu Lĩnh Vu cười nói:- Thương huynh đã vì ta nhọc lòng lo mưu. Ta cảm kích còn chưa được.Huynh đệ chẳng có lỗi gì.Thương Bát nói:- Tiểu đệ đã ước hẹn với Mã Văn Phi canh một tối mai gặp nhau để sáng ngày mết tiến vào trong trang.Tiêu Lĩnh Vu ngửng trông chiều trời nói:- Từ giờ đến tối mai còn một đoạn thời gian khá dài, chúng ta dư sức chuẩn bị.Thương Bát cười nói:- Tiểu đệ đêm theo hai con Hổ đầu ngao, tuy chúng đã có linh tính nhưng cũng chẳng thể bỏ lâu không cai quản được. Vậy tiểu đệ đã sắp đặt. Ðại ca cùng hai vị cô nương ở trong khu rừng này tìm chỗ nghỉ ngơi. Tiểu đệ đi một lát rồi sẽ trở về ngay.Tiêu Lĩnh Vu đáp:- Ðược rồi. Chúng ta chờ Thương huynh đệ ở đây.Thương Bát nói:- Chóng thì một giờ, chậm thì hai giờ tiểu đệ nhất định trở lại.Y nói rồi cùng Ðỗ Cửu đi ngay.Tiêu Lĩnh Vu qua lại giang hồ bị lôi cuốn vào vòng thị phi quyết đấu, chính tà lẫn lộn trong võ lâm. Ma đưa lối quỷ đưa đường khiến chàng lâm vào hoàn cảnh bị đồng đạo hiểu lầm khó lòng gỡ ra được. Song thân chàng bị bắt làm con tin lại khiến giữa chàng và Bách Hoa Sơn Trang trở nên một mối quan hệ vi diệu. Trong cuộc đấu trí đấu lực khủng khiếp này chàng trở thành một nhân vật rất khó xử với cả hai bên.Thân tình thâm trọng như non, chàng nghĩ tới song thân già cả mà bị liên luỵ nên lúc nào cũng ruột nóng như lửa.Tiêu Lĩnh Vu nhìn bóng sau lưng Trung Châu Nhị Cổ đi xa rồi bất giác thở dài. Hai giọt lệ rơi xuống má. Ai bảo bậc trượng phu không sa lệ? Ðó chỉ là những người chưa đi vào chỗ thương tâm.Ðây là lần đầu tiên Ngọc Lan cùng Kim Lan ngó thấy chàng thiếu niên mình mang tuyệt nghệ, tính tình cương nghị tỏ ra mềm yếu. Hai cô không khỏi thê lương sa nước mắt.Kim Lan từ từ rút tấm khăn lụa trong bọc ra đưa cho chàng nói:- Tướng công vai mang trọng trách cần giữ thân mình cho cẩn thận.Ngọc Lan cố nén nổi bị ai cất giọng ôn nhu nói:- Vừa rồi tướng công nhẫn nhục để người ta đả kích thương thế khá nặng. Tuy tướng công công lực thâm hậu cũng chớ nên coi thường. Mong rằng tướng công hãy vận khí điều dưỡng một lúc, đừng để thương thế biến chuyển làm tổn hại đến sức lực.Tiêu Lĩnh Vu dưa mắt nhìn nhị tỳ đón lấy khăn lau nước mắt rồi thở dài nói:- Kẻ làm con không biết hiếu đạo dưới gối đã là có tội, mà nay ta để liên luỵ đến song thân phải chịu đau khổ vì mình thì còn mặt mũi nào đứng ở trên thế gian.Ngọc Lan đáp:- Sự việc đã xảy ra nông nổi này đành phải lo mưu cứu vớt. Hai vị lão nhân gia là người lành tất được trời giúp. Dù hiện nay hai vị bị tai nạn nhưng cũng có ngày thoát ách. Tướng công vai gánh trách nhiệm nặng nề mà còn để tổn thương thân thể thì là bất trí.Tiêu Lĩnh Vu thở dài nói:- Ða tạ hai cô có lời khuyên giải.