Crawford Sloane đã đi được nửa đường về nhà trên chiếc Buick Somerset. Phía sau anh là cầu Triboro, anh đã ở trên đường cao tốc Bruckner và sắp tới đường Liên bang 95, đoạn chạy qua New England thông ra Larchmont.
Chiếc Ford Tempo đi theo anh từ trụ sở hãng CBA vẫn bám sát phía sau.
Cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên khi Sloane không chú ý tới chiếc xe kia, cả tối nay lẫn những tối khác trong suốt mấy tuần qua từ lúc nó bắt đầu đi theo anh. Lý do là người lái chiếc xe đó – một gã trai trẻ có đôi môi mỏng và cặp mắt sắc lạnh người Colombia, với mật danh Carlos, là chuyên gia trong việc lén theo bất cứ con mồi nào.
Carlos đến Mỹ hai tháng trước đây bằng hộ chiếu giả, và đã tham gia vào cuộc theo dõi lén lút này gần suốt bốn tuần lễ, cùng với sáu người khác cũng từ Colombia đến, năm nam và một nữ. Cũng giống như Carlos, những người kia chỉ mang tên giả không kèm họ, thường là để che giấu những hồ sơ phạm tội của họ. Mãi tới khi nhiệm vụ này bắt đầu, những thành viên trong nhóm mới biết nhau, còn trước đó chỉ có Miguel, tên cầm đầu, là biết rõ lai lịch của cả bọn. Tối nay, tên này ở cách đây khá xa.
Chiếc Ford Tempo đã được sơn lại hai lần trong một thời gian sử dụng ngắn ngủi. Nó cũng giống như muôn vàn chiếc xe khác, để không tạo ra đặc điểm dễ bị chú ý.
Việc theo dõi này đã cho chúng biết một cách chính xác và chi tiết về mọi hoạt động của Crawford Sloane và gia đình anh.
Lao vun vút trên đường cao tốc, Carlos đã để ba xe khác vượt lên vào khoảng cách giữa xe hắn và Sloane, nhưng vẫn không rời mắt khỏi chiếc Buick. Bên cạnh Carlos, một tên khác ghi lại thời gian và mọi hoạt động vào một cuốn sổ. Tên này là Julio, da ngăm đen, hay lý sự, cục tính, phía bên trái mặt có một vết sẹo dài xấu xí do bị chém. Hắn là tay chuyên liên lạc của cả nhóm. Ngay trên ghế sau là máy điện thoại lưu động, một trong sáu chiếc dùng để liên lạc giữa các xe và với trụ sở lâm thời bí mật của chúng.
Carlos và Julio đều là những tay thiện xạ tàn nhẫn, điêu luyện và đều mang vũ khí theo mình.
*
Sau khi giảm tốc độ tránh đoạn tắc nghẽn giao thông do hàng loạt xe húc vào đít nhau trên làn đường bên trái, Sloane lại tăng tốc và lại hướng dòng suy tưởng vào Việt Nam, Jessica và bản thân mình.
Cho dù đã có được thành công to lớn ở Việt Nam và thời gian sau đó, nhưng Crawford Sloane vẫn tiếp tục giữ một thoáng lo ngại về Partridge. Đó là lý do tại sao anh cảm thấy hơi khó chịu khi Partridge ở bên cạnh. Trong những giây phút riêng tư, đôi khi anh tự hỏi: có bao giờ Jessica nghĩ tới Harry, nhớ lại những giờ phút đặc biệt, riêng tư mà chắc chắn là hai người đã từng có với nhau không?
Sloane chưa bao giờ hỏi vợ mình những câu hỏi giữa vợ chồng với nhau về mối quan hệ xa xưa của nàng và Harry. Nhiều lần anh đã có thể đặt câu hỏi đó ra, kể cả từ hồi mới lấy nhau và Jessica, với bản chất là Jessica, hẳn sẽ trả lời thẳng thắn. Nhưng đơn giản là Sloane hiểu đặt loại vấn đề ấy ra không hợp với phong cách của anh. Mà, anh cũng không hiểu là mình có thực sự muốn biết những câu trả lời hay không. Nhưng thật trớ trêu, sau bao năm tháng đã trôi qua, những vấn đề cũ đó thảng hoặc vẫn nhói lên trong anh với những câu hỏi mới. Có phải Jessica vẫn quan tâm đến Harry không? Hai người có bao giờ liên hệ với nhau? Cho đến nay, liệu Jessica có còn nuối tiếc hay không?
Còn nói về nghiệp vụ, Sloane hoàn toàn không có mặc cảm tội lỗi khi xét đoán bản thân mình, nhưng trong một góc sâu kín riêng tư của tâm hồn, anh biết rằng ở Việt Nam Partridge đã là một nhà báo cừ hơn anh, cho dù anh có tiếng tăm hơn và trên tất cả mọi chuyện là anh đã lấy người yêu của Partridge… Anh biết tất cả những gì anh nghĩ ấy đều không logic, và không cần phải thấp thỏm làm gì, nhưng nỗi khó chịu vẫn đeo đẳng trong anh.
Lúc này chiếc Ford Tempo đã vượt lên cách Sloane mấy xe. Lối rẽ về Larchmont chỉ còn cách vài dặm và giờ đây Carlos và Julio đã nắm được thói quen của Sloane là thể nào anh cũng rẽ theo đường này. Đi vượt lên phía trước con mồi là một thủ thuật bám đuôi đôi khi được dùng. Chiếc xe Ford sẽ rẽ ra lối Larchmont trước, rồi chờ cho Sloane rẽ xong mới lại bám đuôi.
Mười phút sau, khi người phát thanh viên của hãng CBA tiến vào đường phố Larchmont, thì chiếc Ford Tempo vẫn kín đáo bám theo cách một quãng xa rồi dừng lại gần nhà của Sloane ở đại lộ Park, quay ra Long Island Sound.
Tương xứng với người có thu nhập lớn như Sloane, căn nhà của anh khá rộng rãi và uy nghi. Tường quét sơn trắng, mái ngói màu xám, ngôi nhà nằm trong một khu vườn đặt nhiều bức tượng có đường cho xe chạy vòng quanh. Cổng vào trồng hai cây thông. Một cái đèn chụp bằng sắt chạm trổ cầu kỳ treo trên hai làn cửa ra vào.
Sloane dùng hệ thống điều khiển từ xa ở trong ô tô mở cửa gara, lái xe vào, và cửa tự khép lại sau lưng anh.
Chiếc Ford tiến về phía trước, và vẫn từ một khoảng cách kín đáo, tiếp tục việc theo dõi.