Ðoạn chàng ngồi xuống đất nhắm mắt dưỡng thần.Nguyên chàng bị một đòn Thiết sa chưởng, tuy trong mình có cương khí hộ thân, nhưng vì hỏa hầu không đủ nội phủ cũng bị thương nhẹ. Bây giờ nhị tỳ khuyên chàng bảo trọng tấm thân chàng chợt cảm giác nghĩ thầm:- Người võ lâm trong thiên hạ tuy chẳng thiếu gì kẻ căm hận Thẩm Mộc Phong thấu xương, mà thực ra thâm tâm họ cũng sợ vô cùng? Việc cứu song thân thoát hiểm phần lớn là do sức lực của ta. Nếu ta không đề phòng để thương thế trong nội phủ dần dần biến thành trầm trọng, chẳng hóa ra mình là người tự coi rẻ thân mình, làm hao mòn sức lực cứu vãn song thân thì được ích gì.Chàng là người trí tuệ hơn đời, nghĩ tới đây biết mình lầm lẫn liền ngồi vận khí điều tứcNgọc Lan, Ngọc Lan đã biết nội công càng thâm hậu thì lúc vận khí trị thương càng phải đề phòng mọi sư kinh động. Hai cô đưa mắt nhìn mà phấn khởi tinh thần canh gác cho chàng.Sau khoảng thời gian chừng ăn xong bữa cơm, đột nhiên có tiếng bước chân cấp bách vọng lại.Ngọc Lan cảnh giác rút trường kiếm đánh soạt một cái, khẻ bảo Kim Lan:- Xin tỷ tỷ coi chừng tướng công. Tiểu muội ra xem ai. Vạn nhất là địch nhân, tiểu muội sẽ tìm cách dẫn dụ họ ra chỗ khác. Tỷ tỷ hãy hết lòng chiếu cố cho tướng công, đừng lo gì đến chuyện sinh tử của tiểu muội.Mấy câu hời hợt mà tình nặng như non. Kim Lan nước mắt đầm đìa nắm tay.Ngọc Lan nói:- Việc dụ địch muội muội nhường cho ta. Mưu trí của muội muội hơn người đã được tướng công thưởng thức. Muội muội ở bên mình y có thể giúp được một tay, chứ ta không trợ lực y được vì trí còn thua muội muội. Ngọc Lan giựt tay ra lạnh lùng ngắt lời:- Vì tỷ tỷ mưu trí không bằng tiểu muội nên không đương nổi trọng nhiệm này.Kim Lan nghe nói ngẩn người, chưa kịp trả lời thì Ngọc Lan đã vọt người đi nhanh như gió.Cô quay đầu nhìn lại thấy Tiêu Lĩnh Vu đang vận khí đến chỗ khẩn yếu tối hậu. Sắc đêm mờ mờ, đỉnh đầu chàng bốc lên một làn hơi trắng lợt.Mới chớp mắt, cô quay ra ngó Ngọc Lan đã không thấy đâu rồi.Kim Lan đảo mắt nhìn tình hình bốn mặt rồi lạng người ẩn vào sau một gốc cây lớn. Cô ngưng thần đề phòng chỉ chờ có người xông vào là phóng ám khí đánh lén, chẳng kể gì đến qui cũ giang hồ nữa.Kim Lan lắng tai nghe không thấy tiếng động nữa. Cô chẳng hiểu người kia đã bị Ngọc Lan dẫn dụ đi về phía khác hay tự ý họ canh cải phương hướng.Tinh thế khẩn trương trôi qua. Trong khoảng thời gian chừng uống cạn tuần trà. Kim Lan vẫn không thấy động tỉnh gì.Sự yên lặng ra ngoài ý nghĩ khiến cô càng thêm khủng khiếp. Trong lòng nghĩ quanh nghĩ quẩn:- Hay là người kia giết chết Ngọc Lan rồi? Có khi họ lén lút đi tới không phát ra tiếng động cũng không biết chừng.Cô lại ngẩng đầu ngó quanh một lượt thì cảm thấy sau một gốc cây lờ mờ dường như có bóng người ẩn nấp. Kim Lan hoang mang cơ hồ nghẹt thở.Ðột nhiên có tiếng cười lạt từ phía sau vọng lại. Tiếng cười này làm cho Kim Lan kinh hãi cơ hồ té xỉu. Cô ngoảnh đầu nhìn ra thì thấy dưới bóng cây cách đó chừng tám thước, có bóng người nhỏ bé gầy nhom, mình mặc áo đen.Bóng người kia xuất hiện trong đêm tối khác nào ma quỉ hiện hình. Kim Lan định thần giơ tay lên lau mồ hôi trán quát hỏi:- Ai?Bóng đen đột nhiên chuyển động thân mình. Cặp mắt chiếu ra những tia hàn quang rùng rợn đáp:- Ta?Ðột nhiên bóng đó cất bước đi về phía Tiêu Lĩnh Vu.Kim Lan trong lòng hồi hộp vung trường kiếm chạy lại quát:- Ðứng yên.Tiêu Lĩnh Vu đang vận khí đến chỗ yếu khẩn, tuy chàng nghe tiếng hai người đối đáp mà chẳng thể phân tâm mà cũng không có sức đề kháng, nên bị Ðộc Thủ Dược Vương điểm trúng huyệt đạo.Kim Lan ruột nóng như lửa đốt, vung trường kiếm tấn công liền ba chiêu.Ðộc Thủ Dược Vương hời hợt vẫy tay mấy cái gạt thế kiếm Kim Lan, lạnh lùng nói:- Lão phu nể mặt Thẩm Mộc Phong mới không làm tổn thương đến mạng của ngươi. Nhưng nếu ngươi chọc giận lão phu thì đừng trách lão phu chẳng nghĩ đến giao tình với Thẩm Mộc Phong nửa.Kim Lan thét lên lanh lảnh:- Mau buông Tiêu tướng công ra.Tay kiếm cô ra chiêu đánh rất rát.Ðộc Thủ Dược Vương tay mặt chưởng đánh chỉ điểm chống cự thế kiếm của Kim Lan, tay trái gã nắn vào hai chỗ kinh mạch trên lưng Tiêu Lĩnh Vu, khiến cho luồng chân khí ngưng tụ tan đi để khỏi đọng lâu mà thành thương.Kim Lan đánh liền một hơi ngoài hai chục chiêu đều bị Ðộc Thủ Dược Vương đỡ gạt một cách nhẹ nhàng. Cô vừa kinh hãi vừa đau thương bất giác sa lệ.Ðột nhiên tiếng gió thổi tà áo lạch phạch rồi một luồng bạch quang vọt tới đâm Ðộc Thủ Dược Vương.Kim Lan nhận ra người này chính là Ngọc Lan cô vừa sợ hãi vừa tức giận nghẹn ngào nói:- Vì ta Bất Tài không giữ được lão để lão xông vào gần Tiêu tướng công. Ngọc Lan ngắt lời:- Chuyện gì để rồi hãy nói. Bây giờ cứu người là gấp.Thanh trường kiếm biến thế mấy lần tấn công tới tấp.Kim Lan phấn khởi tinh thần cũng vung tít trường kiếm giáp công kiệt liệt.Ðộc Thủ Dược Vương tuy bản lãnh cao cường, nhưng một đằng lão phân tâm để khai thông chân khí ngưng tụ ở huyệt đan điền Tiêu Lĩnh Vu, một đằng chống cự thế công của hai người thành ra không phát huy được sức lực theo ý muốn. Huống chi hai cô lại đánh liều mạng, phóng toàn những chiêu hiểm độc nhằm đâm vào các đại huyệt khẩn yếu. Dần dần lão đi vào cho kém thế. Bất giác lão nổi giận quát lên:- Bọn nha đầu ngu xuẩn này. Chẳng qua lão phu nể mặt Thẩm Mộc Phong không muốn gia hại các ngươi. Các ngươi bức bách lão phu thì đừng trách lão phu hạ thủ giết người.Lão ngấm ngầm đề tụ chân khí, đột nhiên phóng tay phải đánh ra.Một luồng ám kình cương mãnh tuyệt luân xô tới Kim Lan.Kim Lan rung động trường kiếm đâm chênh chếch lên tay trái toàn lực phóng chưởng để đón tiếp chưởng lực của đối phương.Cô cảm thấy luồng lực đạo xô tới nặng bằng dốc biển hay non cao ào ạt tấn công. Hai luồng lực đạo vừa đụng nhau khiến cô chấn động tâm thần. Cô không tự chủ được loạng choạng lùi lại bảy, tám bước rồi té nhào.Ngọc Lan thấy Kim Lan bị thương ngã rồi thì trong lòng lại càng nao núng.Cô tự biết một mình quyết không địch nổi bất giác nẩy lòng liều mạng.Chưởng lực của Ðộc Thủ Dược Vương đẩy ra chưa thu về, cô vội phóng kiếm chiêu Trường Hồng kinh thiên cả người lẫn kiếm xô tới.Ðộc Thủ Dược Vương lạnh lùng nói:- Con nha đầu này cũng muốn chết ư?Tay mặt lão thu về đánh ra một chưởng.Ngọc Lan chống cự thế nào nổi luồng lực đạo cương mãnh của Ðộc Thủ Dược Vương. Cả người lẫn kiếm bị hất lùi lại đụng vào gốc cây mới dừng lại té xuống.Ðộc Thủ Dược Vương đảo mắt nhìn nhị tỳ nằm dưới đất tự nói một mình:- Lão phu cũng không sát hại bọn ngươi làm chi. Dù bọn ngươi có mách Thẩm Mộc Phong lão phu cũng chẳng sợ gì.Lão ôm xốc Tiêu Lĩnh Vu lên cất bước chạy ngay.Ðêm tối mà rừng rậm. Ðộc Thủ Dược Vương chuyển qua hai khúc quanh rồi mất hút.Kim Lan cựa cạy đứng dậy trước thở mạnh một hơi chân khí, từ từ bước tới trước mặt Ngọc Lan cầm lấy tay cô khẻ hỏi:- Muội muội. Muội muội làm sao?Ngọc Lan bị chưởng lực của Ðộc Thủ Dược Vương hất đụng vào cây làm cho khí huyết nhộn nhạo xỉu đi. Kim Lan đỡ cô cử động một lúc cô dần dần tỉnh lại hỏi ngay:- Tiểu muội không hề chi. Tiêu tướng công ra làm sao?Kim Lan đáp:- Tiêu tướng công bị Ðộc Thủ Dược Vương bắt đem đi rồi.Ngọc Lan thở dài sườn sượt hỏi:- Ðem đi rồi ư?Ðột nhiên tiếng gió thổi tà áo lạch phạch. Hai bóng người lướt tới.Kim Lan và Ngọc Lan lúc này không còn sức chiến đấu. Nếu người mới đến là thù thì các cô đành bó tay chịu trói.Bổng nghe tiếng người hấp tấp hỏi:- Có phải Kim Lan cô nương đấy không?Nguyên Kim Lan chưa hiểu người đến là bạn hay thù, cô đánh liều không quay mình lại. Bây giờ nghe tiếng người quen cô ngoằng đầu nhìn ra. Cô coi rõ rồi khóc oà lên nói:- Hai vị đến chậm một bước rồi!Hai người chính là Trung Châu Nhị Cổ. Kim Bàn Toán Thương Bát vội hỏi:- Sao? Tiêu đại ca đi đâu rồi?Kim Lan đáp:- Y...Y bị Ðộc Thủ Dược Vương bắt đem đi rồi.Thương Bát hỏi:- Ðộc Thủ Dược Vương ư? Có phải lão quái đã đến phủ Qui Châu?Kim Lan thương thế khá nặng thở hồng hộc đáp:- Ðộc Thủ Dược Vương có mối thâm giao với Thẩm Mộc Phong. Những thứ thuốc mê, thuốc độc mà Thẩm Mộc Phong xử dụng đều do tay Ðộc Thủ dược vương bào chế. Thương Bát đưa mắt nhìn Ðỗ Cửu nói:- Lão nhị. Bây giờ không phải là lúc hỏi chuyện. Chúng ta hãy tìm cách cứu hai vị cô nương này đã rồi sẽ tính.Ðỗ Cửu gật đầu thò tay vào bọc lấy chiếc bình ngọc, dốc ra hai viên thuốc giải nói:- Hai cô hãy uống hai viên thuốc này đi đã.Ngọc Lan bồn chồn đáp:- Không kịp rồi! Không kịp rồi! Tính mạng bọn tiểu tỳ chẳng có chi đáng tiếc. Hai vị hãy rượt theo Ðộc Thủ Dược Vương cho mau.Thương Bát đáp:- Ðêm tối rừng rậm, biết tìm đâu? Lão đã thâm giao với Thẩm Mộc Phong, chắc vâng lệnh hắn đến đây.Ngọc Lan ngắt lời:- Không phải đâu. Lão muốn cứu mạng cho con gái.Thương Bát lấy làm kỳ hỏi:- Việc cứu mạng cho con gái của lão sao lại liên quan đến Tiêu Lĩnh Vu.Ngọc Lan đáp:- Tiểu tỳ nghe Tiêu gia nói thì con gái Ðộc Thủ Dược Vương mắc phải một quái tật cần đổi máu toàn thân mới khỏi được. Máu huyết của Tiêu gia...Cô nổi cơn ho rồi thổ ra một búng máu tươi.